Còn nhớ khi đó con bé mới 3 tuổi, cái đầu nho nhỏ, cánh tay mập mạp, ánh mắt đen láy. Ai từng gặp cũng khen con bé xinh đẹp.
“Cô nhóc xinh đẹp này lớn lên nhất định sẽ là mỹ nhân.”
Khi đó, tôi luôn vui sướng, kiêu ngạo. Đông Sinh kế thừa ưu điểm của tôi và chồng, trong mắt tôi, từ nhỏ con bé đã là đứa vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa khi còn nhỏ, con bé còn thông minh như vậy.
Lúc nào cũng phải mẹ ôm, dính lấy tôi không chịu buông tay. Điều này khiến cho cha con bé ghen không ít, nhưng có cách nào chứ, con bé là linh hồn, là miếng thịt trong tim tôi.
Tôi dạy Toán ở trường học trong trấn nhỏ. Cha con bé là công nhân bình thường. Thu nhập của chúng tôi không cao, nhưng luôn vui vẻ. Mùa hè, cha con bé sẽ mang nó đến khe suối bơi lội. Mùa đông, cả nhà chúng tôi vây quanh lò sưởi, tôi kể chuyện cho con bé nghe.
Chúng tôi vô cùng vui vẻ. Mỗi giây mỗi phút đều giống như được ông trời ban ơn. Bởi vì sự xuất hiện của bảo bối Đông Sinh, làm cho cuộc sống bình thường của chúng tôi trở nên đặc biệt.
Sau đó con bé dần trường thành, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng bắt đầu hơi nổi loạn, có những tâm sự không muốn chia sẻ với mẹ.
Cô gái xinh đẹp thì luôn gặp phải chuyện phiền phức. Khi học cấp hai, số lượng nam sinh theo con bé về nhà khá nhiều, tôi còn nhìn thấy con bé nhịn tiền ăn sáng mua son môi tô, tôi luôn rất tức giận. Khi đó cha con bé luôn khuyên tôi: “Bỏ đi… Bỏ đi, con gái trưởng thành là như vậy đấy, bà không thể quản nó quá nhiều.” Tôi không đồng ý, tôi không ngừng dạy bảo con bé không được qua lại với nam sinh. Tôi vứt son môi giá rẻ con bé mua đi.
Khi đó, con bé cũng hơi cái giận, khóc rồi đóng sầm cửa phòng lại, mấy ngày giận dỗi không nói chuyện với tôi.
Lúc ấy tôi không để tâm. Cha mẹ nghiêm khắc dạy bảo sau này sẽ mang lại lợi ích cho con bé.
Nhưng khoảng cách giữa tôi và Đông Sinh cũng bắt đầu từ đó.
Cấp ba con bé bắt đầu trở nên im lặng. Mặc dù tôi phát hiện thư nam sinh viết cho con bé trong cặp sách, nhưng trước khi tôi tra hỏi, con bé sẽ thản nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ không cần phải để ý bọn họ, chỉ là đám nam sinh ngây thơ muốn chết.” Tôi nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lúc ấy tôi cảm thấy con bé nhất định là đã có bạn trai, yêu sớm, nhưng chưa từng thấy nam sinh kia, cũng không bắt được chứng cứ. Ở nhà con bé không nói quá nhiều, khi ăn cơm sẽ đeo tai nghe nhạc hoặc ôn bài. Giống như con bé có thế giới của riêng mình, tôi và cha nó không thể đi vào được.
Tôi hơi khổ sở, nhưng dù sao vẫn tốt. Suy cho cùng bản tính của con bé lương thiện lạc quan, hiện tại hơi nổi loạn, nhưng trưởng thành sẽ tốt thôi.
Thành tích của Đông Sinh cũng bình thường, thi vào đại học khá tốt, đỗ đại học chính quy. Vì thế, tôi và cha con bé vô cùng vui vẻ. Đông Sinh cũng rất vui vẻ, nói: “Cha, mẹ, chờ sau khi con kiếm được nhiều tiền sẽ cho cha mẹ sống những ngày thật tốt.” Cha con bé vội nói: “Ừ, ừ!” Tôi lại cười nói: “Mẹ không cần con kiếm được nhiều tiền, con có cuộc sống khỏe mạnh, bình an, phong phú là tốt rồi.” “Chậc…” Đông Sinh bĩu môi, dường như cảm thấy phiền phức vì tôi giáo điều, nhưng con bé vẫn rất vui vẻ, ngày đó ăn cơm xong không ngừng lôi kéo chúng tôi trò chuyện. Giống như trở lại lúc nhỏ, cả nhà thân mật khắng khít.
Đông Sinh của tôi cuối cùng đã trưởng thành rồi.
Sau khi lên đại học, Đông Sinh giống như chim nhỏ được thả tự do, hiếm khi về nhà, nhưng thường xuyên gọi điện thoại. Tôi biết với ngoại hình xinh đẹp, sáng sủa của con bé, nhất định sẽ như cá gặp nước ở đại học, rất nhiều người thích, rất nhiều người theo đuổi. Tôi cũng từng dặn dò con bé trong điện thoại: “Hiện tại con đã trưởng thành rồi, nếu thật sự muốn yêu đương thì quan trọng nhất là nhân phẩm, phải đối xử tốt với con, điều kiện gia đình không có trở ngại, diện mạo thì không cần phải quan tâm….” Khi đó con bé luôn ngắt lời tôi: “Mẹ… Tự con có chừng mực.” Vẫn không chịu nói rõ với tôi.
Biến cố đột nhiên ập đến.
Trong một lần gặp tai nạn sản xuất cha Đông Sinh qua đời, cuối cùng ông ấy không còn quay về được nữa. Nguyên nhân xảy ra tai nạn là do công nhân thao tác sai, nhưng nhà người công nhân đó cũng nghèo khổ. Cho nên, cuối cùng chúng tôi chỉ lấy chút tiền bồi thường còm cõi.
Đông Sinh chạy suốt đêm trở về, ôm thi thể cha khóc, tôi cũng khóc, nhưng khóc xong rồi, tôi còn phải đi rửa thức ăn, nấu cơm, bởi vì tôi không thể để cho con mình bị đói. Lúc ấy, Đông Sinh nhìn bộ dáng khóc đến chết đi sống lại của tôi, sau đó ôm lấy tôi nói: “Mẹ, mẹ đừng đau lòng. Mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ, cha đang ở trên trời nhìn chúng ta đấy.”
Trong một đêm Đông Sinh trở nên hiểu chuyện.
Ngày nghỉ con bé luôn trở về nhà, nấu cơm, mua đồ ăn, quét dọn nhà cửa với tôi. Dường như gọi điện thoại mỗi ngày. Tôi cũng dần biết, ngoài thời gian học con bé còn đi làm thuê. Bắt đầu từ học kì hai, con bé đã không còn xin tiền học và sinh hoạt trong nhà nữa. Nỗi đau mất chồng của tôi dần lắng xuống, nhưng con bé vẫn luôn lo lắng, tôi khuyên con bé: “Đông Sinh, không cần phải làm thuê, trong nhà còn có chút tiền. Con ráng giao lưu với bạn học, sau này mới có ích cho công việc của con.”
Con bé cũng không để ý, nói: “Con biết mình đang làm gì. Bọn họ đều có cha mẹ giúp đỡ sắp xếp công việc, con không giống bọn họ, con phải tự mình cố gắng.”
Nghe nói như vậy, tôi im lặng, cảm thấy khổ sở lại bất lực.
Là người làm cha mẹ như chúng tôi không có bản lĩnh. Đứa con tốt như vậy, lại không thể mang đến cuộc sống và tương lai tốt đẹp cho con bé.
Có một thời gian, tôi xin đơn vị nghỉ hè, đến chỗ Đông Sinh thăm con bé. Con bé rất vui vẻ, hơn nữa còn nghĩ cách thuê được một phòng của bạn học. Thời gian đó, hai mẹ con tôi vô cùng vui vẻ. Ban ngày con bé đi học, còn phải đi làm thuê, đêm khuya mới trở về. Tôi cũng nhìn thấy thành phố lớn này có cuộc sống tốt đẹp và phồn vinh.
Khi đó con bé nói: “Mẹ, chờ con tốt nghiệp, sẽ thuê một căn phòng như thế này, hai mẹ con mình ở cùng nhau nhé.”
Tôi cười nói được.
Có một lần, tôi đang lau nhà, ngẩng đầu lên, nhìn thấy con bé ở trong phòng đeo tai nghe, cười rất vui vẻ với máy tính. Đó là một nụ cười khó có thể miêu tả được, lòng tôi chấn động. Chờ khi con bé không chú ý, tôi lén đứng ở sau lưng nhìn.
Tôi thấy một số QQ, avatar là một người đàn ông. Khung trò chuyện của hai người đã rất dài. Còn dòng chữ mới nhất người kia gửi đến là:
Cơ thể của em thật đẹp. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
Tôi không biết miêu tả cảm giác của mình như thế nào. Ngày đó làm chuyện gì trong lòng cũng đều hoảng hốt. Tới buổi tối, nhìn thấy Đông Sinh yên ổn nằm trên giường, tôi đẩy cửa ra, đứng ở ban công, nhìn sao trời, mới bình thường trở lại.
Con gái trưởng thành rồi, nó sẽ có cuộc sống của riêng mình. Cha nó nói rất đúng, không cần can thiệp vào.
Trong lòng con bé luôn khát vọng tình yêu, khát vọng có người để dựa vào. Mà người con bé muốn dựa vào không phải là tôi.
Nhưng đúng là tôi vẫn không nhịn được nói bóng gió cho con bé phải có tâm lý đề phòng đàn ông, phải bảo vệ mình. Đông Sinh ấp úng, không nói nhiều lời với tôi. Tôi đành phải từ bỏ.
“Cô nhóc xinh đẹp này lớn lên nhất định sẽ là mỹ nhân.”
Khi đó, tôi luôn vui sướng, kiêu ngạo. Đông Sinh kế thừa ưu điểm của tôi và chồng, trong mắt tôi, từ nhỏ con bé đã là đứa vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa khi còn nhỏ, con bé còn thông minh như vậy.
Lúc nào cũng phải mẹ ôm, dính lấy tôi không chịu buông tay. Điều này khiến cho cha con bé ghen không ít, nhưng có cách nào chứ, con bé là linh hồn, là miếng thịt trong tim tôi.
Tôi dạy Toán ở trường học trong trấn nhỏ. Cha con bé là công nhân bình thường. Thu nhập của chúng tôi không cao, nhưng luôn vui vẻ. Mùa hè, cha con bé sẽ mang nó đến khe suối bơi lội. Mùa đông, cả nhà chúng tôi vây quanh lò sưởi, tôi kể chuyện cho con bé nghe.
Chúng tôi vô cùng vui vẻ. Mỗi giây mỗi phút đều giống như được ông trời ban ơn. Bởi vì sự xuất hiện của bảo bối Đông Sinh, làm cho cuộc sống bình thường của chúng tôi trở nên đặc biệt.
Sau đó con bé dần trường thành, vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng bắt đầu hơi nổi loạn, có những tâm sự không muốn chia sẻ với mẹ.
Cô gái xinh đẹp thì luôn gặp phải chuyện phiền phức. Khi học cấp hai, số lượng nam sinh theo con bé về nhà khá nhiều, tôi còn nhìn thấy con bé nhịn tiền ăn sáng mua son môi tô, tôi luôn rất tức giận. Khi đó cha con bé luôn khuyên tôi: “Bỏ đi… Bỏ đi, con gái trưởng thành là như vậy đấy, bà không thể quản nó quá nhiều.” Tôi không đồng ý, tôi không ngừng dạy bảo con bé không được qua lại với nam sinh. Tôi vứt son môi giá rẻ con bé mua đi.
Khi đó, con bé cũng hơi cái giận, khóc rồi đóng sầm cửa phòng lại, mấy ngày giận dỗi không nói chuyện với tôi.
Lúc ấy tôi không để tâm. Cha mẹ nghiêm khắc dạy bảo sau này sẽ mang lại lợi ích cho con bé.
Nhưng khoảng cách giữa tôi và Đông Sinh cũng bắt đầu từ đó.
Cấp ba con bé bắt đầu trở nên im lặng. Mặc dù tôi phát hiện thư nam sinh viết cho con bé trong cặp sách, nhưng trước khi tôi tra hỏi, con bé sẽ thản nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ không cần phải để ý bọn họ, chỉ là đám nam sinh ngây thơ muốn chết.” Tôi nhất thời không biết nói gì cho phải.
Lúc ấy tôi cảm thấy con bé nhất định là đã có bạn trai, yêu sớm, nhưng chưa từng thấy nam sinh kia, cũng không bắt được chứng cứ. Ở nhà con bé không nói quá nhiều, khi ăn cơm sẽ đeo tai nghe nhạc hoặc ôn bài. Giống như con bé có thế giới của riêng mình, tôi và cha nó không thể đi vào được.
Tôi hơi khổ sở, nhưng dù sao vẫn tốt. Suy cho cùng bản tính của con bé lương thiện lạc quan, hiện tại hơi nổi loạn, nhưng trưởng thành sẽ tốt thôi.
Thành tích của Đông Sinh cũng bình thường, thi vào đại học khá tốt, đỗ đại học chính quy. Vì thế, tôi và cha con bé vô cùng vui vẻ. Đông Sinh cũng rất vui vẻ, nói: “Cha, mẹ, chờ sau khi con kiếm được nhiều tiền sẽ cho cha mẹ sống những ngày thật tốt.” Cha con bé vội nói: “Ừ, ừ!” Tôi lại cười nói: “Mẹ không cần con kiếm được nhiều tiền, con có cuộc sống khỏe mạnh, bình an, phong phú là tốt rồi.” “Chậc…” Đông Sinh bĩu môi, dường như cảm thấy phiền phức vì tôi giáo điều, nhưng con bé vẫn rất vui vẻ, ngày đó ăn cơm xong không ngừng lôi kéo chúng tôi trò chuyện. Giống như trở lại lúc nhỏ, cả nhà thân mật khắng khít.
Đông Sinh của tôi cuối cùng đã trưởng thành rồi.
Sau khi lên đại học, Đông Sinh giống như chim nhỏ được thả tự do, hiếm khi về nhà, nhưng thường xuyên gọi điện thoại. Tôi biết với ngoại hình xinh đẹp, sáng sủa của con bé, nhất định sẽ như cá gặp nước ở đại học, rất nhiều người thích, rất nhiều người theo đuổi. Tôi cũng từng dặn dò con bé trong điện thoại: “Hiện tại con đã trưởng thành rồi, nếu thật sự muốn yêu đương thì quan trọng nhất là nhân phẩm, phải đối xử tốt với con, điều kiện gia đình không có trở ngại, diện mạo thì không cần phải quan tâm….” Khi đó con bé luôn ngắt lời tôi: “Mẹ… Tự con có chừng mực.” Vẫn không chịu nói rõ với tôi.
Biến cố đột nhiên ập đến.
Trong một lần gặp tai nạn sản xuất cha Đông Sinh qua đời, cuối cùng ông ấy không còn quay về được nữa. Nguyên nhân xảy ra tai nạn là do công nhân thao tác sai, nhưng nhà người công nhân đó cũng nghèo khổ. Cho nên, cuối cùng chúng tôi chỉ lấy chút tiền bồi thường còm cõi.
Đông Sinh chạy suốt đêm trở về, ôm thi thể cha khóc, tôi cũng khóc, nhưng khóc xong rồi, tôi còn phải đi rửa thức ăn, nấu cơm, bởi vì tôi không thể để cho con mình bị đói. Lúc ấy, Đông Sinh nhìn bộ dáng khóc đến chết đi sống lại của tôi, sau đó ôm lấy tôi nói: “Mẹ, mẹ đừng đau lòng. Mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ, cha đang ở trên trời nhìn chúng ta đấy.”
Trong một đêm Đông Sinh trở nên hiểu chuyện.
Ngày nghỉ con bé luôn trở về nhà, nấu cơm, mua đồ ăn, quét dọn nhà cửa với tôi. Dường như gọi điện thoại mỗi ngày. Tôi cũng dần biết, ngoài thời gian học con bé còn đi làm thuê. Bắt đầu từ học kì hai, con bé đã không còn xin tiền học và sinh hoạt trong nhà nữa. Nỗi đau mất chồng của tôi dần lắng xuống, nhưng con bé vẫn luôn lo lắng, tôi khuyên con bé: “Đông Sinh, không cần phải làm thuê, trong nhà còn có chút tiền. Con ráng giao lưu với bạn học, sau này mới có ích cho công việc của con.”
Con bé cũng không để ý, nói: “Con biết mình đang làm gì. Bọn họ đều có cha mẹ giúp đỡ sắp xếp công việc, con không giống bọn họ, con phải tự mình cố gắng.”
Nghe nói như vậy, tôi im lặng, cảm thấy khổ sở lại bất lực.
Là người làm cha mẹ như chúng tôi không có bản lĩnh. Đứa con tốt như vậy, lại không thể mang đến cuộc sống và tương lai tốt đẹp cho con bé.
Có một thời gian, tôi xin đơn vị nghỉ hè, đến chỗ Đông Sinh thăm con bé. Con bé rất vui vẻ, hơn nữa còn nghĩ cách thuê được một phòng của bạn học. Thời gian đó, hai mẹ con tôi vô cùng vui vẻ. Ban ngày con bé đi học, còn phải đi làm thuê, đêm khuya mới trở về. Tôi cũng nhìn thấy thành phố lớn này có cuộc sống tốt đẹp và phồn vinh.
Khi đó con bé nói: “Mẹ, chờ con tốt nghiệp, sẽ thuê một căn phòng như thế này, hai mẹ con mình ở cùng nhau nhé.”
Tôi cười nói được.
Có một lần, tôi đang lau nhà, ngẩng đầu lên, nhìn thấy con bé ở trong phòng đeo tai nghe, cười rất vui vẻ với máy tính. Đó là một nụ cười khó có thể miêu tả được, lòng tôi chấn động. Chờ khi con bé không chú ý, tôi lén đứng ở sau lưng nhìn.
Tôi thấy một số QQ, avatar là một người đàn ông. Khung trò chuyện của hai người đã rất dài. Còn dòng chữ mới nhất người kia gửi đến là:
Cơ thể của em thật đẹp. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.
Tôi không biết miêu tả cảm giác của mình như thế nào. Ngày đó làm chuyện gì trong lòng cũng đều hoảng hốt. Tới buổi tối, nhìn thấy Đông Sinh yên ổn nằm trên giường, tôi đẩy cửa ra, đứng ở ban công, nhìn sao trời, mới bình thường trở lại.
Con gái trưởng thành rồi, nó sẽ có cuộc sống của riêng mình. Cha nó nói rất đúng, không cần can thiệp vào.
Trong lòng con bé luôn khát vọng tình yêu, khát vọng có người để dựa vào. Mà người con bé muốn dựa vào không phải là tôi.
Nhưng đúng là tôi vẫn không nhịn được nói bóng gió cho con bé phải có tâm lý đề phòng đàn ông, phải bảo vệ mình. Đông Sinh ấp úng, không nói nhiều lời với tôi. Tôi đành phải từ bỏ.
Danh sách chương