Dịch giả: Độc Cô Lệ
Bầu trời đêm đầy sao với mặt trăng ở phía tây nam tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Từ khi Nam Lạc đi vào trong này liền thấy có con dê vàng ở bên cạnh hàn đàm rồi.
Chỉ thấy con dê vàng kia bao phủ một tầng sương màu vàng nhạt, từng ánh trăng sao chiếu lên trên sẽ được dê vàng phun ra nuốt vào. Dường như có thể hấp thụ ánh trăng sao kia vào trong tầng sương vàng nhạt của nó vậy.
Nam Lạc chẳng những phát hiện tình huống của dê vàng mà còn cảm giác được linh khí khắp hàn đàm tụ tập về phía con dê kia.
Đột nhiên tầng sương vàng nhạt kia bành trướng ra rồi con dê vàng đã biến mất tại chỗ. Ngay sau đó nó đã xuất hiện ở nơi không xa liền tức giật hét lớn: "Tiểu tử nhân loại kia. Nếu ngươi có khả năng di động rồi mà sao không nói cho bổn đại tiên biết!"
Lúc này trong hồ truyền ra tiếng nước róc rách kèm theo âm thanh của Nam Lạc: "Ha ha... Đại tiên thứ tội. Tiểu nhân chỉ sợ quấy rầy người tu luyện mà thôi!"
"Hừ, đừng cho rằng đại tiên không biết suy nghĩ trong lòng của ngươi. Nhìn mặt tiểu tử ngươi có vẻ trung hậu thành thực vô cùng nhưng trong lòng toàn suy nghĩ xấu xa!" Dê vàng đứng ở ngoài mười thước nhìn Nam Lạc đang bò lên bờ hồ.
Trong lòng Nam Lạc buồn bực vô cùng. Bản thân mình khi nào biến thành trung hậu thành thực chứ? Ở trong lòng hắn luôn cho rằng trung hậu thành thực sẽ bị người khác khi dễ là không có bản lãnh gì hết. Nam Lạc không hề muốn mình là người như vậy, nhất là hắn luôn tự cho rằng dáng người của mình không tồi chút nào cả. Ít nhất là trong đại lao có rất nhiều người mà Nam Lạc không có thấy ai 'dễ xương' như mình cả.
Dáng người như mình vậy mà bị con dê vàng kia hạ thấp xuống, tư tưởng 'trong sáng' của mình lại bị con dê đó hạ thấp khiến cho Nam Lạc không vui vẻ gì mà hắn lại không dám phản bác mạnh quá. Mặc dù con dê vàng này không có biểu hiện ra bao nhiêu giá trị nhưng ít ra còn có được thần thông độn địa khiến cho Nam Lạc kiêng kỵ vô cùng. Hơn nữa một người một dê ở chung hơn một ngày nên cũng có chút tình cảm.
Lập tức Nam Lạc liền nịnh hót dê vàng một trận nên cuối cùng dê vàng cũng tin lời Nam Lạc nói. Cuối cùng một người một dê ngồi chung trên một khối đá được ánh trăng ánh sao chiếu đến kia.
Nam Lạc phát hiện một vấn đề khá lớn rằng dường như con dê này nhát gan vô cùng. Hễ là nghe động tĩnh gì lạ là hành động đầu tiên sẽ hóa thành một tầng sương vàng chạy đi chỗ khác. lúc Nam Lạc trong nước cũng nhìn thấy rõ con dê vàng này nhiều lúc vô duyên vô cớ lấp lóe bốn phía, khi đó hắn còn cho rằng con dê đang thử nghiệm thần thông chứ.
Nhưng bây giờ cả hai ngồi chung một chỗ rồi Nam Lạc mới phát hiện ra. Bởi vì mỗi một lần có tiếng động lạ vang lên là dê vàng bên cạnh đã biến mất, sau đó lại xuất hiện ở bên kia Nam Lạc, cẩn thận nhìn về phía âm thanh phát ra như đem Nam Lạc trở thành một tấm bia che chắn.
Nam Lạc nhìn thấy dê vàng lập lại hành động như vậy vài lần liền mở miệng nói đó chỉ là một âm thanh bình thường mà thôi. Ở đây ngoại trừ hai chúng ta ra thì ngay cả một con sẻ cũng không hề có.
Không nghĩ đến dê vàng đắc ý: "Để có thể đi lại trong núi rừng thì cần gì nhất ngưoi có biết không?" Nam Lạc lắc đầu khó hiểu thì dê vàng càng đắc ý hơn: "Hôm nay đại tiên ta nói cho ngươi biết một chút phương pháp đi lại trong rừng. Biết cái gì gọi là dũng cảm không? Muốn đi lại trong rừng thì dũng cảm là quan trọng nhất."
Nam Lạc không nhịn được bĩu môi thầm nghĩ một tên nhát gan như ngươi sợ rằng dê trong tộc ta nuôi còn gan hơn cả ngươi nữa.
Ở chung với con dê vàng này càng lâu thì hắn cảm giác một rằng con 'yêu quái' này không đáng sợ như trước kia mình vẫn nghĩ. Xem ra yêu quái cũng không hơn gì cái này, bộ yêu quái đều có lá gan nhỏ như vậy sao? "Tiểu tử, vẻ mặt của ngươi như vậy là sao? Ta không phải là nhát gan, ta từng biết rất nhiều kẻ to gan nhưng bây giờ họ đều chết. Chỉ có ta là còn sống, như vậy ngươi có hiểu là gì không..."
Nam Lạc phát hiện hễ dê vàng nói đến một vấn đề gì là sẽ dài dòng vô cùng. Điều này Nam Lạc không thích nhưng cũng không cảm giác chán ghét gì. Hễ hắn hỏi đến vấn đề gì là dê vàng sẽ nói mãi không ngừng khiến cho Nam Lạc muốn hộc máu. Nhưng mỗi chuyện hắn nói ra đều rất có cá tính, tỷ như đang nói chuyện đi ỉa thì hắn có thể xé ra tới chuyện đi ăn cơm.
Như vậy cũng không có gì nhưng khiến cho Nam Lạc tức muốn chết là mỗi khi muốn học độn địa thuật là con dê lại nhắm mắt lại. Sau khi Nam Lạc vỗ mông hắn một hồi thì hắn cũng không thèm mở mắt ra mà nói: "Ngươi cứ ngồi đó mà mơ đi!"
Từ miệng Dương Lực Đại Tiên này mới biết được Bất Tử Điện ở Phượng Hoàng Sơn và Thiên Trì Long Cung đều là kẻ địch đối đầu. Ưng Vương Tam Thái Tử ở Thương Mãng Nhai này là thuộc về Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Điện. Mà Thiên Trì Long Cung kia do Thanh Giao Vương ở gần đây cho nên hai bên thường xuyên phát sinh tranh chấp. Mỗi lần tranh chấp xuất hiện là hai bên đều sẽ triệu tập nhưng sinh vật đã mở ra linh trí trong thế lực của mình triệu tập đến. Bởi vậy khi Nam Lạc đến đây mới không bị Hắc Thủy Huyền Xà chiếm cứ tại đây ăn.
Khi trời vừa sáng thì Nam Lạc muốn rời đi nhưng không ngờ rằng dê vàng lại muốn đi cùng với hắn. Nam Lạc rời khỏi nơi đây vì hắn sợ Hắc Thủy Huyền Xà trở về sẽ nuốt hắn vào trong bụng và hắn cũng muốn tránh khỏi Thương Mãng Nhai này xa xa một chút. Mặc dù Nam Lạc không biết nơi đây cách bộ tộc mình bao xa nhưng hắn vẫn nhìn bầu trời để xác định phương hướng rồi bắt đầu đi về phương hướng đã chọn.
Nam Lạc nhớ rõ khi mình bị bắt bay về hướng tây nên bây giờ hắn không chút do dự chọn hướng đông để đi trở về.
Đối với một con dê thích người ta gọi bản thân nó là đại tiên thì Nam Lạc không thấy có chút thiện cảm gì nhưng hắn vừa thoát vây nên có chút vui sướng kèm theo hắn cũng muốn biết một chút việc từ trong miệng của con dê này.
Từ ngày đột phá trong lồng giam khiến cho Nam Lạc vui mừng vô cùng. Nhưng vì vậy mà hắn cũng thấy rõ chính mình với con yêu quái này có chút chênh lệch. Hoặc là nói cảnh giới luyện khí này còn chưa tiến vào hoàn toàn.
Bây giờ Nam Lạc tin rằng sẽ có một ngày người cũng có thể bay lên trời. Trong lòng hắn luôn muốn sau này mình có thể làm được. Thật ra mà nói thì một khi hắn hình thấy thuật nào lạ là hắn đều muốn học, hiển nhiên trong đó có cả độn địa của dê vàng. Bây giờ hắn giống như là một người đói khát trong xa mạc nhìn thấy chất lỏng thì không quản đó là cái gì đều uống hết. Cho dù là độc cũng không sợ.
Hắn ở trong hàn đàm đó tổng cộng 4 ngày. Vô luận là thương thế trong cơ thể hay bên ngoài đều đã khỏi hắn. Hắn cảm giác da tay của mình trở nên lọng lẫy rất nhiều. Khi ở trong núi hắn bị thực vật đâm rách rất nhiều nhưng hiện tại đã khỏi hẳn, không còn chút vết sẹo nào cả. Quan trọng là buổi tối hắn ngồi xuống thổ nạp thì thấy tốc độ thu nạp thiên địa linh khí nhanh hơn nhiều. Lỗ chân lông quanh cơ thể như trở thành từng cái động không đáy hút thấy thiên địa linh khí.
Nam Lạc hỏi dê vàng tại sao đi theo mình thì lại nhận được câu trả lời rằng nó muốn đi thử phương đông ra sao. Nam Lạc không muốn truy cứu thêm nhưng một câu tiếp theo lại khiến Nam Lạc muốn hộc máu.
"Ta còn muốn nhìn thử khi nào ngươi sẽ chết!"
Vì vậy Nam Lạc quyết định không thèm nói chuyện với con dê này nữa, trừ khi nó đồng ý dạy mình độn địa.
Trước kia Nam Lạc tu luyện chỉ dựa vào phương pháp có sẳn trong ngọc giản mà thôi, giống như là một người học rèn đập thiết theo tiết tấu của sư phụ. Nhưng mà bây giờ Nam Lạc đã hiểu được phương pháp tu luyện. Hắn bắt đầu suy nghĩ mỗi ngày phải tu luyện ra sao, mặc dù không có phương pháp độn địa như dê vàng nhưng cũng khiến cho Nam Lạc chạy trốn nhanh hơn xưa rất nhiều, thị lực cũng rất mạnh.
Hắn cảm giác chính mình có thể chạy nhanh hơn mấy con sói trắng ở phía sau bộ tộc mình. Mặc dù có cảm giác muốn đánh nhau một trận với mấy con sói đó nhưng lập tức hắn bỏ ngay suy nghĩ đó. Đánh thì đánh không lại nhưng muốn chạy trốn thì không có vấn đề. Đây chính là thực lực của hắn bây giờ.
Sau khi rời khỏi hàn đàm đi ra ngoài sơn cốc thì hắn liền đi vào trong rừng, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, ánh sáng âm u như ẩn giấu vô số hung hiểm. Nam Lạc cầm một cây gỗ trong tay dài khoảng một thước rưỡi chậm rãi đi trong rừng. Còn con dê xưng là đại tiên kia vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Nam Lạc.
Đi liên tục năm ngày mà Nam Lạc vẫn không gặp phải yêu quá gì. Trong lòng hắn cho rằng đã bị Thanh Giao Vương cùng với Thương Mãn Nhai triệu tập hết rồi.
Trời vào thu nên không khí cũng dần lạnh hơn.
Quần áo trên người Nam Lạc rách nát vô cùng lại trải qua năm ngày đi rừng nên hắn đã cởi áo quấn bên hông. Cũng may Nam Lạc không cần vì đồ ăn mà đau đầu vì khi ở Thương Mãng Nhai đã ăn một khối Ích Cốc Đan đảm bảo một năm sau không đói. Bất quá Nam Lạc vẫn thích ăn hơn, như vậy hắn mới cảm giác được chính mình trở lại như cũ. Hắn cố ý săn vài con thỏ để nướng ăn nhưng lại không gặp được một con nào cả, giống như là tất cả đã đi ngủ đông hét rồi.
Quả dại có khắp nơi trong núi nhưng Nam Lạc chỉ ăn vào những quả hắn nhận biết được mà thôi.
Một mùi hương thơm ngát lan vào mũi của Nam Lạc khiến hắn quay đầu tìm kiếm liền thấy gần đó có một cốc cây thấp bé bên khe suối nhỏ, trên cây có hơn mười quả hồng tươi đang tỏa mùi ngát hương.
"Không nhận ra." Trong lòng Nam Lạc nghĩ lại lời của tế ti: "Trên núi không nên ăn quả dại lung tung, rất nhiều loại quả nhìn vào rất đẹp nhưng lại rất độc."
Ngay khi Nam Lạc muốn rời đi thì dê vàng đại tiên kia hô lớn một tiếng lao vào gốc cây cắn lấy cắn để, ngay cả lá cũng không bỏ qua. Trong khi cắn nó còn liếc nhìn Nam Lạc như sợ Nam Lạc tranh giành với hắn.
Tất nhiên đại thiên này ăn được thì mình cũng có thể ăn. Loại trái tỏa ra mùi hương thơm ngát này ngon hơn cả những quả mà trước kia hắn đã ăn nhưng Nam Lạc cũng không đi qua hái ăn. Con dê vàng kia vừa ăn vừa di chuyển cái mông hướng về phía Nam Lạc khiến hắn tức giận đá vào mông nó một cước.
Lập tức con dê quay người lại nhìn Nam Lạc như đã bị hắn 'hiếp dâm', đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Nam Lạc, khóe miệng vẫn còn ngập một nhánh cây nữa chứ. Đồ con dê, ngay cả nhánh cây cũng không chịu bỏ qua.
Trong lòng Nam Lạc hoảng sợ vội vàng lui về sau. Mặc dù ở cùng với nó nhiều ngày nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy nó tức giận như vậy bao giờ cả.
"Cái gì chứ? Không phải chỉ đá vào mông thôi..." Nam Lạc còn chưa giải thích xong thì dê vàng đã biến thành một làn khói vàng quấn quanh thân thể hắn. Tiếp theo liền dùng đầu húc vào người của Nam Lạc, hai cái sừng trên đỉnh đầu nhắm thẳng vào người hắn.
Tốc độ nhanh vô cùng.
Bầu trời đêm đầy sao với mặt trăng ở phía tây nam tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Từ khi Nam Lạc đi vào trong này liền thấy có con dê vàng ở bên cạnh hàn đàm rồi.
Chỉ thấy con dê vàng kia bao phủ một tầng sương màu vàng nhạt, từng ánh trăng sao chiếu lên trên sẽ được dê vàng phun ra nuốt vào. Dường như có thể hấp thụ ánh trăng sao kia vào trong tầng sương vàng nhạt của nó vậy.
Nam Lạc chẳng những phát hiện tình huống của dê vàng mà còn cảm giác được linh khí khắp hàn đàm tụ tập về phía con dê kia.
Đột nhiên tầng sương vàng nhạt kia bành trướng ra rồi con dê vàng đã biến mất tại chỗ. Ngay sau đó nó đã xuất hiện ở nơi không xa liền tức giật hét lớn: "Tiểu tử nhân loại kia. Nếu ngươi có khả năng di động rồi mà sao không nói cho bổn đại tiên biết!"
Lúc này trong hồ truyền ra tiếng nước róc rách kèm theo âm thanh của Nam Lạc: "Ha ha... Đại tiên thứ tội. Tiểu nhân chỉ sợ quấy rầy người tu luyện mà thôi!"
"Hừ, đừng cho rằng đại tiên không biết suy nghĩ trong lòng của ngươi. Nhìn mặt tiểu tử ngươi có vẻ trung hậu thành thực vô cùng nhưng trong lòng toàn suy nghĩ xấu xa!" Dê vàng đứng ở ngoài mười thước nhìn Nam Lạc đang bò lên bờ hồ.
Trong lòng Nam Lạc buồn bực vô cùng. Bản thân mình khi nào biến thành trung hậu thành thực chứ? Ở trong lòng hắn luôn cho rằng trung hậu thành thực sẽ bị người khác khi dễ là không có bản lãnh gì hết. Nam Lạc không hề muốn mình là người như vậy, nhất là hắn luôn tự cho rằng dáng người của mình không tồi chút nào cả. Ít nhất là trong đại lao có rất nhiều người mà Nam Lạc không có thấy ai 'dễ xương' như mình cả.
Dáng người như mình vậy mà bị con dê vàng kia hạ thấp xuống, tư tưởng 'trong sáng' của mình lại bị con dê đó hạ thấp khiến cho Nam Lạc không vui vẻ gì mà hắn lại không dám phản bác mạnh quá. Mặc dù con dê vàng này không có biểu hiện ra bao nhiêu giá trị nhưng ít ra còn có được thần thông độn địa khiến cho Nam Lạc kiêng kỵ vô cùng. Hơn nữa một người một dê ở chung hơn một ngày nên cũng có chút tình cảm.
Lập tức Nam Lạc liền nịnh hót dê vàng một trận nên cuối cùng dê vàng cũng tin lời Nam Lạc nói. Cuối cùng một người một dê ngồi chung trên một khối đá được ánh trăng ánh sao chiếu đến kia.
Nam Lạc phát hiện một vấn đề khá lớn rằng dường như con dê này nhát gan vô cùng. Hễ là nghe động tĩnh gì lạ là hành động đầu tiên sẽ hóa thành một tầng sương vàng chạy đi chỗ khác. lúc Nam Lạc trong nước cũng nhìn thấy rõ con dê vàng này nhiều lúc vô duyên vô cớ lấp lóe bốn phía, khi đó hắn còn cho rằng con dê đang thử nghiệm thần thông chứ.
Nhưng bây giờ cả hai ngồi chung một chỗ rồi Nam Lạc mới phát hiện ra. Bởi vì mỗi một lần có tiếng động lạ vang lên là dê vàng bên cạnh đã biến mất, sau đó lại xuất hiện ở bên kia Nam Lạc, cẩn thận nhìn về phía âm thanh phát ra như đem Nam Lạc trở thành một tấm bia che chắn.
Nam Lạc nhìn thấy dê vàng lập lại hành động như vậy vài lần liền mở miệng nói đó chỉ là một âm thanh bình thường mà thôi. Ở đây ngoại trừ hai chúng ta ra thì ngay cả một con sẻ cũng không hề có.
Không nghĩ đến dê vàng đắc ý: "Để có thể đi lại trong núi rừng thì cần gì nhất ngưoi có biết không?" Nam Lạc lắc đầu khó hiểu thì dê vàng càng đắc ý hơn: "Hôm nay đại tiên ta nói cho ngươi biết một chút phương pháp đi lại trong rừng. Biết cái gì gọi là dũng cảm không? Muốn đi lại trong rừng thì dũng cảm là quan trọng nhất."
Nam Lạc không nhịn được bĩu môi thầm nghĩ một tên nhát gan như ngươi sợ rằng dê trong tộc ta nuôi còn gan hơn cả ngươi nữa.
Ở chung với con dê vàng này càng lâu thì hắn cảm giác một rằng con 'yêu quái' này không đáng sợ như trước kia mình vẫn nghĩ. Xem ra yêu quái cũng không hơn gì cái này, bộ yêu quái đều có lá gan nhỏ như vậy sao? "Tiểu tử, vẻ mặt của ngươi như vậy là sao? Ta không phải là nhát gan, ta từng biết rất nhiều kẻ to gan nhưng bây giờ họ đều chết. Chỉ có ta là còn sống, như vậy ngươi có hiểu là gì không..."
Nam Lạc phát hiện hễ dê vàng nói đến một vấn đề gì là sẽ dài dòng vô cùng. Điều này Nam Lạc không thích nhưng cũng không cảm giác chán ghét gì. Hễ hắn hỏi đến vấn đề gì là dê vàng sẽ nói mãi không ngừng khiến cho Nam Lạc muốn hộc máu. Nhưng mỗi chuyện hắn nói ra đều rất có cá tính, tỷ như đang nói chuyện đi ỉa thì hắn có thể xé ra tới chuyện đi ăn cơm.
Như vậy cũng không có gì nhưng khiến cho Nam Lạc tức muốn chết là mỗi khi muốn học độn địa thuật là con dê lại nhắm mắt lại. Sau khi Nam Lạc vỗ mông hắn một hồi thì hắn cũng không thèm mở mắt ra mà nói: "Ngươi cứ ngồi đó mà mơ đi!"
Từ miệng Dương Lực Đại Tiên này mới biết được Bất Tử Điện ở Phượng Hoàng Sơn và Thiên Trì Long Cung đều là kẻ địch đối đầu. Ưng Vương Tam Thái Tử ở Thương Mãng Nhai này là thuộc về Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Điện. Mà Thiên Trì Long Cung kia do Thanh Giao Vương ở gần đây cho nên hai bên thường xuyên phát sinh tranh chấp. Mỗi lần tranh chấp xuất hiện là hai bên đều sẽ triệu tập nhưng sinh vật đã mở ra linh trí trong thế lực của mình triệu tập đến. Bởi vậy khi Nam Lạc đến đây mới không bị Hắc Thủy Huyền Xà chiếm cứ tại đây ăn.
Khi trời vừa sáng thì Nam Lạc muốn rời đi nhưng không ngờ rằng dê vàng lại muốn đi cùng với hắn. Nam Lạc rời khỏi nơi đây vì hắn sợ Hắc Thủy Huyền Xà trở về sẽ nuốt hắn vào trong bụng và hắn cũng muốn tránh khỏi Thương Mãng Nhai này xa xa một chút. Mặc dù Nam Lạc không biết nơi đây cách bộ tộc mình bao xa nhưng hắn vẫn nhìn bầu trời để xác định phương hướng rồi bắt đầu đi về phương hướng đã chọn.
Nam Lạc nhớ rõ khi mình bị bắt bay về hướng tây nên bây giờ hắn không chút do dự chọn hướng đông để đi trở về.
Đối với một con dê thích người ta gọi bản thân nó là đại tiên thì Nam Lạc không thấy có chút thiện cảm gì nhưng hắn vừa thoát vây nên có chút vui sướng kèm theo hắn cũng muốn biết một chút việc từ trong miệng của con dê này.
Từ ngày đột phá trong lồng giam khiến cho Nam Lạc vui mừng vô cùng. Nhưng vì vậy mà hắn cũng thấy rõ chính mình với con yêu quái này có chút chênh lệch. Hoặc là nói cảnh giới luyện khí này còn chưa tiến vào hoàn toàn.
Bây giờ Nam Lạc tin rằng sẽ có một ngày người cũng có thể bay lên trời. Trong lòng hắn luôn muốn sau này mình có thể làm được. Thật ra mà nói thì một khi hắn hình thấy thuật nào lạ là hắn đều muốn học, hiển nhiên trong đó có cả độn địa của dê vàng. Bây giờ hắn giống như là một người đói khát trong xa mạc nhìn thấy chất lỏng thì không quản đó là cái gì đều uống hết. Cho dù là độc cũng không sợ.
Hắn ở trong hàn đàm đó tổng cộng 4 ngày. Vô luận là thương thế trong cơ thể hay bên ngoài đều đã khỏi hắn. Hắn cảm giác da tay của mình trở nên lọng lẫy rất nhiều. Khi ở trong núi hắn bị thực vật đâm rách rất nhiều nhưng hiện tại đã khỏi hẳn, không còn chút vết sẹo nào cả. Quan trọng là buổi tối hắn ngồi xuống thổ nạp thì thấy tốc độ thu nạp thiên địa linh khí nhanh hơn nhiều. Lỗ chân lông quanh cơ thể như trở thành từng cái động không đáy hút thấy thiên địa linh khí.
Nam Lạc hỏi dê vàng tại sao đi theo mình thì lại nhận được câu trả lời rằng nó muốn đi thử phương đông ra sao. Nam Lạc không muốn truy cứu thêm nhưng một câu tiếp theo lại khiến Nam Lạc muốn hộc máu.
"Ta còn muốn nhìn thử khi nào ngươi sẽ chết!"
Vì vậy Nam Lạc quyết định không thèm nói chuyện với con dê này nữa, trừ khi nó đồng ý dạy mình độn địa.
Trước kia Nam Lạc tu luyện chỉ dựa vào phương pháp có sẳn trong ngọc giản mà thôi, giống như là một người học rèn đập thiết theo tiết tấu của sư phụ. Nhưng mà bây giờ Nam Lạc đã hiểu được phương pháp tu luyện. Hắn bắt đầu suy nghĩ mỗi ngày phải tu luyện ra sao, mặc dù không có phương pháp độn địa như dê vàng nhưng cũng khiến cho Nam Lạc chạy trốn nhanh hơn xưa rất nhiều, thị lực cũng rất mạnh.
Hắn cảm giác chính mình có thể chạy nhanh hơn mấy con sói trắng ở phía sau bộ tộc mình. Mặc dù có cảm giác muốn đánh nhau một trận với mấy con sói đó nhưng lập tức hắn bỏ ngay suy nghĩ đó. Đánh thì đánh không lại nhưng muốn chạy trốn thì không có vấn đề. Đây chính là thực lực của hắn bây giờ.
Sau khi rời khỏi hàn đàm đi ra ngoài sơn cốc thì hắn liền đi vào trong rừng, khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, ánh sáng âm u như ẩn giấu vô số hung hiểm. Nam Lạc cầm một cây gỗ trong tay dài khoảng một thước rưỡi chậm rãi đi trong rừng. Còn con dê xưng là đại tiên kia vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Nam Lạc.
Đi liên tục năm ngày mà Nam Lạc vẫn không gặp phải yêu quá gì. Trong lòng hắn cho rằng đã bị Thanh Giao Vương cùng với Thương Mãn Nhai triệu tập hết rồi.
Trời vào thu nên không khí cũng dần lạnh hơn.
Quần áo trên người Nam Lạc rách nát vô cùng lại trải qua năm ngày đi rừng nên hắn đã cởi áo quấn bên hông. Cũng may Nam Lạc không cần vì đồ ăn mà đau đầu vì khi ở Thương Mãng Nhai đã ăn một khối Ích Cốc Đan đảm bảo một năm sau không đói. Bất quá Nam Lạc vẫn thích ăn hơn, như vậy hắn mới cảm giác được chính mình trở lại như cũ. Hắn cố ý săn vài con thỏ để nướng ăn nhưng lại không gặp được một con nào cả, giống như là tất cả đã đi ngủ đông hét rồi.
Quả dại có khắp nơi trong núi nhưng Nam Lạc chỉ ăn vào những quả hắn nhận biết được mà thôi.
Một mùi hương thơm ngát lan vào mũi của Nam Lạc khiến hắn quay đầu tìm kiếm liền thấy gần đó có một cốc cây thấp bé bên khe suối nhỏ, trên cây có hơn mười quả hồng tươi đang tỏa mùi ngát hương.
"Không nhận ra." Trong lòng Nam Lạc nghĩ lại lời của tế ti: "Trên núi không nên ăn quả dại lung tung, rất nhiều loại quả nhìn vào rất đẹp nhưng lại rất độc."
Ngay khi Nam Lạc muốn rời đi thì dê vàng đại tiên kia hô lớn một tiếng lao vào gốc cây cắn lấy cắn để, ngay cả lá cũng không bỏ qua. Trong khi cắn nó còn liếc nhìn Nam Lạc như sợ Nam Lạc tranh giành với hắn.
Tất nhiên đại thiên này ăn được thì mình cũng có thể ăn. Loại trái tỏa ra mùi hương thơm ngát này ngon hơn cả những quả mà trước kia hắn đã ăn nhưng Nam Lạc cũng không đi qua hái ăn. Con dê vàng kia vừa ăn vừa di chuyển cái mông hướng về phía Nam Lạc khiến hắn tức giận đá vào mông nó một cước.
Lập tức con dê quay người lại nhìn Nam Lạc như đã bị hắn 'hiếp dâm', đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Nam Lạc, khóe miệng vẫn còn ngập một nhánh cây nữa chứ. Đồ con dê, ngay cả nhánh cây cũng không chịu bỏ qua.
Trong lòng Nam Lạc hoảng sợ vội vàng lui về sau. Mặc dù ở cùng với nó nhiều ngày nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy nó tức giận như vậy bao giờ cả.
"Cái gì chứ? Không phải chỉ đá vào mông thôi..." Nam Lạc còn chưa giải thích xong thì dê vàng đã biến thành một làn khói vàng quấn quanh thân thể hắn. Tiếp theo liền dùng đầu húc vào người của Nam Lạc, hai cái sừng trên đỉnh đầu nhắm thẳng vào người hắn.
Tốc độ nhanh vô cùng.
Danh sách chương