Lương Khinh Ngôn vẫn còn nhớ lần đầu gặp Bảo Khâm, hắn mới mười tuổi, được phụ thân dẫn lên núi Thanh Lương bái Hàn Thạch lão nhân làm sư phụ. Còn nhỏ đã phải rời xa cha mẹ, trong lòng hắn rất ấm ức.
Cuộc sống trên núi kham khổ, cả núi chỉ có một gã tạp dịch nhóm lửa nấu cơm, còn kiêm luôn việc hầu hạ Hàn Thạch lão nhân, đương nhiên không rảnh quan tâm đến người khác. Lương Khinh Ngôn nhỏ tuổi phải làm hết mọi việc, từ dọn dẹp phòng ốc đến giặt giũ quần áo, ngay cả ngày đông lạnh giá cũng chẳng thể lười nhác.
Hắn là con cháu thế gia, quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đâu làm mấy chuyện này bao giờ. Chưa đến hai ngày, bàn tay hắn đã nứt nẻ. Hắn tính tình quật cường, không muốn để sư phụ biết, đành cắn răng chịu đựng nuốt hết mọi khổ nhọc vào người. Nhưng dù sao Lương Khinh Ngôn vẫn còn quá nhỏ, lúc đau đớn vô cùng liền ra sau núi không có bóng người, một mình khóc lớn, xem như trút hết mọi việc ra ngoài.
Chiều hôm đó, hắn ngồi bên gốc mai sau núi khóc lóc, lại nhớ đến cha mẹ trong Kinh thành, lòng càng buồn hơn, tiếng khóc cũng ngày to theo.
“Ca ca à! Ca ca..” Trong lúc đang khóc lóc thảm thiết, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói lanh lảnh thì sợ hãi, định quay người đi, chợt trông thấy một đứa bé chừng năm, sáu tuổi, mũ đội trên đầu không biết là nam hay nữ. Đứa bé mặc áo màu đỏ, áo choàng màu trắng, đôi mắt vừa to vừa đen nháy nhìn hắn chớp chớp, vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Lương Khinh Ngôn đỏ mặt. Hắn dù sao cũng đã hiểu chuyện, bị một đứa bé tự nhiên ở đâu nhào vào người lúc đang khóc nức nở thì vừa xấu hổ vừa bực bội, bèn đẩy đứa bé ra sau, quay người chạy thẳng.
Từ bé tới giờ hắn chưa từng làm chuyện xấu, chạy được một đoạn liền cảm thấy chột dạ, chân bước chậm dần. Do dự một lúc, Lương Khinh Ngôn quyết định quay trở lại sau núi, gần đến nơi hắn lại cảm thấy không được tự nhiên nên lê từng bước một.
Dưới gốc cây hoa mai đã không còn bóng dáng đứa bé, chắc nó đã đi rồi. Lương Khinh Ngôn vỗ vào gáy mình, quay người về phòng, vừa quay đi liền trông thấy khuôn mặt nổi giận của đứa bé: “Sao ca ca lại tìm ta làm gì nữa?” Đứa bé xụ mặt chất vấn.
Lương Khinh Ngôn đuối lý, im lặng không đáp.
Đứa bé định hỏi nữa, xa xa chợt vọng đến tiếng gọi: “A Bảo! A Bảo!”
“Phụ thân…” Đứa bé lười biếng đáp trả một câu, giọng nói êm dịu dễ nghe.
Bị người ta bắt quả tang tại trận, phải làm thế nào đây? Lương Khinh Ngôn khóc không ra nước mắt.
Trong nháy mắt, người đàn ông cao lớn tuấn tú đã đến đây, thấy hai người đang trừng mắt nhìn nhau, thì bật cười: “Sư huynh muội các con đã làm quen rồi sao?”
Sư muội… Lương Khinh Ngôn nghiêng đầu nhìn A Bảo, thì ra là một tiểu cô nương, thảo nào lại xinh xắn như vậy. Nhưng, nếu lát nữa nàng mách tội với cha nàng và sư phụ, hắn biết làm sao bây giờ? Lương Khinh Ngôn lo sợ bất an mất mấy hôm, nhưng vẫn không thấy sư phụ trách phạt, sư muội hồn nhiên tên A Bảo còn tìm hắm chơi đùa. Lương Khinh Ngôn thấy vậy, trong lòng càng thêm áy náy. Qua mấy ngày, cuối cùng hắn không thể chịu nổi nữa, lặng lẽ chặn A Bảo lại, hỏi: “Sao muội không đi mách sư phụ chuyện hôm ấy ta đẩy muội?”
A Bảo mở to đôi mắt đen láy, nhìn hắn khó hiểu: “Chẳng qua đại sư huynh chỉ muốn đùa với A Bảo thôi mà, sao A Bảo phải đi mách sư phụ?”
Lương Khinh Ngôn nhất thời nghẹn họng. Lương gia không thiếu con gái, tuổi tầm A Bảo cũng có mấy đứa, nhưng dù là con vợ cả hay con vợ lẽ cũng đều khác hẳn nàng. Lương Khinh Ngôn chỉ thấy mấy đứa bé trong nhà hoặc điêu ngoa, hoặc nhõng nhẽo, hoặc khúm núm bảo sao nghe vậy, chứ chưa từng thấy ai phóng khoáng độ lượng như A Bảo, trong chốc lát vừa bất ngờ, vừa khó hiểu.
Rất nhiều năm sau đó, bất ngờ và khó hiểu đã trở thành thói quen. Khi mới lên núi A Bảo còn rất nhỏ, mấy ngày sau khóc nức nở đòi về nhà. Lương Khinh Ngôn trong một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều. Hắn luôn dùng lời hay ý đẹp khuyên nhủ, dỗ dành nàng. Hắn còn rất nhẫn nại ở bên cạnh nàng. Tiểu sư muội hoạt bát thẳng thắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn. Họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau ra sau núi mò cá đào trứng chim, lén nhóm lửa nướng cá ăn…
Lương Khinh Ngôn cho rằng, cả hai sẽ mãi tốt đẹp như vậy, năm A Bảo mười bốn tuổi, Chung tướng quân có ý hai nhà kết thông gia, hắn vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được.
Nhưng, nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Vào lễ mừng đại thọ của Lương lão phu nhân, Lương Khinh Ngôn mới về Kinh một chuyến, khi trở lại đã hay tin Chung tướng quân hi sinh ngoài chiến trường, còn A Bảo của hắn trở thành tiểu tướng quân ngoài Tây Bắc.
Dù võ công của nàng giỏi đến đâu, dù khí thế của nàng có mạnh đến đâu, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn. Cả đội quân Tây Bắc sao có thể đè nặng lên đôi vai non nớt ấy được?
Nàng vốn nên là tân nương dịu dàng của hắn…
Lương Khinh Ngôn bất chấp gia đình phản đối, kiên quyết rời Kinh thành, chạy đến nơi quân Tây Bắc đóng trại, ở lại bốn năm liền.
Doanh trại Tây Bắc có can hệ đến an nguy biên giới nước Trịnh, có mười vạn đại quân, là nơi rất nhiều người trong triều mơ ước có được. A Bảo là “con trai” của Chung tướng quân, được thuộc hạ cũ của Chung gia giúp đỡ, còn lập công ngoài chiến trường, hiển nhiên được tiếp quản đại quân Tây Bắc. Nhưng nàng còn trẻ chưa từng trải, nên khi nguy cơ vừa được giải quyết, nhiều người trong triều bắt đầu ngấp nghé đến chỗ nàng. A Bảo một mình chẳng thể ứng phó, chẳng bao lâu bị ép giao soái ấn, chỉ được cái danh “Phiêu kỵ tướng quân”.
Nhưng ở nơi loạn lạc, dựa vào chiến công anh hùng, đám “đại tướng quân” từ trên trời rơi xuống sao có thể chỉ huy được những binh sĩ thường xuyên chém giết trong máu tươi? Bọn họ ra lệnh khô cả giọng cũng chẳng bằng một câu nói vu vơ của A Bảo.
A Bảo như vậy, sao không khiến người ta ghen ghét đố kỵ?
Nàng dũng mãnh thiện chiến, rất có tiếng trong quân nhưng lại không giỏi giao tiếp với đám quan viên trong triều. Nàng tính tình ngay thẳng, nói năng bộc trực, thường xuyên khiến đám cấp trên bụng dạ xấu xa nổi trận lôi đình. Lương Khinh Ngôn giúp đỡ nàng trên mọi phương diện, từ hỗ trợ lương thực đến lễ lạt trong cung hay ngăn chặn những tình huống ngặt nghèo.
Hắn tưởng hắn có thể bảo vệ nàng, nhưng không ngờ mọi việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Một bức thư tố cáo vô căn cứ đẩy A Bảo đến nơi đầu sóng ngọn gió, Lương Khinh Ngôn cứ tưởng các mối quan hệ của mình có thể trấn áp chuyện này, chẳng ngờ mọi chuyện đã vượt xa dự liệu, hắn vừa đưa thư cầu cứu đến tay Lục Điện hạ, Trịnh Đế đã hạ thánh chỉ ban rượu độc cho nàng.
Thiên lý ở đâu? Công đạo ở nơi nào?
Một chén Đoạn Trường suýt lấy mạng Bảo Khâm. Lương Khinh Ngôn dốc toàn lực mới có thể cứu nàng trở về từ nguy hiểm, nhưng sức khỏe của nàng đã bị tàn phá nặng nề. Hắn giấu nàng trong hầm ngầm Hình gia, ngày ngày bón thuốc, chăm sóc nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đưa nàng rời Kinh.
Ngày A Bảo đi vừa vặn Lập thu, mặt trời vẫn chói chang như cũ, nóng bức đến mức ngột ngạt khó thở.
Lương Khinh Ngôn đưa mắt nhìn con thuyền chở Thất công chúa đi hòa thân dần dần biến mất, hắn đột nhiên có dự cảm, hình như Bảo Khâm đi chuyến này sẽ không bao giờ về nữa…
“Đại thiếu gia…” Thị vệ bên cạnh cất tiếng gọi.
Lương Khinh Ngôn chậm rãi quay người, lặng lẽ lên ngựa, trầm giọng nói: “Đến phủ Lục điện hạ…”
“Điện hạ phải nghĩ cho kỹ!”
Trong thư phòng Vương phủ không đốt đèn, khuôn mặt Lương Khinh Ngôn hòa lẫn cùng bóng đêm, không thể thấy mặt mũi hắn ra sao, nhưng giọng nói truyền vào tai Lục Hoàng tử từng câu, từng câu một, mang theo sự mê hoặc. Hắn nói: “Tiên hạ thủ… vi cường…”
Nửa tháng sau, Trịnh Đế băng hà, các Hoàng tử đấu đá, cuối cùng, người đăng cơ lại là Lục Hoàng tử trầm lặng vô danh.
Lương Khinh Ngôn siết tập thư dày trong tay, trên đó ghi lại tất cả mọi chuyện trên đường đi của Bảo Khâm, từ việc nàng bỗng dưng bị tráo đổi thành Thất Công chúa, đến việc nàng lập uy cho chính mình lần đầu tiên khi ở Phong thành, rồi nàng gặp gỡ Tam điện hạ nước Tần ra sao…
Hắn biết rõ, có một số việc đã nằm ngoài sự khống chế.
Nhưng, hắn vẫn không kiềm lòng muốn đi gặp nàng, muốn xoay chuyển cục diện lần cuối. Dù… dù kết quả không như mong đợi, thì ít nhất cũng được nghe câu trả lời từ chính miệng nàng.
Hắn vắng mặt trong buổi lễ đăng cơ của Lục Hoàng tử, trèo đèo lội suối nghìn dặm xa xôi đến Phong thành chỉ để gặp nàng một lần, nhưng đến khi gặp rồi, hắn bỗng nhiên sợ hãi. Hắn thậm chí thà rằng mình không biết gì hết, không hỏi gì hết, nhưng hắn có thể giả bộ mọi chuyện vẫn còn như xưa.
“Nhưng mà… đại sư huynh… muội đã không thể trở về nữa rồi!” A Bảo nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một.
Chung Bảo Khâm đã bị ban chết, thuộc hạ cũ trong quân Tây Bắc tan đàn xẻ nghé, A Bảo tuy giữ được tính mạng, nhưng thân thể bị thương, không chịu nổi một đòn.
Nàng không còn là Chung tiểu tướng quân năng nổ của quân Tây Bắc, cũng chẳng thể làm thiên kim đại tiểu thư cả ngày trong nhà, không hiểu quy củ, có lẽ ngay cả phu nhân nhà họ Lương cũng khinh thường nàng.
“Sư huynh!” Bảo Khâm hứa với hắn thật nghiêm túc: “Muội sẽ sống thật tốt!”
Nàng từng là Chung tiểu tướng quân quen với gió tanh mưa máu, chém chém giết giết chứ không phải là tiểu thư đài các mảnh mai yếu đuối. Dù cho ở hoàn cảnh khó khăn thế nào, dù cho đối diện với chông gai ra sao, nàng đều có thể vượt qua.
Ánh mắt nàng tràn ngập kiên định, đôi mắt ấy rực rỡ long lanh. Lương Khinh Ngôn nhìn vào bỗng chẳng thể thốt ra lời khuyên ngăn. Cuối cùng hắn đành mỉm cười lắc đầu: “Thôi, thôi! Nếu muội đã nói như vậy, sư huynh không khuyên muội nữa. Muội chỉ cần nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội đồng ý, ta… sẽ bảo vệ muội.”
Nói xong, Lương Khinh Ngôn mỉm cười với Bảo Khâm, quay lưng từ biệt. Trong thoáng chốc, khuôn mặt đã trở nên ướt đẫm. Hắn lau nước mắt, thì ra không biết từ lúc nào lệ nóng đã tuôn rơi.
Nàng là vết tích khắc tạc trong tim hắn, cả đời này chẳng thể phôi phai. Hắn cứ tưởng đó là mối nhân duyên ông trời ban tặng, đâu ngờ đó chỉ là trò đùa trớ trêu của số phận. Chuyện tình cảm vốn không sao nói rõ, dù cho mười năm bên nhau chẳng rời, cũng chưa chắc ngăn nổi cái nhìn định mệnh trong chớp mắt.
Chỉ cần nàng thích, hắn nguyện tác thành…
END
Cuộc sống trên núi kham khổ, cả núi chỉ có một gã tạp dịch nhóm lửa nấu cơm, còn kiêm luôn việc hầu hạ Hàn Thạch lão nhân, đương nhiên không rảnh quan tâm đến người khác. Lương Khinh Ngôn nhỏ tuổi phải làm hết mọi việc, từ dọn dẹp phòng ốc đến giặt giũ quần áo, ngay cả ngày đông lạnh giá cũng chẳng thể lười nhác.
Hắn là con cháu thế gia, quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đâu làm mấy chuyện này bao giờ. Chưa đến hai ngày, bàn tay hắn đã nứt nẻ. Hắn tính tình quật cường, không muốn để sư phụ biết, đành cắn răng chịu đựng nuốt hết mọi khổ nhọc vào người. Nhưng dù sao Lương Khinh Ngôn vẫn còn quá nhỏ, lúc đau đớn vô cùng liền ra sau núi không có bóng người, một mình khóc lớn, xem như trút hết mọi việc ra ngoài.
Chiều hôm đó, hắn ngồi bên gốc mai sau núi khóc lóc, lại nhớ đến cha mẹ trong Kinh thành, lòng càng buồn hơn, tiếng khóc cũng ngày to theo.
“Ca ca à! Ca ca..” Trong lúc đang khóc lóc thảm thiết, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói lanh lảnh thì sợ hãi, định quay người đi, chợt trông thấy một đứa bé chừng năm, sáu tuổi, mũ đội trên đầu không biết là nam hay nữ. Đứa bé mặc áo màu đỏ, áo choàng màu trắng, đôi mắt vừa to vừa đen nháy nhìn hắn chớp chớp, vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Lương Khinh Ngôn đỏ mặt. Hắn dù sao cũng đã hiểu chuyện, bị một đứa bé tự nhiên ở đâu nhào vào người lúc đang khóc nức nở thì vừa xấu hổ vừa bực bội, bèn đẩy đứa bé ra sau, quay người chạy thẳng.
Từ bé tới giờ hắn chưa từng làm chuyện xấu, chạy được một đoạn liền cảm thấy chột dạ, chân bước chậm dần. Do dự một lúc, Lương Khinh Ngôn quyết định quay trở lại sau núi, gần đến nơi hắn lại cảm thấy không được tự nhiên nên lê từng bước một.
Dưới gốc cây hoa mai đã không còn bóng dáng đứa bé, chắc nó đã đi rồi. Lương Khinh Ngôn vỗ vào gáy mình, quay người về phòng, vừa quay đi liền trông thấy khuôn mặt nổi giận của đứa bé: “Sao ca ca lại tìm ta làm gì nữa?” Đứa bé xụ mặt chất vấn.
Lương Khinh Ngôn đuối lý, im lặng không đáp.
Đứa bé định hỏi nữa, xa xa chợt vọng đến tiếng gọi: “A Bảo! A Bảo!”
“Phụ thân…” Đứa bé lười biếng đáp trả một câu, giọng nói êm dịu dễ nghe.
Bị người ta bắt quả tang tại trận, phải làm thế nào đây? Lương Khinh Ngôn khóc không ra nước mắt.
Trong nháy mắt, người đàn ông cao lớn tuấn tú đã đến đây, thấy hai người đang trừng mắt nhìn nhau, thì bật cười: “Sư huynh muội các con đã làm quen rồi sao?”
Sư muội… Lương Khinh Ngôn nghiêng đầu nhìn A Bảo, thì ra là một tiểu cô nương, thảo nào lại xinh xắn như vậy. Nhưng, nếu lát nữa nàng mách tội với cha nàng và sư phụ, hắn biết làm sao bây giờ? Lương Khinh Ngôn lo sợ bất an mất mấy hôm, nhưng vẫn không thấy sư phụ trách phạt, sư muội hồn nhiên tên A Bảo còn tìm hắm chơi đùa. Lương Khinh Ngôn thấy vậy, trong lòng càng thêm áy náy. Qua mấy ngày, cuối cùng hắn không thể chịu nổi nữa, lặng lẽ chặn A Bảo lại, hỏi: “Sao muội không đi mách sư phụ chuyện hôm ấy ta đẩy muội?”
A Bảo mở to đôi mắt đen láy, nhìn hắn khó hiểu: “Chẳng qua đại sư huynh chỉ muốn đùa với A Bảo thôi mà, sao A Bảo phải đi mách sư phụ?”
Lương Khinh Ngôn nhất thời nghẹn họng. Lương gia không thiếu con gái, tuổi tầm A Bảo cũng có mấy đứa, nhưng dù là con vợ cả hay con vợ lẽ cũng đều khác hẳn nàng. Lương Khinh Ngôn chỉ thấy mấy đứa bé trong nhà hoặc điêu ngoa, hoặc nhõng nhẽo, hoặc khúm núm bảo sao nghe vậy, chứ chưa từng thấy ai phóng khoáng độ lượng như A Bảo, trong chốc lát vừa bất ngờ, vừa khó hiểu.
Rất nhiều năm sau đó, bất ngờ và khó hiểu đã trở thành thói quen. Khi mới lên núi A Bảo còn rất nhỏ, mấy ngày sau khóc nức nở đòi về nhà. Lương Khinh Ngôn trong một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều. Hắn luôn dùng lời hay ý đẹp khuyên nhủ, dỗ dành nàng. Hắn còn rất nhẫn nại ở bên cạnh nàng. Tiểu sư muội hoạt bát thẳng thắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn. Họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau ra sau núi mò cá đào trứng chim, lén nhóm lửa nướng cá ăn…
Lương Khinh Ngôn cho rằng, cả hai sẽ mãi tốt đẹp như vậy, năm A Bảo mười bốn tuổi, Chung tướng quân có ý hai nhà kết thông gia, hắn vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được.
Nhưng, nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Vào lễ mừng đại thọ của Lương lão phu nhân, Lương Khinh Ngôn mới về Kinh một chuyến, khi trở lại đã hay tin Chung tướng quân hi sinh ngoài chiến trường, còn A Bảo của hắn trở thành tiểu tướng quân ngoài Tây Bắc.
Dù võ công của nàng giỏi đến đâu, dù khí thế của nàng có mạnh đến đâu, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mới lớn. Cả đội quân Tây Bắc sao có thể đè nặng lên đôi vai non nớt ấy được?
Nàng vốn nên là tân nương dịu dàng của hắn…
Lương Khinh Ngôn bất chấp gia đình phản đối, kiên quyết rời Kinh thành, chạy đến nơi quân Tây Bắc đóng trại, ở lại bốn năm liền.
Doanh trại Tây Bắc có can hệ đến an nguy biên giới nước Trịnh, có mười vạn đại quân, là nơi rất nhiều người trong triều mơ ước có được. A Bảo là “con trai” của Chung tướng quân, được thuộc hạ cũ của Chung gia giúp đỡ, còn lập công ngoài chiến trường, hiển nhiên được tiếp quản đại quân Tây Bắc. Nhưng nàng còn trẻ chưa từng trải, nên khi nguy cơ vừa được giải quyết, nhiều người trong triều bắt đầu ngấp nghé đến chỗ nàng. A Bảo một mình chẳng thể ứng phó, chẳng bao lâu bị ép giao soái ấn, chỉ được cái danh “Phiêu kỵ tướng quân”.
Nhưng ở nơi loạn lạc, dựa vào chiến công anh hùng, đám “đại tướng quân” từ trên trời rơi xuống sao có thể chỉ huy được những binh sĩ thường xuyên chém giết trong máu tươi? Bọn họ ra lệnh khô cả giọng cũng chẳng bằng một câu nói vu vơ của A Bảo.
A Bảo như vậy, sao không khiến người ta ghen ghét đố kỵ?
Nàng dũng mãnh thiện chiến, rất có tiếng trong quân nhưng lại không giỏi giao tiếp với đám quan viên trong triều. Nàng tính tình ngay thẳng, nói năng bộc trực, thường xuyên khiến đám cấp trên bụng dạ xấu xa nổi trận lôi đình. Lương Khinh Ngôn giúp đỡ nàng trên mọi phương diện, từ hỗ trợ lương thực đến lễ lạt trong cung hay ngăn chặn những tình huống ngặt nghèo.
Hắn tưởng hắn có thể bảo vệ nàng, nhưng không ngờ mọi việc còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Một bức thư tố cáo vô căn cứ đẩy A Bảo đến nơi đầu sóng ngọn gió, Lương Khinh Ngôn cứ tưởng các mối quan hệ của mình có thể trấn áp chuyện này, chẳng ngờ mọi chuyện đã vượt xa dự liệu, hắn vừa đưa thư cầu cứu đến tay Lục Điện hạ, Trịnh Đế đã hạ thánh chỉ ban rượu độc cho nàng.
Thiên lý ở đâu? Công đạo ở nơi nào?
Một chén Đoạn Trường suýt lấy mạng Bảo Khâm. Lương Khinh Ngôn dốc toàn lực mới có thể cứu nàng trở về từ nguy hiểm, nhưng sức khỏe của nàng đã bị tàn phá nặng nề. Hắn giấu nàng trong hầm ngầm Hình gia, ngày ngày bón thuốc, chăm sóc nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đưa nàng rời Kinh.
Ngày A Bảo đi vừa vặn Lập thu, mặt trời vẫn chói chang như cũ, nóng bức đến mức ngột ngạt khó thở.
Lương Khinh Ngôn đưa mắt nhìn con thuyền chở Thất công chúa đi hòa thân dần dần biến mất, hắn đột nhiên có dự cảm, hình như Bảo Khâm đi chuyến này sẽ không bao giờ về nữa…
“Đại thiếu gia…” Thị vệ bên cạnh cất tiếng gọi.
Lương Khinh Ngôn chậm rãi quay người, lặng lẽ lên ngựa, trầm giọng nói: “Đến phủ Lục điện hạ…”
“Điện hạ phải nghĩ cho kỹ!”
Trong thư phòng Vương phủ không đốt đèn, khuôn mặt Lương Khinh Ngôn hòa lẫn cùng bóng đêm, không thể thấy mặt mũi hắn ra sao, nhưng giọng nói truyền vào tai Lục Hoàng tử từng câu, từng câu một, mang theo sự mê hoặc. Hắn nói: “Tiên hạ thủ… vi cường…”
Nửa tháng sau, Trịnh Đế băng hà, các Hoàng tử đấu đá, cuối cùng, người đăng cơ lại là Lục Hoàng tử trầm lặng vô danh.
Lương Khinh Ngôn siết tập thư dày trong tay, trên đó ghi lại tất cả mọi chuyện trên đường đi của Bảo Khâm, từ việc nàng bỗng dưng bị tráo đổi thành Thất Công chúa, đến việc nàng lập uy cho chính mình lần đầu tiên khi ở Phong thành, rồi nàng gặp gỡ Tam điện hạ nước Tần ra sao…
Hắn biết rõ, có một số việc đã nằm ngoài sự khống chế.
Nhưng, hắn vẫn không kiềm lòng muốn đi gặp nàng, muốn xoay chuyển cục diện lần cuối. Dù… dù kết quả không như mong đợi, thì ít nhất cũng được nghe câu trả lời từ chính miệng nàng.
Hắn vắng mặt trong buổi lễ đăng cơ của Lục Hoàng tử, trèo đèo lội suối nghìn dặm xa xôi đến Phong thành chỉ để gặp nàng một lần, nhưng đến khi gặp rồi, hắn bỗng nhiên sợ hãi. Hắn thậm chí thà rằng mình không biết gì hết, không hỏi gì hết, nhưng hắn có thể giả bộ mọi chuyện vẫn còn như xưa.
“Nhưng mà… đại sư huynh… muội đã không thể trở về nữa rồi!” A Bảo nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một.
Chung Bảo Khâm đã bị ban chết, thuộc hạ cũ trong quân Tây Bắc tan đàn xẻ nghé, A Bảo tuy giữ được tính mạng, nhưng thân thể bị thương, không chịu nổi một đòn.
Nàng không còn là Chung tiểu tướng quân năng nổ của quân Tây Bắc, cũng chẳng thể làm thiên kim đại tiểu thư cả ngày trong nhà, không hiểu quy củ, có lẽ ngay cả phu nhân nhà họ Lương cũng khinh thường nàng.
“Sư huynh!” Bảo Khâm hứa với hắn thật nghiêm túc: “Muội sẽ sống thật tốt!”
Nàng từng là Chung tiểu tướng quân quen với gió tanh mưa máu, chém chém giết giết chứ không phải là tiểu thư đài các mảnh mai yếu đuối. Dù cho ở hoàn cảnh khó khăn thế nào, dù cho đối diện với chông gai ra sao, nàng đều có thể vượt qua.
Ánh mắt nàng tràn ngập kiên định, đôi mắt ấy rực rỡ long lanh. Lương Khinh Ngôn nhìn vào bỗng chẳng thể thốt ra lời khuyên ngăn. Cuối cùng hắn đành mỉm cười lắc đầu: “Thôi, thôi! Nếu muội đã nói như vậy, sư huynh không khuyên muội nữa. Muội chỉ cần nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội đồng ý, ta… sẽ bảo vệ muội.”
Nói xong, Lương Khinh Ngôn mỉm cười với Bảo Khâm, quay lưng từ biệt. Trong thoáng chốc, khuôn mặt đã trở nên ướt đẫm. Hắn lau nước mắt, thì ra không biết từ lúc nào lệ nóng đã tuôn rơi.
Nàng là vết tích khắc tạc trong tim hắn, cả đời này chẳng thể phôi phai. Hắn cứ tưởng đó là mối nhân duyên ông trời ban tặng, đâu ngờ đó chỉ là trò đùa trớ trêu của số phận. Chuyện tình cảm vốn không sao nói rõ, dù cho mười năm bên nhau chẳng rời, cũng chưa chắc ngăn nổi cái nhìn định mệnh trong chớp mắt.
Chỉ cần nàng thích, hắn nguyện tác thành…
END
Danh sách chương