Lúc hoàng thượng đi ra từ phòng của thái sư dường như trông vô cùng mệt mỏi, thời điểm tiến vào phòng bước chân trầm ổn, nhưng lúc rời đi lại có chút run rẩy. Người trong phủ thái sư vốn dĩ giận mà không dám nói, lúc nhìn thấy dáng vẻ này, phẫn nộ trong lòng của giảm đi chút ít.
Thái sư từng dạy dỗ ông ta, con đê nghìn dặm sụp đổ vì tổ kiến, sức mạnh của những nhân vật nhỏ này vạn lần không thể xem thường, cho nên ông ta nhất định phải làm chu toàn mọi thứ. Chẳng qua ông thật sự có chút mệt mỏi, thái sư không chỉ không tha thứ cho ông, ngược lại còn dùng ánh mắt như thể ông là người chấp mê bất ngộ, trừng ông hồi lâu.
Vẫn chưa ra ngoài phủ, liền nghe thấy một trận gió truyền từ đằng sau đến, nhạy bén của nhiều năm qua khiến hoàng thượng lập tức cảnh giác. Cho dù ông mang theo không ít thị vệ, nhưng vì không để phủ quốc sư cảm thấy mình dùng thế ép người, nên vẫn giảm ít số người đưa đến, vì vậy lực lượng phòng vệ vốn dĩ không thể so sánh với sự phòng thủ kiên cố của Điện Tử Thần.
Thị vệ bên cạnh nhanh chóng vây quanh ông, yên lặng chờ đợi động tĩnh, trong khoảng thời gian yên ắng tầm uống một tách trà, thời gian kéo dài khiến mọi người có cảm giác vừa rồi chỉ là nghe lầm mà thôi.
"Đi thôi."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một bóng đen đột nhiên xông ra, ánh sáng bạc chỉ thẳng về hướng hoàng thượng! Nhanh đến độ thị vệ bên cạnh căn bản không kịp đưa kiếm chặn lại, thế nên chỉ đành đứng trước người ông đỡ lấy. Máu tươi cuộn trào bắn lên long bào, hoàng thượng lần nữa nhìn rõ người đến, đeo mặt nạ bạc, chính là thích khách năm ngoái trong lễ Đoan Ngọ. Vốn cho rằng chỉ là nhân sĩ giang hồ được người ta mua đến để hành thích, bây giờ xem ra là có tư thù, lần một không thành công thì sẽ có lần hai, chẳng qua ông lại không nhớ bản thân gây thù oán với nhà nào trong giang hồ.
"Hộ giá!" Chẳng bao lâu, những thân vệ được huấn luyện bài bản này đều phản ứng lại, nhanh chóng quát to, nhằm gọi hộ vệ của phủ thái sư đến, đương nhiên Quách Dần sẽ không cho họ có thời gian thực hiện ý đồ này, trường kiếm vừa vung lên, liền khiến cho kiếm trong tay thị vệ bị đánh bay ra ngoài.
Quách Dần thật sự bị chiếu cáo tội của hoàng thượng chọc tức đến không thể nhịn nổi, muốn lập tức giết chết hắn! Ông ta cư nhiên mặt dày nói những đứa trẻ ấy là "con hát nhỏ tuổi"! Hơn nữa ông ta và những "con hát" ấy chỉ là giao dịch "nhu cầu mỗi bên"! Hay cho ông ta "nhu cầu mỗi bên", A Mão nhỏ như thế đã bị bắt đi, giờ đây sống chết chưa biết, hại hắn nhiều năm nay cô độc một mình, không ngày nào cảm thấy vui vẻ, chỉ trách lúc ấy mình còn nhỏ không đủ mạnh, đến cả đệ đệ ruột cũng không thể bảo vệ được.
"Cẩu hoàng đế, vì tội của ngươi mà đền mạng đi!" Cách một năm, hoàng thượng lần nữa nghe được câu "Cẩu hoàng đế" này.
Hành động này của Quách Dần không hề thương lượng với Lục Nhiên, hắn biết nếu như bàn bạc với Lục Nhiên, chắc chắn hôm nay sẽ không thể xảy ra chuyện này, Lục Nhiên là triều thần, hắn vẫn sẽ suy nghĩ đến sự ổn định của giang sơn xã tắc, vẫn nghĩ đến chuyện dùng tay của hoàng thượng để loại trừ Tiết tướng, Quách Dần lại không nghĩ nhiều như thế, trong lòng hắn chỉ chất đầy thù hận mà thôi.
Thị vệ tầng tầng lớp lớp bảo vệ hoàng thượng, căn bản rất khó diệt trừ hết, kiếm của Quách Dần chỉ thẳng về hướng hoàng thượng, thị vệ bên cạnh vội tiến lên trước chắn lấy, Quách Dần lách người, nhân lúc kiếm của thị vệ đâm lên người mình liền đến gần được hoàng thượng! Hoàng thượng vừa cảm nhận được một cơn gió lướt qua, liền nghe được Quách Dần hự một tiếng, khóe môi hắn chảy ra vệt máu, chỉ là đôi mắt dưới lớp mặt nạ càng thêm hung lệ, gắt gao nhìn chằm chằm ông.
Nhìn thấy trên cổ của hoàng thượng xuất hiện một vệt máu, những thị vệ này đều bị dọa đến thần hồn điên đảo, càng thêm liều mạng ngăn cả. Mà lúc này, thị vệ của phủ thái sư cũng chạy đến.
Cục diện thoáng cái xoay chuyển, sắc mặt Quách Dần càng thêm nhợt nhạt, nhìn bọn chó săn không cần mạng này, nhanh chóc rút lui.
"Đuổi theo!"
"Không cần." Hoàng thượng khoát tay, "Mau về cung thôi."
"Hoàng thượng, có cần ở phủ thái sư băng bó trước không?" Thị vệ trưởng nhìn thấy vết thương trên cổ hoàng thượng đang chảy máu không ngừng, mồ hôi vội vã chảy ròng rã.
Sau khi quay về, hắn nhất định phải dùng mạng để thỉnh tội rồi.
.
Lang trung trong phủ thái sư khẩn trương đến run rẩy, dù sao đi nữa người bị thương mà hắn cần băng bó không phải ai khác mà là hoàng thượng nắm đại quyền sinh sát trong tay, chỉ cần bất cẩn chút đến cả cái mạng nhỏ này cũng không thể giữa được.
Lúc này sắc mặt của lang trung băng bó cho hoàng thượng đột nhiên thay đổi, vội vàng quỳ xuống đất nói, "Hoàng thượng, vết thương này...có độc!"
Sắc mặt hoàng thượng chợt thay đổi, ngoan lệ quát, "Tại sao đến bây giờ mới nói!"
Lang trung khóc đáp, "Tiểu nhân vô năng, không nhận ra loại độc này, hoàng thượng tha tội!" Vết thương vừa rồi không hề khác với vết thương vừa rồi, nhưng sau khi xử lý sạch sẽ vết máu mới nhìn thấy trong miệng vết thương có một đường viền màu đen.
Lúc này người hầu dẫn một lang trung già đến, lang trung già này hành y đã mấy chục năm, có bệnh gì chưa từng gặp qua chứ, rốt cuộc cũng có cách cứu chữa. Lòng mọi người thoáng bình ổn chút.
Nếu hoàng thượng trúng độc không giải được, bọn họ đều phải bồi táng. Sống tuy vất vả nhưng vẫn tốt hơn so với chết đi.
Lão lang trung tỉ mỉ nhìn miệng vết thương, lại bắt mạch, dáng vẻ lập tức trầm tư, mọi người vội vàng nín thở, sợ tiếng thở của mình, quấy rầy ông suy nghĩ. Vị lang trung già này nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi, khẩn trương của hoàng thượng, sự bình tĩnh này khiến mọi người đều vô cùng tín phục.
Một lúc lâu sau, lão lang trung mở miệng nói, "Đây là loại độc của Tây Vực, hẳn phải đi Tây Vực giải. Xin thứ cho lão hủ vô năng bất lực."
Mọi người vừa nghe xong, cõi lòng lập tức chìm xuống đáy vực, có vài thị vệ vô thức rút kiếm ra, hoàng thượng quét mắt nhìn bọn họ, những thị vệ này ngượng ngùng thu kiếm lại, sau đó quỳ một gối xuống đất.
Hoàng thượng không thèm để ý bọn họ nữa, quay lại nhìn lang trung, "Lang trung đừng sợ, trẫm sẽ không giết người vô tội, chỉ muốn người trả lời vài câu hỏi."
Nghe hoàng thượng dùng kính ngữ, lang trung vội nói không dám, "Hoàng thượng cứ hỏi."
"Loại độc này tên gọi là gì? Làm sao tìm được thuốc giải?"
Lang trung không đám, lại gọi người vào lấy bút giấy, viết xuống vài chữ đưa cho hoàng thượng, hoàng thượng sau khi đọc xong liền cho vào tay áo.
Thiên sư từng nói ông là người có thiên mệnh, là vạn thế đế vương do trời định, hoàng thượng cũng cảm thấy ông được trời cao hậu đãi, chẳng qua mấy ngày nay, tây bắc lại truyền về chiến báo, một trong những nội dung đó báo về đại chiến thắng lợi còn bảo ông để ý.
Vinh quốc công trong chiến báo nói thẳng là hãn vương mới là người "Tàn nhẫn vô tình, không có nhân tính". Vì đại quân Tây Nhung chật vật rút về, để lại những quân kĩ ở nguyên doanh, chuyện kì lạ khiến người khác chỉ trích là trong số những nữ tử đó cư nhiên lại có công chúa Tây Nhung!
Chuyện này đã truyền đến triều đình, nên phải an bài công chúa Tây Nhung đưa đến đây là một vấn đề, cùng lúc này, không ít người trong triều đều cảm thấy hãn vương mới bất nhân bất nghĩa, nên bị trời phạt.
Đơn phương hủy ước là bất tín, chuyện của công chúa Tây Nhưng lại không bằng súc sinh.
"Hãn vương mới này vốn là tể tướng của Tây Nhung, một đại thần khác họ đoạt hãn vị, đối với Tây Nhung mà nói, thật sự là một tai họa!" Lão thần trong triều thổn thức không thôi, lại không thấy sắc mặt của Tiết tướng càng lúc càng khó coi.
Thế nhân đều thích xét điều tương tự, cho dù tình huống giữa Tây Nhung và Hoa Hạ vô cùng khác nhau nhưng nghe xong chuyện này vẫn là vô thức đưa mắt nhìn Tiết tướng.
"Thừa tướng thấy thế nào?"
Tiết tướng bước ra một bước, cúi đầu nói, "Thần cho rằng, hẳn phải an bài thích đáng cho công chúa Tây Nhung tiền triều, để những nước nhỏ khác thấy được phong phạm nước lớn của Hoa Hạ ta." Câu "thấy thế nào" của hoàng thượng, có thể là hỏi về vấn đề an bài công chúa, cũng có thể là hỏi về chuyện tể tướng khác họ sau khi đoạt vị làm xằng làm bậy, vấn đề thứ hai đó Tiết tướng không tiện trả lời thế là chỉ đáp vế trước.
Dứt lời, Tiết tướng liền nhìn thấy ý cười sâu trên mặt hoàng thượng, lập tứcthầm rùng mình.
Tuy nói hoàng thượng không hoàn toàn tin tưởng ông, nhưng cũng sẽ không vì người khác ngấm ngầm nói xấu mà nghi ngờ ông, nhưng lúc này tại sao lại lộ ra vẻ mặt này!
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?!
Vẻ mặt này của hoàng thượng rất nhanh liền biến mất, trong lòng Tiết tướng lại không thể buông xuống được. Lăn lộn trên quan trường nhiều năm như thế, sự nhạy bén nói cho ông biết, tình cảnh của bản thân đã có chút không ổn.
Những thần tử khác ngược lại không phát hiện ra điểm này, chỉ là chủ đề trên triều đình không biết làm sao lại chuyển sang vụ thả những "con hát nhỏ tuổi" kia, mà dáng vẻ của hoàng thượng vô cùng thong dong, hoàn toàn khác với những ngày trước.
Hôm nay, liền có một đám trẻ được đưa ra ngoài cung.
Vẫn có người to gan hỏi những trẻ nhỏ kia ở trong cung đã trải qua chuyện gì, mà nhưng đứa nhỏ hình như có chút hoang mang, sau đó từng chữ một trịnh trọng nói, "Ở trước mặt bệ hạ ca hát nhảy múa."
"Không làm gì khác?"
Nam đồng liên tục lắc đầu, "Ta là xướng tiểu khúc, A Đạt khiêu vũ." Nói xong liền đưa tay chỉ sang cậu bé bên cạnh, đứa nhỏ bị cậu chỉ cũng gật đầu theo, "Đúng vậy."
Người hỏi chuyện chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, mà thái tử ở trong phủ lại trưng ra vẻ mặt âm trầm.
"Lại bị ông ta tẩy đến không còn gì!"
Sắc mặt của Lục Nhiên cũng có chút khó coi, "Những đứa trẻ ấy e rằng đều đã bị xử lý rồi." Khả năng đệ đệ của A Dần còn sống càng thấp hơn.
Thật ra nhiều năm như vậy, hắn và Quách Dần đều biết, A Mão chỉ sợ đã sớm đi một nơi khác, nhưng A Dần không nhìn thấy thi thể liền không chịu từ bỏ, vẫn luôn ngóng trông đệ đệ có thể trở về.
Mà Quách Dần mỗi khi gặp chuyện liên quan đến đệ đệ của mình liền sẽ trở nên không ai khống chế nỗi, mấy ngày trước đây còn tùy tiện đi đến hành thích, cuối cùng ôm một thân bị thương trở về. Nhìn thấy thần sắc không tán đồng của Lục Nhiên, Quách Dần lại là cười ha hả nói, "May mà trước đã đã hạ độc trên thân kiếm, nếu cẩu hoàng đế kia giải không được, liền đành phải chờ chết!"
Hắn cười đến ra nước mắt, "Thôi ta không thể nghĩ như vậy, bằng không đến lúc đó sẽ không vui mừng nữa."
Thái tử bên này cực kì buồn bực với hoàng thượng, hoàng thượng đói với thái tử cũng hệt như thế.
Ông vốn nhận lời Quảng An Vương chỉ cần ông ta chịu phối hợp "giả chết", đem tội lỗi này vu oan lên đầu thái tử, cho mình cái cớ để phế đi thái tử, sau đó để Lý Tương ngồi vào vị trí này. Quảng An Vương vì lòng tham che đầy mắt mà ngây thơ đồng ý, lại không nghĩ rằng đằng sau vở kịch này lại bị một bức di thư quấy rối, nếu bây giờ hoàng thượng vẫn muốn nhắc đến chuyện phế thái tử, thì xem ra vẫn có chút lỗi thời.
Nói đến cùng, đã lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Cách thời gian Quảng An Vương mất tích đã hơn hai tháng, xem ra cũng là lúc Lý Tương vào kinh rồi. Theo kế hoạch, lúc này Lý Tương vào kinh sẽ không trở về nữa, bởi vì hắn sẽ là trữ quân mới của Hoa Hạ. Mà lần này bởi vì chuyện của di thư khiến cho kế hoạch thay đổi, e rằng vị trí thái tử sẽ không đổi chủ.
Dù sao điều hoàng thượng muốn, cũng chỉ là xem bọn họ tranh đấu, tiêu hao thực lực, ai làm thái tử đều không khác biệt gì cả.
Theo Lý Tương trở về, còn có thư nhà của Tam ca. Văn Chiêu vừa nghĩ liền biết, ở trong khoảng thời gian ngắn này e rằng hắn sẽ không đã quay về. Chỉ là nàng trong lòng rốt cuộc cũng có chút mất mát, nàng bị tứ hôn cho một tiểu gia hỏa, Tam ca không những không trở về an ủi nàng, còn bảo Lý Tương mang thư đến cho nàng!
Mà Lý Tương tiến kinh liền vào hoàng cung, hoàng thượng rất hậu đãi với hắn, dường như là cảm thấy Quảng An Vương gặp bất trắc, liền muốn đối tốt với hắn thêm chút. Thần sắc của Lý Tương lại vô cùng hoảng hốt, dường như đang cố nén bi thương.
"Haiz, ai cũng không biết vì sao hắn vừa rời khỏi phủ thái tử liền không còn tung tích, nếu không Tương Nhi cứ đi hỏi thái tử ca ca của ngươi đi?" Ông vừa nói lời này, trong mắt Lý Tương liền tràn ngập bi phẫn, đôi mắt chứa lệ, ra vẻ cực hận lại cố gắng giấu đi, sợ để hoàng thượng phát hiện sẽ trách tội với hắn, rốt cuộc thái tử là nhi tử của ông, mà Lý Tương chỉ là chất nhi, ai thân ai sơ, vừa nhìn liền biết.
Hoàng thượng hài lòng, gật đầu, sau đó lại trìu mến vỗ vỗ đỉnh đầu hắn, nói, "Tương Nhi đừng buồn, trẫm tìm cho ngươi một tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có thể lập tức gặp nàng."
Lý Tương không mấy hứng thú, chỉ tùy ý gật đầu.
Chỉ là lúc Văn Chiêu bước vào, hoàng thượng lại thấy trong mắt Lý Tương đột nhiên có chút thần sắc.
Khuôn mặt nhỏ của Khương gia cô nương này như khắc hoa trên ngọc, rõ ràng vẻ mặt vẫn còn non nớt nhưng không hiểu vì sao lại sinh ra một loại phong tư mơ hồ không hợp với tuổi, dù quanh co khúc khuỷu đi đến nhưng dáng đi vẫn cao khiết, lại có chút phong lưu đọa thế.
Sáng trong tựa minh nguyệt, dịu dàng như hồi tuyết, hệt như một đóa sen hồng đang nở rộ.
Nếu người Minh Nhi chọn là nàng, hoàng thượng thật sự sẽ vì cô nương này mà tiếc hận.
Lý Tương nhìn chằm chằm Văn Chiêu không chớp mắt, sau đó phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ đỏ lên, thoáng cái trốn sau lưng hoàng thượng, giòn giã gọi một tiếng, "Chiêu tỷ tỷ!"
Thái sư từng dạy dỗ ông ta, con đê nghìn dặm sụp đổ vì tổ kiến, sức mạnh của những nhân vật nhỏ này vạn lần không thể xem thường, cho nên ông ta nhất định phải làm chu toàn mọi thứ. Chẳng qua ông thật sự có chút mệt mỏi, thái sư không chỉ không tha thứ cho ông, ngược lại còn dùng ánh mắt như thể ông là người chấp mê bất ngộ, trừng ông hồi lâu.
Vẫn chưa ra ngoài phủ, liền nghe thấy một trận gió truyền từ đằng sau đến, nhạy bén của nhiều năm qua khiến hoàng thượng lập tức cảnh giác. Cho dù ông mang theo không ít thị vệ, nhưng vì không để phủ quốc sư cảm thấy mình dùng thế ép người, nên vẫn giảm ít số người đưa đến, vì vậy lực lượng phòng vệ vốn dĩ không thể so sánh với sự phòng thủ kiên cố của Điện Tử Thần.
Thị vệ bên cạnh nhanh chóng vây quanh ông, yên lặng chờ đợi động tĩnh, trong khoảng thời gian yên ắng tầm uống một tách trà, thời gian kéo dài khiến mọi người có cảm giác vừa rồi chỉ là nghe lầm mà thôi.
"Đi thôi."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một bóng đen đột nhiên xông ra, ánh sáng bạc chỉ thẳng về hướng hoàng thượng! Nhanh đến độ thị vệ bên cạnh căn bản không kịp đưa kiếm chặn lại, thế nên chỉ đành đứng trước người ông đỡ lấy. Máu tươi cuộn trào bắn lên long bào, hoàng thượng lần nữa nhìn rõ người đến, đeo mặt nạ bạc, chính là thích khách năm ngoái trong lễ Đoan Ngọ. Vốn cho rằng chỉ là nhân sĩ giang hồ được người ta mua đến để hành thích, bây giờ xem ra là có tư thù, lần một không thành công thì sẽ có lần hai, chẳng qua ông lại không nhớ bản thân gây thù oán với nhà nào trong giang hồ.
"Hộ giá!" Chẳng bao lâu, những thân vệ được huấn luyện bài bản này đều phản ứng lại, nhanh chóng quát to, nhằm gọi hộ vệ của phủ thái sư đến, đương nhiên Quách Dần sẽ không cho họ có thời gian thực hiện ý đồ này, trường kiếm vừa vung lên, liền khiến cho kiếm trong tay thị vệ bị đánh bay ra ngoài.
Quách Dần thật sự bị chiếu cáo tội của hoàng thượng chọc tức đến không thể nhịn nổi, muốn lập tức giết chết hắn! Ông ta cư nhiên mặt dày nói những đứa trẻ ấy là "con hát nhỏ tuổi"! Hơn nữa ông ta và những "con hát" ấy chỉ là giao dịch "nhu cầu mỗi bên"! Hay cho ông ta "nhu cầu mỗi bên", A Mão nhỏ như thế đã bị bắt đi, giờ đây sống chết chưa biết, hại hắn nhiều năm nay cô độc một mình, không ngày nào cảm thấy vui vẻ, chỉ trách lúc ấy mình còn nhỏ không đủ mạnh, đến cả đệ đệ ruột cũng không thể bảo vệ được.
"Cẩu hoàng đế, vì tội của ngươi mà đền mạng đi!" Cách một năm, hoàng thượng lần nữa nghe được câu "Cẩu hoàng đế" này.
Hành động này của Quách Dần không hề thương lượng với Lục Nhiên, hắn biết nếu như bàn bạc với Lục Nhiên, chắc chắn hôm nay sẽ không thể xảy ra chuyện này, Lục Nhiên là triều thần, hắn vẫn sẽ suy nghĩ đến sự ổn định của giang sơn xã tắc, vẫn nghĩ đến chuyện dùng tay của hoàng thượng để loại trừ Tiết tướng, Quách Dần lại không nghĩ nhiều như thế, trong lòng hắn chỉ chất đầy thù hận mà thôi.
Thị vệ tầng tầng lớp lớp bảo vệ hoàng thượng, căn bản rất khó diệt trừ hết, kiếm của Quách Dần chỉ thẳng về hướng hoàng thượng, thị vệ bên cạnh vội tiến lên trước chắn lấy, Quách Dần lách người, nhân lúc kiếm của thị vệ đâm lên người mình liền đến gần được hoàng thượng! Hoàng thượng vừa cảm nhận được một cơn gió lướt qua, liền nghe được Quách Dần hự một tiếng, khóe môi hắn chảy ra vệt máu, chỉ là đôi mắt dưới lớp mặt nạ càng thêm hung lệ, gắt gao nhìn chằm chằm ông.
Nhìn thấy trên cổ của hoàng thượng xuất hiện một vệt máu, những thị vệ này đều bị dọa đến thần hồn điên đảo, càng thêm liều mạng ngăn cả. Mà lúc này, thị vệ của phủ thái sư cũng chạy đến.
Cục diện thoáng cái xoay chuyển, sắc mặt Quách Dần càng thêm nhợt nhạt, nhìn bọn chó săn không cần mạng này, nhanh chóc rút lui.
"Đuổi theo!"
"Không cần." Hoàng thượng khoát tay, "Mau về cung thôi."
"Hoàng thượng, có cần ở phủ thái sư băng bó trước không?" Thị vệ trưởng nhìn thấy vết thương trên cổ hoàng thượng đang chảy máu không ngừng, mồ hôi vội vã chảy ròng rã.
Sau khi quay về, hắn nhất định phải dùng mạng để thỉnh tội rồi.
.
Lang trung trong phủ thái sư khẩn trương đến run rẩy, dù sao đi nữa người bị thương mà hắn cần băng bó không phải ai khác mà là hoàng thượng nắm đại quyền sinh sát trong tay, chỉ cần bất cẩn chút đến cả cái mạng nhỏ này cũng không thể giữa được.
Lúc này sắc mặt của lang trung băng bó cho hoàng thượng đột nhiên thay đổi, vội vàng quỳ xuống đất nói, "Hoàng thượng, vết thương này...có độc!"
Sắc mặt hoàng thượng chợt thay đổi, ngoan lệ quát, "Tại sao đến bây giờ mới nói!"
Lang trung khóc đáp, "Tiểu nhân vô năng, không nhận ra loại độc này, hoàng thượng tha tội!" Vết thương vừa rồi không hề khác với vết thương vừa rồi, nhưng sau khi xử lý sạch sẽ vết máu mới nhìn thấy trong miệng vết thương có một đường viền màu đen.
Lúc này người hầu dẫn một lang trung già đến, lang trung già này hành y đã mấy chục năm, có bệnh gì chưa từng gặp qua chứ, rốt cuộc cũng có cách cứu chữa. Lòng mọi người thoáng bình ổn chút.
Nếu hoàng thượng trúng độc không giải được, bọn họ đều phải bồi táng. Sống tuy vất vả nhưng vẫn tốt hơn so với chết đi.
Lão lang trung tỉ mỉ nhìn miệng vết thương, lại bắt mạch, dáng vẻ lập tức trầm tư, mọi người vội vàng nín thở, sợ tiếng thở của mình, quấy rầy ông suy nghĩ. Vị lang trung già này nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ hãi, khẩn trương của hoàng thượng, sự bình tĩnh này khiến mọi người đều vô cùng tín phục.
Một lúc lâu sau, lão lang trung mở miệng nói, "Đây là loại độc của Tây Vực, hẳn phải đi Tây Vực giải. Xin thứ cho lão hủ vô năng bất lực."
Mọi người vừa nghe xong, cõi lòng lập tức chìm xuống đáy vực, có vài thị vệ vô thức rút kiếm ra, hoàng thượng quét mắt nhìn bọn họ, những thị vệ này ngượng ngùng thu kiếm lại, sau đó quỳ một gối xuống đất.
Hoàng thượng không thèm để ý bọn họ nữa, quay lại nhìn lang trung, "Lang trung đừng sợ, trẫm sẽ không giết người vô tội, chỉ muốn người trả lời vài câu hỏi."
Nghe hoàng thượng dùng kính ngữ, lang trung vội nói không dám, "Hoàng thượng cứ hỏi."
"Loại độc này tên gọi là gì? Làm sao tìm được thuốc giải?"
Lang trung không đám, lại gọi người vào lấy bút giấy, viết xuống vài chữ đưa cho hoàng thượng, hoàng thượng sau khi đọc xong liền cho vào tay áo.
Thiên sư từng nói ông là người có thiên mệnh, là vạn thế đế vương do trời định, hoàng thượng cũng cảm thấy ông được trời cao hậu đãi, chẳng qua mấy ngày nay, tây bắc lại truyền về chiến báo, một trong những nội dung đó báo về đại chiến thắng lợi còn bảo ông để ý.
Vinh quốc công trong chiến báo nói thẳng là hãn vương mới là người "Tàn nhẫn vô tình, không có nhân tính". Vì đại quân Tây Nhung chật vật rút về, để lại những quân kĩ ở nguyên doanh, chuyện kì lạ khiến người khác chỉ trích là trong số những nữ tử đó cư nhiên lại có công chúa Tây Nhung!
Chuyện này đã truyền đến triều đình, nên phải an bài công chúa Tây Nhung đưa đến đây là một vấn đề, cùng lúc này, không ít người trong triều đều cảm thấy hãn vương mới bất nhân bất nghĩa, nên bị trời phạt.
Đơn phương hủy ước là bất tín, chuyện của công chúa Tây Nhưng lại không bằng súc sinh.
"Hãn vương mới này vốn là tể tướng của Tây Nhung, một đại thần khác họ đoạt hãn vị, đối với Tây Nhung mà nói, thật sự là một tai họa!" Lão thần trong triều thổn thức không thôi, lại không thấy sắc mặt của Tiết tướng càng lúc càng khó coi.
Thế nhân đều thích xét điều tương tự, cho dù tình huống giữa Tây Nhung và Hoa Hạ vô cùng khác nhau nhưng nghe xong chuyện này vẫn là vô thức đưa mắt nhìn Tiết tướng.
"Thừa tướng thấy thế nào?"
Tiết tướng bước ra một bước, cúi đầu nói, "Thần cho rằng, hẳn phải an bài thích đáng cho công chúa Tây Nhung tiền triều, để những nước nhỏ khác thấy được phong phạm nước lớn của Hoa Hạ ta." Câu "thấy thế nào" của hoàng thượng, có thể là hỏi về vấn đề an bài công chúa, cũng có thể là hỏi về chuyện tể tướng khác họ sau khi đoạt vị làm xằng làm bậy, vấn đề thứ hai đó Tiết tướng không tiện trả lời thế là chỉ đáp vế trước.
Dứt lời, Tiết tướng liền nhìn thấy ý cười sâu trên mặt hoàng thượng, lập tứcthầm rùng mình.
Tuy nói hoàng thượng không hoàn toàn tin tưởng ông, nhưng cũng sẽ không vì người khác ngấm ngầm nói xấu mà nghi ngờ ông, nhưng lúc này tại sao lại lộ ra vẻ mặt này!
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?!
Vẻ mặt này của hoàng thượng rất nhanh liền biến mất, trong lòng Tiết tướng lại không thể buông xuống được. Lăn lộn trên quan trường nhiều năm như thế, sự nhạy bén nói cho ông biết, tình cảnh của bản thân đã có chút không ổn.
Những thần tử khác ngược lại không phát hiện ra điểm này, chỉ là chủ đề trên triều đình không biết làm sao lại chuyển sang vụ thả những "con hát nhỏ tuổi" kia, mà dáng vẻ của hoàng thượng vô cùng thong dong, hoàn toàn khác với những ngày trước.
Hôm nay, liền có một đám trẻ được đưa ra ngoài cung.
Vẫn có người to gan hỏi những trẻ nhỏ kia ở trong cung đã trải qua chuyện gì, mà nhưng đứa nhỏ hình như có chút hoang mang, sau đó từng chữ một trịnh trọng nói, "Ở trước mặt bệ hạ ca hát nhảy múa."
"Không làm gì khác?"
Nam đồng liên tục lắc đầu, "Ta là xướng tiểu khúc, A Đạt khiêu vũ." Nói xong liền đưa tay chỉ sang cậu bé bên cạnh, đứa nhỏ bị cậu chỉ cũng gật đầu theo, "Đúng vậy."
Người hỏi chuyện chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, mà thái tử ở trong phủ lại trưng ra vẻ mặt âm trầm.
"Lại bị ông ta tẩy đến không còn gì!"
Sắc mặt của Lục Nhiên cũng có chút khó coi, "Những đứa trẻ ấy e rằng đều đã bị xử lý rồi." Khả năng đệ đệ của A Dần còn sống càng thấp hơn.
Thật ra nhiều năm như vậy, hắn và Quách Dần đều biết, A Mão chỉ sợ đã sớm đi một nơi khác, nhưng A Dần không nhìn thấy thi thể liền không chịu từ bỏ, vẫn luôn ngóng trông đệ đệ có thể trở về.
Mà Quách Dần mỗi khi gặp chuyện liên quan đến đệ đệ của mình liền sẽ trở nên không ai khống chế nỗi, mấy ngày trước đây còn tùy tiện đi đến hành thích, cuối cùng ôm một thân bị thương trở về. Nhìn thấy thần sắc không tán đồng của Lục Nhiên, Quách Dần lại là cười ha hả nói, "May mà trước đã đã hạ độc trên thân kiếm, nếu cẩu hoàng đế kia giải không được, liền đành phải chờ chết!"
Hắn cười đến ra nước mắt, "Thôi ta không thể nghĩ như vậy, bằng không đến lúc đó sẽ không vui mừng nữa."
Thái tử bên này cực kì buồn bực với hoàng thượng, hoàng thượng đói với thái tử cũng hệt như thế.
Ông vốn nhận lời Quảng An Vương chỉ cần ông ta chịu phối hợp "giả chết", đem tội lỗi này vu oan lên đầu thái tử, cho mình cái cớ để phế đi thái tử, sau đó để Lý Tương ngồi vào vị trí này. Quảng An Vương vì lòng tham che đầy mắt mà ngây thơ đồng ý, lại không nghĩ rằng đằng sau vở kịch này lại bị một bức di thư quấy rối, nếu bây giờ hoàng thượng vẫn muốn nhắc đến chuyện phế thái tử, thì xem ra vẫn có chút lỗi thời.
Nói đến cùng, đã lỡ mất thời cơ tốt nhất.
Cách thời gian Quảng An Vương mất tích đã hơn hai tháng, xem ra cũng là lúc Lý Tương vào kinh rồi. Theo kế hoạch, lúc này Lý Tương vào kinh sẽ không trở về nữa, bởi vì hắn sẽ là trữ quân mới của Hoa Hạ. Mà lần này bởi vì chuyện của di thư khiến cho kế hoạch thay đổi, e rằng vị trí thái tử sẽ không đổi chủ.
Dù sao điều hoàng thượng muốn, cũng chỉ là xem bọn họ tranh đấu, tiêu hao thực lực, ai làm thái tử đều không khác biệt gì cả.
Theo Lý Tương trở về, còn có thư nhà của Tam ca. Văn Chiêu vừa nghĩ liền biết, ở trong khoảng thời gian ngắn này e rằng hắn sẽ không đã quay về. Chỉ là nàng trong lòng rốt cuộc cũng có chút mất mát, nàng bị tứ hôn cho một tiểu gia hỏa, Tam ca không những không trở về an ủi nàng, còn bảo Lý Tương mang thư đến cho nàng!
Mà Lý Tương tiến kinh liền vào hoàng cung, hoàng thượng rất hậu đãi với hắn, dường như là cảm thấy Quảng An Vương gặp bất trắc, liền muốn đối tốt với hắn thêm chút. Thần sắc của Lý Tương lại vô cùng hoảng hốt, dường như đang cố nén bi thương.
"Haiz, ai cũng không biết vì sao hắn vừa rời khỏi phủ thái tử liền không còn tung tích, nếu không Tương Nhi cứ đi hỏi thái tử ca ca của ngươi đi?" Ông vừa nói lời này, trong mắt Lý Tương liền tràn ngập bi phẫn, đôi mắt chứa lệ, ra vẻ cực hận lại cố gắng giấu đi, sợ để hoàng thượng phát hiện sẽ trách tội với hắn, rốt cuộc thái tử là nhi tử của ông, mà Lý Tương chỉ là chất nhi, ai thân ai sơ, vừa nhìn liền biết.
Hoàng thượng hài lòng, gật đầu, sau đó lại trìu mến vỗ vỗ đỉnh đầu hắn, nói, "Tương Nhi đừng buồn, trẫm tìm cho ngươi một tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có thể lập tức gặp nàng."
Lý Tương không mấy hứng thú, chỉ tùy ý gật đầu.
Chỉ là lúc Văn Chiêu bước vào, hoàng thượng lại thấy trong mắt Lý Tương đột nhiên có chút thần sắc.
Khuôn mặt nhỏ của Khương gia cô nương này như khắc hoa trên ngọc, rõ ràng vẻ mặt vẫn còn non nớt nhưng không hiểu vì sao lại sinh ra một loại phong tư mơ hồ không hợp với tuổi, dù quanh co khúc khuỷu đi đến nhưng dáng đi vẫn cao khiết, lại có chút phong lưu đọa thế.
Sáng trong tựa minh nguyệt, dịu dàng như hồi tuyết, hệt như một đóa sen hồng đang nở rộ.
Nếu người Minh Nhi chọn là nàng, hoàng thượng thật sự sẽ vì cô nương này mà tiếc hận.
Lý Tương nhìn chằm chằm Văn Chiêu không chớp mắt, sau đó phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ đỏ lên, thoáng cái trốn sau lưng hoàng thượng, giòn giã gọi một tiếng, "Chiêu tỷ tỷ!"
Danh sách chương