Gió mùa xuân ấm áp thổi tóc mái bên thái dương của Văn Chiêu hơi hơi vén lên. Lục Nhiên cảm thấy trên mặt có chút ngứa, quay đầu nhìn lên mới phát hiện hai người dường như đứng gần thêm một chút.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn khom người vẽ tranh, tùy ý để gió xuân bên kia mang theo từng luồng từng luồng hương thơm thanh ngọt.
Văn Chiêu chăm chú nhìn bức tranh hỏi hắn, "Ngươi vẫn muốn vẽ một nam tử ư?"
Đã có một nữ tử ở trong núi giả, lại còn vẽ nam tử cùng nàng ta hẹn hò lén lút sao? Lục Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, trong đầu cô nương này rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy.
Chỉ là vừa nhìn qua liền thấy được khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, không chút tì vết, ở dưới ánh mặt trời dường như phát sáng, trong lòng hắn lại nổi lên chút tâm tư khác biệt.
Văn Chiêu không nhận được câu trả lời, quay đầu nhìn hắn, phát hiện hai người dựa gần như vậy, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Vội vàng lui về sau một chút, đôi mắt nàng nhìn về nơi khác, oán trách hắn, "Ngươi sao như vậy......"
Lục Nhiên chớp chớp mắt vô tội nói, "Nàng nhìn những người khác đi."
Văn Chiêu vừa nhìn, quả thực chỗ mấy người xung quanh ai nấy đều dựa vào cực gần, một người chỉ huy một người hạ bút, vô cùng chuyên chú, không có ai chú ý đến khoảng cách không ổn cả.
Quả nhiên vẫn là vấn đề của trò chơi này......
Lục Nhiên vẽ thêm vài nét bút liền hoàn thành, Văn Chiêu vừa thấy, hắn cũng không phải vẽ nam nữ hẹn hò lén lút, mà là dáng vẻ một nữ tử cầm túi tiền đang ngẩng đầu chờ, thần thái thiếu nữ hiển hiện, so nam nữ toàn họa tuyệt diệu hơn một chút.
Bọn họ bên này vẽ xong rồi, nhưng người khác vẫn chưa kết thúc, Văn Chiêu chế nhạo nói, "Chẳng lẽ Lục đại nhân thường ngày thích nghiền ngẫm tâm tư thiếu nữ ư?"
Lục Nhiên đem tranh đưa cho nha hoàn thu tranh, mắt mang ý cười mà nhìn Văn Chiêu, nhìn nàng thấp giọng nói, "Đúng vậy, mấy ngày trước đây còn đang suy nghĩ nếu ta đem vật bên người tặng cho một cô nương, nàng ấy có thể trân trọng cất giữ hay không."
Trong lòng Văn Chiêu nhảy lỡ một nhịp, rất muốn tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng hắn lại không điểm danh nói họ tên rõ ràng, đành phải tuỳ tiện không mặn không nhạt mà đáp, "Phải không, nếu Lục đại nhân chỉ là nhàn hạ không việc gì tìm cô nương kia đến để trêu đùa, e là nàng chẳng nguyện ý mà đáp ứng ngươi."
Nghe xong lời này, ý cười của Lục Nhiên lại càng sâu hơn, khóe mắt đuôi mày đều cong lên vui vẻ, dung sắc càng thêm bức người, hắn đến gần một chút, "Dựa theo ý tứ của Khương Nhị cô nương, nếu ta nghiêm túc với người nọ, nàng ấy sẽ liền đáp lại ta ư?"
Lời nói của Văn Chiêu vốn không sai, nhưng qua miệng hắn thế nào cũng nghe ra ý ái muội kiều diễm. Nàng không muốn cùng người này càn quấy, liền đánh gãy hắn, "Nhi nữ tình trường không vây được Lục đại nhân, ngươi vẫn là nên tốn nhiều tâm tư ở trong quan trường hơn."
Sau kỳ thi mùa xuân, sức bồi dưỡng của Tiết tướng đối Tam ca là trước nay chưa từng có, không phải là bởi coi trọng phủ quốc công mà chính là muốn trút giận Lục Nhiên mà thôi.
Dù Tam ca cư nhiên học thức xuất chúng, thì cấp quan vẫn cách xa với Lục Nhiên mới phải, cấp quan này của hắn cũng không biết là thực hay là hư.
Chờ mọi người sôi nổi giao tranh lên, trưởng công chúa cầm lên nhất nhất bình luận. Trưởng công chúa này cùng với phò mã thâm tình lẫn nhau, bởi vậy nàng xem tranh cũngcó thể nhìn ra vài thứ.
Trong những bức tranh này có rất nhiều dáng vẻ bằng mặt không bằng lòng, cũng có những người thân thiết hòa hợp, hiển nhiên là vừa mắt lẫn nhau.
Văn Chiêu có chút lo lắng, sợ nàng ta loạn điểm uyên ương. Lục Nhiên bên cạnh dường như nhìn ra nàng sầu lo, thấp giọng an ủi nói, "Thế lực sau lưng nàng và ta đều kiên cố, liên quan đến nhiều người, trưởng công chúa sẽ không tùy tiện kéo tơ hồng đâu."
Nghe xong lời này, Văn Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhìn thoáng qua Lục Nhiên, thầm nghĩ, hắn cũng không muốn cùng nàng thiết lập quan hệ sao, như vậy càng tốt, nàng cũng nghĩ như thế.
Thính Lan đứng cạnh Vương Sùng, hắn quả nhiên là một nam tử văn nhã tuấn tú, nhưng vẫn là cách người kia quá xa. Lục đại nhân dường như đang cùng Nhị tỉ cúi đầu thấp giọng nói cái gì đó, biểu tình trên mặt Nhị tỉ đột nhiên nhu hòa, lại lén lút hình như nhìn thoáng qua Lục Nhiên, hai người trông vừa hòa hợp vừa xứng đôi.
Thính Lan cảm thấy trong lòng một đợt lại một đợt trào lên chua xót, sắc mặt cũng càng thêm khó coi.
Vương Sùng vẫn luôn lặng lẽ nhìn Thính Lan, thấy sắc mặt nàng như vậy, vội hỏi, "Khương Tam cô nương, trong người không thoải mái sao?"
Thính Lan lúc này mới kéo suy nghĩ về, nhìn hắn lễ phép cười nói, "Không sao, phiền Vương công tử hỏi thăm rồi."
Người không thoải mái còn có Trang Khởi, trong lòng hắn cảm thấy càng thêm phiền phức vì Vương Uẩn bên cạnh. Nếu là Văn Chiêu ở bên tai hắn chỉ huy, dặn dò hắn, hắn còn có thể vui vẻ một chút, nhưng Vương gia biểu muội này có tài đức gì mà ở bên tai hắn ra lệnh chứ? Hơn nữa, gã Lục Nhiên bên cạnh Văn Chiêu biểu muội là người mà hắn vốn không thích, dù trên quan trường thường nhìn thấy nhau cũng không tránh được phải giao tiếp vài câu, nhưng hắn vẫn cảm thấy chướng mắt gã.
Rõ ràng không phải là nhân sĩ kinh thành, ở trong kinh vốn không nơi nương tựa, thế mà vẫn đáp lên được thuyền của Tiết tướng, bây giờ Tiết tướng không thích gã, trong lòng Trang Khởi vui sướng khi người gặp họa không được mấy ngày, lại thấy gã hệt như là không chịu ảnh hưởng gì.
Tiết tướng tuy bực gã, nhưng căn bản không động đến gã, dù sao bọn họ cũng là người cùng một thuyền, Lục Nhiên là con mắt ở Hộ Bộ của Tiết tướng. Mà ngoại trừ Tiết tướng, còn có lão thượng thư Hộ Bộ kia cũng coi trọng gã, vài lần trước mặt người khác đều tỏ vẻ tán thưởng, những chuyện này hắn ở Hình Bộ cũng được nghe nói vài lần.
Trưởng công chúa chọn ra mấy bức tranh, khen bức họa này bên trong hữu tình. Bức đầu tiên chính là bức Kinh mã cứu mỹ nhân của Nhị ca và Tô Mục Uyển, theo sau lại bình luận bức tranh của Vương Sùng. Vương Sùng cảm thấy tâm tư của mình như bị phơi bày trước mặt mọi người, gương mặt có chút đỏ bừng. Thính Lan ngược lại nhìn thoáng qua Lục Nhiên đang nhỏ giọng thì thầm với Nhị tỉ một cái. Dù được trưởng công chúa khen ngợi, trên mặt nàng ta cũng không có một tia vui mừng nào, chỉ miễn cưỡng mà cười cười.
Văn Chiêu thấy biểu tình này của nàng ta, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Tam muội muội này của nàng, từ trước đến nay là người đúng mực biết phân trái phải, bây giờ đến cả sắc mặt tươi cười cũng không làm được, nhất định là tâm tình vô cùng kém. Nàng đứng bên cạnh Lục Nhiên chắc chắn sẽ bị oán giận rồi.
Hôm nay Thính Lan ở yến xuân vô cùng khác thường, khiến cho Tư Mã Dục cách đó không xa phải hướng mắt nhìn vài lần qua bên này.
Lục Nhiên vừa rồi nói đùa hỏi Văn Chiêu trong những bức tranh trưởng công chúa lấy ra có bức tranh của hai người bọn họ hay không, Văn Chiêu vì đang nhìn Thính Lan mà chậm chạp không đáp lại hắn.
Lục Nhiên chú ý theo hướng nàng đang thất thần nhìn, nhìn sang bên kia.
Thính Lan như bị bỏng, biểu tình đột ngột thay đổi, gương mặt chợt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là quẫn bách.
Cử động nhỏ của mấy người này không bị trưởng công chúa nhìn thấy, trong tay nàng ta cầm một bức tranh, trên mặt lộ ra vẻ thưởng thức, "Bức tranh núi giả ước hẹn này không tồi, thần thái của thiếu nữ trong họa rất sinh động."
Nói xong nhìn sang hướng Văn Chiêu, cười nói, "Lục thị lang cùng Khương Nhị cô nương phối hợp không tồi."
Lời này nghe như "Lục thị lang cùng Khương Nhị cô nương vô cùng xứng đôi." Nàng ta vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn qua đều có chút vi diệu khác thường.
Thần sắc Văn Chiêu vốn đang trấn định, trên mặt chợt nóng lên.
Nếu nàng cùng người này có chút đồn đãi, ngày sau nàng còn có thể gả chồng thế nào được
Thôi bỏ đi, gả chồng chỉ là thứ yếu. Theo như lời Tô Mục Uyển, gả chồng không phải là chuyện duy nhất của nữ tử, có chuyện so việc này càng quan trọng hơn.
Tỷ như người nhà nàng, tỷ như......
Văn Chiêu nhìn Tiết Cẩm Phức bên cạnh Tam ca nàng, cô nương kia hệt như thiên nga trắng, vẫn giữ dáng vẻ tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đỉnh đầu, Tam ca ở bên cạnh nàng ta cũng không cùng nàng trò chuyện, hai người đều trầm mặc.
Một kiếp này, nàng muốn đích thân tìm một Tam tẩu tốt nhất trên đời cho Tam ca, nhìn Tam ca mặc hỉ bào đem cô nương kia nghênh tiến vào cửa lớn Khương gia, sau đó nàng sẽ cùng Tam ca đối xử thật tốt với Tam tẩu.
Thôi, vẫn là để Tam ca thương Tam tẩu, bản thân Văn Chiêu nhìn họ cười là được rồi......
Văn Chiêu nghĩ như vậy, ý cười bên môi nhu hòa như nước.
Văn Tập đứng cùng thiên nga trắng kia chỉ cảm thấy ngượng ngùng, đôi mắt thường nhìn sang muội muội hắn ở bên kia mới có thể giảm bớt cảm giác nặng nề không khoẻ này. Biết Văn Chiêu ở chung hòa hợp với Lục Nhiên, Văn Tập lại cảm thấy yên tâm, có một loại cảm giác quái lạ nói không nên lời.
Lục huynh làm người thế nào hắn đều biết rõ, nhất định sẽ không bắt nạt Chiêu Chiêu, nhưng hắn lại cảm thấy Lục huynh cơ hồ cùng Chiêu Chiêu nhà hắn quá có duyên rồi, không ít chuyện đều có liên quan đến hắn ta......
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy ý cười nhu hòa bên khóe môi của Văn Chiêu, ánh nắng ngày xuân chiếu vào gương mặt trắng nõn của nàng, chiếu lên nụ cười nàng càng ấm áp muôn phần. Văn Tập có chút tò mò, Chiêu Chiêu cười là vì ai, là Lục huynh sao?
Mặc kệ tâm tư của mọi người, trò chơi thứ hai của trưởng công chúa bắt đầu. Thấy rõ trưởng công chúa sai người mang một cây trường cầm đến, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng cảm thán.
Cây đàn này là đàn Xuân Lôi! Cây đàn này cùng với "Cửu Tiêu ngọc bội" vang danh thiên hạ đều là do Thục Trung Lôi Thị thế gia chế cầm chế tạo ra, thế nhân chỉ biết Cửu Tiêu ngọc bội ở trong cung, lại không biết đàn Xuân Lôi ở trong tay của trưởng công chúa. Cũng không biết đàn Xuân Lôi này là hậu ái của hoàng thượng dành cho trưởng công chúa và phò mã vì ngài đoạt được thiên hạ.
Văn Chiêu kiếp trước lúc này cũng gặp qua đàn Xuân Lôi này, trong lòng không kinh ngạc.
Trưởng công chúa dường như rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, nàng ta là người yêu đàn, tự nhiên cũng sẽ hi vọng nhìn thấy mọi người tán thưởng đàn Xuân Lôi, nàng từ từ mở miệng nói, "Như các ngươi chứng kiến, trò chơi bên dưới liền là công tử và cô nương cùng bổ họa lúc nãy được chọn ra sẽ cùng đàn tấu, để mọi người bình luận với nhau."
Những người trong phân đoạn bổ họa biểu hiện không tốt, trong lòng hối hận không thôi, có thể chạm vào đàn Xuân Lôi là cơ hội vô cùng hiếm hoi, bọn họ đã đánh mất cơ hội này rồi.
Văn Chiêu kiếp trước đã từng cùng thái tử đàn qua một khúc, chỉ là khi đó vừa nghe liền biết là hai người đang đàn, không được coi như ăn ý, lần này Văn Chiêu cũng không ôm chờ mong gì, Lục Nhiên có đánh đàn được không đều rất khó nói.
Rốt cuộc kiếp trước nàng chưa từng thấy qua hắn đánh đàn.
Hơn nữa kiếp trước bởi vì nàng trong quan hệ ngự tiền, chỉ nhìn thấy Lục Nhiên là người mặc triều phục, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ thấy áo choàng của hắn thêu hình tiên hạc muốn bay, vô cùng sinh động.
Mà biểu tình duy nhất ở trên mặt hắn nhìn thấy chính là lần đó......
Khi đó nàng ở ngự tiền là người được thăng tiến nhanh, làm cho người ta ghen ghét, thời điểm bưng trà bị người đẩy ngã, ở ngự tiền mất lễ nghi, hoàng thượng phạt nàng bưng trà nóng quỳ ở ngoài điện.
Ngày ấy đúng là một ngày hè nóng bức, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Văn Chiêu cảm thấy cả người như đang ở trong lồng hấp, mồ hôi rơi trên mặt càng nhiều thêm, nàng lo lắng da mặt trên mặt sẽ rơi xuống, liền vĩnh viễn mất đi cơ hội báo thù......
Lúc này, Lục Nhiên tiến vào điện nghị sự, thời điểm bước qua bên người nàng, hắn đưa cho nàng một chiếc khăn gấm.
Văn Chiêu khẽ ngẩng đầu, suy yếu nhìn lên phía hắn nói lời cảm tạ, Lục Nhiên "Ừ" một tiếng, tầm mắt quét một vòng trên mặt nàng, lúc sau lộ ra nụ cười ngả ngớn, duỗi tay nhéo lên cằm nàng, một tay khác ái muội khiêu khích trên mặt nàng khiến nàng băn khoăn một phen.
Văn Chiêu bị Lục Nhiên hoàn toàn bất đồng so với thường ngày mà cả kinh sửng sốt, thế nhưng từ cái vuốt ve của hắn, lại khiến nàng phục hồi tinh thần, hắn đã đứng dậy, vững bước đi xa......
Nghe được thái giám cung nữ bên cạnh thấp giọng khi thấy được một màn này cười nói Lục tướng lại là kẻ phong lưu, Văn Chiêu cúi đầu, nội tâm phức tạp vô cùng, bởi vì nàng cảm giác rõ ràng mặt nạ trên mặt một lần nữa dán chặt lại rồi......
Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn khom người vẽ tranh, tùy ý để gió xuân bên kia mang theo từng luồng từng luồng hương thơm thanh ngọt.
Văn Chiêu chăm chú nhìn bức tranh hỏi hắn, "Ngươi vẫn muốn vẽ một nam tử ư?"
Đã có một nữ tử ở trong núi giả, lại còn vẽ nam tử cùng nàng ta hẹn hò lén lút sao? Lục Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, trong đầu cô nương này rốt cuộc là suy nghĩ gì vậy.
Chỉ là vừa nhìn qua liền thấy được khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, không chút tì vết, ở dưới ánh mặt trời dường như phát sáng, trong lòng hắn lại nổi lên chút tâm tư khác biệt.
Văn Chiêu không nhận được câu trả lời, quay đầu nhìn hắn, phát hiện hai người dựa gần như vậy, nàng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Vội vàng lui về sau một chút, đôi mắt nàng nhìn về nơi khác, oán trách hắn, "Ngươi sao như vậy......"
Lục Nhiên chớp chớp mắt vô tội nói, "Nàng nhìn những người khác đi."
Văn Chiêu vừa nhìn, quả thực chỗ mấy người xung quanh ai nấy đều dựa vào cực gần, một người chỉ huy một người hạ bút, vô cùng chuyên chú, không có ai chú ý đến khoảng cách không ổn cả.
Quả nhiên vẫn là vấn đề của trò chơi này......
Lục Nhiên vẽ thêm vài nét bút liền hoàn thành, Văn Chiêu vừa thấy, hắn cũng không phải vẽ nam nữ hẹn hò lén lút, mà là dáng vẻ một nữ tử cầm túi tiền đang ngẩng đầu chờ, thần thái thiếu nữ hiển hiện, so nam nữ toàn họa tuyệt diệu hơn một chút.
Bọn họ bên này vẽ xong rồi, nhưng người khác vẫn chưa kết thúc, Văn Chiêu chế nhạo nói, "Chẳng lẽ Lục đại nhân thường ngày thích nghiền ngẫm tâm tư thiếu nữ ư?"
Lục Nhiên đem tranh đưa cho nha hoàn thu tranh, mắt mang ý cười mà nhìn Văn Chiêu, nhìn nàng thấp giọng nói, "Đúng vậy, mấy ngày trước đây còn đang suy nghĩ nếu ta đem vật bên người tặng cho một cô nương, nàng ấy có thể trân trọng cất giữ hay không."
Trong lòng Văn Chiêu nhảy lỡ một nhịp, rất muốn tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng hắn lại không điểm danh nói họ tên rõ ràng, đành phải tuỳ tiện không mặn không nhạt mà đáp, "Phải không, nếu Lục đại nhân chỉ là nhàn hạ không việc gì tìm cô nương kia đến để trêu đùa, e là nàng chẳng nguyện ý mà đáp ứng ngươi."
Nghe xong lời này, ý cười của Lục Nhiên lại càng sâu hơn, khóe mắt đuôi mày đều cong lên vui vẻ, dung sắc càng thêm bức người, hắn đến gần một chút, "Dựa theo ý tứ của Khương Nhị cô nương, nếu ta nghiêm túc với người nọ, nàng ấy sẽ liền đáp lại ta ư?"
Lời nói của Văn Chiêu vốn không sai, nhưng qua miệng hắn thế nào cũng nghe ra ý ái muội kiều diễm. Nàng không muốn cùng người này càn quấy, liền đánh gãy hắn, "Nhi nữ tình trường không vây được Lục đại nhân, ngươi vẫn là nên tốn nhiều tâm tư ở trong quan trường hơn."
Sau kỳ thi mùa xuân, sức bồi dưỡng của Tiết tướng đối Tam ca là trước nay chưa từng có, không phải là bởi coi trọng phủ quốc công mà chính là muốn trút giận Lục Nhiên mà thôi.
Dù Tam ca cư nhiên học thức xuất chúng, thì cấp quan vẫn cách xa với Lục Nhiên mới phải, cấp quan này của hắn cũng không biết là thực hay là hư.
Chờ mọi người sôi nổi giao tranh lên, trưởng công chúa cầm lên nhất nhất bình luận. Trưởng công chúa này cùng với phò mã thâm tình lẫn nhau, bởi vậy nàng xem tranh cũngcó thể nhìn ra vài thứ.
Trong những bức tranh này có rất nhiều dáng vẻ bằng mặt không bằng lòng, cũng có những người thân thiết hòa hợp, hiển nhiên là vừa mắt lẫn nhau.
Văn Chiêu có chút lo lắng, sợ nàng ta loạn điểm uyên ương. Lục Nhiên bên cạnh dường như nhìn ra nàng sầu lo, thấp giọng an ủi nói, "Thế lực sau lưng nàng và ta đều kiên cố, liên quan đến nhiều người, trưởng công chúa sẽ không tùy tiện kéo tơ hồng đâu."
Nghe xong lời này, Văn Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhìn thoáng qua Lục Nhiên, thầm nghĩ, hắn cũng không muốn cùng nàng thiết lập quan hệ sao, như vậy càng tốt, nàng cũng nghĩ như thế.
Thính Lan đứng cạnh Vương Sùng, hắn quả nhiên là một nam tử văn nhã tuấn tú, nhưng vẫn là cách người kia quá xa. Lục đại nhân dường như đang cùng Nhị tỉ cúi đầu thấp giọng nói cái gì đó, biểu tình trên mặt Nhị tỉ đột nhiên nhu hòa, lại lén lút hình như nhìn thoáng qua Lục Nhiên, hai người trông vừa hòa hợp vừa xứng đôi.
Thính Lan cảm thấy trong lòng một đợt lại một đợt trào lên chua xót, sắc mặt cũng càng thêm khó coi.
Vương Sùng vẫn luôn lặng lẽ nhìn Thính Lan, thấy sắc mặt nàng như vậy, vội hỏi, "Khương Tam cô nương, trong người không thoải mái sao?"
Thính Lan lúc này mới kéo suy nghĩ về, nhìn hắn lễ phép cười nói, "Không sao, phiền Vương công tử hỏi thăm rồi."
Người không thoải mái còn có Trang Khởi, trong lòng hắn cảm thấy càng thêm phiền phức vì Vương Uẩn bên cạnh. Nếu là Văn Chiêu ở bên tai hắn chỉ huy, dặn dò hắn, hắn còn có thể vui vẻ một chút, nhưng Vương gia biểu muội này có tài đức gì mà ở bên tai hắn ra lệnh chứ? Hơn nữa, gã Lục Nhiên bên cạnh Văn Chiêu biểu muội là người mà hắn vốn không thích, dù trên quan trường thường nhìn thấy nhau cũng không tránh được phải giao tiếp vài câu, nhưng hắn vẫn cảm thấy chướng mắt gã.
Rõ ràng không phải là nhân sĩ kinh thành, ở trong kinh vốn không nơi nương tựa, thế mà vẫn đáp lên được thuyền của Tiết tướng, bây giờ Tiết tướng không thích gã, trong lòng Trang Khởi vui sướng khi người gặp họa không được mấy ngày, lại thấy gã hệt như là không chịu ảnh hưởng gì.
Tiết tướng tuy bực gã, nhưng căn bản không động đến gã, dù sao bọn họ cũng là người cùng một thuyền, Lục Nhiên là con mắt ở Hộ Bộ của Tiết tướng. Mà ngoại trừ Tiết tướng, còn có lão thượng thư Hộ Bộ kia cũng coi trọng gã, vài lần trước mặt người khác đều tỏ vẻ tán thưởng, những chuyện này hắn ở Hình Bộ cũng được nghe nói vài lần.
Trưởng công chúa chọn ra mấy bức tranh, khen bức họa này bên trong hữu tình. Bức đầu tiên chính là bức Kinh mã cứu mỹ nhân của Nhị ca và Tô Mục Uyển, theo sau lại bình luận bức tranh của Vương Sùng. Vương Sùng cảm thấy tâm tư của mình như bị phơi bày trước mặt mọi người, gương mặt có chút đỏ bừng. Thính Lan ngược lại nhìn thoáng qua Lục Nhiên đang nhỏ giọng thì thầm với Nhị tỉ một cái. Dù được trưởng công chúa khen ngợi, trên mặt nàng ta cũng không có một tia vui mừng nào, chỉ miễn cưỡng mà cười cười.
Văn Chiêu thấy biểu tình này của nàng ta, trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Tam muội muội này của nàng, từ trước đến nay là người đúng mực biết phân trái phải, bây giờ đến cả sắc mặt tươi cười cũng không làm được, nhất định là tâm tình vô cùng kém. Nàng đứng bên cạnh Lục Nhiên chắc chắn sẽ bị oán giận rồi.
Hôm nay Thính Lan ở yến xuân vô cùng khác thường, khiến cho Tư Mã Dục cách đó không xa phải hướng mắt nhìn vài lần qua bên này.
Lục Nhiên vừa rồi nói đùa hỏi Văn Chiêu trong những bức tranh trưởng công chúa lấy ra có bức tranh của hai người bọn họ hay không, Văn Chiêu vì đang nhìn Thính Lan mà chậm chạp không đáp lại hắn.
Lục Nhiên chú ý theo hướng nàng đang thất thần nhìn, nhìn sang bên kia.
Thính Lan như bị bỏng, biểu tình đột ngột thay đổi, gương mặt chợt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là quẫn bách.
Cử động nhỏ của mấy người này không bị trưởng công chúa nhìn thấy, trong tay nàng ta cầm một bức tranh, trên mặt lộ ra vẻ thưởng thức, "Bức tranh núi giả ước hẹn này không tồi, thần thái của thiếu nữ trong họa rất sinh động."
Nói xong nhìn sang hướng Văn Chiêu, cười nói, "Lục thị lang cùng Khương Nhị cô nương phối hợp không tồi."
Lời này nghe như "Lục thị lang cùng Khương Nhị cô nương vô cùng xứng đôi." Nàng ta vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn qua đều có chút vi diệu khác thường.
Thần sắc Văn Chiêu vốn đang trấn định, trên mặt chợt nóng lên.
Nếu nàng cùng người này có chút đồn đãi, ngày sau nàng còn có thể gả chồng thế nào được
Thôi bỏ đi, gả chồng chỉ là thứ yếu. Theo như lời Tô Mục Uyển, gả chồng không phải là chuyện duy nhất của nữ tử, có chuyện so việc này càng quan trọng hơn.
Tỷ như người nhà nàng, tỷ như......
Văn Chiêu nhìn Tiết Cẩm Phức bên cạnh Tam ca nàng, cô nương kia hệt như thiên nga trắng, vẫn giữ dáng vẻ tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đỉnh đầu, Tam ca ở bên cạnh nàng ta cũng không cùng nàng trò chuyện, hai người đều trầm mặc.
Một kiếp này, nàng muốn đích thân tìm một Tam tẩu tốt nhất trên đời cho Tam ca, nhìn Tam ca mặc hỉ bào đem cô nương kia nghênh tiến vào cửa lớn Khương gia, sau đó nàng sẽ cùng Tam ca đối xử thật tốt với Tam tẩu.
Thôi, vẫn là để Tam ca thương Tam tẩu, bản thân Văn Chiêu nhìn họ cười là được rồi......
Văn Chiêu nghĩ như vậy, ý cười bên môi nhu hòa như nước.
Văn Tập đứng cùng thiên nga trắng kia chỉ cảm thấy ngượng ngùng, đôi mắt thường nhìn sang muội muội hắn ở bên kia mới có thể giảm bớt cảm giác nặng nề không khoẻ này. Biết Văn Chiêu ở chung hòa hợp với Lục Nhiên, Văn Tập lại cảm thấy yên tâm, có một loại cảm giác quái lạ nói không nên lời.
Lục huynh làm người thế nào hắn đều biết rõ, nhất định sẽ không bắt nạt Chiêu Chiêu, nhưng hắn lại cảm thấy Lục huynh cơ hồ cùng Chiêu Chiêu nhà hắn quá có duyên rồi, không ít chuyện đều có liên quan đến hắn ta......
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy ý cười nhu hòa bên khóe môi của Văn Chiêu, ánh nắng ngày xuân chiếu vào gương mặt trắng nõn của nàng, chiếu lên nụ cười nàng càng ấm áp muôn phần. Văn Tập có chút tò mò, Chiêu Chiêu cười là vì ai, là Lục huynh sao?
Mặc kệ tâm tư của mọi người, trò chơi thứ hai của trưởng công chúa bắt đầu. Thấy rõ trưởng công chúa sai người mang một cây trường cầm đến, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng cảm thán.
Cây đàn này là đàn Xuân Lôi! Cây đàn này cùng với "Cửu Tiêu ngọc bội" vang danh thiên hạ đều là do Thục Trung Lôi Thị thế gia chế cầm chế tạo ra, thế nhân chỉ biết Cửu Tiêu ngọc bội ở trong cung, lại không biết đàn Xuân Lôi ở trong tay của trưởng công chúa. Cũng không biết đàn Xuân Lôi này là hậu ái của hoàng thượng dành cho trưởng công chúa và phò mã vì ngài đoạt được thiên hạ.
Văn Chiêu kiếp trước lúc này cũng gặp qua đàn Xuân Lôi này, trong lòng không kinh ngạc.
Trưởng công chúa dường như rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, nàng ta là người yêu đàn, tự nhiên cũng sẽ hi vọng nhìn thấy mọi người tán thưởng đàn Xuân Lôi, nàng từ từ mở miệng nói, "Như các ngươi chứng kiến, trò chơi bên dưới liền là công tử và cô nương cùng bổ họa lúc nãy được chọn ra sẽ cùng đàn tấu, để mọi người bình luận với nhau."
Những người trong phân đoạn bổ họa biểu hiện không tốt, trong lòng hối hận không thôi, có thể chạm vào đàn Xuân Lôi là cơ hội vô cùng hiếm hoi, bọn họ đã đánh mất cơ hội này rồi.
Văn Chiêu kiếp trước đã từng cùng thái tử đàn qua một khúc, chỉ là khi đó vừa nghe liền biết là hai người đang đàn, không được coi như ăn ý, lần này Văn Chiêu cũng không ôm chờ mong gì, Lục Nhiên có đánh đàn được không đều rất khó nói.
Rốt cuộc kiếp trước nàng chưa từng thấy qua hắn đánh đàn.
Hơn nữa kiếp trước bởi vì nàng trong quan hệ ngự tiền, chỉ nhìn thấy Lục Nhiên là người mặc triều phục, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ thấy áo choàng của hắn thêu hình tiên hạc muốn bay, vô cùng sinh động.
Mà biểu tình duy nhất ở trên mặt hắn nhìn thấy chính là lần đó......
Khi đó nàng ở ngự tiền là người được thăng tiến nhanh, làm cho người ta ghen ghét, thời điểm bưng trà bị người đẩy ngã, ở ngự tiền mất lễ nghi, hoàng thượng phạt nàng bưng trà nóng quỳ ở ngoài điện.
Ngày ấy đúng là một ngày hè nóng bức, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Văn Chiêu cảm thấy cả người như đang ở trong lồng hấp, mồ hôi rơi trên mặt càng nhiều thêm, nàng lo lắng da mặt trên mặt sẽ rơi xuống, liền vĩnh viễn mất đi cơ hội báo thù......
Lúc này, Lục Nhiên tiến vào điện nghị sự, thời điểm bước qua bên người nàng, hắn đưa cho nàng một chiếc khăn gấm.
Văn Chiêu khẽ ngẩng đầu, suy yếu nhìn lên phía hắn nói lời cảm tạ, Lục Nhiên "Ừ" một tiếng, tầm mắt quét một vòng trên mặt nàng, lúc sau lộ ra nụ cười ngả ngớn, duỗi tay nhéo lên cằm nàng, một tay khác ái muội khiêu khích trên mặt nàng khiến nàng băn khoăn một phen.
Văn Chiêu bị Lục Nhiên hoàn toàn bất đồng so với thường ngày mà cả kinh sửng sốt, thế nhưng từ cái vuốt ve của hắn, lại khiến nàng phục hồi tinh thần, hắn đã đứng dậy, vững bước đi xa......
Nghe được thái giám cung nữ bên cạnh thấp giọng khi thấy được một màn này cười nói Lục tướng lại là kẻ phong lưu, Văn Chiêu cúi đầu, nội tâm phức tạp vô cùng, bởi vì nàng cảm giác rõ ràng mặt nạ trên mặt một lần nữa dán chặt lại rồi......
Danh sách chương