Năm Thiên Khánh thứ mười, Đông Thành mở rộng cửa, nói có thể buôn bán, tức thì hai bên đường, cửa hàng mở ra như nấm mọc sau mưa, tấc đất tấc vàng. Cầu Phong Vũ cũng được dựng lên khi ấy.
Nhưng đã là đất hoang, thường sẽ có người chồng mấy tảng đá, thắp vài nén hương, xem như là cúng bái thần linh, nhưng thật ra cũng chỉ là phàm nhân cầu xin cho an lòng mà thôi. Dựng xong cầu Phong Vũ, vừa hay nơi đó có một đống đá chồng cao chưa quá bắp chân, cũng thắp chút hương khói phía trước. Tìm đạo sĩ đến xem, đạo sĩ nói đây là thổ địa công, nên để lại. Vì thế, liền mang đống đá kia dựng thành một cái miếu nhỏ cao cỡ nửa người, thờ cúng như thổ địa.
Ai ngờ, thổ địa công được sự thờ cúng của người phàm, dần dần có ý thức, hóa thành một linh vật không phải tiên, cũng chẳng phải yêu. Niềm vui thích của hắn chính là nhìn phàm nhân và yêu vật ngày ngày đi qua cầu, thỉnh thoảng còn có người nhảy cầu, hoặc cãi nhau trên cầu, kiểu gì cũng có cả.
Rạng sáng ngày hôm đó, đang ngủ ngon, hắn bỗng ngửi thấy mùi khói, mở mắt ra nhìn, liền trông thấy một cô nương đang quỳ phía trước, đốt mấy nén hương, khấn: “Cầu xin phù hộ Tam Lang có thể thi đỗ trạng nguyên, cầu xin phù hộ Tam Lang có thể thi đỗ trạng nguyên”.
Khấn liền mấy câu như vậy, sau đó mới rời đi. Hắn ngáp một cái rồi ngủ tiếp. Mặc dù hắn có thể giúp con người, nhưng cùng lắm chỉ có thể giúp người ta đến trình độ chó cắn mèo cào mà thôi, thế nên, lời cầu xin này là vô ích rồi.
Rạng sáng ngày hôm sau, cô nương kia lại tới nữa.
Một tháng liền như vậy, hắn gần như đã quen với việc cô nương kia mỗi ngày đúng giờ lại tới, thì không thấy nàng đâu nữa. Năm sáu ngày sau, cuối cùng nàng ấy cũng xuất hiện, đang vui mừng, lại không thấy trên tay nàng cầm nhang đèn, vẻ mặt hoảng hốt tới tới bên cầu, bước lên thành cầu, gieo mình xuống dòng nước đang chảy xiết.
Hắn kinh ngạc, sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức đi cứu nàng. Nếu nàng ấy đã tận số, hắn muốn cứu cũng không được. Thế nên hắn cứu nàng thế này không bị tính là nhiễu loạn âm phủ, không sợ bị quỷ sai truy cứu trách nhiệm.
Hắn ở bên cạnh nhìn cô nương kia, gương mặt rất xinh đẹp, sao lại phải tìm đến cái chết? Hắn ngừng một chút, nghĩ tới lời cầu xin của nàng suốt một tháng nay, chẳng lẽ… Cái người tên Tam Lang kia không thi đỗ? Cô nương hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy hắn, giật mình ngồi dậy. Hắn cười cười: “Ta đi ngang qua, thấy cô nhảy sông tự vẫn, nên cứu cô”.
Nàng dừng một chút, ôm mặt khóc: “Sao lại cứu ta… Để cho ta chết đi”.
Hắn cau mày: “Nhân gian chẳng phải có câu, chết tử tế không bằng sống không tốt hay sao? Chuyện gì lại khiến cô đi tìm cái chết, chi bằng… Kể một chút cho ta nghe, biết đâu ta có thể giúp cô”.
Cô nương dừng khóc, nghẹn ngào kể: “Ta vốn là con gái của một hộ gia đình nghèo, cùng với con trai nhà bên là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp. Sau này, phụ thân ta buôn bán phất lên, liền không cho ta qua lại với chàng, còn muốn gả ta cho người khác. Phụ thân nói, nếu Tam Lang thi đỗ trạng nguyên, sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta. Nhưng mà Tam Lang thi không đỗ, phụ thân liền tìm người, muốn gả ta đi. Tam Lang biết được, đổ bệnh không dậy nổi, sợ là không qua khỏi. Ta nghĩ, nếu là như vậy, ta cũng không thiết sống nữa”.
Hắn thở dài một hơi: “Thì ra thế… Chỉ là, chết như vậy, thật sự rất đáng tiếc”.
Cô nương kia khẽ cười một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ: “Nhưng cũng chẳng có cách nào…”
Hắn im lặng, chuyện duyên số nhân gian thế này… Hắn không thay đổi được, lúc lâu sau mới chán nản nói: “Ta không giúp được cô rồi, thật xin lỗi, cô nương”.
Cô nương kia cười an ủi hắn: “Việc này không liên quan tới ngài, đừng tự trách mình”.
Nói xong, chậm rãi đứng dậy, đầy vẻ cô đơn mà rời đi. Hắn nhìn theo, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô dụng. Chuyện có liên quan đến sinh tử hắn không quản được, chuyện duyên số nhân gian hắn cũng không can thiệp được. Hắn không dám hỏi thăm tin tức cô nương kia, sợ biết chuyện về sau, tỷ như cô nương đã chết, Tam Lang cũng chết, hoặc là nàng sống không tốt… Cảm thấy, mình đã phụ ba mươi hai ngày kiên trì dâng hương của nàng rồi.
Thật lâu sau, một quán trà mở ở bên cạnh, người rảnh rỗi tới tán gẫu rất nhiều. Không biết nói sao lại nói tới chuyện cô nương của một đại gia đình nào đó. Người nói than thở: “Cô nương nhà Lâm gia lớn lên thật xinh đẹp, tính tình cũng tốt, sao lại gả cho gã công tử hư hỏng của Tề gia, ăn chơi, gái gú, bài bạc đều đủ cả, thật là uổng phí một cô nương tốt đẹp như vậy”.
Có người hỏi: “Chẳng phải lúc đầu nói là không chịu gả hay sao?”
“Nghe nói mẹ nàng lấy cái chết để ép, nàng ấy mới chịu gả. Công tử Tề gia kia không biết từ đâu lại nghe được, Lâm cô nương có một mối tình cũ rất đẹp, đối xử cực kỳ tệ bạc với nàng, sau đó… Ai ya… Cô nương ấy điên rồi”.
Trong lòng hắn rơi lộp bộp, điên, điên rồi?
“Ta nghe nói hình như đúng là có một tình lang*, đi thi không đỗ, sau này ốm chết. Thật là đáng tiếc, đang yên đang lành lại chặt đứt con đường đang tốt đẹp của hai người”.
*Tình lang: Người yêu
Hắn càng nghe càng không biết đây là cảm giác gì, nếu như hắn ra tay từ đầu, thì chắc đã tốt hơn… Bây giờ, cùng không có cách nào thay đổi được nữa rồi.
Haizz.
Hắn cố gắng quên đi chuyện này, sau đó cũng dần dần quên được, dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi. Có điều, hắn không phải tiên, cũng chẳng phải quỷ, tuổi cũng vì thế tăng theo. Thật lâu, thật lâu sau, đã đến tuổi trung niên rồi.
Ngày đó, đang ở trong miếu ngâm nga một khúc hát, bỗng ngửi thấy mùi khai, ngó đầu nhìn, liền trông thấy một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi đang tiểu lên miếu của mình! Hắn giận dữ, đưa tay muốn nổi gió lớn, người bên cạnh bỗng đi tới nói: “Cháu à, thổ địa công này rất là linh nghiệm đó, cháu không được mạo phạm”.
Đứa bé trai kéo quần, còn chưa kịp buộc dây, đã hỏi: “Thật là rất linh nghiệm ư?”
Người kia nói: “Tất nhiên rồi, nổi tiếng gần xa đấy”.
“Cái gì cũng có thể thành hiện thực ư?”
Người nọ mỉm cười, trêu chọc nó: “Ừ, nhớ phải mang theo hương nến đấy nhé”.
Hắn nghe được liền đắc ý, khẽ đỏ mặt, mình thành thổ địa công lợi hại như thế từ bao giờ?
Xế chiều, đứa bé trai kia lại tới nữa. Lấy mấy cây hương nến gãy đứt, lại còn bẩn thỉu từ trong túi quần ra, mang tới, đánh lửa thật lâu mới đốt lên được, vái lạy hắn: “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”.
Hắn ghét bỏ nhìn mấy thứ đồ bẩn thỉu trước cửa, vỗ vỗ tay, thổi bay đi. Nhưng chỉ một lát sau, đứa bé kia lại nhặt lại, nghiêm túc cắm lên: “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”.
Hắn nghiêng người, ngáp một cái, chờ đứa bé kia đi khỏi, hít hà, hương nến này là nhặt ở chùa miếu khác về, dùng để cầu xin thì thật là có chút không có thành ý.
Liên tiếp mấy ngày, đứa bé trai đều mang loại hương nến bẩn thỉu kia tới, lạy xong đều nói: “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”. Ngay cả những người bên cạnh cũng cười hắn: “Mẹ mày tốt hơn chưa?”
Tình hình buôn bán hiện giờ đã không còn náo nhiệt như ngày trước, người qua lại vắng hơn, hương khói được dâng lên cũng vì thế mà ít đi rất nhiều. Hắn thỉnh thoảng lại hoài niệm lúc hương khói cường thịnh ngày trước, khi ấy mỗi ngày đều được ăn rất no. Nhưng dù cho bây giờ có thiếu, hắn cũng không thể tha thứ cho đứa bé mang loại kém chất lượng kia tới được!
Nửa đêm, đang mơ đẹp, bỗng nhiên có người phát vào hắn. Hắn tỉnh dậy nhìn, liền thấy đứa bé trai kia đang cầm gạch vỡ đập lên mặt mình. “Chát” một tiếng giòn tan, gạch vỡ làm đôi, bàn tay nhỏ bé lại đánh hắn: “Sao ông không phù hộ mẹ ta, ông chẳng phải rất linh sao? Sao bọn họ, ông đều phù hộ, chỉ không giúp mẹ ta?”.
Hắn đang muốn đánh nó một trận thật đau, nhưng đứa bé trai kia lại bưng mặt khóc: “Trả mẹ cho ta… Trả mẹ cho ta…”.
Tiếng khóc ấy quá mức thê lương, hắn nghe ra cũng không biết nên làm sao, thôi thu tay lại, thôi vậy, không so đo với nó. Xoay người định quay về phòng, nhưng lại nghĩ, hay là nó có ẩn tình gì? Chần chừ chốc lát, hay là thôi đi, hắn cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, mấy chục năm nữa, hắn cũng sẽ chết già, còn có thể giúp ai được nữa?
Nghĩ xong, liền quay về.
Mấy ngày sau, quán trà đã mở được hai mươi mấy năm bên cạnh bỗng bị dỡ mất, hắn nhìn lá cờ viết chữ “Trà” thật to kia, chợt nhớ tới lúc nó vừa mở, khi đó rất náo nhiệt, rộn ràng, bước chân người tới không ngớt. Không biết sao, lại nghĩ tới Lâm cô nương kia…
Không lâu sau, cũng có một người vóc dáng tiều tụy như vậy tới thắp hương. Gần như không khác gì đứa bé trai ngày trước. Chỉ khác duy nhất một điểm, chính là một người dùng tới hương nến loại thượng hạng, một kẻ thì dùng loại hương nến chất lượng thấp. Mặc kệ là người nào, hắn cũng không vội giúp. Hắn nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng tìm thấy hơi thở của đứa bé trai kia, bay về hướng đó.
Cho dù không thể giúp, ít nhất, hắn cũng có thể yên tâm.
Chỗ hắn tìm được, căn bản… Không thể coi là phòng. Khắp nơi rách nát, đẩy cửa, cánh cửa lập tức rơi xuống. Phủi phủi bụi đi vào, bên trong ngay cả một cái bàn cũng không có. Tìm một vòng, mới tìm thấy đứa bé trai kia ở trong góc, đang cuộn người thành một khối, đã gầy yếu đến không còn nhận ra được, nắm tay nó, cảm giác như có thể rụng ra luôn.
Ánh mắt đứa bé rời rạc, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên mỉm cười: “Cha, cuối cùng cha cũng về rồi…”
Hắn ngẩn người, đứa bé lại nói: “Nhưng mẹ đã chết rồi… Sao giờ cha mới tới?”.
Chữ “tới” kia rơi xuống, hạt nước mắt to như hạt đậu từ trong hốc mắt gầy gò lăn xuống. Nước mắt giống như nham thạch, nóng đến mức khiến người hắn run lên, theo bản năng ôm lấy nó, cố giữ giọng bình tĩnh: “Cha về rồi, đừng sợ”.
“Vâng…”
Chỉ là trong chớp mắt, hắn có thể nghe thấy sự vui mừng, thỏa mãn trong một tiếng này. Hắn chỉ nói có một câu, mà nó liền vui vẻ như vậy? Nhìn vách tường cũ rách, hắn đột nhiên hiểu được, tại sao đứa bé này luôn mang những loại hương nến kém chất lượng đến, vì nó căn bản là không mua nổi…
“Đừng sợ, cha dắt con đi ăn đồ ăn ngon”.
“Đồ ăn… ngon…”
Hắn ôm lấy thân thể gầy yếu, mới bước ra đến cửa, một chùm ánh sáng mãnh liệt xẹt qua, xẹt tới nó thì ngừng lại. Nín thở cúi đầu nhìn nó, nó đã… không còn cử động nữa.
Một nỗi đau đớn không tả nổi ập tới, hắn lại nghĩ tới Lâm cô nương…
Những chuyện này đều không phải lỗi của hắn, nhưng hắn hình như… vẫn có thể cứu vãn… Nhưng hắn lại không làm gì cả, trơ mắt nhìn bọn họ đi tới con đường cùng.
Ngẩn ngơ quay về miếu, nhìn thấy mấy chân hương bẩn thỉu vẫn còn cắm ở cửa, hắn lại nhớ tới lời nói của đứa bé kia, lời nói của Lâm cô nương… Bọn họ tin tưởng mình, cầu xin mình… Nhưng hắn chẳng làm gì cả, thậm chí một chút xót thương cũng không có. Hắn kinh ngạc nhìn tàn hương kia, cầm lấy thổi đốt lên, ngửi mùi hương thoang thoảng, đột nhiên cảm thấy, hương đèn này, mới là tốt nhất, không loại hương đèn nào có thể so sánh được. Nhưng sao hắn lại không sớm phát hiện ra…?
Thật lâu lại thật lâu sau, ngày kia, có một bà cụ đi tới ngã ba đường, đi vào vùng đất hoang vu này, nhìn thấy một cái miếu đổ nát, liền tiến lên vái lạy: “Con dâu hung ác của con lại đuổi con ra khỏi nhà rồi, cầu xin thổ địa công phù hộ, cho nó đối xử với già này tốt hơn một chút”.
Lát sau, liền thấy một luồng sương khói bay ra từ trong miếu, vây lấy bà, sau đó, có một giọng nói già nua thì thầm: “Như ngươi mong muốn, tiến vào mộng đi…”
Bà lão ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mình đang ở cửa nhà, con trai và con dâu đang cười với mình, kêu: “Mẹ, cơm nấu xong rồi, về nhà thôi”.
Bà lão ngây người, còn đang do dự, bỗng bị đẩy mạnh một cái, bước nào trong sương mù, âm thanh nhẹ như gió thoảng qua:
“Tiến vào trong đi”.
Hết
Nhưng đã là đất hoang, thường sẽ có người chồng mấy tảng đá, thắp vài nén hương, xem như là cúng bái thần linh, nhưng thật ra cũng chỉ là phàm nhân cầu xin cho an lòng mà thôi. Dựng xong cầu Phong Vũ, vừa hay nơi đó có một đống đá chồng cao chưa quá bắp chân, cũng thắp chút hương khói phía trước. Tìm đạo sĩ đến xem, đạo sĩ nói đây là thổ địa công, nên để lại. Vì thế, liền mang đống đá kia dựng thành một cái miếu nhỏ cao cỡ nửa người, thờ cúng như thổ địa.
Ai ngờ, thổ địa công được sự thờ cúng của người phàm, dần dần có ý thức, hóa thành một linh vật không phải tiên, cũng chẳng phải yêu. Niềm vui thích của hắn chính là nhìn phàm nhân và yêu vật ngày ngày đi qua cầu, thỉnh thoảng còn có người nhảy cầu, hoặc cãi nhau trên cầu, kiểu gì cũng có cả.
Rạng sáng ngày hôm đó, đang ngủ ngon, hắn bỗng ngửi thấy mùi khói, mở mắt ra nhìn, liền trông thấy một cô nương đang quỳ phía trước, đốt mấy nén hương, khấn: “Cầu xin phù hộ Tam Lang có thể thi đỗ trạng nguyên, cầu xin phù hộ Tam Lang có thể thi đỗ trạng nguyên”.
Khấn liền mấy câu như vậy, sau đó mới rời đi. Hắn ngáp một cái rồi ngủ tiếp. Mặc dù hắn có thể giúp con người, nhưng cùng lắm chỉ có thể giúp người ta đến trình độ chó cắn mèo cào mà thôi, thế nên, lời cầu xin này là vô ích rồi.
Rạng sáng ngày hôm sau, cô nương kia lại tới nữa.
Một tháng liền như vậy, hắn gần như đã quen với việc cô nương kia mỗi ngày đúng giờ lại tới, thì không thấy nàng đâu nữa. Năm sáu ngày sau, cuối cùng nàng ấy cũng xuất hiện, đang vui mừng, lại không thấy trên tay nàng cầm nhang đèn, vẻ mặt hoảng hốt tới tới bên cầu, bước lên thành cầu, gieo mình xuống dòng nước đang chảy xiết.
Hắn kinh ngạc, sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức đi cứu nàng. Nếu nàng ấy đã tận số, hắn muốn cứu cũng không được. Thế nên hắn cứu nàng thế này không bị tính là nhiễu loạn âm phủ, không sợ bị quỷ sai truy cứu trách nhiệm.
Hắn ở bên cạnh nhìn cô nương kia, gương mặt rất xinh đẹp, sao lại phải tìm đến cái chết? Hắn ngừng một chút, nghĩ tới lời cầu xin của nàng suốt một tháng nay, chẳng lẽ… Cái người tên Tam Lang kia không thi đỗ? Cô nương hôn mê tỉnh lại, nhìn thấy hắn, giật mình ngồi dậy. Hắn cười cười: “Ta đi ngang qua, thấy cô nhảy sông tự vẫn, nên cứu cô”.
Nàng dừng một chút, ôm mặt khóc: “Sao lại cứu ta… Để cho ta chết đi”.
Hắn cau mày: “Nhân gian chẳng phải có câu, chết tử tế không bằng sống không tốt hay sao? Chuyện gì lại khiến cô đi tìm cái chết, chi bằng… Kể một chút cho ta nghe, biết đâu ta có thể giúp cô”.
Cô nương dừng khóc, nghẹn ngào kể: “Ta vốn là con gái của một hộ gia đình nghèo, cùng với con trai nhà bên là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp. Sau này, phụ thân ta buôn bán phất lên, liền không cho ta qua lại với chàng, còn muốn gả ta cho người khác. Phụ thân nói, nếu Tam Lang thi đỗ trạng nguyên, sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta. Nhưng mà Tam Lang thi không đỗ, phụ thân liền tìm người, muốn gả ta đi. Tam Lang biết được, đổ bệnh không dậy nổi, sợ là không qua khỏi. Ta nghĩ, nếu là như vậy, ta cũng không thiết sống nữa”.
Hắn thở dài một hơi: “Thì ra thế… Chỉ là, chết như vậy, thật sự rất đáng tiếc”.
Cô nương kia khẽ cười một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ: “Nhưng cũng chẳng có cách nào…”
Hắn im lặng, chuyện duyên số nhân gian thế này… Hắn không thay đổi được, lúc lâu sau mới chán nản nói: “Ta không giúp được cô rồi, thật xin lỗi, cô nương”.
Cô nương kia cười an ủi hắn: “Việc này không liên quan tới ngài, đừng tự trách mình”.
Nói xong, chậm rãi đứng dậy, đầy vẻ cô đơn mà rời đi. Hắn nhìn theo, bỗng nhiên cảm thấy mình thật vô dụng. Chuyện có liên quan đến sinh tử hắn không quản được, chuyện duyên số nhân gian hắn cũng không can thiệp được. Hắn không dám hỏi thăm tin tức cô nương kia, sợ biết chuyện về sau, tỷ như cô nương đã chết, Tam Lang cũng chết, hoặc là nàng sống không tốt… Cảm thấy, mình đã phụ ba mươi hai ngày kiên trì dâng hương của nàng rồi.
Thật lâu sau, một quán trà mở ở bên cạnh, người rảnh rỗi tới tán gẫu rất nhiều. Không biết nói sao lại nói tới chuyện cô nương của một đại gia đình nào đó. Người nói than thở: “Cô nương nhà Lâm gia lớn lên thật xinh đẹp, tính tình cũng tốt, sao lại gả cho gã công tử hư hỏng của Tề gia, ăn chơi, gái gú, bài bạc đều đủ cả, thật là uổng phí một cô nương tốt đẹp như vậy”.
Có người hỏi: “Chẳng phải lúc đầu nói là không chịu gả hay sao?”
“Nghe nói mẹ nàng lấy cái chết để ép, nàng ấy mới chịu gả. Công tử Tề gia kia không biết từ đâu lại nghe được, Lâm cô nương có một mối tình cũ rất đẹp, đối xử cực kỳ tệ bạc với nàng, sau đó… Ai ya… Cô nương ấy điên rồi”.
Trong lòng hắn rơi lộp bộp, điên, điên rồi?
“Ta nghe nói hình như đúng là có một tình lang*, đi thi không đỗ, sau này ốm chết. Thật là đáng tiếc, đang yên đang lành lại chặt đứt con đường đang tốt đẹp của hai người”.
*Tình lang: Người yêu
Hắn càng nghe càng không biết đây là cảm giác gì, nếu như hắn ra tay từ đầu, thì chắc đã tốt hơn… Bây giờ, cùng không có cách nào thay đổi được nữa rồi.
Haizz.
Hắn cố gắng quên đi chuyện này, sau đó cũng dần dần quên được, dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi. Có điều, hắn không phải tiên, cũng chẳng phải quỷ, tuổi cũng vì thế tăng theo. Thật lâu, thật lâu sau, đã đến tuổi trung niên rồi.
Ngày đó, đang ở trong miếu ngâm nga một khúc hát, bỗng ngửi thấy mùi khai, ngó đầu nhìn, liền trông thấy một đứa bé trai khoảng sáu, bảy tuổi đang tiểu lên miếu của mình! Hắn giận dữ, đưa tay muốn nổi gió lớn, người bên cạnh bỗng đi tới nói: “Cháu à, thổ địa công này rất là linh nghiệm đó, cháu không được mạo phạm”.
Đứa bé trai kéo quần, còn chưa kịp buộc dây, đã hỏi: “Thật là rất linh nghiệm ư?”
Người kia nói: “Tất nhiên rồi, nổi tiếng gần xa đấy”.
“Cái gì cũng có thể thành hiện thực ư?”
Người nọ mỉm cười, trêu chọc nó: “Ừ, nhớ phải mang theo hương nến đấy nhé”.
Hắn nghe được liền đắc ý, khẽ đỏ mặt, mình thành thổ địa công lợi hại như thế từ bao giờ?
Xế chiều, đứa bé trai kia lại tới nữa. Lấy mấy cây hương nến gãy đứt, lại còn bẩn thỉu từ trong túi quần ra, mang tới, đánh lửa thật lâu mới đốt lên được, vái lạy hắn: “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”.
Hắn ghét bỏ nhìn mấy thứ đồ bẩn thỉu trước cửa, vỗ vỗ tay, thổi bay đi. Nhưng chỉ một lát sau, đứa bé kia lại nhặt lại, nghiêm túc cắm lên: “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”.
Hắn nghiêng người, ngáp một cái, chờ đứa bé kia đi khỏi, hít hà, hương nến này là nhặt ở chùa miếu khác về, dùng để cầu xin thì thật là có chút không có thành ý.
Liên tiếp mấy ngày, đứa bé trai đều mang loại hương nến bẩn thỉu kia tới, lạy xong đều nói: “Cầu xin cho mẹ con nhanh khỏi bệnh”. Ngay cả những người bên cạnh cũng cười hắn: “Mẹ mày tốt hơn chưa?”
Tình hình buôn bán hiện giờ đã không còn náo nhiệt như ngày trước, người qua lại vắng hơn, hương khói được dâng lên cũng vì thế mà ít đi rất nhiều. Hắn thỉnh thoảng lại hoài niệm lúc hương khói cường thịnh ngày trước, khi ấy mỗi ngày đều được ăn rất no. Nhưng dù cho bây giờ có thiếu, hắn cũng không thể tha thứ cho đứa bé mang loại kém chất lượng kia tới được!
Nửa đêm, đang mơ đẹp, bỗng nhiên có người phát vào hắn. Hắn tỉnh dậy nhìn, liền thấy đứa bé trai kia đang cầm gạch vỡ đập lên mặt mình. “Chát” một tiếng giòn tan, gạch vỡ làm đôi, bàn tay nhỏ bé lại đánh hắn: “Sao ông không phù hộ mẹ ta, ông chẳng phải rất linh sao? Sao bọn họ, ông đều phù hộ, chỉ không giúp mẹ ta?”.
Hắn đang muốn đánh nó một trận thật đau, nhưng đứa bé trai kia lại bưng mặt khóc: “Trả mẹ cho ta… Trả mẹ cho ta…”.
Tiếng khóc ấy quá mức thê lương, hắn nghe ra cũng không biết nên làm sao, thôi thu tay lại, thôi vậy, không so đo với nó. Xoay người định quay về phòng, nhưng lại nghĩ, hay là nó có ẩn tình gì? Chần chừ chốc lát, hay là thôi đi, hắn cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, mấy chục năm nữa, hắn cũng sẽ chết già, còn có thể giúp ai được nữa?
Nghĩ xong, liền quay về.
Mấy ngày sau, quán trà đã mở được hai mươi mấy năm bên cạnh bỗng bị dỡ mất, hắn nhìn lá cờ viết chữ “Trà” thật to kia, chợt nhớ tới lúc nó vừa mở, khi đó rất náo nhiệt, rộn ràng, bước chân người tới không ngớt. Không biết sao, lại nghĩ tới Lâm cô nương kia…
Không lâu sau, cũng có một người vóc dáng tiều tụy như vậy tới thắp hương. Gần như không khác gì đứa bé trai ngày trước. Chỉ khác duy nhất một điểm, chính là một người dùng tới hương nến loại thượng hạng, một kẻ thì dùng loại hương nến chất lượng thấp. Mặc kệ là người nào, hắn cũng không vội giúp. Hắn nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng tìm thấy hơi thở của đứa bé trai kia, bay về hướng đó.
Cho dù không thể giúp, ít nhất, hắn cũng có thể yên tâm.
Chỗ hắn tìm được, căn bản… Không thể coi là phòng. Khắp nơi rách nát, đẩy cửa, cánh cửa lập tức rơi xuống. Phủi phủi bụi đi vào, bên trong ngay cả một cái bàn cũng không có. Tìm một vòng, mới tìm thấy đứa bé trai kia ở trong góc, đang cuộn người thành một khối, đã gầy yếu đến không còn nhận ra được, nắm tay nó, cảm giác như có thể rụng ra luôn.
Ánh mắt đứa bé rời rạc, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên mỉm cười: “Cha, cuối cùng cha cũng về rồi…”
Hắn ngẩn người, đứa bé lại nói: “Nhưng mẹ đã chết rồi… Sao giờ cha mới tới?”.
Chữ “tới” kia rơi xuống, hạt nước mắt to như hạt đậu từ trong hốc mắt gầy gò lăn xuống. Nước mắt giống như nham thạch, nóng đến mức khiến người hắn run lên, theo bản năng ôm lấy nó, cố giữ giọng bình tĩnh: “Cha về rồi, đừng sợ”.
“Vâng…”
Chỉ là trong chớp mắt, hắn có thể nghe thấy sự vui mừng, thỏa mãn trong một tiếng này. Hắn chỉ nói có một câu, mà nó liền vui vẻ như vậy? Nhìn vách tường cũ rách, hắn đột nhiên hiểu được, tại sao đứa bé này luôn mang những loại hương nến kém chất lượng đến, vì nó căn bản là không mua nổi…
“Đừng sợ, cha dắt con đi ăn đồ ăn ngon”.
“Đồ ăn… ngon…”
Hắn ôm lấy thân thể gầy yếu, mới bước ra đến cửa, một chùm ánh sáng mãnh liệt xẹt qua, xẹt tới nó thì ngừng lại. Nín thở cúi đầu nhìn nó, nó đã… không còn cử động nữa.
Một nỗi đau đớn không tả nổi ập tới, hắn lại nghĩ tới Lâm cô nương…
Những chuyện này đều không phải lỗi của hắn, nhưng hắn hình như… vẫn có thể cứu vãn… Nhưng hắn lại không làm gì cả, trơ mắt nhìn bọn họ đi tới con đường cùng.
Ngẩn ngơ quay về miếu, nhìn thấy mấy chân hương bẩn thỉu vẫn còn cắm ở cửa, hắn lại nhớ tới lời nói của đứa bé kia, lời nói của Lâm cô nương… Bọn họ tin tưởng mình, cầu xin mình… Nhưng hắn chẳng làm gì cả, thậm chí một chút xót thương cũng không có. Hắn kinh ngạc nhìn tàn hương kia, cầm lấy thổi đốt lên, ngửi mùi hương thoang thoảng, đột nhiên cảm thấy, hương đèn này, mới là tốt nhất, không loại hương đèn nào có thể so sánh được. Nhưng sao hắn lại không sớm phát hiện ra…?
Thật lâu lại thật lâu sau, ngày kia, có một bà cụ đi tới ngã ba đường, đi vào vùng đất hoang vu này, nhìn thấy một cái miếu đổ nát, liền tiến lên vái lạy: “Con dâu hung ác của con lại đuổi con ra khỏi nhà rồi, cầu xin thổ địa công phù hộ, cho nó đối xử với già này tốt hơn một chút”.
Lát sau, liền thấy một luồng sương khói bay ra từ trong miếu, vây lấy bà, sau đó, có một giọng nói già nua thì thầm: “Như ngươi mong muốn, tiến vào mộng đi…”
Bà lão ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mình đang ở cửa nhà, con trai và con dâu đang cười với mình, kêu: “Mẹ, cơm nấu xong rồi, về nhà thôi”.
Bà lão ngây người, còn đang do dự, bỗng bị đẩy mạnh một cái, bước nào trong sương mù, âm thanh nhẹ như gió thoảng qua:
“Tiến vào trong đi”.
Hết
Danh sách chương