Hôm sau, khi Văn Chiêu thức dậy, Kỷ Hướng Nhu vẫn còn ngủ, trên mặt đỏ bừng còn lưu lại vệt nước mắt, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.
Phù Diêu, Phù Cừ bưng chậu nước tiến vào, nhìn thấy Kỷ Hướng Nhu trên giường liền sửng sốt một chút, các nàng còn tưởng rằng Kỷ cô nương trò chuyện một chút rồi rời đi. Không nghĩ đến cô nương nhà mình có quan hệ thân thiết với biểu cô nương như vậy, cùng nhau ngủ chung một giường.
Phù Diêu cao hứng vì cô nương kết giao được bạn tốt, Phù Cừ nhìn nước mắt trên mặt của Kỷ Hướng Nhu yên lặng không nói gì.
Văn Chiêu gọi Kỷ Hướng Nhu, nàng ta nhíu nhíu mày, yếu ớt lên tiếng, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.
"Dậy đi, bằng không sẽ không đưa tỉ đồ ăn sáng đấy." Văn Chiêu vươn tay lay nàng ta, nhưng chạm vào làn da nóng bỏng kia. Văn Chiêu rụt tay lại, đặt tay lên trán nàng ta.
Phát sốt rồi.
"Phù Diêu, ngươi gọi lang trung đến đây. Phù Cừ ngươi lấy một khăn tay đắp lên trán nàng." Văn Chiêu cũng không kinh ngạc, Kỷ Hướng Nhu hôm qua rơi xuống nước lại kinh giận đan xen, cuối cùng còn khóc lâu như vậy, dù mình động da sắt cũng sẽ có chút nứt, huống chi nàng ta lại là một cô nương yếu ớt thế này.
Biểu cô mẫu theo lang trung một đường đến đây, bà vừa khẩn trương lại áy náy sờ trán Kỷ Hướng Nhu, trong miệng lẩm bẩm "Đều là mẫu thân không tốt......", sau đó vội vã gọi lang trung xem bệnh cho nàng.
Nữ lang trung kia lúc trước từng khám qua chân cho bà, lúc này lại nhìn thấy bà ta, chỉ cảm thấy người phụ nữ này sao lại đến đây, đến thân nữ sinh bệnh cũng có can hệ với bà ta.
Chờ đến khi lang trung khai phương thuốc cho Kỷ Hướng Nhu, sai người đi sắc thuốc, Trần Thị mới có phản ứng, Văn Chiêu cũng ở nơi này, nhớ đến tối hôm qua chuyện bị phá vỡ kia, mặt bà tức khắc đỏ lên, vừa thẹn vừa quẫn, không dám nhìn Văn Chiêu.
Văn Chiêu cũng không nhìn biểu cô mẫu, chỉ cần vừa thấy bà ta, liền nhớ đến việc tối qua, trong long sinh ra xa cách. May mà mẫu thân không biết được, bằng không sẽ xa lạ với bà ta hơn nàng cả trăm lần.
Động tĩnh bên này rất nhanh liền truyền tới Thọ Duyên đường, lão phu nhân sai người đến hỏi thăm, lang trung nói là bị nhiễm lạnh và bị kinh sợ.
Nguyên nhân bệnh này khiến người ta khó hiểu, vì sao ngày đầu hạ lại bị nhiễm lạnh nhỉ? Vừa đi một chuyến đến phủ Trang thiếu phó tại sao lại bị kinh sợ? Ngược lại Kỷ Hướng Nhu lại rất yên ổn, chỉ lo nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Văn Chiêu lại bị lão phu nhân gọi qua hỏi chuyện. Chỉ vì trong phủ, nàng cùng nàng ta thân cận nhất, lão phu nhân nghĩ Văn Chiêu hẳn biết mọi chuyện.
Văn Chiêu thực sự biết chuyện này, nhưng "sự tình" này lại không thể nói với lão phu nhân.
"Tổ mẫu, hôm qua Nhu biểu tỉ rơi xuống nước, may mắn được một bà vú của Trang phủ cứu lên, thay xong xiêm y mới trở về, chẳng qua Nhu biểu tỉ chắc hẳn bị kinh sợ, lúc này mới bị phong hàn." Trong mắt Văn Chiêu là một mảng thẳng thắn cùng thành khẩn, khiến lão phu nhân không thể nghi ngờ được, hơn nữa lời nói này cũng rất đáng tin cậy.
"Đang yên đang lành thế nào lại rơi xuống nước? Nha hoàn của nàng ta đâu?" Lúc lão phu nhân hỏi đến chuyện này, có vài phần tức giận, hiển nhiên là trong lòng đang trách tội mấy nha hoàn kia sơ sẩy đại ý, khiến cho Kỷ Hướng Nhu lâm vào hiểm cảnh.
Văn Chiêu vì những nha hoàn kia lẳng lặng châm nến cầu nguyện, ngoài miệng đáp, "Văn Chiêu không biết." Nàng là thực sự không biết, không cần ngụy trang, tất cả chuyện này đều hoàn toàn thẳng thắn thành thật.
Lão phu nhân cuối cùng buông tha không truy vấn Văn Chiêu nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi cửa phòng. Mới bước đi không xa, liền thấy hai nha hoàn bên người Kỷ Hướng Nhu bị mang đến Thọ Duyên đường.
Lão phu nhân ngày thường tuy khoan dung từ ái, nhưng gặp phải chuyện chủ tớ liên quan đến quy củ gia trạch bình an liền quyết không nhân nhượng.
Văn Chiêu quay về phòng, Kỷ Hướng Nhu vẫn nằm trên giường nàng, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ hữu khí vô lực. Văn Chiêu nói với nàng ta, "Hai nha hoàn của tỉ bị đưa đến chỗ tổ mẫu rồi."
Kỷ Hướng Nhu vừa nghe liền mở mắt, cố gắng tỉnh táo hỏi Văn Chiêu, "Vì muốn trách tội các nàng sao?"
Thấy Văn Chiêu gật đầu, Kỷ Hướng Nhu có chút ngốc, vội ngồi dậy, nói, "Ta muốn đi gặp tổ mẫu."
Khi rơi xuống nước rõ ràng là nàng phân phó Lạc Phong cùng Lạc Mai không cần đi theo nàng, hiện tại nếu bởi vì chuyện này trách phạt các nàng, Kỷ Hướng Nhu sợ là cuộc sống hàng ngày sẽ khó lòng yên ổn!
Văn Chiêu biết lúc này không cản được nàng ta, cho nên cũng không cản, đành phân phó Phù Diêu, Phù Cừ giúp đỡ nàng.
Mấy người mới đến cửa Thuỳ Hoa, liền nghe được tiếng "bụp bụp", còn có giọng nữ tử kêu thảm. Trước mắt Kỷ Hướng Nhu tối sầm, mạnh mẽ bước nhanh hơn, chạy đến hướng bên kia.
"Dừng tay! Dừng tay! Không cần đánh!" Bởi vì phát sốt, thanh âm Kỷ Hướng Nhu khàn khàn suy yếu, nhưng nghe ra sự kiên trì của nàng ta.
Hai ma ma cầm trượng đang do dự nên dừng lại hay vẫn tiếp tục chấp hành mệnh lệnh của lão phu nhân, liền thấy Kỷ cô nương đã cầm lấy trượng trong tay hai người.
Tay nàng tinh tế trắng nõn như vậy, dường như các bà hơi dùng sức chút là có thể bẻ gãy, nhưng là trên mặt nàng hiện lên đáng tin, kiên trì chân thật, dường như hai người muốn tiếp tục đánh liền phải đánh nàng trước vậy. Hai ma ma đành phải buông lỏng tay.
Kỷ Hướng Nhu vứt hai cây trượng xuống đất, phát ra hai tiếng trầm đục, nàng tiến lên nâng Lạc Phong cùng Lạc Mai dậy, Phù Diêu và Phù Cừ thấy thế vội đi lên hỗ trợ. Đến Kỷ cô nương còn cần người khác đỡ, bây giờ sao có thể đỡ người khác dậy chứ?
May mà các nàng không đến muộn, trách phạt mới bắt đầu không lâu, hai nha hoàn đều chỉ bị thương ngoài da, không cần người khác đỡ cũng có thể chịu đựng đau đớn mà đứng vững.
Kỷ Hướng Nhu cắn chặt răng bước vào chính phòng, còn không mở miệng liền quỳ trên mặt đất, lão phu nhân kinh hãi, vội vàng bảo nàng đứng dậy, Kỷ Hướng Nhu không dậy nổi, quỳ nói, "A Nhu thỉnh cầu di tổ mẫu đừng trách phạt Lạc Phong, Lạc Mai!"
Lão phu nhân trầm mặc một lúc, thở dài, "A Nhu ngươi chính là mềm lòng lương thiện, nha đầu không bảo vệ tốt chủ tử hẳn phải dùng trượng giáo huấn. Bằng không nếu lần sau ngươi rơi xuống nước sẽ thế nào đây? Nếu lúc ấy không có bà vú cứu giúp sẽ ra sao đây?"
Kỷ Hướng Nhu nghe ra ý giữ gìn của Văn Chiêu dành cho nàng, lại nói, "Là A Nhu gọi hai nàng đi khỏi, Lạc Mai Lạc Phong vì giữ khuê dự cho A Nhu lúc này mới nhận phạt, nha đầu như vậy, A Nhu vô luận thế nào cũng không thể để các nàng chịu đau!"
"A Nhu nhìn trúng nam tử của Trang phủ, là A Nhu cố tình rơi xuống nước, để nha hoàn rời đi cũng chỉ là muốn để hắn cứu A Nhu lên, là bản thân A Nhu không biết xấu hổ, không liên quan đến bọn họ." Thời điểm Kỷ Hướng Nhu nói những lời này vô cùng bình tĩnh, nghe ra có chút ý vị tự ghét bỏ bản thân.
Văn Chiêu ở bên ngoài nghe được liền kinh hãi, rơi xuống nước quả nhiên không phải là chuyện ngoài ý muốn, Nhu biểu tỉ cư nhiên nhin trúng Trang Khởi!
Kỷ Hướng Nhu bản tính lương thiện, Văn Chiêu ban đầu cũng nghĩ rằng nàng ta cố ý như lập tức lại phủ quyết bởi vì trong tiềm thức của nàng vẫn tin tưởng phân lương thiện này của nàng ta.
Nhưng bây giờ nghe Kỷ Hướng Nhu hạ thấp bản thân "không biết xấu hổ" như vậy, lại khiến người khác cảm thấy Nhu biểu tỉ cũng không thích kỹ xảo rơi xuống nước này của mình, chỉ là nàng ta quá muốn tiếp xúc với Trang Khởi mà thôi.
Bên trong Kỷ Hướng Nhu đợi nửa ngày cũng không nghe được lão phu nhân đáp lại, trong đường đến cả tiếng hít thở có thể nghe thấy, nàng lần nữa nói, "Thỉnh di tổ mẫu trách phạt."
Lão phu nhân đột nhiên thở dài một tiếng, nói, "Ngươi vì sao hồ đồ như thế, ta là di tổ mẫu của ngươi, hôn sự của ngươi đương nhiên sẽ vì ngươi làm chủ, ngươi không cần...... Aiz!"
Kỷ Hướng Nhu hướng lão phu nhân dập đầu một cái, "Là A Nhu nhất thời xúc động, A Nhu không hiểu chuyện, khiến di tổ mẫu mất mặt...... A Nhu lần nữa khẩn cầu di tổ mẫu trách phạt!"
Thật lâu sau.
"Đứng lên đi. Tâm tư nữ nhi, di tổ mẫu thời trẻ cũng từng có, chỉ là ngàn vạn không được dùng mạng mình cá cược." Ngữ khí của lão phu nhân thấp đi vài phần, nhưng ý tứ sẽ không trách tội nàng.
Trong lòng Kỷ Hướng Nhu dâng lên mong đợi, đôi mắt lại nhìn về phía bình hoa bên cạnh, dường như nhỏ giọng làm nũng nói, "A Nhu đã tính toán xong, sẽ không có việc gì......"
Lão phu nhân khẽ nhíu mày, lại cười nói, "Ngươi nói với ta chuyện này làm chi, chỉ cần ngươi vẫn yên ổn đứng trước mặt di tổ mẫu là được. Thôi, ngươi đem hai nha hoàn trung thành đi đi."
Kỷ Hướng Nhu mừng rỡ, liền hướng lão phu nhân dập đầu hành lễ tri tạ, lão phu nhân khoát tay ngăn nàng lại, phân phó ma ma bên cạnh, "Lấy bình thuốc trị thương đưa cho nàng đi."
"A Nhu, ngươi mau trở về nằm đi, trong người vẫn chưa khỏe đâu."
Thời điểm Kỷ Hướng Nhu ra ngoài, trên mặt vui mừng khó nén, nhìn thấy Văn Chiêu đứng ngoại lại có vài phần ngượng ngùng, thẹn thùng cười nói, "Chiêu biểu muội đã biết chuyện này......"
Ánh mắt Văn Chiêu thật sâu, lắc lắc đầu, không nói gì.
Nàng cho rằng người lương thiện sẽ không thể làm ra những chuyện người khác không làm, kiếp trước Trang Khởi ghét bỏ nàng như thế, là vì vài phần tác động của biểu tỉ này sao?
Văn Chiêu tình nguyện tin tưởng, kiếp trước Trang Khởi coi trọng Kỷ Hướng Nhu lại không thể không cưới mình, Kỷ Hướng Nhu bởi vậy giận dỗi gả cho Trang Đình, sau đó Trang Khởi ghét bỏ nàng cũng chỉ là bởi vì không cam lòng mà không phải vì bị người xúi giục.
Kỷ Hướng Nhu trải qua một chuyến này thế nhưng sắc mặt so lúc trước trông tốt hơn chút, vì thế liền về phòng mình nằm.
Ban đêm, lúc nằm trên giường, Văn Chiêu lại một lần nhớ tới Nhu biểu tỉ.
Trong lòng nàng phức tạp khôn kể, thở dài một hơi.
Trở mình, lại nghĩ tới kiếp trước Kỷ Hướng Nhu quan tâm nàng như vậy.
Nhu biểu tỉ từng cười than bảo nàng phải quý trọng người bên cạnh, kiềm chế tính tình thích làm loạn của mình.
Dù cho Nhu biểu tỉ không thuần thiện như nàng đã nghĩ, nhưng sự tình ban ngày lóe lên trong đầu nàng, Văn Chiêu cảm thấy bất luận lòng dạ nàng ta thế nào, cũng sẽ vì người mà nàng ta muốn bảo hộ mà hy sinh chính mình.
Kiếp này nàng phải bảo vệ người nhà thật tốt, cũng muốn học theo Nhu biểu tỉ kia cổ gắng không màng tất cả sức mạnh, nàng không thể thua kém Nhu biểu tỉ được.
Chỉ là...... Nếu muốn nàng không hề khúc mắc, giống như kiếp trước cùng Kỷ Hướng Nhu ở chung, sợ là sẽ khó khăn rồi.
Nghĩ như vậy, Văn Chiêu cuối cùng cũng ngủ yên ổn chút.
Ngoài cửa sổ, hắc ảnh lướt qua, không hề phát ra một chút âm thanh.
Lục Nhiên ngồi trên nóc nhà, trong lòng rối rắm rốt cuộc có cần phải đi hỏi rõ ràng hay không.
Chiêu Chiêu vì sao biết được Vân Tưởng các cùng hiệu cầm đồ Vô Danh kia? Còn có Xuyên Hoa bộ...... trong lòng Lục Nhiên quá nhiều nghi hoặc, quả muốn đến hỏi nàng một chút.
Nhưng hắn cũng biết Chiêu Chiêu sẽ không cho hắn biết, lần trước hỏi nàng chuyện của Xuyên Hoa bộ, nàng cũng không chịu lộ ra nửa câu.
Nếu là đổi thành người khác hắn nhất định sẽ vững chắc ép hỏi cho ra, nếu ép hỏi không ra, những nhân vật nguy hiểm như vậy, giải quyết luôn là được. Nhưng Chiêu Chiêu không phải là những người khác, nàng dù trả lời hay không, hắn cũng không làm gì được nàng. Vừa nghĩ nếu hắn thực sự ép hỏi nàng, nàng sẽ lộ ra biểu tình sợ hãi, chán ghét hắn thế nào, hắn cũng không dám nghĩ tiếp.
Lục Nhiên ngồi trên nóc nhà thật lâu, ánh trăng rải trên y phục hắn, hắn cảm giác được chút lành lạnh, cũng không biết là ánh trăng hay là sương đêm, đêm đầu hạ cũng không lạnh.
Đang chuẩn bị rời đi, những nghi vấn kia đều đè trong đáy lòng, lại lướt qua cửa sổ Văn Chiêu rốt cuộc cũng không đi khỏi.
Hắn muốn gặp nàng, nhìn một cái cũng được.
Một cái thả người liền từ cửa sổ tiến vào, đi đến trước giường Văn Chiêu, cô nương xinh đẹp đang ngủ say sau màn lụa hồng nhạt mơ hồ.
Lục Nhiên khó có thể ngăn lại đầu tim nóng lên.
Nhẹ nhàng vén màn lụa lên, liền nhìn thấy hai mắt đang nhắm lại của cô nương trong lòng hắn, lông mi rũ xuống, khóe miệng hơi cong, tựa như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, tốt đẹp. Khuôn mặt mềm mại tinh xảo, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, tuy không trực tiếp chiếu lên mặt nàng, lại khiến hắn thấy được nhìn thấy nhan sắc tựa như bạch ngọc Dương Chỉ.
Lục Nhiên cảm thấy đứng trước mặt nhan sắc như vậy, mỗi người đều là đăng đồ tử.
Vốn là muốn lần nữa nếm thử tư vị tuyệt diệu, lại đột nhiên nhớ tới câu chất vấn kia của nàng. Hắn thích vẻ ngoài của nàng sao, đương nhiên không thể nghi ngờ, hắn rất thích. Nếu nàng là cô nương xấu xí, hắn vẫn sẽ thích sao, vấn đề này đã làm hắn bối rối hồi lâu, hắn cảm thấy tính tình của Chiêu Chiêu cũng rất hợp khẩu vị của hắn, nếu mặt nàng như Vô Diệm, có thể hắn căn bản sẽ không đi hiểu biết tính tình của nàng nhỉ?
Thần sắc Lục Nhiên phức tạp suy nghĩ, nhưng thấy Văn Chiêu hơi cử động, hắn theo bản năng muốn tránh đi, chuẩn bị nhảy lên xà ngang, không nghĩ Văn Chiêu lại không có động tĩnh gì.
Lục Nhiên nhìn thấy nàng đá chăn ra, nghĩ đến vừa rồi trên nóc nhà cảm nhận được lạnh lẽo, duỗi tay đem chăn kéo qua, cúi người đắp chăn cho nàng, nhìn dáng vẻ vẫn vô tri vô giác của nàng, trong lòng Lục Nhiên liền mềm mại một mảnh, ở tư thế hôn lên trán nàng một nụ hôn.
Nương từng nói qua, hôn như vậy có thể khiến người nọ mơ một giấc mộng đẹp an ổn.
Phù Diêu, Phù Cừ bưng chậu nước tiến vào, nhìn thấy Kỷ Hướng Nhu trên giường liền sửng sốt một chút, các nàng còn tưởng rằng Kỷ cô nương trò chuyện một chút rồi rời đi. Không nghĩ đến cô nương nhà mình có quan hệ thân thiết với biểu cô nương như vậy, cùng nhau ngủ chung một giường.
Phù Diêu cao hứng vì cô nương kết giao được bạn tốt, Phù Cừ nhìn nước mắt trên mặt của Kỷ Hướng Nhu yên lặng không nói gì.
Văn Chiêu gọi Kỷ Hướng Nhu, nàng ta nhíu nhíu mày, yếu ớt lên tiếng, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.
"Dậy đi, bằng không sẽ không đưa tỉ đồ ăn sáng đấy." Văn Chiêu vươn tay lay nàng ta, nhưng chạm vào làn da nóng bỏng kia. Văn Chiêu rụt tay lại, đặt tay lên trán nàng ta.
Phát sốt rồi.
"Phù Diêu, ngươi gọi lang trung đến đây. Phù Cừ ngươi lấy một khăn tay đắp lên trán nàng." Văn Chiêu cũng không kinh ngạc, Kỷ Hướng Nhu hôm qua rơi xuống nước lại kinh giận đan xen, cuối cùng còn khóc lâu như vậy, dù mình động da sắt cũng sẽ có chút nứt, huống chi nàng ta lại là một cô nương yếu ớt thế này.
Biểu cô mẫu theo lang trung một đường đến đây, bà vừa khẩn trương lại áy náy sờ trán Kỷ Hướng Nhu, trong miệng lẩm bẩm "Đều là mẫu thân không tốt......", sau đó vội vã gọi lang trung xem bệnh cho nàng.
Nữ lang trung kia lúc trước từng khám qua chân cho bà, lúc này lại nhìn thấy bà ta, chỉ cảm thấy người phụ nữ này sao lại đến đây, đến thân nữ sinh bệnh cũng có can hệ với bà ta.
Chờ đến khi lang trung khai phương thuốc cho Kỷ Hướng Nhu, sai người đi sắc thuốc, Trần Thị mới có phản ứng, Văn Chiêu cũng ở nơi này, nhớ đến tối hôm qua chuyện bị phá vỡ kia, mặt bà tức khắc đỏ lên, vừa thẹn vừa quẫn, không dám nhìn Văn Chiêu.
Văn Chiêu cũng không nhìn biểu cô mẫu, chỉ cần vừa thấy bà ta, liền nhớ đến việc tối qua, trong long sinh ra xa cách. May mà mẫu thân không biết được, bằng không sẽ xa lạ với bà ta hơn nàng cả trăm lần.
Động tĩnh bên này rất nhanh liền truyền tới Thọ Duyên đường, lão phu nhân sai người đến hỏi thăm, lang trung nói là bị nhiễm lạnh và bị kinh sợ.
Nguyên nhân bệnh này khiến người ta khó hiểu, vì sao ngày đầu hạ lại bị nhiễm lạnh nhỉ? Vừa đi một chuyến đến phủ Trang thiếu phó tại sao lại bị kinh sợ? Ngược lại Kỷ Hướng Nhu lại rất yên ổn, chỉ lo nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Văn Chiêu lại bị lão phu nhân gọi qua hỏi chuyện. Chỉ vì trong phủ, nàng cùng nàng ta thân cận nhất, lão phu nhân nghĩ Văn Chiêu hẳn biết mọi chuyện.
Văn Chiêu thực sự biết chuyện này, nhưng "sự tình" này lại không thể nói với lão phu nhân.
"Tổ mẫu, hôm qua Nhu biểu tỉ rơi xuống nước, may mắn được một bà vú của Trang phủ cứu lên, thay xong xiêm y mới trở về, chẳng qua Nhu biểu tỉ chắc hẳn bị kinh sợ, lúc này mới bị phong hàn." Trong mắt Văn Chiêu là một mảng thẳng thắn cùng thành khẩn, khiến lão phu nhân không thể nghi ngờ được, hơn nữa lời nói này cũng rất đáng tin cậy.
"Đang yên đang lành thế nào lại rơi xuống nước? Nha hoàn của nàng ta đâu?" Lúc lão phu nhân hỏi đến chuyện này, có vài phần tức giận, hiển nhiên là trong lòng đang trách tội mấy nha hoàn kia sơ sẩy đại ý, khiến cho Kỷ Hướng Nhu lâm vào hiểm cảnh.
Văn Chiêu vì những nha hoàn kia lẳng lặng châm nến cầu nguyện, ngoài miệng đáp, "Văn Chiêu không biết." Nàng là thực sự không biết, không cần ngụy trang, tất cả chuyện này đều hoàn toàn thẳng thắn thành thật.
Lão phu nhân cuối cùng buông tha không truy vấn Văn Chiêu nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi cửa phòng. Mới bước đi không xa, liền thấy hai nha hoàn bên người Kỷ Hướng Nhu bị mang đến Thọ Duyên đường.
Lão phu nhân ngày thường tuy khoan dung từ ái, nhưng gặp phải chuyện chủ tớ liên quan đến quy củ gia trạch bình an liền quyết không nhân nhượng.
Văn Chiêu quay về phòng, Kỷ Hướng Nhu vẫn nằm trên giường nàng, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ hữu khí vô lực. Văn Chiêu nói với nàng ta, "Hai nha hoàn của tỉ bị đưa đến chỗ tổ mẫu rồi."
Kỷ Hướng Nhu vừa nghe liền mở mắt, cố gắng tỉnh táo hỏi Văn Chiêu, "Vì muốn trách tội các nàng sao?"
Thấy Văn Chiêu gật đầu, Kỷ Hướng Nhu có chút ngốc, vội ngồi dậy, nói, "Ta muốn đi gặp tổ mẫu."
Khi rơi xuống nước rõ ràng là nàng phân phó Lạc Phong cùng Lạc Mai không cần đi theo nàng, hiện tại nếu bởi vì chuyện này trách phạt các nàng, Kỷ Hướng Nhu sợ là cuộc sống hàng ngày sẽ khó lòng yên ổn!
Văn Chiêu biết lúc này không cản được nàng ta, cho nên cũng không cản, đành phân phó Phù Diêu, Phù Cừ giúp đỡ nàng.
Mấy người mới đến cửa Thuỳ Hoa, liền nghe được tiếng "bụp bụp", còn có giọng nữ tử kêu thảm. Trước mắt Kỷ Hướng Nhu tối sầm, mạnh mẽ bước nhanh hơn, chạy đến hướng bên kia.
"Dừng tay! Dừng tay! Không cần đánh!" Bởi vì phát sốt, thanh âm Kỷ Hướng Nhu khàn khàn suy yếu, nhưng nghe ra sự kiên trì của nàng ta.
Hai ma ma cầm trượng đang do dự nên dừng lại hay vẫn tiếp tục chấp hành mệnh lệnh của lão phu nhân, liền thấy Kỷ cô nương đã cầm lấy trượng trong tay hai người.
Tay nàng tinh tế trắng nõn như vậy, dường như các bà hơi dùng sức chút là có thể bẻ gãy, nhưng là trên mặt nàng hiện lên đáng tin, kiên trì chân thật, dường như hai người muốn tiếp tục đánh liền phải đánh nàng trước vậy. Hai ma ma đành phải buông lỏng tay.
Kỷ Hướng Nhu vứt hai cây trượng xuống đất, phát ra hai tiếng trầm đục, nàng tiến lên nâng Lạc Phong cùng Lạc Mai dậy, Phù Diêu và Phù Cừ thấy thế vội đi lên hỗ trợ. Đến Kỷ cô nương còn cần người khác đỡ, bây giờ sao có thể đỡ người khác dậy chứ?
May mà các nàng không đến muộn, trách phạt mới bắt đầu không lâu, hai nha hoàn đều chỉ bị thương ngoài da, không cần người khác đỡ cũng có thể chịu đựng đau đớn mà đứng vững.
Kỷ Hướng Nhu cắn chặt răng bước vào chính phòng, còn không mở miệng liền quỳ trên mặt đất, lão phu nhân kinh hãi, vội vàng bảo nàng đứng dậy, Kỷ Hướng Nhu không dậy nổi, quỳ nói, "A Nhu thỉnh cầu di tổ mẫu đừng trách phạt Lạc Phong, Lạc Mai!"
Lão phu nhân trầm mặc một lúc, thở dài, "A Nhu ngươi chính là mềm lòng lương thiện, nha đầu không bảo vệ tốt chủ tử hẳn phải dùng trượng giáo huấn. Bằng không nếu lần sau ngươi rơi xuống nước sẽ thế nào đây? Nếu lúc ấy không có bà vú cứu giúp sẽ ra sao đây?"
Kỷ Hướng Nhu nghe ra ý giữ gìn của Văn Chiêu dành cho nàng, lại nói, "Là A Nhu gọi hai nàng đi khỏi, Lạc Mai Lạc Phong vì giữ khuê dự cho A Nhu lúc này mới nhận phạt, nha đầu như vậy, A Nhu vô luận thế nào cũng không thể để các nàng chịu đau!"
"A Nhu nhìn trúng nam tử của Trang phủ, là A Nhu cố tình rơi xuống nước, để nha hoàn rời đi cũng chỉ là muốn để hắn cứu A Nhu lên, là bản thân A Nhu không biết xấu hổ, không liên quan đến bọn họ." Thời điểm Kỷ Hướng Nhu nói những lời này vô cùng bình tĩnh, nghe ra có chút ý vị tự ghét bỏ bản thân.
Văn Chiêu ở bên ngoài nghe được liền kinh hãi, rơi xuống nước quả nhiên không phải là chuyện ngoài ý muốn, Nhu biểu tỉ cư nhiên nhin trúng Trang Khởi!
Kỷ Hướng Nhu bản tính lương thiện, Văn Chiêu ban đầu cũng nghĩ rằng nàng ta cố ý như lập tức lại phủ quyết bởi vì trong tiềm thức của nàng vẫn tin tưởng phân lương thiện này của nàng ta.
Nhưng bây giờ nghe Kỷ Hướng Nhu hạ thấp bản thân "không biết xấu hổ" như vậy, lại khiến người khác cảm thấy Nhu biểu tỉ cũng không thích kỹ xảo rơi xuống nước này của mình, chỉ là nàng ta quá muốn tiếp xúc với Trang Khởi mà thôi.
Bên trong Kỷ Hướng Nhu đợi nửa ngày cũng không nghe được lão phu nhân đáp lại, trong đường đến cả tiếng hít thở có thể nghe thấy, nàng lần nữa nói, "Thỉnh di tổ mẫu trách phạt."
Lão phu nhân đột nhiên thở dài một tiếng, nói, "Ngươi vì sao hồ đồ như thế, ta là di tổ mẫu của ngươi, hôn sự của ngươi đương nhiên sẽ vì ngươi làm chủ, ngươi không cần...... Aiz!"
Kỷ Hướng Nhu hướng lão phu nhân dập đầu một cái, "Là A Nhu nhất thời xúc động, A Nhu không hiểu chuyện, khiến di tổ mẫu mất mặt...... A Nhu lần nữa khẩn cầu di tổ mẫu trách phạt!"
Thật lâu sau.
"Đứng lên đi. Tâm tư nữ nhi, di tổ mẫu thời trẻ cũng từng có, chỉ là ngàn vạn không được dùng mạng mình cá cược." Ngữ khí của lão phu nhân thấp đi vài phần, nhưng ý tứ sẽ không trách tội nàng.
Trong lòng Kỷ Hướng Nhu dâng lên mong đợi, đôi mắt lại nhìn về phía bình hoa bên cạnh, dường như nhỏ giọng làm nũng nói, "A Nhu đã tính toán xong, sẽ không có việc gì......"
Lão phu nhân khẽ nhíu mày, lại cười nói, "Ngươi nói với ta chuyện này làm chi, chỉ cần ngươi vẫn yên ổn đứng trước mặt di tổ mẫu là được. Thôi, ngươi đem hai nha hoàn trung thành đi đi."
Kỷ Hướng Nhu mừng rỡ, liền hướng lão phu nhân dập đầu hành lễ tri tạ, lão phu nhân khoát tay ngăn nàng lại, phân phó ma ma bên cạnh, "Lấy bình thuốc trị thương đưa cho nàng đi."
"A Nhu, ngươi mau trở về nằm đi, trong người vẫn chưa khỏe đâu."
Thời điểm Kỷ Hướng Nhu ra ngoài, trên mặt vui mừng khó nén, nhìn thấy Văn Chiêu đứng ngoại lại có vài phần ngượng ngùng, thẹn thùng cười nói, "Chiêu biểu muội đã biết chuyện này......"
Ánh mắt Văn Chiêu thật sâu, lắc lắc đầu, không nói gì.
Nàng cho rằng người lương thiện sẽ không thể làm ra những chuyện người khác không làm, kiếp trước Trang Khởi ghét bỏ nàng như thế, là vì vài phần tác động của biểu tỉ này sao?
Văn Chiêu tình nguyện tin tưởng, kiếp trước Trang Khởi coi trọng Kỷ Hướng Nhu lại không thể không cưới mình, Kỷ Hướng Nhu bởi vậy giận dỗi gả cho Trang Đình, sau đó Trang Khởi ghét bỏ nàng cũng chỉ là bởi vì không cam lòng mà không phải vì bị người xúi giục.
Kỷ Hướng Nhu trải qua một chuyến này thế nhưng sắc mặt so lúc trước trông tốt hơn chút, vì thế liền về phòng mình nằm.
Ban đêm, lúc nằm trên giường, Văn Chiêu lại một lần nhớ tới Nhu biểu tỉ.
Trong lòng nàng phức tạp khôn kể, thở dài một hơi.
Trở mình, lại nghĩ tới kiếp trước Kỷ Hướng Nhu quan tâm nàng như vậy.
Nhu biểu tỉ từng cười than bảo nàng phải quý trọng người bên cạnh, kiềm chế tính tình thích làm loạn của mình.
Dù cho Nhu biểu tỉ không thuần thiện như nàng đã nghĩ, nhưng sự tình ban ngày lóe lên trong đầu nàng, Văn Chiêu cảm thấy bất luận lòng dạ nàng ta thế nào, cũng sẽ vì người mà nàng ta muốn bảo hộ mà hy sinh chính mình.
Kiếp này nàng phải bảo vệ người nhà thật tốt, cũng muốn học theo Nhu biểu tỉ kia cổ gắng không màng tất cả sức mạnh, nàng không thể thua kém Nhu biểu tỉ được.
Chỉ là...... Nếu muốn nàng không hề khúc mắc, giống như kiếp trước cùng Kỷ Hướng Nhu ở chung, sợ là sẽ khó khăn rồi.
Nghĩ như vậy, Văn Chiêu cuối cùng cũng ngủ yên ổn chút.
Ngoài cửa sổ, hắc ảnh lướt qua, không hề phát ra một chút âm thanh.
Lục Nhiên ngồi trên nóc nhà, trong lòng rối rắm rốt cuộc có cần phải đi hỏi rõ ràng hay không.
Chiêu Chiêu vì sao biết được Vân Tưởng các cùng hiệu cầm đồ Vô Danh kia? Còn có Xuyên Hoa bộ...... trong lòng Lục Nhiên quá nhiều nghi hoặc, quả muốn đến hỏi nàng một chút.
Nhưng hắn cũng biết Chiêu Chiêu sẽ không cho hắn biết, lần trước hỏi nàng chuyện của Xuyên Hoa bộ, nàng cũng không chịu lộ ra nửa câu.
Nếu là đổi thành người khác hắn nhất định sẽ vững chắc ép hỏi cho ra, nếu ép hỏi không ra, những nhân vật nguy hiểm như vậy, giải quyết luôn là được. Nhưng Chiêu Chiêu không phải là những người khác, nàng dù trả lời hay không, hắn cũng không làm gì được nàng. Vừa nghĩ nếu hắn thực sự ép hỏi nàng, nàng sẽ lộ ra biểu tình sợ hãi, chán ghét hắn thế nào, hắn cũng không dám nghĩ tiếp.
Lục Nhiên ngồi trên nóc nhà thật lâu, ánh trăng rải trên y phục hắn, hắn cảm giác được chút lành lạnh, cũng không biết là ánh trăng hay là sương đêm, đêm đầu hạ cũng không lạnh.
Đang chuẩn bị rời đi, những nghi vấn kia đều đè trong đáy lòng, lại lướt qua cửa sổ Văn Chiêu rốt cuộc cũng không đi khỏi.
Hắn muốn gặp nàng, nhìn một cái cũng được.
Một cái thả người liền từ cửa sổ tiến vào, đi đến trước giường Văn Chiêu, cô nương xinh đẹp đang ngủ say sau màn lụa hồng nhạt mơ hồ.
Lục Nhiên khó có thể ngăn lại đầu tim nóng lên.
Nhẹ nhàng vén màn lụa lên, liền nhìn thấy hai mắt đang nhắm lại của cô nương trong lòng hắn, lông mi rũ xuống, khóe miệng hơi cong, tựa như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, tốt đẹp. Khuôn mặt mềm mại tinh xảo, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, tuy không trực tiếp chiếu lên mặt nàng, lại khiến hắn thấy được nhìn thấy nhan sắc tựa như bạch ngọc Dương Chỉ.
Lục Nhiên cảm thấy đứng trước mặt nhan sắc như vậy, mỗi người đều là đăng đồ tử.
Vốn là muốn lần nữa nếm thử tư vị tuyệt diệu, lại đột nhiên nhớ tới câu chất vấn kia của nàng. Hắn thích vẻ ngoài của nàng sao, đương nhiên không thể nghi ngờ, hắn rất thích. Nếu nàng là cô nương xấu xí, hắn vẫn sẽ thích sao, vấn đề này đã làm hắn bối rối hồi lâu, hắn cảm thấy tính tình của Chiêu Chiêu cũng rất hợp khẩu vị của hắn, nếu mặt nàng như Vô Diệm, có thể hắn căn bản sẽ không đi hiểu biết tính tình của nàng nhỉ?
Thần sắc Lục Nhiên phức tạp suy nghĩ, nhưng thấy Văn Chiêu hơi cử động, hắn theo bản năng muốn tránh đi, chuẩn bị nhảy lên xà ngang, không nghĩ Văn Chiêu lại không có động tĩnh gì.
Lục Nhiên nhìn thấy nàng đá chăn ra, nghĩ đến vừa rồi trên nóc nhà cảm nhận được lạnh lẽo, duỗi tay đem chăn kéo qua, cúi người đắp chăn cho nàng, nhìn dáng vẻ vẫn vô tri vô giác của nàng, trong lòng Lục Nhiên liền mềm mại một mảnh, ở tư thế hôn lên trán nàng một nụ hôn.
Nương từng nói qua, hôn như vậy có thể khiến người nọ mơ một giấc mộng đẹp an ổn.
Danh sách chương