Thạch Đầu Tử.
Đám Giản Dao đến tận nơi này mà chỉ nhận được có một biệt danh. Cho dù hỏi thế nào, Từ Hồ Cường cũng không nhớ nổi, không biết bất cứ gì có liên quan đến "Thạch Đầu Tử" kia. Tên thật của hắn là gì, nhà ở đâu, chỉ nhớ loáng thoáng Thạch Đầu Tử kia rất cao, không nhớ rõ mặt mũi. Đã hai mươi năm trôi qua, người mất năm đó thì đã mất, tan tác thì đã tan tác. Thạch Đầu Tử chỉ là một tiểu đệ lăn lộn một thời gian trong đó, tất nhiên là cũng chả có mấy người nhớ được người này. Manh mối dường như gián đoạn. Song tất cả mọi người đều biết bọn họ cách chân tướng đã rất gần.
Mục tiêu thứ hai Bạc Cận Ngôn đến thăm hỏi ở thành phố Đồng là gia đình đã mất con hơn mười năm. Nói một cách công bằng, điều kiện kinh tế của gia đình này cũng không tệ. Bọn họ sống ở một chung cư trong trung tâm thành phố, khi cửa mở ra, đám Giản Dao nhìn thấy hai khuôn mặt già nua mà tiều tụy. Bọn họ đã nhận được tin tức về thi thể con trai rồi, nhưng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy. Con của họ là người thiếu niên đầu tiên bị sát thủ hồ điệp giết hại. Bọn họ đã đợi đến mức không còn hi vọng, nhưng khi biết được con trai đã bị người tàn nhẫn sát hại hơn mười năm về trước, sự chờ đợi mấy năm nay chỉ là vô nghĩa, nhưng vẫn không nhịn được nước mắt lã chã.
"Lí Chi Tân là cậu bé như thế nào ạ?" Giản Dao dịu dàng hỏi. Bất cứ nạn nhân nào ở trước mặt cô luôn nhận được sự an ủi, thả lỏng sự phòng bị.
"Chi Tân nó...là đứa bé ngoan." Mẹ cậu bé bật khóc nói, "Lúc còn nhỏ rất hiếu thảo..."
Bất cứ đứa trẻ nào trong mắt cha mẹ đều trong sáng không nhiễm một hạt bụi. Huống chi là đứa trẻ đã mất. Cùng lúc đó, Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn tìm kiếm trong phòng cậu bé năm đó, tìm kiếm nguyên nhân và đặc điểm khiến cậu bé trở thành nạn nhân đầu tiên, là kích thích gì khiến sát thủ bắt đầu gây án.
Đồ dùng trong nhà bày biện đều là từ thế kỉ trước, từ sau khi cậu bé mất tích, mọi thứ đều được giữ nguyên chưa từng động vào. Phương Thanh mở tủ quần áo cũ ra, nhìn quần áo thuộc về cậu bé. Ngoài đồng phục, đồ thể thao, anh ta bất ngờ nhìn thấy một số...nói như thế nào nhỉ, áo phông không tay phổ biến trên đường phố, áo phông. Trên tường dán những poster phim ngày xưa, đều đã ố vàng. Trong ngăn kéo có súng đồ chơi, Phương Thanh cầm ra, bắn một cái lên đùi. Shit, nói là đạn đồ chơi mà đau phết, đùi đỏ lên rồi. Cuối cùng, Phương Thanh tìm được một hộp để đồ dưới giường, lấy một con dao bầu đã rỉ sét ra. Xem ra cha mẹ của Lí Chi Tân coi như không biết về sự tồn tại của con dao này, nhưng đã trở thành di vật của cậu ta thì phải giữ gìn. Là cha mẹ ai chẳng chiều chuộng con cái. Chấm dứt hành trình ở thành phố Đồng, tổ vụ án đặc biệt trở về tổng bộ chỉ huy ở thành phố Tuân bên cạnh. Bạc Cận Ngôn ngồi nói chuyện với An Nham một lúc.
"Ảnh chụp hiện trường năm đó đã sắp xếp lại rồi chứ?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
An Nham: "Đương nhiên."
"Làm thành hình chiếu 3D chưa?"
"Rồi. Nhóm cảnh sát năm đó chụp lại rất tỉ mỉ, em đã đưa hết vào máy tính. Anh muốn tìm gì?"
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát nói: "Cậu nhìn cha vợ tôi theo các góc độ. Lúc ông nằm trong vũng máu có giống một con bướm không?"
An Nham chấn động, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tứ chi bị nghiền nát, vặn vẹo, còn máu như hình vẽ lan tràn ở sau lưng. Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa sổ, gió mát thổi qua mặt anh. Trong đầu anh nhớ tới rất lâu trước kia cũng từng có một người khác thay anh điều tra vụ án của Giản Dực, thậm chí có một số hình ảnh cũng là người đó tìm được. Người đó lương thiện, mỉm cười nói: "Cậu cho rằng tớ quan tâm đến cô ấy nên thuê phòng hộ à? Tớ cũng hơi đau lòng cho cô ấy."
"Cận Ngôn à, cậu nói xem có phải mẹ Giản Dao coi trọng tớ không, muốn tớ làm con rể. Bà luôn mỉm cười với tớ."
"Chậc, có cậu ở đây, coi trọng tớ đúng là chuyện lạ."
Tử Ngộ, quanh quẩn một vòng, vận mệnh lại đưa chúng ta trở về điểm xuất phát.
Một mình Giản Dao ngồi trong văn phòng, một lát sau, nghe thấy có tiếng gậy khẽ chạm trên mặt đất, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đẩy cửa đi vào. "Giản Dao."
"Em ở trong này."
Anh đi đến ngồi xuống đối diện cô: "Anh đã có kết luận rồi."
Trong lòng Giản Dao căng thẳng: "Anh nói đi."
"Sát thủ hồ điệp chính là Thạch Đầu Tử, sau khi trưởng thành hắn trở thành sát thủ hồ điệp."
Dù trong lòng đã có phán đoán về điều này, nhưng nghe Bạc Cận Ngôn khẳng định như thế, trong lòng Giản Dao vẫn dâng lên cảm giác khó tả: "Thật sao? Tại sao hắn...phải làm như vậy?"
"Hắn đang trả nợ." Bạc Cận Ngôn nói, "Trả nợ những tội mình từng phạm phải. Năm đó ở hiện trường giết người, hắn nhất định đã có mặt, thậm chí còn động vào dao. Chuyện này tạo thành kích thích lớn đối với tinh thần hắn, sau đó trở thành ác mộng của hắn. Bộ dáng cha em nằm trong vũng máu bị tưởng tượng thành con bướm trong lòng hắn. Sát thủ hồ điệp đã bắt đầu từ đó. Một bằng chứng chứng tỏ rõ ràng cho điều đó là mấy người đầu tiên đều là hắn dùng dao giết bừa, sau đó vẽ thành con bướm. Đây đúng là phản ánh cho tâm lý hắn. Cậu thiếu niên bị giết đầu tiên dường như chính là phiên bản của hắn. Hắn căm ghét chính mình như vậy, cho nên giết chết Lí Chi Tân đối với hắn mà nói giống như giết chính mình một lần. Song càng giết nhiều người, sự áy náy, đau khổ và vui vẻ lại càng nhiều, hắn càng lún sâu. Cho nên ở bên cạnh thi thể mấy nạn nhân ban đầu sẽ có bát hương để truy điệu và áy náy. Sau đó, hắn tìm được cách cân bằng, hắn bắt đầu giết tội phạm. Như vậy có thể thỏa mãn sự đòi hỏi trong tâm lý hắn, lại không đến mức tạo thành gánh nặng tâm lý. Hắn cũng bắt đầu hưởng thụ giết người, từ sự mô phỏng ban đầu, chém giết lung tung, biến thành phương thức giết người tàn nhẫn tinh xảo. Anh nghĩ hắn lựa chọn thân phận của một trong những hung thủ giết chết cha em đi thuê vùng núi kia cũng có ý nghĩa chuộc tội. Lấy tên của cha em, chuộc tội, giết chết những tên tội phạm độc ác. Hắn không giống với những sát thủ liên hoàn chúng ta đã từng gặp. Anh nghĩ hai mươi năm nay hắn chưa từng vui vẻ, lỗi lầm phạm phải thời trẻ đã khiến hắn phải chịu trách nhiệm cả đời. Hơn nữa hiện tại hắn đã không thể chịu nổi được nữa nên muốn làm một kết thúc."
Giản Dao ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Tầng mây đen vòng quanh ánh trăng. Vầng sáng của ánh trăng kia mơ hồ tỏa sáng. Ngọn cây yên tĩnh, dưới lầu yên tĩnh tựa như vùng quê. Trong bóng đêm có thứ gì đó giống như xuyên thủng lòng người, đánh sâu vào trong linh hồn. Cô muốn đi lấy nước uống, lại phát hiện ngón tay lạnh lẽo. Cô cúi đầu khẽ hỏi :"Cho nên...J ở hiện trường tội phạm kia chính là Jenny sao?"
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, tay chạm lên đầu cô đáp: "Có thể."
"Hắn luôn quan sát em?"
"Chuyện duy nhất hắn có thể làm chỉ là chào hỏi em thôi." Bạc Cận Ngôn nói.
Giản Dao nhìn về phía anh, đột nhiên cảm thấy hoang mang. Sau một lúc lâu, cô mỉm cười, gằn giọng nói: "Đúng vậy, hắn chỉ có thể chào hỏi em thôi. Nếu hắn dám đến gần, anh sẽ đánh cho hắn thua tan tác." Cô nắm tay Bạc Cận Ngôn, anh cũng mỉm cười.
"Cám ơn anh, Cận Ngôn." Giản Dao vùi đầu vào ngực anh.
"Chậc, cám ơn gì chứ." Bạc Cận Ngôn đáp, "Anh bảo vệ cho bảo bối của mình, chẳng lẽ còn cần người cám ơn sao?"
Giản Dao cười: "Tiếp theo làm như thế nào?"
"Chúng ta đã thăm dò được quá khứ, biết được hiện tại của hắn, tiếp theo..."
"Đoán trước hành vi tương lai của hắn." Cả hai âm thanh cùng bật ra.
Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh, tay anh khẽ xoa mặt cô, hai người im lặng một lát, anh nói: "Chậc, càm giác này, em có biết cảm giác trong lòng anh là gì không, thực sự quá tốt."
Giản Dao nắm ngón tay gầy gầy của anh, im lặng, không nói lời nào.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục chậm rãi nói: "Mấy năm gần đây hắn toàn giết tội phạm bị truy nã, nó đã trở thành thú vui săn bắn của hắn. Người thường không thỏa mãn được hắn, vậy tiếp theo nếu muốn công khai khiêu khích cảnh sát, hắn sẽ nhanh chóng gây án. Còn chúng ta phải dựa theo sở thích của hắn, tìm một tên tội phạm đang bị truy nã đáng bị giết, phải tìm được con mồi nhanh hơn so với hắn. Sau đó ôm cây đợi thỏ."
Trong lòng Giản Dao chấn động, thật đúng là...sự nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, nhìn qua thì phức tạp, nhưng Bạc Cận Ngôn lại chỉ bằng một câu đã vạch trần được mấu chốt, chạy ở phía sau sát thủ hồ điệp, không bằng rình rập ở phía trước hắn, đoán trước đường đi của hắn để bắt được hắn. Anh điều tra vụ án thích đi đường tắt, em phải làm quen, hơn nữa còn phải đuổi kịp. Cô ngẩng đầu nhìn anh."Hắn sẽ có phòng bị sao?"
"Hắn hoàn toàn không biết chúng ta sẽ làm như vậy."
"Hả?"
Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: "Đây chẳng phải là yêu cầu của hắn sao? Cùng đọ sức với chúng ta xem ai bắt được tên tội phạm truy nã kia trước. Nội tâm của tên tội phạm này đã chìm sâu rồi, đây là lần hắn liều chết, thiêu thân lao đầu vào lửa. Anh thành toàn cho hắn."
Trong lòng Giản Dao chấn động. "Vậy..có khó giải quyết không?"
Bạc Cận Ngôn cười: "Khó giải quyết? Xin phép cho anh nói thẳng, mấy năm gần đây cuối cùng Trung Quốc đã có được một kẻ giống như sát thủ liên hoàn."
Giản Dao im lặng một lát cũng mỉm cười.
Đúng lúc này có người gõ cửa, hình như còn có tiếng nói chuyện. Bạc Cận Ngôn ngừng cười, Giản Dao cũng bỏ tay anh ra đi mở cửa. Trong hành lang ánh đèn sáng rực, Phương Thanh thăm dò đi vào, nhìn một lúc, mỉm cười: "Giản Dao, em xem ai tới thăm chúng ta này."
Giản Dao cười nhìn phía sau anh ta, giật mình. Lạc Lang đứng trong hành lang, mặc bộ âu phục màu đen, hoàn mỹ sạch sẽ, áo sơ mi trắng. Trong tay anh ta còn cầm điếu thuốc, trong tay kia cầm mấy thứ, ngước mắt nhìn thấy cô, mỉm cười. Rõ ràng mới có mười mấy ngày không gặp, nhưng trong lòng Giản Dao bỗng nhiên sinh ra cảm giác như cách mấy đời. Không gian quanh cô như dừng lại trong khoảnh khắc này, còn khi cô nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô. Lúc này cô mới phát hiện, ánh mắt người đàn ông này sâu không thấy đáy. Tầm mắt Lạc Lang cũng chuyển ra phía sau cô: "Anh Bạc."
Tiếng Bạc Cận Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Anh Lạc."
Nghĩ lại đây đúng là lần đầu tiên hai người này gặp lại. Giản Dao hơi do dự. Phương Thanh vui vẻ: "Aiz, tôi nói này, hai người chỉ chào hỏi thôi mà cũng khiến bầu không khí trở nên xa lạ thế này, đúng là hiếm có."
Giản Dao và Lạc Lang đều mỉm cười. Song Bạc Cận Ngôn lại không cười, anh cảm thấy Phương Thanh nói không sai, anh và Lạc Lang vốn là người xa lạ. Ánh mắt Lạc Lang trở lại trên người Giản Dao, dưới tầm mắt dịu dàng của anh ta, ở chỗ nào đó sâu trong lòng Giản Dao bỗng nhiên giật mình, nhưng vẫn mỉm cười như cũ hỏi: "Lạc đại ca, sao anh lại đột nhiên đến đây thế?"
Lạc Lang đáp: "Đúng lúc trong tỉnh này có vụ án, biết mọi người ở đây nên thuận tiện ghé thăm."
Giản Dao gật đầu. Anh ta luôn như vậy, sẽ dốc chút tâm tư cho vụ án có liên quan đến quê nhà, cũng sẽ nhiệt tình hơn một chút. Dù sao anh ta cũng là người sinh trưởng ở thành phố Đồng. Trong hành lang đột nhiên yên tĩnh. Phương Thanh liếc nhìn ba người im lặng, đập vai Lạc Lang, nói: "Đi thôi, bọn tôi còn chưa ăn cơm đâu, ăn cùng nhé." Sau đó lại chỉ gói to trong tay Lạc Lang: "Anh mang thứ gì tốt cho chúng tôi ăn, đúng không?"
Lạc Lang cười đưa gói to cho anh ta, lại hút nốt điếu thuốc.
Lúc này Bạc Cận Ngôn và Giản Dao từ trong phòng đi ra, cô không nhìn anh ta, tay Bạc Cận Ngôn đặt lên vai Giản Dao. "Đi cùng bọn em nhé." Giản Dao thấp giọng nói.
Bạc Cận Ngôn khẽ "ừ" một tiếng.
Lạc Lang hút thuốc, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, tất cả ánh đèn trong thành thị đều đã sáng lên, giống như một con mắt đang nhìn anh ta. Lúc này Phương Thanh lại vỗ vai anh ta: "Nghĩ gì thế? Đi thôi!"
Lạc Lang cũng mỉm cười đi theo.
Đám Giản Dao đến tận nơi này mà chỉ nhận được có một biệt danh. Cho dù hỏi thế nào, Từ Hồ Cường cũng không nhớ nổi, không biết bất cứ gì có liên quan đến "Thạch Đầu Tử" kia. Tên thật của hắn là gì, nhà ở đâu, chỉ nhớ loáng thoáng Thạch Đầu Tử kia rất cao, không nhớ rõ mặt mũi. Đã hai mươi năm trôi qua, người mất năm đó thì đã mất, tan tác thì đã tan tác. Thạch Đầu Tử chỉ là một tiểu đệ lăn lộn một thời gian trong đó, tất nhiên là cũng chả có mấy người nhớ được người này. Manh mối dường như gián đoạn. Song tất cả mọi người đều biết bọn họ cách chân tướng đã rất gần.
Mục tiêu thứ hai Bạc Cận Ngôn đến thăm hỏi ở thành phố Đồng là gia đình đã mất con hơn mười năm. Nói một cách công bằng, điều kiện kinh tế của gia đình này cũng không tệ. Bọn họ sống ở một chung cư trong trung tâm thành phố, khi cửa mở ra, đám Giản Dao nhìn thấy hai khuôn mặt già nua mà tiều tụy. Bọn họ đã nhận được tin tức về thi thể con trai rồi, nhưng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy. Con của họ là người thiếu niên đầu tiên bị sát thủ hồ điệp giết hại. Bọn họ đã đợi đến mức không còn hi vọng, nhưng khi biết được con trai đã bị người tàn nhẫn sát hại hơn mười năm về trước, sự chờ đợi mấy năm nay chỉ là vô nghĩa, nhưng vẫn không nhịn được nước mắt lã chã.
"Lí Chi Tân là cậu bé như thế nào ạ?" Giản Dao dịu dàng hỏi. Bất cứ nạn nhân nào ở trước mặt cô luôn nhận được sự an ủi, thả lỏng sự phòng bị.
"Chi Tân nó...là đứa bé ngoan." Mẹ cậu bé bật khóc nói, "Lúc còn nhỏ rất hiếu thảo..."
Bất cứ đứa trẻ nào trong mắt cha mẹ đều trong sáng không nhiễm một hạt bụi. Huống chi là đứa trẻ đã mất. Cùng lúc đó, Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn tìm kiếm trong phòng cậu bé năm đó, tìm kiếm nguyên nhân và đặc điểm khiến cậu bé trở thành nạn nhân đầu tiên, là kích thích gì khiến sát thủ bắt đầu gây án.
Đồ dùng trong nhà bày biện đều là từ thế kỉ trước, từ sau khi cậu bé mất tích, mọi thứ đều được giữ nguyên chưa từng động vào. Phương Thanh mở tủ quần áo cũ ra, nhìn quần áo thuộc về cậu bé. Ngoài đồng phục, đồ thể thao, anh ta bất ngờ nhìn thấy một số...nói như thế nào nhỉ, áo phông không tay phổ biến trên đường phố, áo phông. Trên tường dán những poster phim ngày xưa, đều đã ố vàng. Trong ngăn kéo có súng đồ chơi, Phương Thanh cầm ra, bắn một cái lên đùi. Shit, nói là đạn đồ chơi mà đau phết, đùi đỏ lên rồi. Cuối cùng, Phương Thanh tìm được một hộp để đồ dưới giường, lấy một con dao bầu đã rỉ sét ra. Xem ra cha mẹ của Lí Chi Tân coi như không biết về sự tồn tại của con dao này, nhưng đã trở thành di vật của cậu ta thì phải giữ gìn. Là cha mẹ ai chẳng chiều chuộng con cái. Chấm dứt hành trình ở thành phố Đồng, tổ vụ án đặc biệt trở về tổng bộ chỉ huy ở thành phố Tuân bên cạnh. Bạc Cận Ngôn ngồi nói chuyện với An Nham một lúc.
"Ảnh chụp hiện trường năm đó đã sắp xếp lại rồi chứ?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
An Nham: "Đương nhiên."
"Làm thành hình chiếu 3D chưa?"
"Rồi. Nhóm cảnh sát năm đó chụp lại rất tỉ mỉ, em đã đưa hết vào máy tính. Anh muốn tìm gì?"
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát nói: "Cậu nhìn cha vợ tôi theo các góc độ. Lúc ông nằm trong vũng máu có giống một con bướm không?"
An Nham chấn động, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tứ chi bị nghiền nát, vặn vẹo, còn máu như hình vẽ lan tràn ở sau lưng. Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa sổ, gió mát thổi qua mặt anh. Trong đầu anh nhớ tới rất lâu trước kia cũng từng có một người khác thay anh điều tra vụ án của Giản Dực, thậm chí có một số hình ảnh cũng là người đó tìm được. Người đó lương thiện, mỉm cười nói: "Cậu cho rằng tớ quan tâm đến cô ấy nên thuê phòng hộ à? Tớ cũng hơi đau lòng cho cô ấy."
"Cận Ngôn à, cậu nói xem có phải mẹ Giản Dao coi trọng tớ không, muốn tớ làm con rể. Bà luôn mỉm cười với tớ."
"Chậc, có cậu ở đây, coi trọng tớ đúng là chuyện lạ."
Tử Ngộ, quanh quẩn một vòng, vận mệnh lại đưa chúng ta trở về điểm xuất phát.
Một mình Giản Dao ngồi trong văn phòng, một lát sau, nghe thấy có tiếng gậy khẽ chạm trên mặt đất, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Bạc Cận Ngôn đẩy cửa đi vào. "Giản Dao."
"Em ở trong này."
Anh đi đến ngồi xuống đối diện cô: "Anh đã có kết luận rồi."
Trong lòng Giản Dao căng thẳng: "Anh nói đi."
"Sát thủ hồ điệp chính là Thạch Đầu Tử, sau khi trưởng thành hắn trở thành sát thủ hồ điệp."
Dù trong lòng đã có phán đoán về điều này, nhưng nghe Bạc Cận Ngôn khẳng định như thế, trong lòng Giản Dao vẫn dâng lên cảm giác khó tả: "Thật sao? Tại sao hắn...phải làm như vậy?"
"Hắn đang trả nợ." Bạc Cận Ngôn nói, "Trả nợ những tội mình từng phạm phải. Năm đó ở hiện trường giết người, hắn nhất định đã có mặt, thậm chí còn động vào dao. Chuyện này tạo thành kích thích lớn đối với tinh thần hắn, sau đó trở thành ác mộng của hắn. Bộ dáng cha em nằm trong vũng máu bị tưởng tượng thành con bướm trong lòng hắn. Sát thủ hồ điệp đã bắt đầu từ đó. Một bằng chứng chứng tỏ rõ ràng cho điều đó là mấy người đầu tiên đều là hắn dùng dao giết bừa, sau đó vẽ thành con bướm. Đây đúng là phản ánh cho tâm lý hắn. Cậu thiếu niên bị giết đầu tiên dường như chính là phiên bản của hắn. Hắn căm ghét chính mình như vậy, cho nên giết chết Lí Chi Tân đối với hắn mà nói giống như giết chính mình một lần. Song càng giết nhiều người, sự áy náy, đau khổ và vui vẻ lại càng nhiều, hắn càng lún sâu. Cho nên ở bên cạnh thi thể mấy nạn nhân ban đầu sẽ có bát hương để truy điệu và áy náy. Sau đó, hắn tìm được cách cân bằng, hắn bắt đầu giết tội phạm. Như vậy có thể thỏa mãn sự đòi hỏi trong tâm lý hắn, lại không đến mức tạo thành gánh nặng tâm lý. Hắn cũng bắt đầu hưởng thụ giết người, từ sự mô phỏng ban đầu, chém giết lung tung, biến thành phương thức giết người tàn nhẫn tinh xảo. Anh nghĩ hắn lựa chọn thân phận của một trong những hung thủ giết chết cha em đi thuê vùng núi kia cũng có ý nghĩa chuộc tội. Lấy tên của cha em, chuộc tội, giết chết những tên tội phạm độc ác. Hắn không giống với những sát thủ liên hoàn chúng ta đã từng gặp. Anh nghĩ hai mươi năm nay hắn chưa từng vui vẻ, lỗi lầm phạm phải thời trẻ đã khiến hắn phải chịu trách nhiệm cả đời. Hơn nữa hiện tại hắn đã không thể chịu nổi được nữa nên muốn làm một kết thúc."
Giản Dao ngẩng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Tầng mây đen vòng quanh ánh trăng. Vầng sáng của ánh trăng kia mơ hồ tỏa sáng. Ngọn cây yên tĩnh, dưới lầu yên tĩnh tựa như vùng quê. Trong bóng đêm có thứ gì đó giống như xuyên thủng lòng người, đánh sâu vào trong linh hồn. Cô muốn đi lấy nước uống, lại phát hiện ngón tay lạnh lẽo. Cô cúi đầu khẽ hỏi :"Cho nên...J ở hiện trường tội phạm kia chính là Jenny sao?"
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, tay chạm lên đầu cô đáp: "Có thể."
"Hắn luôn quan sát em?"
"Chuyện duy nhất hắn có thể làm chỉ là chào hỏi em thôi." Bạc Cận Ngôn nói.
Giản Dao nhìn về phía anh, đột nhiên cảm thấy hoang mang. Sau một lúc lâu, cô mỉm cười, gằn giọng nói: "Đúng vậy, hắn chỉ có thể chào hỏi em thôi. Nếu hắn dám đến gần, anh sẽ đánh cho hắn thua tan tác." Cô nắm tay Bạc Cận Ngôn, anh cũng mỉm cười.
"Cám ơn anh, Cận Ngôn." Giản Dao vùi đầu vào ngực anh.
"Chậc, cám ơn gì chứ." Bạc Cận Ngôn đáp, "Anh bảo vệ cho bảo bối của mình, chẳng lẽ còn cần người cám ơn sao?"
Giản Dao cười: "Tiếp theo làm như thế nào?"
"Chúng ta đã thăm dò được quá khứ, biết được hiện tại của hắn, tiếp theo..."
"Đoán trước hành vi tương lai của hắn." Cả hai âm thanh cùng bật ra.
Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh, tay anh khẽ xoa mặt cô, hai người im lặng một lát, anh nói: "Chậc, càm giác này, em có biết cảm giác trong lòng anh là gì không, thực sự quá tốt."
Giản Dao nắm ngón tay gầy gầy của anh, im lặng, không nói lời nào.
Bạc Cận Ngôn tiếp tục chậm rãi nói: "Mấy năm gần đây hắn toàn giết tội phạm bị truy nã, nó đã trở thành thú vui săn bắn của hắn. Người thường không thỏa mãn được hắn, vậy tiếp theo nếu muốn công khai khiêu khích cảnh sát, hắn sẽ nhanh chóng gây án. Còn chúng ta phải dựa theo sở thích của hắn, tìm một tên tội phạm đang bị truy nã đáng bị giết, phải tìm được con mồi nhanh hơn so với hắn. Sau đó ôm cây đợi thỏ."
Trong lòng Giản Dao chấn động, thật đúng là...sự nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, nhìn qua thì phức tạp, nhưng Bạc Cận Ngôn lại chỉ bằng một câu đã vạch trần được mấu chốt, chạy ở phía sau sát thủ hồ điệp, không bằng rình rập ở phía trước hắn, đoán trước đường đi của hắn để bắt được hắn. Anh điều tra vụ án thích đi đường tắt, em phải làm quen, hơn nữa còn phải đuổi kịp. Cô ngẩng đầu nhìn anh."Hắn sẽ có phòng bị sao?"
"Hắn hoàn toàn không biết chúng ta sẽ làm như vậy."
"Hả?"
Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói: "Đây chẳng phải là yêu cầu của hắn sao? Cùng đọ sức với chúng ta xem ai bắt được tên tội phạm truy nã kia trước. Nội tâm của tên tội phạm này đã chìm sâu rồi, đây là lần hắn liều chết, thiêu thân lao đầu vào lửa. Anh thành toàn cho hắn."
Trong lòng Giản Dao chấn động. "Vậy..có khó giải quyết không?"
Bạc Cận Ngôn cười: "Khó giải quyết? Xin phép cho anh nói thẳng, mấy năm gần đây cuối cùng Trung Quốc đã có được một kẻ giống như sát thủ liên hoàn."
Giản Dao im lặng một lát cũng mỉm cười.
Đúng lúc này có người gõ cửa, hình như còn có tiếng nói chuyện. Bạc Cận Ngôn ngừng cười, Giản Dao cũng bỏ tay anh ra đi mở cửa. Trong hành lang ánh đèn sáng rực, Phương Thanh thăm dò đi vào, nhìn một lúc, mỉm cười: "Giản Dao, em xem ai tới thăm chúng ta này."
Giản Dao cười nhìn phía sau anh ta, giật mình. Lạc Lang đứng trong hành lang, mặc bộ âu phục màu đen, hoàn mỹ sạch sẽ, áo sơ mi trắng. Trong tay anh ta còn cầm điếu thuốc, trong tay kia cầm mấy thứ, ngước mắt nhìn thấy cô, mỉm cười. Rõ ràng mới có mười mấy ngày không gặp, nhưng trong lòng Giản Dao bỗng nhiên sinh ra cảm giác như cách mấy đời. Không gian quanh cô như dừng lại trong khoảnh khắc này, còn khi cô nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô. Lúc này cô mới phát hiện, ánh mắt người đàn ông này sâu không thấy đáy. Tầm mắt Lạc Lang cũng chuyển ra phía sau cô: "Anh Bạc."
Tiếng Bạc Cận Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Anh Lạc."
Nghĩ lại đây đúng là lần đầu tiên hai người này gặp lại. Giản Dao hơi do dự. Phương Thanh vui vẻ: "Aiz, tôi nói này, hai người chỉ chào hỏi thôi mà cũng khiến bầu không khí trở nên xa lạ thế này, đúng là hiếm có."
Giản Dao và Lạc Lang đều mỉm cười. Song Bạc Cận Ngôn lại không cười, anh cảm thấy Phương Thanh nói không sai, anh và Lạc Lang vốn là người xa lạ. Ánh mắt Lạc Lang trở lại trên người Giản Dao, dưới tầm mắt dịu dàng của anh ta, ở chỗ nào đó sâu trong lòng Giản Dao bỗng nhiên giật mình, nhưng vẫn mỉm cười như cũ hỏi: "Lạc đại ca, sao anh lại đột nhiên đến đây thế?"
Lạc Lang đáp: "Đúng lúc trong tỉnh này có vụ án, biết mọi người ở đây nên thuận tiện ghé thăm."
Giản Dao gật đầu. Anh ta luôn như vậy, sẽ dốc chút tâm tư cho vụ án có liên quan đến quê nhà, cũng sẽ nhiệt tình hơn một chút. Dù sao anh ta cũng là người sinh trưởng ở thành phố Đồng. Trong hành lang đột nhiên yên tĩnh. Phương Thanh liếc nhìn ba người im lặng, đập vai Lạc Lang, nói: "Đi thôi, bọn tôi còn chưa ăn cơm đâu, ăn cùng nhé." Sau đó lại chỉ gói to trong tay Lạc Lang: "Anh mang thứ gì tốt cho chúng tôi ăn, đúng không?"
Lạc Lang cười đưa gói to cho anh ta, lại hút nốt điếu thuốc.
Lúc này Bạc Cận Ngôn và Giản Dao từ trong phòng đi ra, cô không nhìn anh ta, tay Bạc Cận Ngôn đặt lên vai Giản Dao. "Đi cùng bọn em nhé." Giản Dao thấp giọng nói.
Bạc Cận Ngôn khẽ "ừ" một tiếng.
Lạc Lang hút thuốc, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, tất cả ánh đèn trong thành thị đều đã sáng lên, giống như một con mắt đang nhìn anh ta. Lúc này Phương Thanh lại vỗ vai anh ta: "Nghĩ gì thế? Đi thôi!"
Lạc Lang cũng mỉm cười đi theo.
Danh sách chương