Chước Tử nhìn ra bên ngoài định đứng dậy: “Đi mở tiệm thôi.”
“Chước Tử”, Thanh Đế giữ chặt nàng, nghiêm túc nói: “Nàng có cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với Tiểu Chước Tử quá lâu sẽ bị mệt mỏi không?”
Chước Tử khựng lại: “Thư Sinh ngốc, chàng định nói gì…”
Thanh Đế thở dài một tiếng: “Tiểu Chước Tử nói là sinh ra từ linh khí của nàng không sai nhưng không phải từ cách độ linh khí bình thường mà là hút linh khí của nàng để sống. Ta và nàng ở bên nhau, ít nhiều nàng cũng phải được hưởng tu vi từ ta nhưng lại chẳng thấy chuyển biến gì. Khi đó ta đã cảm thấy quái lạ rồi. Nhưng sau khi chúng ta đến ngày mùng một tháng mười một, trọ lại ở Cẩm Tú khách điếm một đêm, nàng có nhớ khi đó tu vi của nàng đã tăng lên không?”
Chước Tử nhớ lại, đúng là có tăng thật. Nàng ôm ngực nhìn hắn: “Cho nên là ta không tăng tu vi được không phải vì ta với chàng thân mật không có tác dụng mà là tu vi ta nhận được đểu bị Tiểu Chước Tử hút hết? Thế nên mới không có gì thay đổi hết?”
Thanh Đế gật đầu: “Đúng thế. Sau khi ta tìm được khách điếm, đã nhiều lần cố đem linh khí của nàng nâng lên nhưng mỗi lần đều không thực hiện được. Tiểu Chước Tử xuất hiện sau khi nàng ngâm mình ở Thiên Trì mà cô bé cũng đã nói trước kia không thể phá vỡ nơi hắc ám kia. Nhưng sau khi tu vi nàng do ngâm mình trong Thiên Trì tăng lên, cô bé hút được càng nhiều nên mới có thể xuất thế.”
Chước Tử suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói: “Ý của chàng là… muốn ta cách xa Tiểu Chước Tử?”
“Đúng thế!”, Thanh Đế sao không biết nàng sẽ gặp khó khăn đến nhường nào nhưng nếu phải chọn lựa Chước Tử và Tiểu Chước Tử thì chắc chắn hắn sẽ lựa chọn vế thứ nhất. Hắn bỗng đột nhiên phát hiện ra, có khi nào kẻ cướp đi nguyên thần của Chước Tử… liệu có thể chính là Tiểu Chước Tử không rõ lai lịch kia? Không phải tiên không phải yêu cũng chẳng phải ma, đến cả mình và Nữ Oa cũng không nhìn được chân thân, thực sự kỳ quái vô cùng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, một giọng trẻ con non nớt cất lên: “Cha, nương, mau dây đi thôi.”
Tim Chước Tử khẽ nhói lên, vừa định đứng lên thì bị Thanh Đế kéo lại. Trầm mặc một lúc Chước Tử mới lên tiếng: “Chàng nói với con bé là ta bị bệnh rồi… Đừng làm gì con bé nhé, dù sao cũng chỉ cần vài ngày không gặp nó là ta lại khỏe lên thôi.”
Thanh Đế nhẹ nhàng ôm lấy nàng một hồi rồi mới ra ngoài mở cửa. Cửa vừa hé ra đã thấy Tiểu Chước Tử ngó vào, mặt rạng rỡ như trăng rằm: “Chào buổi sáng, cha.”
Thấy cô bé định đi vào, Thanh Đế vội kéo tay lại, cười nói: “Nương của con đang không thoải mái, để cho nàng ngủ thêm chút nữa đi.”
Tiểu Chước Tử gật đầu, tò mò nhìn vào trong: “Nương cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Chước Tử hít hít cái mũi, khó chịu vùi mình vào trong chăn.
Thanh Đế nắm tay dẫn Tiểu Chước Tử xuống lầu ăn điểm tâm. Bước xuống bậc thang, Tiểu Chước Tử còn nhảy nhót, Thanh Đế xiết chặt bàn tay bé nhỏ ấy, cảm thấy lạnh lẽo khắp nơi.
“Cha, cha phải đi nhanh như con này, nếu không hết phần mất.”
Thanh Đế gật đầu: “Biết rồi.”
Lũ yêu nghe nói Chước Tử bị ốm cũng không lên ép nàng xuống ăn cơm. Thấy Đỗ Quyên mang đồ ăn lên thì Thanh Đế liền dắt Tiểu Chước Tử ra ngoài chơi.
Nữ Oa thấy vậy nhíu mày, nhưng không rõ thế nào nên cũng không lên tiếng.
Đỗ Quyên gõ cửa, ngó vào thấy Chước Tử cuốn chặt trong chăn thì cười khổ: “Chước Tử à, càng nằm càng ườn người đấy, mau dậy uống cháo thôi nào.”
“Ừ…”, Chước Tử thò cái đầu ra, không thấy cái đuôi nào phía sau mới tung chăn ngồi dậy: “Tiểu Chước Tử ngoan chứ?”
Đỗ Quyên cười: “Đúng là mẹ đẻ có khác.”
Chước Tử trầm mặc: “Tiểu Chước Tử không phải con của ta và Thư Sinh đâu.”
Đỗ Quyên ngạc nhiên: “Không thể nào, sao con bé giống hai người thế cơ mà?”
Chước Tử vò đầu: “Khó giải thích lắm.”
“Không phải chứ… hai người các ngươi đều rất thương con bé như con ruột cơ mà.”, Đỗ Quyên lắc đầu, đưa chén canh cho nàng: “Sau khi ăn sáng, Thư Sinh còn đưa Tiểu Chước Tử đi chơi, mua kẹo cho con bé nữa cơ đấy.”
Chước Tử nhận bát canh, uống một hơi, cảm thán: “Vẫn là gạo của Mễ đại thúc ăn ngon thật”, chẹp chẹp hai cái, bỗng nàng giật nảy người: “Thư Sinh ngốc, chàng mang con bé ra ngoài ư?”
“Đúng thế!”
Chước Tử biến sắc: “Đi hướng nào?”
“Không biết, lúc ấy ta đang mang đồ ăn lên mà”, Đỗ Quyên vừa nói xong thì bát canh trong tay Chước Tử rơi tung tóe trên mặt đất, không kịp xỏ giày, nàng vội vàng nhảy qua cửa sổ lao xuống.
Chước Tử không dám nghĩ đến điều mình vừa suy đoán, Thư Sinh một mực muốn bảo toàn tính mạng của mình, nếu Tiểu Chước Tử là mối đe dọa đến sự sống của mình, sau này nếu Thư Sinh mất trí nhớ, Tiểu Chước Tử muốn tiếp cận mình chàng sẽ không cách nào bảo vệ mình. Cho nên phải diệt trừ hậu họa, chàng sẽ nhẫn tâm tiêu diệt Tiểu Chước Tử, bởi vậy mới một mình đem con bé đi chỗ khác? Dù biết Tiểu Chước Tử sẽ khiến mình gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần không lại gần con bé là được rồi, nàng thực sự không muốn con bé phải chết.
“Chụt chụt, cha à, Đỗ Quyên tỷ tỷ nói không thể ăn nhiều kẹo một lúc thế đâu nhé, nếu ăn quá nhiều sẽ hỏng hết hàm răng đó.”
Thanh Đế kéo cô bé lại, nếu không phải nhanh tay túm lấy thì chắc đã bị một con ngựa đứt dây cương đá phải lâu rồi. Nhìn cô bé hý hửng chất đầy mứt hoa quả trong hai túi căng phồng nhưng lại nói mấy lời như thế thực sự không có chút thuyết phục nào hết, quả thực rất giống với Chước Tử.
“Cho nên nếu về nhà mà bị nương hỏi thì cha nhớ bảo kẹo do cha mua nhé?”
Cái tính này hình như lại có chút giống mình… Thanh Đế nhếch miệng, về ư… không có về đâu: “Được thôi.”
Tiểu Chước Tử kéo tay hắn cố chen lấn trong đám đông trên đường, miệng không ngừng lải nhải: “Dì Tân Nương nói phải bốc thuốc cho nương, chúng ta mau đi đi.”
“Tiểu Chước Tử”, Thanh Đế gọi giật lại, thấy con bé vẫn cắm cúi đi về phía trước thì cúi xuống ôm lấy nhấc bổng lên: “Đi nhầm đường rồi con.”
Tiểu Chước Tử chép chép miệng cười cười, rướn người nhìn một bên người chen chúc một bên vắng hoe, đưa tay chỉ chỉ: “Lạc thật, cha, cố lên nhé.”
Thanh Đế lặng thinh, mặc cô bé sờ sờ mặt mình.
Đi càng xa Tiểu Chước Tử càng uể oải, gục vào vai hắn: “Cha, quay về đi, con mệt quá.”
“Sắp về rồi.”, Thanh Đế ôm cô bé, quả nhiên là hút linh khí của Chước Tử để sống mà, vừa mới cách ly một chút đã xuống sức thấy rõ, chút áy náy vốn có ban đầu bị đè xuống, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Cho dù là Tiểu Chước Tử cũng không thể tổn thương Chước Tử.
Trầm mặc đi vào ngõ nhỏ, đi nhanh về nơi không có người. Đến nơi, Tiểu Chước Tử đã buồn ngủ lắm rồi.
Thanh Đế tiến vào một nông viện dột nát, đặt Tiểu Chước Tử ngồi lên bậc thềm, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Ngủ cũng tốt, sẽ không cảm thấy đau đớn. Trên tay bỗng nổi lên cuồng phong, định cứa cổ bé con. Nhưng gió vừa nổi lên thì một luồng sáng vụt qua, thổi bay luồng gió sắc lẻm. Thanh Đế trầm giọng: “Nữ Oa.”
Nữ Oa hiện ra nhìn hắn nói: “Từ đầu ngươi đã biết ta đi theo, chắc chắn đã biết ý đồ của ta sao không ngăn cản? Nếu ngươi giết cô bé, Chước Tử chắc chắn không tha thứ cho ngươi. Mặc dù cô bé là dị linh nhưng cũng không đến mức phải…”
“Nó hút linh khí của Chước Tử.”
Nữ Oa kinh ngạc một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao hắn hạ sát với Tiểu Chước Tử: “Tức là bây giờ là hút linh khí, đến một ngày nào đó sẽ là nguyên thần của Chước Tử? Vậy hung thủ kia… chính là nó ư?”
“Ngoài nó ra, không có bất kỳ kẻ ai đáng nghi nữa.”
Nữ Oa thở dài: “Nếu ta là ngươi chắc cũng sẽ làm như thế. Nhưng Chước Tử yêu quý con bé như vậy, nếu ngươi xuống tay, với tính cách của nàng ấy có lẽ sẽ hận ngươi lắm, dù sao nàng ấy cũng coi con bé như con ruột rồi. Cái cô nàng ngốc nghếch ấy, lúc nào cũng tự chuốc lấy vất vả vào bản thân. Cho nên…”, nàng cười nói: “Để ta ra tay đi, dù sao ta với Chước Tử cũng không ở chung, xong việc ta sẽ bỏ đi.”
Thanh Đế ngạc nhiên, Nữ Oa ngẩng mặt lên trời than thở: “Ta đúng là một người bạn tốt kinh thiên động địa mà.”
“…”, cảm động vừa nhen nhóm lập tức vụt tắt trong nháy mắt… Thanh Đế nhếch miệng: “Được.”, sau lại nói: “Nhanh làm đi… làm gọn vào… đừng để con bé cảm thấy đau.”
Nữ Oa gật đầu, đi lên ôm lấy cô bé: “Ngươi đi đi.”
Thanh Đế không dám nhìn Tiểu Chước Tử, buông tay ra, thật giống như chính mình cắt đứt mạng sống của cô bé vậy. Nhưng chưa kịp bỏ đi thì trên mặt đất bỗng có một cái bóng thật lớn, ngẩng lên nhìn thì thấy Thanh Long. Từ trên đỉnh đầu Thanh Long một thân ảnh trắng muốt nhảy xuống, vừa chạm đất Chước Tử đã lao vụt lên phía trước. Hai người chạm mắt nhìn nhau chằm chằm, sắc mặt cả hai hết sức nặng nề, ai cũng có thể hiểu được.
Thanh Đế biết Chước Tử đã đoán được mình sẽ ra tay sát hại Tiểu Chước Tử.
Chước Tử biết mình đã đoán đúng, Thanh Đế thực sự xuống tay với Tiểu Chước Tử.
Chước Tử đi nhanh về phía Tiểu Chước Tử, ôm cô bé vào trong ngực, im lặng không lên tiếng. Nữ Oa đứng một lúc rồi phủi tay đứng dậy.
Cảm nhận Chước Tử bên cạnh, Tiểu Chước Tử chui vào lòng nàng, dụi vào ngực, một lúc sau liền tỉnh táo lại, nhìn nàng hai mắt lập tức tràn đầy ý cười: “Nương!”
Chước Tử cười nói: “Tỉnh rồi à?”
“Vâng ạ”, cô bé cúi đầu đưa mứt hoa quả vừa mua cho nàng: “Đây là mứt đấy, uống thuốc sẽ không khó đâu, là cha mua cho nương đấy.”
Thanh Đế trong lòng vỡ òa, tất cả là mua cho Chước Tử ư? Cô bé còn nói là hắn mua, muốn dành công lao này cho người làm cha như hắn ư?
Chước Tử ôm cô bé thật chặt không buông lỏng: “Ngoan lắm.”
Nhưng vừa đứng lên hai chân đã nhuyễn ra, khuỵu xuống, tưởng như sắp té ngã cùng Tiểu Chước Tử thì người được ôm lấy. Chước Tử ngoái đầu nhìn, hai mắt Thư Sinh đã bình lặng, không còn chút sát ý nào cả.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra, Chước Tử vẫn là đóa thược dược ngốc nghếch ngày nào, không thể vì mạng sống của nàng mà giết người khác, nhất là một người thân thiết bên cạnh thì càng không được: “Chúng ta về nhà thôi.”
Khách điếm vẫn náo nhiệt như trước, người ra kẻ vô tấp nập không dứt.
Chước Tử đưa Tiểu Chước Tử đi ngủ, đến gần hàng rào nhìn ngã tư đường người đi nhộn nhịp, đăm chiêu suy nghĩ. Bỗng trên má có hai bàn tay áp đến, nàng nghiêng đầu nhìn, cười cười: “Thư Sinh ngốc đừng nhíu mày thế, trông xấu lắm.”
Thanh Đế nhàn nhạt cười, nhìn sắc mắt tái nhợt của nàng, cúi xuống hôn lên trán.
Chước Tử nói: “Ta đồng ý với chàng, nhất định sẽ cách ly Tiểu Chước Tử thật xa, chàng đừng giết con bé.”, thấy hắn không gật đầu, nàng vội nói: “Chàng mau đồng ý với ta đi.”
Thanh Đế nhìn nàng: “Nếu ta đồng ý nàng sẽ tin sao?”
Chước Tử khẽ cười: “Đương nhiên, chàng sẽ không lừa dối ta mà.”
Thanh Đế vuốt tóc nàng: “Chước Tử ngốc nghếch.”
Chước Tử ôm hắn, áp vào trong ngực thật dễ chịu: “Đúng thế, ta chính là đồ ngốc đấy, chàng nhất định phải nhớ có một đóa thược dược ngốc đang chờ chàng. Chúng ta còn một đứa con gái tên là Tiểu Chước Tử, nhớ rõ nhé, Thư Sinh.”
Âm cuối nói ra có chút nghẹn ngào. Thanh Đế lên tiếng đáp ứng: “Ta đồng ý với nàng, sẽ không giết con bé. Hôm nay nếu con bé đi theo ta, ta giao con bé cho Nữ Oa chăm sóc, nếu nàng không hứa lại gần Tiểu Chước Tử thì ta cũng không cho con bé quay lại khách điếm.”
Chước Tử chần chừ: “Nếu Tiểu Chước Tử hút linh khí của ta để tồn tại thì ta sẽ đi Thiên Trì hằng ngày để tăng linh khí là được mà.”
Thanh Đế lắc đầu: “Lúc con bé xuất hiện, nàng cũng không suy sup, mệt mỏi. Nhưng càng về sau nàng càng uể oải, kiệt quệ. Không sớm thì muộn nàng cũng sẽ bị con bé nuốt chửng thôi. Có lẽ chính con bé cũng không biết nhưng nếu một ngày nào đó con bé biết mình sống được là do hút linh khí của nàng thì có phải nó cũng sẽ như nàng, đau khổ dằn vặt mãi thôi?”
Chước Tử ngẩn người, Thanh Đế nói tiếp: “Nếu con bé thực sự coi nàng là mẹ ruột thì nó sẽ nguyện ý quay lại nơi hắc ám kia còn hơn nhìn nàng chết ấy chứ?”
Chước Tử đắn đo một lúc, mới gật đầu: “Ta theo chàng, ngoan ngoãn quay lại Cửu Trùng Thiên.”
Thanh Đế cuối cùng cũng thở phào, không muốn để nàng ở lại đây nữa: “Ta đưa nàng về trước rồi quay lại nói với bọn Tân Nương sau.”
“Được”, Chước Tử lại nói: “Phải nói với Tiểu Chước Tử… chàng phải nói dối hoàn hảo vào. Nếu không… chàng xóa trí nhớ của con bé đi, xóa sạch hết, như thế sẽ không đau khổ đâu.”
Thanh Đế đồng ý rồi gọi Thanh Long.
Chước Tử ngồi trên đầu Thanh Long, ngây người nhìn Tiểu Chước Tử đang ngủ say trong phòng. Thanh Đế nắm tay nàng, nói với Thanh Long: “Đi nào.”
Thanh Long gầm một tiếng dài rồi bay vụt lên mây. Đuôi vừa vẫy thì dưới đất bỗng vang lên một tiếng động thật lớn, giống như mảnh gỗ cháy văng khắp nơi. Chước Tử sửng sốt cúi đầu nhìn, thấy Thao Thiết, Hống và Tỳ Hưu trên nóc nhà bị một đám mây mù kỳ lạ bao quanh, trong tích tắc bị phân giải quá nửa, chu sa cùng nước ào ào đổ xuống, chạm đến đâu bùng cháy như nham thạch chảy qua đến đó, gây nên trận đại hỏa hoạn ở khách điếm.
Chước Tử giật thót, thần thú còn chưa tan biết hết, nếu tan biết hết thì sẽ rơi vào trong phòng kia… Tiểu Chước Tử!
Trong đầu bỗng trống rỗng, thả người xuống, phía dưới lửa bắt đầu bốc lên: khách điếm gặp hỏa hoạn.
Thanh Đế nhoài người với tay của Chước Tử, cố gắng tóm lấy vạt áo kia, nhưng bóng dáng trắng xóa ấy đã vụt đi. Cảm giác làn áo lướt qua đầu ngón tay như hư như ảo, Thanh Đế bàng hoàng giây lát, động tác của Chước Tử… thế mà lại nhanh hơn hắn.
“Chước Tử”, Thanh Đế giữ chặt nàng, nghiêm túc nói: “Nàng có cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với Tiểu Chước Tử quá lâu sẽ bị mệt mỏi không?”
Chước Tử khựng lại: “Thư Sinh ngốc, chàng định nói gì…”
Thanh Đế thở dài một tiếng: “Tiểu Chước Tử nói là sinh ra từ linh khí của nàng không sai nhưng không phải từ cách độ linh khí bình thường mà là hút linh khí của nàng để sống. Ta và nàng ở bên nhau, ít nhiều nàng cũng phải được hưởng tu vi từ ta nhưng lại chẳng thấy chuyển biến gì. Khi đó ta đã cảm thấy quái lạ rồi. Nhưng sau khi chúng ta đến ngày mùng một tháng mười một, trọ lại ở Cẩm Tú khách điếm một đêm, nàng có nhớ khi đó tu vi của nàng đã tăng lên không?”
Chước Tử nhớ lại, đúng là có tăng thật. Nàng ôm ngực nhìn hắn: “Cho nên là ta không tăng tu vi được không phải vì ta với chàng thân mật không có tác dụng mà là tu vi ta nhận được đểu bị Tiểu Chước Tử hút hết? Thế nên mới không có gì thay đổi hết?”
Thanh Đế gật đầu: “Đúng thế. Sau khi ta tìm được khách điếm, đã nhiều lần cố đem linh khí của nàng nâng lên nhưng mỗi lần đều không thực hiện được. Tiểu Chước Tử xuất hiện sau khi nàng ngâm mình ở Thiên Trì mà cô bé cũng đã nói trước kia không thể phá vỡ nơi hắc ám kia. Nhưng sau khi tu vi nàng do ngâm mình trong Thiên Trì tăng lên, cô bé hút được càng nhiều nên mới có thể xuất thế.”
Chước Tử suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói: “Ý của chàng là… muốn ta cách xa Tiểu Chước Tử?”
“Đúng thế!”, Thanh Đế sao không biết nàng sẽ gặp khó khăn đến nhường nào nhưng nếu phải chọn lựa Chước Tử và Tiểu Chước Tử thì chắc chắn hắn sẽ lựa chọn vế thứ nhất. Hắn bỗng đột nhiên phát hiện ra, có khi nào kẻ cướp đi nguyên thần của Chước Tử… liệu có thể chính là Tiểu Chước Tử không rõ lai lịch kia? Không phải tiên không phải yêu cũng chẳng phải ma, đến cả mình và Nữ Oa cũng không nhìn được chân thân, thực sự kỳ quái vô cùng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, một giọng trẻ con non nớt cất lên: “Cha, nương, mau dây đi thôi.”
Tim Chước Tử khẽ nhói lên, vừa định đứng lên thì bị Thanh Đế kéo lại. Trầm mặc một lúc Chước Tử mới lên tiếng: “Chàng nói với con bé là ta bị bệnh rồi… Đừng làm gì con bé nhé, dù sao cũng chỉ cần vài ngày không gặp nó là ta lại khỏe lên thôi.”
Thanh Đế nhẹ nhàng ôm lấy nàng một hồi rồi mới ra ngoài mở cửa. Cửa vừa hé ra đã thấy Tiểu Chước Tử ngó vào, mặt rạng rỡ như trăng rằm: “Chào buổi sáng, cha.”
Thấy cô bé định đi vào, Thanh Đế vội kéo tay lại, cười nói: “Nương của con đang không thoải mái, để cho nàng ngủ thêm chút nữa đi.”
Tiểu Chước Tử gật đầu, tò mò nhìn vào trong: “Nương cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Chước Tử hít hít cái mũi, khó chịu vùi mình vào trong chăn.
Thanh Đế nắm tay dẫn Tiểu Chước Tử xuống lầu ăn điểm tâm. Bước xuống bậc thang, Tiểu Chước Tử còn nhảy nhót, Thanh Đế xiết chặt bàn tay bé nhỏ ấy, cảm thấy lạnh lẽo khắp nơi.
“Cha, cha phải đi nhanh như con này, nếu không hết phần mất.”
Thanh Đế gật đầu: “Biết rồi.”
Lũ yêu nghe nói Chước Tử bị ốm cũng không lên ép nàng xuống ăn cơm. Thấy Đỗ Quyên mang đồ ăn lên thì Thanh Đế liền dắt Tiểu Chước Tử ra ngoài chơi.
Nữ Oa thấy vậy nhíu mày, nhưng không rõ thế nào nên cũng không lên tiếng.
Đỗ Quyên gõ cửa, ngó vào thấy Chước Tử cuốn chặt trong chăn thì cười khổ: “Chước Tử à, càng nằm càng ườn người đấy, mau dậy uống cháo thôi nào.”
“Ừ…”, Chước Tử thò cái đầu ra, không thấy cái đuôi nào phía sau mới tung chăn ngồi dậy: “Tiểu Chước Tử ngoan chứ?”
Đỗ Quyên cười: “Đúng là mẹ đẻ có khác.”
Chước Tử trầm mặc: “Tiểu Chước Tử không phải con của ta và Thư Sinh đâu.”
Đỗ Quyên ngạc nhiên: “Không thể nào, sao con bé giống hai người thế cơ mà?”
Chước Tử vò đầu: “Khó giải thích lắm.”
“Không phải chứ… hai người các ngươi đều rất thương con bé như con ruột cơ mà.”, Đỗ Quyên lắc đầu, đưa chén canh cho nàng: “Sau khi ăn sáng, Thư Sinh còn đưa Tiểu Chước Tử đi chơi, mua kẹo cho con bé nữa cơ đấy.”
Chước Tử nhận bát canh, uống một hơi, cảm thán: “Vẫn là gạo của Mễ đại thúc ăn ngon thật”, chẹp chẹp hai cái, bỗng nàng giật nảy người: “Thư Sinh ngốc, chàng mang con bé ra ngoài ư?”
“Đúng thế!”
Chước Tử biến sắc: “Đi hướng nào?”
“Không biết, lúc ấy ta đang mang đồ ăn lên mà”, Đỗ Quyên vừa nói xong thì bát canh trong tay Chước Tử rơi tung tóe trên mặt đất, không kịp xỏ giày, nàng vội vàng nhảy qua cửa sổ lao xuống.
Chước Tử không dám nghĩ đến điều mình vừa suy đoán, Thư Sinh một mực muốn bảo toàn tính mạng của mình, nếu Tiểu Chước Tử là mối đe dọa đến sự sống của mình, sau này nếu Thư Sinh mất trí nhớ, Tiểu Chước Tử muốn tiếp cận mình chàng sẽ không cách nào bảo vệ mình. Cho nên phải diệt trừ hậu họa, chàng sẽ nhẫn tâm tiêu diệt Tiểu Chước Tử, bởi vậy mới một mình đem con bé đi chỗ khác? Dù biết Tiểu Chước Tử sẽ khiến mình gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần không lại gần con bé là được rồi, nàng thực sự không muốn con bé phải chết.
“Chụt chụt, cha à, Đỗ Quyên tỷ tỷ nói không thể ăn nhiều kẹo một lúc thế đâu nhé, nếu ăn quá nhiều sẽ hỏng hết hàm răng đó.”
Thanh Đế kéo cô bé lại, nếu không phải nhanh tay túm lấy thì chắc đã bị một con ngựa đứt dây cương đá phải lâu rồi. Nhìn cô bé hý hửng chất đầy mứt hoa quả trong hai túi căng phồng nhưng lại nói mấy lời như thế thực sự không có chút thuyết phục nào hết, quả thực rất giống với Chước Tử.
“Cho nên nếu về nhà mà bị nương hỏi thì cha nhớ bảo kẹo do cha mua nhé?”
Cái tính này hình như lại có chút giống mình… Thanh Đế nhếch miệng, về ư… không có về đâu: “Được thôi.”
Tiểu Chước Tử kéo tay hắn cố chen lấn trong đám đông trên đường, miệng không ngừng lải nhải: “Dì Tân Nương nói phải bốc thuốc cho nương, chúng ta mau đi đi.”
“Tiểu Chước Tử”, Thanh Đế gọi giật lại, thấy con bé vẫn cắm cúi đi về phía trước thì cúi xuống ôm lấy nhấc bổng lên: “Đi nhầm đường rồi con.”
Tiểu Chước Tử chép chép miệng cười cười, rướn người nhìn một bên người chen chúc một bên vắng hoe, đưa tay chỉ chỉ: “Lạc thật, cha, cố lên nhé.”
Thanh Đế lặng thinh, mặc cô bé sờ sờ mặt mình.
Đi càng xa Tiểu Chước Tử càng uể oải, gục vào vai hắn: “Cha, quay về đi, con mệt quá.”
“Sắp về rồi.”, Thanh Đế ôm cô bé, quả nhiên là hút linh khí của Chước Tử để sống mà, vừa mới cách ly một chút đã xuống sức thấy rõ, chút áy náy vốn có ban đầu bị đè xuống, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Cho dù là Tiểu Chước Tử cũng không thể tổn thương Chước Tử.
Trầm mặc đi vào ngõ nhỏ, đi nhanh về nơi không có người. Đến nơi, Tiểu Chước Tử đã buồn ngủ lắm rồi.
Thanh Đế tiến vào một nông viện dột nát, đặt Tiểu Chước Tử ngồi lên bậc thềm, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Ngủ cũng tốt, sẽ không cảm thấy đau đớn. Trên tay bỗng nổi lên cuồng phong, định cứa cổ bé con. Nhưng gió vừa nổi lên thì một luồng sáng vụt qua, thổi bay luồng gió sắc lẻm. Thanh Đế trầm giọng: “Nữ Oa.”
Nữ Oa hiện ra nhìn hắn nói: “Từ đầu ngươi đã biết ta đi theo, chắc chắn đã biết ý đồ của ta sao không ngăn cản? Nếu ngươi giết cô bé, Chước Tử chắc chắn không tha thứ cho ngươi. Mặc dù cô bé là dị linh nhưng cũng không đến mức phải…”
“Nó hút linh khí của Chước Tử.”
Nữ Oa kinh ngạc một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao hắn hạ sát với Tiểu Chước Tử: “Tức là bây giờ là hút linh khí, đến một ngày nào đó sẽ là nguyên thần của Chước Tử? Vậy hung thủ kia… chính là nó ư?”
“Ngoài nó ra, không có bất kỳ kẻ ai đáng nghi nữa.”
Nữ Oa thở dài: “Nếu ta là ngươi chắc cũng sẽ làm như thế. Nhưng Chước Tử yêu quý con bé như vậy, nếu ngươi xuống tay, với tính cách của nàng ấy có lẽ sẽ hận ngươi lắm, dù sao nàng ấy cũng coi con bé như con ruột rồi. Cái cô nàng ngốc nghếch ấy, lúc nào cũng tự chuốc lấy vất vả vào bản thân. Cho nên…”, nàng cười nói: “Để ta ra tay đi, dù sao ta với Chước Tử cũng không ở chung, xong việc ta sẽ bỏ đi.”
Thanh Đế ngạc nhiên, Nữ Oa ngẩng mặt lên trời than thở: “Ta đúng là một người bạn tốt kinh thiên động địa mà.”
“…”, cảm động vừa nhen nhóm lập tức vụt tắt trong nháy mắt… Thanh Đế nhếch miệng: “Được.”, sau lại nói: “Nhanh làm đi… làm gọn vào… đừng để con bé cảm thấy đau.”
Nữ Oa gật đầu, đi lên ôm lấy cô bé: “Ngươi đi đi.”
Thanh Đế không dám nhìn Tiểu Chước Tử, buông tay ra, thật giống như chính mình cắt đứt mạng sống của cô bé vậy. Nhưng chưa kịp bỏ đi thì trên mặt đất bỗng có một cái bóng thật lớn, ngẩng lên nhìn thì thấy Thanh Long. Từ trên đỉnh đầu Thanh Long một thân ảnh trắng muốt nhảy xuống, vừa chạm đất Chước Tử đã lao vụt lên phía trước. Hai người chạm mắt nhìn nhau chằm chằm, sắc mặt cả hai hết sức nặng nề, ai cũng có thể hiểu được.
Thanh Đế biết Chước Tử đã đoán được mình sẽ ra tay sát hại Tiểu Chước Tử.
Chước Tử biết mình đã đoán đúng, Thanh Đế thực sự xuống tay với Tiểu Chước Tử.
Chước Tử đi nhanh về phía Tiểu Chước Tử, ôm cô bé vào trong ngực, im lặng không lên tiếng. Nữ Oa đứng một lúc rồi phủi tay đứng dậy.
Cảm nhận Chước Tử bên cạnh, Tiểu Chước Tử chui vào lòng nàng, dụi vào ngực, một lúc sau liền tỉnh táo lại, nhìn nàng hai mắt lập tức tràn đầy ý cười: “Nương!”
Chước Tử cười nói: “Tỉnh rồi à?”
“Vâng ạ”, cô bé cúi đầu đưa mứt hoa quả vừa mua cho nàng: “Đây là mứt đấy, uống thuốc sẽ không khó đâu, là cha mua cho nương đấy.”
Thanh Đế trong lòng vỡ òa, tất cả là mua cho Chước Tử ư? Cô bé còn nói là hắn mua, muốn dành công lao này cho người làm cha như hắn ư?
Chước Tử ôm cô bé thật chặt không buông lỏng: “Ngoan lắm.”
Nhưng vừa đứng lên hai chân đã nhuyễn ra, khuỵu xuống, tưởng như sắp té ngã cùng Tiểu Chước Tử thì người được ôm lấy. Chước Tử ngoái đầu nhìn, hai mắt Thư Sinh đã bình lặng, không còn chút sát ý nào cả.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra, Chước Tử vẫn là đóa thược dược ngốc nghếch ngày nào, không thể vì mạng sống của nàng mà giết người khác, nhất là một người thân thiết bên cạnh thì càng không được: “Chúng ta về nhà thôi.”
Khách điếm vẫn náo nhiệt như trước, người ra kẻ vô tấp nập không dứt.
Chước Tử đưa Tiểu Chước Tử đi ngủ, đến gần hàng rào nhìn ngã tư đường người đi nhộn nhịp, đăm chiêu suy nghĩ. Bỗng trên má có hai bàn tay áp đến, nàng nghiêng đầu nhìn, cười cười: “Thư Sinh ngốc đừng nhíu mày thế, trông xấu lắm.”
Thanh Đế nhàn nhạt cười, nhìn sắc mắt tái nhợt của nàng, cúi xuống hôn lên trán.
Chước Tử nói: “Ta đồng ý với chàng, nhất định sẽ cách ly Tiểu Chước Tử thật xa, chàng đừng giết con bé.”, thấy hắn không gật đầu, nàng vội nói: “Chàng mau đồng ý với ta đi.”
Thanh Đế nhìn nàng: “Nếu ta đồng ý nàng sẽ tin sao?”
Chước Tử khẽ cười: “Đương nhiên, chàng sẽ không lừa dối ta mà.”
Thanh Đế vuốt tóc nàng: “Chước Tử ngốc nghếch.”
Chước Tử ôm hắn, áp vào trong ngực thật dễ chịu: “Đúng thế, ta chính là đồ ngốc đấy, chàng nhất định phải nhớ có một đóa thược dược ngốc đang chờ chàng. Chúng ta còn một đứa con gái tên là Tiểu Chước Tử, nhớ rõ nhé, Thư Sinh.”
Âm cuối nói ra có chút nghẹn ngào. Thanh Đế lên tiếng đáp ứng: “Ta đồng ý với nàng, sẽ không giết con bé. Hôm nay nếu con bé đi theo ta, ta giao con bé cho Nữ Oa chăm sóc, nếu nàng không hứa lại gần Tiểu Chước Tử thì ta cũng không cho con bé quay lại khách điếm.”
Chước Tử chần chừ: “Nếu Tiểu Chước Tử hút linh khí của ta để tồn tại thì ta sẽ đi Thiên Trì hằng ngày để tăng linh khí là được mà.”
Thanh Đế lắc đầu: “Lúc con bé xuất hiện, nàng cũng không suy sup, mệt mỏi. Nhưng càng về sau nàng càng uể oải, kiệt quệ. Không sớm thì muộn nàng cũng sẽ bị con bé nuốt chửng thôi. Có lẽ chính con bé cũng không biết nhưng nếu một ngày nào đó con bé biết mình sống được là do hút linh khí của nàng thì có phải nó cũng sẽ như nàng, đau khổ dằn vặt mãi thôi?”
Chước Tử ngẩn người, Thanh Đế nói tiếp: “Nếu con bé thực sự coi nàng là mẹ ruột thì nó sẽ nguyện ý quay lại nơi hắc ám kia còn hơn nhìn nàng chết ấy chứ?”
Chước Tử đắn đo một lúc, mới gật đầu: “Ta theo chàng, ngoan ngoãn quay lại Cửu Trùng Thiên.”
Thanh Đế cuối cùng cũng thở phào, không muốn để nàng ở lại đây nữa: “Ta đưa nàng về trước rồi quay lại nói với bọn Tân Nương sau.”
“Được”, Chước Tử lại nói: “Phải nói với Tiểu Chước Tử… chàng phải nói dối hoàn hảo vào. Nếu không… chàng xóa trí nhớ của con bé đi, xóa sạch hết, như thế sẽ không đau khổ đâu.”
Thanh Đế đồng ý rồi gọi Thanh Long.
Chước Tử ngồi trên đầu Thanh Long, ngây người nhìn Tiểu Chước Tử đang ngủ say trong phòng. Thanh Đế nắm tay nàng, nói với Thanh Long: “Đi nào.”
Thanh Long gầm một tiếng dài rồi bay vụt lên mây. Đuôi vừa vẫy thì dưới đất bỗng vang lên một tiếng động thật lớn, giống như mảnh gỗ cháy văng khắp nơi. Chước Tử sửng sốt cúi đầu nhìn, thấy Thao Thiết, Hống và Tỳ Hưu trên nóc nhà bị một đám mây mù kỳ lạ bao quanh, trong tích tắc bị phân giải quá nửa, chu sa cùng nước ào ào đổ xuống, chạm đến đâu bùng cháy như nham thạch chảy qua đến đó, gây nên trận đại hỏa hoạn ở khách điếm.
Chước Tử giật thót, thần thú còn chưa tan biết hết, nếu tan biết hết thì sẽ rơi vào trong phòng kia… Tiểu Chước Tử!
Trong đầu bỗng trống rỗng, thả người xuống, phía dưới lửa bắt đầu bốc lên: khách điếm gặp hỏa hoạn.
Thanh Đế nhoài người với tay của Chước Tử, cố gắng tóm lấy vạt áo kia, nhưng bóng dáng trắng xóa ấy đã vụt đi. Cảm giác làn áo lướt qua đầu ngón tay như hư như ảo, Thanh Đế bàng hoàng giây lát, động tác của Chước Tử… thế mà lại nhanh hơn hắn.
Danh sách chương