Phúc đến thì ít, họa đến thì dồn dập.
Sống lâu như vậy, Ba Như Nguyệt ở trong tình huống này càng hiểu rõ ý nghĩa của câu thành ngữ kia.
Một người có xui thế nào cũng chỉ như vậy.
Buổi sáng vô tình biết được chân tướng sự việc, khiến cho cô kích động toàn thân bất lực, cô không có cách nào đối mặt với anh, không có cách nào nhìn anh mà không gào khóc, cho nên trốn anh.
Chạy trối chết.
Cô chạy, nhưng không biết phải đi đâu, ở thành phố này, cô không quen ai, bạn bè của cô đều là bạn anh, đợi đến khi cô phát hiện ra thì đã đi tới bờ biền, ngôi ở ven biển khóc lóc.
Cô không nghĩ anh cưới cô bởi vì cô đã từng cứu anh.
Anh không thương cô thì thôi, lại vì báo ân mà cưới cô? Chẳng trách lúc đầu cô mở miệng cầu hôn, anh lại đồng ý không do dự....
Ông trời, anh báo ơn so với thương hại càng làm cô cảm thấy bi thảm hơn.
Ở trong mắt của anh, cô nhất định chính là một cô gái đáng thương, thê thảm.
Cô vừa khó chịu vừa đau lòng, khóc vài giờ, không biết làm thế nào đối diện với anh, càng ghét hơn cính là mặc dù cô biết anh vì báo ơn mới cưới mình, nhưng cô vẫn không có cách nào buông tha anh.
Cô thật sự hận bản thân mình sao lúc đó lại cầm chai tinh dầu qua, ít nhất cô còn có thể giả vờ không biết, có thể tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
Đáng ghét, cô chưa bao giờ ích kỉ như vậy, cô thật sự ghét bản thân mình.
Cô biết nếu mình đủ thông minh, nên để anh đi, không nên dùng cuộc hôn nhân giả dối này trói buộc anh.
Anh cũng.... Không thương cô....
Nhận thức được điều này khiến lòng cô đau đớn không thôi, lệ rơi đầy mặt, cô ôm chặt lấy bản thân, tận sau trong lòng vô cùng rõ ràng cảm ơn và thương hại không có cách nào duy trì hôn nhân lâu dài, một ngày nào đó, anh sẽ gặp cô gái thật sự yêu, sau đó anh sẽ bắt đầu hận cô.
Hận cô.
Nước mắt lại trào ra, cô mím chặt môi, khẽ nấc, ôm chặt lấy minh, lắc mạnh đầu.
Nhưng cô thật sự thương anh, cô chưa bao giơ biết, yêu một người có thể yêu sâu sắc đến như vậy, đau đến như vậy, đau đến nỗi cô cảm thấy toàn thân mình tan nát.
Cô khóc rất lâu, nước mắt trên mặt, vừa khô lại ướt, ướt rồi lại khô.
Cả ngày, cô suy nghĩ lộn xộn, cô cảm thấy hai người có chút cơ hội, anh có thể yêu cô, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đây chỉ là ảo tưởng của cô.
Cuối cùng khóc mệt, mờ mịt nhìn bờ biển, cho đến lúc gió biển thổi đến toàn thân rét lạnh, cô mới đứng dậy lấy hết dũng khí trở về tìm anh.
Ai ngờ, cô còn chưa kịp về nhà, trên đường chờ tín hiệu giao thông thì thấy hai người đàn ông bắt lão tam của Đồ gia, sắc mặt đứa bé trắng bệch, liều mạng giãy giụa, không ngừng hét lên.
“Các người đang làm cái gì? Thả cậu bé ra!” Cô không chút suy nghĩ, lập tức hét lớn.
Đối phương không để ý đến cô, chỉ lôi cậu bé, lên một chiếc xe màu đen đang lao đến.
Nhìn thấy bọn họ muốn bỏ chạy, cô vội vàng vặn ga đâm vào cửa xe, sau một hồi hỗn loạn, cô bắt được tay cậu nhóc, thừa dịp bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị đuổi theo, đám người đó bắt cô và cậu bé lên xe.
Bây giờ nghĩ lại, cô đúng thật là ngu ngốc.
Bọn họ người đông thế mạnh, dù sao đi nữa, cô cũng phải biết được năng lực của mình, đáng lẽ phải lén đi theo sau xe họ mới đúng, ít nhất cô còn có thể thông báo cho Mạc Sâm.
Đáng ghét, đều là cái tính kích động gây họa.
Vẻ mặt cô tái nhợt nhìn chằm chằm vào những người đàn ông đang chĩa súng về phía mình, cô cố gẵng trấn tĩnh ôm chặt lão tam của Đồ gia, cậu nhóc giống như gấu koala ôm chặt cô, mặc dù không khóc nhưng gương mặt nhỏ nhắn đã không còn chút máu vùi sâu vào ngực cô, toàn thân run rẩy.
Đáng chết, đứa bé bị dọa sợ.
Mấy đứa nhóc ở Đồ gia không thích người khá đụng vào người, nhất là lão tam càng tránh tiếp xúc với người khác, trừ Đào Hoa và Hải Dương, cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu bé để người nào chạm vào, chứ đừng nói giống như con gấu koala ôm chặt mình.
Cô vừa vỗ về an ủi cậu bé, vừa cố gắng nhận thức tình huống hiện tại.
Mấy người đàn ông trên xe này đều là người ngoại quốc, có người da trắng, có người da đên, cũng có người da vàng, bọn họ đều sử dụng tiếng Anh, mỗi người đều có súng, thân thể cường tráng, rõ ràng là trải qua huấn luyện.
Cửa sổ xe được che lại bằng rèm màu đen, ngay cả chỗ ngồi phía trước cũng bị ngăn lại, mặc dù cô có thể cảm thấy xe đang rẽ, nhưng không thể nhìn rõ bên ngoài.
Những người này có chuẩn bị mà đến.
Mặc dù cô không biết bọn họ muốn làm gì lại bắt cậu nhóc nhưng nhìn tình hình này, cô dùng đầu gối cũng biết không phải bắt có bình thường.
Ông trời, cô hi vọng có người có thể nhớ tới biển số xe này, hay bọn họ cũng che biển số xe lại rồi hả?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, xe chợt ngừng lại.
Một người đàn ông mở cửa xe, sau đó có một tên lôi cậu nhóc ra, cậu nhóc lập tức sợ hãi hét lên chói tai.
“Dừng tay.” Như Nguyệt ôm chặt cậu bé, tức giận chửi mắng bằng tiếng anh: “Khốn kiếp! Đừng kéo cậu bé.”
Cậu bé vẫn hét không ngừng, người đàn ông đi đầu không chịu nổi, mở miệng chửi một câu thô tục, muốn thủ hạ buông tay,sau đó chĩa súng về phía cô nói: “Bảo nó câm miệng!”
Như Nguyệt thấy hắn nhượng bộ, lập tức nhỏ giọng nói với lão tam: “Ngoan, A Chấn, bình tĩnh, đừng sợ, chị sẽ không để em lại một mình.”
Cậu bé ngừng hét, ôm chặt cô, rúc mặt vào vai cô run run.
Thấy cậu bé nghe lời, cô thở phào nhẹ nhõm, lạnh mặt nhìn những tên khốn kiếp kia: “Cậu bé phải đi chỗ nào tôi cùng đi.”
Hắn ta trầm mặt, nhưng cân nhắc một lát, hiểu rõ sự tồn tại của cô là cần thiết, liều cúi xuống lấy súng uy hiếp cô.
“Tốt nhất đừng giở trò quỷ, chỉ cần tên nhóc kêu lên một tiếng, ta lập tức bắn chết ngươi, hiểu không?”
Hắn ta chĩa súng vào sau gáy cô, ánh mắt lạnh lẽo ám chỉ cô nếu có bất kì động tác gì, hắn tuyệt đối sẽ nổ súng.
Họng súng đen ngòm,lạnh lẽo, đè xuống cảm giác khủng hoảng trong lòng cô, gật đầu đồng ý.
Hắn thấy thế, mới quay người đi xuống xe, sau đó bảo cô xuống, hai tên đàn ông khác cũng xuống đi phía sau cô.
Vừa xuốn g xe, cô phát hiện ra minh đang ở bên bờ biển, trừ người của bọn chúng, gần như không có ai, đưa tầm mắt nhìn, phía trước là biển rộng, phía sau là rừng cây, cách khoảng 100m, cô ôm lão tam chạy tuyệt đối sẽ không thoát được bọn họ.
Cách bãi biển tầm một hai cây số mới có bóng người, hoàn toàn dập tắt hi vọng cầu cứu của cô.
“Đi mau!” Hắn ta thô lỗ lấy súng đâm vào lưng cô.
Như Nguyệt không có cách nào khác đành ôm cậu nhóc, bị áp giải lên thuyền.
Cô không muốn đi lên, nhưng biết nếu phản kháng tuyệt đối sẽ mất mạng tại chỗ, bọn chúng giữ cô lại chỉ bởi vì không muốn đứa bé hét gào giãy giụa gây sự chú ý và phiền toái.
Cô không biết được bọn chúng rốt cuộc muốn đưa cô và cậu nhóc đi đâu, nhưng biển rộng mênh mông, cô cũng chỉ thuận theo ý trời.
Chiếc thuyền rời bến.
Gió lạnh thổi tung mái tóc cô, Ba Như Nguyệt ôm cậu nhóc thật chặt, nhìn bờ càng lúc càng xa, cổ họng nghẹn lại, cô hoài nghi mình sẽ không còn được gặp lại Mạc Sâm.
Trời đông giá rét, nước lạnh như băng.
Mạc Sâm nắm chặt thành bồn rửa mặt, vùi mặt vào dòng nước lạnh giá, muốn dùng cái lạnh để ép bản thân tỉnh táo, chờ đến khi anh tỉnh táo mới từ từ ngẩng đầu lên.
Trong gương là một người đàn ông lãnh khốc, là người đàn ông vô cùng quen thuộc.
Anh không nhìn thêm chút nào, chỉ cầm khăn lông lau khô mặt, đi ra ngoài.
Trong phòng khách trừ mấy bé gái, những người khác đều đông đủ, anh vừa xuất hiện, tiếng nói chuyện lập tức ngừng lại.
Mặc dù nghe Hải Dương nói thân phận của Mạc Sâm, nhưng lúc Đào Hoa nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc lúc này của anh, vẫn không nhịn được ngồi sát gần vào Hải Dương.
Người đàn ông trước mặt cô lúc này, không phải là Mạc Sâm mà cô biết, mái tóc vàng ướt đẫm nhỏ nước, đôi mắt chuyển thành màu xám nhạt, không có chút biểu hiện gì trên gương mặt.
Sau khi anh ngồi xuống, Hải Dương liền kể lại tình hình mà lão nhị và lão đại nhìn thấy, từ lúc tan trường, đến lúc bị lôi đi, rồi Như Nguyệt ngăn cản, lại bị bắt theo, đều nói hết một lần.
Mạc Sâm sau khi nghe xong, nhìn gương mặt trắng bệch của hai cậu nhóc , “Bọn chúng có mấy người?”
“Năm.”
“Có biết bọn chúng không?”
Lão nhị gật đầu, “Có một người da trắng, lúc trước từng gặp ở phòng nghiên cứu.”
“Hắn nhận ra cháu sao?”
Sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, hít một hơi thật sâu, gật đầu.
“Hắn có ý định bắt cháu không?”
“Không có.” Cậu bé lắc đầu.
“Cháu chắc chắn chứ?”
“Vâng.” Cậu bé gật đầu xác định.
Mạc Sâm nghe vậy ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Hiểu Dạ, hỏi một vấn đề quan trọng.
“Tại sao chỉ bắt lão tam?”
Toàn thân Hiểu Dạ cứng đờ, cô nhìn chằm chằm Mạc Sâm, trong lòng giãy giụa, Cảnh Dã ở bên cạnh thấy vậy, nắm chặt tay cô, cô nhìn anh, thấy anh gật đầu, mới hít một hơi thật sâu mở miệng.
“Em không rõ lắm, chỉ...” Cô dừng một chút, nắm chặt tay Cảnh Dã, giống như tiếp nhận sức mạnh và dũng khí của anh, lúc này mới nhìn Mạc Sâm nói một hơi.”
“A Chấn là người nhân bản của hắn.”
“Cái gì?” Đào Hoa sợ hết hồn, kêu lên.
Những ngươi khác trong lòng giống như đã sớm đoán ra, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Hai mắt Mạc Sâm nhắm nghiền, gân xanh nổi lên, sắc mặt Hiểu Dạ tái nhợt, mím chặt môi, gương mặt Cảnh Dã hung ác, hai cậu nhóc ngồi yên như pho tượng, sắc mặt tái nhợt, Đào Hoa kinh hoảng nhìn Hải Dương, vẻ mặt của anh lúc này giống hệt Cảnh Dã, rất dọa người.
Ông trời, bọn họ là nghiêm túc.
Mặc dù cô chưa từng hỏi nhiều, nhưng một năm qua, bọn họ cũng nói qua với cô về quá khứ của mấy đứa nhỏ, nhưng chuyện này ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Nhưng.... em nghĩ nhân bản người..... là chuyện chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng....” Cô không có chút khí lực nhìn Hải Dương, run giọng hỏi : “Không phải sao?”
“Không phải.” Anh nhìn cô, nhỏ giọng giải thích, “Kĩ thuật nhân bản động vật có lâu rồi, cũng có tỉ lệ thành công, nhưng vì vấn đề đạo đức cho nên phục chế nhân bản người không được cho phép.”
Đào Hoa run người, cô nhìn anh chằm chằm, trong đầu hỗn loạn : “Cho nên anh nói, A Chấn thật sự có thể là....”
“Ừ.”
“Nhưng hắn... cái tên biến thái kia... em cảm thấy.... không thể nào..... trời, đáng chết.....” Lời nói của cô không mạch lạc, cũng không biết làm sao biểu đạt ý tứ của mình.
“Anh biết, A Chấn không giống Mark, phục chế người thì không hoàn toàn giống, bọn họ chỉ có DNA giống nhau, vẻ ngoài diện mạo, âm thanh, vân tay giống nhau nhưng không có nghĩa bọn họ cũng một loại người.”
“Như vậy, tại sao tên biến thái đó muốn bắt A Chấn đi?”
“Bởi vì hắn bị trọng thương.”
Đào Hoa nghe thế nhìn về phía Hiểu Dạ, chỉ thấy cô vẻ mặt không chút biểu hiện gì nói: “Một năm rưỡi trước Cảnh Dã đả thương hắn, bị thương nặng như vậy, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.”
“Có ý gì?” Đào Hoa kinh hoảng hỏi.
“Mình nghĩ hắn muốn cấy ghép bộ phận.” Mạc Sâm mở mắt, lạnh giọng nói.
Cấy ghép bộ phận?
“Đừng nói đùa!” gương mặt Đào Hoa trắng bệch, kích động nhảy lên, “A Chấn mới bảy tuổi.”
“Mark vốn không quan tâm A Chấn mấy tuổi.” Hơi thở của Hiểu Dạ gấp rút, nhìn Đào Hoa nói: “Đối với hắn, chỉ có A Chấn, cơ thể của hắn mới không xảy ra phản ứng loại bỏ, lúc hắn làm thí nghiệm phục chế, chắc cũng vì ngày này.”
Đào Hoa nhìn chằm chằm vào Hiểu Dạ, cô biết đây là sự thật.
Hiểu Dạ thật sự cho rằng cái tên Mark bị thần kinh kia phục chế người là phục vụ cho bản thân, mà người hắn phục chế lại chính là A Chấn, sau đó hắn bắt A Chấn đi chỉ vì muốn cấy ghép bộ phận——
Trong nháy mắt Đào Hoa lĩnh ngộ được một chuyện, theo lời Hiểu Dạ nói thì cô ngay ngay từ đầu cũng biết A Chấn là người mà Mark phục chế.
Đào Hoa chấn kinh nhìn Hiểu Dạ, thật lâu không tìm được ngôn ngữ diễn đạt.
Cô biết Hiểu Dạ từng bị Mark bắt làm thí nghiệm, ngược đãi năm năm. Đó là sau khi cô và Hải Dương kết hôn, quyết định nhận nuôi ba đứa bé thì Hiểu Dạ đã nói với cô. Cô ấy muốn biết chuyện chăm sóc ba đứa bé không phải chuyện dễ dàng, muốn cô xác định thật sự nguyện ý coi bọn nhóc như ruột thịt, mới bằng lòng để cô nuôi dưỡng ba đứa bé.
Mặc dù Hiểu Dạ không nói rõ ràng, nhưng nghe thoáng qua cũng khiến Đào Hoa dựng tóc gáy.
Cô vô cùng rõ ràng biết Hiểu Dạ chịu nỗi khổ như thế nào, chỉ là không ngờ Hiểu Dạ biết rõ quan hệ của Mark và A Chấn, mà vẫn nguyện ý thu nhận cậu bé.
“Đứa bé là vô tội.” Giọng nói Hiểu Dạ khàn khàn, nhìn cô.
“Mình biết rõ.” Cô kiên định nhìn bạn tốt, nói như chém đinh chặt sắt: “Mặc kệ như thế nào, bọn chúng đều là con của mình, mỗi một đứa.”
Hiểu Dạ nghe vậy, nghẹn ngào, cô cố gắng mỉm cười nhìn bạn tốt nhưng nước mắt lại không nhịn được trào ra.
Cảnh Dã ôm cô vào trong ngực, Hiểu Dạ rúc đầu vào ngực anh không tiếng động rơi lệ.
Đào Hoa cố kìm nén kích động muốn khóc, nhìn ba người đàn ông trước mặt hỏi: “Làm sao bây giờ? Mọi người biết tên khốn kiếp kia ở đâu sao?”
Ba người trầm mặc, lão đại ở bên cạnh mở miệng.
“Con biết.”
Tất cả ánh mắt tập trung trên người lão đại, cậu bé nhìn mọi người, sắc mặt tái nhợt nói: “Có người trong bọn chúng làm rơi bật lửa, con có nhật nó lên.”
Lão đại đưa tay ra, một bật lửa màu bạc nằm trên lòng bàn tay cậu.
“Trời, đáng chết!” Đào Hoa kêu lên, vội vàng cầm lấy bàn tay đang đưa bật lửa ra, chỉ thấy lòng bàn tay cậu bị đỏ ửng, đường vân trên cái bật lửa đều in dấu vết lên tay cậu.
“Đứa ngốc, con vẫn cầm nó sao? Hải Dương, giúp em lấy nước lạnh tới! Cảnh Dã, lấy đá lạnh! Nhanh lên một chút! Đáng ghét, con ngốc sao!” Đào Hoa mắng liên tiếp, cầm cốc nước lạnh đổ lên vết bỏng trên tay cậu.
Năng lực siêu nhiên của đứa bé này biết sớm nhất, chỉ cần chạm vào đồ vật, là có thể thấy được hình ảnh, cầm càng lâu, lại càng rõ ràng, nhưng bởi vì cậu bé chưa khống chế được năng lực, nếu sử dụng nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
Hải Dương lấy một bình nước ra, cô lập tức ấn sâu tay cậu bé chìm vào trong nước.
Bởi vì lòng bàn tay đau đớn mà hai má co giật, nhưng cậu bé vẫn nhìn ra ngoài cửa nói: “Con nhìn thấy, người kia ở trên một chiếc ca nô Athena.”
Cảnh Dã bỏ đá lạnh vào trong bình nước, nghe thế kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Ca nô? Ở cảng sao?”
“Không phải.” Cậu bé lắc đầu, “Ở bên ngoài, bọn họ để thuyền trên bờ.”
Mạc Sâm nghe vậy, lập tức đứng dậy, gọi điện thoại.
“Tôi là Mạc Sâm, tôi cần hình ảnh vệ tinh.” Anh ước lượng kinh độ và vĩ độ, giọng nói lạnh lùng không có bất kì cảm xúc: “Ngay lập tức, càng rõ càng tốt. Còn nữa giúp tôi tra tất cả ca nô gọi Athena, tình hình tài liệu gửi hết cho tôi.”
“Anh ấy gọi cho ai?” Đào Hoa càng nghe càng tò mò, vừa xử lí vết thương cho lão đại vừa không nhịn được hỏi Hải Dương.
“Thủ lĩnh con chuột.”
Chiếc thuyền vận chuyển container giống như là một ngọn núi cao.
Hoàng hôn chiếu xuống, khiến nó càng thêm kì dị.
Ba Như Nguyệt ngửa đầu nhìn con quái vật đen trên mặt biển, trong lòng có chút kinh hoảng.
Từ trên ca nô thả xuống một cái tháng, cô bị ép buộc phải ôm lão tam leo lên, trên thuyền chất đống hàng hóa, còn có một quốc kì cô không rõ của nước nào đang tung bay trong gió, mấy tên đàn ông nước ngoài trang bị đầy đủ vũ khí đang đứng canh.
Mặc dù A Chấn nhỏ hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng ôm cậu cũng mất nhiều sức, mãi mới bò lên được khoang thuyền, cô mồ hôi đầm đìa, thở dốc, tên đàn ông ở phía sau lại dùng họng súng đâm cô, hung ác thúc giục.
“Bên trái!”
Cô thở hổn hển đè xuống sự phẫn nộ đang dâng lên, ôm A Chấn đi về phía bên trái.
Boong thuyền rất lớn, cô đi một lúc mới tới một cánh cửa.
Cánh cửa này nhìn trông rất dầy, mặc dù đèn bên trong sáng nhưng có vẻ còn âm u hơn so với bên ngoài cửa.
Cô không tự chủ được, dừng bước, họng súng phía sau lại đẩy vào người cô.
“Đi vào! Nhanh một chút!”
“Shit! Nếu trên tay cô có một cây gậy, cô nhất định quay đầu đập cho hắn bẹp dí!”
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng kìm nén kích động muốn mắng chửi, tiếp tục đi về phía trước, tiến vào trong hành lang lạnh lẽo âm u.
Cánh cửa nặng nề dầy cộp sau lưng cô bị đóng lại, che đi toàn bộ ánh sáng.
Những người đó bắt cô đi thật lâu, cô nghĩ sau khi bước vào sẽ thấy cầu thang, kết quả trước mặt là một cái thang máy.
Người đàn ông đứng đừng nhìn trên màn hình, màn hình vừa quét, trên đó hiện thị thân phận của hắn, sau khi bấm mật mã cửa thang máy mới mở ra.
Như Nguyệt nhìn những thiết bị công nghệ cao như vậy, sắc mặt trắng xanh.
Cô biết cái đó gọi là thiết bị xác nhận vân tay, loại biện pháp an ninh này cô mới chỉ nhìn thấy trong tivi.
Trời ạ,trên chiếc thuyền này toàn là thiết bị công nghệ cao.... Đứa bé này cuối cùng vì sao lại bị những người này để ý?
Cô ôm chặt A Chấn đang không ngừng phát run, hoài nghi liệu mình có năng lực bảo vệ cậu bé.
Người phía sau lại dùng họng súng đẩy cô, cô vấp chân suýt chút nữa thì ngã nhào, còn chưa kịp đứng vững, đã nghe rầm một tiếng từ sau truyền đến.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy người đẩy cô bị một quyền đánh ngã xuống đất.”
“Ngu ngốc, đừng tổn thương hắn!”
Tên đàn ông dùng họng súng đẩy cô bị một quyền đánh đến máu mũi chảy ròng ròng, cô ngay cả vui sướng cũng không có, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết bọn họ đối xử với nhau không hề khoan dung, người đàn ông bị đánh tức giận trừng mắt nhìn cô.
Cô không dám nhìn lại hắn, vội vàng bước vào trong thang máy.
Cửa thang máy không tiếng động đóng lại, nhanh chóng di chuyển sau khi dừng lại, cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt càng khiến cô hoảng sợ.
Cô vốn nghĩ trong khoang thuyền sẽ âm u lạnh lõe, nhưng bên ngoài thang máy không những đèn sáng rực rỡ, mà trong thuyền đều trang hoàng các thiết bị cao cấp, tên tường treo bức tranh cổ điển, giường tầng, rồi lối rẽ cũng bày đặt bồn hoa.
Nếu không ai nói cho cô, cô nhất định đoán nơi này chính là một khách sạn năm sao hoặc là tàu biển chở khách.
Cô kinh ngạc không có cách nào suy nghĩ nhiêu, lúc ở trên boong thuyền cô còn nghĩ đây là thuyền container, ai bết phía dưới lại khác như vậy.
Cô bị đẩy đi về phía trước, nhìn thấy khắp nơi đều là camera theo dõi, cô gần như không ôm nổi A Chấn, nữa thì cuối cùng bọn họ cũng dừng lại trước một cánh cửa bằng thép.
Cửa tự động mở ra, bên trong là một gian phòng màu trắng hết sức sạch sẽ.
Cô không muốn để tên khốn kiếp đằng sau phải đẩy nữa, nên chủ động đi vào, dù sao cũng bị đưa đến nơi quái kỉ này, cô muốn chạy chốn cũng không được.
Kì lạ là, trừ người đàn ông dẫn đầu, lần này không có ai theo vào.
Căn phòng không có gì cả, một giây sau, mặt tường không vốn bình thường bỗng phun ra luồng khí, cô hoảng sợ, có chút lo lắng, nhưng thấy tên đàn ông kia không có phản ứng gì, đành phải gồng minh đứng yên.
Không bao lâu, mặt tường ngừng phun khí, bỗng bức tường trắng được mở ra, người đàn ông đi ra ngoài, cô tiến lên phía trước, không gian rộng mở trước mặt khiến cô kinh ngạc.
Sau đó cô nhìn thấy hắn, cách một bức tường thủy tinh trong suốt, một người đàn ông tóc vàng đang ngồi trên xe lăn.
Hắn tóc vàng, đang nói chuyện với bác sĩ đứng ở bên cạnh, lúc nói chuyện, sẽ có một vài cơn ho kịch liệt khiến cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Nhìn hắn ta trông gầy gò, tái nhợt, giống như là bộ xương người, nhưng không che giấu được gương mặt khá đẹp.
Lúc sau, phát hiện ra sự tồn tại của cô, hắn ấn một cái nút, xe lăn quay lại.
Cô nhìn cả gương mặt hắn thì kinh hãi hít một hơi, không nhịn được lùi một bước.
Ông trời, bên phải của hắn đẹp như thiên sứ thì bên trái lại giống như ác ma, một nửa bên mặt vặn vẹo biến hình, giống như bị bỏng nặng, khóe miệng bên trái của hắn hơi bị lệch, tai trái co lại thành một cục. Mắt trái gắn một viên kim cương.
Hắn gầy như que ủi, trên người có rất nhiều ống truyền, dưỡi mũi có một cái ống dưỡng khí, hai tay cũng có dây truyền kết nối với thiết bị đằng sau.
Hắn dùng con mắt bên phải nhìn thấy A Chấn trong ngực cô, sau đó hài lòng cười.
Mặc dù cách bức tường thủy tinh, nhưng cô vẫn cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, buôn nôn, A Chấn càng run rẩy giống như lá rụng trong gió, cô ôm chặt A Chấn, biết rõ không thể trốn thoát, nhưng trực giác vẫn là su nghĩ muốn quay người chạy đi.
Đáng chết, Ba Như Nguyệt, tỉnh táo lại, ngạn vạn lần đừng cuồng loạn, đứa bé này còn phải dựa vào cô.
Cô cắn răng đè nén hoảng sợ trong lòng, ép bản thân nhìn hắn, mở miệng hỏi.
“Ông là ai?”
“Jonh Mark” Khóe môi hắn ta giương lên, khẽ vuốt cằm nhìn cô, ra dáng thân sĩ thở nhẹ nói: “Xin lỗi... tôi không thể tự mình đứng dậy tiếp đón cô... mời ngồi.... Eric, rót trà mời.... khách.....”
Giọng nói khàn đục xuyên qua máy phóng đại âm thanh vang vọng khắp phòng, lời vừa dứt, hắn liền ho khùng khục.
Một người đàn ông đưa một bộ trà tới, rót chén trà đưa lên.
Vào thời điểm này, cô làm gì có tâm trạng uống trà, huống chi là người đưa trà lại là một tên quái nhân.
Mặc dù cánh tay ôm A Chấn vừa mỏi vừa đau, nhưng cô vẫn ôm chặt cậu bé, cả người căng thẳng đứng tại chỗ nói: “Chúng tôi không phải là khách của ông, tôi không biết ông là ai, cũng không biết ông, tôi nghĩ ông nhận lầm người, mời thả tôi và con trai tôi về.”
“Con trai? Hắn là con trai cô?” Hắn ta nghe thấy đã nở nụ cười, sau đó lại ho, gương mặt xám trắng có chút huyết sắc.
“Đúng, đây là con trai tôi.”Vẻ mặt cô không thay đổi nhìn hắn nói.
“Điều đó là không thể.” Hắn dừng cười, tựa lưng vào ghế ngồi, mở miệng: “Tiểu thư, cô phải nói cho tôi biết.... khụ khụ khụ... cô tóc đen mắt đen da vàng..... còn cậu nhóc trong ngực cô là tóc vàng mắt xanh da trắng?”
“Tại sao lại không thể?” Cô trấn tĩnh lạnh lùng nói: “Chồng tôi là người da trắng, đứa nhỏ này chỉ giống ba mà thôi.”
Thấy cô nói chắc chắn như thế, Mark cũng có cút nghi ngờ, mặc dù thoáng nhìn rất giống, nhưng tên nhóc kia từ đầu tới cuối không có quay đầu lại.
Những tên ngu ngốc kia bắt nhầm người sao?
Hắn lạnh lùng nói: “Eric, dẵn hắn tới đây.”
Như Nguyệt nghe thế vội vàng ôm A Chấn lùi vài bước, đe dọa: “Đừng tới đây! Ngươi dám đụng vào con ta, ta đảm bảo sẽ làm ngươi hối hận cả đời!”
Cô còn chưa nói xong, hai người phía sau đã bắt được cô, Như Nguyệt không ngờ phía sau có người, muốn tránh cũng không kịp, A Chấn sợ hãi hét chói tai, cô ôm chặt A Chấn liều mạng giãy giụa, nhưng không thoát được.
“Buông tay,đừng đụng vào con ta! Các người là lũ khốn kiếp! Buông ta ra! Dừng tay, các người muốn gì——" Như Nguyệt ôm chặt A Chân, không chịu buông, nhưng một giây sau, một cây kim đâm vào cổ cô, cô kinh hãi, rõ ràng cảm nhận được một luồng chất lỏng lạnh lẽo tiến vào trong máu của mình.
Dược liệu phát huy nhanh chóng, mấy giây sau tay chân cô mềm nhũn, A Chấn vẫn hét chói tai, nhưng cô nhìn thấy bọn chúng cũng tiêm thuốc cho A Chấn.
Cô không có cách nào phản kháng, chỉ bất lực nhìn bọn chúng ôm A Chấn đi.
“Đáng chết, trả con cho ta....” Thấy dược liệu đã phát tác, hai tên đó không giữ cô nữa, cô ngã xuống đất, tức giận nhìn người đàn ông sau tấm thủy tinh “Tên khốn kiếp.... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì con ta?”
“Con trai cô?” Mark nhìn đứa bé đã bất tỉnh trong ngực Eric, cười vui vẻ, hắn nghiêng người khinh miệt nhìn cô: “Hắn là của ta, người ta tự tay phục chế.”
“Cái... cái gì?” Như Nguyệt thở hổn hển, cố gắng giữ vững tỉnh táo, nhưng hơi sức lại từ từ biến mất.
“Hắn là của ta, chính là người khác trộm đi.”
“Ngươi.... ngươi nói nhảm!” Co nắm chặt quả đấm, trợn mắt.
“Ta nói bậy? Ngươi cho rằng gương mặt này, thân thể này của ta từ đầu đã vậy sao?” Hắn kéo áo lộ ra thân thể đã bị biến dạng, tức giạn gào lên: “Nhìn xem, đây đều là do những kẻ trộm kia tạo thành, đứa bé kia là của ta, thế giới này cũng là của ta, nếu không phải những kẻ khốn kiếp kia phá hủy tất cả, ta cũng không phải dựa vào máy móc kéo dài hơi tàn để tiếp tục công việc—— khụ khụ khụ——""
Bởi vì quá kích động, hắn lại ho lên, gân xanh trên người cũng lộ ra, tia máu từ khóe miệng rỉ ra, bác sĩ ở bên cạnh lập tức lại gần, hắn lại giơ tay ngăn cản.
Một lúc sau, hắn mới hồi khí lại, ngảng đầu dùng con mắt phải còn sót lại nhìn cô: “Ta chỉ lấy lại thân thể của ta thôi.”
“Thân thể.....? Cái gì..... có ý gì?” Sắc mặt Như Nguyệt tái nhợt nhìn hắn, hoàn toàn mất hơi sức, cô ngã nhào xuống đất, đầu óc không minh mẫn, gần như không thể lí giải lời hắn nói.
Thân thể? A Chấn là thân thể hắn? Hắn rốt cuộc đang nói cái gì?
Thế giới trước mặt cô bị nghiêng ngả, vặn vẹo, người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn, giống như con quái vật khổng lồ kinh khủng, đang thống trị thế giới đang bị nghiêng ngả này.
Hình ảnh bị đung đưa, mờ ảo, cô nhìn thấy A Chấn bị ôm ra sau tường thủy tinh, chỗ đó giống như phòng giải phẫu.
Cô lắc đầu một cái, nhắm mắt lại rồi cố gắng mở ra, ép bản thân tỉnh táo, nhưng không được, các bác sĩ vẫn ở đó, đèn lớn trên phòng giải phẫu được bật sáng.
Ánh sáng chói mắt này khiến cô phải nhắm hai mắt lại, cố hết hơi sức mới có thể mở mắt ra, “Ngươi... rốt cuộc... muốn làm gì?”
“Lấy lại thân thể khỏe mạnh của ta.”
Quái vật nhìn cô, nhếch miệng cười, tiếng cười chói tai vang vọng trong không khí.
“Tiên sinh, bác sĩ Quỳnh Tư đã chuẩn bị xong” tên thuộc hạ của hắn đi tới giúp hắn tới bàn giải phẫu.
Cô không có biện pháp nhúc nhích, không hiểu tại sao bọn chúng lại cạo tóc của A Chấn.
Sau đó, tên quái vật kia cũng nằm trên một chiếc giường khác, cũng bị cạo đầu.
Nhìn theo, cô thấy mấy tên bác sĩ mặc áo trắng cầm dao phẫu thuật đưa lên, đứng ở đầu giường A Chấn.
Đột nhiên hiểu được bọn chúng muốn làm gì, một cảm giác buồn nôn trào lên.
Trời ạ, cô thật sự muốn nôn.
Những kẻ điên khùng!
“Không cần....”
Như Nguyệt phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt, muốn ngăn cản, nhưng không có cách nào chuyển động.
Nước mắt bất lực chảy xuống, ý thức dần mơ hồ, cô trơ mắt nhìn những tên quái vật kia vươn ma trảo ra với A Chấn, hoàn toàn không còn chút sức.
Cuối cùng, ý thức của cô rốt cuộc không còn lực chống đỡ.
Ngay cả cô cũng không cứu được, không cứu được A Chấn, không cứu được chính bản thân mình.
Bóng tối bao trùm, gương mặt Mạc Sâm hiện ra trong đầu, mọi thứ tốt đẹp trải qua với anh đều hiện ra, anh mỉm cười hôn cô, trong giá rét sưởi ấm tay cô, cùng cô ăn kẹo hồ lô, cùng nhau trang trí cửa hàng, ngắm trăng, cùng nhau ăn những đồ ăn mà cô nấu.
Mạc Sâm....
Cô sắp chết, nhưng vẫn chưa kịp nói yêu anh.
Cô thật sự hi vọng quay lại một lần nữa, cô sẽ không ngu ngốc chạy ra.
Như Nguyệt bi thương rơi vào vực sâu đen tối, một lần cuối cùng đáy lòng khẽ gọi tên người đàn ông cả đời cô yêu.
Mạc Sâm...
Sống lâu như vậy, Ba Như Nguyệt ở trong tình huống này càng hiểu rõ ý nghĩa của câu thành ngữ kia.
Một người có xui thế nào cũng chỉ như vậy.
Buổi sáng vô tình biết được chân tướng sự việc, khiến cho cô kích động toàn thân bất lực, cô không có cách nào đối mặt với anh, không có cách nào nhìn anh mà không gào khóc, cho nên trốn anh.
Chạy trối chết.
Cô chạy, nhưng không biết phải đi đâu, ở thành phố này, cô không quen ai, bạn bè của cô đều là bạn anh, đợi đến khi cô phát hiện ra thì đã đi tới bờ biền, ngôi ở ven biển khóc lóc.
Cô không nghĩ anh cưới cô bởi vì cô đã từng cứu anh.
Anh không thương cô thì thôi, lại vì báo ân mà cưới cô? Chẳng trách lúc đầu cô mở miệng cầu hôn, anh lại đồng ý không do dự....
Ông trời, anh báo ơn so với thương hại càng làm cô cảm thấy bi thảm hơn.
Ở trong mắt của anh, cô nhất định chính là một cô gái đáng thương, thê thảm.
Cô vừa khó chịu vừa đau lòng, khóc vài giờ, không biết làm thế nào đối diện với anh, càng ghét hơn cính là mặc dù cô biết anh vì báo ơn mới cưới mình, nhưng cô vẫn không có cách nào buông tha anh.
Cô thật sự hận bản thân mình sao lúc đó lại cầm chai tinh dầu qua, ít nhất cô còn có thể giả vờ không biết, có thể tiếp tục hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
Đáng ghét, cô chưa bao giờ ích kỉ như vậy, cô thật sự ghét bản thân mình.
Cô biết nếu mình đủ thông minh, nên để anh đi, không nên dùng cuộc hôn nhân giả dối này trói buộc anh.
Anh cũng.... Không thương cô....
Nhận thức được điều này khiến lòng cô đau đớn không thôi, lệ rơi đầy mặt, cô ôm chặt lấy bản thân, tận sau trong lòng vô cùng rõ ràng cảm ơn và thương hại không có cách nào duy trì hôn nhân lâu dài, một ngày nào đó, anh sẽ gặp cô gái thật sự yêu, sau đó anh sẽ bắt đầu hận cô.
Hận cô.
Nước mắt lại trào ra, cô mím chặt môi, khẽ nấc, ôm chặt lấy minh, lắc mạnh đầu.
Nhưng cô thật sự thương anh, cô chưa bao giơ biết, yêu một người có thể yêu sâu sắc đến như vậy, đau đến như vậy, đau đến nỗi cô cảm thấy toàn thân mình tan nát.
Cô khóc rất lâu, nước mắt trên mặt, vừa khô lại ướt, ướt rồi lại khô.
Cả ngày, cô suy nghĩ lộn xộn, cô cảm thấy hai người có chút cơ hội, anh có thể yêu cô, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đây chỉ là ảo tưởng của cô.
Cuối cùng khóc mệt, mờ mịt nhìn bờ biển, cho đến lúc gió biển thổi đến toàn thân rét lạnh, cô mới đứng dậy lấy hết dũng khí trở về tìm anh.
Ai ngờ, cô còn chưa kịp về nhà, trên đường chờ tín hiệu giao thông thì thấy hai người đàn ông bắt lão tam của Đồ gia, sắc mặt đứa bé trắng bệch, liều mạng giãy giụa, không ngừng hét lên.
“Các người đang làm cái gì? Thả cậu bé ra!” Cô không chút suy nghĩ, lập tức hét lớn.
Đối phương không để ý đến cô, chỉ lôi cậu bé, lên một chiếc xe màu đen đang lao đến.
Nhìn thấy bọn họ muốn bỏ chạy, cô vội vàng vặn ga đâm vào cửa xe, sau một hồi hỗn loạn, cô bắt được tay cậu nhóc, thừa dịp bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị đuổi theo, đám người đó bắt cô và cậu bé lên xe.
Bây giờ nghĩ lại, cô đúng thật là ngu ngốc.
Bọn họ người đông thế mạnh, dù sao đi nữa, cô cũng phải biết được năng lực của mình, đáng lẽ phải lén đi theo sau xe họ mới đúng, ít nhất cô còn có thể thông báo cho Mạc Sâm.
Đáng ghét, đều là cái tính kích động gây họa.
Vẻ mặt cô tái nhợt nhìn chằm chằm vào những người đàn ông đang chĩa súng về phía mình, cô cố gẵng trấn tĩnh ôm chặt lão tam của Đồ gia, cậu nhóc giống như gấu koala ôm chặt cô, mặc dù không khóc nhưng gương mặt nhỏ nhắn đã không còn chút máu vùi sâu vào ngực cô, toàn thân run rẩy.
Đáng chết, đứa bé bị dọa sợ.
Mấy đứa nhóc ở Đồ gia không thích người khá đụng vào người, nhất là lão tam càng tránh tiếp xúc với người khác, trừ Đào Hoa và Hải Dương, cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu bé để người nào chạm vào, chứ đừng nói giống như con gấu koala ôm chặt mình.
Cô vừa vỗ về an ủi cậu bé, vừa cố gắng nhận thức tình huống hiện tại.
Mấy người đàn ông trên xe này đều là người ngoại quốc, có người da trắng, có người da đên, cũng có người da vàng, bọn họ đều sử dụng tiếng Anh, mỗi người đều có súng, thân thể cường tráng, rõ ràng là trải qua huấn luyện.
Cửa sổ xe được che lại bằng rèm màu đen, ngay cả chỗ ngồi phía trước cũng bị ngăn lại, mặc dù cô có thể cảm thấy xe đang rẽ, nhưng không thể nhìn rõ bên ngoài.
Những người này có chuẩn bị mà đến.
Mặc dù cô không biết bọn họ muốn làm gì lại bắt cậu nhóc nhưng nhìn tình hình này, cô dùng đầu gối cũng biết không phải bắt có bình thường.
Ông trời, cô hi vọng có người có thể nhớ tới biển số xe này, hay bọn họ cũng che biển số xe lại rồi hả?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, xe chợt ngừng lại.
Một người đàn ông mở cửa xe, sau đó có một tên lôi cậu nhóc ra, cậu nhóc lập tức sợ hãi hét lên chói tai.
“Dừng tay.” Như Nguyệt ôm chặt cậu bé, tức giận chửi mắng bằng tiếng anh: “Khốn kiếp! Đừng kéo cậu bé.”
Cậu bé vẫn hét không ngừng, người đàn ông đi đầu không chịu nổi, mở miệng chửi một câu thô tục, muốn thủ hạ buông tay,sau đó chĩa súng về phía cô nói: “Bảo nó câm miệng!”
Như Nguyệt thấy hắn nhượng bộ, lập tức nhỏ giọng nói với lão tam: “Ngoan, A Chấn, bình tĩnh, đừng sợ, chị sẽ không để em lại một mình.”
Cậu bé ngừng hét, ôm chặt cô, rúc mặt vào vai cô run run.
Thấy cậu bé nghe lời, cô thở phào nhẹ nhõm, lạnh mặt nhìn những tên khốn kiếp kia: “Cậu bé phải đi chỗ nào tôi cùng đi.”
Hắn ta trầm mặt, nhưng cân nhắc một lát, hiểu rõ sự tồn tại của cô là cần thiết, liều cúi xuống lấy súng uy hiếp cô.
“Tốt nhất đừng giở trò quỷ, chỉ cần tên nhóc kêu lên một tiếng, ta lập tức bắn chết ngươi, hiểu không?”
Hắn ta chĩa súng vào sau gáy cô, ánh mắt lạnh lẽo ám chỉ cô nếu có bất kì động tác gì, hắn tuyệt đối sẽ nổ súng.
Họng súng đen ngòm,lạnh lẽo, đè xuống cảm giác khủng hoảng trong lòng cô, gật đầu đồng ý.
Hắn thấy thế, mới quay người đi xuống xe, sau đó bảo cô xuống, hai tên đàn ông khác cũng xuống đi phía sau cô.
Vừa xuốn g xe, cô phát hiện ra minh đang ở bên bờ biển, trừ người của bọn chúng, gần như không có ai, đưa tầm mắt nhìn, phía trước là biển rộng, phía sau là rừng cây, cách khoảng 100m, cô ôm lão tam chạy tuyệt đối sẽ không thoát được bọn họ.
Cách bãi biển tầm một hai cây số mới có bóng người, hoàn toàn dập tắt hi vọng cầu cứu của cô.
“Đi mau!” Hắn ta thô lỗ lấy súng đâm vào lưng cô.
Như Nguyệt không có cách nào khác đành ôm cậu nhóc, bị áp giải lên thuyền.
Cô không muốn đi lên, nhưng biết nếu phản kháng tuyệt đối sẽ mất mạng tại chỗ, bọn chúng giữ cô lại chỉ bởi vì không muốn đứa bé hét gào giãy giụa gây sự chú ý và phiền toái.
Cô không biết được bọn chúng rốt cuộc muốn đưa cô và cậu nhóc đi đâu, nhưng biển rộng mênh mông, cô cũng chỉ thuận theo ý trời.
Chiếc thuyền rời bến.
Gió lạnh thổi tung mái tóc cô, Ba Như Nguyệt ôm cậu nhóc thật chặt, nhìn bờ càng lúc càng xa, cổ họng nghẹn lại, cô hoài nghi mình sẽ không còn được gặp lại Mạc Sâm.
Trời đông giá rét, nước lạnh như băng.
Mạc Sâm nắm chặt thành bồn rửa mặt, vùi mặt vào dòng nước lạnh giá, muốn dùng cái lạnh để ép bản thân tỉnh táo, chờ đến khi anh tỉnh táo mới từ từ ngẩng đầu lên.
Trong gương là một người đàn ông lãnh khốc, là người đàn ông vô cùng quen thuộc.
Anh không nhìn thêm chút nào, chỉ cầm khăn lông lau khô mặt, đi ra ngoài.
Trong phòng khách trừ mấy bé gái, những người khác đều đông đủ, anh vừa xuất hiện, tiếng nói chuyện lập tức ngừng lại.
Mặc dù nghe Hải Dương nói thân phận của Mạc Sâm, nhưng lúc Đào Hoa nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc lúc này của anh, vẫn không nhịn được ngồi sát gần vào Hải Dương.
Người đàn ông trước mặt cô lúc này, không phải là Mạc Sâm mà cô biết, mái tóc vàng ướt đẫm nhỏ nước, đôi mắt chuyển thành màu xám nhạt, không có chút biểu hiện gì trên gương mặt.
Sau khi anh ngồi xuống, Hải Dương liền kể lại tình hình mà lão nhị và lão đại nhìn thấy, từ lúc tan trường, đến lúc bị lôi đi, rồi Như Nguyệt ngăn cản, lại bị bắt theo, đều nói hết một lần.
Mạc Sâm sau khi nghe xong, nhìn gương mặt trắng bệch của hai cậu nhóc , “Bọn chúng có mấy người?”
“Năm.”
“Có biết bọn chúng không?”
Lão nhị gật đầu, “Có một người da trắng, lúc trước từng gặp ở phòng nghiên cứu.”
“Hắn nhận ra cháu sao?”
Sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, hít một hơi thật sâu, gật đầu.
“Hắn có ý định bắt cháu không?”
“Không có.” Cậu bé lắc đầu.
“Cháu chắc chắn chứ?”
“Vâng.” Cậu bé gật đầu xác định.
Mạc Sâm nghe vậy ngừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Hiểu Dạ, hỏi một vấn đề quan trọng.
“Tại sao chỉ bắt lão tam?”
Toàn thân Hiểu Dạ cứng đờ, cô nhìn chằm chằm Mạc Sâm, trong lòng giãy giụa, Cảnh Dã ở bên cạnh thấy vậy, nắm chặt tay cô, cô nhìn anh, thấy anh gật đầu, mới hít một hơi thật sâu mở miệng.
“Em không rõ lắm, chỉ...” Cô dừng một chút, nắm chặt tay Cảnh Dã, giống như tiếp nhận sức mạnh và dũng khí của anh, lúc này mới nhìn Mạc Sâm nói một hơi.”
“A Chấn là người nhân bản của hắn.”
“Cái gì?” Đào Hoa sợ hết hồn, kêu lên.
Những ngươi khác trong lòng giống như đã sớm đoán ra, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Hai mắt Mạc Sâm nhắm nghiền, gân xanh nổi lên, sắc mặt Hiểu Dạ tái nhợt, mím chặt môi, gương mặt Cảnh Dã hung ác, hai cậu nhóc ngồi yên như pho tượng, sắc mặt tái nhợt, Đào Hoa kinh hoảng nhìn Hải Dương, vẻ mặt của anh lúc này giống hệt Cảnh Dã, rất dọa người.
Ông trời, bọn họ là nghiêm túc.
Mặc dù cô chưa từng hỏi nhiều, nhưng một năm qua, bọn họ cũng nói qua với cô về quá khứ của mấy đứa nhỏ, nhưng chuyện này ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Nhưng.... em nghĩ nhân bản người..... là chuyện chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng....” Cô không có chút khí lực nhìn Hải Dương, run giọng hỏi : “Không phải sao?”
“Không phải.” Anh nhìn cô, nhỏ giọng giải thích, “Kĩ thuật nhân bản động vật có lâu rồi, cũng có tỉ lệ thành công, nhưng vì vấn đề đạo đức cho nên phục chế nhân bản người không được cho phép.”
Đào Hoa run người, cô nhìn anh chằm chằm, trong đầu hỗn loạn : “Cho nên anh nói, A Chấn thật sự có thể là....”
“Ừ.”
“Nhưng hắn... cái tên biến thái kia... em cảm thấy.... không thể nào..... trời, đáng chết.....” Lời nói của cô không mạch lạc, cũng không biết làm sao biểu đạt ý tứ của mình.
“Anh biết, A Chấn không giống Mark, phục chế người thì không hoàn toàn giống, bọn họ chỉ có DNA giống nhau, vẻ ngoài diện mạo, âm thanh, vân tay giống nhau nhưng không có nghĩa bọn họ cũng một loại người.”
“Như vậy, tại sao tên biến thái đó muốn bắt A Chấn đi?”
“Bởi vì hắn bị trọng thương.”
Đào Hoa nghe thế nhìn về phía Hiểu Dạ, chỉ thấy cô vẻ mặt không chút biểu hiện gì nói: “Một năm rưỡi trước Cảnh Dã đả thương hắn, bị thương nặng như vậy, không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.”
“Có ý gì?” Đào Hoa kinh hoảng hỏi.
“Mình nghĩ hắn muốn cấy ghép bộ phận.” Mạc Sâm mở mắt, lạnh giọng nói.
Cấy ghép bộ phận?
“Đừng nói đùa!” gương mặt Đào Hoa trắng bệch, kích động nhảy lên, “A Chấn mới bảy tuổi.”
“Mark vốn không quan tâm A Chấn mấy tuổi.” Hơi thở của Hiểu Dạ gấp rút, nhìn Đào Hoa nói: “Đối với hắn, chỉ có A Chấn, cơ thể của hắn mới không xảy ra phản ứng loại bỏ, lúc hắn làm thí nghiệm phục chế, chắc cũng vì ngày này.”
Đào Hoa nhìn chằm chằm vào Hiểu Dạ, cô biết đây là sự thật.
Hiểu Dạ thật sự cho rằng cái tên Mark bị thần kinh kia phục chế người là phục vụ cho bản thân, mà người hắn phục chế lại chính là A Chấn, sau đó hắn bắt A Chấn đi chỉ vì muốn cấy ghép bộ phận——
Trong nháy mắt Đào Hoa lĩnh ngộ được một chuyện, theo lời Hiểu Dạ nói thì cô ngay ngay từ đầu cũng biết A Chấn là người mà Mark phục chế.
Đào Hoa chấn kinh nhìn Hiểu Dạ, thật lâu không tìm được ngôn ngữ diễn đạt.
Cô biết Hiểu Dạ từng bị Mark bắt làm thí nghiệm, ngược đãi năm năm. Đó là sau khi cô và Hải Dương kết hôn, quyết định nhận nuôi ba đứa bé thì Hiểu Dạ đã nói với cô. Cô ấy muốn biết chuyện chăm sóc ba đứa bé không phải chuyện dễ dàng, muốn cô xác định thật sự nguyện ý coi bọn nhóc như ruột thịt, mới bằng lòng để cô nuôi dưỡng ba đứa bé.
Mặc dù Hiểu Dạ không nói rõ ràng, nhưng nghe thoáng qua cũng khiến Đào Hoa dựng tóc gáy.
Cô vô cùng rõ ràng biết Hiểu Dạ chịu nỗi khổ như thế nào, chỉ là không ngờ Hiểu Dạ biết rõ quan hệ của Mark và A Chấn, mà vẫn nguyện ý thu nhận cậu bé.
“Đứa bé là vô tội.” Giọng nói Hiểu Dạ khàn khàn, nhìn cô.
“Mình biết rõ.” Cô kiên định nhìn bạn tốt, nói như chém đinh chặt sắt: “Mặc kệ như thế nào, bọn chúng đều là con của mình, mỗi một đứa.”
Hiểu Dạ nghe vậy, nghẹn ngào, cô cố gắng mỉm cười nhìn bạn tốt nhưng nước mắt lại không nhịn được trào ra.
Cảnh Dã ôm cô vào trong ngực, Hiểu Dạ rúc đầu vào ngực anh không tiếng động rơi lệ.
Đào Hoa cố kìm nén kích động muốn khóc, nhìn ba người đàn ông trước mặt hỏi: “Làm sao bây giờ? Mọi người biết tên khốn kiếp kia ở đâu sao?”
Ba người trầm mặc, lão đại ở bên cạnh mở miệng.
“Con biết.”
Tất cả ánh mắt tập trung trên người lão đại, cậu bé nhìn mọi người, sắc mặt tái nhợt nói: “Có người trong bọn chúng làm rơi bật lửa, con có nhật nó lên.”
Lão đại đưa tay ra, một bật lửa màu bạc nằm trên lòng bàn tay cậu.
“Trời, đáng chết!” Đào Hoa kêu lên, vội vàng cầm lấy bàn tay đang đưa bật lửa ra, chỉ thấy lòng bàn tay cậu bị đỏ ửng, đường vân trên cái bật lửa đều in dấu vết lên tay cậu.
“Đứa ngốc, con vẫn cầm nó sao? Hải Dương, giúp em lấy nước lạnh tới! Cảnh Dã, lấy đá lạnh! Nhanh lên một chút! Đáng ghét, con ngốc sao!” Đào Hoa mắng liên tiếp, cầm cốc nước lạnh đổ lên vết bỏng trên tay cậu.
Năng lực siêu nhiên của đứa bé này biết sớm nhất, chỉ cần chạm vào đồ vật, là có thể thấy được hình ảnh, cầm càng lâu, lại càng rõ ràng, nhưng bởi vì cậu bé chưa khống chế được năng lực, nếu sử dụng nhiều sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
Hải Dương lấy một bình nước ra, cô lập tức ấn sâu tay cậu bé chìm vào trong nước.
Bởi vì lòng bàn tay đau đớn mà hai má co giật, nhưng cậu bé vẫn nhìn ra ngoài cửa nói: “Con nhìn thấy, người kia ở trên một chiếc ca nô Athena.”
Cảnh Dã bỏ đá lạnh vào trong bình nước, nghe thế kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Ca nô? Ở cảng sao?”
“Không phải.” Cậu bé lắc đầu, “Ở bên ngoài, bọn họ để thuyền trên bờ.”
Mạc Sâm nghe vậy, lập tức đứng dậy, gọi điện thoại.
“Tôi là Mạc Sâm, tôi cần hình ảnh vệ tinh.” Anh ước lượng kinh độ và vĩ độ, giọng nói lạnh lùng không có bất kì cảm xúc: “Ngay lập tức, càng rõ càng tốt. Còn nữa giúp tôi tra tất cả ca nô gọi Athena, tình hình tài liệu gửi hết cho tôi.”
“Anh ấy gọi cho ai?” Đào Hoa càng nghe càng tò mò, vừa xử lí vết thương cho lão đại vừa không nhịn được hỏi Hải Dương.
“Thủ lĩnh con chuột.”
Chiếc thuyền vận chuyển container giống như là một ngọn núi cao.
Hoàng hôn chiếu xuống, khiến nó càng thêm kì dị.
Ba Như Nguyệt ngửa đầu nhìn con quái vật đen trên mặt biển, trong lòng có chút kinh hoảng.
Từ trên ca nô thả xuống một cái tháng, cô bị ép buộc phải ôm lão tam leo lên, trên thuyền chất đống hàng hóa, còn có một quốc kì cô không rõ của nước nào đang tung bay trong gió, mấy tên đàn ông nước ngoài trang bị đầy đủ vũ khí đang đứng canh.
Mặc dù A Chấn nhỏ hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng ôm cậu cũng mất nhiều sức, mãi mới bò lên được khoang thuyền, cô mồ hôi đầm đìa, thở dốc, tên đàn ông ở phía sau lại dùng họng súng đâm cô, hung ác thúc giục.
“Bên trái!”
Cô thở hổn hển đè xuống sự phẫn nộ đang dâng lên, ôm A Chấn đi về phía bên trái.
Boong thuyền rất lớn, cô đi một lúc mới tới một cánh cửa.
Cánh cửa này nhìn trông rất dầy, mặc dù đèn bên trong sáng nhưng có vẻ còn âm u hơn so với bên ngoài cửa.
Cô không tự chủ được, dừng bước, họng súng phía sau lại đẩy vào người cô.
“Đi vào! Nhanh một chút!”
“Shit! Nếu trên tay cô có một cây gậy, cô nhất định quay đầu đập cho hắn bẹp dí!”
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng kìm nén kích động muốn mắng chửi, tiếp tục đi về phía trước, tiến vào trong hành lang lạnh lẽo âm u.
Cánh cửa nặng nề dầy cộp sau lưng cô bị đóng lại, che đi toàn bộ ánh sáng.
Những người đó bắt cô đi thật lâu, cô nghĩ sau khi bước vào sẽ thấy cầu thang, kết quả trước mặt là một cái thang máy.
Người đàn ông đứng đừng nhìn trên màn hình, màn hình vừa quét, trên đó hiện thị thân phận của hắn, sau khi bấm mật mã cửa thang máy mới mở ra.
Như Nguyệt nhìn những thiết bị công nghệ cao như vậy, sắc mặt trắng xanh.
Cô biết cái đó gọi là thiết bị xác nhận vân tay, loại biện pháp an ninh này cô mới chỉ nhìn thấy trong tivi.
Trời ạ,trên chiếc thuyền này toàn là thiết bị công nghệ cao.... Đứa bé này cuối cùng vì sao lại bị những người này để ý?
Cô ôm chặt A Chấn đang không ngừng phát run, hoài nghi liệu mình có năng lực bảo vệ cậu bé.
Người phía sau lại dùng họng súng đẩy cô, cô vấp chân suýt chút nữa thì ngã nhào, còn chưa kịp đứng vững, đã nghe rầm một tiếng từ sau truyền đến.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy người đẩy cô bị một quyền đánh ngã xuống đất.”
“Ngu ngốc, đừng tổn thương hắn!”
Tên đàn ông dùng họng súng đẩy cô bị một quyền đánh đến máu mũi chảy ròng ròng, cô ngay cả vui sướng cũng không có, chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết bọn họ đối xử với nhau không hề khoan dung, người đàn ông bị đánh tức giận trừng mắt nhìn cô.
Cô không dám nhìn lại hắn, vội vàng bước vào trong thang máy.
Cửa thang máy không tiếng động đóng lại, nhanh chóng di chuyển sau khi dừng lại, cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt càng khiến cô hoảng sợ.
Cô vốn nghĩ trong khoang thuyền sẽ âm u lạnh lõe, nhưng bên ngoài thang máy không những đèn sáng rực rỡ, mà trong thuyền đều trang hoàng các thiết bị cao cấp, tên tường treo bức tranh cổ điển, giường tầng, rồi lối rẽ cũng bày đặt bồn hoa.
Nếu không ai nói cho cô, cô nhất định đoán nơi này chính là một khách sạn năm sao hoặc là tàu biển chở khách.
Cô kinh ngạc không có cách nào suy nghĩ nhiêu, lúc ở trên boong thuyền cô còn nghĩ đây là thuyền container, ai bết phía dưới lại khác như vậy.
Cô bị đẩy đi về phía trước, nhìn thấy khắp nơi đều là camera theo dõi, cô gần như không ôm nổi A Chấn, nữa thì cuối cùng bọn họ cũng dừng lại trước một cánh cửa bằng thép.
Cửa tự động mở ra, bên trong là một gian phòng màu trắng hết sức sạch sẽ.
Cô không muốn để tên khốn kiếp đằng sau phải đẩy nữa, nên chủ động đi vào, dù sao cũng bị đưa đến nơi quái kỉ này, cô muốn chạy chốn cũng không được.
Kì lạ là, trừ người đàn ông dẫn đầu, lần này không có ai theo vào.
Căn phòng không có gì cả, một giây sau, mặt tường không vốn bình thường bỗng phun ra luồng khí, cô hoảng sợ, có chút lo lắng, nhưng thấy tên đàn ông kia không có phản ứng gì, đành phải gồng minh đứng yên.
Không bao lâu, mặt tường ngừng phun khí, bỗng bức tường trắng được mở ra, người đàn ông đi ra ngoài, cô tiến lên phía trước, không gian rộng mở trước mặt khiến cô kinh ngạc.
Sau đó cô nhìn thấy hắn, cách một bức tường thủy tinh trong suốt, một người đàn ông tóc vàng đang ngồi trên xe lăn.
Hắn tóc vàng, đang nói chuyện với bác sĩ đứng ở bên cạnh, lúc nói chuyện, sẽ có một vài cơn ho kịch liệt khiến cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Nhìn hắn ta trông gầy gò, tái nhợt, giống như là bộ xương người, nhưng không che giấu được gương mặt khá đẹp.
Lúc sau, phát hiện ra sự tồn tại của cô, hắn ấn một cái nút, xe lăn quay lại.
Cô nhìn cả gương mặt hắn thì kinh hãi hít một hơi, không nhịn được lùi một bước.
Ông trời, bên phải của hắn đẹp như thiên sứ thì bên trái lại giống như ác ma, một nửa bên mặt vặn vẹo biến hình, giống như bị bỏng nặng, khóe miệng bên trái của hắn hơi bị lệch, tai trái co lại thành một cục. Mắt trái gắn một viên kim cương.
Hắn gầy như que ủi, trên người có rất nhiều ống truyền, dưỡi mũi có một cái ống dưỡng khí, hai tay cũng có dây truyền kết nối với thiết bị đằng sau.
Hắn dùng con mắt bên phải nhìn thấy A Chấn trong ngực cô, sau đó hài lòng cười.
Mặc dù cách bức tường thủy tinh, nhưng cô vẫn cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, buôn nôn, A Chấn càng run rẩy giống như lá rụng trong gió, cô ôm chặt A Chấn, biết rõ không thể trốn thoát, nhưng trực giác vẫn là su nghĩ muốn quay người chạy đi.
Đáng chết, Ba Như Nguyệt, tỉnh táo lại, ngạn vạn lần đừng cuồng loạn, đứa bé này còn phải dựa vào cô.
Cô cắn răng đè nén hoảng sợ trong lòng, ép bản thân nhìn hắn, mở miệng hỏi.
“Ông là ai?”
“Jonh Mark” Khóe môi hắn ta giương lên, khẽ vuốt cằm nhìn cô, ra dáng thân sĩ thở nhẹ nói: “Xin lỗi... tôi không thể tự mình đứng dậy tiếp đón cô... mời ngồi.... Eric, rót trà mời.... khách.....”
Giọng nói khàn đục xuyên qua máy phóng đại âm thanh vang vọng khắp phòng, lời vừa dứt, hắn liền ho khùng khục.
Một người đàn ông đưa một bộ trà tới, rót chén trà đưa lên.
Vào thời điểm này, cô làm gì có tâm trạng uống trà, huống chi là người đưa trà lại là một tên quái nhân.
Mặc dù cánh tay ôm A Chấn vừa mỏi vừa đau, nhưng cô vẫn ôm chặt cậu bé, cả người căng thẳng đứng tại chỗ nói: “Chúng tôi không phải là khách của ông, tôi không biết ông là ai, cũng không biết ông, tôi nghĩ ông nhận lầm người, mời thả tôi và con trai tôi về.”
“Con trai? Hắn là con trai cô?” Hắn ta nghe thấy đã nở nụ cười, sau đó lại ho, gương mặt xám trắng có chút huyết sắc.
“Đúng, đây là con trai tôi.”Vẻ mặt cô không thay đổi nhìn hắn nói.
“Điều đó là không thể.” Hắn dừng cười, tựa lưng vào ghế ngồi, mở miệng: “Tiểu thư, cô phải nói cho tôi biết.... khụ khụ khụ... cô tóc đen mắt đen da vàng..... còn cậu nhóc trong ngực cô là tóc vàng mắt xanh da trắng?”
“Tại sao lại không thể?” Cô trấn tĩnh lạnh lùng nói: “Chồng tôi là người da trắng, đứa nhỏ này chỉ giống ba mà thôi.”
Thấy cô nói chắc chắn như thế, Mark cũng có cút nghi ngờ, mặc dù thoáng nhìn rất giống, nhưng tên nhóc kia từ đầu tới cuối không có quay đầu lại.
Những tên ngu ngốc kia bắt nhầm người sao?
Hắn lạnh lùng nói: “Eric, dẵn hắn tới đây.”
Như Nguyệt nghe thế vội vàng ôm A Chấn lùi vài bước, đe dọa: “Đừng tới đây! Ngươi dám đụng vào con ta, ta đảm bảo sẽ làm ngươi hối hận cả đời!”
Cô còn chưa nói xong, hai người phía sau đã bắt được cô, Như Nguyệt không ngờ phía sau có người, muốn tránh cũng không kịp, A Chấn sợ hãi hét chói tai, cô ôm chặt A Chấn liều mạng giãy giụa, nhưng không thoát được.
“Buông tay,đừng đụng vào con ta! Các người là lũ khốn kiếp! Buông ta ra! Dừng tay, các người muốn gì——" Như Nguyệt ôm chặt A Chân, không chịu buông, nhưng một giây sau, một cây kim đâm vào cổ cô, cô kinh hãi, rõ ràng cảm nhận được một luồng chất lỏng lạnh lẽo tiến vào trong máu của mình.
Dược liệu phát huy nhanh chóng, mấy giây sau tay chân cô mềm nhũn, A Chấn vẫn hét chói tai, nhưng cô nhìn thấy bọn chúng cũng tiêm thuốc cho A Chấn.
Cô không có cách nào phản kháng, chỉ bất lực nhìn bọn chúng ôm A Chấn đi.
“Đáng chết, trả con cho ta....” Thấy dược liệu đã phát tác, hai tên đó không giữ cô nữa, cô ngã xuống đất, tức giận nhìn người đàn ông sau tấm thủy tinh “Tên khốn kiếp.... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì con ta?”
“Con trai cô?” Mark nhìn đứa bé đã bất tỉnh trong ngực Eric, cười vui vẻ, hắn nghiêng người khinh miệt nhìn cô: “Hắn là của ta, người ta tự tay phục chế.”
“Cái... cái gì?” Như Nguyệt thở hổn hển, cố gắng giữ vững tỉnh táo, nhưng hơi sức lại từ từ biến mất.
“Hắn là của ta, chính là người khác trộm đi.”
“Ngươi.... ngươi nói nhảm!” Co nắm chặt quả đấm, trợn mắt.
“Ta nói bậy? Ngươi cho rằng gương mặt này, thân thể này của ta từ đầu đã vậy sao?” Hắn kéo áo lộ ra thân thể đã bị biến dạng, tức giạn gào lên: “Nhìn xem, đây đều là do những kẻ trộm kia tạo thành, đứa bé kia là của ta, thế giới này cũng là của ta, nếu không phải những kẻ khốn kiếp kia phá hủy tất cả, ta cũng không phải dựa vào máy móc kéo dài hơi tàn để tiếp tục công việc—— khụ khụ khụ——""
Bởi vì quá kích động, hắn lại ho lên, gân xanh trên người cũng lộ ra, tia máu từ khóe miệng rỉ ra, bác sĩ ở bên cạnh lập tức lại gần, hắn lại giơ tay ngăn cản.
Một lúc sau, hắn mới hồi khí lại, ngảng đầu dùng con mắt phải còn sót lại nhìn cô: “Ta chỉ lấy lại thân thể của ta thôi.”
“Thân thể.....? Cái gì..... có ý gì?” Sắc mặt Như Nguyệt tái nhợt nhìn hắn, hoàn toàn mất hơi sức, cô ngã nhào xuống đất, đầu óc không minh mẫn, gần như không thể lí giải lời hắn nói.
Thân thể? A Chấn là thân thể hắn? Hắn rốt cuộc đang nói cái gì?
Thế giới trước mặt cô bị nghiêng ngả, vặn vẹo, người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn, giống như con quái vật khổng lồ kinh khủng, đang thống trị thế giới đang bị nghiêng ngả này.
Hình ảnh bị đung đưa, mờ ảo, cô nhìn thấy A Chấn bị ôm ra sau tường thủy tinh, chỗ đó giống như phòng giải phẫu.
Cô lắc đầu một cái, nhắm mắt lại rồi cố gắng mở ra, ép bản thân tỉnh táo, nhưng không được, các bác sĩ vẫn ở đó, đèn lớn trên phòng giải phẫu được bật sáng.
Ánh sáng chói mắt này khiến cô phải nhắm hai mắt lại, cố hết hơi sức mới có thể mở mắt ra, “Ngươi... rốt cuộc... muốn làm gì?”
“Lấy lại thân thể khỏe mạnh của ta.”
Quái vật nhìn cô, nhếch miệng cười, tiếng cười chói tai vang vọng trong không khí.
“Tiên sinh, bác sĩ Quỳnh Tư đã chuẩn bị xong” tên thuộc hạ của hắn đi tới giúp hắn tới bàn giải phẫu.
Cô không có biện pháp nhúc nhích, không hiểu tại sao bọn chúng lại cạo tóc của A Chấn.
Sau đó, tên quái vật kia cũng nằm trên một chiếc giường khác, cũng bị cạo đầu.
Nhìn theo, cô thấy mấy tên bác sĩ mặc áo trắng cầm dao phẫu thuật đưa lên, đứng ở đầu giường A Chấn.
Đột nhiên hiểu được bọn chúng muốn làm gì, một cảm giác buồn nôn trào lên.
Trời ạ, cô thật sự muốn nôn.
Những kẻ điên khùng!
“Không cần....”
Như Nguyệt phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt, muốn ngăn cản, nhưng không có cách nào chuyển động.
Nước mắt bất lực chảy xuống, ý thức dần mơ hồ, cô trơ mắt nhìn những tên quái vật kia vươn ma trảo ra với A Chấn, hoàn toàn không còn chút sức.
Cuối cùng, ý thức của cô rốt cuộc không còn lực chống đỡ.
Ngay cả cô cũng không cứu được, không cứu được A Chấn, không cứu được chính bản thân mình.
Bóng tối bao trùm, gương mặt Mạc Sâm hiện ra trong đầu, mọi thứ tốt đẹp trải qua với anh đều hiện ra, anh mỉm cười hôn cô, trong giá rét sưởi ấm tay cô, cùng cô ăn kẹo hồ lô, cùng nhau trang trí cửa hàng, ngắm trăng, cùng nhau ăn những đồ ăn mà cô nấu.
Mạc Sâm....
Cô sắp chết, nhưng vẫn chưa kịp nói yêu anh.
Cô thật sự hi vọng quay lại một lần nữa, cô sẽ không ngu ngốc chạy ra.
Như Nguyệt bi thương rơi vào vực sâu đen tối, một lần cuối cùng đáy lòng khẽ gọi tên người đàn ông cả đời cô yêu.
Mạc Sâm...
Danh sách chương