Chương 120
Bà hướng ra phía Niệm Ninh vẫy vẫy tay : “Niệm Ninh, đến đây.”
Niệm Ninh bước đến gần bà, ngồi xổm trước mặt bà và khẽ hỏi: “Bà ơi, bà muốn nói gì ạ?”
bà nội Niệm một tay nắm lấy tay của Niệm Ninh, một tay với lấy tay của Nhạc Cận Ninh đặt vào tay của Niệm Ninh, bà võ vỗ mu bàn tay của hai người: ‘Niệm Ninh, bà đã ngày càng hồ đồ, có lẽ thời gian của bà cũng không còn nhiều. Điều mà bà không an tâm nhất đó chính là cháu. Bây giờ cháu đã kết hôn với một người chồng tốt, bà cảm thấy rất an tâm. “
Nghe thấy vậy, trong đầu của Niệm Ninh đều nhớ lại ký ức về bà, nước mắt không kìm được chảy ra, cô cắn môi, nghẹn ngào nói: “Bà ơi ….’ Cô chưa kịp nói ra hết những lời của mình, bà nội Niệm đã ngắt lời cô: “Đừng khóc, con đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc, khóc như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?”
Niệm Ninh lập tức lau khóe mắt, sụt sịt mũi: “Cháu không khóc.”
Tuy bà nội Niệm nói như vậy nhưng mắt bà cũng không tránh được đỏ lên, bà nhìn Nhạc Cận Ninh trịnh trọng nói: “Cận Ninh, bà giao lại Niệm Ninh cho con, con nhất định phải chăm sóc tốt cho nó cả đời.”
Nhạc Cận Ninh nhìn vào khuôn mặt nghiêm trang của bà nội Niệm anh cũng nghiêm túc đáp lại: “Bà nội, bà đừng lo, chỉ cần có cháu cháu nhất định sẽ không để ai bắt nạt Niệm Ninh, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy cả đời.
Nghe được lời hứa này, bà Niệm vừa lòng gật đầu. Niệm Ninh nhìn sang Nhạc Cận Ninh, nhìn thấy được sự nghiêm túc trong mắt anh, trái tim liên thấy ấm áp, một sự vui mừng không thể ngăn lại lan tỏa trong tim.
Nhạc Cận Ninh nhìn vào mắt cô, khẽ nhếch khóe miệng lên, dịu dàng.
đưa tay lau nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, không thì bà sẽ đau lòng đó.”
Cô gật đầu, nở một nụ cười tươi rói: “DƯỢC Hai người bọn họ ở lại viện điều dưỡng với bà Niệm rất lâu, mãi cho tới khi thời gian thăm kết thúc, Niệm Ninh mới rời đi.
Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu lại nhìn, nắm chặt tay cô: “Sau này em muốn đến lúc nào cũng được, nếu như không có thời gian, chúng ta đón bà về biệt thự, có được không?”
Cô ngước mắt nhìn Nhạc Cận Ninh, cảm động nói: “Nhạc Cận Ninh, cảm ơn anh.”
Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm vì tôi!
Những lời cô vẫn chưa nói ra được hết, Nhạc Cận Ninh đều cảm nhận được, cười đáp: “Nếu như muốn cảm ơn tôi, thì tha thứ cho tôi, thế nào?”
Niệm Ninh cũng không cứng đầu, cong miệng cười, nghịch ngợm nói: “Không được, vẫn phải xem biểu hiện của anh sau này.” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, Nhạc Cận Ninh không đưa Niệm Ninh về biệt thự.
Niệm Ninh có chút mệt mỏi dựa người vào ghế, hỏi: “Nhạc Cận Ninh, chúng ta đi đâu vậy?”
“Tới nơi thì em sẽ biết.” Nhạc Cận Ninh ra vẻ thần bí nói.
Niệm Ninh không vừa ý cong môi, lẩm bẩm nói: “Gì vậy chứ, lại ra vẻ bí mật với tôi rồi.”
Nhạc Cận Ninh cười mà không nói gì, chuyên tâm lái xe, theo kế hoạch ngày hôm nay, sau khi từ viện điều dưỡng vê, thì nên trở về biệt thự, chỉ có điều nghĩ tới viện điều dưỡng, những lời bà Niệm nói với anh, anh mới đột nhiên thay đổi quyết định.
Niệm Ninh chán nản, khẽ ngáp một cái.
Nhìn thấy cảnh này, Nhạc Cận Ninh khẽ chau mày, đáy mắt có chút lo lắng: “Có phải em thấy không khỏe không, có cần tới bệnh viện kiểm tra không?”