Nghe cận vệ thông báo Franz đầy đầu phiền muộn, hắn thừa biết Ben đến cũng không có chuyện gì tốt chơi, vừa rồi là giáo đình, bây giờ là Ben, hôm nay hắn ra ngoài không xem giờ hoàng đạo hay sao chứ.
Một lát sau cận vệ đã dẫn Ben vào sảnh tiếp khách, Ben ba tháng qua vẫn là một bộ dáng văn sĩ nho nhã như vậy, thậm chí trên người còn toát ra cả khí chất quý tộc mà một số gia tộc ở đế đô còn chưa thể có. Người khác nhìn hắn có chết cũng không ngờ được văn sĩ này lại là một con ma thú cấp tám.
Mặc dù trong bụng nguyền rủa tám đời nhà Ben nhưng Franz vẫn mang khuôn mặt tươi cười ra chào đón hắn.
“Ben đại nhân lâu ngày không gặp ngài vẫn phong độ như xưa”.
Ben khẽ liếc mắt khinh thường nhìn hắn nói.
“Ba tháng đối với nhân loại các ngươi là dài nhưng đối với bọn ta cũng chỉ là cái chớp mắt mà thôi”.
Thời gian tu luyện của ma thú là rất dài, bọn chúng không giống như nhân loại có đầy đủ phương pháp tu luyện. Muốn tiến cấp ma thú chỉ có hai cách, thứ nhất là chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí rèn giũa thân thể một ngày nào đó sẽ tiến cấp, cách thứ hai chính là ăn lấy ma tinh hoặc thiên tài địa bảo tràn đầy năng lượng. Ma thú đẳng cấp càng cao thì khả năng tiến cấp càng khó khăn, năng lượng cần thiết để tiến cấp lại càng khổng lồ, chính vì vậy mà cùng một cấp với nhân loại ma thú luôn mạnh mẽ hơn nhân loại rất nhiều.
“Thú Đế muốn gặp ngươi”.
Không muốn dông dài Ben trực tiếp nói thẳng, hắn kỳ thật không ưa thích kiểu nói chuyện vòng vo của nhân loại. Nhưng Franz lại kinh ngạc vô cùng. Khác với nhân loại, ma thú tu luyện không hề gặp bình cảnh, chỉ cần năng lượng đầy đủ ma thú lập tức thăng cấp thay đổi huyết mạnh trở thành thượng giai ma thú, nên trong thế giới ma thú các loại ma thú cấp tám, cấp chín tuy không đông nhưng cũng không phải là hiếm có như nhân loại, mà mỗi ma thú này đều có một lãnh địa rộng lớn tương tự với quốc gia của nhân loại. Bây giờ Ben nhắc đến thú đế có lẽ là ma thú cấp chín trong U Ám đầm lầy.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Franz Ben lập tức nói.
“Xã hội ma thú không như xã hội loài người các ngươi, đứng đầu một lãnh địa là một ma thú cấp chín mà các ngươi gọi là Thần thú, nhưng bọn ta gọi là thú Đế bởi vì bọn ta chỉ có một Thần thú là Hộ Thần thú mà thôi. Trên toàn bộ đại lục có tổng cộng bảy vị thú Đế ngự trị gần một nửa diện tích đại lục, bên dưới cấp tám ma thú như ta gọi là thú Vương làm việc dưới trướng của thú Đế có chí ít cũng phải một trăm vị”.
Franz trên đầu bỗng chốc đầy mồ hôi. Bảy vị thú Đế tương đương với bảy vị Thần cấp đỉnh phong của nhân loại, bên dưới lại là hơn trăm vị thú Vương tương đương với Thánh cấp đỉnh phong, cũng may ma thú cũng không hề có ý định tấn công xã hội loài người, nếu không chỉ cần một vị thú Đế thôi cũng đủ quét ngang đại lục.
“Đi thôi, chúng ta không có thời gian”.
Ben không để ý đến Franz tùy tiện đưa tay trảo lấy cổ áo hắn, tay kia vẫy nhẹ một cái, không gian tựa như bị xé rách cuốn hai người rơi vào trong đó.
--------------------Phân cách------------------------
“Đây là đâu ?”.
Franz ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, đây là một mảnh rừng rậm nhiệt đới rậm rạp có nét giống như rừng rậm Amazon, nhưng ở đây liền côn trùng cũng không có chứ đừng nói là động vật này nọ. Tất cả chỉ là một vẻ yên tĩnh đến lạnh người. Franz cảm giác được quanh đây ít nhất một dặm ngoài hắn và Ben ra liền không có một sinh vật nào khác. Vừa rồi Ben một mực cường hành xé rách không gian mười mấy lần liền truyền tống hai người đến đây. Cường giả như Ben đã có thể hiểu được một chút không gian pháp tắc, một lần xé rách không gian dịch chuyển như vậy ước chừng có thể trong nháy mắt đi hơn trăm dặm, truyền tống mười mấy lần nghĩa là Franz hiện giờ đã cách Bridge đến gần hai ngàn dặm cũng có đi. Hai ngàn dặm đã vượt qua khỏi biên giới của Ala đế quốc, có lẽ đây là biên giới của Zenit hoặc là Tinh Hà đế quốc đi.
“Đây là sâu trong Ma Ảnh uyên cốc, là lãnh địa của ta thú Đế”.
Ben liền trả lời nghi vấn của Franz. Ma Ảnh uyên cốc là một truyền thuyết của thế giới lính đánh thuê. Tương truyền ở sâu trong Ma thú sơn mạch có một uyên cốc rộng gần ngàn dặm, xung quanh đều là bốn vách núi cao dựng đứng, trên đỉnh tràn đầy vụ khí, theo như truyền thuyết đây là một di tích cổ chiến trường của Thần, ở đây có hàng loạt các di tích của nền văn minh xa xưa cùng rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng kỳ lạ là chưa ai có thể vào mà thoát ra được Ma Ảnh uyên cốc, có lời đồn rằng bên trong chính là nơi ở của Thần thú. Franz không ngờ truyền thuyết đó chính là thật.
“Đi thôi”.
Không để ý đến Franz, Ben tiếp tục đi về phía trước. Franz ngạc nhiên hỏi.
“Không xé rách không gian nữa sao?”
“Bên trong cấm khu của thú Đế là không được xé rách không gian”.
Ben tiếp tục đi bộ về phía sâu trong cánh rừng, nói là đi bộ nhưng tốc độ lại không hề chậm, dù là một kỵ sĩ cưỡi tọa kỵ phi nước đại cũng chưa chắc đã bằng được tốc độ của hắn. Franz lắc đầu cười khổ, xem như lần này là một chuyến lao lực rồi. Nghĩ xong hắn cũng phi thân lên cành cây mà chạy đi, trong mảnh rừng rậm này cây tuyệt đối là nhiều lắm, thậm chí là mọc phân tầng rậm rạp, cứ như thế tốc độ của hắn cũng không hề kém Ben bao nhiêu.
Đi hơn mười dặm đường cuối cùng Ben cũng dừng lại, ở đây ngược lại là một mảnh đất trống, phía trước là một ngôi đền bằng đá không biết được xây dựng từ khi nào. Kiến trúc rất lạ mắt không hề giống với bất kỳ kiến trúc nào ở Lion đại lục. Bao vây bên ngoài là một bức tường đá xám cao chỉ hơn hai mét, nổi bật nhất là cổng vào, hai cánh cổng không biết làm từ chất liệu gì hợp thành một đầu sư tử uy vũ. Nhìn cánh cổng Franz không tự chủ liên tưởng đến “Tam trọng Lã sinh môn”.
Đứng bên ngoài cổng Ben cung kính cúi người nói.
“Bẩm đế vương, Franz Bonaparte đã đến”.
“Cho vào”.
Bên trong đến bỗng vọng ra một giọng nói trung niên đầy uy nghiêm hấp lực, nhưng ẩn bên trong đó Franz cảm nhận được chỉ có hai từ: Lực lượng. Chakra trong người hắn tự động vận chuyển qua các mạch môn đối chọi lại với luồng uy áp đến từ giọng nói đó, phía ngực tựa như bị cái gì đó xiết chặt làm cho hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Susanoo”.
Một ngọn lửa vàng bùng lên biến hóa thành một bộ khung xương khổng lồ cao gần hai mươi mét, da thịt mọc ra, sau lưng Susanoo mọc ra hai cánh ảo ảnh một tầng vàng nhạt trong suốt, một tầng năng lượng màu vàng óng kim sắc bao bọc lấy thân thể Susanoo giống như một bộ áo giáp võ sĩ chỉ đổ lộ ra bốn cánh tay cường tráng lần lượt cầm gương Yata và thanh kiếm Totsuka với vỏ kiếm là một bầu rượu Sake. Gương mặt của Susanoo không hiện rõ như các Susanoo của tộc Uchiha trong manga mà bị che lấp bởi một chiếc mặt nạ samurai chỉ để lộ ra đôi mắt u hỏa màu đỏ yêu dị. Đây là bản thể Susanoo của của Franz sau khi dung hợp hai đôi mắt của anh em Itachi và Sasuke lại. Tuyệt vời nhất chính là Susanoo của Franz cũng kế thừa hai bảo vật từ Susanoo của Itachi là kiếm Totsuka và gương Yata. Bên trong manga bá đạo nhất phải nói đến Susanoo của Madara bởi vì nó là một bản thể hoàn chỉnh, còn Susanoo của anh em Itachi là những bản thể chưa hoàn chỉnh, điểm rõ ràng chính là Susanoo của hai anh em vẫn chưa có “chân” và cặp tay phụ vẫn còn mơ hồ chưa có tác dụng rõ ràng lắm. Nhưng ở thế giới này Susanoo của Franz là một dị loại. Hai cặp cánh tay cơ bản đều hoàn chỉnh cường tráng, tuy không có chân, nhưng lại có một đôi cánh nhàn nhạt đằng sau.
“Ồ”.
Bên trong vọng ra một tiếng trầm ngạc nhiên, uy áp cũng biến mất, cánh cổng tự động mở rộng ra. Ben cũng kinh ngạc nhìn vào hình thể khổng lồ trước mặt, Susanoo không phải hắn chưa từng thấy nhưng nếu so với bây giờ thì quá khác biệt, hay nói cách khác là từ hình thể cho đến uy áp mà Susanoo trước kia và bây giờ mang lại căn bản là không cùng đẳng cấp.
Franz cũng thở phào một hơi tán đi Susanoo, vừa rồi cũng may hắn vận dụng đến lực lượng của Susanoo để chống lại uy áp mới có thể qua được một cửa, lực lượng của Thần cấp đỉnh phong quả là không thể dùng từ nào để diễn tả được, đạt đến cấp độ này thì sức mạnh không phải đến từ lực lượng nữa mà là đến từ quy tắc của thiên địa. Cũng như trận chiến của Zenki và Phara vậy, chỉ cần cái nhấc chân, nhấc tay của họ cũng đủ làm trời long đất lở bởi vì họ là Thần, là một trong những người sáng lập ra quy tắc của mảnh không gian này, từ quy tắc đó mang đến cho họ vô cùng, vô tận lực lượng, đó cũng là lý giải mà Sáng chế thần – sư phụ của Phara và Zenki nhận ra khi thảm bại ở Địa Cầu.
Một lát sau cận vệ đã dẫn Ben vào sảnh tiếp khách, Ben ba tháng qua vẫn là một bộ dáng văn sĩ nho nhã như vậy, thậm chí trên người còn toát ra cả khí chất quý tộc mà một số gia tộc ở đế đô còn chưa thể có. Người khác nhìn hắn có chết cũng không ngờ được văn sĩ này lại là một con ma thú cấp tám.
Mặc dù trong bụng nguyền rủa tám đời nhà Ben nhưng Franz vẫn mang khuôn mặt tươi cười ra chào đón hắn.
“Ben đại nhân lâu ngày không gặp ngài vẫn phong độ như xưa”.
Ben khẽ liếc mắt khinh thường nhìn hắn nói.
“Ba tháng đối với nhân loại các ngươi là dài nhưng đối với bọn ta cũng chỉ là cái chớp mắt mà thôi”.
Thời gian tu luyện của ma thú là rất dài, bọn chúng không giống như nhân loại có đầy đủ phương pháp tu luyện. Muốn tiến cấp ma thú chỉ có hai cách, thứ nhất là chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí rèn giũa thân thể một ngày nào đó sẽ tiến cấp, cách thứ hai chính là ăn lấy ma tinh hoặc thiên tài địa bảo tràn đầy năng lượng. Ma thú đẳng cấp càng cao thì khả năng tiến cấp càng khó khăn, năng lượng cần thiết để tiến cấp lại càng khổng lồ, chính vì vậy mà cùng một cấp với nhân loại ma thú luôn mạnh mẽ hơn nhân loại rất nhiều.
“Thú Đế muốn gặp ngươi”.
Không muốn dông dài Ben trực tiếp nói thẳng, hắn kỳ thật không ưa thích kiểu nói chuyện vòng vo của nhân loại. Nhưng Franz lại kinh ngạc vô cùng. Khác với nhân loại, ma thú tu luyện không hề gặp bình cảnh, chỉ cần năng lượng đầy đủ ma thú lập tức thăng cấp thay đổi huyết mạnh trở thành thượng giai ma thú, nên trong thế giới ma thú các loại ma thú cấp tám, cấp chín tuy không đông nhưng cũng không phải là hiếm có như nhân loại, mà mỗi ma thú này đều có một lãnh địa rộng lớn tương tự với quốc gia của nhân loại. Bây giờ Ben nhắc đến thú đế có lẽ là ma thú cấp chín trong U Ám đầm lầy.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Franz Ben lập tức nói.
“Xã hội ma thú không như xã hội loài người các ngươi, đứng đầu một lãnh địa là một ma thú cấp chín mà các ngươi gọi là Thần thú, nhưng bọn ta gọi là thú Đế bởi vì bọn ta chỉ có một Thần thú là Hộ Thần thú mà thôi. Trên toàn bộ đại lục có tổng cộng bảy vị thú Đế ngự trị gần một nửa diện tích đại lục, bên dưới cấp tám ma thú như ta gọi là thú Vương làm việc dưới trướng của thú Đế có chí ít cũng phải một trăm vị”.
Franz trên đầu bỗng chốc đầy mồ hôi. Bảy vị thú Đế tương đương với bảy vị Thần cấp đỉnh phong của nhân loại, bên dưới lại là hơn trăm vị thú Vương tương đương với Thánh cấp đỉnh phong, cũng may ma thú cũng không hề có ý định tấn công xã hội loài người, nếu không chỉ cần một vị thú Đế thôi cũng đủ quét ngang đại lục.
“Đi thôi, chúng ta không có thời gian”.
Ben không để ý đến Franz tùy tiện đưa tay trảo lấy cổ áo hắn, tay kia vẫy nhẹ một cái, không gian tựa như bị xé rách cuốn hai người rơi vào trong đó.
--------------------Phân cách------------------------
“Đây là đâu ?”.
Franz ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, đây là một mảnh rừng rậm nhiệt đới rậm rạp có nét giống như rừng rậm Amazon, nhưng ở đây liền côn trùng cũng không có chứ đừng nói là động vật này nọ. Tất cả chỉ là một vẻ yên tĩnh đến lạnh người. Franz cảm giác được quanh đây ít nhất một dặm ngoài hắn và Ben ra liền không có một sinh vật nào khác. Vừa rồi Ben một mực cường hành xé rách không gian mười mấy lần liền truyền tống hai người đến đây. Cường giả như Ben đã có thể hiểu được một chút không gian pháp tắc, một lần xé rách không gian dịch chuyển như vậy ước chừng có thể trong nháy mắt đi hơn trăm dặm, truyền tống mười mấy lần nghĩa là Franz hiện giờ đã cách Bridge đến gần hai ngàn dặm cũng có đi. Hai ngàn dặm đã vượt qua khỏi biên giới của Ala đế quốc, có lẽ đây là biên giới của Zenit hoặc là Tinh Hà đế quốc đi.
“Đây là sâu trong Ma Ảnh uyên cốc, là lãnh địa của ta thú Đế”.
Ben liền trả lời nghi vấn của Franz. Ma Ảnh uyên cốc là một truyền thuyết của thế giới lính đánh thuê. Tương truyền ở sâu trong Ma thú sơn mạch có một uyên cốc rộng gần ngàn dặm, xung quanh đều là bốn vách núi cao dựng đứng, trên đỉnh tràn đầy vụ khí, theo như truyền thuyết đây là một di tích cổ chiến trường của Thần, ở đây có hàng loạt các di tích của nền văn minh xa xưa cùng rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng kỳ lạ là chưa ai có thể vào mà thoát ra được Ma Ảnh uyên cốc, có lời đồn rằng bên trong chính là nơi ở của Thần thú. Franz không ngờ truyền thuyết đó chính là thật.
“Đi thôi”.
Không để ý đến Franz, Ben tiếp tục đi về phía trước. Franz ngạc nhiên hỏi.
“Không xé rách không gian nữa sao?”
“Bên trong cấm khu của thú Đế là không được xé rách không gian”.
Ben tiếp tục đi bộ về phía sâu trong cánh rừng, nói là đi bộ nhưng tốc độ lại không hề chậm, dù là một kỵ sĩ cưỡi tọa kỵ phi nước đại cũng chưa chắc đã bằng được tốc độ của hắn. Franz lắc đầu cười khổ, xem như lần này là một chuyến lao lực rồi. Nghĩ xong hắn cũng phi thân lên cành cây mà chạy đi, trong mảnh rừng rậm này cây tuyệt đối là nhiều lắm, thậm chí là mọc phân tầng rậm rạp, cứ như thế tốc độ của hắn cũng không hề kém Ben bao nhiêu.
Đi hơn mười dặm đường cuối cùng Ben cũng dừng lại, ở đây ngược lại là một mảnh đất trống, phía trước là một ngôi đền bằng đá không biết được xây dựng từ khi nào. Kiến trúc rất lạ mắt không hề giống với bất kỳ kiến trúc nào ở Lion đại lục. Bao vây bên ngoài là một bức tường đá xám cao chỉ hơn hai mét, nổi bật nhất là cổng vào, hai cánh cổng không biết làm từ chất liệu gì hợp thành một đầu sư tử uy vũ. Nhìn cánh cổng Franz không tự chủ liên tưởng đến “Tam trọng Lã sinh môn”.
Đứng bên ngoài cổng Ben cung kính cúi người nói.
“Bẩm đế vương, Franz Bonaparte đã đến”.
“Cho vào”.
Bên trong đến bỗng vọng ra một giọng nói trung niên đầy uy nghiêm hấp lực, nhưng ẩn bên trong đó Franz cảm nhận được chỉ có hai từ: Lực lượng. Chakra trong người hắn tự động vận chuyển qua các mạch môn đối chọi lại với luồng uy áp đến từ giọng nói đó, phía ngực tựa như bị cái gì đó xiết chặt làm cho hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Susanoo”.
Một ngọn lửa vàng bùng lên biến hóa thành một bộ khung xương khổng lồ cao gần hai mươi mét, da thịt mọc ra, sau lưng Susanoo mọc ra hai cánh ảo ảnh một tầng vàng nhạt trong suốt, một tầng năng lượng màu vàng óng kim sắc bao bọc lấy thân thể Susanoo giống như một bộ áo giáp võ sĩ chỉ đổ lộ ra bốn cánh tay cường tráng lần lượt cầm gương Yata và thanh kiếm Totsuka với vỏ kiếm là một bầu rượu Sake. Gương mặt của Susanoo không hiện rõ như các Susanoo của tộc Uchiha trong manga mà bị che lấp bởi một chiếc mặt nạ samurai chỉ để lộ ra đôi mắt u hỏa màu đỏ yêu dị. Đây là bản thể Susanoo của của Franz sau khi dung hợp hai đôi mắt của anh em Itachi và Sasuke lại. Tuyệt vời nhất chính là Susanoo của Franz cũng kế thừa hai bảo vật từ Susanoo của Itachi là kiếm Totsuka và gương Yata. Bên trong manga bá đạo nhất phải nói đến Susanoo của Madara bởi vì nó là một bản thể hoàn chỉnh, còn Susanoo của anh em Itachi là những bản thể chưa hoàn chỉnh, điểm rõ ràng chính là Susanoo của hai anh em vẫn chưa có “chân” và cặp tay phụ vẫn còn mơ hồ chưa có tác dụng rõ ràng lắm. Nhưng ở thế giới này Susanoo của Franz là một dị loại. Hai cặp cánh tay cơ bản đều hoàn chỉnh cường tráng, tuy không có chân, nhưng lại có một đôi cánh nhàn nhạt đằng sau.
“Ồ”.
Bên trong vọng ra một tiếng trầm ngạc nhiên, uy áp cũng biến mất, cánh cổng tự động mở rộng ra. Ben cũng kinh ngạc nhìn vào hình thể khổng lồ trước mặt, Susanoo không phải hắn chưa từng thấy nhưng nếu so với bây giờ thì quá khác biệt, hay nói cách khác là từ hình thể cho đến uy áp mà Susanoo trước kia và bây giờ mang lại căn bản là không cùng đẳng cấp.
Franz cũng thở phào một hơi tán đi Susanoo, vừa rồi cũng may hắn vận dụng đến lực lượng của Susanoo để chống lại uy áp mới có thể qua được một cửa, lực lượng của Thần cấp đỉnh phong quả là không thể dùng từ nào để diễn tả được, đạt đến cấp độ này thì sức mạnh không phải đến từ lực lượng nữa mà là đến từ quy tắc của thiên địa. Cũng như trận chiến của Zenki và Phara vậy, chỉ cần cái nhấc chân, nhấc tay của họ cũng đủ làm trời long đất lở bởi vì họ là Thần, là một trong những người sáng lập ra quy tắc của mảnh không gian này, từ quy tắc đó mang đến cho họ vô cùng, vô tận lực lượng, đó cũng là lý giải mà Sáng chế thần – sư phụ của Phara và Zenki nhận ra khi thảm bại ở Địa Cầu.
Danh sách chương