Nếu như
Thiển Thiển còn tiếp tục phá hỏng đồ đạc nữa, rất có thể Chước Tử sẽ
nhảy qua mà đập nàng ta, cho dù nàng có thể phục hồi lại hình dạng những đồ vật này, nhưng mà nhìn thấy cũng thật đau lòng.
Thiển Thiển chạy ra ngoài, Yêu Bát cũng lập tức đuổi theo. Nhìn thấy bọn họ đã đi rồi, Chước Tử tức giận một lúc lâu, cuối cùng nhe răng nói với Thư Sinh: “Chưởng quầy, nếu bọn họ còn dám đập phá đồ đạc nữa thì thịt họ nhé, ngay và luôn.”
Chước Tử bây giờ rất có… Thư Sinh ngưng tay lại, hào khí ngút trời, tuy rằng không biết sao Yêu Bát lại tới đây, nhưng trước giờ chưa từng gặp kẻ nào có thể uy hiếp hắn, hoàn toàn không cần phải sợ hãi.
Buổi tối ăn cơm, Chước Tử đi rửa tay quay lại, đã thấy bát mình chất đầy lùm đồ ăn. Nàng nháy mắt mấy cái, lại nhìn sang Thư Sinh đang gắp đồ ăn, sờ trán hắn: “Thư Sinh đần, chàng làm gì thế?”
Thư Sinh cười cười, đôi mắt dài lấp lánh sáng: “Không có gì, ăn no một chút”.
Ăn no một chút… thì mới có sức lăn qua lộn lại chứ.
Chước Tử vừa nghi ngờ vừa ăn cơm, ăn xong một bát cơm, còn uống thêm vài ngụm nước, thật là mặn muốn chết.
Ăn cơm xong, lại có thêm vài vị khách ghé vào khách điếm, đến khi đóng cửa, đã là giờ tý*.
*Giờ tý: từ 11 giờ đêm hôm trước đến 1 giờ sáng hôm sau.
Chước Tử cẩn thận đóng chặt cửa nẻo khách điếm, đun nước tắm. Sau khi đổ đầy nước vào thùng, mới nhớ ra, đêm nay hình như muốn qua phòng Thư Sinh ngủ. Rửa mặt chải đầu xong, liền ôm gối, nhảy qua cửa sổ vào phòng của hắn, phía sau tấm bình phong tỏa lên làn hơi nước mờ mờ ảo ảo, Chước Tử còn chưa đi ra phía trước, chợt nghe thấy giọng Thư Sinh: “Chước Tử…”.
Lát sau, liền thấy nàng ôm một cái gối lớn nhảy qua bình phong, nhìn chằm chằm Thư Sinh: “Thư Sinh đần, sao mỗi lần ta vào, chàng đều đang tắm rửa?”
Thư Sinh nhìn thấy nàng, hắn cũng rất muốn biết, tại sao lần nào nàng cũng chọn lúc này mà đến… Nam nữ thụ thụ bất thân… dạy mãi mà sao vẫn không hiểu. Hắn trầm mắt: “Khi nam tử khác tắm rửa, nàng sẽ không tiến vào như thế chứ?”.
Chước Tử suy nghĩ một chút: “Đương nhiên là không”.
Bởi vì căn bản là không có ai nữa để cho nàng xông vào.
“Được rồi, chàng tắm đi, ta đi ngủ đây”.
Thư Sinh thấy nàng nhảy qua, sờ sờ lỗ mũi, chậm rãi đứng dậy, lau khô người, nghĩ một chút, cũng mặc quần áo ngủ vào. Sau khi đến bên giường, Chước Tử đã ôm chăn ngủ, nằm xuống bên cạnh, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, chạm tay vào chóp mũi nàng, thấy hơi hơi lạnh. Vừa dừng một chút, đã bị nàng tóm lấy, lẩm bẩm: “Yêu nghiệt, không cho chạm vào ta”.
Thư Sinh cười thành tiếng, muốn rút chăn ra, lại bị nàng ôm chặt, không rút ra được, ghé vào tai nàng thấp giọng nói: “Chước Tử, buông ra, ngủ như vậy sẽ bị lạnh đấy”.
Chước Tử hơi mở mắt nhìn hắn: “Thư Sinh đần, ta muốn đá chàng ra ngoài”.
Thư Sinh cười cười: “Buông ra đi, để ta rút chăn ra, đắp lên cho nàng”.
Chước Tử trở người, để Thư Sinh rút chăn ra, rồi lại quay người lại, chăn vừa đắp lên, lập tức cảm thấy ấm áp. Nàng dụi dụi mắt, đỡ buồn ngủ hơn một chút: “Thư Sinh đần, kể chuyện cho ta nghe đi, kể chuyện nào dài dài mà buồn chán ấy, rất dễ ngủ”.
Thư Sinh nghĩ một chút, ôm nàng vào lòng: “Vậy, để ta kể cho nàng… một chuyện… vừa dài vừa nhàm chán…”.
Chước Tử tìm một vị trí thoải mái: “Chàng kể đi”.
“Rất lâu trước kia, có một người đang rảnh rang đến phát ngán thì nghe nói ở một nơi xa xôi, có một cây thược dược tràn đầy linh khí mọc lên…”
Chước Tử mỉm cười, ngáp một cái, chui vào trong ngực hắn: “Thư Sinh đần, chàng lấy việc công làm việc riêng, trêu chọc ta”.
Thư Sinh dừng lại, hôn nàng một cái: “Ừ. Sau đó, do quá nhàm chán, nên hắn đi tìm cây hoa thược dược kia… Kết quả là…”
Chước Tử chờ một lúc không thấy hắn nói tiếp, khẽ mở mắt nhìn hắn: “Sao chàng không kể tiếp?”
Thư Sinh nháy mắt mấy cái: “Kết quả là cây hoa thược dược kia đã có thể biến thành hình người. Lúc người kia tới nơi… Nàng ấy… đang ở Thiên Trì*…”
*Thiên Trì: Ao trời
Chước Tử nhướn mày: “Chàng nhanh nói đi, đừng có nhử ta”.
Thư Sinh chớp chớp mắt mấy cái: “Tắm rửa”.
Chước Tử suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: “Thư Sinh đần… Chàng nói là… Người kia nhìn lén Thược Dược tắm rửa?”
Thư Sinh sờ sờ lỗ mũi: “Ừ… Vì chưa từng nhìn thấy linh vật nào sạch sẽ như vậy, nhất thời nhìn hơi lâu, kết quả là trông thấy nàng ấy tắm rửa xong đứng dậy”.
Chước Tử cười nói: “Quả nhiên là Thư Sinh háo sắc, ngay cả bịa chuyện cũng có sắc lang”.
Thư Sinh nói: “Nếu như có người lén nhìn nàng tắm rửa, nàng có tức giận mà đánh hắn không?”
Chước Tử suy nghĩ, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, đứng dậy siết tay: “Chắc chắn phải đánh cho hắn nhừ tử! Sao có thể tùy tiện nhìn thân thể cô nương. Hơn nữa, nhân vật chàng kể còn là một cây hoa thược dược… Thư Sinh, sao nét mặt chàng lại đầy tội lỗi như thế? Ta đâu có đánh chàng?”
Thư Sinh thở dài, một tay gối sau gáy, nhìn lên trần màn hơi động đậy, một tay cuốn cuốn tóc nàng, nói: “Sau này, người nọ mắc phải một loại bệnh”.
“Là bệnh gì?”
“Bệnh không thể nhìn thẳng vào Thược Dược, nhìn lâu sẽ trào máu mũi”.
Chước Tử cười, dựa vào ngực hắn: “Ai bảo hắn nhìn lén. Chuyện xưa này nghe rất vui, sau này thì sao? Hắn có mang Thược Dược về không?”
“A, Thược Dược không biết gì cả. Sau đó hắn mang nàng ấy về, trồng trong hậu viện của mình, mỗi ngày đều tưới nước, chăm sóc cẩn thận. Nhưng mà sau này, có một muội tử hung dữ đến đây, muốn bắt Thược Dược đi ăn luôn”.
Chước Tử run rẩy, giận dữ: “Bọn ta sinh ra làm kiếp thược dược cũng chẳng dễ dàng gì!”.
Thư Sinh cười cười, xoa đầu nàng: “Ngoan nào, ngoan… Sau đó nữa, người nọ thuyết phục được muội tử hung dữ kia, hứa tìm cho nàng ta vật thay thế cây hoa thược dược, nàng ta mới bỏ qua. Cũng không ngờ rằng, cây hoa thược dược ngốc nghếch kia…”
Chước Tử lườm Thư Sinh một cái, Thư Sinh ho khan hai tiếng: “Cây hoa thược dược xinh đẹp kia bị dọa cho sợ hãi, nghĩ rằng mình sắp bị ăn thật, không chờ cho hắn giải thích, không muốn hắn đánh nhau với muội tử hung dữ, nàng đã bỏ đi rồi. Càng không ngờ đến, ngốc tới mức lạc vào Thiên Động”.
“Thiên Động là gì?”
Thư Sinh chớp mắt: “Ở Quỷ Giới có cầu Nại Hà thì trên đó cũng có Thiên Động, người nào đi qua Thiên Động, đều quên hết duyên phận kiếp trước, linh lực bị hủy hết”.
Nói xong từ cuối cùng tỏ ra cực kỳ phiền muộn, Chước Tử nghe xong bỗng dừng lại, không nhịn được đưa tay che miệng hắn: “Thư Sinh… Chuyện này chẳng vui chút nào… Ta không nghe nữa”.
Thư Sinh kéo tay nàng ra, mỉm cười: “Chỉ là chuyện kể thôi mà”.
Chước Tử im lặng, cúi đầu nhìn hắn, trả lời: ”Ừ… Nhưng mà, tại sao người kia lại biết Thược Dược tự bỏ đi? Có khi là nàng ấy bị muội tử hung dữ của hắn đẩy xuống ấy”.
Thư Sinh nói: “Thược Dược ngốc nghếch kia có để lại cho hắn một phiến đá truyền âm, dặn hắn chăm sóc bản thân mình cho tốt, vì hòa bình lục giới, nàng quyết định ẩn cư”.
Chước Tử “A” lên một tiếng, “Thật ra thì, Thược Dược kia không ngốc một chút nào”.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì nàng ấy không biết hai người kia đã thỏa thuận xong”.
Thư Sinh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Nàng ấy có thể chờ một chút, sao không chờ hắn giải thích, có lẽ nàng ấy không tin hắn sẽ bảo vệ được mình”.
“Vì nàng ấy quan tâm người ấy, nếu như đợi đến lúc hắn trở lại, nàng ấy có lẽ không nỡ rời đi nữa, nên mới một mình chạy trốn. Có điều, để bị rơi vào trong Thiên Động… đúng là có hơi ngốc thật”.
Nói xong, Chước Tử hắt hơi một cái. Thu Sinh đứng dậy ôm lấy nàng, cuộn chăn đắp lên cho nàng: “Nhìn này, bị lạnh rồi”.
Chước Tử cười cười: “Sau đó thì sao? Hắn có tìm thấy Thược Dược không?”.
Thư Sinh nhìn nàng không chớp mắt, khẽ cười: “Tìm được rồi. Lúc đầu, do linh khí của nàng ấy bị hủy hết, một chút hơi thở cũng không tìm thấy, sau mấy trăm năm cứ đi tìm như thế, cuối cùng cũng tìm được”.
“Sau đó lại sao nữa?”
“Sau đó…” Thư Sinh ngập ngừng, cười nói: “Sau đó bọn họ sống hạnh phúc bên nhau”.
Chước Tử giật giật khóe miệng: “Thư Sinh, chàng hư hỏng quá, cho chàng không điểm”.
Thư Sinh cười cười: “Nhưng Thược Dược không nhận ra hắn, cho rằng hắn là người xấu, muốn đuổi hắn đi. Không còn cách nào, hắn buộc phải biến thân thành một người vừa vô cùng đẹp trai vừa cực kỳ lợi hại, sắc dụ Thược Dược, nhưng không ngờ tới, cuối cùng, Thược Dược lại chọn nguyên thân mới nhìn không hề đáng tin cậy của hắn”.
Chước Tử càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không đúng. Thư Sinh dừng lại một lúc lâu, mới nuốt nuốt nước bọt, mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn: “Thư Sinh đần, chàng, chàng đừng nói với ta, người kia chính là chàng, còn Thược Dược chính là ta đấy nhé!!”.
Thư Sinh đang muốn đáp, Chước Tử trừng mắt, cuốn chăn lui xuống phía cuối giường: “Nói nhanh, chàng có phải kẻ háo sắc nhìn lén người khác tắm rửa hay không?”
“A…”, Thư Sinh nghiêm túc: “Dĩ nhiên không phải, ta là người quân tử, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy. Chước Tử, đây chỉ là chuyện xưa thôi mà”.
Chước Tử mấp máy môi, nghi ngờ nhìn hắn, ánh mắt bỗng lóe sáng, ghé sát mặt, nhìn hắn chằm chằm, cười: “Chàng vừa mới nói, kẻ kia bị một loại bệnh, không thể nhìn thẳng vào Thược Dược”.
Thư Sinh mở to mắt, Chước Tử nhà hắn không thể nào thông minh như vậy được! Chắc chắn là đã bị đánh tráo! Chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền thấy đôi con ngươi long lanh như sóng nước của nàng đang nhìn mình, chóp mũi gần chạm cả vào nhau, cứ nhìn như vậy. Hắn hơi nuốt nuốt: “Cái kia…”
Tay trái Chước Tử đặt lên đầu hắn: “Đừng cử động, nếu chàng dám chạy, tên háo sắc nhìn lén nhất định là chàng”.
Thư Sinh nghiêm nghị: “Sao có thể là ta được?”.
Đôi con ngươi của người trước mặt khẽ đảo, giống như chứa cả ánh trăng mùa thu, đôi môi giống như tô son, đỏ hồng mềm mượt. Nhìn một lúc lâu, Thư Sinh bắt đầu cảm thấy vui mừng, cuối cùng thì mình cũng có thể chịu đựng được trước sắc đẹp của Chước Tử. Còn chưa vui mừng được bao lâu, liền thấy nàng phùng mang trợn mắt, cực kỳ cảnh giác: “Thư Sinh háo sắc! Chàng chảy máu mũi rồi kìa!”
“Chước Tử, nàng nghe ta nói”.
“Chàng biến đi, a…”, nàng còn chưa nói hết câu, đã bị Thư Sinh chặn lại, đè xuống. Chước Tử giẫy giụa: “Chàng nhìn lén ta tắm rửa, lại còn trêu chọc muội tử hung dữ kia, tình hữu nghị của chúng ta đến đây là kết thúc”.
Thư Sinh đè lên nàng, cũng không sợ nàng chạy mất, chậm rãi lau máu mũi, rồi mới nói: “Trọng điểm ở chỗ ta trêu chọc muội tử hung dữ hay sao?”
Chước Tử nghiêng đầu: “Mới không phải thế”.
Thư Sinh hôn nàng một cái: “Cuối cùng, ta cũng tìm được nàng, Chước Tử ngốc”.
Chước Tử nhìn thẳng vào mắt hắn, sờ sờ gương mặt hắn: “Những gì chàng kể đều là thật sao?”
“Đúng vậy!”
“Chàng vẫn luôn đi tìm ta?”
“Đúng vậy!”
Chước Tử cẩn thận hỏi: “Thế nên… Chàng tới khách điếm, ngay từ đầu, chính là để tìm ta?”
Không biết tại sao, nghe nàng hỏi câu này, Thư Sinh bỗng càm thấy đau lòng, gật đầu: “Đúng thế!”
“Khoan đã!”, Chước Tử giơ tay lên, nếu có thể kết duyên cùng với Thư Sinh lợi hại như vậy, nàng trước đây chắc chắn cũng không đơn giản đi. Mắt cười thành nhỏ như hạt đậu: “Cho nên nói, ta là một cây hoa thược dược rất lợi hại?”
Thư Sinh cứng họng, Chước Tử, chỗ nào mới là trọng điểm đây hả?
Thiển Thiển chạy ra ngoài, Yêu Bát cũng lập tức đuổi theo. Nhìn thấy bọn họ đã đi rồi, Chước Tử tức giận một lúc lâu, cuối cùng nhe răng nói với Thư Sinh: “Chưởng quầy, nếu bọn họ còn dám đập phá đồ đạc nữa thì thịt họ nhé, ngay và luôn.”
Chước Tử bây giờ rất có… Thư Sinh ngưng tay lại, hào khí ngút trời, tuy rằng không biết sao Yêu Bát lại tới đây, nhưng trước giờ chưa từng gặp kẻ nào có thể uy hiếp hắn, hoàn toàn không cần phải sợ hãi.
Buổi tối ăn cơm, Chước Tử đi rửa tay quay lại, đã thấy bát mình chất đầy lùm đồ ăn. Nàng nháy mắt mấy cái, lại nhìn sang Thư Sinh đang gắp đồ ăn, sờ trán hắn: “Thư Sinh đần, chàng làm gì thế?”
Thư Sinh cười cười, đôi mắt dài lấp lánh sáng: “Không có gì, ăn no một chút”.
Ăn no một chút… thì mới có sức lăn qua lộn lại chứ.
Chước Tử vừa nghi ngờ vừa ăn cơm, ăn xong một bát cơm, còn uống thêm vài ngụm nước, thật là mặn muốn chết.
Ăn cơm xong, lại có thêm vài vị khách ghé vào khách điếm, đến khi đóng cửa, đã là giờ tý*.
*Giờ tý: từ 11 giờ đêm hôm trước đến 1 giờ sáng hôm sau.
Chước Tử cẩn thận đóng chặt cửa nẻo khách điếm, đun nước tắm. Sau khi đổ đầy nước vào thùng, mới nhớ ra, đêm nay hình như muốn qua phòng Thư Sinh ngủ. Rửa mặt chải đầu xong, liền ôm gối, nhảy qua cửa sổ vào phòng của hắn, phía sau tấm bình phong tỏa lên làn hơi nước mờ mờ ảo ảo, Chước Tử còn chưa đi ra phía trước, chợt nghe thấy giọng Thư Sinh: “Chước Tử…”.
Lát sau, liền thấy nàng ôm một cái gối lớn nhảy qua bình phong, nhìn chằm chằm Thư Sinh: “Thư Sinh đần, sao mỗi lần ta vào, chàng đều đang tắm rửa?”
Thư Sinh nhìn thấy nàng, hắn cũng rất muốn biết, tại sao lần nào nàng cũng chọn lúc này mà đến… Nam nữ thụ thụ bất thân… dạy mãi mà sao vẫn không hiểu. Hắn trầm mắt: “Khi nam tử khác tắm rửa, nàng sẽ không tiến vào như thế chứ?”.
Chước Tử suy nghĩ một chút: “Đương nhiên là không”.
Bởi vì căn bản là không có ai nữa để cho nàng xông vào.
“Được rồi, chàng tắm đi, ta đi ngủ đây”.
Thư Sinh thấy nàng nhảy qua, sờ sờ lỗ mũi, chậm rãi đứng dậy, lau khô người, nghĩ một chút, cũng mặc quần áo ngủ vào. Sau khi đến bên giường, Chước Tử đã ôm chăn ngủ, nằm xuống bên cạnh, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, chạm tay vào chóp mũi nàng, thấy hơi hơi lạnh. Vừa dừng một chút, đã bị nàng tóm lấy, lẩm bẩm: “Yêu nghiệt, không cho chạm vào ta”.
Thư Sinh cười thành tiếng, muốn rút chăn ra, lại bị nàng ôm chặt, không rút ra được, ghé vào tai nàng thấp giọng nói: “Chước Tử, buông ra, ngủ như vậy sẽ bị lạnh đấy”.
Chước Tử hơi mở mắt nhìn hắn: “Thư Sinh đần, ta muốn đá chàng ra ngoài”.
Thư Sinh cười cười: “Buông ra đi, để ta rút chăn ra, đắp lên cho nàng”.
Chước Tử trở người, để Thư Sinh rút chăn ra, rồi lại quay người lại, chăn vừa đắp lên, lập tức cảm thấy ấm áp. Nàng dụi dụi mắt, đỡ buồn ngủ hơn một chút: “Thư Sinh đần, kể chuyện cho ta nghe đi, kể chuyện nào dài dài mà buồn chán ấy, rất dễ ngủ”.
Thư Sinh nghĩ một chút, ôm nàng vào lòng: “Vậy, để ta kể cho nàng… một chuyện… vừa dài vừa nhàm chán…”.
Chước Tử tìm một vị trí thoải mái: “Chàng kể đi”.
“Rất lâu trước kia, có một người đang rảnh rang đến phát ngán thì nghe nói ở một nơi xa xôi, có một cây thược dược tràn đầy linh khí mọc lên…”
Chước Tử mỉm cười, ngáp một cái, chui vào trong ngực hắn: “Thư Sinh đần, chàng lấy việc công làm việc riêng, trêu chọc ta”.
Thư Sinh dừng lại, hôn nàng một cái: “Ừ. Sau đó, do quá nhàm chán, nên hắn đi tìm cây hoa thược dược kia… Kết quả là…”
Chước Tử chờ một lúc không thấy hắn nói tiếp, khẽ mở mắt nhìn hắn: “Sao chàng không kể tiếp?”
Thư Sinh nháy mắt mấy cái: “Kết quả là cây hoa thược dược kia đã có thể biến thành hình người. Lúc người kia tới nơi… Nàng ấy… đang ở Thiên Trì*…”
*Thiên Trì: Ao trời
Chước Tử nhướn mày: “Chàng nhanh nói đi, đừng có nhử ta”.
Thư Sinh chớp chớp mắt mấy cái: “Tắm rửa”.
Chước Tử suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: “Thư Sinh đần… Chàng nói là… Người kia nhìn lén Thược Dược tắm rửa?”
Thư Sinh sờ sờ lỗ mũi: “Ừ… Vì chưa từng nhìn thấy linh vật nào sạch sẽ như vậy, nhất thời nhìn hơi lâu, kết quả là trông thấy nàng ấy tắm rửa xong đứng dậy”.
Chước Tử cười nói: “Quả nhiên là Thư Sinh háo sắc, ngay cả bịa chuyện cũng có sắc lang”.
Thư Sinh nói: “Nếu như có người lén nhìn nàng tắm rửa, nàng có tức giận mà đánh hắn không?”
Chước Tử suy nghĩ, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, đứng dậy siết tay: “Chắc chắn phải đánh cho hắn nhừ tử! Sao có thể tùy tiện nhìn thân thể cô nương. Hơn nữa, nhân vật chàng kể còn là một cây hoa thược dược… Thư Sinh, sao nét mặt chàng lại đầy tội lỗi như thế? Ta đâu có đánh chàng?”
Thư Sinh thở dài, một tay gối sau gáy, nhìn lên trần màn hơi động đậy, một tay cuốn cuốn tóc nàng, nói: “Sau này, người nọ mắc phải một loại bệnh”.
“Là bệnh gì?”
“Bệnh không thể nhìn thẳng vào Thược Dược, nhìn lâu sẽ trào máu mũi”.
Chước Tử cười, dựa vào ngực hắn: “Ai bảo hắn nhìn lén. Chuyện xưa này nghe rất vui, sau này thì sao? Hắn có mang Thược Dược về không?”
“A, Thược Dược không biết gì cả. Sau đó hắn mang nàng ấy về, trồng trong hậu viện của mình, mỗi ngày đều tưới nước, chăm sóc cẩn thận. Nhưng mà sau này, có một muội tử hung dữ đến đây, muốn bắt Thược Dược đi ăn luôn”.
Chước Tử run rẩy, giận dữ: “Bọn ta sinh ra làm kiếp thược dược cũng chẳng dễ dàng gì!”.
Thư Sinh cười cười, xoa đầu nàng: “Ngoan nào, ngoan… Sau đó nữa, người nọ thuyết phục được muội tử hung dữ kia, hứa tìm cho nàng ta vật thay thế cây hoa thược dược, nàng ta mới bỏ qua. Cũng không ngờ rằng, cây hoa thược dược ngốc nghếch kia…”
Chước Tử lườm Thư Sinh một cái, Thư Sinh ho khan hai tiếng: “Cây hoa thược dược xinh đẹp kia bị dọa cho sợ hãi, nghĩ rằng mình sắp bị ăn thật, không chờ cho hắn giải thích, không muốn hắn đánh nhau với muội tử hung dữ, nàng đã bỏ đi rồi. Càng không ngờ đến, ngốc tới mức lạc vào Thiên Động”.
“Thiên Động là gì?”
Thư Sinh chớp mắt: “Ở Quỷ Giới có cầu Nại Hà thì trên đó cũng có Thiên Động, người nào đi qua Thiên Động, đều quên hết duyên phận kiếp trước, linh lực bị hủy hết”.
Nói xong từ cuối cùng tỏ ra cực kỳ phiền muộn, Chước Tử nghe xong bỗng dừng lại, không nhịn được đưa tay che miệng hắn: “Thư Sinh… Chuyện này chẳng vui chút nào… Ta không nghe nữa”.
Thư Sinh kéo tay nàng ra, mỉm cười: “Chỉ là chuyện kể thôi mà”.
Chước Tử im lặng, cúi đầu nhìn hắn, trả lời: ”Ừ… Nhưng mà, tại sao người kia lại biết Thược Dược tự bỏ đi? Có khi là nàng ấy bị muội tử hung dữ của hắn đẩy xuống ấy”.
Thư Sinh nói: “Thược Dược ngốc nghếch kia có để lại cho hắn một phiến đá truyền âm, dặn hắn chăm sóc bản thân mình cho tốt, vì hòa bình lục giới, nàng quyết định ẩn cư”.
Chước Tử “A” lên một tiếng, “Thật ra thì, Thược Dược kia không ngốc một chút nào”.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì nàng ấy không biết hai người kia đã thỏa thuận xong”.
Thư Sinh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Nàng ấy có thể chờ một chút, sao không chờ hắn giải thích, có lẽ nàng ấy không tin hắn sẽ bảo vệ được mình”.
“Vì nàng ấy quan tâm người ấy, nếu như đợi đến lúc hắn trở lại, nàng ấy có lẽ không nỡ rời đi nữa, nên mới một mình chạy trốn. Có điều, để bị rơi vào trong Thiên Động… đúng là có hơi ngốc thật”.
Nói xong, Chước Tử hắt hơi một cái. Thu Sinh đứng dậy ôm lấy nàng, cuộn chăn đắp lên cho nàng: “Nhìn này, bị lạnh rồi”.
Chước Tử cười cười: “Sau đó thì sao? Hắn có tìm thấy Thược Dược không?”.
Thư Sinh nhìn nàng không chớp mắt, khẽ cười: “Tìm được rồi. Lúc đầu, do linh khí của nàng ấy bị hủy hết, một chút hơi thở cũng không tìm thấy, sau mấy trăm năm cứ đi tìm như thế, cuối cùng cũng tìm được”.
“Sau đó lại sao nữa?”
“Sau đó…” Thư Sinh ngập ngừng, cười nói: “Sau đó bọn họ sống hạnh phúc bên nhau”.
Chước Tử giật giật khóe miệng: “Thư Sinh, chàng hư hỏng quá, cho chàng không điểm”.
Thư Sinh cười cười: “Nhưng Thược Dược không nhận ra hắn, cho rằng hắn là người xấu, muốn đuổi hắn đi. Không còn cách nào, hắn buộc phải biến thân thành một người vừa vô cùng đẹp trai vừa cực kỳ lợi hại, sắc dụ Thược Dược, nhưng không ngờ tới, cuối cùng, Thược Dược lại chọn nguyên thân mới nhìn không hề đáng tin cậy của hắn”.
Chước Tử càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không đúng. Thư Sinh dừng lại một lúc lâu, mới nuốt nuốt nước bọt, mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn: “Thư Sinh đần, chàng, chàng đừng nói với ta, người kia chính là chàng, còn Thược Dược chính là ta đấy nhé!!”.
Thư Sinh đang muốn đáp, Chước Tử trừng mắt, cuốn chăn lui xuống phía cuối giường: “Nói nhanh, chàng có phải kẻ háo sắc nhìn lén người khác tắm rửa hay không?”
“A…”, Thư Sinh nghiêm túc: “Dĩ nhiên không phải, ta là người quân tử, sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy. Chước Tử, đây chỉ là chuyện xưa thôi mà”.
Chước Tử mấp máy môi, nghi ngờ nhìn hắn, ánh mắt bỗng lóe sáng, ghé sát mặt, nhìn hắn chằm chằm, cười: “Chàng vừa mới nói, kẻ kia bị một loại bệnh, không thể nhìn thẳng vào Thược Dược”.
Thư Sinh mở to mắt, Chước Tử nhà hắn không thể nào thông minh như vậy được! Chắc chắn là đã bị đánh tráo! Chưa kịp suy nghĩ nhiều, liền thấy đôi con ngươi long lanh như sóng nước của nàng đang nhìn mình, chóp mũi gần chạm cả vào nhau, cứ nhìn như vậy. Hắn hơi nuốt nuốt: “Cái kia…”
Tay trái Chước Tử đặt lên đầu hắn: “Đừng cử động, nếu chàng dám chạy, tên háo sắc nhìn lén nhất định là chàng”.
Thư Sinh nghiêm nghị: “Sao có thể là ta được?”.
Đôi con ngươi của người trước mặt khẽ đảo, giống như chứa cả ánh trăng mùa thu, đôi môi giống như tô son, đỏ hồng mềm mượt. Nhìn một lúc lâu, Thư Sinh bắt đầu cảm thấy vui mừng, cuối cùng thì mình cũng có thể chịu đựng được trước sắc đẹp của Chước Tử. Còn chưa vui mừng được bao lâu, liền thấy nàng phùng mang trợn mắt, cực kỳ cảnh giác: “Thư Sinh háo sắc! Chàng chảy máu mũi rồi kìa!”
“Chước Tử, nàng nghe ta nói”.
“Chàng biến đi, a…”, nàng còn chưa nói hết câu, đã bị Thư Sinh chặn lại, đè xuống. Chước Tử giẫy giụa: “Chàng nhìn lén ta tắm rửa, lại còn trêu chọc muội tử hung dữ kia, tình hữu nghị của chúng ta đến đây là kết thúc”.
Thư Sinh đè lên nàng, cũng không sợ nàng chạy mất, chậm rãi lau máu mũi, rồi mới nói: “Trọng điểm ở chỗ ta trêu chọc muội tử hung dữ hay sao?”
Chước Tử nghiêng đầu: “Mới không phải thế”.
Thư Sinh hôn nàng một cái: “Cuối cùng, ta cũng tìm được nàng, Chước Tử ngốc”.
Chước Tử nhìn thẳng vào mắt hắn, sờ sờ gương mặt hắn: “Những gì chàng kể đều là thật sao?”
“Đúng vậy!”
“Chàng vẫn luôn đi tìm ta?”
“Đúng vậy!”
Chước Tử cẩn thận hỏi: “Thế nên… Chàng tới khách điếm, ngay từ đầu, chính là để tìm ta?”
Không biết tại sao, nghe nàng hỏi câu này, Thư Sinh bỗng càm thấy đau lòng, gật đầu: “Đúng thế!”
“Khoan đã!”, Chước Tử giơ tay lên, nếu có thể kết duyên cùng với Thư Sinh lợi hại như vậy, nàng trước đây chắc chắn cũng không đơn giản đi. Mắt cười thành nhỏ như hạt đậu: “Cho nên nói, ta là một cây hoa thược dược rất lợi hại?”
Thư Sinh cứng họng, Chước Tử, chỗ nào mới là trọng điểm đây hả?
Danh sách chương