Tô Uyển có QQ chat của Vệ Tắc, trước kia đã từng liên lạc.
Hôm đó nhìn thấy thiệp mời của Vệ Tắc, bên trên viết ngày 11 tháng này sẽ cử hành tiệc đính hôn tại khách sạn Hồng Cử, nhất định sẽ rất hạnh phúc đây!
Văn phong như vậy, vừa nhìn liền biết từ tay phụ nữ viết ra.
Tiệc đính hôn của Vệ Tắc, chỉ mời đồng nghiệp của hắn với Triệu Kiều cùng họ hàng thân thích hai bên, Triệu Kiều đã mang thai, Vệ gia tất nhiên vui mừng, dù là lấy cô con dâu chưa đạt tới tiêu chuẩn của bà Vệ, nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận.
***
Trong bữa tiệc, phục vụ liên tục mang thức ăn lên, Triệu Kiều mặc đồ bầu mời rượu, thần sắc Vệ Tắc mệt mỏi, giống như không có cách nào khác để giữ vững tinh thần.
Phục vụ giúp đem lễ vật Vệ gia đã chuẩn bị đầy đủ chia cho mỗi người một phần, có đứa trẻ con không nhịn được hiếu kỳ mở ra, "Mẹ, đây là cái gì a?"
Người phụ nữ trẻ tuổi đi tới gần nhìn, lập tức sốc nặng, "A!"
Không ít người bắt đầu thì thầm rỉ tai, bà Vệ cảm thấy có gì không đúng, "Thế này là thế nào?"
Trương Chính Tụng sắc mặt xanh mét, Trương phu nhân bên cạnh vội vàng đến bên cạnh bà Vệ, "Mau nhìn xem bên trong có thứ gì?"
Nói xong, một xấp hình đưa tới tay bà Vệ.
Cái này vừa nhìn thì liền hiểu rõ, cả buổi tiệc lập tức nổ tung, Triệu Kiều mời rượu mới được một nửa, thấy ánh mắt phóng về phía mình đều là khinh bỉ, bà Triệu mở hộp lễ vật trong tay, cũng nhìn thấy xấp ảnh chụp y hệt.
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, bà Vệ tức giận đến run cả hai tay, Vệ Tắc tiến sát tới, lúc nhìn thấy rõ ràng nội dung cũng trợn mắt há mồm.
"Làm sao, làm sao có thể như vậy?" Đống ảnh chụp trong tay bà Triệu rơi tán loạn xuống đất, Triệu Kiều chỉ liếc mắt, toàn bộ huyết sắc trên mặt đều không còn, lập tức đẩy đám người sải bước chạy ra ngoài.
Vệ Tắc đoạt lấy ảnh chụp trong tay bà Vệ, "Mau thu lại, mẹ, mẹ còn xem cái gì?"
"Loại người như vậy con còn dám muốn?" Bà Vệ thét lên chói tai, "Hủy bỏ hôn ước, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng là của ai đây."
Thân thích bên này của Triệu Kiều tất nhiên muốn giúp, hai bên rất nhanh đã làm rùm ben đến khó mà kết thúc.
Vệ Tắc chạy ra ngoài cũng không tìm thấy bóng dáng Triệu Kiều, hắn xuống đại sảnh khách sạn, nhân viên phục vụ nói không nhìn thấy Triệu Kiều đi ra ngoài, hắn lại quay trở về tìm kiếm.
***
Nửa giờ sau, tiếng xe cấp cứu từ đằng xa truyền tới, nhân viên y tế lập tức đem cáng cứu thương vào, lại vội vội vàng vàng đưa người ra ngoài.
Một chiếc BMW dừng ở ven đường, xuyên qua cửa sổ màu trà có thể nhìn thấy bóng dáng Vệ Tắc cùng lên xe cấp cứu, Tô Uyển từ từ kéo cửa sổ lên, cô ta ngồi trên ghế lái một hồi lâu không động đậy, cô ta gián tiếp giết người, vặn chai nước khoáng hung hăng uống vài hơi.
Một đám người từ khách sạn đi ra, thân nhân của Triệu Kiều đều lên xe chạy tới bệnh viện, Tô Uyển cúi thấp mặt, nước khoáng lạnh như băng không có cách nào đè nén sợ hãi cùng tội lỗi trong lòng cô ta, nhưng cô ta không hối hận, cô ta cho rằng đây là cơ hội rơi vào trong tay mình, cô ta không muốn cùng Lưu Giản chỉ là chịu đựng mà có, bây giờ hắn bảo cô ta làm, cô ta tất cả đều làm.
Có lẽ, thật sự chỉ có hai tay dính máu mới có thể ở lại bên cạnh hắn.
Cô ta khởi động, từ từ lái xe rời đi.
Hai người thân hữu đứng đón xe ở ven đường, còn bắt đầu bàn tán, "Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy, giờ thì hay rồi... Ai, Kiều Kiều còn đang mang thai, cũng không biết ai lại phát tán mấy tấm hình này."
"Đừng nói nữa, toilet toàn là máu anh không thấy sao? Có thể cứu chữa được hay không còn không biết, chị dâu của tôi khóc đến chết mất."
Tô Uyển nge thế, dẫm mạnh chân ga nhanh chóng rời đi.
Cô ta kinh hãi đến nỗi ngay cả xe cũng không đậu vào gara, Tô Uyển cước bộ lảo đảo đi lên lầu, giày cũng không cởi, Lưu Giản đang chạy bộ trong phòng tập thể dục, cô ta đẩy cửa đi vào, không nói hai lời ngồi bệt xuống đất.
Lưu Giản nhấn nút tắt máy, không quan tâm nhiều mở miệng, "Làm sao vậy?"
"Giản, em giết người rồi." Khẩu khí của cô ta tỉnh táo lạ thường, một tia hàn ý từ trong tim vọt thẳng lên trên.
Lưu Giản dùng khăn lông lau mồ hôi, "Oh, giết ai vậy."
"Triệu Kiều, hôn thê của Vệ Tắc, hôm nay là ngày bọn họ đính hôn."
Lưu Giản quay đầu lại nhìn Tô Uyển, lại phát hiện cô ta không hề giống đang nói đang, hắn đi đến trước mặt Tô Uyển ngồi xổm xuống, "Cô giết cô ta rồi?"
"Em bức cô ta phải tự sát." Tô Uyển ôm chặt đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy, Lưu Giản nghe vậy, trong khóe mắt đuôi mày hiện rõ nghi ngờ, "Bức như thế nào?"
"Em đem ảnh cô ta bị ép chụp tung ra ngoài, em biết một người phụ nữ sẽ khó mà chịu đựng được, huống hồ còn ở trong tình cảnh như vậy."
"Ảnh chụp, lấy ở đâu ra?" Lưu Giản tiếp tục hỏi.
Tô Uyển ngơ ngác trả lời, "Em từ trong trường đi ra, đột nhiên có cái USB rơi xuống cạnh chân em, bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Triệu Kiều."
Lưu Giản kéo tay Tô Uyển lôi cô ta ra ngoài, hai người trở vào phòng ngủ, "Ảnh chụp đâu?"
Tô Uyển chỉ chỉ máy tính của mình.
Lưu Giản chỉ nhìn mấy cái đại khái, sắc mặt hắn ngưng trọng, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Uyển chằm chặp, "Cô cho rằng sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, một cái USB rơi xuống bên chân không nói, người ở bên trong lại là người cô quen, Tô Uyển, rõ ràng là có người muốn mượn tay cô tung ảnh chụp ra ngoài."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Uyển lúc này mới ý thức được đây vốn không phải chuyện trùng hợp.
Lưu Giản tắt file ảnh, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Tô Uyển, tay hắn vỗ nhẹ mặt cô ta,"Không có việc gì, không phải chỉ giết người thôi sao? Huống hồ cũng không phải cô tự mình ra tay, việc này làm rất tốt."
Hắn không mảy may để ý, đối với Lưu Giản mà nói bất quá đây chỉ là chuyện bình thường, xem hết ảnh chụp hắn nhớ tới trước đó không lâu có nghe kể một việc, nói là có người vào Thanh Hồ Đường định ám sát Chiêm Đông Kình, cuối cùng bị lột sạch quần áo ném vào đồn cảnh sát. Việc này tám phần không thoát khỏi liên can với Chiêm Đông Kình, cũng không sao, lần trước Lưu Giản cho người lái xe đâm Vệ Tắc, hắn dùng ảnh ghép muốn Tô Lương Mạt cho là Chiêm Đông Kình ra lệnh, lần này Chiêm Đông Kình trả lễ, lại lợi dụng Tô Uyển, Lưu Giản coi như bọn họ huề nhau, dù sao thêm một mang bớt một mạng đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng.
Hắn lại không khỏi nghĩ tới Tô Lương Mạt, chuyện ảnh ghép cũng không lừa được cô, ngược lại hắn còn bị cô chửi cho một trận.
Nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy Tô Lương Mạt thật thú vị.
Mặt Tô Uyển tái nhợt, "Cô ta có thật sẽ chết không, chảy rất là nhiều máu."
"Tô Uyển," Lưu Giản nhìn cô ta, "tôi không ngờ cô cũng có thể thật sự hạ thủ, chỉ có điều tôi thích phụ nữ như vậy, cô làm thật rất tốt, muốn ở lại bên cạnh tôi thì cứ như vậy đi."
Một người có thể máu lạnh đến mức đó, Tô Uyển cảm thấy sợ hãi, nhưng làm cô ta kinh hãi nhất, là lời nói mà cô ta nghe được sau này, cảm giác tội lỗi lúc đầu rõ ràng bị quét sạch, cô ta nghĩ, có lẽ thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, dần dần cô ta cũng sẽ biến thành động vật máu lạnh? ***
Vệ Tắc hung hăng đuổi đến Thanh Hồ Đường, Tô Lương Mạt vừa nhìn thấy hắn, liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Vệ Tắc mang theo súng nói muốn gặp Chiêm Đông Kình, bị chặn lại bên ngoài biệt thự, Tô Lương Mạt mặc thêm áo khoác vội chạy ra ngoài, Vệ Tắc giống như phát điên, Tô Lương Mạt đi ra cổng, "Vệ Tắc."
"Chiêm Đông Kình đâu?"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc Tô Lương Mạt nói ra lời này không hề có sức lực.
"Hắn thật muốn bức Triều Kiều đến chết sao? Cô ấy bây giờ còn ở trong phòng cấp cứu, bác sỹ nói vết cắt quá sâu, nói người nhà chuẩn bị tốt tâm lý..."
Đầu óc Tô Lương Mạt nổ "oành" một tiếng, nhìn bộ dạng điên cuồng của Vệ Tắc, nước mắt cô gần như rơi ra khỏi hốc mắt, "Vệ Tắc, thật xin lỗi, chuyện này không có liên quan đến Chiêm Đông Kình."
"Hắn ở đâu?!" Vệ Tắc điên cuồng gào thét, "Lương Mạt, rốt cuộc hắn đã cho em uống thuốc gì, những bức hình kia chỉ có hắn có, không phải hắn còn có thể là ai?"
Chóp mũi Tô Lương Mạt chua xót khó nhịn, "Thực xin lỗi Vệ Tắc," Cô gần như nói không ra hơi, "anh ấy đưa USB cho em, nhưng túi xách của em bị cướp, Vệ Tắc, đồ là bị mất trong tay em, chuyện lần này thực sự không liên quan đến Chiêm Đông Kình."
"Anh không tin!" Vành mắt Vệ Tắc ươn ướt, Tô Lương Mạt tiến lên muốn kéo hắn, bị hắn nặng nề đẩy ra, "Lương Mạt, hết thảy những chuyện của hắn chẳng lẽ em đang dần dần tiếp nhận sao? Hắn không phải ai khác, trên người hắn vĩnh viễn không có hai chữ "lương tri"."
"Vệ Tắc, thực xin lỗi." Cánh tay Tô Lương Mạt đập vào tường rào bị đau, "Đều tại em."
Một chiếc xe hơi màu đen từ xa tiến tới gần, tài xế dừng xe trước cổng, sau đó bước xuống mở cửa xe.
Hai chân thon dài của Chiêm Đông Kình từ chỗ ngồi phía sau xe bước ra, Vệ Tắc vừa nhìn thấy hắn, hai mắt lập tức hiện lên màu đỏ không bình thường, tay hắn rút súng xông tới, "Chiêm Đông Kình, tao muốn mày một mạng đền một mạng."
Tô Lương Mạt biết là cô gây nên họa, không nên để Chiêm Đông Kình phải thay cô chịu tiếng xấu, cô không chút nghĩ ngợi xông tới cản trước mắt Chiêm Đông Kình.
Họng súng tối om trong tay Vệ Tắc gần như chạm vào trán Tô Lương Mạt
"Lương Mạt!"
Tô Lương Mạt giương mắt lên nhìn hắn, "Vệ Tắc, chẳng lẽ anh muốn hướng tới em mà nổ súng sao?"
"Em tránh ra!" Tay của Vệ Tắc vẫn giữ nguyên, súng trong tay cũng đang phát run.
"Chuyện này thật không thể đổ lên người Chiêm Đông Kình, là em..."
"Em để anh giết hắn ta!"
Thấy Vệ Tắc lại lần nữa mất khống chế, Tô Lương Mạt giang hai tay, "Vệ Tắc, thật sự chỉ có thể trách em."
Chiêm Đông Kình đã khi nào để cho phụ nữ ngăn trước mặt như vậy, hắn không có biện pháp dễ dàng tha thứ cho kẻ dám dùng súng chỉa vào mình, tay hắn dùng sức lôi Tô Lương Mạt lại, nhấc chân, đá thẳng một cước, súng trong tay Vệ Tắc rơi xuống, ngươi đàn ông sau đó lại đá thêm một nhát, trúng bụng Vệ Tắc.
Đầu gối hắn khẽ cong, cả người lập tức ngồi chồm hổm dưới đất.
Chiêm Đông Kình ra tay quá nhanh, Tô Lương Mạt ngay cả thời gian để kéo hắn lại cũng không có, cô ngăn Chiêm Đông Kình đang muốn đá thêm lần nữa, Tô Lương Mạt lui đến cạnh người Vệ Tắc, "Vệ Tắc, anh mau trở về xem Triệu Kiều, anh muốn trách thì cứ trách em."
Vệ Tắc nghiến răng nghiến lợi, dưới mái tóc ngắn rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn hắn, lạnh lùng phát ra một câu, "Không biết lượng sức mình."
Đầu Vệ Tắc nghiêng sang một bên, trên mặt đều là đau thương, "Lương Mạt, em cứ như vậy mà tin tưởng hắn? Đồ là của hắn, chẳng lẽ em thật cho rằng trong tay hắn không có giữ riêng, vì sao em muốn anh trách em?"
"Vệ Tắc," Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống cạnh hắn, "em nói em muốn anh hạnh phúc, nhưng chuyện của anh với Triệu Kiều đã không còn cách nào vãn hồi nữa, Chiêm Đông Kình đưa USB cho em, anh ấy nói lựa chọn ở trong tay em, em biết rõ bên trong là ảnh chụp bất lợi với Triệu Kiều, nhưng lúc ấy em không lập tức tiêu hủy, em vốn dĩ không ngờ trên đường đi tới công ty lại gặp phải cướp."
Một cỗ lực đạo đẩy về phía Tô Lương Mạt, cô không kịp chuẩn bị liền ngã xuống đất, ngón tay Vệ Tắc chỉ cô, "Tốt lắm, tốt lắm!"
"Ngươi muốn chết!" Giữa đầu lông mày Chiêm Đông Kình vặn chặt đầy hung ác, hộ vệ canh giữ ở cửa định tiến lên.
Tô Lương Mạt chịu đựng lòng bàn tay đau rát giữ chặt ống quần Chiêm Đông Kình, "Đừng, để cho anh ấy đi."
Chiêm Đông Kình lôi cô đứng dậy, lời nói mang theo ẩn nhẩn lạnh lùng, "Cút!"
"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Chiêm Đông Kình nháy mắt với hộ vệ hai bên, vài người tiến lên chế trụ bả vai Vệ Tắc đem hắn ném ra ngoài.
Tô Lương Mạt đứng ngơ ngác tại chỗ, cô chưa từng thấy Vệ Tắc nổi giận với cô như vậy bao giờ.
Chiêm Đông Bình buông bả vai cô ra đứng dậy đi về phía cửa chính, nếu không phải cô ngăn cản, hắn có khả năng xử lý Vệ Tắc ngay tại chỗ.
Tô Lương Mạt đi vào, thấy Chiêm Đông Kình đứng trước tủ rượu, cô đi đến sau lưng người đàn ông, "Vẫn là bị phát tán ra ngoài."
Chiêm Đông Kình đưa ly rượu trong tay cho cô, "Không có biện pháp, xem ra có người có chủ tâm đối phó Triệu Kiều."
Tô Lương Mạt sau khi được Chiêm Đông Kình cảnh tỉnh lần trước, cũng cảm thấy khả năng trùng hợp là không lớn, "Đúng, hôm nay là ngày họ đính hôn, nhưng Vê Tắc lại chạy tới đây như vậy, chứng tỏ có người đã nhìn thấy ảnh chụp trong USB, nếu không quen biết Triệu Kiều, càng không thể nào vừa vặn trong tiệc đính hôn phát tán ra."
Người đàn ông gật gật đầu, trong mắt lại cất giấu ý cười vui vẻ, hắn tiếp tục thay cô phân tích, "Cho nên, có thể là nhằm vào Triệu Kiều, hoặc là Vệ Tắc," Hắn tiện thể thêm một câu, "Vệ Tắc nói cũng không sai, tôi cũng có khả năng như vậy."
"Sẽ không," Tô Lương Mạt khẳng định, "anh nếu muốn làm như vậy, trực tiếp phát tán ảnh chụp là được, không cần quanh co lòng vòng như thế này."
Chiêm Đông Kình khẽ nhếch đôi môi lương bạc, "Chuyện này em đừng quản nữa, đã có người cố ý, thì khó lòng phòng bị."
"Nhưng ảnh là mất trong tay em."
"Không có đầu óc." Chiêm Đông Kình uống ngụm rượu.
Tô Lương Mạt nằm sấp trên quầy bar đến xuất thần, hắn nói không sai, cô chính là ảo tưởng, không có cách nào không quan tâm.
***
Triệu Kiều vẫn còn đang cứu chữa trong bệnh viện, trương hợp như vậy Tô Lương Mạt không tiện đến, gia đình Triệu Kiều muốn báo cảnh sát, nhưng bản thân hai người bọn họ đều là cảnh sát, ở đây cũng đều là đồng nghiệp của Vệ Tắc và Triệu Kiều, Trương Chính Tụng ra lệnh muốn điều tra kỹ chuyện này, mặt khác ngăn chặn không để lộ nửa điểm tin tức ra bên ngoài.
Tô Lương Mạt chần chừ trước cổng bệnh viện, nhưng hiển nhiên tin tức đã bị giấu kín, cũng không thấy Vệ Tắc ra vào.
Cô giao giỏ trái cây mới mua cho y tá, nhờ cô ấy giúp cô chuyển cho Triệu Kiều.
Tô Lương Mạt băng qua đường định đi lấy xe, hai cái bánh xe phía trước đột nhiên xượt qua người, gần như sắp đụng vào đầu gối cô, cô ngẩng đầu muốn mở miệng, nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Giản từ trong cửa sổ xe thò ra ngoài. "Hi!"
Tô Lương Mạt nhấc chân định đi, Lưu Giản không nhanh không chậm cất tiếng, "Cái USB kia còn chưa có tiêu hủy đâu, cô cho rằng những bức hình kia cứ như vậy là xong?"
Hai mắt Tô Lương Mạt trợn tròn, "Là anh?"
"Nhìn cô biểu cảm thế nào kìa, lên xe."
Cô không nói hai lời mở cửa xe ngồi vào, Lưu Giản khởi động, xe chậm rãi rời khỏi cổng bệnh viện hỗn loạn, Tô Lương Mạt không thể chờ đợi đặt câu hỏi, "USB đâu?"
"Đừng nóng vội, đã lâu không gặp trước tiên trò chuyện một chút." Lưu Giản không truy cùng đuổi tận cô như trước, phát hiện chiêu này hình như không hữu hiệu với Tô Lương Mạt, mỗi lần làm cô thấy hắn liền né đi chín mươi dặm, "Cô tới bệnh viện làm gì?"
"Anh dùng phổi nói chuyện à?" Tô Lương Mạt trả lời hắn. (Chị nói chuyện cũng thật bá đạo ^O^)
"Có ý gì?" Lưu Giản là thật không hiểu.
"Nói nhảm thật nhiều," Tô Lương Mạt lúc này siết chặt lòng bàn tay, "anh hại Vệ Tắc không nói, còn muốn hại hôn thê của anh ấy, anh ấy có thâm cừu đại hận gì với anh."
Lưu Giản không giận mà cười, "Không phải tôi đang giúp cô sao? Hắn ta là bạn trai cũ của cô, hắn đính hôn cô không khó chịu sao?"
"Tôi không khó chịu, làm sao anh biết trong tay tôi có ảnh chụp của Triệu Kiều, còn cho người cướp túi xách của tôi."
Hắn xuất thân lưu manh đi, chuyện gì cũng có thể làm ra.
"Cô đừng đổ oan cho tôi," Lưu Giản dừng xe ở một chỗ kín đáo dưới bóng cây, "chuyện này thật không có liên quan tới tôi, USB là có người tự động đưa tới cửa, sao cô không ngẫm lại ai biết trong tay cô có thứ này đây?"
Tô Lương Mạt cắt đứt lời hắn, "Anh muốn nói Chiêm Đông Kình, chuyện này không liên quan tới anh ấy, ảnh chụp là anh tung ra ngoài, anh có biết hậu quả hay không, anh từ trước đến nay sảng khóai thế nào vui vẻ làm sao, làm gì lo nghĩ cho người khác," Tô Lương Mạt càng nói càng kích động, "đưa USB cho tôi."
Lưu Giản bị cô mắng chửi một hồi, hắn chống tay lên gò má, khuỷu tay gác lên tay lái, hắn tự tiếu phi tiếu giương cao cánh môi, "Ảnh chụp không phải tôi phát tán."
Tô Lương Mạt trừng mắt nhìn hắn.
"Là Tô Uyển." Trong miệng Lưu Giản nói ra cái tên, "Cho nên cô đừng tính nợ trên đầu tôi."
"Không thể nào!"
"Dựa vào cái gì không thể? Cô ta ở bên cạnh tôi sớm muộn cũng phải giết người, lần này là cơ hội tốt nhất, lại không cần cô ta tự mình động thủ, tôi cũng vậy đồng ý với cô ta, chỉ cần cô ta muốn, ta liền giữ cô ta lại."
Chỉ vẻn vẹn, vì lý do như vậy?
Hai tay Tô Lương Mạt nắm thành quyền, cũng không phải vì phẫn nộ, mà là nghĩ đến chuyện lần đó cô nổ súng giết người, Tô Uyển là giết người không thấy máu, "Tô Uyển không phải người của anh sao? Anh vì sao nói cho tôi biết những chuyện này?"
"Tôi thấy cô mặt ủ mày chau đau lòng, nghĩ thấy có lẽ cô ngay cả kẻ chỉ độc thủ phía sau là ai cũng không biết, thế này tính ra, tôi đối với cô không tệ, phải không?"
Tô Lương Mạt cũng không nhận thấy Lưu Giản thật sự có lòng tốt như vậy, "Tôi không ngờ Tô Uyển đi theo anh sẽ biến thành như vậy, quả nhiên gần mực thì đen."
"Oh..." Lưu Giản kéo dài ngữ điệu, ý vị thâm sâu nói, "Đó là Chiêm Đông Kình đối với cô tốt, đem cô bảo vệ ổn thỏa, mới để cô đến giờ hai tay còn sạch sẽ."
Tô Lương Mạt nghe vậy, sắc mặt nháy cái trắng bệch, cô xoay người muốn đẩy cửa xe.
"Đợi đã," Lưu Giản ngăn cô lại, "đi đâu?"
"Tìm Tô Uyển lấy thứ đó lại."
Lưu Giản mở hộp số xe, lấy cái USB từ bên trong, "Là cái này sao?"
Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm dây móc khóa lắc lư trên đầu ngón tay hắn, chỉ một thứ như vậy, lại có thể hủy hoại cuộc đời một người. Cô vươn tay, Lưu Giản đặt USB vào trong lòng bàn tay của cô, Tô Lương Mạt không ngờ hắn sảng khoái như vậy, cô nắm chặt USB, "Anh không có bản sao đấy chứ?"
"Cô coi tôi là loại người gì? Nếu muốn giữ lại bản sao, hiện tại đưa cho cô cũng là làm chuyện thừa." Lưu Giản vung tay khoác lên thành ghế sau lưng Tô Lương Mạt, cô chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay nặng trịch, Tô Lương Mạt bỏ thứ đó vào túi xách. Lưu Giản kề sát mặt tới, "Nhớ kỹ, cô nợ tôi một ân tình."
Tô Lương Mạt hừ lạnh, "Anh hại người khác thành như vậy, còn để tôi nhớ chuyện của anh?"
Sắc mặt Lưu Giản cáu bẳn, "Đã nói không liên quan tới tôi."
Tô Lương Mạt đẩy cửa xe đi ra ngoài, một chân Lưu Giản bước khỏi ghế lái, nhìn bóng lưng Tô Lương Mạt nói, "Cô cứ như vậy tin tưởng tên đàn ông ngủ bên cạnh cô? Nên biết, hắn hoàn toàn có lý do làm như vậy."
Cô bắt chiếc taxi, đem lời nói của Lưu Giản ném ngoài cửa xe.
Tất cả mọi người đều nói với cô, nên hoài nghi chính là Chiêm Đông Kình, nhưng Tô Lương Mạt biết không có khả năng, cô chính là tin tưởng.
***
Tô Uyển một mình đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài trường học, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy Tô Lương Mạt.
Cô ta cũng không thèm chào hỏi, cứ như vậy đi về phía trước, Tô Lương Mạt chặn đường cô ta lại, "Tại sao phải làm như vậy?"
"Tôi nghe không hiểu ý tứ trong lời cô."
Bây giờ đang là thời điểm tan học, có người chào hỏi Tô Uyển, cô ta miễn cưỡng tươi cười, "Đi, đến phía trước nói."
Xe Tô Lương Mạt dừng cách đây không xa, Tô Uyển ngồi vào ghế phụ, "Nói đi, cô ù ù cạc cạc cuối cùng muốn nói cái gì?"
"Trên đường đi tôi cứ nghĩ mãi, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được một lý do chính đáng, thật chẳng lẽ như lời Lưu Giản, chị nhất định phải giết người mới có thể chứng minh quyết tâm muốn ở lại bên cạnh hắn sao?" Lời này của Tô Lương Mạt làm Tô Uyển trở tay không kịp, nghe ý tứ của Tô Lương Mạt, xem ra là Lưu Giản chính miệng nói cho cô biết, Tô Uyển cắn chặt môi, đối mặt với chất vấn của Tô Lương Mạt cô ta một chút ý định giải thích cũng không có.
"Triệu Kiều tự sát chị biết không?"
Tô Uyển ôm chặt sách trong tay, tầm mắt Tô Lương Mạt rơi xuống mấy cuốn sách kia, chỉ cảm thấy châm chọc, một hồi lâu sau, mới nghe Tô Uyển mở miệng, "Có cứu chữa được không?"
"Không biết, Vệ Tắc nói cắt rất sâu."
"Cô đừng hỏi, chuyện này tôi không biết, lời của Lưu Giản là anh ấy nói ra, không liên quan tới tôi." Tô Uyển đánh chết không thừa nhận, nhưng thái độ vừa rồi đã sớm gián tiếp thừa nhận với Tô Lương Mạt.
"Tô Uyển, tại sao chị lại biến thành như vậy?"
"Đừng có dùng giọng điệu đó nới với tôi," Tô Uyển không khỏi cao giọng, "còn cô?"
"Tôi không phải so sánh với chị xem ai thanh cao hơn, Tô Uyển, chuyện này rất ồn ào, cảnh sát nhất định sẽ điều tra kỹ, đến lúc đó nếu như tra đến trên người chị..."
"Không cần cô quan tâm, phía sau tôi có Lưu Giản."
Tô Lương Mạt khẽ nhíu mày nhìn cô ta, Tô Uyển bị cô nhìn đến toàn thân không thoải mái, giống như bị đôi mắt này của cô hoàn toàn nhìn thấu, "Vẫn còn chuyện sao?"
"Lương tâm của chị sẽ không bất an sao? Trong bụng Triều Kiều còn có đứa bé, Tô Uyển, tôi là bắc đắc dĩ, nhưng chi không giống, ngươi như Lưu Giản có đáng không?"
"Không cần cô quan tâm!" Tô Uyển nói xong, đẩy cửa sải bước rời đi.
Tô Lương Mạt xuyên qua kính chắn gió nhìn bóng lưng chạy trốn của Tô Uyển, cô thật sự cảm thấy cả thế giới đều điên cả rồi, cô nghĩ tới hàng trăm loại khả năng, nhưng chân tướng thế này thật sự là thứ hoang đường nhất.
Bước chân Tô Uyển càng lúc càng nhanh, chạm mặt bạn học cùng lớp, mới vừa muốn chào hỏi Tô Uyển lại phát hiện tâm tình cô ta không ổn định, mặt mũi Tô Uyển đầy nước mắt, gần như không nhìn thấy ai cứ mù quáng đâm đầu đi, cô ta ngồi xuống ghế dài tại khuôn viên cạnh trường học, ngồi xuống liền không đứng dậy nổi.
Lưu Giản.
Lưu Giản, trong miệng cô ta gọi rõ tên người đàn ông, Lưu Giản cứ như vậy kể ra ngọn nguồn với Tô Lương Mạt, cô ta từng ngày từng đêm bị giày vò, thật vất vả quyết tâm độc ác làm những chuyện này, cô ta hận không thể che giấu, nhưng hắn lại không thèm đếm xỉa đến nỗi thống khổ cô ta phải chịu đựng. Hai tay Tô Uyển che mặt, trong mắt đầy lạnh lẽo, một mảnh thâm tình của cô ta, thì ra vào trong mắt đều không phải cái gì.
Lưu Giản nói cho cô ta biết, cô ta làm rất đúng, sau đó không có đến một lời an ủi, sau khi Tô Uyển trở lại trường học luôn nơm nớp lo sợ, chừa từng nghĩ, chuyện này sẽ bị người thứ ba biết được, còn là thông qua miệng Lưu Giản.
Tô Uyển ôm đầu gối khóc thảm thiết, cô ta yêu hắn, sợ là cả đời cũng khó mà ngừng đuổi theo hắn.
***
Tô Lương Mạt lái xe trở lại Thanh Hồ Đường, Chiêm Đông Kình đi ra ngoài, cô đứng giữa phòng khách lớn như vậy lại cảm thấy trống vắng, bảo mẫu mua thức ăn trở về, Tô Lương Mạt nhìn xe đẩy chất đầy nguyên vật liệu trong tay bảo mẫu, bình thường ở nhà luôn ăn cơm với Chiêm Đông Kình, lại thêm Tô Trạch, nhưng mỗi lần đều làm rất nhiều món, Tô Lương Mạt giúp đem thức ăn vào bếp, "Hôm nay để tôi làm cho."
"Như vậy sao được?"
"Dì giúp tôi bày bàn ăn."
Khi Chiêm Đông Kình trở về, thức ăn đã xếp đầy tràn trên bàn, Tô Lương Mạt đã nhờ bảo mẫu mang Tô Trạch đến ăn trước rồi để thằng bé đi chơi, Chiêm Đông Kình đi tới ôm eo Tô Lương Mạt, "Hôm nay ngày gì?"
"Trong lòng khó chịu, chỉ phát tiết một chút."
Chiêm Đông Kình nhìn thức ăn đầy bàn, mặt hắn kề sát mặt cô, "Cả một bàn đầy thức ăn ngon, tôi còn tưởng có chuyện vui muốn ăn mừng."
"Có chuyện vui tốt nhất nên đến khách sạn, sau đó anh bỏ tiền, như vậy mới là ăn mừng." Tô Lương Mạt chống hai tay lên mép bàn, cánh tay cô đau nhức ê ẩm, nhưng bây giờ một chút cũng không muốn ăn.
Chiêm Đông Kình cắn cắn vành tai cô, "Phát tiết hướng đến tôi là được, không cần khiến mình đầy khói bếp."
Tô Lương Mạt xoay người, nhón chân lên chạm vào trán Chiêm Đông Kình, "Là Tô Uyển, chị ta là người ngạo mạn, thực sự cũng có thể làm ra chuyện như vậy."
Cô không đầu không cuối nói ra, Chiêm Đông Kình tất nhiên nghe hiểu được, "Em xem xem cô ta vốn là loại người gì, đương nhiên sẽ từ từ đánh mất bản thân."
"Em chỉ là không ngờ tới." Cô cho rằng Tô Uyển cho dù không tính là lương thiện, cũng không đến mức tàn nhẫn.
"Không có gì không ngờ tới," Chiêm Đông Kình kéo Tô Lương Mạt ngồi vào ghế, "ăn cơm thôi, đừng lãng phí cả bàn ăn của chúng ta."
***
Lo lắng của Tô Lương Mạt rất nhanh đã ứng nghiệm, khi đó Tô Uyển mua chuộc nhân viên phục vụ của khách sạn, cô ta vốn không có kinh nghiệm ở phương diện này, cảnh sát nhanh chóng tra rõ ngọn nguồn tìm ra cô ta, Vệ Tắc lúc đầu nghe được tin này cũng rất kinh ngạc, hắn lái xe cảnh sát đến trường học của Tô Uyển, ngay trước mắt thầy giáo cùng bạn học đua Tô Uyển di.
Trong đồn cảnh sát, Tô Uyển hoảng loạn không thôi, ngay từ đầu liền liều chết không chịu nhận, nhưng Vệ Tắc đưa ra khẩu cung của người phục vụ cùng nhiều bằng chứng khác, cô ta bị dọa đến mất tiếng, vụ án này là Vệ Tắc tự mình thẩm tra, "Tô Uyển, tôi thật không ngờ là cô."
"Tôi gọi điện thoại được không?" Tô Uyển ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ bừng.
Vệ Tắc thu xấp tài liệu lại, "Cô không cần gọi, lúc chúng tôi gọi điện cho Lưu Giản thì được biết hắn đã đi nơi khác, mấy ngày tới sẽ không về, cô thực sự cho rằng hắn sẽ ở lại đây thay cô thu dọn cục diện rối rắm này."
Tô Uyển khiếp sợ, lại không tin, cô ta ra sức lắc đầu, "Không thể nào, anh ấy không có nói với tôi định đi nơi khác."
"Tô Uyển, chúng ta là bạn học cùng trường, cô không có lý do làm như vậy, cô thành thật nói cho tôi biết, chuyện này có phải có liên quan tới Lưu Giản không?"
"Không, anh ấy một chút cũng không biết." Tô Uyển không hề nghĩ ngợi phủ nhận liên quan Lưu Giản, "Đều là tôi làm."
"Vì sao?"
Tô Uyển nghĩ không ra lý do, "Tôi vô tình lấy được cái USB này, tôi không muốn Lương Mạt khó chịu, tôi nhất thời xúc động..."
Vệ Tắc ngắt lời cô ta, "Chuyện này, chúng tôi sẽ báo cho người nhà và trường học."
"Không!" Tô Uyển gấp đến độ đứng vọt dậy, "Không được, tôi rất vất vả mới thi đậu cao học, Vệ Tắc, tôi chịu phạt còn không được sao? Tôi có thể bồi thường cho anh, anh ngàn vạn lần đừng cho ba mẹ và trường học của tôi biết."
"Cô cũng biết sợ, cô cũng biết mất mặt, vậy còn Triệu Kiều, cô đem ảnh chụp phát tán ra ngoài làm cô ấy sau này còn có thể làm người thế nào?" Vệ Tắc nặng nề đập xấp tài liệu lên mặt bàn, "Tô Uyển, không ngờ cô là người như vậy."
"Tôi muốn gọi luật sư..."
***
Tô Lương Mạt vừa nhận điện thoại của Vệ Tắc lập tức ra ngoài, Vệ Tắc dừng xe trước cửa công ty Tô Lương Mạt, hai người lúc đầu không ai mở miệng, Vệ Tắc để ý thấy bàn tay Tô Lương Mạt trầy da, hắn đau lòng giọng nói cũng thay đổi, "Lương Mạt, thực xin lỗi."
Cô lắc lắc đầu, đứng trước xe.
"Triệu Kiều đã cứu chữa được rồi, chỉ là vết cắt quá sâu, có thể tay trái vĩnh viễn không thể khôi phục, anh đã điều tra ra được là Tô Uyển, trước mắt chỉ có thể dùng tội danh truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy để khởi tố, vì tiệc đính hôn có người chưa đầy 18 tuổi thành niên, anh sẽ dựa vào điểm này thỉnh cầu tòa án trọng phạt."
Tô Lương Mạt gật đầu, "Đây là chuyện của cảnh sát các anh, em không hiểu."
Vệ Tắc cho rằng cô sẽ cầu xin cho Tô Uyển, "Trước mắt Lưu Giản không có ở Ngự Châu, anh nghĩ Tô Uyển sẽ gọi điện thoại nhờ em giúp đỡ."
"Chuyện này không liên quan gì đến em," Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, "Chính chị ta hồ đồ, sẽ phải gánh chịu hậu quả thích đáng."
Vệ Tắc kéo tay cô, nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay đã kết vảy, ánh mắt hắn bình tĩnh, lúc ấy cực kỳ nóng nảy, vốn không nghĩ sẽ làm bị thương Tô Lương Mạt, hắn tự trách vạn phần, vì hắn quá xúc động mà không tin tưởng Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, chúng ta đi đến một bước này, có lẽ thực sự không có cách nào quay về được, trong tim anh có em, em biết, nhưng trên người anh còn có trách nhiệm," Vệ Tắc kéo tay Tô Lương Mạt để lên ngực, "ở chỗ này, đã từng là nơi để em lưu lại, người khác vĩnh viễn không vào được."
Tô Lương Mạt lắc đầu.
Vệ Tắc nắm chặt tay cô, "Anh lại dao động mà nghi ngờ tâm tư của em, Lương Mạt..."
Trong lòng hắn áy náy nói không ra lời, Tô Lương Mạt rút tay về, "Con người tất nhiên sẽ thay đổi, anh hoài nghi em cũng là dễ hiểu."
"Không." Vệ Tắc chấp nhất, "Anh có thể nghi ngờ tất cả mọi người, chỉ có em là không thể, sau này, anh nhất định sẽ luôn tin tưởng em."
Tô Lương Mạt muốn nói, phần tín nhiệm này của hắn cô sợ không đảm đương nổi, huống hồ bọn họ không còn là quan hệ hai bên tín nhiệm, nhưng Vệ Tắc yêu cô, cô so với ai khác đều rõ hơn, trong lòng hắn áy náy không chỉ vì đã hoài nghi cô, Tô Lương Mạt không muốn tiếp tục nói nữa, "Vệ Tắc, chăm sóc Triệu Kiều thật tốt, bây giờ là thời điểm khó khăn nhất của cô ấy."
***
Tô Lương Mạt về đến nhà, nói với Chiêm Đông Kình chuyện này, "Thực ra Vệ Tắc không cần phải đau lòng, nếu đổi lại là em, em có thể cũng sẽ giống anh ấy."
Chiêm Đông Kình trầm ngâm nhẹ khiêu mày, trên mặt hắn bày ra vẻ lạnh nhạt, khóe miệng lại khẽ cong lên, không phải vì Vệ Tắc mà đau lòng khó chịu sao?
Di động của Tô Lương Mạt để trên bàn đột nhiên rung rung, cô liếc mắt, thấy là Tô Uyển.
"Sao không nhận?"
Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm màn hình, cô lật úp điện thoại di động, "Chị ta không tìm được Lưu Giản, chỉ có thể tìm em."
"Nói cho cùng, Tô Uyển cũng chỉ là nghiên cứu sinh, chuyện này tất nhiên sẽ làm huyên náo trường học rồi cả người nhà đều biết, khó khăn vất vả lót đường bây giờ thì hay rồi tất cả đều bị phá hủy," Chiêm Đông Kình nhấc chân thon dài, tựa người ra sau, "chỉ cần em nói một câu, em muốn tôi giúp tôi liền ra tay giúp cô ta."
Tô Lương Mạt là có phân vân, nhưng chỉ một chút, "Em đã nói với chị ta, chị ta nếu khẳng định Lưu Giản sẽ ra tay, em không cần thiết phải chen chân vào."
Đôi mắt Chiêm Đông Kình yên lặng u ám, xuyên qua chiếc bàn dài trống không rơi xuống người Tô Lương Mạt, "Cô ta dù sao cũng là chị họ của em."
"Nhưng chị ta đem một người đang yên lành hại thành như vậy, chuyện này em không có cách nào giúp chị ta, là chị ta gieo gió gặt bão." Tô Lương Mạt nói xong, cúi mặt thấp xuống.
Chiêm Đông Kình rút từ hộp thuốc lá một điếu, "Tôi nghĩ bọn họ không thể nào ở chung một chỗ."
"Không," Tô Lương Mạt khẳng định, "Vệ Tắc là người đàn ông tốt, Triệu Kiều như bây giờ anh ấy càng không thể nào bỏ rơi cô ta."
"Cũng đúng," Chiêm Đông Kình châm lửa, "Triệu Kiều nếu thực sự muốn chết, cần gì chọn địa điểm như vậy, trở về nhà, chọn thời điểm quá nửa đêm, một dao cắt xuống khẳng định không ai biết."
"Ánh mắt anh có cần độc ác như vậy hay không?" Tô Lương Mạt không khỏi ngước đầu lên.
"Tôi còn có thể nhìn ra được, Vệ gia tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận Triều Kiệu, đứa nhỏ đang mang cũng không cần, loại gia đình đó coi trọng nhất chính là thể diện, nếu chỉ vài người thì coi như thôi đi, nhưng lần này thân nhân cả hai bên đều chứng kiến."
Chú ý củ Tô Lương Mạt lại lần nữa bị di động trong tay thu hút, cô cầm trong tay, sau đó ra ngoài nhận điện.
Lúc trở lại, sắc mặt của cô như thường, Chiêm Đông Kình nhìn mắt cô, cũng không tiếp tục chủ đề Tô Uyển nữa.
***
Chuyện này cuối cùng ầm ĩ rất lớn, ba mẹ Tô Uyển là người đầu tiên nhận được tin, vô cùng hỗn loạn. Vệ Tắc dựa vào chứng cứ, đến trường của Tô Uyển, ba ngày sau, trên bảng thông báo là thông báo Tô Uyển bị buộc thôi học.
Tô Lương Mạt cũng không biết bác trai bác gái làm thế nào biết được cô ở đâu, lái xe đến công ty từ đằng xa đã nhìn thấy bọn họ canh trước cổng, Tô Lương Mạt không đi vào, quay xe rời đi.
***
Tô Lương Mạt thờ ơ nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, đêm nay cô hoàn toàn không có hứng thú, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bao gồm cả lời nói của Lưu Giản, còn có việc vì sao cái USB kia lại trùng hợp ở trong tay cô.
Chiêm Đông Kình thấy cô phân tâm, hắn bá đạo chen vào, ở bên tai cô thì thầm nỉ non, "Tô Tô."
Tô Lương Mạt thấy buồn nôn, "Em không muốn gọi tên này."
"Không cảm thấy toàn thân có cảm giác "tê dại" sao?" Tô Lương Mạt giờ mới biết hàm ý của hai chữ là "Tô Tô", trong cơ thể cô khô khốc gượng gạo vì động tình mà trơn ướt, Tô Lương Mạt chống đỡ trán người đàn ông, "Em có nên gọi anh một tiếng cầm thú không?"
Chiêm Đông Kình siết mạnh, nắm chặt tay Tô Lương Mạt, "Vì cái gì mà lơ đãng?"
Cô bỏ suy nghĩ sang một bên, đưa tay ôm cổ người đàn ông.
"Em đang nghĩ, Tô Uyển bây giờ trong tình cảnh khổ sở không ai quan tâm, chị ta một lòng muốn dựa vào Lưu Giản nhưng đến cả mặt hắn cũng không thấy, liệu sẽ có một ngày nào em cũng lưu lạc như vậy không?"
Chiêm Đông Kình buông hạ rèm mi, con ngươi Tô Lương Mạt đen bóng trong veo, hắn nhớ đã từng bị đôi mắt này nhiếp hồn, hắn hôn lên khóe mắt cô, "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không."
Tô Lương Mạt thông cảm với Tô Uyển, đồn cảnh sát không phải nơi tốt lành gì, cô ta ở trong đó khẳng định nghĩ đến nhiều nhất là chuyện Lưu Giản tuyệt tình
(Chipchip muốn giải thích lại lần nữa cái biệt danh "Tô Tô" Kình thú đặt cho Lương Mạt là thế này: Họ "Tô" của Lương Mạt với chữ "Tô" trong biệt danh Tô Tô là từ đồng âm khác nghĩa. Chữ "Tô" trong từ Tô Tô lại có nghĩa là "tê dại" nên Kình thú mới gọi như vậy để trêu Lương Mạt, còn Lương Mạt thì nghĩ là chữ "Tô" trong họ của mình thôi)
***
Hôm sau, Tô Lương Mạt lái xe đến công ty, đi trên đường xa xa đã thấy một chiếc xe dừng ở đầu đường, Lưu Giản dựa lên cửa xe, thấy Tô Lương Mạt lái chậm dần, hắn hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Tô Lương Mạt dừng xe bên cạnh hắn, cô hạ cửa sổ xe xuống, "Lưu Giản?"
"Nhìn thấy tôi vui như vậy?" Lưu Giản kéo một bên cửa xe, tự mình ngồi vào.
"Anh trở về Ngự Châu rồi?"
"Về rồi, về từ hôm qua."
"Chuyện Tô Uyển anh biết không?" Tô Lương Mạt hỏi.
"Biết." Lưu Giản tùy tiện đáp lời, "Cô đi đâu, đưa tôi một đoạn, xe hỏng rồi." (Lại giở trò lưu manh:>>>)
"Sao anh không cứu chị ta?"
"Cứu thế nào, chuyện là chính cô ta làm, sao tôi phải cứu?" Lưu Giản hỏi ngược lại, cười như không cười nhìn Tô Lương Mạt, "Cô cũng là em gái của cô ta, tâm địa cũng thật tốt a."
"Chị ta là vì anh mới phạm tội."
"Đừng," Lưu Giản đưa tay kéo dây an toàn, "đừng đánh giá tôi cao như vậy, đó là vấn đề của một mình cô ta."
"Xuống xe."
Động tác trong tay Lưu Giản dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Lương Mạt, "Cô nói cái gì?"
"Xuống xe!" Cô cất giọng, hoàn toàn không để hắn vào mắt, "Xe của tôi không hoanh nghênh anh."
Lưu Giản bỏ dây an toàn ra, hắn nghiêng người tiến sát đến, "Có phải tôi đối với cô quá khách khí không, mới để cô không chút sợ sệt tôi như vậy."
"Anh không cần đối với tôi khách khí, phụ nữ của mình cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, thì đừng có giả bộ lương thiện trước mặt tôi, anh xứng sao? Tô Uyển là làm sai, nhưng sai lầm nhất chính là cho rằng có thể dựa vào anh, anh đừng đến khiêu khích tôi, tôi sẽ không thấy hứng thú với anh."
Cô mắng một trận đập vào mặt, Lưu Giản có chút mơ hồ, có khi nào từng bị người khác nói qua như vậy?
"Vì sao không có hứng thú với tôi, chê bộ dáng tôi không đẹp như Chiêm Đông Kình."
"Đi theo anh làm cái gì, chẳng lẽ muốn đợi một ngày rơi vào kết cục giống Tô Uyển."
Lưu Giản nghĩ thầm cũng đúng, bài học trước mắt, hắn thực bỏ rơi Tô Uyển, sau này Tô Lương Mạt còn có thể đến gần hắn?
"Cô cầu xin tôi đi, cô cầu xin tôi liền cứu mạng cô tôi."
Ấu trĩ. Tô Lương Mạt dứt khoát không thèm nhìn hắn, "Tôi chưa nói là tôi muốn cứu, xuống xe đi, tôi còn có việc."
Lưu Giản sờ sờ chóp mũi cao ngất, "Nói chuyện nghiêm túc với cô, nghe nói cô có khả năng đánh bài."
"Anh nghe lầm rồi, tôi không biết đánh bài."
"Trước đó cô cùng Chính ca ngồi cùng một chiếu bạc, anh ấy nói cô muốn thắng liền có bản lĩnh thắng chắc, tôi cảm thấy rất tò mò."
Tô Lương Mạt nghiêng mặt nhìn hắn, "Lưu Giản, anh muốn loại phụ nữ gì không có, Tô Uyển vì anh mà khăng khăng một lòng, không phải thứ không chiếm được là thứ tốt nhất sao, anh đừng lãng phí tâm tư trên người tôi nữa."
Cô nhìn ra được, đàn ông như Lưu Giản, chẳng qua chỉ là thứ mới mẻ nhất thời, Lưu Giản cũng không ngờ cô lại nói trắng ra như vậy, sắc mắt lúc này không dễ nhìn cho lắm, "Cô cũng tự đề cao mình quá, không phải cô nói tôi nên cứu Tô Uyển sao? Tôi hẹn người đàm phán trên chiếu bạc, nhưng mà chỉ là xe hỏng giữa đường, chỉ muốn thuận đường đi nhờ xe của cô, có cần phải nói những lời như vậy không?"
Tô Lương Mạt nhìn thấy đầu lông mày giận dỗi của người đàn ông, nghĩ lại cũng đúng, hắn cũng không đến mức nhàm chán mà đứng ở đây canh sẵn, Tô Lương Mạt xoay mặt, bấc giác thè lưỡi, cũng cảm thấy thật mất mặt, "Được rồi, tôi đưa anh đi, không thuận đường cũng đưa anh đi được chưa?"
Cô ôn nhu mở miệng, từng câu từng chữ tiêu trừ bực dọc của Lưu Giản, cả người hắn ngả ra sau, thắt dây an toàn xong, lúc Tô Lương Mạt khởi động xe hắn mở miệng, "Cô dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, còn nhận định tôi có hứng thú với cô."
"Tôi tự mình đa tình còn không được sao?" Tô Lương Mạt liếc mắt hắn.
Cánh tay Lưu Giản vươn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng mà nói không chừng sau này sẽ thực lưỡng tình tương duyệt*." Lưu Giản không dám biểu lộ quá trắng trợn, chỉ sợ dọa Tô Lương Mạt bỏ chạy.
(Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đã có tình cảm nhưng không thể hiện quá rõ ra ngoài.)
Cô không để ý tới hắn, chuyện tâm lái xe.
Đi theo lộ trình của Lưu Giản, Tô Lương Mạt đưa hắn đến cửa sòng bài, tắt máy lại thấy hắn ngồi đó bất động, Tô Lương Mạt xuyên qua kính chiếu hậu mới phát hiện hắn ngủ thiếp đi.
Cô đưa tay đẩy đẩy vai hắn, "Đến rồi."
Lưu Giản mở mắt, hắn nhẹ xoa trán, giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Còn sớm, để tôi ngủ trên xe cô một chút."
"Không được," Tô Lương Mạt thốt lên, "tôi còn phải đến công ty."
Hắn khép mắt lại, làm gì còn nghe thấy lời cô.
Tô Lương Mạt lúc này mới ý thức được cho sói vào nhà, cô tức đến không nói ra lời, đẩy cửa xe đi ra.
Chiếc xe đậu bên cạnh có người bước xuống, Tô Lương Mạt thấy đối phương có chút quen mặt, đến lúc người phiên dịch kia cùng đi ra, cô mới nhận ra đối phương là ai.
Máu toàn thân Tô Lương Mạt đông cứng, cái cảm giác sợ hãi đó lại lần nữa đánh tới, cô xoay người muốn chạy đi, không ngờ đối phương lại trước một bước gọi cô lại.
Người này, chính là người đám phàn với Chiêm Đông Kình ở Hồ Đông ngày đó.
Đối phương nói tiếng Thái, bởi vì lúc trước đã từng xem qua phim Thái nên biết rõ cách phát âm câu chào hỏi, Tô Lương Mạt chỉ đành dừng bước xoay người.
Người phiên dịch bước nhanh đến.
Tô Lương Mạt nhẫn nại nói "xin chào".
Lưu Giản phát hiện động tĩnh bên ngoài, đẩy cửa xe đi ra.
Giao dịch dù sao cũng đã hoàn thành, đối phương nói chuyện oa oa, người phiên dịch theo lời của ông ta thuật lại cho Tô Lương Mạt, "Phan tiên sinh nói, lần trước nhờ có cô, nếu không ông ấy không còn mạng sống đến ngày hôm nay rồi."
Bàn tay Tô Lương Mạt dán chặt cửa xe, cô theo bản năng muốn rời đi, bản năng muốn trốn tránh nói chuyện với họ, cô lắc lắc đầu, "Không cần khách khí."
Người nọ lại bô bô nói tiếp, Tô Lương Mạt sợ bọn họ nhắc tới hai chữ "giết người", trong lòng bàn tay siết chặt của cô toàn là mồ hôi trắng mịn, lúc người phiên dịch mở miệng, cô gần như muốn xoay người bỏ chạy.
"Phan tiên sinh khen thương pháp của cô không tồi, phát súng kia vừa vặn bắn trúng vai tên đó."
Tô Lương Mạt kinh hãi, nhìn không được mở miệng, "Không phải bắn trúng tim sao? Hắn đã chết."
Đầu lông mày Lưu Giản dựng ngược, ánh mắt vòng qua nhìn cô.
Người phiên dịch nói lại cho người đàn ông kia.
Tô Lương Mạt nhìn thấy đối phương lắc đầu, trong nháy mắt hoảng sợ bao trùm toàn thân, lời nói của người phiên dịch truyền vào tai cô, "Phát súng kia của cô bắn trúng bả vai hắn, vết thương trí mạng trên ngực là Kình thiếu thêm vào, nhưng vẫn là muốn cảm ơn cô, nhưng mà Phan tiên sinh thấy, phát súng kia của cô so với Kình thiếu còn hữu hiệu hơn."
Hôm đó nhìn thấy thiệp mời của Vệ Tắc, bên trên viết ngày 11 tháng này sẽ cử hành tiệc đính hôn tại khách sạn Hồng Cử, nhất định sẽ rất hạnh phúc đây!
Văn phong như vậy, vừa nhìn liền biết từ tay phụ nữ viết ra.
Tiệc đính hôn của Vệ Tắc, chỉ mời đồng nghiệp của hắn với Triệu Kiều cùng họ hàng thân thích hai bên, Triệu Kiều đã mang thai, Vệ gia tất nhiên vui mừng, dù là lấy cô con dâu chưa đạt tới tiêu chuẩn của bà Vệ, nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận.
***
Trong bữa tiệc, phục vụ liên tục mang thức ăn lên, Triệu Kiều mặc đồ bầu mời rượu, thần sắc Vệ Tắc mệt mỏi, giống như không có cách nào khác để giữ vững tinh thần.
Phục vụ giúp đem lễ vật Vệ gia đã chuẩn bị đầy đủ chia cho mỗi người một phần, có đứa trẻ con không nhịn được hiếu kỳ mở ra, "Mẹ, đây là cái gì a?"
Người phụ nữ trẻ tuổi đi tới gần nhìn, lập tức sốc nặng, "A!"
Không ít người bắt đầu thì thầm rỉ tai, bà Vệ cảm thấy có gì không đúng, "Thế này là thế nào?"
Trương Chính Tụng sắc mặt xanh mét, Trương phu nhân bên cạnh vội vàng đến bên cạnh bà Vệ, "Mau nhìn xem bên trong có thứ gì?"
Nói xong, một xấp hình đưa tới tay bà Vệ.
Cái này vừa nhìn thì liền hiểu rõ, cả buổi tiệc lập tức nổ tung, Triệu Kiều mời rượu mới được một nửa, thấy ánh mắt phóng về phía mình đều là khinh bỉ, bà Triệu mở hộp lễ vật trong tay, cũng nhìn thấy xấp ảnh chụp y hệt.
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, bà Vệ tức giận đến run cả hai tay, Vệ Tắc tiến sát tới, lúc nhìn thấy rõ ràng nội dung cũng trợn mắt há mồm.
"Làm sao, làm sao có thể như vậy?" Đống ảnh chụp trong tay bà Triệu rơi tán loạn xuống đất, Triệu Kiều chỉ liếc mắt, toàn bộ huyết sắc trên mặt đều không còn, lập tức đẩy đám người sải bước chạy ra ngoài.
Vệ Tắc đoạt lấy ảnh chụp trong tay bà Vệ, "Mau thu lại, mẹ, mẹ còn xem cái gì?"
"Loại người như vậy con còn dám muốn?" Bà Vệ thét lên chói tai, "Hủy bỏ hôn ước, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng là của ai đây."
Thân thích bên này của Triệu Kiều tất nhiên muốn giúp, hai bên rất nhanh đã làm rùm ben đến khó mà kết thúc.
Vệ Tắc chạy ra ngoài cũng không tìm thấy bóng dáng Triệu Kiều, hắn xuống đại sảnh khách sạn, nhân viên phục vụ nói không nhìn thấy Triệu Kiều đi ra ngoài, hắn lại quay trở về tìm kiếm.
***
Nửa giờ sau, tiếng xe cấp cứu từ đằng xa truyền tới, nhân viên y tế lập tức đem cáng cứu thương vào, lại vội vội vàng vàng đưa người ra ngoài.
Một chiếc BMW dừng ở ven đường, xuyên qua cửa sổ màu trà có thể nhìn thấy bóng dáng Vệ Tắc cùng lên xe cấp cứu, Tô Uyển từ từ kéo cửa sổ lên, cô ta ngồi trên ghế lái một hồi lâu không động đậy, cô ta gián tiếp giết người, vặn chai nước khoáng hung hăng uống vài hơi.
Một đám người từ khách sạn đi ra, thân nhân của Triệu Kiều đều lên xe chạy tới bệnh viện, Tô Uyển cúi thấp mặt, nước khoáng lạnh như băng không có cách nào đè nén sợ hãi cùng tội lỗi trong lòng cô ta, nhưng cô ta không hối hận, cô ta cho rằng đây là cơ hội rơi vào trong tay mình, cô ta không muốn cùng Lưu Giản chỉ là chịu đựng mà có, bây giờ hắn bảo cô ta làm, cô ta tất cả đều làm.
Có lẽ, thật sự chỉ có hai tay dính máu mới có thể ở lại bên cạnh hắn.
Cô ta khởi động, từ từ lái xe rời đi.
Hai người thân hữu đứng đón xe ở ven đường, còn bắt đầu bàn tán, "Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy, giờ thì hay rồi... Ai, Kiều Kiều còn đang mang thai, cũng không biết ai lại phát tán mấy tấm hình này."
"Đừng nói nữa, toilet toàn là máu anh không thấy sao? Có thể cứu chữa được hay không còn không biết, chị dâu của tôi khóc đến chết mất."
Tô Uyển nge thế, dẫm mạnh chân ga nhanh chóng rời đi.
Cô ta kinh hãi đến nỗi ngay cả xe cũng không đậu vào gara, Tô Uyển cước bộ lảo đảo đi lên lầu, giày cũng không cởi, Lưu Giản đang chạy bộ trong phòng tập thể dục, cô ta đẩy cửa đi vào, không nói hai lời ngồi bệt xuống đất.
Lưu Giản nhấn nút tắt máy, không quan tâm nhiều mở miệng, "Làm sao vậy?"
"Giản, em giết người rồi." Khẩu khí của cô ta tỉnh táo lạ thường, một tia hàn ý từ trong tim vọt thẳng lên trên.
Lưu Giản dùng khăn lông lau mồ hôi, "Oh, giết ai vậy."
"Triệu Kiều, hôn thê của Vệ Tắc, hôm nay là ngày bọn họ đính hôn."
Lưu Giản quay đầu lại nhìn Tô Uyển, lại phát hiện cô ta không hề giống đang nói đang, hắn đi đến trước mặt Tô Uyển ngồi xổm xuống, "Cô giết cô ta rồi?"
"Em bức cô ta phải tự sát." Tô Uyển ôm chặt đầu gối, bả vai không ngừng run rẩy, Lưu Giản nghe vậy, trong khóe mắt đuôi mày hiện rõ nghi ngờ, "Bức như thế nào?"
"Em đem ảnh cô ta bị ép chụp tung ra ngoài, em biết một người phụ nữ sẽ khó mà chịu đựng được, huống hồ còn ở trong tình cảnh như vậy."
"Ảnh chụp, lấy ở đâu ra?" Lưu Giản tiếp tục hỏi.
Tô Uyển ngơ ngác trả lời, "Em từ trong trường đi ra, đột nhiên có cái USB rơi xuống cạnh chân em, bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Triệu Kiều."
Lưu Giản kéo tay Tô Uyển lôi cô ta ra ngoài, hai người trở vào phòng ngủ, "Ảnh chụp đâu?"
Tô Uyển chỉ chỉ máy tính của mình.
Lưu Giản chỉ nhìn mấy cái đại khái, sắc mặt hắn ngưng trọng, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Uyển chằm chặp, "Cô cho rằng sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, một cái USB rơi xuống bên chân không nói, người ở bên trong lại là người cô quen, Tô Uyển, rõ ràng là có người muốn mượn tay cô tung ảnh chụp ra ngoài."
Nghe hắn nói như vậy, Tô Uyển lúc này mới ý thức được đây vốn không phải chuyện trùng hợp.
Lưu Giản tắt file ảnh, thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Tô Uyển, tay hắn vỗ nhẹ mặt cô ta,"Không có việc gì, không phải chỉ giết người thôi sao? Huống hồ cũng không phải cô tự mình ra tay, việc này làm rất tốt."
Hắn không mảy may để ý, đối với Lưu Giản mà nói bất quá đây chỉ là chuyện bình thường, xem hết ảnh chụp hắn nhớ tới trước đó không lâu có nghe kể một việc, nói là có người vào Thanh Hồ Đường định ám sát Chiêm Đông Kình, cuối cùng bị lột sạch quần áo ném vào đồn cảnh sát. Việc này tám phần không thoát khỏi liên can với Chiêm Đông Kình, cũng không sao, lần trước Lưu Giản cho người lái xe đâm Vệ Tắc, hắn dùng ảnh ghép muốn Tô Lương Mạt cho là Chiêm Đông Kình ra lệnh, lần này Chiêm Đông Kình trả lễ, lại lợi dụng Tô Uyển, Lưu Giản coi như bọn họ huề nhau, dù sao thêm một mang bớt một mạng đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng.
Hắn lại không khỏi nghĩ tới Tô Lương Mạt, chuyện ảnh ghép cũng không lừa được cô, ngược lại hắn còn bị cô chửi cho một trận.
Nghĩ như vậy, lại càng cảm thấy Tô Lương Mạt thật thú vị.
Mặt Tô Uyển tái nhợt, "Cô ta có thật sẽ chết không, chảy rất là nhiều máu."
"Tô Uyển," Lưu Giản nhìn cô ta, "tôi không ngờ cô cũng có thể thật sự hạ thủ, chỉ có điều tôi thích phụ nữ như vậy, cô làm thật rất tốt, muốn ở lại bên cạnh tôi thì cứ như vậy đi."
Một người có thể máu lạnh đến mức đó, Tô Uyển cảm thấy sợ hãi, nhưng làm cô ta kinh hãi nhất, là lời nói mà cô ta nghe được sau này, cảm giác tội lỗi lúc đầu rõ ràng bị quét sạch, cô ta nghĩ, có lẽ thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, dần dần cô ta cũng sẽ biến thành động vật máu lạnh? ***
Vệ Tắc hung hăng đuổi đến Thanh Hồ Đường, Tô Lương Mạt vừa nhìn thấy hắn, liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Vệ Tắc mang theo súng nói muốn gặp Chiêm Đông Kình, bị chặn lại bên ngoài biệt thự, Tô Lương Mạt mặc thêm áo khoác vội chạy ra ngoài, Vệ Tắc giống như phát điên, Tô Lương Mạt đi ra cổng, "Vệ Tắc."
"Chiêm Đông Kình đâu?"
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc Tô Lương Mạt nói ra lời này không hề có sức lực.
"Hắn thật muốn bức Triều Kiều đến chết sao? Cô ấy bây giờ còn ở trong phòng cấp cứu, bác sỹ nói vết cắt quá sâu, nói người nhà chuẩn bị tốt tâm lý..."
Đầu óc Tô Lương Mạt nổ "oành" một tiếng, nhìn bộ dạng điên cuồng của Vệ Tắc, nước mắt cô gần như rơi ra khỏi hốc mắt, "Vệ Tắc, thật xin lỗi, chuyện này không có liên quan đến Chiêm Đông Kình."
"Hắn ở đâu?!" Vệ Tắc điên cuồng gào thét, "Lương Mạt, rốt cuộc hắn đã cho em uống thuốc gì, những bức hình kia chỉ có hắn có, không phải hắn còn có thể là ai?"
Chóp mũi Tô Lương Mạt chua xót khó nhịn, "Thực xin lỗi Vệ Tắc," Cô gần như nói không ra hơi, "anh ấy đưa USB cho em, nhưng túi xách của em bị cướp, Vệ Tắc, đồ là bị mất trong tay em, chuyện lần này thực sự không liên quan đến Chiêm Đông Kình."
"Anh không tin!" Vành mắt Vệ Tắc ươn ướt, Tô Lương Mạt tiến lên muốn kéo hắn, bị hắn nặng nề đẩy ra, "Lương Mạt, hết thảy những chuyện của hắn chẳng lẽ em đang dần dần tiếp nhận sao? Hắn không phải ai khác, trên người hắn vĩnh viễn không có hai chữ "lương tri"."
"Vệ Tắc, thực xin lỗi." Cánh tay Tô Lương Mạt đập vào tường rào bị đau, "Đều tại em."
Một chiếc xe hơi màu đen từ xa tiến tới gần, tài xế dừng xe trước cổng, sau đó bước xuống mở cửa xe.
Hai chân thon dài của Chiêm Đông Kình từ chỗ ngồi phía sau xe bước ra, Vệ Tắc vừa nhìn thấy hắn, hai mắt lập tức hiện lên màu đỏ không bình thường, tay hắn rút súng xông tới, "Chiêm Đông Kình, tao muốn mày một mạng đền một mạng."
Tô Lương Mạt biết là cô gây nên họa, không nên để Chiêm Đông Kình phải thay cô chịu tiếng xấu, cô không chút nghĩ ngợi xông tới cản trước mắt Chiêm Đông Kình.
Họng súng tối om trong tay Vệ Tắc gần như chạm vào trán Tô Lương Mạt
"Lương Mạt!"
Tô Lương Mạt giương mắt lên nhìn hắn, "Vệ Tắc, chẳng lẽ anh muốn hướng tới em mà nổ súng sao?"
"Em tránh ra!" Tay của Vệ Tắc vẫn giữ nguyên, súng trong tay cũng đang phát run.
"Chuyện này thật không thể đổ lên người Chiêm Đông Kình, là em..."
"Em để anh giết hắn ta!"
Thấy Vệ Tắc lại lần nữa mất khống chế, Tô Lương Mạt giang hai tay, "Vệ Tắc, thật sự chỉ có thể trách em."
Chiêm Đông Kình đã khi nào để cho phụ nữ ngăn trước mặt như vậy, hắn không có biện pháp dễ dàng tha thứ cho kẻ dám dùng súng chỉa vào mình, tay hắn dùng sức lôi Tô Lương Mạt lại, nhấc chân, đá thẳng một cước, súng trong tay Vệ Tắc rơi xuống, ngươi đàn ông sau đó lại đá thêm một nhát, trúng bụng Vệ Tắc.
Đầu gối hắn khẽ cong, cả người lập tức ngồi chồm hổm dưới đất.
Chiêm Đông Kình ra tay quá nhanh, Tô Lương Mạt ngay cả thời gian để kéo hắn lại cũng không có, cô ngăn Chiêm Đông Kình đang muốn đá thêm lần nữa, Tô Lương Mạt lui đến cạnh người Vệ Tắc, "Vệ Tắc, anh mau trở về xem Triệu Kiều, anh muốn trách thì cứ trách em."
Vệ Tắc nghiến răng nghiến lợi, dưới mái tóc ngắn rỉ ra tầng mồ hôi mỏng, Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn hắn, lạnh lùng phát ra một câu, "Không biết lượng sức mình."
Đầu Vệ Tắc nghiêng sang một bên, trên mặt đều là đau thương, "Lương Mạt, em cứ như vậy mà tin tưởng hắn? Đồ là của hắn, chẳng lẽ em thật cho rằng trong tay hắn không có giữ riêng, vì sao em muốn anh trách em?"
"Vệ Tắc," Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống cạnh hắn, "em nói em muốn anh hạnh phúc, nhưng chuyện của anh với Triệu Kiều đã không còn cách nào vãn hồi nữa, Chiêm Đông Kình đưa USB cho em, anh ấy nói lựa chọn ở trong tay em, em biết rõ bên trong là ảnh chụp bất lợi với Triệu Kiều, nhưng lúc ấy em không lập tức tiêu hủy, em vốn dĩ không ngờ trên đường đi tới công ty lại gặp phải cướp."
Một cỗ lực đạo đẩy về phía Tô Lương Mạt, cô không kịp chuẩn bị liền ngã xuống đất, ngón tay Vệ Tắc chỉ cô, "Tốt lắm, tốt lắm!"
"Ngươi muốn chết!" Giữa đầu lông mày Chiêm Đông Kình vặn chặt đầy hung ác, hộ vệ canh giữ ở cửa định tiến lên.
Tô Lương Mạt chịu đựng lòng bàn tay đau rát giữ chặt ống quần Chiêm Đông Kình, "Đừng, để cho anh ấy đi."
Chiêm Đông Kình lôi cô đứng dậy, lời nói mang theo ẩn nhẩn lạnh lùng, "Cút!"
"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Chiêm Đông Kình nháy mắt với hộ vệ hai bên, vài người tiến lên chế trụ bả vai Vệ Tắc đem hắn ném ra ngoài.
Tô Lương Mạt đứng ngơ ngác tại chỗ, cô chưa từng thấy Vệ Tắc nổi giận với cô như vậy bao giờ.
Chiêm Đông Bình buông bả vai cô ra đứng dậy đi về phía cửa chính, nếu không phải cô ngăn cản, hắn có khả năng xử lý Vệ Tắc ngay tại chỗ.
Tô Lương Mạt đi vào, thấy Chiêm Đông Kình đứng trước tủ rượu, cô đi đến sau lưng người đàn ông, "Vẫn là bị phát tán ra ngoài."
Chiêm Đông Kình đưa ly rượu trong tay cho cô, "Không có biện pháp, xem ra có người có chủ tâm đối phó Triệu Kiều."
Tô Lương Mạt sau khi được Chiêm Đông Kình cảnh tỉnh lần trước, cũng cảm thấy khả năng trùng hợp là không lớn, "Đúng, hôm nay là ngày họ đính hôn, nhưng Vê Tắc lại chạy tới đây như vậy, chứng tỏ có người đã nhìn thấy ảnh chụp trong USB, nếu không quen biết Triệu Kiều, càng không thể nào vừa vặn trong tiệc đính hôn phát tán ra."
Người đàn ông gật gật đầu, trong mắt lại cất giấu ý cười vui vẻ, hắn tiếp tục thay cô phân tích, "Cho nên, có thể là nhằm vào Triệu Kiều, hoặc là Vệ Tắc," Hắn tiện thể thêm một câu, "Vệ Tắc nói cũng không sai, tôi cũng có khả năng như vậy."
"Sẽ không," Tô Lương Mạt khẳng định, "anh nếu muốn làm như vậy, trực tiếp phát tán ảnh chụp là được, không cần quanh co lòng vòng như thế này."
Chiêm Đông Kình khẽ nhếch đôi môi lương bạc, "Chuyện này em đừng quản nữa, đã có người cố ý, thì khó lòng phòng bị."
"Nhưng ảnh là mất trong tay em."
"Không có đầu óc." Chiêm Đông Kình uống ngụm rượu.
Tô Lương Mạt nằm sấp trên quầy bar đến xuất thần, hắn nói không sai, cô chính là ảo tưởng, không có cách nào không quan tâm.
***
Triệu Kiều vẫn còn đang cứu chữa trong bệnh viện, trương hợp như vậy Tô Lương Mạt không tiện đến, gia đình Triệu Kiều muốn báo cảnh sát, nhưng bản thân hai người bọn họ đều là cảnh sát, ở đây cũng đều là đồng nghiệp của Vệ Tắc và Triệu Kiều, Trương Chính Tụng ra lệnh muốn điều tra kỹ chuyện này, mặt khác ngăn chặn không để lộ nửa điểm tin tức ra bên ngoài.
Tô Lương Mạt chần chừ trước cổng bệnh viện, nhưng hiển nhiên tin tức đã bị giấu kín, cũng không thấy Vệ Tắc ra vào.
Cô giao giỏ trái cây mới mua cho y tá, nhờ cô ấy giúp cô chuyển cho Triệu Kiều.
Tô Lương Mạt băng qua đường định đi lấy xe, hai cái bánh xe phía trước đột nhiên xượt qua người, gần như sắp đụng vào đầu gối cô, cô ngẩng đầu muốn mở miệng, nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Giản từ trong cửa sổ xe thò ra ngoài. "Hi!"
Tô Lương Mạt nhấc chân định đi, Lưu Giản không nhanh không chậm cất tiếng, "Cái USB kia còn chưa có tiêu hủy đâu, cô cho rằng những bức hình kia cứ như vậy là xong?"
Hai mắt Tô Lương Mạt trợn tròn, "Là anh?"
"Nhìn cô biểu cảm thế nào kìa, lên xe."
Cô không nói hai lời mở cửa xe ngồi vào, Lưu Giản khởi động, xe chậm rãi rời khỏi cổng bệnh viện hỗn loạn, Tô Lương Mạt không thể chờ đợi đặt câu hỏi, "USB đâu?"
"Đừng nóng vội, đã lâu không gặp trước tiên trò chuyện một chút." Lưu Giản không truy cùng đuổi tận cô như trước, phát hiện chiêu này hình như không hữu hiệu với Tô Lương Mạt, mỗi lần làm cô thấy hắn liền né đi chín mươi dặm, "Cô tới bệnh viện làm gì?"
"Anh dùng phổi nói chuyện à?" Tô Lương Mạt trả lời hắn. (Chị nói chuyện cũng thật bá đạo ^O^)
"Có ý gì?" Lưu Giản là thật không hiểu.
"Nói nhảm thật nhiều," Tô Lương Mạt lúc này siết chặt lòng bàn tay, "anh hại Vệ Tắc không nói, còn muốn hại hôn thê của anh ấy, anh ấy có thâm cừu đại hận gì với anh."
Lưu Giản không giận mà cười, "Không phải tôi đang giúp cô sao? Hắn ta là bạn trai cũ của cô, hắn đính hôn cô không khó chịu sao?"
"Tôi không khó chịu, làm sao anh biết trong tay tôi có ảnh chụp của Triệu Kiều, còn cho người cướp túi xách của tôi."
Hắn xuất thân lưu manh đi, chuyện gì cũng có thể làm ra.
"Cô đừng đổ oan cho tôi," Lưu Giản dừng xe ở một chỗ kín đáo dưới bóng cây, "chuyện này thật không có liên quan tới tôi, USB là có người tự động đưa tới cửa, sao cô không ngẫm lại ai biết trong tay cô có thứ này đây?"
Tô Lương Mạt cắt đứt lời hắn, "Anh muốn nói Chiêm Đông Kình, chuyện này không liên quan tới anh ấy, ảnh chụp là anh tung ra ngoài, anh có biết hậu quả hay không, anh từ trước đến nay sảng khóai thế nào vui vẻ làm sao, làm gì lo nghĩ cho người khác," Tô Lương Mạt càng nói càng kích động, "đưa USB cho tôi."
Lưu Giản bị cô mắng chửi một hồi, hắn chống tay lên gò má, khuỷu tay gác lên tay lái, hắn tự tiếu phi tiếu giương cao cánh môi, "Ảnh chụp không phải tôi phát tán."
Tô Lương Mạt trừng mắt nhìn hắn.
"Là Tô Uyển." Trong miệng Lưu Giản nói ra cái tên, "Cho nên cô đừng tính nợ trên đầu tôi."
"Không thể nào!"
"Dựa vào cái gì không thể? Cô ta ở bên cạnh tôi sớm muộn cũng phải giết người, lần này là cơ hội tốt nhất, lại không cần cô ta tự mình động thủ, tôi cũng vậy đồng ý với cô ta, chỉ cần cô ta muốn, ta liền giữ cô ta lại."
Chỉ vẻn vẹn, vì lý do như vậy?
Hai tay Tô Lương Mạt nắm thành quyền, cũng không phải vì phẫn nộ, mà là nghĩ đến chuyện lần đó cô nổ súng giết người, Tô Uyển là giết người không thấy máu, "Tô Uyển không phải người của anh sao? Anh vì sao nói cho tôi biết những chuyện này?"
"Tôi thấy cô mặt ủ mày chau đau lòng, nghĩ thấy có lẽ cô ngay cả kẻ chỉ độc thủ phía sau là ai cũng không biết, thế này tính ra, tôi đối với cô không tệ, phải không?"
Tô Lương Mạt cũng không nhận thấy Lưu Giản thật sự có lòng tốt như vậy, "Tôi không ngờ Tô Uyển đi theo anh sẽ biến thành như vậy, quả nhiên gần mực thì đen."
"Oh..." Lưu Giản kéo dài ngữ điệu, ý vị thâm sâu nói, "Đó là Chiêm Đông Kình đối với cô tốt, đem cô bảo vệ ổn thỏa, mới để cô đến giờ hai tay còn sạch sẽ."
Tô Lương Mạt nghe vậy, sắc mặt nháy cái trắng bệch, cô xoay người muốn đẩy cửa xe.
"Đợi đã," Lưu Giản ngăn cô lại, "đi đâu?"
"Tìm Tô Uyển lấy thứ đó lại."
Lưu Giản mở hộp số xe, lấy cái USB từ bên trong, "Là cái này sao?"
Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm dây móc khóa lắc lư trên đầu ngón tay hắn, chỉ một thứ như vậy, lại có thể hủy hoại cuộc đời một người. Cô vươn tay, Lưu Giản đặt USB vào trong lòng bàn tay của cô, Tô Lương Mạt không ngờ hắn sảng khoái như vậy, cô nắm chặt USB, "Anh không có bản sao đấy chứ?"
"Cô coi tôi là loại người gì? Nếu muốn giữ lại bản sao, hiện tại đưa cho cô cũng là làm chuyện thừa." Lưu Giản vung tay khoác lên thành ghế sau lưng Tô Lương Mạt, cô chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay nặng trịch, Tô Lương Mạt bỏ thứ đó vào túi xách. Lưu Giản kề sát mặt tới, "Nhớ kỹ, cô nợ tôi một ân tình."
Tô Lương Mạt hừ lạnh, "Anh hại người khác thành như vậy, còn để tôi nhớ chuyện của anh?"
Sắc mặt Lưu Giản cáu bẳn, "Đã nói không liên quan tới tôi."
Tô Lương Mạt đẩy cửa xe đi ra ngoài, một chân Lưu Giản bước khỏi ghế lái, nhìn bóng lưng Tô Lương Mạt nói, "Cô cứ như vậy tin tưởng tên đàn ông ngủ bên cạnh cô? Nên biết, hắn hoàn toàn có lý do làm như vậy."
Cô bắt chiếc taxi, đem lời nói của Lưu Giản ném ngoài cửa xe.
Tất cả mọi người đều nói với cô, nên hoài nghi chính là Chiêm Đông Kình, nhưng Tô Lương Mạt biết không có khả năng, cô chính là tin tưởng.
***
Tô Uyển một mình đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài trường học, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy Tô Lương Mạt.
Cô ta cũng không thèm chào hỏi, cứ như vậy đi về phía trước, Tô Lương Mạt chặn đường cô ta lại, "Tại sao phải làm như vậy?"
"Tôi nghe không hiểu ý tứ trong lời cô."
Bây giờ đang là thời điểm tan học, có người chào hỏi Tô Uyển, cô ta miễn cưỡng tươi cười, "Đi, đến phía trước nói."
Xe Tô Lương Mạt dừng cách đây không xa, Tô Uyển ngồi vào ghế phụ, "Nói đi, cô ù ù cạc cạc cuối cùng muốn nói cái gì?"
"Trên đường đi tôi cứ nghĩ mãi, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được một lý do chính đáng, thật chẳng lẽ như lời Lưu Giản, chị nhất định phải giết người mới có thể chứng minh quyết tâm muốn ở lại bên cạnh hắn sao?" Lời này của Tô Lương Mạt làm Tô Uyển trở tay không kịp, nghe ý tứ của Tô Lương Mạt, xem ra là Lưu Giản chính miệng nói cho cô biết, Tô Uyển cắn chặt môi, đối mặt với chất vấn của Tô Lương Mạt cô ta một chút ý định giải thích cũng không có.
"Triệu Kiều tự sát chị biết không?"
Tô Uyển ôm chặt sách trong tay, tầm mắt Tô Lương Mạt rơi xuống mấy cuốn sách kia, chỉ cảm thấy châm chọc, một hồi lâu sau, mới nghe Tô Uyển mở miệng, "Có cứu chữa được không?"
"Không biết, Vệ Tắc nói cắt rất sâu."
"Cô đừng hỏi, chuyện này tôi không biết, lời của Lưu Giản là anh ấy nói ra, không liên quan tới tôi." Tô Uyển đánh chết không thừa nhận, nhưng thái độ vừa rồi đã sớm gián tiếp thừa nhận với Tô Lương Mạt.
"Tô Uyển, tại sao chị lại biến thành như vậy?"
"Đừng có dùng giọng điệu đó nới với tôi," Tô Uyển không khỏi cao giọng, "còn cô?"
"Tôi không phải so sánh với chị xem ai thanh cao hơn, Tô Uyển, chuyện này rất ồn ào, cảnh sát nhất định sẽ điều tra kỹ, đến lúc đó nếu như tra đến trên người chị..."
"Không cần cô quan tâm, phía sau tôi có Lưu Giản."
Tô Lương Mạt khẽ nhíu mày nhìn cô ta, Tô Uyển bị cô nhìn đến toàn thân không thoải mái, giống như bị đôi mắt này của cô hoàn toàn nhìn thấu, "Vẫn còn chuyện sao?"
"Lương tâm của chị sẽ không bất an sao? Trong bụng Triều Kiều còn có đứa bé, Tô Uyển, tôi là bắc đắc dĩ, nhưng chi không giống, ngươi như Lưu Giản có đáng không?"
"Không cần cô quan tâm!" Tô Uyển nói xong, đẩy cửa sải bước rời đi.
Tô Lương Mạt xuyên qua kính chắn gió nhìn bóng lưng chạy trốn của Tô Uyển, cô thật sự cảm thấy cả thế giới đều điên cả rồi, cô nghĩ tới hàng trăm loại khả năng, nhưng chân tướng thế này thật sự là thứ hoang đường nhất.
Bước chân Tô Uyển càng lúc càng nhanh, chạm mặt bạn học cùng lớp, mới vừa muốn chào hỏi Tô Uyển lại phát hiện tâm tình cô ta không ổn định, mặt mũi Tô Uyển đầy nước mắt, gần như không nhìn thấy ai cứ mù quáng đâm đầu đi, cô ta ngồi xuống ghế dài tại khuôn viên cạnh trường học, ngồi xuống liền không đứng dậy nổi.
Lưu Giản.
Lưu Giản, trong miệng cô ta gọi rõ tên người đàn ông, Lưu Giản cứ như vậy kể ra ngọn nguồn với Tô Lương Mạt, cô ta từng ngày từng đêm bị giày vò, thật vất vả quyết tâm độc ác làm những chuyện này, cô ta hận không thể che giấu, nhưng hắn lại không thèm đếm xỉa đến nỗi thống khổ cô ta phải chịu đựng. Hai tay Tô Uyển che mặt, trong mắt đầy lạnh lẽo, một mảnh thâm tình của cô ta, thì ra vào trong mắt đều không phải cái gì.
Lưu Giản nói cho cô ta biết, cô ta làm rất đúng, sau đó không có đến một lời an ủi, sau khi Tô Uyển trở lại trường học luôn nơm nớp lo sợ, chừa từng nghĩ, chuyện này sẽ bị người thứ ba biết được, còn là thông qua miệng Lưu Giản.
Tô Uyển ôm đầu gối khóc thảm thiết, cô ta yêu hắn, sợ là cả đời cũng khó mà ngừng đuổi theo hắn.
***
Tô Lương Mạt lái xe trở lại Thanh Hồ Đường, Chiêm Đông Kình đi ra ngoài, cô đứng giữa phòng khách lớn như vậy lại cảm thấy trống vắng, bảo mẫu mua thức ăn trở về, Tô Lương Mạt nhìn xe đẩy chất đầy nguyên vật liệu trong tay bảo mẫu, bình thường ở nhà luôn ăn cơm với Chiêm Đông Kình, lại thêm Tô Trạch, nhưng mỗi lần đều làm rất nhiều món, Tô Lương Mạt giúp đem thức ăn vào bếp, "Hôm nay để tôi làm cho."
"Như vậy sao được?"
"Dì giúp tôi bày bàn ăn."
Khi Chiêm Đông Kình trở về, thức ăn đã xếp đầy tràn trên bàn, Tô Lương Mạt đã nhờ bảo mẫu mang Tô Trạch đến ăn trước rồi để thằng bé đi chơi, Chiêm Đông Kình đi tới ôm eo Tô Lương Mạt, "Hôm nay ngày gì?"
"Trong lòng khó chịu, chỉ phát tiết một chút."
Chiêm Đông Kình nhìn thức ăn đầy bàn, mặt hắn kề sát mặt cô, "Cả một bàn đầy thức ăn ngon, tôi còn tưởng có chuyện vui muốn ăn mừng."
"Có chuyện vui tốt nhất nên đến khách sạn, sau đó anh bỏ tiền, như vậy mới là ăn mừng." Tô Lương Mạt chống hai tay lên mép bàn, cánh tay cô đau nhức ê ẩm, nhưng bây giờ một chút cũng không muốn ăn.
Chiêm Đông Kình cắn cắn vành tai cô, "Phát tiết hướng đến tôi là được, không cần khiến mình đầy khói bếp."
Tô Lương Mạt xoay người, nhón chân lên chạm vào trán Chiêm Đông Kình, "Là Tô Uyển, chị ta là người ngạo mạn, thực sự cũng có thể làm ra chuyện như vậy."
Cô không đầu không cuối nói ra, Chiêm Đông Kình tất nhiên nghe hiểu được, "Em xem xem cô ta vốn là loại người gì, đương nhiên sẽ từ từ đánh mất bản thân."
"Em chỉ là không ngờ tới." Cô cho rằng Tô Uyển cho dù không tính là lương thiện, cũng không đến mức tàn nhẫn.
"Không có gì không ngờ tới," Chiêm Đông Kình kéo Tô Lương Mạt ngồi vào ghế, "ăn cơm thôi, đừng lãng phí cả bàn ăn của chúng ta."
***
Lo lắng của Tô Lương Mạt rất nhanh đã ứng nghiệm, khi đó Tô Uyển mua chuộc nhân viên phục vụ của khách sạn, cô ta vốn không có kinh nghiệm ở phương diện này, cảnh sát nhanh chóng tra rõ ngọn nguồn tìm ra cô ta, Vệ Tắc lúc đầu nghe được tin này cũng rất kinh ngạc, hắn lái xe cảnh sát đến trường học của Tô Uyển, ngay trước mắt thầy giáo cùng bạn học đua Tô Uyển di.
Trong đồn cảnh sát, Tô Uyển hoảng loạn không thôi, ngay từ đầu liền liều chết không chịu nhận, nhưng Vệ Tắc đưa ra khẩu cung của người phục vụ cùng nhiều bằng chứng khác, cô ta bị dọa đến mất tiếng, vụ án này là Vệ Tắc tự mình thẩm tra, "Tô Uyển, tôi thật không ngờ là cô."
"Tôi gọi điện thoại được không?" Tô Uyển ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ bừng.
Vệ Tắc thu xấp tài liệu lại, "Cô không cần gọi, lúc chúng tôi gọi điện cho Lưu Giản thì được biết hắn đã đi nơi khác, mấy ngày tới sẽ không về, cô thực sự cho rằng hắn sẽ ở lại đây thay cô thu dọn cục diện rối rắm này."
Tô Uyển khiếp sợ, lại không tin, cô ta ra sức lắc đầu, "Không thể nào, anh ấy không có nói với tôi định đi nơi khác."
"Tô Uyển, chúng ta là bạn học cùng trường, cô không có lý do làm như vậy, cô thành thật nói cho tôi biết, chuyện này có phải có liên quan tới Lưu Giản không?"
"Không, anh ấy một chút cũng không biết." Tô Uyển không hề nghĩ ngợi phủ nhận liên quan Lưu Giản, "Đều là tôi làm."
"Vì sao?"
Tô Uyển nghĩ không ra lý do, "Tôi vô tình lấy được cái USB này, tôi không muốn Lương Mạt khó chịu, tôi nhất thời xúc động..."
Vệ Tắc ngắt lời cô ta, "Chuyện này, chúng tôi sẽ báo cho người nhà và trường học."
"Không!" Tô Uyển gấp đến độ đứng vọt dậy, "Không được, tôi rất vất vả mới thi đậu cao học, Vệ Tắc, tôi chịu phạt còn không được sao? Tôi có thể bồi thường cho anh, anh ngàn vạn lần đừng cho ba mẹ và trường học của tôi biết."
"Cô cũng biết sợ, cô cũng biết mất mặt, vậy còn Triệu Kiều, cô đem ảnh chụp phát tán ra ngoài làm cô ấy sau này còn có thể làm người thế nào?" Vệ Tắc nặng nề đập xấp tài liệu lên mặt bàn, "Tô Uyển, không ngờ cô là người như vậy."
"Tôi muốn gọi luật sư..."
***
Tô Lương Mạt vừa nhận điện thoại của Vệ Tắc lập tức ra ngoài, Vệ Tắc dừng xe trước cửa công ty Tô Lương Mạt, hai người lúc đầu không ai mở miệng, Vệ Tắc để ý thấy bàn tay Tô Lương Mạt trầy da, hắn đau lòng giọng nói cũng thay đổi, "Lương Mạt, thực xin lỗi."
Cô lắc lắc đầu, đứng trước xe.
"Triệu Kiều đã cứu chữa được rồi, chỉ là vết cắt quá sâu, có thể tay trái vĩnh viễn không thể khôi phục, anh đã điều tra ra được là Tô Uyển, trước mắt chỉ có thể dùng tội danh truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy để khởi tố, vì tiệc đính hôn có người chưa đầy 18 tuổi thành niên, anh sẽ dựa vào điểm này thỉnh cầu tòa án trọng phạt."
Tô Lương Mạt gật đầu, "Đây là chuyện của cảnh sát các anh, em không hiểu."
Vệ Tắc cho rằng cô sẽ cầu xin cho Tô Uyển, "Trước mắt Lưu Giản không có ở Ngự Châu, anh nghĩ Tô Uyển sẽ gọi điện thoại nhờ em giúp đỡ."
"Chuyện này không liên quan gì đến em," Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, "Chính chị ta hồ đồ, sẽ phải gánh chịu hậu quả thích đáng."
Vệ Tắc kéo tay cô, nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay đã kết vảy, ánh mắt hắn bình tĩnh, lúc ấy cực kỳ nóng nảy, vốn không nghĩ sẽ làm bị thương Tô Lương Mạt, hắn tự trách vạn phần, vì hắn quá xúc động mà không tin tưởng Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, chúng ta đi đến một bước này, có lẽ thực sự không có cách nào quay về được, trong tim anh có em, em biết, nhưng trên người anh còn có trách nhiệm," Vệ Tắc kéo tay Tô Lương Mạt để lên ngực, "ở chỗ này, đã từng là nơi để em lưu lại, người khác vĩnh viễn không vào được."
Tô Lương Mạt lắc đầu.
Vệ Tắc nắm chặt tay cô, "Anh lại dao động mà nghi ngờ tâm tư của em, Lương Mạt..."
Trong lòng hắn áy náy nói không ra lời, Tô Lương Mạt rút tay về, "Con người tất nhiên sẽ thay đổi, anh hoài nghi em cũng là dễ hiểu."
"Không." Vệ Tắc chấp nhất, "Anh có thể nghi ngờ tất cả mọi người, chỉ có em là không thể, sau này, anh nhất định sẽ luôn tin tưởng em."
Tô Lương Mạt muốn nói, phần tín nhiệm này của hắn cô sợ không đảm đương nổi, huống hồ bọn họ không còn là quan hệ hai bên tín nhiệm, nhưng Vệ Tắc yêu cô, cô so với ai khác đều rõ hơn, trong lòng hắn áy náy không chỉ vì đã hoài nghi cô, Tô Lương Mạt không muốn tiếp tục nói nữa, "Vệ Tắc, chăm sóc Triệu Kiều thật tốt, bây giờ là thời điểm khó khăn nhất của cô ấy."
***
Tô Lương Mạt về đến nhà, nói với Chiêm Đông Kình chuyện này, "Thực ra Vệ Tắc không cần phải đau lòng, nếu đổi lại là em, em có thể cũng sẽ giống anh ấy."
Chiêm Đông Kình trầm ngâm nhẹ khiêu mày, trên mặt hắn bày ra vẻ lạnh nhạt, khóe miệng lại khẽ cong lên, không phải vì Vệ Tắc mà đau lòng khó chịu sao?
Di động của Tô Lương Mạt để trên bàn đột nhiên rung rung, cô liếc mắt, thấy là Tô Uyển.
"Sao không nhận?"
Tô Lương Mạt nhìn chằm chằm màn hình, cô lật úp điện thoại di động, "Chị ta không tìm được Lưu Giản, chỉ có thể tìm em."
"Nói cho cùng, Tô Uyển cũng chỉ là nghiên cứu sinh, chuyện này tất nhiên sẽ làm huyên náo trường học rồi cả người nhà đều biết, khó khăn vất vả lót đường bây giờ thì hay rồi tất cả đều bị phá hủy," Chiêm Đông Kình nhấc chân thon dài, tựa người ra sau, "chỉ cần em nói một câu, em muốn tôi giúp tôi liền ra tay giúp cô ta."
Tô Lương Mạt là có phân vân, nhưng chỉ một chút, "Em đã nói với chị ta, chị ta nếu khẳng định Lưu Giản sẽ ra tay, em không cần thiết phải chen chân vào."
Đôi mắt Chiêm Đông Kình yên lặng u ám, xuyên qua chiếc bàn dài trống không rơi xuống người Tô Lương Mạt, "Cô ta dù sao cũng là chị họ của em."
"Nhưng chị ta đem một người đang yên lành hại thành như vậy, chuyện này em không có cách nào giúp chị ta, là chị ta gieo gió gặt bão." Tô Lương Mạt nói xong, cúi mặt thấp xuống.
Chiêm Đông Kình rút từ hộp thuốc lá một điếu, "Tôi nghĩ bọn họ không thể nào ở chung một chỗ."
"Không," Tô Lương Mạt khẳng định, "Vệ Tắc là người đàn ông tốt, Triệu Kiều như bây giờ anh ấy càng không thể nào bỏ rơi cô ta."
"Cũng đúng," Chiêm Đông Kình châm lửa, "Triệu Kiều nếu thực sự muốn chết, cần gì chọn địa điểm như vậy, trở về nhà, chọn thời điểm quá nửa đêm, một dao cắt xuống khẳng định không ai biết."
"Ánh mắt anh có cần độc ác như vậy hay không?" Tô Lương Mạt không khỏi ngước đầu lên.
"Tôi còn có thể nhìn ra được, Vệ gia tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận Triều Kiệu, đứa nhỏ đang mang cũng không cần, loại gia đình đó coi trọng nhất chính là thể diện, nếu chỉ vài người thì coi như thôi đi, nhưng lần này thân nhân cả hai bên đều chứng kiến."
Chú ý củ Tô Lương Mạt lại lần nữa bị di động trong tay thu hút, cô cầm trong tay, sau đó ra ngoài nhận điện.
Lúc trở lại, sắc mặt của cô như thường, Chiêm Đông Kình nhìn mắt cô, cũng không tiếp tục chủ đề Tô Uyển nữa.
***
Chuyện này cuối cùng ầm ĩ rất lớn, ba mẹ Tô Uyển là người đầu tiên nhận được tin, vô cùng hỗn loạn. Vệ Tắc dựa vào chứng cứ, đến trường của Tô Uyển, ba ngày sau, trên bảng thông báo là thông báo Tô Uyển bị buộc thôi học.
Tô Lương Mạt cũng không biết bác trai bác gái làm thế nào biết được cô ở đâu, lái xe đến công ty từ đằng xa đã nhìn thấy bọn họ canh trước cổng, Tô Lương Mạt không đi vào, quay xe rời đi.
***
Tô Lương Mạt thờ ơ nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, đêm nay cô hoàn toàn không có hứng thú, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bao gồm cả lời nói của Lưu Giản, còn có việc vì sao cái USB kia lại trùng hợp ở trong tay cô.
Chiêm Đông Kình thấy cô phân tâm, hắn bá đạo chen vào, ở bên tai cô thì thầm nỉ non, "Tô Tô."
Tô Lương Mạt thấy buồn nôn, "Em không muốn gọi tên này."
"Không cảm thấy toàn thân có cảm giác "tê dại" sao?" Tô Lương Mạt giờ mới biết hàm ý của hai chữ là "Tô Tô", trong cơ thể cô khô khốc gượng gạo vì động tình mà trơn ướt, Tô Lương Mạt chống đỡ trán người đàn ông, "Em có nên gọi anh một tiếng cầm thú không?"
Chiêm Đông Kình siết mạnh, nắm chặt tay Tô Lương Mạt, "Vì cái gì mà lơ đãng?"
Cô bỏ suy nghĩ sang một bên, đưa tay ôm cổ người đàn ông.
"Em đang nghĩ, Tô Uyển bây giờ trong tình cảnh khổ sở không ai quan tâm, chị ta một lòng muốn dựa vào Lưu Giản nhưng đến cả mặt hắn cũng không thấy, liệu sẽ có một ngày nào em cũng lưu lạc như vậy không?"
Chiêm Đông Kình buông hạ rèm mi, con ngươi Tô Lương Mạt đen bóng trong veo, hắn nhớ đã từng bị đôi mắt này nhiếp hồn, hắn hôn lên khóe mắt cô, "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không."
Tô Lương Mạt thông cảm với Tô Uyển, đồn cảnh sát không phải nơi tốt lành gì, cô ta ở trong đó khẳng định nghĩ đến nhiều nhất là chuyện Lưu Giản tuyệt tình
(Chipchip muốn giải thích lại lần nữa cái biệt danh "Tô Tô" Kình thú đặt cho Lương Mạt là thế này: Họ "Tô" của Lương Mạt với chữ "Tô" trong biệt danh Tô Tô là từ đồng âm khác nghĩa. Chữ "Tô" trong từ Tô Tô lại có nghĩa là "tê dại" nên Kình thú mới gọi như vậy để trêu Lương Mạt, còn Lương Mạt thì nghĩ là chữ "Tô" trong họ của mình thôi)
***
Hôm sau, Tô Lương Mạt lái xe đến công ty, đi trên đường xa xa đã thấy một chiếc xe dừng ở đầu đường, Lưu Giản dựa lên cửa xe, thấy Tô Lương Mạt lái chậm dần, hắn hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Tô Lương Mạt dừng xe bên cạnh hắn, cô hạ cửa sổ xe xuống, "Lưu Giản?"
"Nhìn thấy tôi vui như vậy?" Lưu Giản kéo một bên cửa xe, tự mình ngồi vào.
"Anh trở về Ngự Châu rồi?"
"Về rồi, về từ hôm qua."
"Chuyện Tô Uyển anh biết không?" Tô Lương Mạt hỏi.
"Biết." Lưu Giản tùy tiện đáp lời, "Cô đi đâu, đưa tôi một đoạn, xe hỏng rồi." (Lại giở trò lưu manh:>>>)
"Sao anh không cứu chị ta?"
"Cứu thế nào, chuyện là chính cô ta làm, sao tôi phải cứu?" Lưu Giản hỏi ngược lại, cười như không cười nhìn Tô Lương Mạt, "Cô cũng là em gái của cô ta, tâm địa cũng thật tốt a."
"Chị ta là vì anh mới phạm tội."
"Đừng," Lưu Giản đưa tay kéo dây an toàn, "đừng đánh giá tôi cao như vậy, đó là vấn đề của một mình cô ta."
"Xuống xe."
Động tác trong tay Lưu Giản dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Lương Mạt, "Cô nói cái gì?"
"Xuống xe!" Cô cất giọng, hoàn toàn không để hắn vào mắt, "Xe của tôi không hoanh nghênh anh."
Lưu Giản bỏ dây an toàn ra, hắn nghiêng người tiến sát đến, "Có phải tôi đối với cô quá khách khí không, mới để cô không chút sợ sệt tôi như vậy."
"Anh không cần đối với tôi khách khí, phụ nữ của mình cũng có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, thì đừng có giả bộ lương thiện trước mặt tôi, anh xứng sao? Tô Uyển là làm sai, nhưng sai lầm nhất chính là cho rằng có thể dựa vào anh, anh đừng đến khiêu khích tôi, tôi sẽ không thấy hứng thú với anh."
Cô mắng một trận đập vào mặt, Lưu Giản có chút mơ hồ, có khi nào từng bị người khác nói qua như vậy?
"Vì sao không có hứng thú với tôi, chê bộ dáng tôi không đẹp như Chiêm Đông Kình."
"Đi theo anh làm cái gì, chẳng lẽ muốn đợi một ngày rơi vào kết cục giống Tô Uyển."
Lưu Giản nghĩ thầm cũng đúng, bài học trước mắt, hắn thực bỏ rơi Tô Uyển, sau này Tô Lương Mạt còn có thể đến gần hắn?
"Cô cầu xin tôi đi, cô cầu xin tôi liền cứu mạng cô tôi."
Ấu trĩ. Tô Lương Mạt dứt khoát không thèm nhìn hắn, "Tôi chưa nói là tôi muốn cứu, xuống xe đi, tôi còn có việc."
Lưu Giản sờ sờ chóp mũi cao ngất, "Nói chuyện nghiêm túc với cô, nghe nói cô có khả năng đánh bài."
"Anh nghe lầm rồi, tôi không biết đánh bài."
"Trước đó cô cùng Chính ca ngồi cùng một chiếu bạc, anh ấy nói cô muốn thắng liền có bản lĩnh thắng chắc, tôi cảm thấy rất tò mò."
Tô Lương Mạt nghiêng mặt nhìn hắn, "Lưu Giản, anh muốn loại phụ nữ gì không có, Tô Uyển vì anh mà khăng khăng một lòng, không phải thứ không chiếm được là thứ tốt nhất sao, anh đừng lãng phí tâm tư trên người tôi nữa."
Cô nhìn ra được, đàn ông như Lưu Giản, chẳng qua chỉ là thứ mới mẻ nhất thời, Lưu Giản cũng không ngờ cô lại nói trắng ra như vậy, sắc mắt lúc này không dễ nhìn cho lắm, "Cô cũng tự đề cao mình quá, không phải cô nói tôi nên cứu Tô Uyển sao? Tôi hẹn người đàm phán trên chiếu bạc, nhưng mà chỉ là xe hỏng giữa đường, chỉ muốn thuận đường đi nhờ xe của cô, có cần phải nói những lời như vậy không?"
Tô Lương Mạt nhìn thấy đầu lông mày giận dỗi của người đàn ông, nghĩ lại cũng đúng, hắn cũng không đến mức nhàm chán mà đứng ở đây canh sẵn, Tô Lương Mạt xoay mặt, bấc giác thè lưỡi, cũng cảm thấy thật mất mặt, "Được rồi, tôi đưa anh đi, không thuận đường cũng đưa anh đi được chưa?"
Cô ôn nhu mở miệng, từng câu từng chữ tiêu trừ bực dọc của Lưu Giản, cả người hắn ngả ra sau, thắt dây an toàn xong, lúc Tô Lương Mạt khởi động xe hắn mở miệng, "Cô dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, còn nhận định tôi có hứng thú với cô."
"Tôi tự mình đa tình còn không được sao?" Tô Lương Mạt liếc mắt hắn.
Cánh tay Lưu Giản vươn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng mà nói không chừng sau này sẽ thực lưỡng tình tương duyệt*." Lưu Giản không dám biểu lộ quá trắng trợn, chỉ sợ dọa Tô Lương Mạt bỏ chạy.
(Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đã có tình cảm nhưng không thể hiện quá rõ ra ngoài.)
Cô không để ý tới hắn, chuyện tâm lái xe.
Đi theo lộ trình của Lưu Giản, Tô Lương Mạt đưa hắn đến cửa sòng bài, tắt máy lại thấy hắn ngồi đó bất động, Tô Lương Mạt xuyên qua kính chiếu hậu mới phát hiện hắn ngủ thiếp đi.
Cô đưa tay đẩy đẩy vai hắn, "Đến rồi."
Lưu Giản mở mắt, hắn nhẹ xoa trán, giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Còn sớm, để tôi ngủ trên xe cô một chút."
"Không được," Tô Lương Mạt thốt lên, "tôi còn phải đến công ty."
Hắn khép mắt lại, làm gì còn nghe thấy lời cô.
Tô Lương Mạt lúc này mới ý thức được cho sói vào nhà, cô tức đến không nói ra lời, đẩy cửa xe đi ra.
Chiếc xe đậu bên cạnh có người bước xuống, Tô Lương Mạt thấy đối phương có chút quen mặt, đến lúc người phiên dịch kia cùng đi ra, cô mới nhận ra đối phương là ai.
Máu toàn thân Tô Lương Mạt đông cứng, cái cảm giác sợ hãi đó lại lần nữa đánh tới, cô xoay người muốn chạy đi, không ngờ đối phương lại trước một bước gọi cô lại.
Người này, chính là người đám phàn với Chiêm Đông Kình ở Hồ Đông ngày đó.
Đối phương nói tiếng Thái, bởi vì lúc trước đã từng xem qua phim Thái nên biết rõ cách phát âm câu chào hỏi, Tô Lương Mạt chỉ đành dừng bước xoay người.
Người phiên dịch bước nhanh đến.
Tô Lương Mạt nhẫn nại nói "xin chào".
Lưu Giản phát hiện động tĩnh bên ngoài, đẩy cửa xe đi ra.
Giao dịch dù sao cũng đã hoàn thành, đối phương nói chuyện oa oa, người phiên dịch theo lời của ông ta thuật lại cho Tô Lương Mạt, "Phan tiên sinh nói, lần trước nhờ có cô, nếu không ông ấy không còn mạng sống đến ngày hôm nay rồi."
Bàn tay Tô Lương Mạt dán chặt cửa xe, cô theo bản năng muốn rời đi, bản năng muốn trốn tránh nói chuyện với họ, cô lắc lắc đầu, "Không cần khách khí."
Người nọ lại bô bô nói tiếp, Tô Lương Mạt sợ bọn họ nhắc tới hai chữ "giết người", trong lòng bàn tay siết chặt của cô toàn là mồ hôi trắng mịn, lúc người phiên dịch mở miệng, cô gần như muốn xoay người bỏ chạy.
"Phan tiên sinh khen thương pháp của cô không tồi, phát súng kia vừa vặn bắn trúng vai tên đó."
Tô Lương Mạt kinh hãi, nhìn không được mở miệng, "Không phải bắn trúng tim sao? Hắn đã chết."
Đầu lông mày Lưu Giản dựng ngược, ánh mắt vòng qua nhìn cô.
Người phiên dịch nói lại cho người đàn ông kia.
Tô Lương Mạt nhìn thấy đối phương lắc đầu, trong nháy mắt hoảng sợ bao trùm toàn thân, lời nói của người phiên dịch truyền vào tai cô, "Phát súng kia của cô bắn trúng bả vai hắn, vết thương trí mạng trên ngực là Kình thiếu thêm vào, nhưng vẫn là muốn cảm ơn cô, nhưng mà Phan tiên sinh thấy, phát súng kia của cô so với Kình thiếu còn hữu hiệu hơn."
Danh sách chương