Dịch giả: quantl

Bạch Trạch sinh cùng thiên địa, thuộc về tiên thiên sinh linh. Thần thông sinh thành từng truyền khắp thiên địa, danh tiếng cực lớn. Lúc đó có nhiều thần thông giả cũng mạnh hơn y nhiều nhưng trời sinh y có thể thông âm dương thuật, hiểu thiên thời, tránh hung hiểm. Đi qua rất nhiều nơi đều bình an vô sự, âm dương nhị khí trong cơ thể được y dùng tới mức xuất thần nhập hoá, âm dương độn thuật càng thêm quỷ bí vô song.

Khi bỏ chạy thì vô hình vô tiếng, lời vừa dứt thì đã trôi dạt theo không trung phảng phất như nương theo quỹ tích đại đạo mà di chuyển. Nam Lạc khẽ chuyển đầu thì đã bị gió bao vây, cả người giống như lá khô bị xát vỡ, hoá thành bột phấn, phiêu tán trong không trung.

Bạch Trạch giống như gió ập tới, một tay ôm bạch y nữ tử, giống như thần tiên quyến lữ, chỉ là bạch y nữ tử kia tay khẽ vỗ bụng dưới, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại. Đôi môi trắng bệch của nàng khẽ mấp máy cuối cùng lại không nói ra lời.

Bạch Trạch tựa hồ nhìn ra nàng muốn nói gì nhẹ giọng nói: “Không phải là ta muốn giết hắn, mà là gương trong tay hắn có chút thần diệu, có hắn thì chúng ta không thể nào rời đi được”

Trán nàng vẫn cứ nhăn nhưng không nói gì chỉ thở dài thôi.

Bạch Trạch kéo tay nàng tựa hồ muốn rời đi, đột nhiên quanh bọn họ xuất hiện hơn mười người, những người này tới bất thình lình ngay cả Bạch Trạch trước đó cũng không phát hiện ra, dù bây giờ họ hiện thân cũng không thể cảm nhận được pháp lực ba động trên người họ, nhưng người nào cũng đứng trên hư không, trong tay mỗi người có pháp bảo tản ra các loại quang mang, dường hợp thành một bộ trận pháp huyền ảo, phong toả cả phiến hư không này.

“Nguyên lai là Xích Phong lão tổ, không biết từ lúc nào đã thành nanh vuốt của Thiên Đình rồi” Bạch Trạch khẽ nghiêng đầu, nhãn thần khinh miệt, lời nói có tính khiêu khích, cho tới lúc này y mới lộ ra cuồng ngạo của tiên thiên sinh linh.

Trong hơn mười người có một lão già tóc đỏ cười hắc hắc nói: “Nam Cương chi thần Bạch Trạch, oai danh hiển hách, lão tổ đã sớm muốn gặp mặt”

“Ha ha gặp mặt, ngươi còn không xứng, nếu không phải trên người các ngươi có bùa chú ngăn cản khí tức thì trong vòng trăm dặm ta có thể khiến các ngươi hồn phiêu phách tán” Bạch Trạch nở nụ cười khinh miệt

Xích Phong lão tổ trừng mắt, muốn động thủ nhưng Bạch Trạch lại cười ha ha nói: “Xích Phong lão tổ là người thành danh nhiều năm, nhập thiên đình cũng không sao nhưng lại bài danh sau một tiểu bối nhân tộc ha ha... Nếu Đế Tuấn muốn gặp ta vậy thì ta đi thiên đình một lần, có gì đáng sợ chứ”

Bạch Trạch dứt lời liền đã hoá thành một cơn gió biến mất, có người muốn chặn lại nhưng Xích Phong lão tổ đã ra hiệu dừng lại.

Những người này đề là người trong bộ tộc của Xích phong lão tổ, được lão truyền pháp, phần lớn là người cùng tộc với lão. Bọn họ nghi hoặc nhìn Xích Phong lão tổ.

“Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, Bạch Trạch cũng chẳng phải loại thiện lương, chúng ta không cần liều mình tranh đấu với hắn. Dù sao lần này mời Bạch Trạch là nhiệm vụ của nhân tộc tiểu bối kia, Bạch Trạch có đi thiên đình cũng là công lao của chúng ta, không đi chỉ là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân hành sự kém cỏi mà thôi, hắc hắc...” Lão nói lời cuối cùng thì phong thái vô cùng châm chọc, những người khác cũng cười to không ngớt.

“Ha ha, lão tổ cao minh, đáng tiếc đường đường Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân lại chết rồi. Âm Dương khí của Bạch Trạch quả nhiên lợi hại”

“Hăc hắc, không chết, lão tổ cũng muốn cho hắn biết thủ đoạn của ta, muốn cho hắn biết một hậu bối không thể quá kiêu ngạo, đừng tưởng mình vào thiên đình sớm một chút thì là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân được”

Xích Phong lão tổ nói xong, tay niết pháp quyết, trên mặt mọi người lập loè hồng quang, mơ hồ có phù văn huyền ảo hiển hiện. Xích Phong lão tổ quát khẽ một tiếng, tất cả cùng lúc biến mất.

Thiên địa đột nhiên yên ắng, chỉ có một ngọn núi khô vàng là minh chứng cho nơi này đã từng xảy ra những việc vừa rồi.

Ngọn núi bị Âm Dương Khí của Bạch Trạch bao phủ đã tĩnh mịch, không còn bất luận sinh mệnh gì. Trên đỉnh núi Nam Lạc lẳng lặng đứng, nhìn bầu trời, đó là hướng mà Bạch Trạch rời đi cũng là hướng mà Xích Phong lão tổ rời đi.

Âm Dương khí của Bạch Trạch khiến hắn khiếp đảm không thôi, bất quá ngay khi Âm Dương khí bao phủ thì hắn đã độn ra ngoài. Còn về sau khi Xích Phong lão tổ xuất hiện ngoài trăm dặm làm sao Nam Lạc không biết được chứ.

Tuy bọn họ có bùa chú ngăn khí tức của Đế Tuấn cấp cho nhưng khi Nam Lạc truy tung Bạch Trạch cũng đã chiếu ra. Những lời của họ đương nhiên Nam Lạc cũng nghe thấy, với những vấn đề này hắn chưa bao giờ đi chứng minh cả, cũng chưa bao giờ cho rằng mình là Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân.

Nhất là những năm gần đây những đại vương các núi không ngừng tiến vào Thiên ĐÌnh, Giám Thiên Tinh Quân cũng truyền ra qua câu nói “Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân” khiến rất nhiều người chiếm núi xưng vương cực kỳ bất phục, luôn tìm cách đấu thần thông với Nam Lạc.

Trong thiên đình còn có luật không ai dám động thủ tuỳ ý, nhưng ở bên ngoài thì lại khiến Nam Lạc cẩn thận, rất sợ bị người mai phục hoặc tính kế. Hắn không biết trắc toán chi đạo, không thể dựa vào một ít khí cơ trong thiên địa mà tính toán được tai hoạ của bản thân. Cho nên hắn chỉ đành thời thời khắc khắc dùng Yêu Nguyệt Kính chiếu trăm dặm quanh mình, thường xuyên duy trì ngũ hành khí bao phủ quanh thân.

Ngọn núi cao nhất trong thiên địa – Bất Chu Sơn bị chiếm,

Từ đó về sau thiên đình thành lập, ba năm sau Đế Tuấn tự phong Thượng Đế, Thái Nhất phong Đông Hoàng, chiêu cáo chúng sinh

Gọi thiên địa là Hồng Hoang, niên hiệu là Thiên Hoàng Kỷ Nguyên, tuyên triệu các tộc trong Hồng Hoang tới Bất Chu Sơn triều bái

Có tộc đi, có đại vương trong núi đi, có rất nhiều thì ngoảnh mặt làm ngơ nhưng phần đông là dùng thái độ bàng quan. Rất nhiều đại thần thông giả, tương hỗ kết minh, ám thông giao tiếp, liên hợp lại thành những nhóm chống lại Thiên Đình.

Năm thứ ba Thiên Hoàng, Nam Cương chi thần Bạch Trạch nhập thiên đình, thụ phong yêu thần, thiên địa rung động

Bạch Trạch nổi danh không nhờ thần thông mà là vì âm dương chi đạo, hiểu thiên thời, thiện trắc toán, đến nước này thì những người quyết tâm chống Thiên Đình càng thêm cảnh giác. Có rất nhiều người quen biết Bạch Trạch, vào lúc đó cũng gia nhập thiên đình.

Nhất thời thế lực của Thiên Đình đại tăng, Đế Tuấn, Thái Nhất chưa xuất thủ đã có được đại thế.

Khi Nam Lạc trở lại Thiên Đình thì Bạch Trạch đã ở đó được vài ngày, hắn cũng không cần phải đi nhận lệnh nữa.

Thiên đình hắn cũng chẳng quen biết ai, hơn nữa người tới càng lúc càng nhiều, càng thêm nhiều người xa lạ. Hắn không quen ai không có nghĩa người khác không quen hắn, cái danh Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân là do Đế Tuấn nói, tuy rằng lúc đó rất ít người, nói cũng chẳng chính thức nhưng lại khiến tất cả nhớ kỹ, người mới gia nhập đương nhiên cũng nghe từ người trước, cho nên không khó hiểu khi hắn trở thành đối thượng bị người căm ghét.

Có thể vào được thiên đình cũng tuyệt không dễ, không phải ai cũng là người thiện lương, bọn họ không nhìn thấy Nam Lạc xuất thủ, không biết hắn có thủ đoạn gì chỉ biết hắn có một cái gương có thể chiếu khắp đại thiên thế giới mà thôi.

Thiên đình không cần điểm danh nhưng khi tiếng chuông mà Đông Hoàng Thái Nhất vang lên thì đó là lúc triệu tập. Nam Lạc nghe thấy chuông liền vội vã đi tới Tinh Thần Điện.

Lúc này Tinh Thần Điện hoàn toàn khác trước, mỗi khí có người tiến vào điện thì dường như điện lại lớn thêm một chút, tựa hồ có thể rộng tới vô tận. Khi Nam Lạc đi vào thì đại điện đã có trên trăm người, hắn dừng ở vị trí cuối cùng, chẳng quan tâm tới ánh mắt quái lạ của người xung quanh.

Nam Lạc vừa đứng xong thì nghe Thượng Đế nói: “Các khanh đi tới bộ tộc của mình chọn ra những người có pháp lực thâm hậu tạo thành một đội, ba tháng sau trở về Thiên Đình đăng ký tên họ, từ nay về sau sao chép nhập tiên tịch, bản đế ban thưởng cho bọn họ pháp quyết đan dược, truyền bọn họ chiến trận chi đạo, từ nay về sau làm thiên đình binh tướng”

Nam Lạc nhướng mày, tổ kiến một đội trong tộc với người khác thì dễ dàng nhưng với hắn thì lại có chút khó khăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện