Chương 111

Giọng nói lãnh đạm của Nhạc Cận Ninh vang lên bên tai cô.

Niệm Ninh nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nhạc Cận Ninh. Cô rõ ràng cảm nhận được khí lạnh đè nén tỏa ra từ người anh, âm thầm nói ra tâm trạng lúc này của anh. Anh giận rồi? Lễ nào là bởi vì Nhạc Cận Ninh tin tưởng lời nói của Niệm Tâm Như?

Nhạc Cận Ninh nhìn cô hồi lâu không nói chuyện, không thể không nghĩ đến lời nói vừa nấy của Niệm Tâm Như, sắc mặt càng ngày càng sắc lạnh, “Sao vậy? Không nỡ sao?”

“Hả?” Niệm Ninh không hiểu chớp chớp mắt.

Phải mất một lúc cô mới phản ứng kịp, cái không nỡ mà anh nói có nghĩa là gì, trong lòng không nhịn được có chút kỳ lạ, cô hỏi lại, “Vì sao tôi phải không nỡ chứ?”

Nhạc Cận Ninh nhìn đôi mắt sáng, trong suốt của Niệm Ninh, liếc nhìn là có thể nhận ra sư nghĩ tận đáy lòng cô, xem bộ dạng thì cô thật sự không có luyến tiếc, sắc mặt anh lúc này mới hòa hoãn một chút.

“Nếu đã không có luyến tiếc, vậy em muốn xử lý bọn họ thế nào?” Anh kiên nhân lặp lại một lần nữa.

Niệm Ninh nhìn Niệm Tâm Như đang bất động không thể nói chuyện được, không vui không buồn nói, “Tùy anh đi.”

Ánh mắt Nhạc Cận Ninh chưa từng nhìn qua Niệm Tâm Như, quay sang ra lệnh cho vệ sĩ, “Nếu cô ta đã thích bỏ thuốc người khác như vậy, vậy thì lôi xuống bỏ chút thuốc, rồi tìm hai người đàn ông hầu hạ cô ta.”

Dám động đến người phụ nữ của anh, thì phải có giác ngộ trả giá gấp đôi.

Nghe thấy vậy, Niệm Tâm Như biểu hiện vô cùng kích động, giãy dụa với tất Ga sức lúc; In 7 Niệm Ninh nhớ đến những gì Niệm Tâm Như nói trên điện thoại ngày hôm qua, ở chỗ cô ta còn một ít đồ của ông nội.

Vì thế cô lập tức nói với vệ sĩ áo đen, “Đợi chút, hai người có thể thả miệng của cô ta ra trước không? Tôi muốn hỏi cô ta vài câu.”

Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng vẫy tay, vệ sĩ nhanh chóng buông tay. Niệm Tâm Như được tự do, cô ta biết Nhạc Cận Ninh ra tay độc ác, tàn nhẫn, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Bây giờ, chỉ có thể cầu xin Niệm Ninh, vì sự an toàn và trong trắng của bản thân, Niệm Tâm Như chỉ có thể chịu đựng sự tủi nhục, khẩn khoản cầu xin, “Chị, chị ơi, em là em gái của chị mà, chị không thể đối xử với em như vậy. Hơn nữa em cũng biết sai rồi, chị độ lượng không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho em lần này đi, được không chị?”

Nhìn thấy ánh mắt van nài của cô ta, Niệm Ninh khẽ cau mày. Cô không phải Thánh Mẫu, không muốn dựa vào đức báo oán, cũng không muốn bỏ qua cho Niệm Tâm Như. Đêm qua nếu như Nhạc Cận Ninh không đến kịp, cô sợ rằng sớm đã bị Trần Mãn làm…

Nghĩ đến điều này, Niệm Ninh lạnh lùng nói, “Lúc cô tính kế tôi, có từng nghĩ tôi là chị cô không?”

Niệm Tâm Như trước giờ chưa từng coi Niệm Ninh là chị của mình, thấy Niệm Ninh nói như vậy, cô ta nhanh chóng đáp lại, “ Coi như, coi như nể mặt bố mẹ, chị bỏ qua cho em lần này đi được không? Sau này em tuyệt đối sẽ không tái Nhạc nữa.”

Niệm Ninh mặt không cảm xúc nhìn Niệm Tâm Như, hoàn toàn không tin lời cô ta nói. Nếu không phải Nhạc Cận Ninh bắt cô ta qua đây, còn dự định sử dụng cách của mình để trừng trị cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm thấy mình có lỗi không phải sao?

Niệm Tâm Như thấy mình đã hạ giọng cầu xin Niệm Ninh lắm rồi, kết quả con hèn này, vần không bị lay chuyển, đáy mắt lóe lên sự hận thù, trong đầư lại không ngừng suy nghĩ phải là thế nào để Niệm Ninh tha cho cô ta.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong tâm trí cô ta, vội vàng nói, “Niệm Ninh chị bắt buộc phải cứu em, trong †ay em còn có đồ của ông nội, chị lẽ nào không muốn bà nội hồi phục sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện