Giờ Hợi ba khắc ngày bốn tháng sáu năm Thừa Bình thứ 14.
Đã qua thời gian cấm đi lại ban đêm, binh tướng thủ thành thoáng buông lỏng, một trận hỏa hoan liền đốt đi cổng thành phía Tây. Lưu dân vốn dĩ trung thực an phận một mạch xông tới. Bọn chúng móc ra dao găm từ trong ngực, cơ thể linh hoạt, ánh mắt hung ác, hoàn toàn khác với dáng vẻ chật vật nghèo túng lúc trước.
Ánh lửa hoang dã này vừa là cảnh báo nguy cơ cũng là ám hiệu của quân phản loạn.
Lục Nhiên và Thái tử đều suy đoán Tiết Thủ Nghĩa có lẽ là nuôi tư binh, nhưng bọn họ phí hết chút thời gian đều không tìm được tung tích của những tư binh này. Hiện tại bọn họ không cần tìm, những người này liền tự mình nhảy ra rồi. Lưu dân đốt cháy cổng thành vừa mới xảy ra, hơn một nửa số binh lính ở Chiết Xung phủ trong Kinh từ trong giấc ngủ chợp mắt mở mắt ra.
Lúc Lục Nhiên nhận được tin tức, Văn Chiêu đang ở trong tịnh thất tắm rửa, hắn cũng không lo được quá nhiều, sải bước đi vào tịnh thất. Văn Chiêu đang ngồi trong hồ tắm đưa lưng về phía hắn, lộ ra vai và cổ trắng nõn nà, trong hồ sương trắng mờ mịt.
Lục Nhiên đưa tay vòng lấy cổ của Văn Chiêu, ở bên cổ nàng hít sâu một hơi, giọng nói nhu hòa lại kiên định: "Chiêu Chiêu, chờ ta trở về."
Trong lòng Văn Chiêu hơi động, biết được Tiết Thủ Nghĩa ở bên kia có động tĩnh. Xoay người, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy Lục Nhiên, chưa tới một cái chớp mắt lại buông xuống: "Ừm, chàng đi đi."
Lục Nhiên cắn răng, biết lúc này không thể chậm trễ, vẫn không nhịn được rơi xuống một nụ hôn trên môi Văn Chiêu, hắn không dám xâm nhập, sau khi lướt qua môi liền lui lại, liếc mắt nhìn Văn Chiêu chằm chằm, quay người sải bước đi.
Văn Chiêu nhìn bóng lưng Lục Nhiên, triều phục của hắn còn chưa thay, lần này lại muốn vào cung, trong lòng của nàng một hồi vắng vẻ.
Từ trong nước đứng lên, Phù Diêu Phù Cừ liền đi lên lau sạch cơ thể cho nàng, Văn Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Hoàng thượng đang suy nghĩ đêm nay nên triệu đứa trẻ nào liền nghe cung nhân bẩm báo Chung Ngọc cầu kiến, Hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt phất tay nói: "Ngươi nói với hắn, nếu không phải là chuyện quan trọng thì vẫn là đừng tới quấy rầy nhã hứng của trẫm..." Nhưng ông ta còn chưa nói xong liền thấy Chung Ngọc vọt thẳng vào.
"Chung Ngọc ngươi..."
"Xin Hoàng thượng thứ tội, có điều Hoàng thượng vẫn là nghe lời ty chức nói một chút cho thỏa đáng." Lúc Chung Ngọc nói chuyện có chút bất kính, Hoàng thượng gần như muốn giận dữ mắng mỏ hắn, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo liền bị tin tức hắn mang tới làm kinh ngạc gần như ngồi không vững.
Hoàng thượng kịch liệt ho khan: "Ngươi xác định là Tiết Thủ Nghĩa? Bao nhiêu nhân mã?"
Giọng nói Chung Ngọc lạnh lùng: "Mười mấy vạn."
Hoàng thượng thoáng thở phào, Chung Ngọc giương mắt nhìn ông ta: "Thế nhưng trong đó có mười vạn nhân mã đều là phản binh của Chiết Xung phủ, cho nên binh lực chống cự trong Kinh thành cũng không nhiều."
Hai mươi vạn binh mã của Vinh Quốc công phủ chỉ có một phần nhỏ tinh binh đi theo Quốc công gia về Kinh, binh mã của Vệ Quốc công còn trú đóng ở Tây Nam, binh mã trong Kinh thành phần lớn đã ngã xuống, cứ như vậy mà tính, lại không cho ông ta lạc quan.
"Truyền chị xuống dưới, lệnh Trấn Quốc đại tướng quân dẫn binh đi trước bình ổn phản loạn."
Mắt thấy Chung Ngọc nhận lệnh muốn đi, Hoàng thượng gọi hắn ta lại: "Chung Ngọc à, Tằng Khải không có đây, liền do ngươi mang theo thị vệ của trẫm đi vào tương trợ, không thể để cho trẫm thất vọng, biết không?!" Hoàng thượng có chút tức hổn hển, vung tay lên liền muốn Chung Ngọc điều những thị vệ bảo vệ ông ta đi chống phản quân.
Chung Ngọc vừa đi, Hoàng thượng lập tức dặn dò cung nhân trái phải: "Các ngươi đi điều tra một chút, người trong lao kia có phải là Tiết Thủ Nghĩa thật không!" Ông ta quả thật không tin Tiết Thủ Nghĩa có thể chuồn đi ngay dưới mí mắt ông ta!
Chờ đến khi cung nhân truyền tin tức về, Hoàng thượng lập tức vung tay áo quét văn thư tấu chương trên bàn trà xuống đất, Tiết Thủ Nghĩa trong thiên lao đã bị người ta đánh tráo rồi! Quả thực là vô cùng nhục nhã! Ông ta vốn cho rằng thiên lao vững như thành đồng không gì phá nổi, người đã vào thì chính là chắp cánh cũng khó thoát, không nghĩ tới Tiết Thủ Nghĩa này lại đánh vào mặt ông ta!
Sớm biết như thế, ông ta nhất định sẽ không để ý sự ngăn cản mà nhổ cỏ tận gốc Tiết Thủ Nghĩa! Chính là công khai tội danh của hắn, cho dù bị người đời chế giễu cũng không sao, dù sao thì cũng tốt hơn tình trạng ngày hôm nay!
Thời gian gần đây luôn có người đi dạo ở hẻm nhà Trịnh đại nhân, giống như là đang điều tra thứ gì đó, một con hẻm vắng vẻ lại bình thường như vậy thì có gì hay mà tra? Cho nên người sau lưng vô cùng có khả năng đã nhận ra sự tồn tại của ông ta, Tiết Thủ Nghĩa nghĩ ngợi, kế hoạch này nên nhanh chóng thực hiện.
Kế hoạch của ông ta vốn phải nhanh, muốn trong lúc Hoàng thượng không kịp chống cự mà một lần gϊếŧ vào cung, lại bắt giữ thiên tử, khiến những người có dư lực chống cự kia thần phục ông ta. Bởi vì ông ta biết, binh lực mà ông ta có cũng không nhiều, nhưng chỉ cần binh tướng bên ngoài không kịp chạy về thì chính là cơ hội của ông ta!
Phản quân đã ép sát đến bên ngoài cửa cung, các đại thế gia đóng chặt cửa lớn, sợ bị vạ lây.
Lúc này hoàng cung đã hoàn toàn tách rời khỏi bên ngoài, đồng thời canh phòng cố thủ, tin tức cũng kín không kẽ hở, người bên ngoài vốn dĩ không có cách nào đoán ra được thánh ý.
Một đêm này ánh trăng hơi tối, trong lòng mọi người cũng sợ hãi kinh sợ, chỉ sợ là trở trời rồi.
Khương gia cũng là mây đen dày đặc. Đại gia Khương gia đang là Đô úy của Chiết Xung phủ, ông lại chưa từng nghĩ đến, binh sĩ một ngày trước còn vui vẻ với ông hiện tại đã thành phản binh, những Đô úy cộng sự ở trên bàn rượu chơi tửu lệnh oẳn tù tì không có chút nào ngăn cách kia, hiện tại giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, khi vung đao kiếm không lưu tình chút nào. Quốc công gia tức giận đến mức không nói hai lời liền muốn lên ngựa dẹp yên quân phản loạn, lão phu nhân liền vội vàng kéo ông lại, mấy tiểu bối cũng không ngừng khuyên can. Hiện tại trong tay Quốc công gia không có binh lính, chính là cho dù có tướng lĩnh tốt cũng không bột đố gột nên hồ.
Nơi đó của Hoàng thượng không có tin tức, thái tử liền trở thành người đáng tin cậy của đám người, khuôn mặt Thái tử trang nghiêm, truyền tin cho rất nhiều võ tướng trong kinh. Nếu như là trước kia, lấy thân phận của hắn cho dù ngầm liên lạc với những võ tướng này đều sẽ bị Hoàng thượng chỉ vào mặt mắng hắn có lòng tạo phản ngay trước mặt chúng thần, hiện tại trong thời khắc nguy cấp như vậy lại không có ai cố kỵ những thứ này nữa.
Bên ngoài kinh có mấy quân doanh thao luyện binh sĩ nhỏ vụn lẻ tre, những binh lính kia mặc dù kém những binh tướng bên ngoài đánh trận lâu dài nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, tụ tập lại chính là một lực lượng đủ để chống cự phản quân, nhưng thời gian lại rất gấp, sợ là sợ chờ viện binh đến thì Tiết Thủ Nghĩa đã tân công vào cửa lớn hoàng cung rồi.
Lục Nhiên với chức vụ Trung Thư lệnh, mô phỏng ý chỉ triệu hồi binh sĩ ở kinh đô và vùng ngoại ô về Kinh thành, có ý chỉ liền danh chính ngôn thuận, những võ tướng kia lập tức vứt bỏ sự cố kỵ để hành động. Nếu như không dựa theo luật, binh tướng bên ngoài Kinh không triệu thì không được về Kinh, bọn họ cũng chỉ có thể án binh bất động. Những võ tướng ở lại trong kinh này đã qua tuổi nhiệt huyết, đối với bọn họ mà nói, không cầu có công, nhưng cầu không có tội.
Bên ngoài một mảng ầm ĩ, Lục phủ ngược lại là một mảng an bình. Văn Chiêu mặc y phục xong vẫn cảm thấy thân thể khó chịu, Phù Diêu lập tức muốn gọi lang tung cho nàng, Văn Chiêu phất tay nói: "Không cần, chắc là ta chỉ vì lo lắng cho chàng nên mới như vậy."
Nàng quả thật có chút ưu tư quá mức, lại không muốn tăng thêm gánh nặng cho Lục Nhiên, liền luôn nén trong lòng không nói cho hắn nghe. Sự hạnh phú an bình mà đời này nàng thật vất vả mới kiếm dược, nếu như quay đầu liền trở thành uổng công, nàng còn không biết phải tiếp tục thế nào... nghĩ tới đây Văn Chiêu lập tức lắc đầu, Lục Nhiên còn ở bên ngoài bận bịu đại sự, nàng chính là một chút suy nghĩ xấu cũng không dám nghĩ.
Phù Diêu không đồng ý, dưt khoát kéo Văn Chiêu: "Cô nương vẫn là xem lang trung một chút đi, nếu không Phù Diêu không yên lòng." Nàng ấy nóng lòng sốt ruột, ngay cả xưng hô trước kia xuất giá cũng gọi ra rồi.
Phù Cừ thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, trực tiếp liền chạy ra ngoài, Văn Chiêu đành phải ở trong phòng chờ.
Bên ngoài đang là lúc hỗn loạn, lang trung đâu có dễ mời, Phù Cừ bị người ta ngăn lại ở cửa phủ, người gác cổng thường ngày hòa ái hiện tại giống như biến thành người khác, khuôn mặt có chút nghiêm túc, lúc ngăn cản nàng ấy ra khỏi phủ cũng là giọng điệu không được phép nghi ngờ.
Phù Cừ giải thích nói: "Là cơ thể phu nhân khó chịu, muốn mời lang trung đến xem..."
Hai người gác cổng liếc nhìn nhau, một người trong đó nói: "Ngươi đi tìm nha hoàn Tuyết Tình vẩy nước quét nhà đi, nàng ấy biết một chút y thuật, hiện tại bên ngoài đang loạn, ngươi vẫn là đừng đi ra ngoài."
Phù Cừ không có cách nào, đành phải bán tín bán nghi đi tìm Tuyết Tình. Không nghĩ tới nha đầu không hề gây chú ý này, bắt mạch ngược lại rất ra dáng, Phù Cừ không khỏi tin mấy phần.
"Phu nhân đây là hoạt mạch, đã mang thai một tháng rồi." Tuyết Tình nói đến mức nhẹ nhàng linh hoạt: "Chúc mừng phu nhân."
Tin tức này rơi vào trong tai của những người khác trong phòng lại khiến bọn họ sững sờ trong nháy mắt, Phù Diêu kêu lên một tiếng: "Có hỷ rồi có hỷ rồi!"
Văn Chiêu liên tục xác nhận với Tuyêt Tình, sợ nàng ấy chẩn đoán sai, Tuyết Tình cười nói: "Phu nhân yên tâm, Tuyết Tình rất chắc chắn." Nàng không hề tức giận khi bị người ta nghi ngờ y thuật, cho dù nàng đã học thuật trung y được hơn mười năm rồi.
VĂn Chiêu nhìn ra Tuyết Tình không phải là nha hoàn bình thường, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, dựa theo lệ cũ thưởng cho nàng ấy một chút tiền bạc, Tuyết Tình cười nhận lấy.
Vuốt bụng dưới, nụ cười trên mặt Văn Chiêu trở nên nồng đậm, chờ Lục Nhiên trở về rồi, nàng muốn chính miệng nói cho hắn biết.
"Nhưng mà phu nhân còn phải uống mấy vị thuốc mới được." Tuyết Tình liền lấy giấy bút viết đơn thuốc: "Trong lòng phu nhân có nỗi lo âu, uống vào thì sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi."
Văn Chiêu đương nhiên là nghe theo Tuyết Tình. Nàng hiện tại nhẹ nhàng như ngồi trong đám mây, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào, thuốc có đắng hơn nữa cũng uống hết.
Gần giờ Tý, cửa cung bị công phá, cả đám người ngựa của Tiết Thủ Nghĩa thế như chẻ tre vọt vào.
Những thị vệ kia của Hoàng thượng cho dù một mình mà nói thì cũng là bản lĩnh tuyệt vời, đối đầu với thiên quân vạn mã không chiếm được chỗ tốt nào, cho dù binh mã gϊếŧ vào hoàng thành thì chỉ là một phần nhỏ trong đó. Thấy Tiết Thủ Nghĩa đang công về phía Tử Thần điện, lại cắn răng ngăn cản, không ngăn cản được lại vội vã trở về hộ giá bên cạnh Hoàng thượng.
Cho dù bọn họ biết kết quả cũng không khác là bao.
Nụ cười trên mặt Tiết Thủ Nghĩa càng ngày càng póng túng, xem ra giang sơn này sắp đổi chủ đổi họ rồi. Sau khi ông ta bị cẩu hoàng đế kia nhốt vào thiên lao quả thực bị tha mài một khoảng thời gian, sự thù hận trong lòng càng ngày càng tăng, hiện tại đổi thành ông ta đến tra tấn người khác.
Tiết Thủ Nghĩa xuống ngựa, đi về phía Tử Thần điện, lúc này cửa lớn Tử Thần điện đóng chặt, một cung nhân ở bên ngoài cũng không nhìn thấy, đèn lồng bên trong cũng đã tắt, giống như là người đều trốn sạch rồi, Tiết Thủ Nghĩa càng ngày càng đắc chí vô cùng, cuối cùng cũng tới ngày này, ông ta làm cho Hoàng đế chật vật chạy trốn.
Quả nhiên là tan đàn xẻ nghé, chó săn của cẩu hoàng đế cũng không biết đã đi nơi nào rồi, đáng thương đáng buồn.
Trước khi đẩy cửa, Tiết Thủ Nghĩa hướng lên trời thả pháo hoa, binh sĩ đóng quân bên ngoài cửa cung nhao nhao quay đầu ngựa.
Tiết Thủ Nghĩa đi vào trong điện, lại nhìn thấy một người ngồi yên lặng trên long ỷ, giống như là đang cố ý chờ ông ta. Tiêt Thủ Nghĩa hơi ngạc nhiên, ông ta còn tưởng rằng hoàng đế đã chuồn đi rồi. Nhưng mà như vậy thì càng tốt, tránh cho ông ta phải đi tìm.
Trong điện ánh sáng lờ mờ, người trên lỏng ỷ mặc long bào vàng sáng, khuôn mặt mơ hồ không rõ.
Chỉ cần bắt được Hoàng thượng trong tay, giữ lại cho hắn một hơi, lấy mạng của thiên tử để dồn ép, những binh sĩ bảo vệ tự xưng là trung thân ái quốc kia liền sẽ có chỗ cố kỵ, cho dù cứu binh ở ngoài kinh đến thì cũng không làm gì được ông ta.
"Hoàng thượng cung nghênh tội thần như vậy, thực sự là khiến thần thụ sủng nhược kinh." Tiết Thủ Nghĩa cười đến gần long ỷ, trong lòng lại có một chút dự cảm bất thường.
Vì sao... hoàng đế này không có một chút phản ứng nào chứ...
Tiết Thủ Nghĩa vươn tay, dao găm chống trên cổ Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng vẫn không có phản ứng, Tiết Thủ Nghĩa cười nhạo một tiếng: "Chẳng lẽ là tìm một kẻ chết thay rồi, nhưng thật sự cho rằng một chút mánh khóe ấy có thể lừa được ta?"
Trong điện chỉ có một mình giọng nói của ông ta, bởi vì sự trống trải mà hơi vang, người trên long ỷ lại không nhúc nhích, có vẻ hơi u ám đáng sợ.
Trong lòng Tiết Thủ Nghĩa hơi tức giận, trong lúc nói chuyện liền duỗi một tay kéo lấy tóc của Hoàng thượng, đang muốn kéo ông ta tới, lại phát hiện ra trên tay chợt nhẹ. Tiết Thủ Nghĩa cúi đầu nhìn một cái, lại trông thấy mình vậy mà nhấc đầu của người trước mặt lên!
"Cút ngay!" Tiết Thủ Nghĩa quát lớn một tiếng, ném đầu người trong tay xuống.
Máu tươi đầm đìa chảy đầy đất, trong đêm tối lờ mờ đen sẫm lại sền sệt, nương theo ánh sáng yếu ớt, Tiết Thủ Nghĩa liếc mắt nhìn cái đầu người bị ông ta ném ra xa, trong lòng có chút bối rối. Trên tay ông ta dính không ít máu tươi, vừa rồi cũng chỉ là vì chuyện đột nhiên xảy ra mới sợ hãi phút chốc, hiện tại thở phào, ông ta lại mặt không biểu tình đi đến chỗ cái đầu, gỡ tóc đen quấn loạn trên mặt cái đầu ra, tóc này bị máu làm dính lại với nhau, Tiết Thủ Nghĩa chịu đựng sự khó chịu thấy được mặt mũi của người đó.
Hoàng thượng!
Làm sao có thể!
Tiết Thủ Nghĩa cảm thấy đây nhất định là kẻ chết thay Hoàng thượng tìm đến để qua mặt ông ta, tức giận đá cái đầu sang một bên, đang muốn ra ngoài tìm hoàng đế chân chính, lại nghe được trong điện có động tĩnh nhỏ xíu.
"Ai?!"
Trong điện yên lặng phút chốc, đột nhiên lại vang lên tiếng người: "Ha ha ha, Tiết đại nhân thật là lòng dạ độc ác, từng là quân thần, cho dù cẩu hoàng đế này chết rồi cũng không cho ông ta sống yên ổn."
"Ngươi gϊếŧ?! Ra đây! Giả thần giả quỷ thì tính là gì!" Nghe lời người này nói, Tiết Thủ Nghĩa càng ngày càng cảm thấy cái xác chết đầu một nơi thân một nơi này chính là Hoàng thượng, trước mắt ông ta dâng lên sự đen tối từng đợt lại từng đợt.
Hoàng thượng chết rồi thì ông ta lấy cái gì để uy hiếp người khác? "Ta có ra Tiết đại nhân cũng không nhận ra được đâu, vẽ vời thêm chuyện làm gì chứ?" Người nói chuyện không biết ở nơi nào, giọng nói của hắn giống như từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Tội danh hành thích vua này vãn bối không đảm đương nổi, phải nương nhờ vào Tiết đại nhân rồi. Chuyện Tiết đại nhân đã mưu phản, chắc hẳn sẽ không để ý tội danh này đâu nhỉ?" Nói đến sau lại cười.
Tiết Thủ Nghĩa bị chọc tức đến mức một phật xuất thế hai phật thăng thiên, gầm thét lên tiếng: "Tên đạo chích này! Ngươi ra đây! Ta không làm thịt ngươi không được!"
Quách Dần ẩn ở trong bóng tối, nghe thấy không nhịn được cười nhạo lên tiếng: "Tiết đại nhân không ngại suy nghĩ kỹ một chút, ta có thể thần không biết quỷ không hai chui vào trong cung lấy mạng cẩu hoàng đế, đương nhiên cũng có thể giải quyết ngươi ở đây, Tiết đại nhân đâu có sức phản kháng? Nếu không phải thấy ngươi có thể làm một con dê thế tội không tệ, lão tử hiện tại liền tiêu diệt ngươi!"
Tiết Thủ Nghĩa phun ra một ngum máu, lại nói tiếp nhưng không có ai đáp lời.
Chờ đến lúc Thái tử dẫn binh tiến cung cứu giá, thứ nhìn thấy chính là tình cảnh này.
Tiết Thủ Nghĩa đứng trong Tử Thần điện, cầm dao găm trong tay, mà vua của một nước đã đầu một nơi thân một nẻo.
Thái tử khóc lớn một tiếng: "Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nhi thần cứu giá chậm trễ!" Binh lính sau lưng lập tức hoàn toàn bao vây Tiết Thủ Nghĩa.
Nghe Thái tử khóc như muốn bất tỉnh, mọi người không khỏi sinh lòng đau buồn, Hoàng thượng khi còn sống nhiều lần làm khó Thái tử, Thái tử vẫn nhớ tới tình phụ tử, quả thực là hiếm có.
Lúc Lục Nhiên mang theo quần thần vào điện, Thái tử đang ôm đầu của Hoàng đế không chịu buông tay, tiếng khóc đã thấp đi, nhưng vẫn có tiếng khóc thảm thiết từ trong cổ họng, khiến cho người nghe rơi lệ, người gặp tan nát cõi lòng.
"Thái tử điện hạ xin nén bi thương!" Lục Nhiên dẫn đầu hô một câu, đại thần sau lưng nhao nhao phụ họa, rào rào quỳ xuống.
Tiếng chuông báo tang ngoài điện thê lương thấu xương, nhóm cung nhân buồn bã lại bối rối kêu khóc. Một tiếng "Hoàng thượng băng hà!" này truyền vào trong tai của mỗi người trong điện.
Thái tử cuối cùng vẫn là thương tâm quá độ, khóc đến mức hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn ôm đầu trong ngực không thả, đám đại thần lau nước mắt, Hoa Hạ có Thái tử nhân hiếu như vậy xem như là sự an ủi trong quốc tang.
Lục Nhiên ở phía trước, nghiễm nhiên trở thành người đáng tin cậy của quần thần, vẻ mặt hắn bi thương lại kiên định: "Nước không thể một ngày không có vua, nhưng Thái tử điện hạ bi thương quá độ, đợi điện hạ tỉnh lại lại bàn bạc chuyện lập vua."
Lục Nhiên là sủng thần của thiên tử lại là Trung Thư lệnh, chuyện lập vua do hắn nhắc đến không thể thích hợp hơn. Quan viên phe Thái tử nghe xong lập tức phụ họa.
Hoàng thượng dù cho có không tốt với Thái tử hơn đi chăng nữa thì Thái tử cũng là Thái tử chính thống của Hoa Hạ, tình thế lập tức gần như là nghiêng về một bên.
Trong lòng Lục Nhiên thở dài một hơi, mặc dù vẫn chưa kết thúc tất cả, nhưng bây giờ tình thế sáng tỏ, trong lòng của hắn cũng nhẹ nhõm hơn, giờ khắc này chuyện mà hắn muốn làm nhất là lập tức quay đầu xuất cung, ôm Văn Chiêu vào trong lòng, nói cho nàng biết, không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.
"Ha ha ha ha..." Trong điện đột nhiên truyền ra một tiếng cười khàn khàn lại làm cho người ta sợ hãi.
Binh sĩ áp chế Tiết Thủ Nghĩa vừa dùng lực, Tiết Thủ Nghĩ kêu lên một tiếng đau đớn, lại cười lớn tiếng hơn: "Lục Nhiên à Lục Nhiên, ngươi tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này, phụ một người lại một người, thú vị! Thú vị!"
Binh sĩ muốn đánh miệng ông ta, Tiết Thủ Nghĩa vội vàng nói: "Khương nhị..." Trong lòng Lục Nhiên trầm xuống, đưa tay ra hiệu cho binh sĩ không cần bịt miệng Tiết Thủ Nghĩa.
"Ha ha ha," Tiết Thủ Nghĩa cười lớn, giống như điên cuồng: "Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi? Cho dù ta không xưng đế được, các ngươi cũng không chiếm được lợi ích! Cho dù chết ta cũng phải kéo các ngươi theo..."
Lục Nhiên lạnh lùng cắt ngang ông ta: "Nói, Khương nhị thế nào."
Lục Nhiên quét qua trong quần thần, nhìn thấy khuôn mặt Khương Văn Ngọc và Khương nhị gia, trong lòng càng ngày càng bối rối. Hiện tại "Khương nhị" này chỉ có thể là Văn Chiêu.
Tiết Thủ Nghĩa bị áp chết, chỉ có đầu là có thể thoáng hoạt động, ông ta ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự hận thù: "Trước khi vào điện ta đã phát ra một tín hiệu, một bộ phận binh lực liền đi về phía Lục phủ. Vốn cho rằng hoàng đế ở trong tay liền không thành vấn đề, những binh lính kia đương nhiên được ta phái đi có thù báo thù, có oán báo oán!"
Khương nhị gia bọn họ từ trong đám người chen tới, muốn rách của mí mắt mà nhìn Tiết Thủ Nghĩa: "Ngươi nói cái gì?! Khốn nạn!"
"Cho dù ta việc sắp thành lại hỏng, có thể nhìn thấy vẻ mặt các ngươi thì cũng đáng giá." Ánh mắt của Tiết Thủ Nghĩa đảo qua trên mặt từng người, cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Nhiên.
Học trò này của ông ta, mặt nạ trên mặt không ai nhìn thấu, nhưng hiện tại, ông ta dường như nghe được tiếng mặt nạ của Lục Nhiên vỡ vụn từng mảnh.
"Ngươi chắc là để lại cao thủ bảo vệ nàng ta rồi nhỉ? Thế nhưng những người đó làm sao mà ngăn cản được thiên quân vạn mã? Không bằng ngươi tính xem, ở cửa cung còn lại bao nhiêu binh mã?"
"Ta đã thông báo cho bọn chúng, người không cần gϊếŧ vội, hưởng thụ xong cũng không muộn, dù sao thì mỹ danh của thê tử Lục đại nhân trong Kinh thành có một không hai, lãng phí cũng đáng tiếc."
Hai mắt Lục Nhiên đỏ ngầu, vẻ mặt như muốn ăn người, trong lòng Tiết Thủ Nghĩa càng khuây khỏa. Từ lúc ở trong thiên lao người không ra người quỷ không ra quỷ, ông ta liền ngày đêm nghĩ đến phải phá hủy toàn bộ những người phản bội hành hạ ông ta.
Bên trong mấy tiếng kinh ngạc thốt lên, Lục Nhiên rút kiếm của thị vệ bên cạnh ra, ánh bạc lóe lên, liền "Vù" một tiếng rạch ngoài miệng Tiết Thủ Nghĩa, xẻ ra một lỗ hổng lớn, lúc này máu tươi bắn ra. Tiết Thủ Nghĩa đau đến mức mặt như giấy vàng ứa ra mồ hôi lạnh, muốn nói chuyện nữa thì cũng đau đến mức không mở miệng nổi.
Đám người còn chưa lấy lại tinh thần, trước mắt đã không còn bóng dáng của Lục tướng nữa. Bọn họ xưa nay không biết, thân thủ của Lục tướng lại nhanh nhẹn như vậy.
Mà trong điện, Khương nhị gia giống như phát điên quyền đấm cước đá Tiết Thủ Nghĩa, Khương Văn Ngọc ôm eo Khương nhị gia gầm lên: "Bây giờ đi cứu người có lẽ còn kịp!" Vừa dứt lời liền nghe thấy sau lưng rên lên một tiếng, Khương Văn Ngọc quay đầu lại nhìn, tam đệ của hắn đã nhổ ra một ngụm máu đặc, che ngực đứng không thẳng.