Chương 157

Tất cả những điều này đều là từ khoảnh khắc cưới Nhạc Cận Ninh mà bắt đầu thay đổi.

Nghĩ đến Nhạc Cận Ninh, cô lập tức quay đầu nhìn gương mặt đẹp trai tỉnh tế kia của anh, bỗng mở miệng hỏi: “Em có nên tính là cáo mượn oai hùm hay không?”

“Chỉ cần có anh đây, bất cứ lúc nào em cũng có thể cáo mượn oai hùm cả.”

Nhạc Cận Ninh bỗng cười khẽ một tiếng, nhìn theo cô mang theo một chút đắc ý nhỏ kia, đưa tay ôm cô vào lòng: “Nhớ kỹ, bất luận là ai cũng không cho phép em làm bản thân chịu oan ức.”

Nghe Nhạc Cận Ninh nói, Niệm Ninh bỗng nhiên cảm thấy bối rối trong lòng, cô lập tức nói lái sang chuyện khác: “Như vậy đi, vì cảm ơn anh, em sẽ mời anh ăn thế nào?”

Nhạc Cận Ninh không thiếu tiền, người như anh, đoán chắc sẽ không thiếu thứ gì, vì thế vẫn nên biểu đạt thành ý cảm ơn là được rồi.

Đúng lúc bọn họ ở nhà họ Nhạc cũng chẳng ăn gì, chắc chắn Nhạc Cận Ninh bây giờ cũng đói bụng.

Nhạc Cận Ninh nhíu mày: “Được.”

Cô vợ nhỏ yêu kiều có lòng tốt, anh đương nhiên sẽ không từ chối.

Niệm Ninh nói địa chỉ, tài xế quay đầu xe lái tới chỗ cô nói.

Cô chọn một nhà hàng ăn cơm phương Tây mà cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm.

Người phục vụ đem thực đơn đến, Niệm Ninh trực tiếp đưa thực đơn cho Nhạc Cận Ninh: “Anh gọi món đi.”

Nếu mời Nhạc Cận Ninh ăn cơm, tất nhiên phải do anh chọn món.

Nhạc Cận Ninh cũng không khách khí, nhận lấy thực đơn: “Hai phần bít tết nhỏ, một phần cá hồi chiên chanh mật ong, thêm một phần tôm sốt củ niễng và một bình rượu vang.”

Người phục vụ vừa đi, Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh khẽ nhíu mày nhìn anh, anh có chút không rõ hỏi: “Sao vậy?”

Niệm Ninh sững sờ nhìn Nhạc.

Cận Ninh, mấy món anh gọi đều là món cô thích.

Lế nào anh cũng thích sao?

Niệm Ninh không nhịn được hỏi: “Anh cũng thích ăn mấy món này?”

Nhạc Cận Ninh tiện tay xoa đầu Niệm Ninh, cười nói: “Anh biết em thích những món này.”

Câu trả lời của anh khiến Niệm Ninh đột nhiên có chút phòng bị không kịp, trên mặt hiện lên một chút ý cười ngọt ngào.

Niệm Ninh kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết em thích mấy món này?”

Nhạc Cận Ninh nở nụ cười: “Chỉ cần để ý thì tự nhiên biết.”

Niệm Ninh đỏ mặt, không biết vì sao lại hơi không dám nhìn Nhạc Cận Ninh, ngược lại quay đầu nhìn ra ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.

Nhìn sắc mặt ngượng ngùng của cô vợ nhỏ yêu kiều, một tia dịu dàng hiện ra trong lòng Nhạc Cận Ninh.

Người phục vụ nhanh chóng bưng lên mấy món ngon cho họ.

Nhạc Cận Ninh trước tiên cắt từng khối thịt bít tết ra, sau đó lấy đi phần cắt không gọn trước mặt của Niệm Ninh.

Nhìn động tác tỉ mỉ lại chăm chú của anh, Niệm Ninh bỗng nhiên khẽ dâng lên một cảm giác chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện