Chương 402

“Không cần đâu chú Vương, lát nữa tôi tự mình xuống xem, chú đi làm chuyện khác đi.” Niệm Ninh đặt thứ trên tay xuống, quay người đi xuống phòng khách ở dưới lầu, lấy quân áo của bà nội ra.

Cô sờ vào chất vải trên đó rất mềm mại, họa tiết được cô lựa chọn rất kỹ lưỡng, nếu mặc lên người bà trông sế rất đẹp và có sức sống.

Nghĩ đến đây, Niệm Ninh cất quần áo vào lại trong hộp, đi tới bàn trà bên cạnh, định gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh hỏi anh có muốn cùng cô đi tặng quần áo cho bà nội.

Nhưng ngay khi nhấc điện thoại lên, cô nhớ đến những gì mà Niệm Tâm Như đã nói, nếu tầng mười tám của viện điều dưỡng thực sự là mối tình đầu của Nhạc Cận Ninh…

Niệm Ninh suy nghĩ một chút, cuối cùng vân không gọi.

Thay vào đó, cô bảo chú Vương gọi tài xế đưa cô đến viện điều dưỡng thăm bà.

“Bà nội, bà nhìn con mang gì đến cho bà này?” Niệm Ninh vừa mở cửa phòng vừa nói.

Bà nội nghe thấy giọng nói của Niệm Ninh, quay đầu lại, khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười: “Tiểu Niệm Ninh, sao con lại đến đây?”

Niệm Ninh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bà nội: ‘Bà nội, con đã đặt cho bà một bộ đồ để bà mặc trong hôn lễ của con, bà nhìn xem có thích hay không.”

Vừa nói, cô vừa lấy quần áo trong hộp ra.

Bà nội nhìn hoa văn trên quần áo, tay liên tục chạm vào chất liệu của quần áo, tỏ vẻ yêu thích.

Không lâu sau, Niệm Ninh đem quần áo thay cho bà nội.

Lúc đầu cô nghĩ kích cỡ là đo từ một tháng trước có thể không được vừa vặn, có thể lệch đi một chút.

Không nghĩ tới nó lại vừa vặn như vậy.

Niệm Ninh cười hỏi: “Bà nội, bà thấy thế nào? Bà có thích bộ đồ này không?”

“Thích thích, Tiểu Niệm Ninh mua cho bà nội, bà nội làm sao có thể không thích?” Bà nội vui vẻ nói.

Niệm Ninh nghe bà nội nói thích không khỏi mỉm cười.

“Đúng rồi, hai ngày trước, Nhạc Cận Ninh đã tới đây.” Bà nội đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước Nhạc Cận Ninh có đến thăm mình, còn nói chuyện một lúc mới rời đi.

“Nhạc Cận Ninh tới đây?” Niệm Ninh ngạc nhiên hỏi, tại sao cô không nghe anh nói rằng anh đến gặp bà cô.

“Đúng vậy, nó nói gần đây rất bận gần như không có thời gian rảnh, mỗi lần con đến đây nó đều ở bên ngoài làm việc, nó nói sợ bà ở đây một mình, nghĩ ngợi lung tung nên mới tới thăm bà. Con người Nhạc Cận Ninh thật tốt, còn rất chu đáo, Niệm Ninh con phải giữ chặt biết không?” Bà nội nắm tay Niệm Ninh nói.

Về chuyện của Nhạc Cận Ninh bà nội đã nói cùng cô nhiều lần, Niệm Ninh kiên định gật đầu: “Bà nội yên tâm.”

Nghe được lời khẳng định của Niệm Ninh, bà nội lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Sau khi Niệm Ninh nói chuyện với bà nội một hồi, nhìn thấy mặt trời đã lặn xuống rồi, cô nghĩ chắc giờ này anh cũng sắp về rồi nên mới chào tạm biệt bà, rời khỏi viện điều dưỡng, chuẩn bị quay về.

Nhưng mà, vừa mới đi đến cửa thang máy, nhìn thấy nút đến tầng mười tám, cô chính là có chút do dự.

Rốt cuộc là đi thang bộ lên tầng mười tám hay là đi thang máy thẳng xuống tầng mội.

Ở giữa hai không gian, cô do dự tới lui, cô nhớ lại những lời mà Niệm Tâm Như đã nói với cô.

Chuyện về mối tình đầu của Nhạc Cận Ninh, rốt cuộc là thật hay là giả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện