Dịch giả: quantl
Tử Y nữ tử còn có một việc chưa nói cho Nam Lạc đó là người khác không tìm được nàng nhưng lại có thể tìm được hắn, cho nên cũng không bảo hắn đừng nói bất cứ chuyện gì.
Nam Lạc đột nhiên cảm thấy Tử Y nữ tử rất dễ nhìn, nhưng không nói thêm bất cứ lời nào, lúc rời đi chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười khác hẳn với vẻ điềm đạm khi thường, có một chút ngọt ngào, thanh tú.
Nơi đây cách Bất Chu Sơn không đầy vạn dặm, vốn hắn cũng chưa nghĩ ra nên đi Bất Chu Sơn hay là Phượng Hoàng Sơn.
Từ trong miệng những người rời khỏi Bất Chu Sơn, hắn biết đại chiến là trên bầu trời nơi đó. Nhưng vì sao là Bất Chu Sơn mà không phải là Phượng Hoàng Sơn chứ, điều này thì Nam Lạc không nghĩ ra được.
Lúc trước đi theo con đường của nhân tộc, trong lòng tức giận sát khí dâng trào, căn bản không hề suy nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ giết sạch yêu quái. Bây giờ tâm tình đã bình tĩnh lại, rất nhiều nghi vấn lại xuất hiện trong lòng, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn chẳng có manh mối gì.
Quay đầu nhìn về phía sơn cốc chỉ thấy tử y nữ tử không biết tên đang ngồi trên tảng đá trắng nhìn mình. Hai tay chống trên thân tảng đá, thẳng tắp, giày hoa viền vàng ôm lấy bàn chân lắc lư trong không trung.
Ở phía xa, Nam Lạc cười với Tử Y nữ tử lần nữa rồi xoay người rời đi. Chỉ một bước nhưng dường như biển trời xa cách. Chỉ một bước người đã xuất hiện sau núi.
Lĩnh ngộ thổ hành mỗi thời mỗi khắc đều có cảm giác bất đồng, đây là nhờ vào việc nguyên thần của Nam Lạc đã tiến vào đại môn của phản chiếu hư không, tiến vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích, không phải chỉ dựa vào tu luyện mà có thể tăng trưởng tu vi.
Tay áo lật phật, thanh bào phất phơ. Bước ra một bước, cảnh vật rút lui sau người.
Trong gió đột nhiên truyền tới một mùi máu tươi đầm đặc, Nam Lạc biến sắc, thân hình nhoáng lên trong gió.
Bây giờ hắn vô cùng mẫn cảm với mùi máu tươi, chỉ cần ngửi được là hắn lập tức nghĩ tới nhân loại đang bị giết chóc.
Độn theo mùi máu tới một sơn cốc thì đột nhiên có một độn quang màu đen bay vụt lên. Con mắt Nam Lạc khẽ đảo qua cốc chỉ thấy trong cốc thi hài chất cao như núi, ken đầy chật kín. Nhất thời giận dữ, sát ý xông thiên, gầm lên một tiếng: “Chạy đâu”
Đối phương cũng có chút ngoài ý muốn lập tức dừng lại, một đụn mây đen đột nhiên xuất hiện dưới chân. Người này được phủ trong hắc bào, con mắt rất nhỏ, chỉ có một khe hẹp. Miệng lại giống như chiếc vòi, nhìn qua cực kỳ quái dị.
Y không nói lời nào chỉ âm u nhìn Nam Lạc.
“Ngươi giết nhiều người như vậy mà lại muốn đi sao?” Nam Lạc híp mắt, thanh âm phảng phất như từ kẽ răng chảy ra. Nam Lạc không xác định người là y giết nhưng khẳng định là có quan hệ, cho nên mới nói vậy
“Hắc hắc, lão tổ ta chưa bao giờ giết người” Con mắt y chỉ có một khe hở, Nam Lạc lại có thể cảm nhận được một loại quang mang khát máu.
“Ngươi không giết người thế người trong cốc không phải người giết sao?” Thanh âm Nam Lạc trầm thấp, lạnh lẽo, sát khí tràn lan, tuỳ thời mà tấn công.
“Hắc hắc, giết bọn chúng, bọn chúng cũng xứng sao, lão tổ ta chỉ uống máu, nhiệt huyết trong máu của nhân loại có tư vị cực kỳ tuyệt vời, nhất là người như ngươi đấy” Tiếng người này vừa dứt, mây đen đã chuyển động, nhằm thẳng tới đầu Nam Lạc.
Mây đen bành trướng, nháy mắt đã bao phủ Nam Lạc.
“Thương...” Thanh Nhan rời vỏ, sát khí xông thiên.
Từng đạo bạch quang quấy nát mây đen, nơi bạch quang đi qua, mây đen tản mát, nhưng ngay lập tức lại được bù vào.
Nam Lạc vốn muốn đợi khi đối phương không giải thích nổi thì sẽ rút kiếm nhưng không ngờ được y lại động thủ trước, hơn nữa y có ý muốn giết chết mình ở đây.
Hoả diễm nhảy lên trong mắt, nhưng vẫn chỉ là một vùng đen tối thăm thẳm, thần niệm tản ra, lập tức bị mây đen thôn phệ.
Kiếm quang vũ động quanh thân, giống như sen nở, một đám lại một đám, kéo dài không dứt, mưa gió không lọt.
Nam Lạc không dám ngừng nghỉ, hơn nữa thân hãm trong mây đen, tựa hồ như thiên địa nguyên khí đều không thể dùng được, nếu tiếp tục kéo dài hẳn sẽ tiêu hao hết pháp lực trong cơ thể. Hắn nghĩ tới đây lập tức há một hút một cái, mây đen cấp tốc bị hút vào trong miệng, bầu trời trong sáng trở lại.
Thế nhưng người kia cũng tiêu thất, cổ tay khẽ đảo, Yêu Nguyệt kính đột nhiên xuất hiện trong tay. Mặt gương có thanh quang lưu chuyển, hư không giống như sóng gợn hiện lên trong mặt kính nhưng không hề phát hiện ra thân ảnh của hắc bào nhân.
Nam Lạc cực kỳ cảnh giác, hoả diễm tiếp tục bập bùng trong mắt, nhìn thấu suốt cả hưu không, lại vẫn không phát hiện người kia ở đâu.
Dõi mắt xuống dưới, núi non phập phồng như sóng cuộn, núi kế núi tựa như có vụ khí bốc lên.
“Không thể nào, thật vô lý” Nam Lạc thầm nghĩ đột nhiên bụng quặn đau. Giống như có người cầm châm đâm vào tim mình.
Cả người hắn run rẩy, cơn đau này tới rất khó giải thích, nhưng chỉ nháy mắt lại tiêu thất, tuy vậy có cảm giác toàn thân thoát lực. Pháp lực giống như bị mất không chế.
Tình trạng này khiến hắn có cảm giác kinh đào hải lãng. Từ khi bước lên trên đường tu hành tới giờ thân thể chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy. Không thể nào là sinh bệnh nhưng mà cảm giác vừa rồi tuyệt không phải ảo giác, tới tận lúc này hắn vẫn còn lưu lại cảm giác quặn đau.
Vừa nghĩ tới đây, cơn đau lại xuất hiện lần nữa, đâm thẳng lên đầu, rồi tràn ngập cả thân.
Pháp lực toàn thân Nam Lạc nháy mắt mất đi khống chế, nhịn không được quát to một tiếng, té từ đám mây xuống, cắm đầu xuống mặt đất.
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, nhưng Nam Lạc vẫn còn đang co rút, nếu như có người nhìn thấy mặt hắn thì sẽ phát hiện ra mặt hắn đã tràn đầy mồ hôi. Cơ thể đau đớn vô cùng, hắn không thể nào phân ra chút tâm tư nào để khống chế pháp lực trong cơ thể.
Thân thể Nam Lạc rơi xuống như lưu tinh, nếu cứ ngã xuống như vậy chỉ sợ là thân thể dung hợp vu tộc huyết mạch cũng sẽ bị thương nặng. Khi cách mặt đất không đầy ba mươi mét Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào đột nhiên hiện lên thanh quang. Nhất thời tốc độ giảm xuống, càng ngày cảng chậm, cả người tựa như mất đi trọng lượng giống như lá cây hạ xuống mặt đất.
Nhưng Nam Lạc vẫn chưa thấy tốt hơn, trái lại càng thêm khổ sở. Tuy hắn chỉ phát ra một tiếng kêu nhưng lăn lộn trên mặt đất mồ hôi rơi như mưa.
“Hắc hắc, nhân tộc oa nhi, lão tổ nói muốn uống máu trong người ngươi, ngươi lại nuốt ta vào bụng... Hắc hắc... không ngờ trong cơ thể oa nhi ngươi lại có vu tộc huyết, đây là phúc duyên của lão tổ ta”
Trong bụng Nam Lạc đột nhiên truyền tới thanh âm nói chuyện, quặn đau hơi giảm, nhưng kinh hãi dị thường. Tâm niệm khẽ chuyển, nhưng không có bất cứ biện pháp nào để đuổi hắc bào nhân khỏi bụng.
“Sơ suất, quá sơ suất!” Ý niệm lướt qua đầu, cơn quặn đau lại giống như thuỷ triều một lần nữa xuất hiện, không kiềm được, lớn tiếng kêu thảm.
Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào rất kỳ diệu, dù Nam Lạc có lăn lộn trên nền đất hồi lâu cũng không dính chút bùn đất nào thế nhưng mặt hắn đã vô cùng bẩn thỉu. Tóc tai tán loạn, dính đầy bùn đất, miệng không biết từ lúc nào đã cắn một miếng đất lớn.
Nam Lạc có thể cảm thấy huyết dịch trong cơ thể dường như không thể khống chế, có cảm giác như đang chảy vào một chỗ nào đó.
Thanh Nhan Kiếm cắm ở cách đó không xa, nửa thân kiếm lộ ở bên ngoài, toả hàn quang dưới ánh thái dương.
Nam Lạc không ngờ mình không chết trong lồng giam, cũng không chết dưới tay Kim Bằng, mà khi đã bước vào tiên môn, tu thành trường sinh chi đạo lại phải sắp chết.
Đúng lúc này trong tai vang lên một tiếng kiếm ngân nhập thẳng vào linh hồn. Nam Lạc có thể cảm giác được máu huyết đang chảy bỗng dừng một chút rồi sau đó tiếng nước chảy róc rách, giống như đang khát uống được một ngụm nước mát, trong lòng khẽ buông lỏng, cảm giác đau đớn kịch liệt kia cũng đình chỉ.
Nam Lạc mở mắt ra nhìn về phía thanh âm truyền tới chỉ thấy dưới một gốc đại thị có một nam tử anh vĩ cầm một cây dao cầm có phần đuôi trắng như tuyết, một tay khác thì khẽ vẩy trên dao cầm.
Một chuỗi thanh âm như nước chảy mây trôi từ ngón tay y chảy ra. Tức thì Nam Lạc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, đau đớn dường như biến mất, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.
Đột nhiên tiếng đàn vốn nhu hoà bỗng nhiên trở nên hư huyễn giống như tiếng kiếm ngâm khi nãy. Tựa như không phải truyền vào tai mà xuyên thẳng linh hồn.
Tiếng đàn càng lúc càng gấp, như vạn mã bôn đằng, như tiếng binh khí trong chiến trường.
Mũi đột nhiên cảm thấy ngưas không đợi hắn hiểu rõ thì một vệt đen bay từ trong múi ra, nháy mắt liền biến vào hư không.
“Tranh...” Một tiếng đàn vang lên không gian phía xa đột nhiên nổ tung, một hắc y từ trong không trung ngã xuống, chính là người đã quát Nam Lạc khi trước, chỉ thấy trong kẽ hở mắt của gã có hiện lên một tia thị huyết, sau đó lại trốn vào hư không.
Đột nhiên một đạo ánh sáng từ trong tay Nam Lạc bắn ra, quang hoa lướt qua, hư không hiển hiện thậm chí cả gió cũng có thể thấy được rõ ràng. Mặt gương trong trẻo như nước đột nhiên hiển hiện ra một con muỗi cực lớn đen như mực.
Hắc y nhân không chạy mà vẫn cứ đứng đó nhìn hiển nhiên phi thường tự tin với ẩn độn của chính mình.
Khi gã thấy Nam Lạc dùng Yêu Nguyệt Kính phá độn pháp của mình thì vẻ mặt chợt hiện nét kinh ngạc. Nhưng y không suy nghĩ nhiều, xoay người ẩn độn.
Sát khí giăng đầy mặt Nam Lạc, thân hình khẽ động, liền bay về phía Hắc Y Nhân ẩn độn, Thanh Nhan Kiếm đang cắm trong đất vàng hoá thành một đạo lưu quang bay vào tay hắn.
Thanh Nhan Kiếm vào tay, quang mang đại thịnh, sát khí xông thiên.
Hắc bào nhân không ngờ rằng độn thuật của Nam Lạc lại nhanh như vậy, một giây lơ là vậy mà đã đuổi kịp. Thị huyết quang mang đại thịnh, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây châm nhỏ.
Ống tay áo vung lên cây châm nhỏ hoá thành một đạo ô quang hiện lên trước mặt Nam Lạc, phảng phất như đâm thủng cả không gian.
Nam Lạc rùng mình, mũi kiếm trong tay đâm thẳng lên trên mũi châm đen.
“Oanh..."
Mũi châm tuy nhỏ mà có pháp lực kinh thiên, một kiếm toàn lực của Nam Lạc vậy mà chỉ có thể cầm hoà.
Nam Lạc va chạm với cây châm, thân hình khẽ dừng lại, đứng trên một đám mây.
Khi hắn ổn định thân hình nhìn lại thì bóng đen lại loé lên, nhập vào hư không. Yêu Nguyệt kính lại xuất hiện, quang hoa loé lên.
Yêu Nguyệt tựa như có thể theo tâm ý của Nam Lạc mà truy tung, chỉ thấy hắc bào nhân lúc này ở trên một đỉnh núi ngoài trăm dặm.
Khoé miệng Nam Lạc khẽ nhếch hư không chớp động, người lại tiêu thất.
Hắc bào nhân đứng đó, biểu tình âm trầm nhìn về hướng của Nam Lạc, đột nhiên trong không trung xuất hiện một đạo ngân quang. Nơi ngân quang đi qua, hư không bị đâm nát, phát ra tiếng kiếm ngâm vang.
Hắc bào nhân không nghĩ tới Yêu Nguyệt kính lại thần kỳ như thế, có thể truy tung khí tức tới ngoài trăm dặm.
Cũng không thấy y có động tĩnh gì thế nhưng cây châm nhỏ lại xuất hiện trước mũi kiếm.
Châm đen và Thanh Nhan vừa đụng lại tách ra, một luồng khí lãng lan ra xung quanh. Thân hình Nam Lạc không bị khống chế, một lần nữa bay ra ngoài.
“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi phải không, lại dám đuổi tới nơi này, thế thì lão tổ sẽ hút khô khí huyết của ngươi” Trong khí lãng có thanh âm của Hắc Bào nhân truyền khắp không gian.
Lúc Nam Lạc ổn định thân hình lại thấy một đám mây đen phủ xuống. Dày đặc, âm u phảng phất có vô số oan hồn rít gào
Tử Y nữ tử còn có một việc chưa nói cho Nam Lạc đó là người khác không tìm được nàng nhưng lại có thể tìm được hắn, cho nên cũng không bảo hắn đừng nói bất cứ chuyện gì.
Nam Lạc đột nhiên cảm thấy Tử Y nữ tử rất dễ nhìn, nhưng không nói thêm bất cứ lời nào, lúc rời đi chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười khác hẳn với vẻ điềm đạm khi thường, có một chút ngọt ngào, thanh tú.
Nơi đây cách Bất Chu Sơn không đầy vạn dặm, vốn hắn cũng chưa nghĩ ra nên đi Bất Chu Sơn hay là Phượng Hoàng Sơn.
Từ trong miệng những người rời khỏi Bất Chu Sơn, hắn biết đại chiến là trên bầu trời nơi đó. Nhưng vì sao là Bất Chu Sơn mà không phải là Phượng Hoàng Sơn chứ, điều này thì Nam Lạc không nghĩ ra được.
Lúc trước đi theo con đường của nhân tộc, trong lòng tức giận sát khí dâng trào, căn bản không hề suy nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ giết sạch yêu quái. Bây giờ tâm tình đã bình tĩnh lại, rất nhiều nghi vấn lại xuất hiện trong lòng, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn chẳng có manh mối gì.
Quay đầu nhìn về phía sơn cốc chỉ thấy tử y nữ tử không biết tên đang ngồi trên tảng đá trắng nhìn mình. Hai tay chống trên thân tảng đá, thẳng tắp, giày hoa viền vàng ôm lấy bàn chân lắc lư trong không trung.
Ở phía xa, Nam Lạc cười với Tử Y nữ tử lần nữa rồi xoay người rời đi. Chỉ một bước nhưng dường như biển trời xa cách. Chỉ một bước người đã xuất hiện sau núi.
Lĩnh ngộ thổ hành mỗi thời mỗi khắc đều có cảm giác bất đồng, đây là nhờ vào việc nguyên thần của Nam Lạc đã tiến vào đại môn của phản chiếu hư không, tiến vào cảnh giới huyền diệu khó giải thích, không phải chỉ dựa vào tu luyện mà có thể tăng trưởng tu vi.
Tay áo lật phật, thanh bào phất phơ. Bước ra một bước, cảnh vật rút lui sau người.
Trong gió đột nhiên truyền tới một mùi máu tươi đầm đặc, Nam Lạc biến sắc, thân hình nhoáng lên trong gió.
Bây giờ hắn vô cùng mẫn cảm với mùi máu tươi, chỉ cần ngửi được là hắn lập tức nghĩ tới nhân loại đang bị giết chóc.
Độn theo mùi máu tới một sơn cốc thì đột nhiên có một độn quang màu đen bay vụt lên. Con mắt Nam Lạc khẽ đảo qua cốc chỉ thấy trong cốc thi hài chất cao như núi, ken đầy chật kín. Nhất thời giận dữ, sát ý xông thiên, gầm lên một tiếng: “Chạy đâu”
Đối phương cũng có chút ngoài ý muốn lập tức dừng lại, một đụn mây đen đột nhiên xuất hiện dưới chân. Người này được phủ trong hắc bào, con mắt rất nhỏ, chỉ có một khe hẹp. Miệng lại giống như chiếc vòi, nhìn qua cực kỳ quái dị.
Y không nói lời nào chỉ âm u nhìn Nam Lạc.
“Ngươi giết nhiều người như vậy mà lại muốn đi sao?” Nam Lạc híp mắt, thanh âm phảng phất như từ kẽ răng chảy ra. Nam Lạc không xác định người là y giết nhưng khẳng định là có quan hệ, cho nên mới nói vậy
“Hắc hắc, lão tổ ta chưa bao giờ giết người” Con mắt y chỉ có một khe hở, Nam Lạc lại có thể cảm nhận được một loại quang mang khát máu.
“Ngươi không giết người thế người trong cốc không phải người giết sao?” Thanh âm Nam Lạc trầm thấp, lạnh lẽo, sát khí tràn lan, tuỳ thời mà tấn công.
“Hắc hắc, giết bọn chúng, bọn chúng cũng xứng sao, lão tổ ta chỉ uống máu, nhiệt huyết trong máu của nhân loại có tư vị cực kỳ tuyệt vời, nhất là người như ngươi đấy” Tiếng người này vừa dứt, mây đen đã chuyển động, nhằm thẳng tới đầu Nam Lạc.
Mây đen bành trướng, nháy mắt đã bao phủ Nam Lạc.
“Thương...” Thanh Nhan rời vỏ, sát khí xông thiên.
Từng đạo bạch quang quấy nát mây đen, nơi bạch quang đi qua, mây đen tản mát, nhưng ngay lập tức lại được bù vào.
Nam Lạc vốn muốn đợi khi đối phương không giải thích nổi thì sẽ rút kiếm nhưng không ngờ được y lại động thủ trước, hơn nữa y có ý muốn giết chết mình ở đây.
Hoả diễm nhảy lên trong mắt, nhưng vẫn chỉ là một vùng đen tối thăm thẳm, thần niệm tản ra, lập tức bị mây đen thôn phệ.
Kiếm quang vũ động quanh thân, giống như sen nở, một đám lại một đám, kéo dài không dứt, mưa gió không lọt.
Nam Lạc không dám ngừng nghỉ, hơn nữa thân hãm trong mây đen, tựa hồ như thiên địa nguyên khí đều không thể dùng được, nếu tiếp tục kéo dài hẳn sẽ tiêu hao hết pháp lực trong cơ thể. Hắn nghĩ tới đây lập tức há một hút một cái, mây đen cấp tốc bị hút vào trong miệng, bầu trời trong sáng trở lại.
Thế nhưng người kia cũng tiêu thất, cổ tay khẽ đảo, Yêu Nguyệt kính đột nhiên xuất hiện trong tay. Mặt gương có thanh quang lưu chuyển, hư không giống như sóng gợn hiện lên trong mặt kính nhưng không hề phát hiện ra thân ảnh của hắc bào nhân.
Nam Lạc cực kỳ cảnh giác, hoả diễm tiếp tục bập bùng trong mắt, nhìn thấu suốt cả hưu không, lại vẫn không phát hiện người kia ở đâu.
Dõi mắt xuống dưới, núi non phập phồng như sóng cuộn, núi kế núi tựa như có vụ khí bốc lên.
“Không thể nào, thật vô lý” Nam Lạc thầm nghĩ đột nhiên bụng quặn đau. Giống như có người cầm châm đâm vào tim mình.
Cả người hắn run rẩy, cơn đau này tới rất khó giải thích, nhưng chỉ nháy mắt lại tiêu thất, tuy vậy có cảm giác toàn thân thoát lực. Pháp lực giống như bị mất không chế.
Tình trạng này khiến hắn có cảm giác kinh đào hải lãng. Từ khi bước lên trên đường tu hành tới giờ thân thể chưa từng xuất hiện tình trạng như vậy. Không thể nào là sinh bệnh nhưng mà cảm giác vừa rồi tuyệt không phải ảo giác, tới tận lúc này hắn vẫn còn lưu lại cảm giác quặn đau.
Vừa nghĩ tới đây, cơn đau lại xuất hiện lần nữa, đâm thẳng lên đầu, rồi tràn ngập cả thân.
Pháp lực toàn thân Nam Lạc nháy mắt mất đi khống chế, nhịn không được quát to một tiếng, té từ đám mây xuống, cắm đầu xuống mặt đất.
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, nhưng Nam Lạc vẫn còn đang co rút, nếu như có người nhìn thấy mặt hắn thì sẽ phát hiện ra mặt hắn đã tràn đầy mồ hôi. Cơ thể đau đớn vô cùng, hắn không thể nào phân ra chút tâm tư nào để khống chế pháp lực trong cơ thể.
Thân thể Nam Lạc rơi xuống như lưu tinh, nếu cứ ngã xuống như vậy chỉ sợ là thân thể dung hợp vu tộc huyết mạch cũng sẽ bị thương nặng. Khi cách mặt đất không đầy ba mươi mét Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào đột nhiên hiện lên thanh quang. Nhất thời tốc độ giảm xuống, càng ngày cảng chậm, cả người tựa như mất đi trọng lượng giống như lá cây hạ xuống mặt đất.
Nhưng Nam Lạc vẫn chưa thấy tốt hơn, trái lại càng thêm khổ sở. Tuy hắn chỉ phát ra một tiếng kêu nhưng lăn lộn trên mặt đất mồ hôi rơi như mưa.
“Hắc hắc, nhân tộc oa nhi, lão tổ nói muốn uống máu trong người ngươi, ngươi lại nuốt ta vào bụng... Hắc hắc... không ngờ trong cơ thể oa nhi ngươi lại có vu tộc huyết, đây là phúc duyên của lão tổ ta”
Trong bụng Nam Lạc đột nhiên truyền tới thanh âm nói chuyện, quặn đau hơi giảm, nhưng kinh hãi dị thường. Tâm niệm khẽ chuyển, nhưng không có bất cứ biện pháp nào để đuổi hắc bào nhân khỏi bụng.
“Sơ suất, quá sơ suất!” Ý niệm lướt qua đầu, cơn quặn đau lại giống như thuỷ triều một lần nữa xuất hiện, không kiềm được, lớn tiếng kêu thảm.
Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào rất kỳ diệu, dù Nam Lạc có lăn lộn trên nền đất hồi lâu cũng không dính chút bùn đất nào thế nhưng mặt hắn đã vô cùng bẩn thỉu. Tóc tai tán loạn, dính đầy bùn đất, miệng không biết từ lúc nào đã cắn một miếng đất lớn.
Nam Lạc có thể cảm thấy huyết dịch trong cơ thể dường như không thể khống chế, có cảm giác như đang chảy vào một chỗ nào đó.
Thanh Nhan Kiếm cắm ở cách đó không xa, nửa thân kiếm lộ ở bên ngoài, toả hàn quang dưới ánh thái dương.
Nam Lạc không ngờ mình không chết trong lồng giam, cũng không chết dưới tay Kim Bằng, mà khi đã bước vào tiên môn, tu thành trường sinh chi đạo lại phải sắp chết.
Đúng lúc này trong tai vang lên một tiếng kiếm ngân nhập thẳng vào linh hồn. Nam Lạc có thể cảm giác được máu huyết đang chảy bỗng dừng một chút rồi sau đó tiếng nước chảy róc rách, giống như đang khát uống được một ngụm nước mát, trong lòng khẽ buông lỏng, cảm giác đau đớn kịch liệt kia cũng đình chỉ.
Nam Lạc mở mắt ra nhìn về phía thanh âm truyền tới chỉ thấy dưới một gốc đại thị có một nam tử anh vĩ cầm một cây dao cầm có phần đuôi trắng như tuyết, một tay khác thì khẽ vẩy trên dao cầm.
Một chuỗi thanh âm như nước chảy mây trôi từ ngón tay y chảy ra. Tức thì Nam Lạc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, đau đớn dường như biến mất, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái.
Đột nhiên tiếng đàn vốn nhu hoà bỗng nhiên trở nên hư huyễn giống như tiếng kiếm ngâm khi nãy. Tựa như không phải truyền vào tai mà xuyên thẳng linh hồn.
Tiếng đàn càng lúc càng gấp, như vạn mã bôn đằng, như tiếng binh khí trong chiến trường.
Mũi đột nhiên cảm thấy ngưas không đợi hắn hiểu rõ thì một vệt đen bay từ trong múi ra, nháy mắt liền biến vào hư không.
“Tranh...” Một tiếng đàn vang lên không gian phía xa đột nhiên nổ tung, một hắc y từ trong không trung ngã xuống, chính là người đã quát Nam Lạc khi trước, chỉ thấy trong kẽ hở mắt của gã có hiện lên một tia thị huyết, sau đó lại trốn vào hư không.
Đột nhiên một đạo ánh sáng từ trong tay Nam Lạc bắn ra, quang hoa lướt qua, hư không hiển hiện thậm chí cả gió cũng có thể thấy được rõ ràng. Mặt gương trong trẻo như nước đột nhiên hiển hiện ra một con muỗi cực lớn đen như mực.
Hắc y nhân không chạy mà vẫn cứ đứng đó nhìn hiển nhiên phi thường tự tin với ẩn độn của chính mình.
Khi gã thấy Nam Lạc dùng Yêu Nguyệt Kính phá độn pháp của mình thì vẻ mặt chợt hiện nét kinh ngạc. Nhưng y không suy nghĩ nhiều, xoay người ẩn độn.
Sát khí giăng đầy mặt Nam Lạc, thân hình khẽ động, liền bay về phía Hắc Y Nhân ẩn độn, Thanh Nhan Kiếm đang cắm trong đất vàng hoá thành một đạo lưu quang bay vào tay hắn.
Thanh Nhan Kiếm vào tay, quang mang đại thịnh, sát khí xông thiên.
Hắc bào nhân không ngờ rằng độn thuật của Nam Lạc lại nhanh như vậy, một giây lơ là vậy mà đã đuổi kịp. Thị huyết quang mang đại thịnh, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây châm nhỏ.
Ống tay áo vung lên cây châm nhỏ hoá thành một đạo ô quang hiện lên trước mặt Nam Lạc, phảng phất như đâm thủng cả không gian.
Nam Lạc rùng mình, mũi kiếm trong tay đâm thẳng lên trên mũi châm đen.
“Oanh..."
Mũi châm tuy nhỏ mà có pháp lực kinh thiên, một kiếm toàn lực của Nam Lạc vậy mà chỉ có thể cầm hoà.
Nam Lạc va chạm với cây châm, thân hình khẽ dừng lại, đứng trên một đám mây.
Khi hắn ổn định thân hình nhìn lại thì bóng đen lại loé lên, nhập vào hư không. Yêu Nguyệt kính lại xuất hiện, quang hoa loé lên.
Yêu Nguyệt tựa như có thể theo tâm ý của Nam Lạc mà truy tung, chỉ thấy hắc bào nhân lúc này ở trên một đỉnh núi ngoài trăm dặm.
Khoé miệng Nam Lạc khẽ nhếch hư không chớp động, người lại tiêu thất.
Hắc bào nhân đứng đó, biểu tình âm trầm nhìn về hướng của Nam Lạc, đột nhiên trong không trung xuất hiện một đạo ngân quang. Nơi ngân quang đi qua, hư không bị đâm nát, phát ra tiếng kiếm ngâm vang.
Hắc bào nhân không nghĩ tới Yêu Nguyệt kính lại thần kỳ như thế, có thể truy tung khí tức tới ngoài trăm dặm.
Cũng không thấy y có động tĩnh gì thế nhưng cây châm nhỏ lại xuất hiện trước mũi kiếm.
Châm đen và Thanh Nhan vừa đụng lại tách ra, một luồng khí lãng lan ra xung quanh. Thân hình Nam Lạc không bị khống chế, một lần nữa bay ra ngoài.
“Ngươi cho rằng ta sợ ngươi phải không, lại dám đuổi tới nơi này, thế thì lão tổ sẽ hút khô khí huyết của ngươi” Trong khí lãng có thanh âm của Hắc Bào nhân truyền khắp không gian.
Lúc Nam Lạc ổn định thân hình lại thấy một đám mây đen phủ xuống. Dày đặc, âm u phảng phất có vô số oan hồn rít gào
Danh sách chương