Nguyên Song Song đứng ở cửa chính điện, dường như người đến và người lúc trước hoàn toàn khác nhau, lưng đứng thẳng tắp, không hề sợ hãi. Lần này, đi theo bên người bà ta có rất nhiều nữ đệ tử, nhưng hình như lại không có Lâm Phụng Tử.
Vừa nhìn thấy Tuyết Chi, còn có Vũ Văn trưởng lão sắc mặt nghiêm trọng đi phía sau, Nguyên Song Song lập tức tươi cười: “Thì ra Trọng Hỏa Cung vẫn còn trưởng bối, ta còn nghĩ chỉ có một nha đầu Trọng Tuyết Chi không rành thế sự chứ.”
Vũ Văn trưởng lão nói: “Thiếu cung chủ tuy trẻ, nhưng cũng đã không còn nhỏ. Nguyên giáo chủ có gì cứ nói thẳng.”
Lúc này, có rất nhiều đệ tử Trọng Hỏa Cung xem trộm, vây lại buôn chuyện.
Nguyên Song Song cười nói:” Thật ra cũng không có chuyện gì, không nghĩ sẽ kinh động đến trưởng lão. Tuyết Chi còn nhỏ, phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường.”
Vũ Văn trưởng lão nghiêm nghị nhìn Nguyên Song Song, không định nói tiếp.
Tuyết Chi nói:” Không cần vòng vo, thỉnh Nguyên giáo chủ nói thẳng!”
“Là như vậy, ta nghe nói đứa nhỏ Hạ Khinh Mi kia có tặng cho Tuyết Chi một phần lễ mọn …”
“Hạ Khinh Mi?” Vũ Văn trưởng lão nhíu mi nói:” Đệ tử thứ chín trong mười hai đại đệ tử của Linh Kiếm sơn trang sao?”
“Trưởng lão quả nhiên ‘bách long chi trí’, chính là nó.” (bách long chi trí: thông minh tuyệt đỉnh)
Tuyết Chi ngắt lời nói:” Huynh ấy tặng ta cái gì, không đến phiên bà nhiều chuyện!”
“Ai da, đứa trẻ này, ngươi hãy nghe ta nói hết đã. “Nguyên Song Song càng kêu càng thân thiết, nhìn Tuyết Chi như đang nhìn con gái của mình, “Trên giang hồ đang đồn đãi chuyện của ngươi và Hạ ca ca, ta đương nhiên biết hai đứa không còn nhỏ … Nhưng mà, thanh danh nữ nhi bị nói như vậy, dù sao cũng không tốt …”
Vũ Văn trưởng lão nhíu mi không nói.
Tuyết Chi vội la lên, “Ngươi ở đó nói bậy bạ gì đó?! Ta với huynh ấy chỉ ngồi tán gẫu uống vài ly rượu, chưa đến hai canh giờ … Ngươi, ngươi lại đi nói lung tung, có tin ta kéo miệng thối ngươi lại không!”
“Ai ai, đứa trẻ này, tỷ tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi.” Nguyên Song Song thở dài, “Kỳ thực ngươi và Hạ ca ca của ngươi đều là người tự do. Nhưng ta nghĩ chắc ngươi không biết, Hạ ca ca của ngươi từ lâu đã muốn nhắc ta chuyện kết hôn với Phụng Tử, tại Phụng Tử còn nhỏ, chúng ta là trưởng bối, cũng không đồng ý việc hôn sự, hiện tại cũng còn hơi sớm một chút. Bất quá, hai năm sau thì khác. Hạ ca ca của ngươi trên giang hồ đều đồn là Liễu Hạ Huệ, nhưng ngươi lại là tiểu mỹ nhân, lại có ý với hắn, làm sao hắn không động tâm cho được …”
Nguyên Song Song nói gi đó, Tuyết Chi cũng không nghe vào.
Nàng chỉ nghe thấy, thì ra Hạ Khinh Mi và Lâm Phụng Tử đã muốn đính hôn.
Khó trách Hạ Khinh Mi khen Phụng Tử tốt trước mặt nàng, nàng còn tưởng …
Huynh ấy với mình có hảo cảm, hy vọng mình có thể thân thiết hơn.
Nhất thời trong lòng thấy tủi thân, Tuyết Chi cao giọng nói: “Bá mẫu làm ơn im miệng! Ta và Hạ Khinh Mi là bằng hữu, ngoài ra không có gì khác, ngươi lại ở đây nói chuyện như đe dọa vậy, ta bây giờ có thể ra lệnh giết ngươi đấy!”
Vũ Văn trưởng lão nói:” Thiếu cung chủ, con bây giờ vẫn chưa là cung chủ đâu.”
“Ta có hảo ý muốn nhắc nhở ngươi, đứa trẻ à. Kỳ thật ta cũng thấy ngươi là tiểu mỹ nhân, nhưng nói thật, lấy xuất thân, tính cách của ngươi, ta thấy Hạ ca ca của ngươi sẽ không thích ngươi đâu. Ngươi nên tìm người xứng với ngươi hơn đi, như là Bang chủ Thanh Sa bang, đệ tử Huyền Thiên Hồng Linh, Ngân Tiên Môn, Kim Môn đảo vân vân, cùng ngươi kết hôn, đủ chưa?”
Tuyết Chi lập tức xông lên:” Ta phải giết ngươi ----“
Nhưng lại bị quải trượng của Vũ Văn trưởng lão cản lại. Vũ Văn trưởng lão trước sau vẫn không có ý cười, nhìn về phía Nguyên Song Song:” Nguyên giáo chủ đã nói xong chưa? Nói xong mời quay về đi.”
Nguyên Song Song tức giận, lát sau lại mỉm cười nói:” Chắc là Phụng Tử còn chờ ta dẫn nó đến Lạc Dương mua trâm cài đầu. Ai, tiểu cô nương này, yếu đuối cũng không nói, mặt hoa da phấn còn ra đường như vậy, hại mấy nữ đệ tử ở núi ghen tỵ đến chết. Nam nhân theo đuổi nó nhiều lắm, mà còn là danh môn chính phái, thiếu gia cậu ấm, thực là lo lắng thay cho Khinh Mi …”
Bà ta nói những lời này như cho mình nghe, nhưng lại nói lớn tiếng, Tuyết Chi không muốn nghe cũng không được.
Rốt cục, Nguyên Song Song cũng đi, chỉ còn lại Tuyết Chi, Vũ Văn trưởng lão, đám đệ tử nghe lén của Trọng Hỏa Cung đã biến mất dạng.
“Bắt đầu từ mai, Thiếu cung chủ không được bước ra Trọng Hỏa Cung nửa bước, cho đến khi luyện xong Hỗn Nguyệt Kiếm tầng thứ chín.” Vũ Văn trưởng lão ném những lời này xong xoay người bước đi.
“Nhưng mà, năm sau, con phải lấy được binh khí phổ ở đại hội. Trước mặt, con không cách nào luyện được tầng mười đâu.”
“Mục Viễn sẽ thay con đi lấy Binh khí phổ.”
“Không có môn phái nào tham gia mà không đi cùng cung chủ.”
Vũ Văn trưởng lão trầm tư hồi lâu, nói:” Hạ Khinh Mi sẽ tham gia binh khí phổ đại hội, phải không?”
“Không phải con đi vì huynh ấy! Những lời của Nguyên Song Song trưởng lão cũng tin sao? Con và Hạ Khinh Mi chỉ là bằng hữu!”
“Con bây giờ chung tình với hắn, vì hắn đã đánh bại con, mà con lại quá yếu. Chờ con luyện xong Hỗn Nguyệt Kiếm tầng thứ mười rồi trở về xem, con có còn thích hắn không.”
Tuyết Chi hai mắt đỏ lên,” Thích một người không phải dùng kiếm pháp để đo, các người không thể thao túng con như vậy!”
“Bắt đầu từ ngày mai, con không được ra khỏi cửa. Ta đã nói, Thiếu cung chủ tiếp tục luyện kiếm đi.” Ném những lời này xong, Vũ Văn trưởng lão bước đi.
Đêm xuống, Trọng Tuyết Chi mang theo hành lý, trốn khỏi Trọng Hỏa Cung.
Vừa nhìn thấy Tuyết Chi, còn có Vũ Văn trưởng lão sắc mặt nghiêm trọng đi phía sau, Nguyên Song Song lập tức tươi cười: “Thì ra Trọng Hỏa Cung vẫn còn trưởng bối, ta còn nghĩ chỉ có một nha đầu Trọng Tuyết Chi không rành thế sự chứ.”
Vũ Văn trưởng lão nói: “Thiếu cung chủ tuy trẻ, nhưng cũng đã không còn nhỏ. Nguyên giáo chủ có gì cứ nói thẳng.”
Lúc này, có rất nhiều đệ tử Trọng Hỏa Cung xem trộm, vây lại buôn chuyện.
Nguyên Song Song cười nói:” Thật ra cũng không có chuyện gì, không nghĩ sẽ kinh động đến trưởng lão. Tuyết Chi còn nhỏ, phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường.”
Vũ Văn trưởng lão nghiêm nghị nhìn Nguyên Song Song, không định nói tiếp.
Tuyết Chi nói:” Không cần vòng vo, thỉnh Nguyên giáo chủ nói thẳng!”
“Là như vậy, ta nghe nói đứa nhỏ Hạ Khinh Mi kia có tặng cho Tuyết Chi một phần lễ mọn …”
“Hạ Khinh Mi?” Vũ Văn trưởng lão nhíu mi nói:” Đệ tử thứ chín trong mười hai đại đệ tử của Linh Kiếm sơn trang sao?”
“Trưởng lão quả nhiên ‘bách long chi trí’, chính là nó.” (bách long chi trí: thông minh tuyệt đỉnh)
Tuyết Chi ngắt lời nói:” Huynh ấy tặng ta cái gì, không đến phiên bà nhiều chuyện!”
“Ai da, đứa trẻ này, ngươi hãy nghe ta nói hết đã. “Nguyên Song Song càng kêu càng thân thiết, nhìn Tuyết Chi như đang nhìn con gái của mình, “Trên giang hồ đang đồn đãi chuyện của ngươi và Hạ ca ca, ta đương nhiên biết hai đứa không còn nhỏ … Nhưng mà, thanh danh nữ nhi bị nói như vậy, dù sao cũng không tốt …”
Vũ Văn trưởng lão nhíu mi không nói.
Tuyết Chi vội la lên, “Ngươi ở đó nói bậy bạ gì đó?! Ta với huynh ấy chỉ ngồi tán gẫu uống vài ly rượu, chưa đến hai canh giờ … Ngươi, ngươi lại đi nói lung tung, có tin ta kéo miệng thối ngươi lại không!”
“Ai ai, đứa trẻ này, tỷ tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi.” Nguyên Song Song thở dài, “Kỳ thực ngươi và Hạ ca ca của ngươi đều là người tự do. Nhưng ta nghĩ chắc ngươi không biết, Hạ ca ca của ngươi từ lâu đã muốn nhắc ta chuyện kết hôn với Phụng Tử, tại Phụng Tử còn nhỏ, chúng ta là trưởng bối, cũng không đồng ý việc hôn sự, hiện tại cũng còn hơi sớm một chút. Bất quá, hai năm sau thì khác. Hạ ca ca của ngươi trên giang hồ đều đồn là Liễu Hạ Huệ, nhưng ngươi lại là tiểu mỹ nhân, lại có ý với hắn, làm sao hắn không động tâm cho được …”
Nguyên Song Song nói gi đó, Tuyết Chi cũng không nghe vào.
Nàng chỉ nghe thấy, thì ra Hạ Khinh Mi và Lâm Phụng Tử đã muốn đính hôn.
Khó trách Hạ Khinh Mi khen Phụng Tử tốt trước mặt nàng, nàng còn tưởng …
Huynh ấy với mình có hảo cảm, hy vọng mình có thể thân thiết hơn.
Nhất thời trong lòng thấy tủi thân, Tuyết Chi cao giọng nói: “Bá mẫu làm ơn im miệng! Ta và Hạ Khinh Mi là bằng hữu, ngoài ra không có gì khác, ngươi lại ở đây nói chuyện như đe dọa vậy, ta bây giờ có thể ra lệnh giết ngươi đấy!”
Vũ Văn trưởng lão nói:” Thiếu cung chủ, con bây giờ vẫn chưa là cung chủ đâu.”
“Ta có hảo ý muốn nhắc nhở ngươi, đứa trẻ à. Kỳ thật ta cũng thấy ngươi là tiểu mỹ nhân, nhưng nói thật, lấy xuất thân, tính cách của ngươi, ta thấy Hạ ca ca của ngươi sẽ không thích ngươi đâu. Ngươi nên tìm người xứng với ngươi hơn đi, như là Bang chủ Thanh Sa bang, đệ tử Huyền Thiên Hồng Linh, Ngân Tiên Môn, Kim Môn đảo vân vân, cùng ngươi kết hôn, đủ chưa?”
Tuyết Chi lập tức xông lên:” Ta phải giết ngươi ----“
Nhưng lại bị quải trượng của Vũ Văn trưởng lão cản lại. Vũ Văn trưởng lão trước sau vẫn không có ý cười, nhìn về phía Nguyên Song Song:” Nguyên giáo chủ đã nói xong chưa? Nói xong mời quay về đi.”
Nguyên Song Song tức giận, lát sau lại mỉm cười nói:” Chắc là Phụng Tử còn chờ ta dẫn nó đến Lạc Dương mua trâm cài đầu. Ai, tiểu cô nương này, yếu đuối cũng không nói, mặt hoa da phấn còn ra đường như vậy, hại mấy nữ đệ tử ở núi ghen tỵ đến chết. Nam nhân theo đuổi nó nhiều lắm, mà còn là danh môn chính phái, thiếu gia cậu ấm, thực là lo lắng thay cho Khinh Mi …”
Bà ta nói những lời này như cho mình nghe, nhưng lại nói lớn tiếng, Tuyết Chi không muốn nghe cũng không được.
Rốt cục, Nguyên Song Song cũng đi, chỉ còn lại Tuyết Chi, Vũ Văn trưởng lão, đám đệ tử nghe lén của Trọng Hỏa Cung đã biến mất dạng.
“Bắt đầu từ mai, Thiếu cung chủ không được bước ra Trọng Hỏa Cung nửa bước, cho đến khi luyện xong Hỗn Nguyệt Kiếm tầng thứ chín.” Vũ Văn trưởng lão ném những lời này xong xoay người bước đi.
“Nhưng mà, năm sau, con phải lấy được binh khí phổ ở đại hội. Trước mặt, con không cách nào luyện được tầng mười đâu.”
“Mục Viễn sẽ thay con đi lấy Binh khí phổ.”
“Không có môn phái nào tham gia mà không đi cùng cung chủ.”
Vũ Văn trưởng lão trầm tư hồi lâu, nói:” Hạ Khinh Mi sẽ tham gia binh khí phổ đại hội, phải không?”
“Không phải con đi vì huynh ấy! Những lời của Nguyên Song Song trưởng lão cũng tin sao? Con và Hạ Khinh Mi chỉ là bằng hữu!”
“Con bây giờ chung tình với hắn, vì hắn đã đánh bại con, mà con lại quá yếu. Chờ con luyện xong Hỗn Nguyệt Kiếm tầng thứ mười rồi trở về xem, con có còn thích hắn không.”
Tuyết Chi hai mắt đỏ lên,” Thích một người không phải dùng kiếm pháp để đo, các người không thể thao túng con như vậy!”
“Bắt đầu từ ngày mai, con không được ra khỏi cửa. Ta đã nói, Thiếu cung chủ tiếp tục luyện kiếm đi.” Ném những lời này xong, Vũ Văn trưởng lão bước đi.
Đêm xuống, Trọng Tuyết Chi mang theo hành lý, trốn khỏi Trọng Hỏa Cung.
Danh sách chương