Ăn cơm xong, Chiêm Đông Kình tự mình lái xe đưa Tô Lương Mạt đến trường tập bắn.
Tống Các cũng ở bên ngoài dạy cô, Tô Lương Mạt cũng coi như chịu khó, động tác so với lúc trước đã thuần thục hơn không ít, dù sao đối với mục tiêu cũng không quá áp lực, để bản thân tập trung tinh thần là được.
Chiêm Đông Kình ngồi ở chiếc bàn dài phía sau, con mắt nheo lại nhìn chằm chằm bóng dáng phía trước.
Tống Các mở chai nước khoáng, "Chuyện ngài phân phó tôi sẽ tận lực sắp xếp tốt."
Chiêm Đông Kình giống như không nghe thấy, ngón tay gõ gõ mép bàn phát ra âm thanh tuần tự, hắn như có điều suy nghĩ, Tống Các đưa mắt nhìn rồi cũng không làm phiền nữa.
Tô Lương Mạt để súng xuống, Chiêm Đông Kình đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nâng tay của cô lên, đầu ngón tay đặt lên ngón trỏ của cô, để súng hướng thẳng, "Thế nào lại không tập trung?"
"Không thú vị, nhàm chán." Cô học là được rồi, lại không cần luyện thành thiện xạ.
"Chuyên tâm một chút." Chiêm Đông Kình đưa cô nhắm vào mục tiêu phía trước, Tô Lương Mạt chỉ đành nín thở tập trung.
"Sau này nếu như thật sự gặp trường hợp phải dùng súng, em muốn luyện cũng không kịp nữa."
"Đoàng" một tiếng, trúng ngay vòng số mười.
Ngón tay Tô Lương Mạt khẽ run, "Em chỉ cần có thể phòng thân là được rồi."
"Nếu ngày nào đó có người muốn mạng của em, không phải hắn chết thì là em chết đấy?" Mặt Chiêm Đông Kình dán chặt bên gò má Tô Lương Mạt, hơi thở lành lạnh phả lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp đánh vào tận đáy lòng cô.
"Em không nghĩ xa như vậy."
"Những chuyện này phải nghĩ, như tình huống của Vệ Tắc vậy, có cho em thời gian suy nghĩ không?" Chiêm Đông Kình hất mặt nhìn cô.
Cánh tay đã hạ xuống của Tô Lương Mạt lại nâng lên lần nữa, "Em luyện thật giỏi, được chưa?"
Ngón tay trắng nõn của cô cùng nòng súng đen bóng tạo nên đối lập rõ rệt, Chiêm Đông Kình ôm sát bên eo cô, nhìn xem Tô Lương Mạt bóp cò.
***
Đêm lạnh như nước, ánh trăng rơi vãi loang lổ trên thành bể bơi, phản chiếu thành ánh sáng bảy màu lấp lánh thẳng lên tầng hai trống trải ở phía nam.
Ngón tay Tô Uyển bôi ít thuốc mỡ thoa lên miệng vết thương của người đàn ông, gương mặt tuấn tú của Lưu Giản vùi sâu vào gối, có lẽ cô quá dùng sức, người đàn ông khẽ nhíu mày, cổ họng phát ra tiếng rên, Tô Uyển vội vàng rụt tay lại, "Làm đau rồi sao?"
Lưu Giản chậm rãi mở mắt, con ngươi chuyển lên mặt Tô Uyển, gương mặt này dưới ánh đèn lờ mờ vô thức cùng gương mặt của Tô Lương Mạt chồng chéo lên nhau, đúng rồi, cô nàng kia nói hắn thế nào nhỉ? Lưu manh giả dạng cảnh sát? Còn phỉ hắn.
Lưu Giản đưa tay kéo một cái, cánh tay chống đỡ thân thể đè ép Tô Uyển, cô ta không dám động đậy, "Coi chừng vết thương của anh, không đau sao?"
Hắn cởi bỏ dây lưng áo tắm của cô, lòng bàn tay thô ráp thuận theo chân cô trượt lên, xương quai xanh của cô hiện ra, tay Lưu Giản rơi xuống trước ngực Tô Uyển, hai ngón tay kẹp chặt sau đó bóp một phát, không phải nói phụ nữ có thể bóp ra nước sao? Hắn cũng muốn thử xem. (Chipchip: Này thì gọi anh là "Giản thú" cũng chẳng sai T-T)
Tô Uyển chịu đựng đau đớn, Lưu Giản có loại sở thích này, ra tay không biết nặng nhẹ, mỗi lần dấu vết trên người đều để đến hai ngày cũng không thể biến mất.
Hắn cắn Tô Uyển một cái, hung hăng, giống như đang phát tiết, hắn năm lần bảy lượt để Tô Lương Mạt chạy thoát, không phải hắn không trị được cô, mà là hắn chọn cách cho cô cơ hội này.
"Nhẹ một chút," Tô Uyển chịu không nổi cầu xin, "ngày mai em còn phải về nhà."
Lưu Giản vốn cũng không thèm để ý, tay chuyển qua bên eo cô lại nhẹ nhàng xoa nắn, thân thể cô một hồi run rẩy, dấu vết màu xanh hồng ở trên da xuất hiện càng lúc càng nhiều như đóa hoa nhỏ.
Tô Uyển không biết tại sao lại yêu Lưu Giản, không phải là mê luyến, càng không phải vì tiền của hắn, chỉ là yêu.
Cô ta từ khi học tiểu học cuộc sống đã được lên kế hoạch đầy đủ, bao gồm tiếp tục học cái gì, lựa chọn công việc gì, không giống Tô Lương Mạt, đeo trên lưng một cái túi là có thể ra khỏi nhà, ngay cả Tô Khang cũng không dám làm trái với ý nguyện của cô để cô tự mình lựa chọn công việc.
Đây chính là sự khác biệt của bọn họ, Tô Lương Mạt nổi loạn từ trong cốt tủy, mà Tô Uyển, cô ta kiêu ngạo, nhưng từ nhỏ trong mắt người khác chính là cô gái ngoan ngoãn, cho rằng cô ta tất nhiên là có tiền đồ.
Nhưng chính vì như vậy, người đàn ông xấu lại có khả năng thu hút cô ta, làm cô ta lún vào thật sâu không cách nào tự kiềm chế.
"Giản."
Người đàn ông hừ nhẹ, xem như đáp lại.
"Để em luôn ở bên cạnh anh nhé, em nguyện ý."
Lưu Giản không nói nữa, có nguyện ý hay không không phải do cô ta quyết định.
***
Tô Lương Mạt bên kia, từ sau chuyện lần trước, thái độ của Hàn Tăng cùng Tống Các đối với cô đều có chỗ thay đổi, đặc biệt là Hàn Tăng, dù không đến mức nhiệt tình, nhưng cũng không nói những lời ác ý.
Tô Lương Mạt đứng trên sân thượng tầng hai, nhìn đoàn xe chậm rãi đi ra cổng, một hàng bóng cây che giấu thân xe màu đen, ước chừng khoảng hai mươi chiếc xe, xem ra Chiêm Đông Kình phải gọi là "đại thương nhân".
Cô đứng trên sân thượng một lúc, định đi xuống sân ở dưới lầu.
Mới ra đến cửa, liền thấy Tống Các vội vội vàng vàng từ bên ngoài tiến vào, "Kình thiếu đâu?"
Tô Lương Mạt đứng im trước cây trụ ngọc lan trắng La Mã, "Đi ra ngoài, anh không biết sao?"
Sắc mặt Tống Các đông cứng, Tô Lương Mạt thấy hắn giống như có việc gấp, "Anh gọi điện thoại cho anh ấy đi."
"Đã ngắt hết tất cả liên lạc rồi."
Tống Các cầm di động gõ gõ lên trán, Tô Lương Mạt nhịn không được mở miệng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Giao dịch lần này có thể gặp nguy hiểm, tôi cũng không chắc chắn, Hàn Tăng vừa mới cạy miệng một tên, đối phương nói có người tiết lộ bí mật, tôi nhất định phải đến đó trước thông báo cho lão Đại."
Tô Lương Mạt không khỏi nhíu mày, giao dịch lớn như vậy Chiêm Đông Kình sẽ phải mang theo Tống Các, "Anh không biết địa điểm giao dịch sao?"
"Không biết, Kình thiếu tự mình dẫn người đến đó, tôi với Hàn Tăng phụ trách chuyện sổ sách trong công ty." Tống Các không có thời gian giải thích với cô, "Tôi dẫn người ra ngoài tìm xem."
Tô Lương Mạt cũng bắt đầu hoảng hốt, "Anh ấy bình thường sẽ đi đâu?"
"Có khả năng ở hai nơi," Tống Các nhìn thời gian, mắt không khỏi quét về phía Tô Lương Mạt, "nếu như vào bên trong, chúng ta muốn đi vào sẽ rất khó, tôi xem chừng thời gian nhất định là không kịp."
"Vậy thì chia nhau đi tìm," Trước mắt Tô Lương Mạt bị ánh mặt trời rọi vào đến mê muội hoàn toàn không có cách nào mở ra được, "Tống Các, nếu tên kia nói đúng sự thật, có phải sự việc rất nghiêm trọng hay không?"
Tống Các gật đầu, "Đúng."
Tô Lương Mạt không hỏi nhiều thêm nữa, Tống Các nói nghiêm trọng, chính là nghiêm trọng.
Tống Các bước xuống thềm đá, xoay người lại nhìn Tô Lương Mạt nói, "Tôi bây giờ liền dẫn người đi tìm, tôi sẽ sắp xếp người đến Hồ Đông, nhưng khả năng ở bên kia chắc không lớn, cô ở lại đây chờ tin tức đi."
"Hàn Tăng đâu, hễ có một chút cơ hội chúng ta cũng không nên xem thường."
"Khả năng ở Hồ Đông cơ bản là không lớn, lần này giao dịch lớn, không thể nào chọn địa điểm như vậy, nhưng tôi cũng sẽ sắp xếp người qua đó, Hàn Tăng đi cùng với tôi." Tống Các nói xong, người đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Tô Lương Mạt.
Cô gần như không chút do dự chạy vọt lên lầu, đem súng để trên tủ đầu giường nhét vào túi xách sau rồi sải bước chạy ra ngoài.
Tô Lương Mạt biết Hồ Đông, lúc trước Tống Các đã từng đưa cô đến, cô đạp chân ga tăng tốc, trong lòng nóng như chảo lửa, nhiều hơn nữa là giày vò thống khổ, không nói ra hết nôn nóng cùng lo lắng.
Cô nhất thời không hiểu tại sao lại có loại cảm giác này, tay cầm vô lăng càng nắm chặt, có lẽ là người cùng sống chung một chỗ, nên mới không muốn hắn xảy ra chuyện, Tô Lương Mạt dưới tình thế cấp bách tìm được lý do như vậy, nói cách khác, cô thật sự không có cách nào giải thích được lo lắng không thể khống chế được này rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Tô Lương Mạt rất nhanh đã đến Hồ Đông, thật ra chính là một tòa nhà cũ hơn trăm năm tuổi vẫn còn lưu lại, trải qua tu sửa, bây giờ đã rực rỡ hẳn lên, đứng sừng sững cạnh vườn cây khổng lồ, chiếm diện tích khá lớn, cô nhìn thấy đằng trước rất nhiều xe con bị ngăn bên ngoài cửa sắt nặng nề, xuyên qua song sắt màu đen, còn có thể thấy nhìn thấy vài chiếc xe sang trọng ở sân trong.
Tô Lương Mạt dừng xe ở chỗ đầu đường khá kín đáo, những chiếc xe kia ắt hẳn là Tống Các an bài đến tìm Chiêm Đông Kình.
Cô rút từ dưới ghế ra một cái ống nhòm nhỏ, điều chỉnh tiêu cự rồi nhìn ra ngoài, quả nhiên, Chiêm Đông Kình rõ ràng đang ngồi trên chiếc xe có biển số kia đối diện cửa lớn.
Tô Lương Mạt gọi điện thoại di động cho hắn, không ở trong khu vực phủ sóng.
Cô lại vội vàng gọi điện thoại cho Tống Các, âm thanh của Tống Các gấp đến không kịp, Tô Lương Mạt chưa bao giờ thấy hắn như vậy, "Tô tiểu thư, cô mau nghĩ cách thông báo cho Kình thiếu."
"Nhưng ở cửa có người trông coi, rất khó trà trộn vào."
"Nếu vậy," Giọng điệu Tống Các cấp bách, "tôi lập tức dẫn người qua đó, nhưng từ đây đến Hồ Đông nhanh nhất cũng nửa tiếng, tôi nhớ trước kia đã dẫn cô qua chỗ đó, cũng đưa cô đi xem lối thoát hiểm, bên đó không có camera giám sát, nếu Kình thiếu thật sự ở Hồ Đông, vậy chỉ có thể ở căn phòng phía bắc tầng dưới cùng, bố cục bên trong cô còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ, căn phòng ở giữa nằm hướng bắc, bên cửa sổ bày một dãy sách."
"Đúng."
Tô Lương Mạt để ống nhòm xuống, "Tống Các, nhưng cho dù tôi có vào được căn phòng đó, cũng không chắc chắn có thể gặp được anh ấy nói chuyện, tôi phải làm thế nào mới có thể nhắc nhở anh ấy?"
"Tầng một tầng hai nhất định đều có hộ vệ, cô cần tìm cách tránh khỏi tất cả bọn họ." Tống Các đang ngồi trong xe đuổi đến đây, hắn rất nhanh ngắt điện thoại, Tô Lương Mạt đẩy cửa xe, mở cái rương phía sau liền thấy một cái túi nhỏ bên trong.
Đồ ở trong đều là do cô để trong xe để dự phòng.
Cô băng qua đường đi vòng ra đằng sau, bên ngoài tường gạch đỏ là một hàng cây đại thụ cao chọc trời, tường rào phía trên cứ mười phân lại có một cái gai dài đâm ra ngoài, nhưng chớ xem thường những thứ này, đặt chúng ở trên đó không phải chỉ là để dọa người. Tống Các đã từng nói, đây là lưới điện, đụng phải một chút có thể thiêu trụi người ta ngay tại chỗ.
Tô Lương Mạt đeo cái túi sau lưng, cành cây rất cao, căn bản leo không tới, đây là sân sau của tòa nhà, trồng rất nhiều cây nhãn hương, bóng người thưa thớt, ngay cả một hộ vệ cũng không có, đây cũng là lối đi duy nhất.
Cô lấy sợi dây thừng có gắn móc sắt quăng lên trên cành cây cao đến bốn năm mét, móc sắt theo quán tính rất nhanh cuộn thành hai vòng, Tô Lương Mạt đưa tay kéo, xác định có thể chịu được tải trọng mới leo lên trên.
Khí lực của cô yếu, giữa chân trơn trượt một cái còn bị vấp ngã, hai chân Tô Lương Mạt căng cứng đạp lên trên, thật vất vả mới leo được lên cây.
Cô thấy đau tay, nâng lên mới phát hiện cánh tay bị cọ xát rách da.
Cô thu lại sợi dây bỏ vào lại trong túi, Tô Lương Mạt vịn vào cành cây đứng người lên, cô bước chân lên trước hai bước thử dò xét, đoạn thân cây này cũng coi như vững chắc, hơn nữa cành lá tươi tốt, núp ở đây không bị ai phát hiện. Nhìn xuống dưới, từng cái gai nhọn ngay trước mắt phát ra ánh sáng rét lạnh, chỉ cần chân cô hơi nghiêng, thì có thể rơi thẳng xuống.
Thân cây vì chịu tải mà sà xuống, mũi chân gần như chạm vào tường rào, Tô Lương Mạt đạp xuống một cái, dựa theo lực đạo bắn ngược trở lại, cả người liền nhảy qua tường rào, độ cao bốn năm mét coi như vừa đủ, nhưng chân bị cành lá sum xuê vướng lấy, may mà ngã xuống không quá thảm thương, Tô Lương Mạt phủi ống quần dính đầy bụi đất. Nếu vừa rồi lúc nhảy xuống không kịp tránh, cô có khả năng đã ngã lên trên tường rào.
Tô Lương Mạt nghĩ lại mà sợ, cũng không nghĩ đến những chuyện khác, lập tức đứng dậy chạy vào bên trong.
Bờ tường phía bắc vì trải qua thời gian dài không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, liếc nhanh có thể nhìn ra vết ẩm mốc loang lổ, Tô Lương Mạt đi vào tìm căn phòng từ bên ngoài, cửa sổ đều là kiểu cửa cũ đẩy ra ngoài, căn phòng cuối cùng có một hàng giá sách ngăn chặn tầm mắt người ngoài.
Tô Lương Mạt kéo một quyển sách ra, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, một chiếc bàn dài bằng gỗ lim ngay giữa phòng, Chiêm Đông Kình ngồi đưa lưng về phía cô, đối diện là người đàn ông trung niên khá gầy.
Hai bên bàn dài mỗi bên có hơn mười hộ vệ, trên bàn có hai cái máy tính.
Tiếng Chiêm Đông Kình nói chuyện, cũng không phải rất rõ ràng, từng câu từng chữ thoát ra bên tai Tô Lương Mạt, cô căn bản không có cơ hội đến gần hay là nhắc nhở, cũng hiểu quy củ trên bàn đàm phán, nếu như cô cứ vậy xông vào, đối phương có thể trực tiếp bắn chết mình.
Liếc mắt thấy tình cảnh nơi này tùy thời đều có khả năng mất khống chế, Tô Lương Mạt thả quyển sách về lại chỗ cũ, cô đạp lên vách tường bên ngoài trèo vào căn phòng bên cạnh, đây là kho chứa đồ, Tô Lương Mạt theo cửa sổ mở rộng xoay người bò vào trong.
Thứ cô mang theo đều để lại, chỉ cầm theo khẩu súng.
Tô Lương Mạt mở hé cửa, từ cửa căn phòng bên cạnh có hai bóng người phản chiếu lên trên vách tường đối diện, cô đoán không sai, nhất định là có người canh chừng.
Tô Lương Mạt thất vọng không thôi, trong lòng lại nóng như lửa đốt, lúc này cô không có cách nào dựa vào người khác, tay Tô Lương Mạt đụng phải di động trong túi quần, cô móc ra nghiền ngẫm, liền nghĩ ra một ý, mặc kệ có được hay không cứ thử trước rồi nói sau.
Cô xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, mở nút ghi âm trong điện thoại di động, Tô Lương Mạt nói vào đó vài câu, sau đó phát đi phát lại nhiều lần.
Cô điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, sau đó đem điện thoại di động ném lên bàn trà trong phòng chứa đồ, di động đụng vào thủy tinh phát ra âm thanh bén nhọn, Tô Lương Mạt nhanh chóng lùi ra sau, chạy sang căn phòng bên kia.
Hộ vệ ở căn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng di động đuổi đến, tra xét một vòng cũng không phát hiện được ai, cầm lấy di động của Tô Lương Mạt quay về.
"Làm sao vậy?" Bên trong có người đặt câu hỏi.
Hộ vệ đi vào, "Ở căn phòng bên cạnh phát hiện cái điện thoại."
Chiêm Đông Kình ngẩng đầu, đập vào mắt là chiếc điện thoại màu hồng, hắn nhớ di động củaTô Lương Mạt chính là màu này.
Hắn đưa tay về phía hộ vệ, "Tôi xem một chút."
Bên trong điện thoại, một giọng nữ vẫn còn lặp đi lặp lại, "Có người tiết lộ bí mật, nguy hiểm. Có người tiết lộ bí mật, nguy hiểm..."
Đầu lông mày Chiêm Đông Kình dựng lên, thần sắc u ám không rõ, con ngươi âm lệ lướt qua cửa sổ, người phiên dịch ở phía đối diện tiến tới ngồi vào bên cạnh người đàn ông nói vài câu, sau đó ngẩng đầu nói, "Phan tiên sinh hỏi, xảy ra chuyện gì."
Chiêm Đông Kình duỗi tay trái ra, hắn cầm di động lên hướng bên ngoài chỉ chỉ, sau đó đẩy ghế sái bước đi ra ngoài.
Hộ vệ nói cho hắn biết di động là tìm thấy trong phòng chứa đồ, Chiêm Đông Kình đẩy cửa đi vào, bên trong vốn không một bóng người, hắn đi thẳng đến trước cửa sổ, đẩy cửa thò nửa người trên ra ngoài.
Tô Lương Mạt đang đứng trong một góc quan sát, nhìn thấy bóng dáng Chiêm Đông Kình, cô vội vã bước ra ngoài.
Người đàn ông cũng phát hiện, ngoắc tay ra hiệu bảo cô tiến đến.
"Em vào bằng cách nào?"
"Em có cách của em," Tô Lương Mạt đạp lên vách tường, chống người đứng lên, "Tống Các nói ở đây có nguy hiểm, bắt được một tên, hắn thú nhận tin tức bị tiết lộ ra ngoài."
Thân hình cao lớn thẳng tắp của Chiêm Đông Kình bị kéo thành một đường thật dài, dường như không có bất kỳ động tĩnh gì, ngược lại Tô Lương Mạt thì nôn nóng, "Anh có nghe em nói không?"
"Yên tâm đi, đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù thật sự có người kéo đến cũng đừng hòng xảy ra chuyện gì."
"Em thấy bộ dạng Tống Các rất gấp." Chiêm Đông Kình nói như mây trôi nước chảy, Tô Lương Mạt lại không có cách nào buông lỏng được.
Tay hắn cầm điện thoại di động hướng phía cô giơ lên, "Vào đây đi."
Cô giữ chặt tay Chiêm Đông Kình, bị hắn chặn ngang ôm vào trong.
"Thật sự không có chuyện gì sao?"
Chiêm Đông Kình dẫn cô đến trước cửa căn phòng bên cạnh, "Ở đây chờ tôi."
Tô Lương Mạt thấy hắn đi vào, ước chừng một phút, người ở bên trong lục tục đi ra ngoài, Chiêm Đông Kình giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Em đi dạo xung quanh một lát đi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đi."
"Bây giờ anh đi đâu?"
Chiêm Đông Kình chỉ chỉ trên lầu.
Hắn đi ra ngoài hai bước, lại quay người trả di động cho cô, "Chiêu độc như vậy cũng bị em nghĩ ra."
"Độc ở chỗ nào?"
Người đàn ông cong đôi môi lương bạc lên, Tô Lương Mạt thấy hắn đứng dậy đi lên tầng hai, bởi vì Chiêm Đông Kình phân phó, hộ vệ cũng không hạn chế hoạt động của cô, Tô Lương Mạt đi theo lên đến tầng hai, nhìn thấy đoàn người vào thư phòng.
Căn phòng kia Tống Các đã từng đưa cô đến, mặt tường ở hướng bắc nghe nói là dùng thuỷ tinh chống đạn đúc thành, hơn nữa hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Tô Lương Mạt nhìn thấy có người kéo tấm màn đen bên trong lại, cô đi đến trước bức tường, xuyên qua lỗ hổng chừng năm phân chưa kéo hết có thể nhìn thấy rõ ràng hình hình bên trong, Chiêm Đông Kình chắc là nghe lời của cô đổi chỗ giao dịch.
Ngồi đối diện Chiêm Đông Kình không phải là người Trung Quốc, Tô Lương Mạt thấy mỗi câu mỗi chữ nói ra đều phải thông qua phiên dịch, vì vậy tiến độ rất chậm, Chiêm Đông Kình trong thời gian chờ đợi trên mặt bày ra vẻ thờ ơ, chỉ có điều Tô Lương Mạt biết rõ động tác này của hắn, chỉ một chút là có thể phân biệt được.
Sau lưng có người đi qua, Tô Lương Mạt quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay cầm cái khay, phía trên có mấy ly rượu.
Hắn đi tới cửa, hộ vệ lục soát khắp người, xác định tất cả đều bình thường lúc này mới cho vào.
Tô Lương Mạt nhìn người đàn ông đi vào, góc độ này của cô vừa hay nhìn thấy hắn giấu thứ gì đó trong tay phải dưới cái khay, Tô Lương Mạt nhìn chăm chú, rõ ràng là khẩu súng!
Cô hoảng hồn đến biến sắc, hai tay dùng sức đánh lên trên mặt tường, "Cẩn thận!"
Người bên trong không hề đề phòng, mắt Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hình như đàm phán đang tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, tay hắn gõ thật nhanh một dãy số muốn thực hiện chuyển khoản.
Tên đàn ông đưa ly rượu cho người đối diện Chiêm Đông Kình, ánh mắt sát khí nhìn về phía Chiêm Đông Kình lập tức nổi lên tia giết chóc.
Tô Lương Mạt đập hai tay đến đỏ bừng, "Cẩn thận, hắn có súng!"
Cô còn chưa dứt lời, đã vội vàng chạy ra cửa, hai gã hộ vệ kia thấy cô đưa tay định cản lại, Tô Lương Mạt nghe thấy âm thanh của mình như sắp khóc, "Cẩn thận, hắn có súng!"
Thời điểm lời nói của cô mới phát ra một nửa, tay phải để dưới cái khay của tên đàn ông đã cầm súng đưa lên.
Bất quá chỉ có thời gian mười giây để phản ứng, Chiêm Đông Kình tựa hồ ngay cả tránh né cũng không có cơ hội.
Tô Lương Mạt đưa tay sờ đến báng súng trong túi xách, cánh tay cô duỗi thẳng, một chút thời gian suy tính cũng không có, cô có thể cảm nhận rõ ràng tay mình đang run rẩy, cô sợ một phát này bắn không trúng, đột nhiên lại hối hận bình thường mình không chuyên tâm luyện tập, trong đầu loạn như muốn nổ tung. Tay cô chỉ dùng sức ấn xuống một cái, "đoàng" một tiếng giống như sấm sét dội xuống, hộ vệ đứng bên cạnh dừng động tác rút súng, nhìn vào bên trong, mới phát hiện người trúng đạn chỉ là tên râu ria không quan trọng.
Tô Lương Mạt nhìn người đàn ông ngã xuống, máu văng tung tóe ra ngoài dính lên mặt bàn bên cạnh, hàm răng cô phát run, cô giết người!
Hiện trường một mảng hỗn loạn, người đàn ông đối diện Chiêm Đông Kình lập tức đứng dậy, hộ vệ ở cửa nhanh chóng phản ứng, tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Lương Mạt đè cô xuống đất.
Bả vai đau như bị trật khớp, tầm mắt Tô Lương Mạt bị một đám người cản trở, vẻ mặt cô hoảng hốt, trong đầu toàn là cảnh tượng người đàn ông dính đầy máu ngã xuống đất, cô giết người...!
"Không được nhúc nhích!"
Hai chân Tô Lương Mạt quỳ trên mặt đất, dù không bị người đè ép, cô lúc này cũng không còn khí lực đứng dậy.
Một hồi tiếng bước chân đi đến trước mặt cô, cô nghe thấy âm thanh giận dữ mắng mỏ của Chiêm Đông Kình, nhưng cụ thể nói cái gì cô không nghe được, hai gã hộ vệ kia vội vàng buông tay cô ra, ngay sau đó một cỗ lực mạnh mẽ kéo cô dậy.
"Không sao rồi." Chiêm Đông Kình vỗ nhẹ mặt Tô Lương Mạt.
Cô nửa buổi cũng chưa định thần lại, giống như dây đàn căng thẳng đột nhiên bị cắt đứt, toàn thân vô lực, miệng dây đàn bị đứt gãy khoét vào trong tim, môi Tô Lương Mạt tái nhợt, cô ngẩng đầu lên, trong mắt dè dặt cất giấu hy vọng, "Không chết, phải không?"
Ánh mắt Chiêm Đông Kình lạnh lùng, bóng dáng cao lớn hoàn toàn chặn hết ồn ào phía sau lưng, "Em xuống dưới trước đợi tôi."
"Không chết, phải không? Em chỉ là bắn trúng chỗ khác đúng không?" Cô không muốn giết người, đây hoàn toàn khác với thế giới của cô, Tô Lương Mạt hiện tại cũng không nhớ nổi một phát này cô làm sao mà bắn ra.
Chiêm Đông Kình ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh đi đến, "Đưa cô ấy xuống lầu."
"Vâng."
Người nọ tiến lên đỡ cánh tay Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình tránh đi tầm mắt của cô đứng dậy trở lại căn phòng.
Có người đem cánh cửa nặng nề kia đóng lại, Tô Lương Mạt giống như cái tượng gỗ đi theo hộ vệ xuống lầu, Chiêm Đông Kình đi đến trước mặt tên đàn ông kia, kỳ thật Tô Lương Mạt chỉ bắn trúng vai hắn mà thôi, không chết được.
Chiêm Đông Kình đá đá chân, mọi người trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ còn có hắn và người đàm phán còn lại.
Chiêm Đông Kình rút súng cách âm ra, họng súng nhắm ngay ngực người đàn ông.
Im hơi lặng tiếng, giống như là bắn vào cái gối mềm.
Tô Lương Mạt ngồi trên ghế sofa, hai tay che mặt, trong mũi đầy mùi máu tươi, thật ra chỉ là ảnh hưởng tâm lý mà thôi, tay cô không dính một giọt máu nào, không thể nào có mùi máu.
Đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cô kinh hãi đứng phắt dậy, trên mặt đầy vẻ phức tạp.
Hai gã hộ vệ mang một người xuống lầu, nhìn động tác này liền biết người kia lành ít dữ nhiều, Tô Lương Mạt sợ hãi đi về phía trước, ngay cả đầu gối đụng phải bàn trà cũng không thấy đau.
Trong lòng hoảng sợ cực độ, nhưng lại không thể chất chứa hy vọng, thương pháp của cô rất tệ, làm sao một phát súng có thể lấy mạng được? Cô đứng trong phòng khách rộng rãi nghiêm ngặt, nhìn hai người bước từng bước đến gần, Tô Lương Mạt run rẩy mở miệng, "Hắn..."
"Chết, bắn trúng ngực, thực dứt khoác!"
Tô Lương Mạt một hồi choáng váng, ở cổ họng trào lên một cỗ buồn nôn khó chịu, toàn thân cô lạnh buốt, mắt nhìn hai người mang hắn đi.
Trên người tên đàn ông đắp miếng vải đen, hai cánh tay vô lực buông thỏng bên người.
Lồng ngực Tô Lương Mạt buồn bực khó chịu, ngầng đầu nhìn thấy Chiêm Đông Kình đang đi xuống tầng dưới, cô khó chịu nói không ra lời, trên mặt Chiêm Đông Kình không biểu hiện gì rõ ràng, hắn từ xa liền nhìn thấy Tô Lương Mạt đứng thất thần, đầu vai cô đơn cắt giảm ánh mắt trời ấm áp, Chiêm Đông Kình đưa tay lôi cô về phía mình.
Tô Lương Mạt dường như còn chưa từ bỏ ý định, "Em giết người?"
Ánh mắt như vậy, thật bất lực, Chiêm Đông Kình nhìn vào mắt đều cảm thấy cô như muốn sụp đổ, hắn có một chút không đành lòng, nhưng lại gỡ bỏ thoáng cười, "Lương Mạt, thương pháp của em thật là tinh chuẩn, nếu không phải em rút súng ra..."
Lỗ tai Tô Lương Mạt ong ong, giống như có dị vật chui vào, Chiêm Đông Kình nhìn thấy vành mắt cô ửng hồng, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
Tống Các cũng ở bên ngoài dạy cô, Tô Lương Mạt cũng coi như chịu khó, động tác so với lúc trước đã thuần thục hơn không ít, dù sao đối với mục tiêu cũng không quá áp lực, để bản thân tập trung tinh thần là được.
Chiêm Đông Kình ngồi ở chiếc bàn dài phía sau, con mắt nheo lại nhìn chằm chằm bóng dáng phía trước.
Tống Các mở chai nước khoáng, "Chuyện ngài phân phó tôi sẽ tận lực sắp xếp tốt."
Chiêm Đông Kình giống như không nghe thấy, ngón tay gõ gõ mép bàn phát ra âm thanh tuần tự, hắn như có điều suy nghĩ, Tống Các đưa mắt nhìn rồi cũng không làm phiền nữa.
Tô Lương Mạt để súng xuống, Chiêm Đông Kình đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nâng tay của cô lên, đầu ngón tay đặt lên ngón trỏ của cô, để súng hướng thẳng, "Thế nào lại không tập trung?"
"Không thú vị, nhàm chán." Cô học là được rồi, lại không cần luyện thành thiện xạ.
"Chuyên tâm một chút." Chiêm Đông Kình đưa cô nhắm vào mục tiêu phía trước, Tô Lương Mạt chỉ đành nín thở tập trung.
"Sau này nếu như thật sự gặp trường hợp phải dùng súng, em muốn luyện cũng không kịp nữa."
"Đoàng" một tiếng, trúng ngay vòng số mười.
Ngón tay Tô Lương Mạt khẽ run, "Em chỉ cần có thể phòng thân là được rồi."
"Nếu ngày nào đó có người muốn mạng của em, không phải hắn chết thì là em chết đấy?" Mặt Chiêm Đông Kình dán chặt bên gò má Tô Lương Mạt, hơi thở lành lạnh phả lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp đánh vào tận đáy lòng cô.
"Em không nghĩ xa như vậy."
"Những chuyện này phải nghĩ, như tình huống của Vệ Tắc vậy, có cho em thời gian suy nghĩ không?" Chiêm Đông Kình hất mặt nhìn cô.
Cánh tay đã hạ xuống của Tô Lương Mạt lại nâng lên lần nữa, "Em luyện thật giỏi, được chưa?"
Ngón tay trắng nõn của cô cùng nòng súng đen bóng tạo nên đối lập rõ rệt, Chiêm Đông Kình ôm sát bên eo cô, nhìn xem Tô Lương Mạt bóp cò.
***
Đêm lạnh như nước, ánh trăng rơi vãi loang lổ trên thành bể bơi, phản chiếu thành ánh sáng bảy màu lấp lánh thẳng lên tầng hai trống trải ở phía nam.
Ngón tay Tô Uyển bôi ít thuốc mỡ thoa lên miệng vết thương của người đàn ông, gương mặt tuấn tú của Lưu Giản vùi sâu vào gối, có lẽ cô quá dùng sức, người đàn ông khẽ nhíu mày, cổ họng phát ra tiếng rên, Tô Uyển vội vàng rụt tay lại, "Làm đau rồi sao?"
Lưu Giản chậm rãi mở mắt, con ngươi chuyển lên mặt Tô Uyển, gương mặt này dưới ánh đèn lờ mờ vô thức cùng gương mặt của Tô Lương Mạt chồng chéo lên nhau, đúng rồi, cô nàng kia nói hắn thế nào nhỉ? Lưu manh giả dạng cảnh sát? Còn phỉ hắn.
Lưu Giản đưa tay kéo một cái, cánh tay chống đỡ thân thể đè ép Tô Uyển, cô ta không dám động đậy, "Coi chừng vết thương của anh, không đau sao?"
Hắn cởi bỏ dây lưng áo tắm của cô, lòng bàn tay thô ráp thuận theo chân cô trượt lên, xương quai xanh của cô hiện ra, tay Lưu Giản rơi xuống trước ngực Tô Uyển, hai ngón tay kẹp chặt sau đó bóp một phát, không phải nói phụ nữ có thể bóp ra nước sao? Hắn cũng muốn thử xem. (Chipchip: Này thì gọi anh là "Giản thú" cũng chẳng sai T-T)
Tô Uyển chịu đựng đau đớn, Lưu Giản có loại sở thích này, ra tay không biết nặng nhẹ, mỗi lần dấu vết trên người đều để đến hai ngày cũng không thể biến mất.
Hắn cắn Tô Uyển một cái, hung hăng, giống như đang phát tiết, hắn năm lần bảy lượt để Tô Lương Mạt chạy thoát, không phải hắn không trị được cô, mà là hắn chọn cách cho cô cơ hội này.
"Nhẹ một chút," Tô Uyển chịu không nổi cầu xin, "ngày mai em còn phải về nhà."
Lưu Giản vốn cũng không thèm để ý, tay chuyển qua bên eo cô lại nhẹ nhàng xoa nắn, thân thể cô một hồi run rẩy, dấu vết màu xanh hồng ở trên da xuất hiện càng lúc càng nhiều như đóa hoa nhỏ.
Tô Uyển không biết tại sao lại yêu Lưu Giản, không phải là mê luyến, càng không phải vì tiền của hắn, chỉ là yêu.
Cô ta từ khi học tiểu học cuộc sống đã được lên kế hoạch đầy đủ, bao gồm tiếp tục học cái gì, lựa chọn công việc gì, không giống Tô Lương Mạt, đeo trên lưng một cái túi là có thể ra khỏi nhà, ngay cả Tô Khang cũng không dám làm trái với ý nguyện của cô để cô tự mình lựa chọn công việc.
Đây chính là sự khác biệt của bọn họ, Tô Lương Mạt nổi loạn từ trong cốt tủy, mà Tô Uyển, cô ta kiêu ngạo, nhưng từ nhỏ trong mắt người khác chính là cô gái ngoan ngoãn, cho rằng cô ta tất nhiên là có tiền đồ.
Nhưng chính vì như vậy, người đàn ông xấu lại có khả năng thu hút cô ta, làm cô ta lún vào thật sâu không cách nào tự kiềm chế.
"Giản."
Người đàn ông hừ nhẹ, xem như đáp lại.
"Để em luôn ở bên cạnh anh nhé, em nguyện ý."
Lưu Giản không nói nữa, có nguyện ý hay không không phải do cô ta quyết định.
***
Tô Lương Mạt bên kia, từ sau chuyện lần trước, thái độ của Hàn Tăng cùng Tống Các đối với cô đều có chỗ thay đổi, đặc biệt là Hàn Tăng, dù không đến mức nhiệt tình, nhưng cũng không nói những lời ác ý.
Tô Lương Mạt đứng trên sân thượng tầng hai, nhìn đoàn xe chậm rãi đi ra cổng, một hàng bóng cây che giấu thân xe màu đen, ước chừng khoảng hai mươi chiếc xe, xem ra Chiêm Đông Kình phải gọi là "đại thương nhân".
Cô đứng trên sân thượng một lúc, định đi xuống sân ở dưới lầu.
Mới ra đến cửa, liền thấy Tống Các vội vội vàng vàng từ bên ngoài tiến vào, "Kình thiếu đâu?"
Tô Lương Mạt đứng im trước cây trụ ngọc lan trắng La Mã, "Đi ra ngoài, anh không biết sao?"
Sắc mặt Tống Các đông cứng, Tô Lương Mạt thấy hắn giống như có việc gấp, "Anh gọi điện thoại cho anh ấy đi."
"Đã ngắt hết tất cả liên lạc rồi."
Tống Các cầm di động gõ gõ lên trán, Tô Lương Mạt nhịn không được mở miệng, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Giao dịch lần này có thể gặp nguy hiểm, tôi cũng không chắc chắn, Hàn Tăng vừa mới cạy miệng một tên, đối phương nói có người tiết lộ bí mật, tôi nhất định phải đến đó trước thông báo cho lão Đại."
Tô Lương Mạt không khỏi nhíu mày, giao dịch lớn như vậy Chiêm Đông Kình sẽ phải mang theo Tống Các, "Anh không biết địa điểm giao dịch sao?"
"Không biết, Kình thiếu tự mình dẫn người đến đó, tôi với Hàn Tăng phụ trách chuyện sổ sách trong công ty." Tống Các không có thời gian giải thích với cô, "Tôi dẫn người ra ngoài tìm xem."
Tô Lương Mạt cũng bắt đầu hoảng hốt, "Anh ấy bình thường sẽ đi đâu?"
"Có khả năng ở hai nơi," Tống Các nhìn thời gian, mắt không khỏi quét về phía Tô Lương Mạt, "nếu như vào bên trong, chúng ta muốn đi vào sẽ rất khó, tôi xem chừng thời gian nhất định là không kịp."
"Vậy thì chia nhau đi tìm," Trước mắt Tô Lương Mạt bị ánh mặt trời rọi vào đến mê muội hoàn toàn không có cách nào mở ra được, "Tống Các, nếu tên kia nói đúng sự thật, có phải sự việc rất nghiêm trọng hay không?"
Tống Các gật đầu, "Đúng."
Tô Lương Mạt không hỏi nhiều thêm nữa, Tống Các nói nghiêm trọng, chính là nghiêm trọng.
Tống Các bước xuống thềm đá, xoay người lại nhìn Tô Lương Mạt nói, "Tôi bây giờ liền dẫn người đi tìm, tôi sẽ sắp xếp người đến Hồ Đông, nhưng khả năng ở bên kia chắc không lớn, cô ở lại đây chờ tin tức đi."
"Hàn Tăng đâu, hễ có một chút cơ hội chúng ta cũng không nên xem thường."
"Khả năng ở Hồ Đông cơ bản là không lớn, lần này giao dịch lớn, không thể nào chọn địa điểm như vậy, nhưng tôi cũng sẽ sắp xếp người qua đó, Hàn Tăng đi cùng với tôi." Tống Các nói xong, người đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Tô Lương Mạt.
Cô gần như không chút do dự chạy vọt lên lầu, đem súng để trên tủ đầu giường nhét vào túi xách sau rồi sải bước chạy ra ngoài.
Tô Lương Mạt biết Hồ Đông, lúc trước Tống Các đã từng đưa cô đến, cô đạp chân ga tăng tốc, trong lòng nóng như chảo lửa, nhiều hơn nữa là giày vò thống khổ, không nói ra hết nôn nóng cùng lo lắng.
Cô nhất thời không hiểu tại sao lại có loại cảm giác này, tay cầm vô lăng càng nắm chặt, có lẽ là người cùng sống chung một chỗ, nên mới không muốn hắn xảy ra chuyện, Tô Lương Mạt dưới tình thế cấp bách tìm được lý do như vậy, nói cách khác, cô thật sự không có cách nào giải thích được lo lắng không thể khống chế được này rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Tô Lương Mạt rất nhanh đã đến Hồ Đông, thật ra chính là một tòa nhà cũ hơn trăm năm tuổi vẫn còn lưu lại, trải qua tu sửa, bây giờ đã rực rỡ hẳn lên, đứng sừng sững cạnh vườn cây khổng lồ, chiếm diện tích khá lớn, cô nhìn thấy đằng trước rất nhiều xe con bị ngăn bên ngoài cửa sắt nặng nề, xuyên qua song sắt màu đen, còn có thể thấy nhìn thấy vài chiếc xe sang trọng ở sân trong.
Tô Lương Mạt dừng xe ở chỗ đầu đường khá kín đáo, những chiếc xe kia ắt hẳn là Tống Các an bài đến tìm Chiêm Đông Kình.
Cô rút từ dưới ghế ra một cái ống nhòm nhỏ, điều chỉnh tiêu cự rồi nhìn ra ngoài, quả nhiên, Chiêm Đông Kình rõ ràng đang ngồi trên chiếc xe có biển số kia đối diện cửa lớn.
Tô Lương Mạt gọi điện thoại di động cho hắn, không ở trong khu vực phủ sóng.
Cô lại vội vàng gọi điện thoại cho Tống Các, âm thanh của Tống Các gấp đến không kịp, Tô Lương Mạt chưa bao giờ thấy hắn như vậy, "Tô tiểu thư, cô mau nghĩ cách thông báo cho Kình thiếu."
"Nhưng ở cửa có người trông coi, rất khó trà trộn vào."
"Nếu vậy," Giọng điệu Tống Các cấp bách, "tôi lập tức dẫn người qua đó, nhưng từ đây đến Hồ Đông nhanh nhất cũng nửa tiếng, tôi nhớ trước kia đã dẫn cô qua chỗ đó, cũng đưa cô đi xem lối thoát hiểm, bên đó không có camera giám sát, nếu Kình thiếu thật sự ở Hồ Đông, vậy chỉ có thể ở căn phòng phía bắc tầng dưới cùng, bố cục bên trong cô còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ, căn phòng ở giữa nằm hướng bắc, bên cửa sổ bày một dãy sách."
"Đúng."
Tô Lương Mạt để ống nhòm xuống, "Tống Các, nhưng cho dù tôi có vào được căn phòng đó, cũng không chắc chắn có thể gặp được anh ấy nói chuyện, tôi phải làm thế nào mới có thể nhắc nhở anh ấy?"
"Tầng một tầng hai nhất định đều có hộ vệ, cô cần tìm cách tránh khỏi tất cả bọn họ." Tống Các đang ngồi trong xe đuổi đến đây, hắn rất nhanh ngắt điện thoại, Tô Lương Mạt đẩy cửa xe, mở cái rương phía sau liền thấy một cái túi nhỏ bên trong.
Đồ ở trong đều là do cô để trong xe để dự phòng.
Cô băng qua đường đi vòng ra đằng sau, bên ngoài tường gạch đỏ là một hàng cây đại thụ cao chọc trời, tường rào phía trên cứ mười phân lại có một cái gai dài đâm ra ngoài, nhưng chớ xem thường những thứ này, đặt chúng ở trên đó không phải chỉ là để dọa người. Tống Các đã từng nói, đây là lưới điện, đụng phải một chút có thể thiêu trụi người ta ngay tại chỗ.
Tô Lương Mạt đeo cái túi sau lưng, cành cây rất cao, căn bản leo không tới, đây là sân sau của tòa nhà, trồng rất nhiều cây nhãn hương, bóng người thưa thớt, ngay cả một hộ vệ cũng không có, đây cũng là lối đi duy nhất.
Cô lấy sợi dây thừng có gắn móc sắt quăng lên trên cành cây cao đến bốn năm mét, móc sắt theo quán tính rất nhanh cuộn thành hai vòng, Tô Lương Mạt đưa tay kéo, xác định có thể chịu được tải trọng mới leo lên trên.
Khí lực của cô yếu, giữa chân trơn trượt một cái còn bị vấp ngã, hai chân Tô Lương Mạt căng cứng đạp lên trên, thật vất vả mới leo được lên cây.
Cô thấy đau tay, nâng lên mới phát hiện cánh tay bị cọ xát rách da.
Cô thu lại sợi dây bỏ vào lại trong túi, Tô Lương Mạt vịn vào cành cây đứng người lên, cô bước chân lên trước hai bước thử dò xét, đoạn thân cây này cũng coi như vững chắc, hơn nữa cành lá tươi tốt, núp ở đây không bị ai phát hiện. Nhìn xuống dưới, từng cái gai nhọn ngay trước mắt phát ra ánh sáng rét lạnh, chỉ cần chân cô hơi nghiêng, thì có thể rơi thẳng xuống.
Thân cây vì chịu tải mà sà xuống, mũi chân gần như chạm vào tường rào, Tô Lương Mạt đạp xuống một cái, dựa theo lực đạo bắn ngược trở lại, cả người liền nhảy qua tường rào, độ cao bốn năm mét coi như vừa đủ, nhưng chân bị cành lá sum xuê vướng lấy, may mà ngã xuống không quá thảm thương, Tô Lương Mạt phủi ống quần dính đầy bụi đất. Nếu vừa rồi lúc nhảy xuống không kịp tránh, cô có khả năng đã ngã lên trên tường rào.
Tô Lương Mạt nghĩ lại mà sợ, cũng không nghĩ đến những chuyện khác, lập tức đứng dậy chạy vào bên trong.
Bờ tường phía bắc vì trải qua thời gian dài không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, liếc nhanh có thể nhìn ra vết ẩm mốc loang lổ, Tô Lương Mạt đi vào tìm căn phòng từ bên ngoài, cửa sổ đều là kiểu cửa cũ đẩy ra ngoài, căn phòng cuối cùng có một hàng giá sách ngăn chặn tầm mắt người ngoài.
Tô Lương Mạt kéo một quyển sách ra, xuyên qua khe hở nhìn vào bên trong, một chiếc bàn dài bằng gỗ lim ngay giữa phòng, Chiêm Đông Kình ngồi đưa lưng về phía cô, đối diện là người đàn ông trung niên khá gầy.
Hai bên bàn dài mỗi bên có hơn mười hộ vệ, trên bàn có hai cái máy tính.
Tiếng Chiêm Đông Kình nói chuyện, cũng không phải rất rõ ràng, từng câu từng chữ thoát ra bên tai Tô Lương Mạt, cô căn bản không có cơ hội đến gần hay là nhắc nhở, cũng hiểu quy củ trên bàn đàm phán, nếu như cô cứ vậy xông vào, đối phương có thể trực tiếp bắn chết mình.
Liếc mắt thấy tình cảnh nơi này tùy thời đều có khả năng mất khống chế, Tô Lương Mạt thả quyển sách về lại chỗ cũ, cô đạp lên vách tường bên ngoài trèo vào căn phòng bên cạnh, đây là kho chứa đồ, Tô Lương Mạt theo cửa sổ mở rộng xoay người bò vào trong.
Thứ cô mang theo đều để lại, chỉ cầm theo khẩu súng.
Tô Lương Mạt mở hé cửa, từ cửa căn phòng bên cạnh có hai bóng người phản chiếu lên trên vách tường đối diện, cô đoán không sai, nhất định là có người canh chừng.
Tô Lương Mạt thất vọng không thôi, trong lòng lại nóng như lửa đốt, lúc này cô không có cách nào dựa vào người khác, tay Tô Lương Mạt đụng phải di động trong túi quần, cô móc ra nghiền ngẫm, liền nghĩ ra một ý, mặc kệ có được hay không cứ thử trước rồi nói sau.
Cô xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, mở nút ghi âm trong điện thoại di động, Tô Lương Mạt nói vào đó vài câu, sau đó phát đi phát lại nhiều lần.
Cô điều chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, sau đó đem điện thoại di động ném lên bàn trà trong phòng chứa đồ, di động đụng vào thủy tinh phát ra âm thanh bén nhọn, Tô Lương Mạt nhanh chóng lùi ra sau, chạy sang căn phòng bên kia.
Hộ vệ ở căn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng di động đuổi đến, tra xét một vòng cũng không phát hiện được ai, cầm lấy di động của Tô Lương Mạt quay về.
"Làm sao vậy?" Bên trong có người đặt câu hỏi.
Hộ vệ đi vào, "Ở căn phòng bên cạnh phát hiện cái điện thoại."
Chiêm Đông Kình ngẩng đầu, đập vào mắt là chiếc điện thoại màu hồng, hắn nhớ di động củaTô Lương Mạt chính là màu này.
Hắn đưa tay về phía hộ vệ, "Tôi xem một chút."
Bên trong điện thoại, một giọng nữ vẫn còn lặp đi lặp lại, "Có người tiết lộ bí mật, nguy hiểm. Có người tiết lộ bí mật, nguy hiểm..."
Đầu lông mày Chiêm Đông Kình dựng lên, thần sắc u ám không rõ, con ngươi âm lệ lướt qua cửa sổ, người phiên dịch ở phía đối diện tiến tới ngồi vào bên cạnh người đàn ông nói vài câu, sau đó ngẩng đầu nói, "Phan tiên sinh hỏi, xảy ra chuyện gì."
Chiêm Đông Kình duỗi tay trái ra, hắn cầm di động lên hướng bên ngoài chỉ chỉ, sau đó đẩy ghế sái bước đi ra ngoài.
Hộ vệ nói cho hắn biết di động là tìm thấy trong phòng chứa đồ, Chiêm Đông Kình đẩy cửa đi vào, bên trong vốn không một bóng người, hắn đi thẳng đến trước cửa sổ, đẩy cửa thò nửa người trên ra ngoài.
Tô Lương Mạt đang đứng trong một góc quan sát, nhìn thấy bóng dáng Chiêm Đông Kình, cô vội vã bước ra ngoài.
Người đàn ông cũng phát hiện, ngoắc tay ra hiệu bảo cô tiến đến.
"Em vào bằng cách nào?"
"Em có cách của em," Tô Lương Mạt đạp lên vách tường, chống người đứng lên, "Tống Các nói ở đây có nguy hiểm, bắt được một tên, hắn thú nhận tin tức bị tiết lộ ra ngoài."
Thân hình cao lớn thẳng tắp của Chiêm Đông Kình bị kéo thành một đường thật dài, dường như không có bất kỳ động tĩnh gì, ngược lại Tô Lương Mạt thì nôn nóng, "Anh có nghe em nói không?"
"Yên tâm đi, đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù thật sự có người kéo đến cũng đừng hòng xảy ra chuyện gì."
"Em thấy bộ dạng Tống Các rất gấp." Chiêm Đông Kình nói như mây trôi nước chảy, Tô Lương Mạt lại không có cách nào buông lỏng được.
Tay hắn cầm điện thoại di động hướng phía cô giơ lên, "Vào đây đi."
Cô giữ chặt tay Chiêm Đông Kình, bị hắn chặn ngang ôm vào trong.
"Thật sự không có chuyện gì sao?"
Chiêm Đông Kình dẫn cô đến trước cửa căn phòng bên cạnh, "Ở đây chờ tôi."
Tô Lương Mạt thấy hắn đi vào, ước chừng một phút, người ở bên trong lục tục đi ra ngoài, Chiêm Đông Kình giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Em đi dạo xung quanh một lát đi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đi."
"Bây giờ anh đi đâu?"
Chiêm Đông Kình chỉ chỉ trên lầu.
Hắn đi ra ngoài hai bước, lại quay người trả di động cho cô, "Chiêu độc như vậy cũng bị em nghĩ ra."
"Độc ở chỗ nào?"
Người đàn ông cong đôi môi lương bạc lên, Tô Lương Mạt thấy hắn đứng dậy đi lên tầng hai, bởi vì Chiêm Đông Kình phân phó, hộ vệ cũng không hạn chế hoạt động của cô, Tô Lương Mạt đi theo lên đến tầng hai, nhìn thấy đoàn người vào thư phòng.
Căn phòng kia Tống Các đã từng đưa cô đến, mặt tường ở hướng bắc nghe nói là dùng thuỷ tinh chống đạn đúc thành, hơn nữa hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Tô Lương Mạt nhìn thấy có người kéo tấm màn đen bên trong lại, cô đi đến trước bức tường, xuyên qua lỗ hổng chừng năm phân chưa kéo hết có thể nhìn thấy rõ ràng hình hình bên trong, Chiêm Đông Kình chắc là nghe lời của cô đổi chỗ giao dịch.
Ngồi đối diện Chiêm Đông Kình không phải là người Trung Quốc, Tô Lương Mạt thấy mỗi câu mỗi chữ nói ra đều phải thông qua phiên dịch, vì vậy tiến độ rất chậm, Chiêm Đông Kình trong thời gian chờ đợi trên mặt bày ra vẻ thờ ơ, chỉ có điều Tô Lương Mạt biết rõ động tác này của hắn, chỉ một chút là có thể phân biệt được.
Sau lưng có người đi qua, Tô Lương Mạt quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay cầm cái khay, phía trên có mấy ly rượu.
Hắn đi tới cửa, hộ vệ lục soát khắp người, xác định tất cả đều bình thường lúc này mới cho vào.
Tô Lương Mạt nhìn người đàn ông đi vào, góc độ này của cô vừa hay nhìn thấy hắn giấu thứ gì đó trong tay phải dưới cái khay, Tô Lương Mạt nhìn chăm chú, rõ ràng là khẩu súng!
Cô hoảng hồn đến biến sắc, hai tay dùng sức đánh lên trên mặt tường, "Cẩn thận!"
Người bên trong không hề đề phòng, mắt Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hình như đàm phán đang tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, tay hắn gõ thật nhanh một dãy số muốn thực hiện chuyển khoản.
Tên đàn ông đưa ly rượu cho người đối diện Chiêm Đông Kình, ánh mắt sát khí nhìn về phía Chiêm Đông Kình lập tức nổi lên tia giết chóc.
Tô Lương Mạt đập hai tay đến đỏ bừng, "Cẩn thận, hắn có súng!"
Cô còn chưa dứt lời, đã vội vàng chạy ra cửa, hai gã hộ vệ kia thấy cô đưa tay định cản lại, Tô Lương Mạt nghe thấy âm thanh của mình như sắp khóc, "Cẩn thận, hắn có súng!"
Thời điểm lời nói của cô mới phát ra một nửa, tay phải để dưới cái khay của tên đàn ông đã cầm súng đưa lên.
Bất quá chỉ có thời gian mười giây để phản ứng, Chiêm Đông Kình tựa hồ ngay cả tránh né cũng không có cơ hội.
Tô Lương Mạt đưa tay sờ đến báng súng trong túi xách, cánh tay cô duỗi thẳng, một chút thời gian suy tính cũng không có, cô có thể cảm nhận rõ ràng tay mình đang run rẩy, cô sợ một phát này bắn không trúng, đột nhiên lại hối hận bình thường mình không chuyên tâm luyện tập, trong đầu loạn như muốn nổ tung. Tay cô chỉ dùng sức ấn xuống một cái, "đoàng" một tiếng giống như sấm sét dội xuống, hộ vệ đứng bên cạnh dừng động tác rút súng, nhìn vào bên trong, mới phát hiện người trúng đạn chỉ là tên râu ria không quan trọng.
Tô Lương Mạt nhìn người đàn ông ngã xuống, máu văng tung tóe ra ngoài dính lên mặt bàn bên cạnh, hàm răng cô phát run, cô giết người!
Hiện trường một mảng hỗn loạn, người đàn ông đối diện Chiêm Đông Kình lập tức đứng dậy, hộ vệ ở cửa nhanh chóng phản ứng, tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Lương Mạt đè cô xuống đất.
Bả vai đau như bị trật khớp, tầm mắt Tô Lương Mạt bị một đám người cản trở, vẻ mặt cô hoảng hốt, trong đầu toàn là cảnh tượng người đàn ông dính đầy máu ngã xuống đất, cô giết người...!
"Không được nhúc nhích!"
Hai chân Tô Lương Mạt quỳ trên mặt đất, dù không bị người đè ép, cô lúc này cũng không còn khí lực đứng dậy.
Một hồi tiếng bước chân đi đến trước mặt cô, cô nghe thấy âm thanh giận dữ mắng mỏ của Chiêm Đông Kình, nhưng cụ thể nói cái gì cô không nghe được, hai gã hộ vệ kia vội vàng buông tay cô ra, ngay sau đó một cỗ lực mạnh mẽ kéo cô dậy.
"Không sao rồi." Chiêm Đông Kình vỗ nhẹ mặt Tô Lương Mạt.
Cô nửa buổi cũng chưa định thần lại, giống như dây đàn căng thẳng đột nhiên bị cắt đứt, toàn thân vô lực, miệng dây đàn bị đứt gãy khoét vào trong tim, môi Tô Lương Mạt tái nhợt, cô ngẩng đầu lên, trong mắt dè dặt cất giấu hy vọng, "Không chết, phải không?"
Ánh mắt Chiêm Đông Kình lạnh lùng, bóng dáng cao lớn hoàn toàn chặn hết ồn ào phía sau lưng, "Em xuống dưới trước đợi tôi."
"Không chết, phải không? Em chỉ là bắn trúng chỗ khác đúng không?" Cô không muốn giết người, đây hoàn toàn khác với thế giới của cô, Tô Lương Mạt hiện tại cũng không nhớ nổi một phát này cô làm sao mà bắn ra.
Chiêm Đông Kình ra hiệu cho hộ vệ bên cạnh đi đến, "Đưa cô ấy xuống lầu."
"Vâng."
Người nọ tiến lên đỡ cánh tay Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình tránh đi tầm mắt của cô đứng dậy trở lại căn phòng.
Có người đem cánh cửa nặng nề kia đóng lại, Tô Lương Mạt giống như cái tượng gỗ đi theo hộ vệ xuống lầu, Chiêm Đông Kình đi đến trước mặt tên đàn ông kia, kỳ thật Tô Lương Mạt chỉ bắn trúng vai hắn mà thôi, không chết được.
Chiêm Đông Kình đá đá chân, mọi người trong phòng đều lui ra ngoài, chỉ còn có hắn và người đàm phán còn lại.
Chiêm Đông Kình rút súng cách âm ra, họng súng nhắm ngay ngực người đàn ông.
Im hơi lặng tiếng, giống như là bắn vào cái gối mềm.
Tô Lương Mạt ngồi trên ghế sofa, hai tay che mặt, trong mũi đầy mùi máu tươi, thật ra chỉ là ảnh hưởng tâm lý mà thôi, tay cô không dính một giọt máu nào, không thể nào có mùi máu.
Đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cô kinh hãi đứng phắt dậy, trên mặt đầy vẻ phức tạp.
Hai gã hộ vệ mang một người xuống lầu, nhìn động tác này liền biết người kia lành ít dữ nhiều, Tô Lương Mạt sợ hãi đi về phía trước, ngay cả đầu gối đụng phải bàn trà cũng không thấy đau.
Trong lòng hoảng sợ cực độ, nhưng lại không thể chất chứa hy vọng, thương pháp của cô rất tệ, làm sao một phát súng có thể lấy mạng được? Cô đứng trong phòng khách rộng rãi nghiêm ngặt, nhìn hai người bước từng bước đến gần, Tô Lương Mạt run rẩy mở miệng, "Hắn..."
"Chết, bắn trúng ngực, thực dứt khoác!"
Tô Lương Mạt một hồi choáng váng, ở cổ họng trào lên một cỗ buồn nôn khó chịu, toàn thân cô lạnh buốt, mắt nhìn hai người mang hắn đi.
Trên người tên đàn ông đắp miếng vải đen, hai cánh tay vô lực buông thỏng bên người.
Lồng ngực Tô Lương Mạt buồn bực khó chịu, ngầng đầu nhìn thấy Chiêm Đông Kình đang đi xuống tầng dưới, cô khó chịu nói không ra lời, trên mặt Chiêm Đông Kình không biểu hiện gì rõ ràng, hắn từ xa liền nhìn thấy Tô Lương Mạt đứng thất thần, đầu vai cô đơn cắt giảm ánh mắt trời ấm áp, Chiêm Đông Kình đưa tay lôi cô về phía mình.
Tô Lương Mạt dường như còn chưa từ bỏ ý định, "Em giết người?"
Ánh mắt như vậy, thật bất lực, Chiêm Đông Kình nhìn vào mắt đều cảm thấy cô như muốn sụp đổ, hắn có một chút không đành lòng, nhưng lại gỡ bỏ thoáng cười, "Lương Mạt, thương pháp của em thật là tinh chuẩn, nếu không phải em rút súng ra..."
Lỗ tai Tô Lương Mạt ong ong, giống như có dị vật chui vào, Chiêm Đông Kình nhìn thấy vành mắt cô ửng hồng, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
Danh sách chương