Trong phòng đốt nến hỷ đỏ chót, màn che đỏ tươi nhẹ nhàng lay động, Văn Chiêu căng thẳng nhìn Lục Nhiên đang cởϊ áσ nới dây lưng.
Ngoại bào của hắn rải rác bên chân, chỉ còn lại một thân áo trong màu đỏ. Cổ áo của hắn hơi lỏng, đường cong lồng ngực và xương quai xanh bên trong cứng rắn tinh xảo, nhưng bản thân hắn lại không thèm để ý chút nào, từng bước một đi tới, ánh mắt như chó sói khóa chặt cô nương trên giường.
"Này này này, ta mới mười bốn tuổi thôi, chàng lưu manh!" Văn Chiêu đã lui đến bên trong cùng của giường.
Bước chân Lục Nhiên không ngừng lại, giật giật khóe miệng: "Tên ta không phải là này này này."
"Lục Nhiên!"
"Ngoan, gọi ta là Hoài Khanh."
Đang lúc nói chuyện, Lục Nhiên đã ngồi bên giường rồi, tiện tay buông màn trướng xuống, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào nàng. Trong chớp mắt, Văn Chiêu cảm thấy càng thêm căng thẳng bất an, trong không gian một tấc vuông này chỉ có hai người quần áo mỏng manh, trong đó có một người còn là lưu manh! Văn Chiêu kéo chăn nệm trên giường tới quấn lấy mình, lộ ra một cái đầu nhỏ chăm chú nhìn từng cử động của hắn.
Lục Nhiên thấy nàng không nói chuyện, hồi lâu mới cười "ha ha". Hắn đưa tay đặt lên đỉnh đầu nàng xoa xoa, híp mắt đánh giá: "Giống đà điểu."
Văn Chiêu lắc lư rơi tay của hắn, tức giận trừng mắt: "Thật sự là nhìn lầm chàng rồi! Hừ!"
Lục Nhiên nhéo nhéo mặt Văn Chiêu: "Ngoan ngoãn vào khuôn khổ đi, còn có thể cho nàng vui sướng." Hắn ôm Văn Chiêu lẫn cả chăn nệm, nằm ngửa một cái liền đưa Văn Chiêu lên trên người mình.
"Chiêu Chiêu, cuối thu đêm lạnh, nàng lại ngay cả chăn mền cũng không chia cho ta, đành phải đắp như vậy thôi." Rõ ràng hắn mới là người ăn hiếp người ta, hắn lại có vẻ mặt uất ức!
Văn Chiêu xếp chăn mền trên người đưa cho hắn, tự mình chuồn tới cuối giường: "Chăn mềm cho chàng, thả ta đi."
Lục Nhiên đẩy chăn mền kia vào trong giường, sau đó một tay đưa đến trên người Văn Chiêu, vòng lấy eo của nàng, không có chăn nệm ngăn cản, hai cơ thể ấm áp quần áo mỏng manh dán vào nhau.
Văn Chiêu cảm thấy mình như đang nằm trên lò lửa, trên mặt đỏ lên, vươn tay muốn chống lại nhưng lại chạm vào lồng ngực rung động nóng hổi của hắn.
Lục Nhiên một tay ôm siết eo nàng, một tay khác ấn nàng vào trong ngực, không nhìn nàng giãy giục, cười vui vẻ lại thỏa mãn: "Chiêu Chiêu vẫn là tươi mới tốt hơn, mấy ngày trước đây thật sự vô vị." Đâu chỉ có vô vị, quả thật khiến hắn ngày đêm lo sợ.
Hắn nói chuyện này, Văn Chiêu liền mềm lòng trong chớp mắt.
Cũng chính là trong lúc ngoan ngoãn một cái chớp mắt này khiến cho Lục Nhiên thuận lợi xoay người đặt nàng dưới thân.
"Ta khá thích tư thế này." Giọng nói dịu dàng lại vui vẻ trầm thấp nổ tung bên tay Văn Chiêu, Văn Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rồi trong lòng nàng còn thấy may mắn, cảm thấy Lục Nhiên đang trêu chọc nàng, hiện tại nàng lại có chút không xác định được...
Dáng vẻ nàng kinh ngạc lờ mờ đến đáng yêu, Lục Nhiên cúi đầu hôn lên đuôi mắt nàng, Văn Chiêu bị cái hôn này làm cho cả kinh trừng mắt nhìn, lông mi thật dài quét qua khóe môi hắn, trái tim Lục Nhiên giống như bị móng vuốt của mèo con khẽ cào một cái, ngứa ngứa lại khiến hắn sinh lòng tràn đầy thương tiếc.
Bởi vậy giọng nói của hắn càng thấp càng mềm mại hơn dỗ dành: "Nàng ngoan một chút, ta sẽ nhẹ một chút."
Sắc mặt Văn Chiêu đỏ đến mức gần như không có cách nào gặp người, trong mắt cũng ướŧ áŧ, vừa tức vừa xấu hổ còn mang theo vài phần sợ hãi, giọng nói lại mềm mại bất lực: "Chàng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Ta vừa mới tỉnh chàng đã..."
Con ngươi của Lục Nhiên dần sâu, chế trụ tay của Văn Chiêu qua đỉnh đầu: "Chỉ có triệt để biến nàng thành của ta thì mới có thể khiến ta an tâm."
Tư thế không có cách nào phản kháng như vậy khiến Văn Chiêu bất an lại bất lực, Lục Nhiên lại nhẹ mổ dày đặc lên cổ nàng, khiến nàng toàn thân run rẩy: "Hoài Khanh, xin chàng, đừng..."
Trong miệng nàng phun ra chính là lời kháng cực, nhưng giọng nói lại mềm mại, ấm cuối run rẩy, giống như một con chó con, khiến cho tiếng hít thở của người phía trên càng thêm nặng nề.
Đây là lần đầu tiên Văn Chiêu mềm giọng gọi hắn là Hoài Khanh, trái tim Lục Yên không thể khống chế được sự rung động, một tiếng Hoài Khanh này quá khiến cho người ta thỏa mãn vui sướng, khiến hắn thích đến phát cuồng.
Lục Nhiên hít sâu một hơi, chân thành nói: "Mười hai tuổi nàng đã bước vào giấc mơ của ta, bây giờ nàng đã nằm dưới thân thể của ta. Chiêu Chiêu, nàng nói xem, ta sẽ dừng lại sao?"
Văn Chiêu bị lời nói này làm cho rưng rưng muốn khóc, trong mắt càng ngày càng mông lung. Tấm thân xử nữ nhạy cảm dễ động tình, trong thoáng chốc Văn Chiêu cảm nhận được Lục Nhiên dần hôn xuống dưới, cơ thể run rẩy càng lợi hại hơn. Hắn đã buông tay nàng ra, Văn Chiêu lại không có sức lực để đẩy hắn ra...
Lục Nhiên gắt gao bao phủ nàng, hai tay dao động không ngừng, Văn Chiêu dần dần nhắm mắt lại trong sự run sợ.
Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng hít thở kìm nén khắc chế của Lục Nhiên, trừ cái đó ra thì không có động tĩnh nào khác. Văn Chiêu dần dần mở mắt ra, đã thấy Lục Nhiên chôn trong ngực nàng, quần áo trong càng tán loạn, cơ thể cường tráng ở bên trong lại nâng lên hạ xuống nhẹ nhàng hô hấp.
Không khí nóng bỏng mê ly vừa rồi dần dần tản đi, trong mắt Văn Chiêu cũng tỉnh táo hơn mấy phần: "Lục Nhiên?"
Cái đầu trong ngực hồi lâu không trả lời, Văn Chiêu nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mái tóc mềm mại lại hơi tán loạn của hắn, lúc này lại nghe thấy người trong ngực nhẹ nhàng cười vài tiếng, trầm thấp, vui vẻ nhẹ nhõm.
Vốn là nhìn dáng vẻ nàng xấu hổ như thế nên nổi lên tâm tư đùa giỡn, không nghĩ tới lại có niềm vui ngoài ý muốn, xem ra vừa rồi, Chiêu Chiêu của hắn cũng nguyện ý.
Vừa rồi hắn vốn có thể tiếp tục, nhưng hắn lại không muốn qua loa như vậy. Trước khi hiến tế còn có nghi thức rườm rà lại thiêng liêng, cô nương của hắn cũng nên ở trong thời kỳ thích hợp mà triệt để trở thành người của hắn.
"Khi còn bé ta từng hỏi mẫu thân nói, mẫu thân nói đêm hoa chúc chính là trượng phu và thê tử ngủ cùng giường. Vài ngày trước đó chúng ta đã ngủ cùng giường rồi, đương nhiên phải bổ sung một đêm hoa chúc mới được." Lục Nhiên chống giường thoáng nâng cơ thể lên, lại vẫn bao phủ lấy nàng.
Văn Chiêu sững sờ nhìn người phía trên, lúc này mới kịp phản ứng Lục Nhiên quả nhiên đang trêu cợt nàng, trong giây lát trong mắt chứa nước mắt, cắn môi gắt gao trừng hắn, tức giận đến mức ngực nhấp nhô kịch liệt.
Lục Nhiên bất đắc dĩ thở dài, đến gần hôn lên mí mắt nàng: "Đừng nhìn ta như vậy, nếu không ta quả thật tiếp tục đấy."
Văn Chiêu lại nghiêng đầu né tránh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chàng tránh ra, ta muốn về nhà!"
Lục Nhiêu kéo chăn phủ lên hai người: "Ta muốn giữ nàng thêm mấy ngày, để những người nhà kia của nàng sốt ruột thêm một phen mới được."
Biết ngay là hắn có tâm tư như vậy! Ban ngày Văn Chiêu cũng nhắc tới, hắn lại nói vết thương của nàng chưa tốt, không nên đi ra ngoài, còn nói thuốc gì đó chỉ có chỗ này của hắn mới có, lúc nào cũng là không thả nàng về.
"Không được! Ta nghĩ đến phụ thân bọn họ còn đang khổ sở, trong lòng liền nôn nóng, muốn mau mau quay về vòng tay của bọn họ."
Lục Nhiên kéo Văn Chiêu vào trong lòng: "Cô nương ngốc, nàng không oán hận nhị ca bọn họ sao?"
Cô nương trong lòng an tĩnh trong chớp mắt, lập tức trầm giọng mở miệng: "Trong chớp mắt rơi xuống đó cũng có oán, vì bản thân không đánh. Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ một chút, nếu muốn ta lựa chọn giữa chàng và nhị ca, ta cũng sẽ giống như nhị ca chọn nhị tẩu mà lựa chọn cứu chàng."
Văn Chiêu nghiêng mặt qua không nhìn hắn, Lục Nhiên siết cánh tay khảm nàng vào trong lồng ngực mình. Văn Chiêu cảm nhận được Lục Nhiên xúc động, lẳng lặng nhìn đỉnh màn, trong đầu chua ngọt một trận, vỗ vỗ cánh tay khóa bên hông nàng của Lục Nhiên, hừ cười mở miệng: "Ta còn tưởng rằng Lục thị lang có đủ tự tin với chính mình đấy."
Nàng đang phá hư không khí ấm áp này, Lục Nhiên lại không thèm để ý chút nào, sau khi cánh môi khẽ chạm vào tai nàng, bên trong giọng nói mang theo than thở trả lời: "Ở nàng ta luôn có chút lo được lo mất."
Bởi vì sự yếu đuối hiếm thấy này của hắn, Văn Chiêu mềm lòng đến rối tinh rối mù, xoay người lại tầng tầng ấn lên môi hắn, mặt mày mang theo ý cười: "Khương Văn Chiêu ta thích Hoài Khanh nhất, cũng chỉ thích Hoài Khanh, cho nên chàng không cần phải lo được lo mất."
NHững lời này giống như câu "thích Chiêu Chiêu nhất, cũng chỉ thích Chiêu Chiêu" trước kia của Lục Nhiên, mặc dù mang theo một chút trêu chọc lại khiến ánh mắt Lục Nhiên trong nháy mắt dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi.
Tỏ tình ngay thẳng to gan như vậy, cũng chỉ có Chiêu Chiêu của hắn nói ra.
Khiến hắn rất thích.
Ánh nến còn đang chập chờn không ngừng, Lục Nhiên ôm Văn Chiêu thật chặt, trong lúc nhất thời hai người đều không tiếp tục mở miệng.
Trên chóp mũi Văn Chiêu đều là hơi thở thanh nhã của Lục Nhiên khiến cho cơn buồn ngủ tập kích, trước khi ngủ nói với hắn: "Ta muốn đến chố tam ca."
Nàng vốn cho rằng câu nói này không bình thường hơn được nữa, không nghĩ tới cơ thể của người ôm nàng lại lập tức cứng lại. Trong lúc nghi ngờ, Văn Chiêu nghe hắn nặng nề mở miệng: "Ta và tam ca của nàng thì sao? Nàng cứu ai?" Lục Nhiên mới hỏi ra khỏi miệng lại cười tự giễu: "Ta lại ấu trĩ như vậy."
Cơn buồn ngủ của Văn Chiêu hơi rút đi, trầm mặc chốc lát mới nói: "Đối với tam ca, ta nguyện giao tính mạng ra." Lời còn chưa dứt, hô hấp trên đỉnh đầu Văn Chiêu đã loạn tiết tấu rồi."
"Nếu như thật sự có ngày đó, ta sẽ cứu tam ca, sau đó cùng chàng đi đến hoàng tuyền." Văn Chiêu mổ một cái bên môi Lục Nhiên: "Thế nào?"
Ánh mắt Lục Nhiên bao phủ lấy nàng, Văn Chiêu cũng lẳng lặng nhìn lại. Hồi lâu, Lục Nhiên trầm giọng trả lời: "Được."
Văn Chiêu đưa tay vòng lấy hắn, một lần nữa vùi sâu vào lòng hắn, cuối thu lạnh, nên sưởi ấm cho nhau mới phải.
"Hôm nay chàng thật là yếu ớt, khiến ta không quen."
"Bị nàng giày vò đó."
"Được được được, coi như ta không phải. Ta hơi buồn ngủ. Không tắt đèn?"
"Thông thường đêm hoa chúc đốt nến trắng đêm."
Lục Nhiên nhắm mắt lại nghĩ một lúc, mở miệng hỏi nàng: "Nàng thật sự muốn đi Lũng Hữu? Ớ đó núi cao nước xa..." Đợi nửa ngày không thấy người trong ngực đáp lại, Lục Nhiên cúi đầu nhìn, Văn Chiêu đã ngủ say rồi.
Dung nhan nàng khi ngủ điềm tĩnh nhu hòa, bị ánh nến chiếu lên giống như noãn ngọc rực rỡ, Lục Nhiên nhìn một lúc lâu mới nhắm mắt lại.
Hôm nay Văn Chiêu liền muốn về nhà, thấy Lục Nhiên có chút do dự thì vòng lấy hắn mềm giọng cầu xin, Lục Nhiên nhất thời không chịu nổi nàng giày vò như vậy, cắn răng đồng ý.
Cùng lúc đó, Lục Nhiên cũng có thể xuất hiện trước mặt người đời rồi.
Văn Chiêu biết, trải qua một lần này, nàng và Lục Nhiên không thể trong sạch nữa, có thể coi như vậy, nàng cũng không thể nghĩ đến sẽ có nhiều bách tính vây xem như vậy. Lục Nhiên vốn cực kỳ khiêm tốn đưa nàng về nhà, nhưng vừa xuống xe ngựa liền có người nhận ra nàng, sau đó người tụ tập càng ngày càng nhiều.
Người gác cổng của Khương gia đã sớm kích động chạy vào trong rồi, Văn Chiêu vừa vào cửa liền thấy phụ thân lao ra như gió lốc, kéo nàng vào trong lòng: "Chiêu Chiêu, ta biết con chưa chết mà, ta biết mà..."
Thấy phụ thân kích động chảy ròng nước mắt, Văn Chiêu cũng ướt hốc mắt: "Phụ thân, Chiêu Chiêu nhớ người..."
Khương nhị gia thấy ngoài cửa phủ có rất nhiều người đang vây xem, mà ông lại thất thố như vậy, lau lau khóe mắt nói: "Đi đi đi, đi vào nói chuyện."