Chương 146
Cái gì?
Đôi mắt của Niệm Ninh bất ngờ mở to, lắp bắp nói: “Cầm… cảm nhầm sao?”
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh với vẻ mặt ngoài dự kiến, nói với vẻ hài hước và giận dữ: “Em vẫn chưa phát hiện ra sao? Em cầm nhầm báo cáo của người khác rồi.”
Cô lấy nhầm báo cáo của người khác sao? Niệm Ninh vội vàng giật lấy bản báo cáo từ Nhạc Cận Ninh, nhìn vào tên của bệnh nhân ngay hàng đầu tiên, đây thực sự không phải là tên của côi Cái này…cái này…
Niệm Ninh không biết mình nên khóc hay cười, cô đã bị dằn vặt bởi bản báo cáo này đến phát điên, thậm chí còn sợ bị Nhạc Cận Ninh phát hiện ra, lại làm loạn một trận lớn!
Chỉ là……
Cô rốt cuộc không mang thai sao?
“Em cũng không biết là cầm nhầm…
em nhìn thấy kết quả…phút chốc hoảng loạn!” Niệm Ninh thì thầm biện hộ cho bản thân.
Không biết có thai hay không, trước hết cần vượt qua cửa ải này đã.
“Thật là ngu ngốc.” Nhạc Cận Ninh bất lực chạm vào tóc của Niệm Ninh, sau đó yêu cầu cô ngồi trước mặt anh, anh cầm máy sấy tóc, sấy khô nốt phần ẩm ướt còn lại.
Một luồng khí ấm truyền qua các ngọn tóc, thật thoải mái. Niệm Ninh hiện tâm trạng đang rất tốt, vì vậy cô không quan tâm đến những điều ngu ngốc mà Nhạc Cận Ninh nói về mình.
Sau khi trong lòng thả lỏng rồi, cô cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
“Đúng rồi, trước đó em luôn hỏi anh, vân còn việc gì giấu em sao.” Nhạc Cận Ninh chậm rãi nói: “Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, thực ra người đàn ông cùng em trong quán bar ngày hôm đó chính là anh.”
Nói xong, anh lặng lẽ chờ đợi phản ứng của Niệm Ninh.
Nhưng sau khi chờ một lúc lâu, Niệm Ninh vẫn không nói gì, Nhạc Cận Ninh cảm thấy kì lạ, anh cúi đầu nhìn xuống, thấy rằng Niệm Ninh đã ngủ Say rồi.
“Thật là một người phụ nữ ngu ngốc.” Anh không thể nhịn cười, vì vậy anh chỉ có thể tìm thấy một cơ hội tốt vào lần tới, để nói với Niệm Ninh về chuyện quán bar tối hôm đó, anh cúi xuống, ôm người trong lòng đến bên giường.
Nheo mắt nhìn người đang chìm trong giấc ngủ say, nhịn không được khẽ gẩy mũi cô, âm giọng nhẹ nhàng nói, “Ngu ngốc thì cứ ngu ngốc đi, dù sao đi nữa sau này anh cũng sẽ bảo vệ em!”
Lúc sau, anh lặng lẽ khép lại cánh cửa phòng ngủ. Bởi vì tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng được hạ xuống, Niệm Ninh tỉnh dậy một cách tự nhiên vào ngày hôm sau.
Nhạc Cận Ninh bởi vì công việc của công ty đã sớm đi làm rồi, chú Vương đặc biệt chuẩn bị cho Niệm Ninh một bữa sáng ngon miệng các món cô yêu thích.
Sau khi Niệm Ninh dùng bữa sáng, cô ngồi thoải mái trên ghế sô pha, thở dài một hơi, sau bữa ăn hài lòng cô lại hơi có chút hơi buồn ngủ. Xong rồi, cô bây giờ thực sự không khác gì một con lợn.
Niệm Ninh sắp ngủ thiếp đi, lúc này…
Điện thoại di động của Niệm Ninh đột nhiên reo lên, cô lập tức tỉnh dậy, lấy điện thoại ra nhìn vào, phát hiện đó thực sự là số Niệm Tâm Như đang gọi đến. Kể từ lần trước Niệm Tâm Như tính toán cô, bọn họ thực sự đã cạch mặt.