Vụ án kia còn dính dáng đến cả Chiêm Tùng Niên, trong thư Tô Khang nói rõ một địa chỉ, nói ông có giấu một phần chứng cứ phạm tội liên quan đến Chiêm Tùng Niên, nếu như đến lúc Tô Lương Mạt cần, có thể đem đến coi như căn cứ giảm hình phạt.

Tất nhiên, đối với Chiêm Đông Kình bây giờ cũng tất yếu có ảnh hưởng lớn.

Chiêm Đông Kình tựa người ra lưng ghế dựa, cái ghế cũng theo đó uốn thành một đường cong mềm mại, hắn có chút kiệt quệ, hai mắt cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu.

Không trách được, lúc trước Tô Khang nhất quyết không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn, còn bảo Tô Lương Mạt trăm phương ngàn kế đưa mình rời đi.

Chiêm Đông Kình duy trì cái tư thế này một hồi lâu, một cái nút thắt tháo gỡ xong, rất nhiều chuyện đột nhiên có thể giải thích rõ ràng.

Hắn nhớ đến Tô Lương Mạt bảo nho nhỏ thú đi theo Chiêm Tùng Niên, học được cái chữ "Quảng" kia.

(Chữ "Quảng: 广)

Hôm nay nghĩ lại một lần nữa, Chiêm Đông Kình lập tức hiểu ngay.

Đó không phải chữ "Quảng", mà là chữ "Khang" trong từ Tô Khang, chỉ là phần bên trong quá phức tạp, nho nhỏ thú còn chưa kịp học.

(Chữ "Khang: 康)

Lúc Chiêm Tùng Niên chết, Chiêm Đông Kình từng nghi ngờ qua khả năng không chỉ là hắc bang báo thù, hắn không ngờ sẽ là Tô Khang, bình thường cũng chưa từng nghe Chiêm Tùng Niên nhắc tới người này bao giờ.

Hắn đứng dậy, đem phần nguyên bản kia từng tờ từng tờ gấp lại rồi cất kỹ.

Chiêm Đông Kình gọi cho Tống Các, sau đó hai người chuẩn bị ra ngoài.

Bây giờ mấu chốt nhất chính là tìm ra cái gọi là "phần chứng cứ" kia.

Mới vừa xuống lầu liền đụng phải Tô Lương Mạt vội vội vàng vàng chạy về, cô hoàn toàn không biết chuyện, "Đông Kình, anh còn chưa ra khỏi cửa?"

"Sao lại về rồi?"

"Oh, có phần tài liệu quên ở nhà." Tô Lương Mạt cũng không có nhiều lời, Chiêm Đông Kình nghiêng người nhìn lên bóng dáng Tô Lương Mạt đi lên lầu, cô dừng chân bên cạnh hắn một chút, luôn cảm thấy trong ánh mắt Chiêm Đông Kình có loại cảm giác xa cách không nói ra được, cùng với người triền miên lưu luyến tối hôm qua tưởng như hai người khác nhau.

Tô Lương Mạt nghĩ có thể là Chiêm Đông Kình có việc gấp phải xử lý, cô xoay người đi lên lầu, cũng không để trong lòng.

***

Tống Các theo lời Chiêm Đông Kình phân phó, dẫn đi theo một cô gái cùng tuổi với Tô Lương Mạt.

Xe đi thẳng đến địa chỉ trong bức thư, Chiêm Đông Kình với Tống Các cũng không xuống xe, cô gái cầm lấy đồ một mình đi vào trong tiểu khu, có hai gã hộ vệ vẫn duy trì khoảng cách nhất định theo phía sau.

Chiêm Đông Kình xuyên qua cửa sổ xe rộng mở nhìn về phía cửa.

Tống Các không hỏi một câu nào.

Ánh mắt Chiêm Đông Kình thâm trầm, tầm mắt dán chặt một chỗ tối tăm nào đó không rõ, Tống Các cẩn thận quan sát, không gian trong xe tràn ngập một loại quái dị không nói ra được.

Rất nhanh, cô gái kia trở lại xe.

Cô ta ngồi vào đưa một phong thư cho Chiêm Đông Kình, "Kình thiếu, lấy được rồi."

"Không có nghi ngờ chứ?"

"Tôi chỉ nói tôi là bạn thân nhất của Tô Lương Mạt, trong tay tôi còn có bức thư ngài đưa tôi, đối phương sau khi xem xong còn hỏi rất nhiều vấn đề, tôi nói cô ấy không tiện ra mặt, gần đây bị người ta theo dõi rất sát, cô ấy đã gửi thư nặc danh, bây giờ chỉ còn chờ phần chứng cứ này. Tôi còn nói ông ta với Tô Lương Mạt không tiện gặp mặt, bây giờ bên trên điều tra rất căng, không muốn liên lụy ông ta vào. Cuối cùng ông ta tin tôi, cũng đưa đồ cho tôi."

Một phong thư không lớn, Chiêm Đông Kình cầm trong tay lại cảm thấy nặng trịch.

"Ông ta với Tô Khang là bạn bè, chuyện thư nặc danh chắc chắn ông ta biết rõ, cho nên mới dễ dàng tin người như vậy."

Cô gái gật gật đầu, Chiêm Đông Kình ra hiệu tài xế lái xe trở về.

Tống Các liếc nhìn thứ trong tay Chiêm Đông Kình, "Cái này có liên quan tới chứng cứ của cha Tô tiểu thư sao? Xem ra, ngày hai cha con bọn họ gặp mặt không còn xa."

Hắn nhìn thấy khóe mắt Chiêm Đông Kình có phần chậm chọc, "Thứ đồ này đối với chúng ta mà nói là một đại phiền toái."

Tống Các giật mình, Chiêm Đông Kình nắm chặt tập tài liệu, trở lại Thanh Hồ Đường rồi bảo Tống Các đi về trước.

***

Tô Lương Mạt vào phòng làm việc chưa bao lâu, Vệ Tắc lại lần nữa tìm tới cửa.

Hắn khuyên can mãi, cũng kiên trì nhất định sẽ giúp Tô Lương Mạt, nhưng cô vẫn như cũ không chịu đem thứ đó giao cho hắn.

Hắn cuối cùng không thể không thất vọng rời đi.

Tô Lương Mạt đã tin Chiêm Đông Kình, thì không có khả năng lại tin tưởng người nào khác nữa.

Nhưng ngồi chờ như vậy cũng không phải là biện pháp, Tô Lương Mạt dự định tự mình đi tìm người.

Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là bạn thân nhất của Tô Khang ở Ngự Châu.

Tô Lương Mạt là bắt taxi tới, trên đường đổi xe nhiều lần, cô sợ bị kẻ khác theo dõi.

Cô ấn vang chuông cửa, lúc người đàn ông trung niên bên trong thấy cô rõ ràng giật mình, "Lương Mạt?"

"Chú."

Người đàn ông vội vàng mở cửa chống trộm ra, "Mau vào đi."

Tô Lương Mạt xác định bốn phía không có người lúc này mới đi vào.

"Không phải nói không tiện gặp mặt sao? Sao vậy, có phải còn có việc hay không?"

Tô Lương Mạt không hiểu, cô đứng nguyên trước cửa, "Chú, chuyện của ba cháu cháu muốn xin chú giúp đỡ."

Người đàn ông dẫn cô vào trong phòng khách, "Cháu ngồi trước đi."

"Cháu gửi thư nặc danh rồi, nhưng gần đây bị bức rất căng, cháu không biết còn có thể tìm ai, cháu lại sợ lỡ như có chuyện gì, giờ mới nhớ đến nhờ chú giúp."

"Thứ ba cháu gửi ở chỗ chú chú đã đưa cho bạn cháu rồi, cháu chỉ cần đưa những thứ đó cho cảnh sát, nhỡ rõ, bản gốc đều phải tự mình giữ hết lại."

Tô Lương Mạt ngơ ngác nửa ngày, suy nghĩ lời của người đàn ông, "Chú, cháu không hiểu ý chú."

Người đàn ông kỳ quái nhìn cô, "Chỉ mới vừa nãy, không phải là cháu bảo bạn cháu tới sao?"

Tô Lương Mạt lắc đầu, "Cháu không có."

Trong lòng dâng lên cảm giác quái dị, nhìn thấy người đàn ông đối diện giật mình, "Nhưng cô ta cầm đi thư ba cháu gửi cho cháu rồi."

"Cái gì?" Tim Tô Lương Mạt bị hung hăng tóm chặt, "Chú chắc chắn chứ?"

"Chú làm sao không chắc chắn, quan hệ của chú với ba cháu, chữ của ông ấy chú có thể nhìn lầm sao? Đó lại là bản gốc, cô ta nói cô ta là bạn thân nhất của cháu, cháu không tiện đến đây, chú liền đem thứ ba cháu gửi lại chỗ chú đưa cho cô ta."

Tô Lương Mạt như rơi vào hầm băng, chỉ hai chữ "bản gốc" trong nháy mắt đẩy cô vào cái động không đáy, "Chú, ba cháu gửi lại thứ gì ở đây?"

"Một phần chứng cứ rất quan trọng, cụ thể chú cũng không rõ lắm, chú chỉ đồng ý giúp ông ấy bảo quản."

Tô Lương Mạt hoàn toàn hoảng loạn, "Nhưng, nhưng trong thư không có đề cập đến."

"Chú tưởng rằng cháu cũng biết rồi, cô gái kia nói trong thư có giấu huyền cơ, dùng máy quét tia hồng ngoại quét ra, nếu không cô ta cũng không thể nào biết đồ giấu ở chỗ chú." Người đàn ông không khỏi nôn nóng theo, "Sao lại có thể có chuyện như vậy, nhưng bây giờ phải làm sao? Chuyện chú đồng ý với ba cháu... xong rồi, lần này làm sao đây?"

Tô Lương Mạt không đành lòng, "Chú, chú đừng nôn nóng, nói không chừng là bạn của cháu biết được sau đó tự mình đi lấy giúp cháu, cháu bây giờ liền về hỏi cô ấy."

"Vậy được, cháu nhanh đi hỏi thử xem, đây cũng không phải là chuyện nhỏ."

"Chú yên tâm đi, cháu đã yên tâm giao bản thư gốc cho cô ấy, thì nhất định là bởi vì cháu tin cô ấy."

Người đàn ông nghe vậy, thoáng yên tâm, ông ấy đứng dậy đưa Tô Lương Mạt ra ngoài.

Đoạn đường từ cầu thang đến cổng tiểu khu, Tô Lương Mạt gần như là chạy thẳng một hơi, cô bồn chồn bắt xe ở đầu đường, nhưng kỳ lạ ngay cả xe taxi cũng đều muốn đối nghịch với cô, Tô Lương Mạt đứng ở đầu đường, gấp đến độ suýt chút nữa bật khóc.

Cô ra sức trấn an bản thân, không thể có ý nghĩ gì khác, không cho phép có ý nghĩ gì khác.

Chiêm Đông Kình chỉ là ngẫu nhiên phát hiện, không muốn cô lo lắng, cho nên phái người giúp cô lấy chứng cứ về, đợi cô về đến nhà, hắn nhất định sẽ mang thứ đó ra cho cô.

Trong lòng cô nhảy ra hết suy nghĩ này tới ý nghĩ khác, thậm chí có thể làm chính mình không rét mà run, Tô Lương Mạt lo lắng đảo quanh một chỗ, cô cắn mu bàn tay phải, khó khăn lắm có chiếc xe chạy qua, cô không chút nghĩ ngợi vươn tay nhào tới trước.

Tài xế kia đạp thắng xe một cái, "Cẩn thận, bắt xe cũng không cần cản như vậy chứ."

Vừa dứt lời, Tô Lương Mạt đã sớm mở cửa xe ngồi vào.

***

Chiêm Đông Kình ở trong thư phòng đã hơn nửa giờ, hắn đem thứ lấy về được xem qua từng cái một, hắn khấu chặt hai tay chống lên trán, những chứng cứ này muốn nắm trong tay cũng không dễ dàng, Chiêm Đông Kình kết luận, Tô Khang nhất định là sắp đặt người bên cạnh Chiêm Tùng Niên.

Mà cái chết của Chiêm Tùng Niên, tuyệt đối không thoát được liên can với Tô Khang.

Tay hắn trượt lên bàn phím máy tính, nhấn phím "Delete".

Máy tính nhắc nhở có muốn xóa đi vĩnh viễn hay không.

Tay Chiêm Đông Kình rơi xuống, do dự chốc lát, nhấn lên một cái.

Một thanh trượt hoạt động rất nhanh trên cái hộp thoại mới hiện ra, hiển thị đã xóa bỏ.

Chiêm Đông Kình đem tài liệu bên cạnh một mồi lửa đốt sạch rồi mới đi ra khỏi thư phòng.

Tô Lương Mạt còn chưa trở lại, hắn đi vào phòng, trên giường một bộ đồ ngủ bị vò thành một cục móc lên đó, nhất định là lúc cô ra ngoài không kịp, Chiêm Đông Kình đi tới mép giường ngồi xuống.

Trên tủ đầu giường có bày ảnh chụp của Tô Lương Mạt, cô nói trong phòng ngủ phải có sinh khí, nhất định vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy bản thân mình nhẹ nhàng cười tươi.

Chiêm Đông Kình đi sang bên kia, cầm lấy ảnh chụp của Tô Lương Mạt nhìn kỹ.

Bức ảnh này chắc là được chụp sau giờ tan học, tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, miễng cưỡng bày ra tư thế ngón tay chữ V, lúc trước cô đã từng nói tư thế này xấu, nhưng chụp ảnh phải giả vờ ngây thơ, không còn cách nào.

Chiêm Đông Kình nhìn đến xuất thần đưa ngón tay mơn trớn khóe miệng vui vẻ của cô.

Tô Lương Mạt đối với hắn mà nói, coi như là một người ngoài ý muốn đi, hắn để cô ở lại trong căn phòng này, giữ cô lại bên mình ngủ một giấc đến hửng sáng, chính là bắt đầu ngoài ý muốn.

Chiêm Đông Kình kéo ngăn kéo ra, đặt tấm hình vào đó.

Trong ngăn kéo bày biện không ít đồ của Tô Lương Mạt, chai chai lọ lọ không thiếu, bình thường nhìn thích thích cô liền mua mấy thứ này, bởi vì động tác khá mạnh, đụng phải một hộp kẹo cao su trong đó làm nó ngã lăn.

Chiêm Đông Kình đưa tay cầm lấy cái hộp, hắn không để ý giật mình, đồ vật bên trong nghe cũng không giống kẹo cao su.

Chiêm Đông Kình mở nắp bình ra, đem đồ trong đó đổ ra lòng bàn tay, là một viên đạn.

Hắn không cách nào hình dung được kinh hoàng lúc này, vốn là còn ôm lấy chút hy vọng bị hung hăng đánh nát, mà đến một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, kiểu đầu đạn này hắn nhỡ rất rõ, lúc đầu ở hiện trường Chiêm Tùng Niên bị hại, Tô Lương Mạt phát hiện ra viên đạn thứ ba chính là loại đạn này.

Lòng bàn tay Chiêm Đông Kình bỏng rát, cơ hồ cầm không nổi nữa.

Chữ nho nhỏ thú viết ra, còn có phần chứng cứ kia, lại đến viên đạn cầm trong tay, toàn bộ đều là nhằm vào Tô Khang.

Chiêm Đông Kình sẽ không nhớ sai, loại đầu đạn này là mới nhập vào thành phố, phải nói khả năng trùng hợp gần như rất nhỏ, hắn thả lại viên đạn vào trong hộp kẹo cao su.

***

Tô Lương Mạt trở lại Thanh Hồ Đường, đi vào phòng khách đụng phải Tô Trạch đang chơi đùa, Tô Trạch đang chơi một đoàn tàu hỏa nhỏ, tiến lên ôm chân Tô Lương Mạt, "Chị, chị chơi với em đi."

"Tô Trạch ngoan, chơi với dì Trần đi, chị còn có việc."

"Không đi," Tô Trạch không nghe lời cãi bướng, "chị mỗi ngày đều có việc, đã lâu không có chơi cùng với Tô Trạch, em muốn đi tìm mẹ, em muốn đi tìm ba."

"Em bị làm sao vậy!" Tô Lương Mạt một tay đẩy Tô Trạch ra, nhóc con vốn còn nhỏ, đứng không vững bị ngã chổng vó lên trời, "Oa!"

Tô Lương Mạt cũng đau lòng, nhưng lúc này phiền lòng bứt rứt không lo dỗ dành nó được, "Tiểu Trần, dì giữ Tô Trạch đi."

Bảo mẫu tiến lên ôm lấy Tô Trạch, "Tô Trạch ngoan nào, đợi lát nữa chị liền xuống ngay thôi, không khóc không khóc."

"Chị, chị bại hoại, không thương em, em cũng không muốn chơi với chị nữa đâu."

Hốc mắt Tô Lương Mạt chua xót, người giúp việc đang bận trong nhà bếp cũng chạy ra, cô hỏi, "Kình thiếu về chưa?"

"Về từ sớm rồi, ở trên lầu."

Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn Tô Trạch, xoay người lên lầu.

Chiêm Đông Kình là nghe thấy dưới lầu truyền đến động tĩnh, mỗi bước chân Tô Lương Mạt đi lên lầu đều giống như dẫm lên bông gòn, hư không mà mờ ảo, cô đi ngang qua hành lanh, cửa phòng mở rộng, Tô Lương Mạt đi vào, cô không có xông lên trước đặt câu hỏi, cố gắng giả vờ giống như mọi ngày trở về bình thường.

Chiêm Đông Kình đứng dậy, khoảng cách hơn chục bước chân, lại chỉ có thể nhìn nhau từ xa.

Tô Lương Mạt miễn cưỡng cười cười, "Hôm nay về thật sớm."

"Xử lý xong mọi chuyện liền trở về, Tô Trạch khóc lợi hại như vậy, không sao chứ?"

"Không việc gì, trẻ con chính là như vậy." Tô Lương Mạt ứng phó, cô đang cân nhắc làm thế nào mở miệng, tầm mắt lơ đãng nhìn thấy cái hộp kẹo cao su kia.

Chiêm Đông Kình cầm lên, hướng phía cô giơ giơ, "Bên trong đựng cái gì vậy?"

"Lúc đi Bắc Cảnh, những cảnh sát kia muốn lấy mạng ba em, em thấy ba em nổ súng, trong đó có một viên đạn bắn lạc tới, là em nhặt lên, em muốn giữ làm kỷ niệm." Tô Lương Mạt trả lời thành thực, cô thấy khuôn mặt Chiêm Đông Kình căng cứng, "Sao vậy?"

Chiêm Đông Kình thả thứ đó về lại, "Thứ đồ này có gì tốt mà giữ làm kỷ niệm."

"Lúc ấy em cũng không biết ba em có thể không có chuyện hay không, dù sao cũng nhặt được rồi," Tô Lương Mạt lơ đễnh trả lời, cô bước đến trước mặt Chiêm Đông Kình, trong mắt đều là ý cười đè nén, cô ngẩng đầu nhìn hắn, "hôm nay anh bận cái gì vậy?"

"Không có gì, đều là chuyện vụn vặt."

Chiêm Đông Kình lướt qua cô đi về phía sân thượng.

Tô Lương Mạt từ lúc tiến vào phòng vẫn chờ Chiêm Đông Kình có thể nói với cô cái gì đó, nhưng từ thái độ của hắn xem ra, hắn hoàn toàn không có ý định giải thích với cô.

Tô Lương Mạt cùng đi ra ngoài, cô không muốn lật mặt, hai tay khẩn trương nắm chặt lan can, Tô Lương Mạt muốn muốn tìm vài lời đi vào đề, "Hôm nay Vệ Tắc lại tới tìm em, bảo em giao ra bản thư gốc kia."

"Kéo dài đi," Chiêm Đông Kình hướng tầm mắt ra xa, "dù sao những chuyện này cũng không thể nhất thời nóng lòng."

"Đông Kình," Tô Lương Mạt nhìn gò má người đàn ông, "anh đã từng nói anh sẽ giúp em đúng không?"

Người đàn ông xoay đầu, ánh mắt cùng cô chạm nhau, Tô Lương Mạt không nói ra được sợ hãi, thậm chí muốn lùi bước, cô có thể cảm giác được rõ ràng thái độ của Chiêm Đông Kình hôm nay không giống hôm qua.

"Đúng không?" Cô gắng gượng mỉm cười, hỏi ngược lại.

"Lương Mạt, em nói ba em có thể bị phán mấy năm?"

Tô Lương Mạt cũng không suy nghĩ, "Ba em không phải là thủ phạm chính, nếu như thực sự điều tra ra rõ ràng, nhiều lắm là hai ba năm mà thôi."

Ý cười nơi khóe miệng Chiêm Đông Kình từ từ quyến rũ rõ rệt, "Hai ba năm."

Có phải quá nhẹ rồi hay không? Tô Lương Mạt đoán không ra ý nghĩ lúc này của người đàn ông, toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên phần chứng cứ kia, cô đợi một hồi lâu, chung thủy đợi không được Chiêm Đông Kình mở miệng.

Tim Tô Lương Mạt bắt đầu quặn đau, cô không có cách nào giả vờ điềm nhiên như không, cô thả lỏng hai tay nắm chặt, "Đông Kình, em muốn đi tìm bạn của ba em, nhờ chú ấy giúp đỡ, anh đưa bức thư kia cho em đi."

Chiêm Đông Kình nhìn về phía đằng xa, Tô Lương Mạt lại nói tiếp, "Nói không chừng còn có thể có chứng cứ khác nữa."

Hắn vẫn trầm mặc như cũ, trong lòng Tô Lương Mạt như bị vẽ lên một lớp chua chát khó nhịn, cô càng lúc càng áp chế không được ngọn lửa đang dâng lên, Tô Lương Mạt kéo cánh tay Chiêm Đông Kình, "Em đã đi đến nhà bạn của ba em rồi, ông ấy nói có người nhanh chân hơn em, Chiêm Đông Kình, có phải anh định giấu em hay không?"

"Tôi giấu em cái gì?" Người đàn ông từ trên cao nhìn cô chằm chằm.

Tô Lương Mạt vô lực thu tay lại, "Anh đưa thư gốc của ba cho em."

Chiêm Đông Kình dựa vào lan can không động đậy, "Bây giờ không tin tôi?"

"Vậy được, đưa thứ chiều nay lấy được cho em." Tô Lương Mạt đưa tay, mở lòng bàn tay ra.

Chiêm Đông Kình liếc nhìn, hắn xoay người đi về phía phòng ngủ.

Tô Lương Mạt lại lần nữa đi theo, cô đi đến trước mặt người đàn ông, "Tại sao phải như vậy?"

Chiêm Đông Kình đi đến trước tủ bảo hiểm, "Em nhất định muốn lấy thứ đó lại?"

"Đúng."

Người đàn ông mở tủ bảo hiểm, lấy lá thư để bên trong ra, Tô Lương Mạt đưa tay định đón lấy, lại thấy người đàn ông giơ cao cánh tay, Tô Lương Mạt giương mắt nhìn hắn.

"Lương Mạt, tôi là vì tốt cho em, vụ án này dính dấp rất rộng, dựa vào em hoàn toàn không thể thay đổi được gì, cho dù tôi thực sự giúp em, cũng không có mười phần nắm chắc, thay vì thử mạo hiểm một lần sao không để nó đến đây kết thúc? Em nên biết, nếu những cảnh sát kia cắn em không tha, sớm muộn sẽ đem tin tức ba em chết rồi đưa tới."

Tô Lương Mạt cũng không ngại, "Em biết, nhưng em có chứng cứ, mọi chuyện phơi bày rồi ba em mới có thể được giảm án phạt..."

"Em có chứng cứ gì?"

"Đông Kình," Tô Lương Mạt bình tĩnh nhìn hắn, "em nói chứng cứ ở trong tay anh."

"Tôi đã xóa rồi."

Cô khó tin trợn tròn hai mắt, "Cái gì?"

"Tôi đã xem qua, phần tài liệu kia chỉ sẽ hại em, bản thân em có bao nhiêu khả năng em không biết sao?"

"Anh dựa vào cái gì hủy hết đồ của em?" Tô Lương Mạt kích động đưa tay đẩy hắn, "Đó là của ba em để cho em."

"Ba em chắc hẳn cũng biết nguy hiểm ở trong này, ông ấy đưa em lá thư này là vì muốn để em nhìn nhận rõ mọi việc, chứ không phải để em đi chịu chết, sửa lại án oan cho ba em chỉ là chuyện mình em mơ tưởng!"

Tô Lương Mạt ủy khuất lắc đầu, "Anh làm sao vậy?"

"Lương Mạt, tôi là vì tốt cho em."

"Đừng tìm lấy cái cớ như vậy!" Tô Lương Mạt xông lên phía trước kéo tay Chiêm Đông Kình, "Đưa thư cho tôi!"

Chiêm Đông Kình nghiêng người tránh cô, hai tay hắn cầm phong thư dùng sức xé rách, tiếng "xoẹt xoẹt" rách vụn truyền vào tai Tô Lương Mạt, cô giống như nổi điển xông lên trước bắt lấy cánh tay Chiêm Đông Kình, "Đừng, đưa cho tôi!" Tờ giấy trong tay biến thành mảnh vụn, Tô Lương Mạt nhón nhân cướp lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem thư xé nát, cô từng câu từng chữ đục khoét trái tim hắn, "Thì ra người anh yêu nhất vẫn chính là bản thân anh."

Chiêm Đông Kình buông tay ra, giấy vụn vung đầy đất.

Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, hai tay hung hăng nhặt lấy, nhưng mà quá nhiều căn bản nhặt không hết, cô chỉ có thể gạt hết lên trên, Chiêm Đông Kình tiến lên một bước giữ chặt cánh tay cô lôi cả người dậy, "Không cho phép nhặt!"

Cô một bả đẩy ra, "Không cần anh lo!"

Nói xong lại ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt, Chiêm Đông Kình đưa chân đạp lên, đoạt lấy ở trong tay cô siết chặt thành một nắm rồi bước đi đến sân thượng, cánh tay vung lên phía đằng xa ném đi.

Tô Lương Mạt đuổi theo, ngẩng đầu chỉ thấy giấy vụn đang đang bay tứ tung xuống lầu, cô nhoài nửa người trên ra ngoài lan can, chỉ nhìn thấy rơi rớt đầy xuống bụi cây bên ngoài, mà ngay cả hồ bơi đằng xa cũng không may mắn tránh được.

Nước mắt cô trào ra, bình tĩnh đứng đó.

Chiêm Đông Kình vô thần cô sắc, đáy đầm thâm thúy làm nổi bật gương mặt có phần thống khổ, Tô Lương Mạt nắm chặt hai tay, Chiêm Đông Kình vươn tay ôm hai vai cô, cô cũng không có tránh đi, "Anh hủy hết thứ đó đi, có phải là vì chuyện này có liên quan tới anh, hay là vì chứng cứ ba tôi lưu lại, đối với anh là bất lợi?"

Chiêm Đông Kình không có thừa nhận, "Chuyện trứng chọi đá, tôi không muốn em làm."

Tô Lương Mạt lạnh lùng thốt ra một câu, "Vẫn còn chuyện Chiêm Đông Kình anh sợ sao? Tôi là phụ nữ của anh, phía trước tôi có anh tôi sợ cái gì? Đừng nói dễ nghe như vậy, nếu như không phải bởi vì liên lụy đến anh, anh có thể làm như vậy?"

"Lương Mạt, em vẫn còn đang nóng nảy, chúng ta tỉnh táo lại chút đi."

Chiêm Đông Kình xoay người định đi, mồi lửa của Tô Lương Mạt cũng nhịn không được nữa phủi đất bốc lên tận đỉnh, "Như vậy có thú vị không? Thì ra tôi lại tin một người không nên tin tưởng nhất, Chiêm Đông Kình, anh mở miệng đều nói vì tốt cho tôi, sao anh có thể ích kỷ như vậy?"

Tô Lương Mạt nóng nảy muốn phát tiết, cô cầm cái ly bên cạnh vung mạnh xuống đất, nước đổ ra tràn đến lòng bàn chân, Chiêm Đông Kình để tùy cô phát tiết, Tô Lương Mạt đi vào phòng ngủ, nhìn thấy một ít giấy vụn chồng chất đã cảm thấy châm chọc.

Cô nghĩ, mình là uống nhầm thuốc mới có thể giao bức thư cho hắn.

Tô Lương Mạt cầm lấy túi xách, đem một ít đồ nhét vào trong, Chiêm Đông Kình đưa tay níu lại, "Em làm gì đó?"

"Buông ra!"

Hắn nắm chặt không chịu thả.

Tô Lương Mạt dừng động tác trong tay, cô nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, "Bây giờ ba tôi đi rồi, tất cả đồ của tôi cũng bị anh xé hết rồi, Chiêm Đông Kình, tôi có thể đi rồi chứ?"

Chiêm Đông Kình cau chặt mày nhìn cô.

"Tôi một khắc cũng không muốn ở lại đây nữa, nhìn thấy anh liền khó chịu, tôi đi được chưa?" Tô Lương Mạt nhét di động vào túi xách, lại ném cái chìa khóa xe về phía hắn, "Cảm ơn anh mấy ngày qua cho tôi chỗ ăn chỗ ở, nhưng ít nhiều gì tôi cũng cung cấp phục vụ, tôi có thể đi được chưa?"

"Em thật muốn đi?"

Tô Lương Mạt đẩy hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Âm thanh ẩn nhẫn của Chiêm Đông Kình bộc phát, "Em đi rồi thì đừng mong quay trở lại."

Cô nghe vào trong tai, nhưng mà một chút dừng bước cũng không có, Tô Lương Mạt đi thẳng ra khỏi phòng, bóng lưng biến mất trong tầm mắt hắn dứt khoát mà quyết tuyệt.

Tô Lương Mạt đi xuống dưới lầu, Tô Trạch còn đang chơi xe lửa, thấy cô xuống nơm nớp lo sợ không dám ho he.

Tô Lương Mạt đi tới không nói hai lời ôm lấy nó, "Tô Trạch, chúng ta đi."

"Chị, đi đâu?"

"Về nhà."

Tô Trạch ôm cổ Tô Lương Mạt, "Ba mẹ về chưa?"

Tô Lương Mạt khó chịu không nói ra lời, cô ôm Tô Trạch bước nhanh ra ngoài, bảo mẫu Tiểu Trần đuổi theo, "Tô tiểu thư, bây giờ các cô còn đi ra ngoài?"

Thân ảnh Tô Lương Mạt nhanh chóng biến mất trước cửa, Tô Trạch thấy vành mắt cô đỏ bừng, duỗi bàn tay nhỏ nhắn lau mắt cho Tô Lương Mạt, "Chị đừng khóc, sau này em sẽ bảo vệ chị."

Cô bước ra khỏi biệt thự, trước cửa dẫm lên một mảnh giấy vụn, Tô Lương Mạt mở to hai mắt bước nhanh rời đi.

Cô vừa đi vừa khóc, trong lòng chưa bao giờ đau nhức như vậy, cho dù là lúc chia tay với Vệ Tắc, cũng chỉ khó chịu, chưa từng đau lòng.

Tô Lương Mạt khóc ôm chặt Tô trạch, nếu như đối với Vệ Tắc là thích, vậy đối với Chiêm Đông Kình thì sao?

Người ta nói đã từng yêu mới biết đau đớn, yêu càng sâu đau nhức càng sâu.

Tình cảm đều là trong lúc vô thức mà tự tìm đến, không thể nói vì bất cứ chuyện gì cụ thể, Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy trong lòng giống như trống rỗng, người mỗi ngày về đến nhà đều muốn nhìn thấy đều muốn trò chuyện thì ra thật sự là đã lặng lẽ đi vào trong tim cô, nếu như không có đau lòng, có lẽ đến bản thân cô cũng không cách nào nói rõ được đây rốt cuộc là tình cảm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện