Tiếng nổ mạnh.
Đột nhiên xuất hiện tiếng nổ mạnh, như là tiếng rít của dã thú san bằng đất, phá cửa sổ mà ra.
Bờ sông vốn trống trải, tiếng nổ kia cách không xa, như thể ở ngay bên tai. Giản Dao lùi về sau nửa bước, vội ngẩng đầu, đã thấy xảy ra vụ nổ, không phải là chỗ toà nhà kia của Tống Khôn sao? Cố An này đã sớm có ám chiêu.
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Dao lạnh run, đột nhiên hoàn hồn, nhưng đã không còn kịp rồi. Cố An tranh thủ thời cơ, nhân lúc cô thất thần, giữ chặt súng lục của cô, nhích sang bên đồng thời bóp cò nổ súng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tốc độ ứng biến một năm này của Giản Dao được Phương Thanh dạy dỗ cũng trở nên nhanh hơn, dịch người, tránh được phát này, đoàng một tiếng bắn xuống đất. Súng trong tay Giản Dao tuột ra, nhưng trong tình hình nguy hiểm này, cô không hề lùi lại mà vẫn tiến tới, hai tay xoay lại cướp súng. Tuy chiêu này không mới, hoàn toàn dựa vào sự can đảm sáng suốt. Cố An hoảng hốt, súng trường trong tay cũng bị cô làm rơi xuống đất.
Tuy vậy kĩ năng của Cố An vẫn cao hơn một bậc, thấy súng tuột khỏi tay, hắn cũng càng điên cuồng, đấm mạnh vào bụng Giản Dao, cô tránh không kịp, bị đau cúi người, hắn lại dùng cổ tay bổ nhào vào gáy Giản Dao, cô kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.
Trong cuộc đấu đầy nguy hiểm như vậy, trong lúc vô thức, Cố An cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Một suy nghĩ xuất hiện với tốc độ ánh sáng lướt qua trong đầu - King đâu rồi? Anh ta đã im ắng quá lâu, làm sao có thể thờ ơ với sự an nguy của vợ?
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, đã hiểu.
Bạc Cận Ngôn vẫn đứng ở cửa nhà gỗ, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt bên người.
Gã mù này có tâm mà vô sức, ha ha. Trong tay hắn và Giản Dao đều có súng, Bạc Cận Ngôn tuỳ tiện tới gần cũng không biết giúp ai nha. Khoé miệng Cố An cong lên, hắn thích xem dáng vẻ bất lực của King. Ví dụ như một năm trước, ví dụ như hiện tại, ha ha...khoé mắt hắn thoáng nhìn, cách Bạc Cận Ngôn không xa, trên mặt đất có mấy tên đàn em nằm rạp, bên hông một người trong số đó còn có súng, nhưng chả sao hết, một kẻ mù loà dù có thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể nào biết được chỗ đó có súng, cũng không có khả năng nhanh chóng lấy được khẩu súng kia.
Cố An đẩy Giản Dao ngã xuống ra, mặt nạ trên mặt chả biết rơi ra từ lúc nào. Hắn lại ngẩng đầu nhìn toà nhà đối diện mơ hồ ánh lửa, trong lòng sung sướng. Hắn xoay người nhặt cây súng mình làm rơi, đồng thời uể oải nói: "King, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, đúng là tuyệt vời..."
Lời hắn nói đột nhiên dừng lại. Cái gáy bị khẽ chạm vào.
Đó là một khẩu súng lạnh như băng, chuẩn xác ngắm vào đầu hắn.
"Đúng vậy, hoàn toàn là vô cùng tuyệt vời, sát thủ mặt nạ." Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violoncello truyền đến.
Cả người Cố An cứng đờ.
King...
Hắn lập tức xoay người lại, ngoài họng súng đen nhánh, hắn còn nhìn thấy một đôi mắt vô cùng sáng ngời. Cho dù sát thủ mặt nạ vô cùng ngang ngược thì lúc này sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Tất cả đều trong dự đoán của hắn, ngoài lúc này người nọ mở mắt. Hắn nhìn thấy King vừa khiến bọn hắn vừa sợ vừa hận, cứ thế đứng trên đất trống bên ngoài ngôi nhà, không đeo kính râm, kính râm bị ném trên mặt đất. Khẩu súng vốn nằm bên hông gã kia trên mặt đất đã không còn thấy đâu. Ánh mắt Bạc Cận Ngôn trong suốt giống như năm đó, như là trăng sáng trong nước. Ánh trăng kia lặng lẽ đứng đấy, độc lập như là đã ngóng nhìn tất cả từ rất lâu.
Nước mắt Cố An đột nhiên bừng lên, nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng cười khàn: "Ha ha...Họ King, ánh mắt của anh...tốt rồi nha..."
Bạc Cận Ngôn cũng không để ý tới sự điên rồ của hắn, trong mắt anh như có một con sông dài lặng im.
"Có phải là mày giết Phó Tử Ngộ?"
Vẻ mặt Cố An dần trở nên lãnh đạm, thờ ơ đáp: "Đúng vậy, Phó Tử Ngộ của anh chả thú vị chút nào, cho dù tra tấn thế nào cũng không chịu cầu xin một câu, còn muốn mang đi Hàn Vũ Mông của tôi, sau đó tôi đem hắn..."
Lời hắn còn chưa dứt.
"Đoàng", một tiếng súng vang lên, Bạc Cận Ngôn bắn vào ngực phải gã. Cố An kêu lên một tiếng, người hơi lắc lư, nhưng vẫn không ngã xuống, khoé miệng có máu, nụ cười càng sáng lạn hơn: "Chậc chậc, anh tức giận sao? Đau lòng sao? Có phải cảm thấy cuộc đời hắn mợ nó thật thảm hại không? Anh sớm nên tỉnh ngộ ra nha, tại sao phải đợi Phó Tử Ngộ chết rồi mới nhận ra chứ?"
"Không. Tao không cảm thấy cuộc đời thảm hại." Bạc Cận Ngôn nói, đồng thời lại bắn một nhát trúng phần bụng Cố An, phát súng này khiến Cố An không đứng nổi nữa, như một nắm bùn nhão rơi xuống đất, trên đầu tiếp tục vang lên tiếng nói của Bạc Cận Ngôn: "Có người cho dù đã chết đi, cuộc đời cậu ấy ngắn ngủi vẫn sáng lạn đáng quý như kim cương. Chỉ có mình mày cho rằng thảm hại, cho nên cảm thấy toàn bộ thế giới đều thảm hại."
Cố An cúi đầu cười, khạc ra một ngụm máu tươi.
"Ánh mắt của anh...tốt lên từ lúc nào?" Hắn hỏi, "Tôi đã từng nghi ngờ, nhưng các người diễn quá giống...Chậc, không phải, anh lừa cả vợ đấy chứ...King, ván này, tôi thua tâm phục khẩu phục rồi, anh quá biết chơi..."
Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn hắn, đáp: "Ba tháng trước. À...tao nói với chính mình, vĩnh viễn không thể mở mắt ra cho đến khi tìm được hung thủ giết chết Phó Tử Ngộ."
Cố An lập tức hít sâu rồi thở ra, sắc mặt vô cùng ảm đạm, nhất thời không nói gì. Lúc này Bạc Cận Ngôn nói: "Sát thủ mặt nạ, ngẩng đầu."
Cả người Cố An toàn là máu, lại nhếch môi mỉm cười. Hắn cũng không biết hành động này của Bạc Cận Ngôn có ý gì, từ từ ngẩng đầu.
Cả người hắn đột nhiên chấn động.
Lúc này hắn càng nhìn rõ đôi mắt của Bạc Cận Ngôn. Người đàn ông tuấn tú, cao ngạo, gầy gò, đôi mắt kia thâm trầm lạnh lùng. Nhưng tại sao trong đôi mắt đó, Cố An còn thấy được sự ôn hoà bi ai.
Sự bi ai kia ẩn giấu ánh nước, cực kì giống với một người đàn ông khác...
Cả người Cố An cũng bắt đầu phát run, dù cho hắn vốn là người không có nhân tính, lúc này cũng cảm thấy được sự sợ hãi kì lạ nào đó đè nén trong lòng. Cả người hắn run lên, nghẹn ngào: "Phó Tử Ngộ...Ha...Phó Tử Ngộ..."
Lúc này sự bi ai đã biến mất trong mắt Bạc Cận Ngôn, chỉ còn lại màu đen kịt không thấy đáy.
"Đúng vậy." Hắn nói bên tai Cố An, "Đôi mắt này...là của Phó Tử Ngộ. Sau này cũng là của tao."
Anh bắn liền mấy phát, cuối cùng Cố An đã cạn sức, máu me mơ hồ nằm trên đất. Trong nháy mắt, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Bạc Cận Ngôn ngồi xổm một lúc, từ từ đứng lên bước về phía Giản Dao, ôm lấy cô từ mặt đất lên. Đúng lúc này, trong bụi cỏ phía sau nhà gỗ truyền đến tiếng động. Đó là tiếng giày giẫm trên đá. Bạc Cận Ngôn từ từ quay đầu lại.
Nửa cơ thể người nọ ẩn trong bóng tối, trong tay còn cầm súng, thấp giọng: "Cậu không nên tự mình nổ súng giết hắn."
Trước ba phút xảy ra vụ nổ. Lúc ấy bầu không khí còn nghiêm trọng trên toà nhà. Tống Khôn bắn xong một phát, lại phát hiện Cố An đã trốn sau tảng đá, nhất thời không tìm thấy góc để bắn. Trong lòng Tống Khôn tràn đầy hận ý, quay đầu nhìn người nọ cách cửa ra vào gần nhất, cũng là người vạm vỡ nhất, một trong những người đủ để đánh lại Cố An. Gã hung dữ nói: "Cậu dẫn người bắt sống Cố An cho tôi. Dù chỉ còn một hơi cuối cùng, cũng phải ném hắn như con chó đến trước mặt tôi."
Người nọ nhận lệnh đi. Tống Khôn quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Thần cầm di động, sắc mặt tối tăm phiền muộn. Tần Sinh bên cạnh cũng là vẻ mặt âm trầm. Giọng Tống Khôn lại vô cùng bình tĩnh: "Loại trừ tai hoạ này, trong nhà sẽ thái bình. Mọi chuyện trong tay Cố An, sau này dựa vào các cậu."
Trịnh Thần gật đầu một cái, Tần Sinh vội nói: "Vâng."
Tống Khôn đeo tai nghe lên lần nữa, giương súng ngắm, nghe thấy bên trong truyền đến giọng Cố An: "Các người cho rằng mình thực sự nắm chắc thắng lợi trong tay sao... Nhưng mà tất cả vẫn đi theo kế hoạch của tôi đấy!"
Trong lòng Tống Khôn hơi kinh ngạc. Trong giây lát, gã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng tích tích tích, tiếng vang kia ngày càng to càng nhanh. Gã đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Trịnh Thần cúi đầu nhìn về phía điện thoại, tiếng kia đúng là phát ra từ điện thoại đấy.
Mấy hôm trước Cố An đưa cho hắn điện thoại mới. Tần Sinh cũng kinh ngạc nhìn sang. Tống Khôn phản ứng nhanh nhất, hét lên: "Ném đi!" Đồng thời ném súng sang bên cạnh góc tường.
Tuy nhiên Trịnh Thần không ném kịp. Tiếng đinh tai nhức óc vang lên, còn cả ánh lửa đột nhiên bay lên, lập tức kích nổ tất cả. Sóng xung kích thoáng chốc đâm cháy tất cả kính trong phòng, Tống Khôn ngã văng ra, Tần Sinh trúng phải tấn công, ngã xuống đất, lỗ tai ong ong không còn nghe thấy gì nữa. Còn nơi Trịnh Thần đang đứng hiện tại đã là một mảng sương mù, ánh lửa và bã vụn, máu bay khắp nơi trong phòng, chỗ đó không còn gì.
Bạc Cận Ngôn ôm Giản Dao đứng, người nọ cũng từ chỗ tối đi ra, dáng người cao ngất, khuôn mặt cường tráng, đúng là Triệu Khôn.
Bạc Cận Ngôn đi đến cửa nhà gỗ, nhặt kính râm lên.
"Sao anh lại tới đây?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
Triệu Khôn đáp: "Tống Khôn bảo tôi tới thu thập Cố An, không có gì đâu." Đồng thời vươn tay về phía Bạc Cận Ngôn, anh đưa khẩu súng cho Triệu Khôn. Anh ta lấy khăn tay từ trong túi ra, lau sạch sẽ cẩn thận, sau đó để vào bên hông mình, nói: "Coi như Cố An là do tôi bắn chết. Nhưng giáo sư Bạc à, các anh đi bước này cũng quá mạo hiểm đấy." Anh ta móc một diếu thuốc từ trong túi ra.
Bạc Cận Ngôn thoáng cười: "Châm đi."
Điếu thuốc này chính là trước khi thực hiện kế hoạch, Bạc Cận Ngôn nhét vào trong sân nhà Triệu Khôn đấy. Bên trong thuốc kẹp tờ giấy, viết hai chữ: "Đừng động."
Còn Bạc Cận Ngôn phát hiện ra sự khác thường của Triệu Khôn từ lúc nào ư?
Là bắt đầu từ buổi chiều đầu tiên đấy. Đêm đó, Triệu Khôn mang người đến tiểu viện bọn họ tạm thời đặt chân xem xét. Theo lý thuyết, người can đảm cẩn thận như anh ta, đã quyết định hôm sau ra tay tiêu diệt bọn họ thì sẽ không để lại dấu vết gì. Tuy nhiên anh ta lại rút một điếu thuốc ra, nhét một nửa vào vị trí vô cùng có tính mục đích trong sân. Điếu thuốc này vô cùng đắt, chả hợp lí tí nào. Điều này nghĩa là nhắc nhở bọn họ, nửa đêm có người tới.
Sau đó, Bạc Cận Ngôn quan sát kĩ Triệu Khôn, phát hiện anh ta phù hợp với bức hoạ tâm lý người nằm vùng kia, còn Trịnh Thần, Cố An, Tần Sinh hoàn toàn không phù hợp. Vì thế quyết định trước khi dùng kế sách đánh tráo giả, bắt chước dùng thuốc lá truyền tin cho anh ta.
"Tình hình bên kia thế nào?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
Triệu Khôn đáp: "Trịnh Thần bị nổ chết rồi, Tần Sinh và Phật Thủ bị thương. Bây giờ chúng ta kéo thi thể Cố An về, bọn chúng cũng không nghi ngờ."
Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu: "Tốt lắm."
Triệu Khôn im lặng một lúc, nói tiếp: "Bởi vì mất phần tài liệu kia, hiện tại toàn bộ Phật Thủ khống chế rất nghiêm, tôi cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Giáo sư Bạc, bên kia có chỉ thị tiếp theo chúng ta nên làm thế nào không? Tôi đã tra được lượng tiền tài Phật Thủ tích luỹ những năm gần đây, còn có cả một đống súng ống đạn dược, thuốc phiện đều ở trong núi. Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, với tính cách của gã, chỉ sợ sẽ nhanh chóng di chuyển lẩn trốn, đến lúc đó khó mà bắt được. Tôi ở trong Phật Thủ năm năm, đã chịu đến ngày này, tôi không muốn thất bại trong gang tấc, nhất định phải đưa bọn chúng ra pháp luật."
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn thâm trầm như đêm, anh thoáng cười: "Yên tâm, tất cả bọn chúng không chạy thoát được đâu. Đã mấy ngày rồi, nếu người của tôi và đội trưởng Chu của anh vẫn không thể lấy được manh mối, suy đoán ra chỗ này, vậy bọn họ có thể đi lĩnh cặp lồng đựng cơm rồi. Nếu tôi tính không sai, trong mấy ngày này, bọn họ sẽ phát động tổng tấn công. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, nội ứng ngoại hợp với bọn họ là được rồi."
Triệu Khôn nghe xong lộ ra sự vui vẻ, khẽ thở phào.
Đúng lúc này người trong ngực Bạc Cận Ngôn đột nhiên nhúc nhích. Cơ thể Bạc Cận Ngôn lập tức cứng đờ, kính râm đã ở trong tay anh, nhưng anh im lặng, không đeo lên, mà từ từ cúi đầu xuống, nhìn cô gái trong ngực.
Giản Dao ưm một tiếng, mở to mắt.
Cô liếc ngay thấy mặt anh, thấy được đôi mắt kia cuối cùng đã mở ra. Ánh mắt anh đen ôn hoà, không hề chớp mắt nhìn cô. Lúc này yên tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Giản Dao như mặt sông đóng băng đã lâu, đột nhiên nứt ra một khe hở, ánh mặt trời soi vào. Cô giữ chặt vạt áo trước ngực anh, nước mắt tuôn ra.
Đột nhiên xuất hiện tiếng nổ mạnh, như là tiếng rít của dã thú san bằng đất, phá cửa sổ mà ra.
Bờ sông vốn trống trải, tiếng nổ kia cách không xa, như thể ở ngay bên tai. Giản Dao lùi về sau nửa bước, vội ngẩng đầu, đã thấy xảy ra vụ nổ, không phải là chỗ toà nhà kia của Tống Khôn sao? Cố An này đã sớm có ám chiêu.
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Dao lạnh run, đột nhiên hoàn hồn, nhưng đã không còn kịp rồi. Cố An tranh thủ thời cơ, nhân lúc cô thất thần, giữ chặt súng lục của cô, nhích sang bên đồng thời bóp cò nổ súng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tốc độ ứng biến một năm này của Giản Dao được Phương Thanh dạy dỗ cũng trở nên nhanh hơn, dịch người, tránh được phát này, đoàng một tiếng bắn xuống đất. Súng trong tay Giản Dao tuột ra, nhưng trong tình hình nguy hiểm này, cô không hề lùi lại mà vẫn tiến tới, hai tay xoay lại cướp súng. Tuy chiêu này không mới, hoàn toàn dựa vào sự can đảm sáng suốt. Cố An hoảng hốt, súng trường trong tay cũng bị cô làm rơi xuống đất.
Tuy vậy kĩ năng của Cố An vẫn cao hơn một bậc, thấy súng tuột khỏi tay, hắn cũng càng điên cuồng, đấm mạnh vào bụng Giản Dao, cô tránh không kịp, bị đau cúi người, hắn lại dùng cổ tay bổ nhào vào gáy Giản Dao, cô kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.
Trong cuộc đấu đầy nguy hiểm như vậy, trong lúc vô thức, Cố An cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Một suy nghĩ xuất hiện với tốc độ ánh sáng lướt qua trong đầu - King đâu rồi? Anh ta đã im ắng quá lâu, làm sao có thể thờ ơ với sự an nguy của vợ?
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, đã hiểu.
Bạc Cận Ngôn vẫn đứng ở cửa nhà gỗ, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt bên người.
Gã mù này có tâm mà vô sức, ha ha. Trong tay hắn và Giản Dao đều có súng, Bạc Cận Ngôn tuỳ tiện tới gần cũng không biết giúp ai nha. Khoé miệng Cố An cong lên, hắn thích xem dáng vẻ bất lực của King. Ví dụ như một năm trước, ví dụ như hiện tại, ha ha...khoé mắt hắn thoáng nhìn, cách Bạc Cận Ngôn không xa, trên mặt đất có mấy tên đàn em nằm rạp, bên hông một người trong số đó còn có súng, nhưng chả sao hết, một kẻ mù loà dù có thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể nào biết được chỗ đó có súng, cũng không có khả năng nhanh chóng lấy được khẩu súng kia.
Cố An đẩy Giản Dao ngã xuống ra, mặt nạ trên mặt chả biết rơi ra từ lúc nào. Hắn lại ngẩng đầu nhìn toà nhà đối diện mơ hồ ánh lửa, trong lòng sung sướng. Hắn xoay người nhặt cây súng mình làm rơi, đồng thời uể oải nói: "King, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, đúng là tuyệt vời..."
Lời hắn nói đột nhiên dừng lại. Cái gáy bị khẽ chạm vào.
Đó là một khẩu súng lạnh như băng, chuẩn xác ngắm vào đầu hắn.
"Đúng vậy, hoàn toàn là vô cùng tuyệt vời, sát thủ mặt nạ." Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violoncello truyền đến.
Cả người Cố An cứng đờ.
King...
Hắn lập tức xoay người lại, ngoài họng súng đen nhánh, hắn còn nhìn thấy một đôi mắt vô cùng sáng ngời. Cho dù sát thủ mặt nạ vô cùng ngang ngược thì lúc này sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Tất cả đều trong dự đoán của hắn, ngoài lúc này người nọ mở mắt. Hắn nhìn thấy King vừa khiến bọn hắn vừa sợ vừa hận, cứ thế đứng trên đất trống bên ngoài ngôi nhà, không đeo kính râm, kính râm bị ném trên mặt đất. Khẩu súng vốn nằm bên hông gã kia trên mặt đất đã không còn thấy đâu. Ánh mắt Bạc Cận Ngôn trong suốt giống như năm đó, như là trăng sáng trong nước. Ánh trăng kia lặng lẽ đứng đấy, độc lập như là đã ngóng nhìn tất cả từ rất lâu.
Nước mắt Cố An đột nhiên bừng lên, nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng cười khàn: "Ha ha...Họ King, ánh mắt của anh...tốt rồi nha..."
Bạc Cận Ngôn cũng không để ý tới sự điên rồ của hắn, trong mắt anh như có một con sông dài lặng im.
"Có phải là mày giết Phó Tử Ngộ?"
Vẻ mặt Cố An dần trở nên lãnh đạm, thờ ơ đáp: "Đúng vậy, Phó Tử Ngộ của anh chả thú vị chút nào, cho dù tra tấn thế nào cũng không chịu cầu xin một câu, còn muốn mang đi Hàn Vũ Mông của tôi, sau đó tôi đem hắn..."
Lời hắn còn chưa dứt.
"Đoàng", một tiếng súng vang lên, Bạc Cận Ngôn bắn vào ngực phải gã. Cố An kêu lên một tiếng, người hơi lắc lư, nhưng vẫn không ngã xuống, khoé miệng có máu, nụ cười càng sáng lạn hơn: "Chậc chậc, anh tức giận sao? Đau lòng sao? Có phải cảm thấy cuộc đời hắn mợ nó thật thảm hại không? Anh sớm nên tỉnh ngộ ra nha, tại sao phải đợi Phó Tử Ngộ chết rồi mới nhận ra chứ?"
"Không. Tao không cảm thấy cuộc đời thảm hại." Bạc Cận Ngôn nói, đồng thời lại bắn một nhát trúng phần bụng Cố An, phát súng này khiến Cố An không đứng nổi nữa, như một nắm bùn nhão rơi xuống đất, trên đầu tiếp tục vang lên tiếng nói của Bạc Cận Ngôn: "Có người cho dù đã chết đi, cuộc đời cậu ấy ngắn ngủi vẫn sáng lạn đáng quý như kim cương. Chỉ có mình mày cho rằng thảm hại, cho nên cảm thấy toàn bộ thế giới đều thảm hại."
Cố An cúi đầu cười, khạc ra một ngụm máu tươi.
"Ánh mắt của anh...tốt lên từ lúc nào?" Hắn hỏi, "Tôi đã từng nghi ngờ, nhưng các người diễn quá giống...Chậc, không phải, anh lừa cả vợ đấy chứ...King, ván này, tôi thua tâm phục khẩu phục rồi, anh quá biết chơi..."
Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn hắn, đáp: "Ba tháng trước. À...tao nói với chính mình, vĩnh viễn không thể mở mắt ra cho đến khi tìm được hung thủ giết chết Phó Tử Ngộ."
Cố An lập tức hít sâu rồi thở ra, sắc mặt vô cùng ảm đạm, nhất thời không nói gì. Lúc này Bạc Cận Ngôn nói: "Sát thủ mặt nạ, ngẩng đầu."
Cả người Cố An toàn là máu, lại nhếch môi mỉm cười. Hắn cũng không biết hành động này của Bạc Cận Ngôn có ý gì, từ từ ngẩng đầu.
Cả người hắn đột nhiên chấn động.
Lúc này hắn càng nhìn rõ đôi mắt của Bạc Cận Ngôn. Người đàn ông tuấn tú, cao ngạo, gầy gò, đôi mắt kia thâm trầm lạnh lùng. Nhưng tại sao trong đôi mắt đó, Cố An còn thấy được sự ôn hoà bi ai.
Sự bi ai kia ẩn giấu ánh nước, cực kì giống với một người đàn ông khác...
Cả người Cố An cũng bắt đầu phát run, dù cho hắn vốn là người không có nhân tính, lúc này cũng cảm thấy được sự sợ hãi kì lạ nào đó đè nén trong lòng. Cả người hắn run lên, nghẹn ngào: "Phó Tử Ngộ...Ha...Phó Tử Ngộ..."
Lúc này sự bi ai đã biến mất trong mắt Bạc Cận Ngôn, chỉ còn lại màu đen kịt không thấy đáy.
"Đúng vậy." Hắn nói bên tai Cố An, "Đôi mắt này...là của Phó Tử Ngộ. Sau này cũng là của tao."
Anh bắn liền mấy phát, cuối cùng Cố An đã cạn sức, máu me mơ hồ nằm trên đất. Trong nháy mắt, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Bạc Cận Ngôn ngồi xổm một lúc, từ từ đứng lên bước về phía Giản Dao, ôm lấy cô từ mặt đất lên. Đúng lúc này, trong bụi cỏ phía sau nhà gỗ truyền đến tiếng động. Đó là tiếng giày giẫm trên đá. Bạc Cận Ngôn từ từ quay đầu lại.
Nửa cơ thể người nọ ẩn trong bóng tối, trong tay còn cầm súng, thấp giọng: "Cậu không nên tự mình nổ súng giết hắn."
Trước ba phút xảy ra vụ nổ. Lúc ấy bầu không khí còn nghiêm trọng trên toà nhà. Tống Khôn bắn xong một phát, lại phát hiện Cố An đã trốn sau tảng đá, nhất thời không tìm thấy góc để bắn. Trong lòng Tống Khôn tràn đầy hận ý, quay đầu nhìn người nọ cách cửa ra vào gần nhất, cũng là người vạm vỡ nhất, một trong những người đủ để đánh lại Cố An. Gã hung dữ nói: "Cậu dẫn người bắt sống Cố An cho tôi. Dù chỉ còn một hơi cuối cùng, cũng phải ném hắn như con chó đến trước mặt tôi."
Người nọ nhận lệnh đi. Tống Khôn quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Thần cầm di động, sắc mặt tối tăm phiền muộn. Tần Sinh bên cạnh cũng là vẻ mặt âm trầm. Giọng Tống Khôn lại vô cùng bình tĩnh: "Loại trừ tai hoạ này, trong nhà sẽ thái bình. Mọi chuyện trong tay Cố An, sau này dựa vào các cậu."
Trịnh Thần gật đầu một cái, Tần Sinh vội nói: "Vâng."
Tống Khôn đeo tai nghe lên lần nữa, giương súng ngắm, nghe thấy bên trong truyền đến giọng Cố An: "Các người cho rằng mình thực sự nắm chắc thắng lợi trong tay sao... Nhưng mà tất cả vẫn đi theo kế hoạch của tôi đấy!"
Trong lòng Tống Khôn hơi kinh ngạc. Trong giây lát, gã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng tích tích tích, tiếng vang kia ngày càng to càng nhanh. Gã đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Trịnh Thần cúi đầu nhìn về phía điện thoại, tiếng kia đúng là phát ra từ điện thoại đấy.
Mấy hôm trước Cố An đưa cho hắn điện thoại mới. Tần Sinh cũng kinh ngạc nhìn sang. Tống Khôn phản ứng nhanh nhất, hét lên: "Ném đi!" Đồng thời ném súng sang bên cạnh góc tường.
Tuy nhiên Trịnh Thần không ném kịp. Tiếng đinh tai nhức óc vang lên, còn cả ánh lửa đột nhiên bay lên, lập tức kích nổ tất cả. Sóng xung kích thoáng chốc đâm cháy tất cả kính trong phòng, Tống Khôn ngã văng ra, Tần Sinh trúng phải tấn công, ngã xuống đất, lỗ tai ong ong không còn nghe thấy gì nữa. Còn nơi Trịnh Thần đang đứng hiện tại đã là một mảng sương mù, ánh lửa và bã vụn, máu bay khắp nơi trong phòng, chỗ đó không còn gì.
Bạc Cận Ngôn ôm Giản Dao đứng, người nọ cũng từ chỗ tối đi ra, dáng người cao ngất, khuôn mặt cường tráng, đúng là Triệu Khôn.
Bạc Cận Ngôn đi đến cửa nhà gỗ, nhặt kính râm lên.
"Sao anh lại tới đây?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
Triệu Khôn đáp: "Tống Khôn bảo tôi tới thu thập Cố An, không có gì đâu." Đồng thời vươn tay về phía Bạc Cận Ngôn, anh đưa khẩu súng cho Triệu Khôn. Anh ta lấy khăn tay từ trong túi ra, lau sạch sẽ cẩn thận, sau đó để vào bên hông mình, nói: "Coi như Cố An là do tôi bắn chết. Nhưng giáo sư Bạc à, các anh đi bước này cũng quá mạo hiểm đấy." Anh ta móc một diếu thuốc từ trong túi ra.
Bạc Cận Ngôn thoáng cười: "Châm đi."
Điếu thuốc này chính là trước khi thực hiện kế hoạch, Bạc Cận Ngôn nhét vào trong sân nhà Triệu Khôn đấy. Bên trong thuốc kẹp tờ giấy, viết hai chữ: "Đừng động."
Còn Bạc Cận Ngôn phát hiện ra sự khác thường của Triệu Khôn từ lúc nào ư?
Là bắt đầu từ buổi chiều đầu tiên đấy. Đêm đó, Triệu Khôn mang người đến tiểu viện bọn họ tạm thời đặt chân xem xét. Theo lý thuyết, người can đảm cẩn thận như anh ta, đã quyết định hôm sau ra tay tiêu diệt bọn họ thì sẽ không để lại dấu vết gì. Tuy nhiên anh ta lại rút một điếu thuốc ra, nhét một nửa vào vị trí vô cùng có tính mục đích trong sân. Điếu thuốc này vô cùng đắt, chả hợp lí tí nào. Điều này nghĩa là nhắc nhở bọn họ, nửa đêm có người tới.
Sau đó, Bạc Cận Ngôn quan sát kĩ Triệu Khôn, phát hiện anh ta phù hợp với bức hoạ tâm lý người nằm vùng kia, còn Trịnh Thần, Cố An, Tần Sinh hoàn toàn không phù hợp. Vì thế quyết định trước khi dùng kế sách đánh tráo giả, bắt chước dùng thuốc lá truyền tin cho anh ta.
"Tình hình bên kia thế nào?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
Triệu Khôn đáp: "Trịnh Thần bị nổ chết rồi, Tần Sinh và Phật Thủ bị thương. Bây giờ chúng ta kéo thi thể Cố An về, bọn chúng cũng không nghi ngờ."
Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu: "Tốt lắm."
Triệu Khôn im lặng một lúc, nói tiếp: "Bởi vì mất phần tài liệu kia, hiện tại toàn bộ Phật Thủ khống chế rất nghiêm, tôi cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Giáo sư Bạc, bên kia có chỉ thị tiếp theo chúng ta nên làm thế nào không? Tôi đã tra được lượng tiền tài Phật Thủ tích luỹ những năm gần đây, còn có cả một đống súng ống đạn dược, thuốc phiện đều ở trong núi. Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, với tính cách của gã, chỉ sợ sẽ nhanh chóng di chuyển lẩn trốn, đến lúc đó khó mà bắt được. Tôi ở trong Phật Thủ năm năm, đã chịu đến ngày này, tôi không muốn thất bại trong gang tấc, nhất định phải đưa bọn chúng ra pháp luật."
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn thâm trầm như đêm, anh thoáng cười: "Yên tâm, tất cả bọn chúng không chạy thoát được đâu. Đã mấy ngày rồi, nếu người của tôi và đội trưởng Chu của anh vẫn không thể lấy được manh mối, suy đoán ra chỗ này, vậy bọn họ có thể đi lĩnh cặp lồng đựng cơm rồi. Nếu tôi tính không sai, trong mấy ngày này, bọn họ sẽ phát động tổng tấn công. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, nội ứng ngoại hợp với bọn họ là được rồi."
Triệu Khôn nghe xong lộ ra sự vui vẻ, khẽ thở phào.
Đúng lúc này người trong ngực Bạc Cận Ngôn đột nhiên nhúc nhích. Cơ thể Bạc Cận Ngôn lập tức cứng đờ, kính râm đã ở trong tay anh, nhưng anh im lặng, không đeo lên, mà từ từ cúi đầu xuống, nhìn cô gái trong ngực.
Giản Dao ưm một tiếng, mở to mắt.
Cô liếc ngay thấy mặt anh, thấy được đôi mắt kia cuối cùng đã mở ra. Ánh mắt anh đen ôn hoà, không hề chớp mắt nhìn cô. Lúc này yên tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Giản Dao như mặt sông đóng băng đã lâu, đột nhiên nứt ra một khe hở, ánh mặt trời soi vào. Cô giữ chặt vạt áo trước ngực anh, nước mắt tuôn ra.
Danh sách chương