Bên trong doanh địa dần trở nên yên ắng lại, trận chiến chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai mươi phút. Thiết Huyết đội viên đa số đều bị bắt lại, phế bỏ khả năng chiến đấu. Đám nhỏ cũng được giải thoát, qua thời gian Franz trị liệu tình hình của bọn chúng cũng tốt hơn rất nhiều.
“Anh trai.”
Natasha vui mừng chạy lại ôm lấy Gilliam. Thiếu niên cũng vui vẻ ôm chặt lấy cô bé đầy yêu thương. Nhìn cảnh này Franz thầm cảm động. Kiếp trước hắn là một cô nhi, thiếu nhất chính là tình thân. Bất chợt trong đầu hắn hiện lên gương mặt đầy tinh nghịch của Leona. Đúng vậy ông trời đã ban cho hắn cơ hội để có người thân, hắn nhất định phải sống tốt, phải thật mạnh mẽ để bảo vệ những người xung quanh hắn.
Chợt Gilliam nắm tay của Natasha quỳ xuống.
“Tạ ơn đại nhân, ân tình này Gilliam không biết như thế nào báo đáp. Nếu đại nhân không chê ta xin nguyện đi theo đại nhân suốt đời.”
Franz đủng đỉnh cười. Ta chính là chờ câu nói này của ngươi. Hắn đỡ hai đứa trẻ dậy nhưng lại nhìn đám trẻ nói.
“Còn các ngươi sau này có dự tính gì không?”
Đám trẻ lâm vào trầm mặc. Dù sao lớn nhất trong bọn hắn cũng chỉ là 17 tuổi. Một lũ trẻ bơ vơ không có người thân còn biết làm gì đây này. Bỗng chốc bọn hắn như cảm thấy lạc mất phương hướng. Franz thấy vậy liền tiếp lời.
“Hiện giờ ta đang muốn thành lập một vệ đội, nếu ai muốn trở thành cận vệ của ta thì tiến lên phía trước. Những người còn lại ta sẽ sắp xếp nơi ở trông đất phong của gia tộc đảm bảo cuộc sống cho các ngươi.”
Nhất thời đám trẻ yên lặng suy nghĩ. Franz cũng không quấy rầy bọn hắn. Đây là lựa chọn cả đời của bọn hắn, Franz không có quyền can thiệp. Sống một cuộc sống bình dị, yên lặng hoặc bước lên con đường cường giả. Với nhẫn giả hệ thống, hắn tin tưởng có thể đưa đám trẻ thành những cường giả của đại lục.
Lát sau có hơn hai mươi đứa trẻ tính cả anh em Gilliam bước lên phía trước, trong mắt những thiếu niên, thiếu nữ này bừng lên sự cừu hận. Một thiếu niên khoản 16 tuổi, có vẻ là lớn nhất ở đây quỳ xuống nuốt nước mắt nói.
“Xin đại nhân báo thù cho chúng ta, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”
Nói rồi.tất cả đều dập mạnh đầu xuống đất. Không những Franz động dung trước cảnh tượng này mà ngay cả những thành viên của Kim sư vệ mắt cũng hiện lên sự phẫn nộ hung hăng nhìn đám Thiết Huyết minh đang nằm trên đất. Ép những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên trở nên đầy cừu hận như thế này. Bọn hắn đúng là đồ cầm thú mà. Franz đỡ đám trẻ dậy hởi thiếu niên lớn nhất. Nếu không phải thiếu gia không cho phép thì bọn hắn đã lao vào chém lũ ác nhân này thành trăm mảnh rồi.
“Ngươi tên gì?”
“Salah thưa đại nhân”
Salah nói. Franz gật đầu cầm lấy một thanh kiếm đưa cho hắn.
“Tốt, nhưng muốn làm cận vệ của ta không phải chỉ biết nói xuông. Thuộc hạ của ta chính là một thanh lợi kiếm của ta, cần phải biết giết người. Nếu làm được ta sẽ biến các ngươi thành cường giả để các ngươi tự tay báo thù. Đã như vậy thì bắt đầu từ ngươi đi. Giết hắn ngươi sẽ trở thành thuộc hạ của ta.”
Franz chỉ một tên Thiết Huyết minh nói. Salah cầm lấy thanh kiếm bước từng bước đến gần tên đó, ngọn lửa cừu hận hiện rõ trong mắt hắn. Tên Thiết Huyết minh sợ hãi van xin.
“Ta xin ngươi, đừng giết ta, xin ngươi…”
“Phập”
Lợi kiếm đâm xuyên cổ họng tên đó, máu tươi bắn lên đầy mặt của Salah, nhìn hắn bây giờ như một con quỷ khát máu cuồng bạo vậy. Hắn cười nhạt.
“Tại sao lúc cha mẹ ta cầu xin ngươi ngươi không tha cho họ. Cha, mẹ ta báo thù cho mọi người”
Xoẹt.
Salah cắt đứt đầu tên đó rồi bỗng khóc lóc thảm thiết. Báo thù. Có lẽ đó là mục tiêu cả đời của thiếu niên này. Tiếp theo các thiếu niên khác cũng tiến lên run rẩy giết chết cừu nhân của mình, rồi lại khóc lóc, cũng có nôn mửa. Mọi người không muốn nhìn khung cảnh thế này. Nhưng đây là thế giới mà kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Lòng thương xót không thể giúp ngươi tồn tại. Cũng có vài thiếu niên lùi bước. Chỉ có 7 người thông qua được khảo nghiệm đầu tiên này, trong đó có ba thiếu nữ kể cả Natasha lớn nhất cũng chỉ 15 tuổi. Cuối cùng chỉ còn Gilliam, hắn không vội tiến lên mà nói.
“Đại nhân, ta muốn giết hắn.”
Gilliam chỉ tên đội trưởng. Franz gật đầu. Gilliam chính là người mà hắn kỳ vọng nhất, tên đội trưởng không thể nghi ngờ chính là một khảo nghiệm tốt cho hắn.
Được cái gật đầu của Franz, Gilliam cầm kiếm tiến lên. Tên đôi trưởng trừng mắt hung hăng nhìn hắn.
“Tiểu tử, ngươi dám sao?”
Nói rồi khí thế đại đấu sư của hắn tỏa ra. Kim sư vệ định tiến lên ngăn cản nhưng Franz lắc đầu. Hắn muốn xem Gilliam sẽ sử lý như thế nào. Áp lực. Tuyệt đối là áp lực. Bước chân của Gilliam chậm dần, một bước chân của hắn giờ cũng trở nên khó khăn. Hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, đối diện hắn là một đại đấu sư. Áp lực từ khí thế tên đội trưởng tỏa ra không phải người bình thường có thể chịu được đấy, huống chi Gilliam đang bị thương.
Một bước, hai bước,…khóe miệng Gilliam cũng đã xuất hiện tơ máu, hắn chỉ còn cách tên đội trưởng ba bước chân nữa thôi. Mọi người nhìn hắn đầy cổ vũ. Natasha trên mắt đầy lệ, cô bé thầm cầu nguyện gì đó trong miệng. Franz thì nhìn hắn đầy sự mong chờ.
Ba bước, bốn bước,…máu đã chảy ra thấm cả cổ áo Gilliam, chân hắn đã muốn dừng lại nhưng ý chỉ, cừu hận trong mắt hắn lại không hề giảm, hai bên thái dương mạch máu nổi lên, Bạch nhãn càng mở ra to hơn. Franz gật đầu, Bạch nhãn thức tỉnh hoàn toàn có thể chèo chống ý chí của hắn. Tên đội trưởng đã bắt đầu sợ hãi.
“Không, không thể như thế được, ta không tin. Xin ngươi, đừng…”
Năm bước. Gilliam ngửa mặt cười cuồng ngạo.
“Ông nội, cha, mẹ ta báo thù cho các ngươi đây”
Phập
Thanh kiếm đâm chuẩn xác vào tim tên đội trưởng, hắn trợn mắt lên nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt.
“Ngươi…ngươi…”
“Ya”
Gilliam gầm lên một tiếng thanh kiếm chặt đôi người tên đội trưởng, chấm dứt sinh mạng của hắn. Áp lực tan biến, cả người Gilliam hư thoát. Hắn ngã xuống ngất xỉu dưới sự tôn kính của mọi người kể cả Kim sư vệ.
--------------------Phân cách--------------
Mùa đông, kinh thành Muchen trắng xóa một màu tuyết. Từng cơn gió lạnh thổi tuyết bay đi vươn vãi trên từng con phố. Lạnh. Lạnh đến mức người ta chẳng muốn ra đường. Kinh đô mất đi vẻ ồn ào, nhộn nhịp thường ngày, thay vào đó là sự yên bình hiếm có. Mọi người đều ở trong nhà đốt lửa sưởi ấm, ngắm tuyết rơi, tận hưởng cảm giác ấm cúng bên gia đình. Ngoài đường lớn chỉ lơ xơ vài bóng người không ai khác chính là những lính đánh thuê. Lính đánh thuê là không có ngày nghỉ. Họ cũng như những con ong cần cù, chăm chỉ đều đều đi làm nhiệm vụ để kiếm kế sinh nhai.
Nhưng trong phủ Bonaparte lại khác. Khắp nơi người người ra vào nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trừng. Nhìn ở đâu cũng là quý tộc với những bộ quần áo hoa lệ. Đến nô bộc cũng mặc những bộ quần áo sạch sẽ nhất. Hôm nay chính là ngày thành niên của con trai trưởng nhà Bonaparte – Franz Bonaparte.
Theo truyền thống của Lion đại lục, thiếu niên khi đến tuổi 16 thì đã được tính là người trưởng thành, nghĩa là đã đến tuổi thành gia lập thất, gây dựng sự nghiệp. Đây cũng có thể coi như là một bước ngoặc của cuộc đời con người. Gia đình bình thường thì cũng mở một bữa tiệc giản đơn mời láng giềng đến chứng kiến ngày trưởng thành của con cái. Huống chi đây lại là trưởng tử của gia tộc Bonaparte. Chỉ thấy trong bữa tiệc người của gia tộc Bonaparte thì ít mà quan viên, quý tộc thì rất nhiều. Đây chính là cơ hội để nịnh bợ đại gia tộc của Ala đế quốc. Ai mà không muốn tham gia đây này.
Trái ngược với sự nhộn nhịp vui vẻ bên ngoài. Bên trong phòng Franz đang tràn đầy phiền muộn. Đã gần nửa năm rồi. Hắn cũng chỉ mới lên đến cấp 43 tương đương với Đại đấu sư sơ kỳ. Tiến cấp cũng quá chậm đi. Nếu như ai biết hắn chỉ mới tu luyện được gần 1 năm từ một tên phế vật lên đến đại kiếm sư mà con than chậm thì chắc mỗi người một bãi nước miếng cũng làm chết hắn.
Đối với lễ thành niên này Franz không hề có hứng thú, quá nhiều lễ nghi rườm rà làm hắn phát mệt. Nên hắn chỉ làm qua loa rồi nấp ru rú trong phòng. Lần này Leona cũng không về thăm hắn được. Nghe nói cô đang trong kỳ thi của học viện nên không thể trở về. Geoffey thì đang bạn chiến sự ở phía bắc, gửi thư về cho hắn nói linh ta linh tinh, nào là quân vụ bên người không thể trở về, lần sau gặp lại sẽ giới thiệu cho hắn vài mãnh nam,…làm Franz ức đến ói máu, thầm thề lần sau không dạy bảo cho Geoffey một trận thì không làm người.
“Thiếu gia, gia chủ gọi ngài.”
Emon tiến vào nói. Franz gật đầu.
“Nói với gia chủ ta sẽ đến ngay.”
Đại đường của gia tộc Bonaparte chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn, dù là chứ ngàn người cũng không có cảm giác chật chội, mặc dù mùa đông nhưng xung quanh đều có khảm hỏa hệ ma tinh hạch đỏ chói, tỏa ra hơi nóng làm người ta ấm áp vô cùng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy sự bề thế của gia tộc Bonaparte.
“Tiểu tử, sao mặc mày buồn thiu thế kia. Trưởng thành rồi muốn vợ phải không?”
Một lão giả vỗ vai Franz cười ha hả. Đây chính là Tam trưởng lão ủa gia tộc, cũng là một thánh cấp kiếm sĩ, tính tình hào sảng. Nói là lão giả nhưng nhưng cơ thể của Tam trưởng lão còn rắn chắc hơn những thanh niên bình thường. Tam trưởng lão khác với những trưởng lão cao cao tại thượng kia, ông rất hào sảng và hòa nhã, hay đi đến luyện võ đường dạy bảo đệ tử gia tộc, có khi còn so sức mạnh với những hộ vệ gia tộc. Bởi vậy nên ông rất được người trong gia tộc kính trọng.
“Ông nội ba (Nghĩa là anh em của ông nội, cái này ta không biết ở nơi khác gọi thế nào nên dùng cách ở quê ta), con cũng không phải là muốn cưới vợ nha. Chỉ là lâu nay tu luyện có chút khúc mắc tiến triển chậm nên hơi buồn bực thôi.”
Franz cười nói. Tam trưởng lão chính là em trai ruột của Heter nên Franz cũng gọi là ông nội. Tam trưởng lão gật đầu.
“Tu luyện không thể cầu nhanh chóng mà lấy cẩn trọng làm chính, nên nhớ dục tốc bất đạt. Nếu ngươi tiến triển chậm nhưng căn cơ càng thêm kiên cố vững chắc thì cũng không phải là việc gì xấu. Thôi, đi vào, nghe nói có người trong hoàng cung đến.”
Franz dạ một tiếng rồi đi theo sau Tam trưởng lão. Bên trong sảnh đường ngoài gia chủ và hội đồng trưởng lão ra còn có cả Heter và hai người Franz chưa gặp bao giờ. Đó là một lão giả mặc áo bào đen, râu hơi bạc, da ngăm, thân thể hơi mảnh khảnh nhưng Franz cảm nhận được ẩn sau trong cơ thể gầy nhược đó là một khí thế cường đại, thậm chí còn hơn cả Tam trưởng lão. Người còn lại là một thanh niên tóc vàng, mắt xanh, gương mặt đẹp trai, nhưng nghiêm nghị, có uy thế của bậc đế vương. Franz thầm gật đầu khen ngợi thanh niên. Đúng là mẫu bạch mã vương tử mà.
“Franz đây sao, lớn nhanh quá, nhớ khi ta gặp ngươi lần đầu thì ngươi mới chỉ nằm trong tả lót thôi. Không ngờ mới đó đã thành một chàng trai tuấn tú rồi.”
Thấy Franz bước vào lão giả liền khen ngợi.
“Lão già, ngươi còn không nghĩ đây là cháu của ai. Nhớ năm đó ta ngọc thụ lâm phong, đẹp trai cỡ nào, đến mức không thiếu nữ nào ở đế đô là không mê mẫn ta.”
Heter đắc ý nói, rồi quay sang Franz.
“Còn không mau chào ông Philip.”
Franz vội cúi chào. Thì ra đây chính là Luis Philip – gia chủ của gia tộc Philip là một trọng thần trong triều đình, thân tín của Nikolai đại đế.
“Heter, ngươi vẫn như xưa, quá nói dóc rồi.”
Luis chỉ cười nhẹ vẫy tay một cái, Franz liền cảm thấy một luồng khí đỡ mình đứng dậy. Hắn âm thầm giậc mình, thì ra vị lão giả trước mặt này chính là một ma pháp sư cường đại. Luis vẫn phong độ với nụ cười hiền hòa chỉ thiếu niên bên cạnh nói.
“Đây là Pecival, nhị hoàng tử của đế quốc. Hai người tuổi tác tương đương nhau, ta hi vọng các ngươi có thể kết thân với nhau.”
“Kính chào hoàng tử.”
Franz khom người chào Pecical. Lễ nghi của Ala đế quốc không phải quỳ lạy như ở Trái Đất, chỉ cần khom người biểu lộ sự tôn kính là được. Dù gì ngươi cũng là hoàng tử. Bán cho ngươi một chút tôn trọng cũng không sao. Franz thầm nhủ.
Pecical cũng tiến đến đỡ lấy hắn cười nhẹ nói.
“Ngươi đừng quá đa lễ, thấy ta với ngươi tuổi cũng không hơn kém bao nhiêu, nếu không ngại thì gọi ta một tiếng anh trai được chứ.”
Trong lòng Franz a một tiếng, cuối cùng cũng hiểu mục đích Luis đưa nhị hoàng tử đến đây. Một tiếng anh em này chỉ sợ không phải vì hắn mà chính là vì gia tộc Bonaparte đi. Tuy không hiểu tranh đấu trong triều cho lắm nhưng hắn cũng biết được chút chút qua phim ảnh đời trước. Nhìn về phía Heter dửng dưng không tỏ thái độ Franz cũng hiểu ý. Dù sao cũng không được để nhịn hoàng tử mất mặt a. Hắn nắm chặt lấy tay nhị hoàng tử nói.
“Đã vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh a.”
“Tốt, tốt, như thế không chậm trể nữa, ta cũng truyền ý chỉ của đại đế, Franz Bonaparte tiếp chỉ.”
Luis cười ha hả trên tay xuất hiện một quyển trục (cuộn giấy), mọi người trong phòng trừ nhị hoàng tử và Heter đều quỳ xuống. Luis đọc.
“Gia tộc Bonaparte ngàn năm trung thành với đế quốc, lập nhiều công lao to lớn, vì đế quốc mà hi sinh xương máu của con cháu trong gia tộc đế quốc đời đời nhớ ơn. Nay trưởng tử Franz Bonaparte đã thành niên ta đặc biết sắc phong tước vị Vũ Huy tử tước, ban thưởng mười vạn đồng vàng, thực ấp ngàn hộ. Ala đế quốc, Nikolai V đại đế.”
“Anh trai.”
Natasha vui mừng chạy lại ôm lấy Gilliam. Thiếu niên cũng vui vẻ ôm chặt lấy cô bé đầy yêu thương. Nhìn cảnh này Franz thầm cảm động. Kiếp trước hắn là một cô nhi, thiếu nhất chính là tình thân. Bất chợt trong đầu hắn hiện lên gương mặt đầy tinh nghịch của Leona. Đúng vậy ông trời đã ban cho hắn cơ hội để có người thân, hắn nhất định phải sống tốt, phải thật mạnh mẽ để bảo vệ những người xung quanh hắn.
Chợt Gilliam nắm tay của Natasha quỳ xuống.
“Tạ ơn đại nhân, ân tình này Gilliam không biết như thế nào báo đáp. Nếu đại nhân không chê ta xin nguyện đi theo đại nhân suốt đời.”
Franz đủng đỉnh cười. Ta chính là chờ câu nói này của ngươi. Hắn đỡ hai đứa trẻ dậy nhưng lại nhìn đám trẻ nói.
“Còn các ngươi sau này có dự tính gì không?”
Đám trẻ lâm vào trầm mặc. Dù sao lớn nhất trong bọn hắn cũng chỉ là 17 tuổi. Một lũ trẻ bơ vơ không có người thân còn biết làm gì đây này. Bỗng chốc bọn hắn như cảm thấy lạc mất phương hướng. Franz thấy vậy liền tiếp lời.
“Hiện giờ ta đang muốn thành lập một vệ đội, nếu ai muốn trở thành cận vệ của ta thì tiến lên phía trước. Những người còn lại ta sẽ sắp xếp nơi ở trông đất phong của gia tộc đảm bảo cuộc sống cho các ngươi.”
Nhất thời đám trẻ yên lặng suy nghĩ. Franz cũng không quấy rầy bọn hắn. Đây là lựa chọn cả đời của bọn hắn, Franz không có quyền can thiệp. Sống một cuộc sống bình dị, yên lặng hoặc bước lên con đường cường giả. Với nhẫn giả hệ thống, hắn tin tưởng có thể đưa đám trẻ thành những cường giả của đại lục.
Lát sau có hơn hai mươi đứa trẻ tính cả anh em Gilliam bước lên phía trước, trong mắt những thiếu niên, thiếu nữ này bừng lên sự cừu hận. Một thiếu niên khoản 16 tuổi, có vẻ là lớn nhất ở đây quỳ xuống nuốt nước mắt nói.
“Xin đại nhân báo thù cho chúng ta, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.”
Nói rồi.tất cả đều dập mạnh đầu xuống đất. Không những Franz động dung trước cảnh tượng này mà ngay cả những thành viên của Kim sư vệ mắt cũng hiện lên sự phẫn nộ hung hăng nhìn đám Thiết Huyết minh đang nằm trên đất. Ép những đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên trở nên đầy cừu hận như thế này. Bọn hắn đúng là đồ cầm thú mà. Franz đỡ đám trẻ dậy hởi thiếu niên lớn nhất. Nếu không phải thiếu gia không cho phép thì bọn hắn đã lao vào chém lũ ác nhân này thành trăm mảnh rồi.
“Ngươi tên gì?”
“Salah thưa đại nhân”
Salah nói. Franz gật đầu cầm lấy một thanh kiếm đưa cho hắn.
“Tốt, nhưng muốn làm cận vệ của ta không phải chỉ biết nói xuông. Thuộc hạ của ta chính là một thanh lợi kiếm của ta, cần phải biết giết người. Nếu làm được ta sẽ biến các ngươi thành cường giả để các ngươi tự tay báo thù. Đã như vậy thì bắt đầu từ ngươi đi. Giết hắn ngươi sẽ trở thành thuộc hạ của ta.”
Franz chỉ một tên Thiết Huyết minh nói. Salah cầm lấy thanh kiếm bước từng bước đến gần tên đó, ngọn lửa cừu hận hiện rõ trong mắt hắn. Tên Thiết Huyết minh sợ hãi van xin.
“Ta xin ngươi, đừng giết ta, xin ngươi…”
“Phập”
Lợi kiếm đâm xuyên cổ họng tên đó, máu tươi bắn lên đầy mặt của Salah, nhìn hắn bây giờ như một con quỷ khát máu cuồng bạo vậy. Hắn cười nhạt.
“Tại sao lúc cha mẹ ta cầu xin ngươi ngươi không tha cho họ. Cha, mẹ ta báo thù cho mọi người”
Xoẹt.
Salah cắt đứt đầu tên đó rồi bỗng khóc lóc thảm thiết. Báo thù. Có lẽ đó là mục tiêu cả đời của thiếu niên này. Tiếp theo các thiếu niên khác cũng tiến lên run rẩy giết chết cừu nhân của mình, rồi lại khóc lóc, cũng có nôn mửa. Mọi người không muốn nhìn khung cảnh thế này. Nhưng đây là thế giới mà kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Lòng thương xót không thể giúp ngươi tồn tại. Cũng có vài thiếu niên lùi bước. Chỉ có 7 người thông qua được khảo nghiệm đầu tiên này, trong đó có ba thiếu nữ kể cả Natasha lớn nhất cũng chỉ 15 tuổi. Cuối cùng chỉ còn Gilliam, hắn không vội tiến lên mà nói.
“Đại nhân, ta muốn giết hắn.”
Gilliam chỉ tên đội trưởng. Franz gật đầu. Gilliam chính là người mà hắn kỳ vọng nhất, tên đội trưởng không thể nghi ngờ chính là một khảo nghiệm tốt cho hắn.
Được cái gật đầu của Franz, Gilliam cầm kiếm tiến lên. Tên đôi trưởng trừng mắt hung hăng nhìn hắn.
“Tiểu tử, ngươi dám sao?”
Nói rồi khí thế đại đấu sư của hắn tỏa ra. Kim sư vệ định tiến lên ngăn cản nhưng Franz lắc đầu. Hắn muốn xem Gilliam sẽ sử lý như thế nào. Áp lực. Tuyệt đối là áp lực. Bước chân của Gilliam chậm dần, một bước chân của hắn giờ cũng trở nên khó khăn. Hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, đối diện hắn là một đại đấu sư. Áp lực từ khí thế tên đội trưởng tỏa ra không phải người bình thường có thể chịu được đấy, huống chi Gilliam đang bị thương.
Một bước, hai bước,…khóe miệng Gilliam cũng đã xuất hiện tơ máu, hắn chỉ còn cách tên đội trưởng ba bước chân nữa thôi. Mọi người nhìn hắn đầy cổ vũ. Natasha trên mắt đầy lệ, cô bé thầm cầu nguyện gì đó trong miệng. Franz thì nhìn hắn đầy sự mong chờ.
Ba bước, bốn bước,…máu đã chảy ra thấm cả cổ áo Gilliam, chân hắn đã muốn dừng lại nhưng ý chỉ, cừu hận trong mắt hắn lại không hề giảm, hai bên thái dương mạch máu nổi lên, Bạch nhãn càng mở ra to hơn. Franz gật đầu, Bạch nhãn thức tỉnh hoàn toàn có thể chèo chống ý chí của hắn. Tên đội trưởng đã bắt đầu sợ hãi.
“Không, không thể như thế được, ta không tin. Xin ngươi, đừng…”
Năm bước. Gilliam ngửa mặt cười cuồng ngạo.
“Ông nội, cha, mẹ ta báo thù cho các ngươi đây”
Phập
Thanh kiếm đâm chuẩn xác vào tim tên đội trưởng, hắn trợn mắt lên nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt.
“Ngươi…ngươi…”
“Ya”
Gilliam gầm lên một tiếng thanh kiếm chặt đôi người tên đội trưởng, chấm dứt sinh mạng của hắn. Áp lực tan biến, cả người Gilliam hư thoát. Hắn ngã xuống ngất xỉu dưới sự tôn kính của mọi người kể cả Kim sư vệ.
--------------------Phân cách--------------
Mùa đông, kinh thành Muchen trắng xóa một màu tuyết. Từng cơn gió lạnh thổi tuyết bay đi vươn vãi trên từng con phố. Lạnh. Lạnh đến mức người ta chẳng muốn ra đường. Kinh đô mất đi vẻ ồn ào, nhộn nhịp thường ngày, thay vào đó là sự yên bình hiếm có. Mọi người đều ở trong nhà đốt lửa sưởi ấm, ngắm tuyết rơi, tận hưởng cảm giác ấm cúng bên gia đình. Ngoài đường lớn chỉ lơ xơ vài bóng người không ai khác chính là những lính đánh thuê. Lính đánh thuê là không có ngày nghỉ. Họ cũng như những con ong cần cù, chăm chỉ đều đều đi làm nhiệm vụ để kiếm kế sinh nhai.
Nhưng trong phủ Bonaparte lại khác. Khắp nơi người người ra vào nhộn nhịp, đèn đuốc sáng trừng. Nhìn ở đâu cũng là quý tộc với những bộ quần áo hoa lệ. Đến nô bộc cũng mặc những bộ quần áo sạch sẽ nhất. Hôm nay chính là ngày thành niên của con trai trưởng nhà Bonaparte – Franz Bonaparte.
Theo truyền thống của Lion đại lục, thiếu niên khi đến tuổi 16 thì đã được tính là người trưởng thành, nghĩa là đã đến tuổi thành gia lập thất, gây dựng sự nghiệp. Đây cũng có thể coi như là một bước ngoặc của cuộc đời con người. Gia đình bình thường thì cũng mở một bữa tiệc giản đơn mời láng giềng đến chứng kiến ngày trưởng thành của con cái. Huống chi đây lại là trưởng tử của gia tộc Bonaparte. Chỉ thấy trong bữa tiệc người của gia tộc Bonaparte thì ít mà quan viên, quý tộc thì rất nhiều. Đây chính là cơ hội để nịnh bợ đại gia tộc của Ala đế quốc. Ai mà không muốn tham gia đây này.
Trái ngược với sự nhộn nhịp vui vẻ bên ngoài. Bên trong phòng Franz đang tràn đầy phiền muộn. Đã gần nửa năm rồi. Hắn cũng chỉ mới lên đến cấp 43 tương đương với Đại đấu sư sơ kỳ. Tiến cấp cũng quá chậm đi. Nếu như ai biết hắn chỉ mới tu luyện được gần 1 năm từ một tên phế vật lên đến đại kiếm sư mà con than chậm thì chắc mỗi người một bãi nước miếng cũng làm chết hắn.
Đối với lễ thành niên này Franz không hề có hứng thú, quá nhiều lễ nghi rườm rà làm hắn phát mệt. Nên hắn chỉ làm qua loa rồi nấp ru rú trong phòng. Lần này Leona cũng không về thăm hắn được. Nghe nói cô đang trong kỳ thi của học viện nên không thể trở về. Geoffey thì đang bạn chiến sự ở phía bắc, gửi thư về cho hắn nói linh ta linh tinh, nào là quân vụ bên người không thể trở về, lần sau gặp lại sẽ giới thiệu cho hắn vài mãnh nam,…làm Franz ức đến ói máu, thầm thề lần sau không dạy bảo cho Geoffey một trận thì không làm người.
“Thiếu gia, gia chủ gọi ngài.”
Emon tiến vào nói. Franz gật đầu.
“Nói với gia chủ ta sẽ đến ngay.”
Đại đường của gia tộc Bonaparte chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn, dù là chứ ngàn người cũng không có cảm giác chật chội, mặc dù mùa đông nhưng xung quanh đều có khảm hỏa hệ ma tinh hạch đỏ chói, tỏa ra hơi nóng làm người ta ấm áp vô cùng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy sự bề thế của gia tộc Bonaparte.
“Tiểu tử, sao mặc mày buồn thiu thế kia. Trưởng thành rồi muốn vợ phải không?”
Một lão giả vỗ vai Franz cười ha hả. Đây chính là Tam trưởng lão ủa gia tộc, cũng là một thánh cấp kiếm sĩ, tính tình hào sảng. Nói là lão giả nhưng nhưng cơ thể của Tam trưởng lão còn rắn chắc hơn những thanh niên bình thường. Tam trưởng lão khác với những trưởng lão cao cao tại thượng kia, ông rất hào sảng và hòa nhã, hay đi đến luyện võ đường dạy bảo đệ tử gia tộc, có khi còn so sức mạnh với những hộ vệ gia tộc. Bởi vậy nên ông rất được người trong gia tộc kính trọng.
“Ông nội ba (Nghĩa là anh em của ông nội, cái này ta không biết ở nơi khác gọi thế nào nên dùng cách ở quê ta), con cũng không phải là muốn cưới vợ nha. Chỉ là lâu nay tu luyện có chút khúc mắc tiến triển chậm nên hơi buồn bực thôi.”
Franz cười nói. Tam trưởng lão chính là em trai ruột của Heter nên Franz cũng gọi là ông nội. Tam trưởng lão gật đầu.
“Tu luyện không thể cầu nhanh chóng mà lấy cẩn trọng làm chính, nên nhớ dục tốc bất đạt. Nếu ngươi tiến triển chậm nhưng căn cơ càng thêm kiên cố vững chắc thì cũng không phải là việc gì xấu. Thôi, đi vào, nghe nói có người trong hoàng cung đến.”
Franz dạ một tiếng rồi đi theo sau Tam trưởng lão. Bên trong sảnh đường ngoài gia chủ và hội đồng trưởng lão ra còn có cả Heter và hai người Franz chưa gặp bao giờ. Đó là một lão giả mặc áo bào đen, râu hơi bạc, da ngăm, thân thể hơi mảnh khảnh nhưng Franz cảm nhận được ẩn sau trong cơ thể gầy nhược đó là một khí thế cường đại, thậm chí còn hơn cả Tam trưởng lão. Người còn lại là một thanh niên tóc vàng, mắt xanh, gương mặt đẹp trai, nhưng nghiêm nghị, có uy thế của bậc đế vương. Franz thầm gật đầu khen ngợi thanh niên. Đúng là mẫu bạch mã vương tử mà.
“Franz đây sao, lớn nhanh quá, nhớ khi ta gặp ngươi lần đầu thì ngươi mới chỉ nằm trong tả lót thôi. Không ngờ mới đó đã thành một chàng trai tuấn tú rồi.”
Thấy Franz bước vào lão giả liền khen ngợi.
“Lão già, ngươi còn không nghĩ đây là cháu của ai. Nhớ năm đó ta ngọc thụ lâm phong, đẹp trai cỡ nào, đến mức không thiếu nữ nào ở đế đô là không mê mẫn ta.”
Heter đắc ý nói, rồi quay sang Franz.
“Còn không mau chào ông Philip.”
Franz vội cúi chào. Thì ra đây chính là Luis Philip – gia chủ của gia tộc Philip là một trọng thần trong triều đình, thân tín của Nikolai đại đế.
“Heter, ngươi vẫn như xưa, quá nói dóc rồi.”
Luis chỉ cười nhẹ vẫy tay một cái, Franz liền cảm thấy một luồng khí đỡ mình đứng dậy. Hắn âm thầm giậc mình, thì ra vị lão giả trước mặt này chính là một ma pháp sư cường đại. Luis vẫn phong độ với nụ cười hiền hòa chỉ thiếu niên bên cạnh nói.
“Đây là Pecival, nhị hoàng tử của đế quốc. Hai người tuổi tác tương đương nhau, ta hi vọng các ngươi có thể kết thân với nhau.”
“Kính chào hoàng tử.”
Franz khom người chào Pecical. Lễ nghi của Ala đế quốc không phải quỳ lạy như ở Trái Đất, chỉ cần khom người biểu lộ sự tôn kính là được. Dù gì ngươi cũng là hoàng tử. Bán cho ngươi một chút tôn trọng cũng không sao. Franz thầm nhủ.
Pecical cũng tiến đến đỡ lấy hắn cười nhẹ nói.
“Ngươi đừng quá đa lễ, thấy ta với ngươi tuổi cũng không hơn kém bao nhiêu, nếu không ngại thì gọi ta một tiếng anh trai được chứ.”
Trong lòng Franz a một tiếng, cuối cùng cũng hiểu mục đích Luis đưa nhị hoàng tử đến đây. Một tiếng anh em này chỉ sợ không phải vì hắn mà chính là vì gia tộc Bonaparte đi. Tuy không hiểu tranh đấu trong triều cho lắm nhưng hắn cũng biết được chút chút qua phim ảnh đời trước. Nhìn về phía Heter dửng dưng không tỏ thái độ Franz cũng hiểu ý. Dù sao cũng không được để nhịn hoàng tử mất mặt a. Hắn nắm chặt lấy tay nhị hoàng tử nói.
“Đã vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh a.”
“Tốt, tốt, như thế không chậm trể nữa, ta cũng truyền ý chỉ của đại đế, Franz Bonaparte tiếp chỉ.”
Luis cười ha hả trên tay xuất hiện một quyển trục (cuộn giấy), mọi người trong phòng trừ nhị hoàng tử và Heter đều quỳ xuống. Luis đọc.
“Gia tộc Bonaparte ngàn năm trung thành với đế quốc, lập nhiều công lao to lớn, vì đế quốc mà hi sinh xương máu của con cháu trong gia tộc đế quốc đời đời nhớ ơn. Nay trưởng tử Franz Bonaparte đã thành niên ta đặc biết sắc phong tước vị Vũ Huy tử tước, ban thưởng mười vạn đồng vàng, thực ấp ngàn hộ. Ala đế quốc, Nikolai V đại đế.”
Danh sách chương