Các người không phải mở miệng liền phế vật phế vật liên tục sao? Hiện tại ta chính là phế vật a, các ngươi làm gì được ta a?

"Nha đầu, ngươi không muốn rửa sạch danh phế vật sao?"

Quân Vô Nhai có chút hiếu kỳ lên tiếng.

Tại sao? Phế vật rất tốt!

Quân Vô Nhai: "..."

Thật không hiểu nổi ý nghĩ của ngươi.

"Nhưng rõ ràng đã đánh người, còn không nhận?"

"Lão sư, ta không đánh người, ngươi có chứng cứ không? Không có chứng cứ chính là vu oan"

Lam Nguyệt một bộ nghiêm túc, cùng Khương lão sư cò kè mặc cả.

"..."

Khương lão sư có lẽ thực sự giận rồi, đối người bên ngoài rống:

"Gọi ba người trong viện kia đến"

"Vâng"

Bên ngoài đáp một tiếng, liền rời đi.

Lát sau, cửa phòng lần nữa mở ra. Ba người lần lượt đi vào.

"Ngải Linh Y, Trình Phi, Diệc Chân, ba người các ngươi nhìn thấy nàng đánh người có đúng hay không?"

Hai người kia vẫn chưa nói gì, Ngải Linh Y liền đứng ra chỉ trích:

"Là nàng, những người trong sân đều là nàng đánh!"

Mặc dù nàng cũng không tin, lúc đó cửa viện khép lại, các nàng bên trong đều không nhìn đến bên ngoài tình cảnh, chỉ nghe tiếng kêu thảm của những học viên kia, chẳng qua Phượng Lam Nguyệt là đáng nghi nhất, dù không phải nàng cũng làm thành phải!

Lam Nguyệt xoay người nhìn nàng, chậm rãi hỏi:

"Ngươi có chứng cứ gì?"

Ngải Linh Y trợn mắt, không tin được hỏi lại:

"Ta tận mắt nhìn thấy, đây không phải chứng cứ?"

Lam Nguyệt liếc nhìn nàng ta tựa như nhìn kẻ ngu, môi đỏ khẽ mở:

"Cái này cũng là chứng cứ? Ta nói đêm qua ngươi cùng hắn dây dưa một chỗ, chính là đúng rồi?"

"Ăn nói hàm hồ! Ngươi thiếu bôi nhọ ta!"

Cũng không biết có thật hay không mặt Ngải Linh Y đỏ bừng cãi lại, không biết là thẹn vẫn là giận dữ, thần sắc Trình Phi cũng có chút khó coi.

Diệc Chân bên cạnh mở to mắt long lanh nhìn nàng, lại liếc nhìn hai người bên cạnh, bất động thanh sắc nhích ra xa.

"Đúng, chính là ăn nói hàm hồ, lão sư, họ đều nhận"

Khương lão sư một mặt mộng bức, hắn còn chưa gặp tình huống vi diệu như bây giờ, có người chứng thực đều có thể cãi lại.

"Lão sư, Trình Phi cũng có thể làm chứng!"

Ngải Linh Y vội vàng kéo Trình Phi, hắn cũng gật đầu nói:

"Lão sư, ta cũng nhìn thấy"

"Ai biết các ngươi có hay không thông đồng hãm hại ta?"

Lam Nguyệt thản nhiên nói.

"Ta hãm hại ngươi làm cái gì!"

Ngải Linh Y tức giận nói, trong lòng càng chán ghét Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt liếc nàng, nhún nhún vai nói:

"Ta cũng không phải ngươi, ta làm sao biết, ngươi ghen tị với ta"

Ngải Linh Y cười lạnh:

"Ghen tị với ngươi? Ngươi có cái gì để cho ta ghen tị?"

"Ta đẹp hơn ngươi"

"...."   Không thể phản bác.

"Hừ, mỹ nhân thiên hạ vô số, tại sao ta cứ muốn hại ngươi cái này xú danh phế vật?"

Ngải Linh Y cố cãi lại.

"Ý nghĩ kì lạ của ngươi, ta làm sao biết? Nói ra ngươi cũng không có chứng cứ, lão sư, vu oan cho người khác sẽ bị phạt như thế nào?"

Nãy giờ vẫn bị lãng quên Khương lão sư đột nhiên bị kéo vào. Lão ho khan một tiếng, giọng nghiêm khắc:

"Trò Lam Nguyệt, ngươi có chứng cứ gì chứng minh họ nói dối?"

Lam Nguyệt hơi nheo mắt, ác ý cười nói:

"Vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh họ nói thật?"

Khương lão sư: "..."

Giao tiếp với dã nha đầu này thật khó khăn!

"Không có chứng cứ chính là vu oan, lão sư, người nên cân nhắc như thế nào xử lí"

"Chờ đã, lão sư vẫn còn Diệc Chân"

Ngải Linh Y đột nhiên lên tiếng, sau đó quay về phía Diệc Chân.

"Chân Chân, ngươi mau nói những gì ngươi thấy đi"

Diệc Chân bị lôi vào hết nhìn Ngải Linh Y, lại nhìn Lam Nguyệt và Khương Lão sư. Lát sau mới từ từ nói:

"Lão sư, Lam Nguyệt không đánh người, không ai nhìn thấy nàng động thủ"

Lời này nói ra, không chỉ Ngải Linh Y và Trình Phi ngỡ ngàng, đến Lam Nguyệt cũng kinh ngạc ngoài ý muốn.

Nàng và Diệc Chân không quen, nàng đều nghĩ trước ứng phó, không ngờ Diệc Chân lại cho nàng bất ngờ ngoài ý muốn.

"Chân Chân, ngươi nói cái gì? Ngươi dám nói láo?"

Ngải Linh Y lên tiếng, thanh âm có chút bén nhọn.

Lam Nguyệt khẽ cau mày, lành lạnh nói:

"Lão sư còn chưa nói gì, ngươi rống lên như vậy làm gì, không biết giữ trật tự công cộng à?"

Ngải Linh Y không hiểu Lam Nguyệt nói gì, nhưng nàng cảm thấy cũng không phải lời hay ý đẹp gì, tức giận mắng lại:

"Phượng Lam Nguyệt, ngươi tiện nhân độc ác câm miệng"

"Tiện cũng không bằng ngươi, đa tạ"

Ngải Linh Y kém chút liền động thủ, bất quá lúc này Khương lão sư lại lên tiếng.

"Đủ rồi! Các ngươi thành thật cho ta!"

Lại quay sang Diệc Chân.

"Diệc Chân, ngươi nói rõ ràng"

Diệc Chân gật gật đầu, tiếp tục nói:

"Trình Phi và Ngải Linh Y đều nói dối, ta lúc đó đứng cạnh họ, vốn không thể chứng kiến đám người kia bị đánh"

"Lão sư, ngươi nghe, bọn họ đều nói dối a? Ngươi có phải nên xử phạt hay không a?"

Khương lão sư có chút không muốn, bất quá hắn nhìn đến gương mặt đầy ý cười của Lam Nguyệt tựa hồ không xử lí liền không ổn.

"Lão sư, ngươi chờ, nếu Phượng Lam Nguyệt không động thủ, những đồng học kia như thế nào bị thương?"

Ngải Linh Y không muốn bỏ qua cãi lại. Nếu những người kia đứng ra làm chứng nàng còn phải khổ như vậy? Nhưng khó hiểu là những người kia không một ai đứng ra!!

Khương lão sư lại nhìn Lam Nguyệt, tựa hồ muốn nàng giải thích.

Lam Nguyệt nhún nhún vai, không chút để ý nói:

"Lão sư, người không nên hỏi, bọn họ sáng sớm đến cửa viện người ta làm gì sao? Còn truy cứu bọn họ có hay không bị đánh?"

Trong phòng không ai phản bác nàng.

Đúng vậy, sáng sớm ngươi đến cửa viện người ta làm gì? Bị đánh lại thành người ta cố ý gây sự à, muốn phạt cũng không phạt được. Có lý mà không thể nói.

Khương lão sư không làm gì được Lam Nguyệt, nghẹn khuất đuổi nàng rời đi.

Biết là nàng làm, lại không thể làm gì nàng. Khương lão sư đều bị nghẹn sắp điên rồi, đem Ngải Linh Y hai người cùng đám người kia ra trút giận.

Lam Nguyệt rời khỏi phòng, Diệc Chân luôn đi theo nàng.

Lam Nguyệt buồn bực quay lại nhìn nàng:

"Ngươi đi theo ta làm cái gì?"

"Lam Nguyệt ta muốn kết bằng hữu với ngươi a"

Diệc Chân chớp mắt ngây ngô nhìn nàng cười cười.

Lam Nguyệt lười quản nàng, bước chân chậm rãi đi.

Nàng vừa rời khỏi chỗ Khương lão sư chưa bao lâu liền bị một thanh âm hưng phấn ngăn lại:

"Tiểu Nguyệt Nguyệt"

Thủy Y Hoạ từ phía xa vẫy tay, nhanh chóng đuổi về phía nàng, theo sau vẫn là trầm mặc ít nói băng sơn mỹ nam Mặc Phong.

Thủy Y Hoạ một thân Thủy lam sắc váy dài, bên ngoài một lớp sa mỏng, khiến mỗi bước đi đều mờ mờ ảo ảo, xinh đẹp vô cùng. tóc đen dài được vấn lên đơn giản tung bay trong gió, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì hưng phấn, môi anh đào nhỏ xinh, càng thêm vẻ linh động đáng yêu.

"A, tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng là ai?"

Thủy Y Hoạ lúc này mới phát giác Diệc Chân, tò mò hỏi.

"Ta là bằng hữu của Lam Nguyệt"

Diệc Chân đứng phía sau Lam Nguyệt chỉ lộ ra một gương mặt nhỏ, cười thân thiện nhìn Thủy Y Hoạ nói.

"Oa"

Thủy Y Hoạ đột nhiên oa một tiếng, nhào về phía sau, Mặc Phong bối rối tiếp được nàng.

Diệc Chân tội nghiệp nhìn Lam Nguyệt, tựa như hỏi "nàng đáng sợ như vậy sao?"

Lam Nguyệt: "...."  Ngươi không đáng sợ, người đáng sợ là nàng ta!!!

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi như thế nào có thể như vậy a! Ta là chân ái ngươi a! Ngươi như thế nào có người khác a! Oa..ô ô ô..."

Lam Nguyệt: "..." Chân ái của ngươi không phải đang ôm ngươi sao?

Diệc Chân: "..." Chuyện gì xảy ra? Ta là ai? Đây là đâu? Sao chỉ một lát tam quan đều đổi mới rồi?

Mặc Phong: "..." Tiểu sư muội nhà hắn lại phát bệnh, nàng nói như vậy có nghĩ đến tâm trạng của hắn không? Hả?

____________

Tâm: Hoạ Hoạ thật đáng yêu. (♡ω♡) ~♪

MP: Dĩ nhiên rồi, đó là tiểu sư muội của ta a!

LN: Chỗ nào dễ thương? Hừ, chỉ có Tiểu Tịch Tịch nhà ta dễ thương nhất!!

QVN: Ngươi không tự kỉ liền chết à? Hắn chỗ nào dễ thương?

LN: Chỗ nào cũng dễ thương  ෆ╹.̮ ╹ෆ

Chiều or trưa ta lại đăg tiếp~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện