Chương 117
Hơn nữa.. nếu không phải bọn họ đồng ý, sợ là ngay cả bà nội tôi cũng không thể được thăm.”
Nhạc Cận Ninh thấy sự mất mát trong mắt cô, không nhịn được có chút đau lòng, “Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, em không cần lo lắng.”
Anh đưa cô tới đây, chính là để xử lý chuyện này. Nghe vậy, trong lòng Niệm Ninh lại nhen nhóm tia hi vọng nhỏ nhoi. Nếu như bà nội thật sự có thể rời khỏi viện điều dưỡng, rồi sống cùng với cô, nhất định sẽ có tác dụng rất lớn đối với sự hồi phục bệnh tình của bà nội.
Khi bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đúng lúc đi đến cửa văn phòng của viện trưởng, viện trưởng đã chờ đợi bọn họ rất lâu.
Khi viện trưởng nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, vội vàng chạy ra đón, mỉm cười vui vẻ chào, “Cậu Nhạc, tôi đợi anh đã lâu rồi.”
Nhạc Cận Ninh gật đầu nhẹ, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, “Mọi chuyện xử lý thế nào rồi?”
“Việc Cậu Nhạc căn dặn đã được dàn xếp vô cùng ổn thỏa rồi. Chỉ là… chỉ là yêu cầu thay đổi người giám hộ này, sợ là có chút không thích hợp, ít nhất cũng phải có sự đồng ý của người nhà họ Niệm. Nếu không…” Viện trưởng ngập ngừng nói, bản thân ông biết mình không thể đắc tội với Nhạc Cận Ninh.
Nhưng cũng lại sợ nhà họ Niệm chạy tới làm loạn.
Niệm Ninh ngồi bên cạnh hoàn toàn như rơi vào sương mù, căn bản không biết trong đầu Nhạc Cận Ninh đang nghĩ gì. Cô mấy lần đều muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không tìm được ‘ thời cơ thích hợp.
Ánh nhìn lạnh giá của Nhạc Cận Ninh rơi trên người viện trưởng, ánh mắt hiện lên vài phần chế giễu, “Không thể xử lý được? Vậy có phải tôi nên đi tìm một người có thể xử lý tới giúp tôi làm không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt viện trưởng lập tức tái xanh, ông ta hiểu ý của Nhạc Cận Ninh. Nếu như ông ta không thể làm được, vậy thì vị trí viện trưởng này của ông ta sẽ không thể ngồi vững được.
Viện trưởng nhận được ý của Nhạc Cận Ninh, vội vàng đáp, “ Làm, tôi lập tức giúp anh xử lý. Chỉ là… chỉ là bên phía Niệm gia, có thể làm phiền Cậu Nhạc anh giải quyết một chút không?”
Ông ta khẩn cầu nhìn Nhạc Cận Ninh, ông không hề sợ đắc tội với Niệm gia, chỉ là sợ bà Niệm tới làm loạn. Bà Niệm là người phụ nữ ghê gớm lại rắc rối, đã làm loạn lên thì dường như không ai có thể ngăn nổi.
“Có thể.” Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Viện trưởng rõ ràng đã thở nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên trán, “Cậu Nhạc, anh đợi một chút, tôi lập tức cho người đi xử lý.”
Niệm Ninh lặng lẽ kéo tay áo của Nhạc Cận Ninh, nhỏ giọng hỏi, “Nhạc Cận Ninh, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy? Cái gì mà quyền giám hộ? Có phải là có liên quan đến bà nội không?”
Nhạc Cận Ninh nhìn đôi mắt háo hức mong chờ của Niệm Ninh, cho cô một ánh mất an ủi giúp cô bình tĩnh lại. Khi Niệm Ninh lại tiếp tục hỏi lần nữa, một nhân viên lại vội vàng đi vào, đưa cho viện trưởng một phần văn kiện, nói hai chữ “ổn thỏa” rồi lập tức rời đi, Viện trưởng nhìn vào giấy chứng nhận quyền giám hộ đã được thay đổi, giao nó cho Nhạc Cận Ninh, mỉm cười nịnh nọt, “Cậu Nhạc, mọi chuyện đã giải quyết xong.”
Nhạc Cận Ninh trực tiếp nhét phần văn kiện vào tay Niệm Ninh. “Chúng ta đi thôi.”
Cô nhìn xuống tập tài liệu trong tay, phát hiện ra vậy mà quyền giám hộ đã được thay đổi, tên người giám hộ đã được đổi từ bà Niệm chuyển thành tên cô rồi.
Cô không dám tin nhìn Nhạc Cận Ninh, “Đây là… đây là…”
“Sau này lúc nào em muốn tới thăm bà thì đều có thể tới, không cần lo lắng cho ai hạn chế em tới thăm bà. Tôi đã cho người đưa bà từ phòng bệnh thường chuyển đến phòng VỊP rồi. Bà nội ở đó, sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất, sẽ có bác sĩ tốt nhất tới điều trị cho bà.”