Chương 104

Lần nữa bị từ chối, Niệm Tâm Như không buồn bực chút nào, ngược lại thoải mái nhàn nhã nói: ‘Nhưng mà trong tay của tôi có đồ vật liên quan đến ông nội, nếu cô muốn lấy thì nửa giờ sau đến khách sạn Hải Thiên gặp tôi, quá thời gian không đợi đâu…”

Nói xong, cô ta trực tiếp cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Niệm Ninh cơ hội tiếp tục tra hỏi. Niệm Ninh nhìn màn hình tối đen, trong mắt tràn đầy sự bực bội.

Chắc chắn Niệm Tâm Như đang tính toán gì đó, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bà nội nhìn thấy dây chuyền liên quan tới ông nội thì phản ứng lớn như thế, nếu có thể lấy càng nhiều đồ vật liên quan tới ông nội đến…

Nghĩ tới đây, đáy mắt Niệm Ninh xẹt qua một tia kiên định, hiện tại cho dù có phải đầm rồng hang hổ cô cũng muốn xông vào một lần.

Nửa giờ sau…

Niệm Ninh đúng giờ đi vào khách sạn Hải Thiên, vừa mới đi vào phòng khách, cô đã thấy Niệm Tâm Như ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ.

Niệm Tâm Như cũng thấy cô đầu tiên, cô ta mỉm cười đi về phía Niệm Ninh, không đợi Niệm Ninh mở miệng, cô ta đã chủ động nói: “Tôi không muốn nói chuyện với cô ở đây, chúng ta đi vào trong phòng nói chuyện, phòng tôi đã đặt rồi, đi không?”

Niệm Ninh nhìn thẻ phòng lắc lư trong tay cô ta, cảm giác bất an kia càng ngày càng sâu.

Ánh mắt cảnh giác của cô quét một vòng trên dưới Niệm Tâm Như, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Muốn tôi theo cô vào phòng nói chuyện cũng được… Cô lấy đồ vật của ông nội ra cho tôi xem qua một chút trước đi.”

Nghe vậy, trong mắt Niệm Tâm Như xẹt qua một chút bối rối, rất nhanh được che lấp lại dưới đáy mắt, thái độ trở nên ác liệt: “Niệm Ninh, hiện tại là cô muốn cầu cạnh tôi, không phải tôi muốn cầu cạnh cô.”

Cô ta dừng lại một lát, nói với vẻ rất không kiên nhẫn: “Tôi không có thời gian cho cho cô lãng phí, nếu cô muốn đồ của ông nội thì đi lên phòng với tôi, không muốn thì đừng có dây dưa!”

Nói xong, cô ta nhấc chân đi về phía thang máy, tựa như không muốn nghe đáp án của Niệm Ninh. Niệm Ninh thấy cô ta không lo ngại gì như vậy, cũng thấy có chút tin tưởng là trong tay cô ta thật sự có đồ liên quan đến ông nội.

Trâm mặc một lát, sau đó cô gọi Niệm Tâm Như lại: “Chờ một chút, tôi đi theo côi”

Vẻ mặt thấp thỏm của Niệm Tâm Như †rong nháy mắt hóa thành tươi cười, đắc ý nhíu mày, ra hiệu cho Niệm Ninh đuổi theo. Niệm Ninh lập tức theo sau, đi tới cửa một căn phòng.

“Cách tôi xa như vậy làm gì, sợ tôi ăn thịt cô sao?” Niệm Tâm Như nói với vẻ hơi trào phúng, đáy mắt lại lóe ra một chút hưng phấn.

Niệm Ninh không thấy được cảm xúc trong mắt cô ta, vô cùng đề phòng quan sát đến khung cảnh xung quanh, sợ một khi cô không chú ý thì cô ta lại giở trò gì.

Niệm Tâm Như thấy cô chậm chạp không chịu đi vào, lông mày hơi nhăn lại, giọng điệu trở nên ác liệt: “Đi vào nhanh lên, nếu cô còn lằng nhằng ở đây thì đồ của ông nội coi như tôi sẽ không đưa cho cô.”

Một câu đúng lúc đánh trúng điểm mấu chốt của cô, mặc dù biết khả năng Niệm Tâm Như đang tính toán gì đó, nhưng cô không thể không vào.

Niệm Tâm Như thấy cô chậm chạp đi tới, đôi mắt cụp xuống, che giấu bên trong là sự hưng phấn sắp không đè nén được, ngay khi Niệm Ninh đến bên cạnh cô ta, bước chân còn chưa đứng vững hoàn toàn thì hai tay cô ta đã mạnh mẽ từ phía sau lưng đẩy Niệm Ninh, trực tiếp đẩy cô vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện