Cả điền trang Ionia chìm trong một màu trắng tan thương, khắp mọi nơi của làng đều để khăn tang, sau khi Franz trở về Ionia đã ra lệnh cho mọi người trong điền trang để tang cho Emon. Mọi người trong điền trang không ai là không biết đến Emon, bởi vì Franz thường xuyên đi vắng nên mọi việc trong điền trang đều qua Emon xử lý. Đối với người dân trong Ionia điền trang mà nói Emon chính là vị lãnh chúa thứ hai của họ. Nhưng sau khi Bonaparte trở lại đã thông báo Emon xả thân vì đế quốc và đã hi sinh.
Trong tòa kiến trúc trung tâm điền trang được dựng lên một tòa nhà gọi là Anh Linh đường, bên trên đó là ảnh chân dung và bài vị của ba mươi Ảnh vệ và Emon. Bài vị của Emon được xếp trên cùng của Anh Linh đường, đây chính là một sự tôn trọng của Franz dành cho hắn. Franz quỳ trong Anh Linh đường ba ngày, phía sau hắn còn có Leona, Elena, Tử thần, ngoài ra còn có cả đội Cận vệ. Đối với đội Cận vệ mà nói Emon chính là sư phụ của bọn họ, từng người trong đội Cận vệ chính là được Emon đích thân chọn lựa, bồi dưỡng. Liên tiếp ba ngày người dân trong Ionia được cho phép lần lượt đi vào thắp hương để tưởng nhớ Emon cùng ba mươi Ảnh vệ. Lúc vào họ im lặng, đi ra cũng im lặng, không ai muốn phá vỡ không khí buồn bã nhưng trang nghiêm này của Anh Linh đường, nó như là một quy luật bất thành văn vậy.
“Đi thôi, đã đến lúc làm việc cần làm.”
Đang quỳ ở trong Anh Linh đường Franz bỗng mở mắt ra nói. Leona và Elena hơi giật mình khẽ nhìn bóng lưng của Franz, ba ngày nay mặc cho hai cô khuyên nhủ như thế nào hắn cũng không chịu đứng lên, không ăn uống gì cả, hắn cứ nhắm mắt quỳ ở đó, Tử thần cũng đã quỳ cạnh hắn suốt ba ngày rồi, nhìn mặt ai cũng gầy đi, đặc biệt là ba người Salah vốn bị tổn thương về tinh thần nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi, bởi vì ai cũng nghĩ cái chết của Emon có một phần trách nhiệm của mình.
Franz chống tay đứng dậy nhưng đôi chân tê dại làm thân thể khẽ lảo đảo, Elena vội đến đỡ hắn.
“Franz, anh không sao chứ?”
Franz khẽ tựa vào tấm thân nhỏ bé của Elena cười nhẹ, khi người đàn ông yếu đuối nhất thì chỗ dựa lớn nhất của họ chính là vợ. Có lẽ ít nhất hắn rất hạnh phúc khi có Elena bên cạnh. Cánh tay hắn khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại thơm ngát của Elena.
“Chỉ là hơi tê một chút thôi, lát nữa sẽ ổn. Nghỉ ngơi cũng lâu rồi, giờ phải đi làm việc, dù sao giờ ta cũng là một bá tước rồi còn gì. Ha ha.”
Franz vẫn cứ hi hi ha ha như vậy nhưng ai trong Anh Linh đường cũng biết cái chết của Emon đã ảnh hưởng lớn đến Franz, ít nhất bây giờ trong lòng hắn đã có thù hận.
“Thiếu gia, có gia chủ đến.”
Một cận vệ bỗng nhiên vào nói, lúc về Ala Franz cũng không về gia tộc mà đi thẳng về Ionia, dù là cha hắn gọi nhưng Franz vẫn không chịu về, tiếp tục quỳ ở Anh Linh đường. Franz nói.
“Đưa gia chủ vào phòng khách đi, ta sẽ đến ngay.”
“Không cần đâu, ta đã đến rồi.”
Chưa kịp nói hết thì Duss đã tiến vào Anh Linh đường, ông không để ý đến Franz mà đến trước bàn thờ của Emon tự mình đốt ba nén hương cắm vào lư hương lớn phía trước, sau đó lại cung kính vái một cái trước ba mươi mốt bài vị. Làm xong hết mọi việc Duss mới thở dài nói.
“Lúc ta nhặt được Emon thì hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ nằm trong tã lót bị vùi trong đám tuyết dày của Tây Bắc. Năm hắn lên hai tuổi thì mẹ ngươi sinh ra ngươi mà qua đời, đến khi Emon năm tuổi thì đã rất hiểu chuyện tự nguyện đi theo hầu hạ ngươi, năm hắn lên 12 tuổi thì chính thức trở thành Ảnh vệ, năm mười tám tuổi rời Ảnh vệ để gia nhập vào Ám bộ của ngươi. Mới thoáng qua đó mà đã hai mươi năm rồi. Hắn ở trong gia tộc hai mươi năm, đi theo ngươi mười lăm năm, không một lời than oán, nhất mực trung thành. Hắn xứng đáng nhận được hai chữ Anh Linh (linh hồn của anh hùng), xứng đáng được nằm trong Anh Linh đường này.”
Duss chầm chậm kể lại quá khứ của Emon, từng dòng ký ức tràn về, có vui, có buồn, cuộc đời ngắn ngủi hai mươi năm, Emon đã làm không biết bao nhiêu việc vì gia tộc. Mắt mọi người trong Anh Linh đường đỏ hoe, tuy Emon đã chết, nhưng hắn luôn sống trong tâm trí của mọi người ở đây, sẽ không ai quên những người anh hùng của gia tộc Bonaparte.
“Cha, là con đã sai, đáng lẽ con không nên liều lĩnh ám sát Hoàng tử Tinh Hà đế quốc.”
Franz hít một hơi nhận lỗi. Ba ngày qua là khoảng thời gian hắn ân hận, và dằn vặt, nếu hắn không liều lĩnh tổ chức ám sát, nếu hắn không quá tự tin về Ám bộ thì sẽ không ai phải chết cả. Duss lắc đầu nói.
“Franz, ngươi không làm gì sai cả, hi sinh vì đế quốc là bổn phận của mọi đệ tử trong gia tộc Bonaparte, kể cả ta và ngươi. Đó chính là vinh quang lớn nhất mà mỗi đệ tử Bonaparte chúng ta hướng tới. Tuy Emon chết, ba mươi Ảnh vệ chết nhưng bọn hắn đã dùng tính mạng của mình để đế quốc có thêm thời gian chuẩn bị. Việc hiện tại bây giờ của ngươi là mau chóng ổn định được pháo đài Bridge, nếu ta đoán không lầm thì Zenit đế quốc sẽ kiềm giữ hai mươi vạn quân của hai quân đoàn ở Tây Bắc, còn Tinh Hà sẽ tiến vào theo hướng Tây, tức là pháo đài Bridge sẽ phải chiến đấu với ít nhất mười vạn quân Tinh Hà đế quốc.”
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh. Phải biết rằng binh lực của Franz ở pháo đài nếu kể cả một ngàn thành vệ quân già yếu thì cũng chưa đến bảy ngàn người. Bảy ngàn người phải chống cự với mười vạn quân. Đây có thể nói là nhiệm vụ bất khả thi.
“Đế quốc sẽ cho con những gì?”
Franz suy nghĩ một chút rồi nói, hắn không ngu ngốc, cả đám lão già ở quân bộ kia tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc. Việc này liên quan đến sự tồn vong của đế quốc, việc đấu đá chính trị tất nhiên sẽ bị gác sáng một bên. Duss hài lòng nhìn đứa con của mình, từ khi bị Desmond đánh cho bầm dập đã thông minh hơn rất nhiều, ông không biết có nên đi cảm ơn đại trưởng lão không nữa. Ông khen ngợi nói.
“Rất thông minh, ta đã xin quân bộ tăng viện cho ngươi nhưng tình hình của đế quốc rất khó khăn nên các quân đoàn đều không thể động, nên đại đế quyết định phong ngươi làm Vũ Huy tướng quân, cho phép ngươi thành lập một sư đoàn, đồng thời pháo đài Etihad cũng được tăng lên hai vạn quân từ Thiên Long quân đoàn và thêm hai vạn tân binh. Tổng cộng hai pháo đài sẽ có sáu vạn binh lính. Nhiệm vụ của các ngươi là phải trấn thủ nơi đó trong một tháng. Nhất là pháo đài Bridge của ngươi.”
Theo quân chế của Ala đế quốc một sư đoàn có khoảng hai vạn người, như vậy Bridge sẽ có gần ba vạn người, tuy ít nhưng nếu cùng với bốn vạn quân ở pháo đài Etihad muốn phòng thủ khu vực phía tây cũng không phải là khó. Nhưng Franz cảm thấy trong câu nói của cha có một ẩn ý nào đó hắn chưa thể nhận ra mà cha hắn cũng không có ý muốn nói. Duss không để ý đến Franz trầm tư nói tiếp.
“Tốt rồi, nhưng việc cấp bách của ngươi chính là xây dựng lại thành trì chuẩn bị chống lại đợt ma thú công thành năm nay. Theo ta đoán ngươi chỉ còn ba tháng mà thôi.”
Franz khẽ giật mình, chút nữa thì hắn đã quên mất ma thú công thành. Đó chính là mối nguy hiểm trước mắt của hắn. Trước kia ba đoàn lính đánh thuê phải tập trung hàng vạn lính đánh thuê mới có thể chống lại, nhưng hiện giờ Bridge đã về tay hắn, nên trọng trách này chính là đặt trên vai hắn. Emon đã từng nói Bridge chính là một cơ hội, chỉ cần Franz có thể lãnh đạo mọi người qua được đợt ma thú công thành này thì địa vị của hắn ở Bridge không ai có thể lay chuyển được.
“Từ tháng trước ta đã ra lệnh đưa vật tư đến Bridge, giờ đã tập trung lại bắt đầu xây dựng từ năm ngày trước. Ngươi có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào, còn Geoffey cũng sẽ ở lại giúp ngươi. Vật tư của sư đoàn sẽ được chuyển đến vào tháng sau, ngươi cần mau chóng chuẩn bị tốt nhân lực để tiếp nhận. Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Tốt rồi, không còn chuyện gì nữa, ta cần quay về đế đô để chuẩn bị mọi thứ.”
Trong lòng Franz khẽ ấm áp, tuy cha hắn khi nói chuyện có chút xa cách nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự quan tâm của cha trong đó, tất cả mọi việc từ kế hoạch cho đến vật tư cha đều đã chuẩn bị trước cho hắn, việc hắn cần làm chỉ là thực hiện kế hoạch sao cho tốt mà thôi. Franz không kìm được nói.
“Cha, cảm ơn cha.”
Duss vừa quay lưng đi ra cửa chợt giật mình, trên mặt ông chợt giản ra nở nụ cười thỏa mãn, ông khẽ thì thào.
“Cố lên con trai ta, ta tin con sẽ làm được.”
Duss cũng không quay lại mà đi thẳng, không ai thấy được nụ cười và vẻ mặt tự hào của ông về con trai mình.
Trong tòa kiến trúc trung tâm điền trang được dựng lên một tòa nhà gọi là Anh Linh đường, bên trên đó là ảnh chân dung và bài vị của ba mươi Ảnh vệ và Emon. Bài vị của Emon được xếp trên cùng của Anh Linh đường, đây chính là một sự tôn trọng của Franz dành cho hắn. Franz quỳ trong Anh Linh đường ba ngày, phía sau hắn còn có Leona, Elena, Tử thần, ngoài ra còn có cả đội Cận vệ. Đối với đội Cận vệ mà nói Emon chính là sư phụ của bọn họ, từng người trong đội Cận vệ chính là được Emon đích thân chọn lựa, bồi dưỡng. Liên tiếp ba ngày người dân trong Ionia được cho phép lần lượt đi vào thắp hương để tưởng nhớ Emon cùng ba mươi Ảnh vệ. Lúc vào họ im lặng, đi ra cũng im lặng, không ai muốn phá vỡ không khí buồn bã nhưng trang nghiêm này của Anh Linh đường, nó như là một quy luật bất thành văn vậy.
“Đi thôi, đã đến lúc làm việc cần làm.”
Đang quỳ ở trong Anh Linh đường Franz bỗng mở mắt ra nói. Leona và Elena hơi giật mình khẽ nhìn bóng lưng của Franz, ba ngày nay mặc cho hai cô khuyên nhủ như thế nào hắn cũng không chịu đứng lên, không ăn uống gì cả, hắn cứ nhắm mắt quỳ ở đó, Tử thần cũng đã quỳ cạnh hắn suốt ba ngày rồi, nhìn mặt ai cũng gầy đi, đặc biệt là ba người Salah vốn bị tổn thương về tinh thần nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi, bởi vì ai cũng nghĩ cái chết của Emon có một phần trách nhiệm của mình.
Franz chống tay đứng dậy nhưng đôi chân tê dại làm thân thể khẽ lảo đảo, Elena vội đến đỡ hắn.
“Franz, anh không sao chứ?”
Franz khẽ tựa vào tấm thân nhỏ bé của Elena cười nhẹ, khi người đàn ông yếu đuối nhất thì chỗ dựa lớn nhất của họ chính là vợ. Có lẽ ít nhất hắn rất hạnh phúc khi có Elena bên cạnh. Cánh tay hắn khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại thơm ngát của Elena.
“Chỉ là hơi tê một chút thôi, lát nữa sẽ ổn. Nghỉ ngơi cũng lâu rồi, giờ phải đi làm việc, dù sao giờ ta cũng là một bá tước rồi còn gì. Ha ha.”
Franz vẫn cứ hi hi ha ha như vậy nhưng ai trong Anh Linh đường cũng biết cái chết của Emon đã ảnh hưởng lớn đến Franz, ít nhất bây giờ trong lòng hắn đã có thù hận.
“Thiếu gia, có gia chủ đến.”
Một cận vệ bỗng nhiên vào nói, lúc về Ala Franz cũng không về gia tộc mà đi thẳng về Ionia, dù là cha hắn gọi nhưng Franz vẫn không chịu về, tiếp tục quỳ ở Anh Linh đường. Franz nói.
“Đưa gia chủ vào phòng khách đi, ta sẽ đến ngay.”
“Không cần đâu, ta đã đến rồi.”
Chưa kịp nói hết thì Duss đã tiến vào Anh Linh đường, ông không để ý đến Franz mà đến trước bàn thờ của Emon tự mình đốt ba nén hương cắm vào lư hương lớn phía trước, sau đó lại cung kính vái một cái trước ba mươi mốt bài vị. Làm xong hết mọi việc Duss mới thở dài nói.
“Lúc ta nhặt được Emon thì hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ nằm trong tã lót bị vùi trong đám tuyết dày của Tây Bắc. Năm hắn lên hai tuổi thì mẹ ngươi sinh ra ngươi mà qua đời, đến khi Emon năm tuổi thì đã rất hiểu chuyện tự nguyện đi theo hầu hạ ngươi, năm hắn lên 12 tuổi thì chính thức trở thành Ảnh vệ, năm mười tám tuổi rời Ảnh vệ để gia nhập vào Ám bộ của ngươi. Mới thoáng qua đó mà đã hai mươi năm rồi. Hắn ở trong gia tộc hai mươi năm, đi theo ngươi mười lăm năm, không một lời than oán, nhất mực trung thành. Hắn xứng đáng nhận được hai chữ Anh Linh (linh hồn của anh hùng), xứng đáng được nằm trong Anh Linh đường này.”
Duss chầm chậm kể lại quá khứ của Emon, từng dòng ký ức tràn về, có vui, có buồn, cuộc đời ngắn ngủi hai mươi năm, Emon đã làm không biết bao nhiêu việc vì gia tộc. Mắt mọi người trong Anh Linh đường đỏ hoe, tuy Emon đã chết, nhưng hắn luôn sống trong tâm trí của mọi người ở đây, sẽ không ai quên những người anh hùng của gia tộc Bonaparte.
“Cha, là con đã sai, đáng lẽ con không nên liều lĩnh ám sát Hoàng tử Tinh Hà đế quốc.”
Franz hít một hơi nhận lỗi. Ba ngày qua là khoảng thời gian hắn ân hận, và dằn vặt, nếu hắn không liều lĩnh tổ chức ám sát, nếu hắn không quá tự tin về Ám bộ thì sẽ không ai phải chết cả. Duss lắc đầu nói.
“Franz, ngươi không làm gì sai cả, hi sinh vì đế quốc là bổn phận của mọi đệ tử trong gia tộc Bonaparte, kể cả ta và ngươi. Đó chính là vinh quang lớn nhất mà mỗi đệ tử Bonaparte chúng ta hướng tới. Tuy Emon chết, ba mươi Ảnh vệ chết nhưng bọn hắn đã dùng tính mạng của mình để đế quốc có thêm thời gian chuẩn bị. Việc hiện tại bây giờ của ngươi là mau chóng ổn định được pháo đài Bridge, nếu ta đoán không lầm thì Zenit đế quốc sẽ kiềm giữ hai mươi vạn quân của hai quân đoàn ở Tây Bắc, còn Tinh Hà sẽ tiến vào theo hướng Tây, tức là pháo đài Bridge sẽ phải chiến đấu với ít nhất mười vạn quân Tinh Hà đế quốc.”
Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh. Phải biết rằng binh lực của Franz ở pháo đài nếu kể cả một ngàn thành vệ quân già yếu thì cũng chưa đến bảy ngàn người. Bảy ngàn người phải chống cự với mười vạn quân. Đây có thể nói là nhiệm vụ bất khả thi.
“Đế quốc sẽ cho con những gì?”
Franz suy nghĩ một chút rồi nói, hắn không ngu ngốc, cả đám lão già ở quân bộ kia tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc. Việc này liên quan đến sự tồn vong của đế quốc, việc đấu đá chính trị tất nhiên sẽ bị gác sáng một bên. Duss hài lòng nhìn đứa con của mình, từ khi bị Desmond đánh cho bầm dập đã thông minh hơn rất nhiều, ông không biết có nên đi cảm ơn đại trưởng lão không nữa. Ông khen ngợi nói.
“Rất thông minh, ta đã xin quân bộ tăng viện cho ngươi nhưng tình hình của đế quốc rất khó khăn nên các quân đoàn đều không thể động, nên đại đế quyết định phong ngươi làm Vũ Huy tướng quân, cho phép ngươi thành lập một sư đoàn, đồng thời pháo đài Etihad cũng được tăng lên hai vạn quân từ Thiên Long quân đoàn và thêm hai vạn tân binh. Tổng cộng hai pháo đài sẽ có sáu vạn binh lính. Nhiệm vụ của các ngươi là phải trấn thủ nơi đó trong một tháng. Nhất là pháo đài Bridge của ngươi.”
Theo quân chế của Ala đế quốc một sư đoàn có khoảng hai vạn người, như vậy Bridge sẽ có gần ba vạn người, tuy ít nhưng nếu cùng với bốn vạn quân ở pháo đài Etihad muốn phòng thủ khu vực phía tây cũng không phải là khó. Nhưng Franz cảm thấy trong câu nói của cha có một ẩn ý nào đó hắn chưa thể nhận ra mà cha hắn cũng không có ý muốn nói. Duss không để ý đến Franz trầm tư nói tiếp.
“Tốt rồi, nhưng việc cấp bách của ngươi chính là xây dựng lại thành trì chuẩn bị chống lại đợt ma thú công thành năm nay. Theo ta đoán ngươi chỉ còn ba tháng mà thôi.”
Franz khẽ giật mình, chút nữa thì hắn đã quên mất ma thú công thành. Đó chính là mối nguy hiểm trước mắt của hắn. Trước kia ba đoàn lính đánh thuê phải tập trung hàng vạn lính đánh thuê mới có thể chống lại, nhưng hiện giờ Bridge đã về tay hắn, nên trọng trách này chính là đặt trên vai hắn. Emon đã từng nói Bridge chính là một cơ hội, chỉ cần Franz có thể lãnh đạo mọi người qua được đợt ma thú công thành này thì địa vị của hắn ở Bridge không ai có thể lay chuyển được.
“Từ tháng trước ta đã ra lệnh đưa vật tư đến Bridge, giờ đã tập trung lại bắt đầu xây dựng từ năm ngày trước. Ngươi có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào, còn Geoffey cũng sẽ ở lại giúp ngươi. Vật tư của sư đoàn sẽ được chuyển đến vào tháng sau, ngươi cần mau chóng chuẩn bị tốt nhân lực để tiếp nhận. Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Tốt rồi, không còn chuyện gì nữa, ta cần quay về đế đô để chuẩn bị mọi thứ.”
Trong lòng Franz khẽ ấm áp, tuy cha hắn khi nói chuyện có chút xa cách nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự quan tâm của cha trong đó, tất cả mọi việc từ kế hoạch cho đến vật tư cha đều đã chuẩn bị trước cho hắn, việc hắn cần làm chỉ là thực hiện kế hoạch sao cho tốt mà thôi. Franz không kìm được nói.
“Cha, cảm ơn cha.”
Duss vừa quay lưng đi ra cửa chợt giật mình, trên mặt ông chợt giản ra nở nụ cười thỏa mãn, ông khẽ thì thào.
“Cố lên con trai ta, ta tin con sẽ làm được.”
Duss cũng không quay lại mà đi thẳng, không ai thấy được nụ cười và vẻ mặt tự hào của ông về con trai mình.
Danh sách chương