Lam Nguyệt bước ra cửa liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa, bên ngoài là một xa phu dung mạo bình thường, mặc dù thu liễm không ít, nhưng vẫn không thể che giấu trên người thuộc về cường giả hơi thở.

Lam Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá, nàng tuyệt đối chưa gặp qua người này!

Khụ, mặc dù nàng không quá hay để ý người xung quanh, bất quá gặp qua một lần, nàng tuyệt đối không quên, huống hồ người này khí tức cường đại, muốn bỏ qua là chuyện không thể nào.

Xa phu thấy Lam Nguyệt bước ra, chấp tay gật đầu một cái chào hỏi, thấy Lam Nguyệt cũng gật đầu đáp lại, hắn thấp giọng cùng bên trong nói.

Lát sau, màn xe được kéo lên, người bên trong bước ra.

Lam Nguyệt có chút kinh ngạc, lại là Lam Thiên Lạc. Nàng và hắn cùng lắm liền gặp qua hai lần, không thân thiết đến mức hắn trực tiếp tìm đến cửa rồi? Lam Thiên Lạc tiêu soái bước đến, bạch y phiêu dật, trên tay quạt xếp khẽ đảo, sau đó khép lại, hắn hướng Lam Nguyệt làm cái lễ.

"Phượng Nhị tiểu thư"

Lam Nguyệt không thể không đáp lại, lãnh đạm nói:

"Lam công tử đây là!?"

Lam Thiên Lạc tuấn mỹ dung nhan thượng một cái tươi cười, chậm rãi giải thích nàng nghi hoặc:

"Tề Vương phủ tổ chức cho Dật Trần lễ tẩy trần, A Hoạ nha đầu kia muốn đến mời nàng, bất quá bị Thủy lão gia tử giữ lại, nàng liền nhờ ta đến mời ngươi"

Lễ tẩy trần? Tề Vương phủ?

Liên quan gì đến ta? Không đi!!

"Đa tạ lời mời, bất quá ta gần đây có chút chuyện, e là thất lễ"

Hoàng gia chính là phiền phức thật lớn!

Lam Thiên Lạc tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó mới cười đáp:

"Nếu Phượng Nhị tiểu thư bận rộn, vậy tại hạ không lại cưỡng cầu, làm phiền rồi"

Lam Thiên Lạc lại khách sáo vài câu, Lam Nguyệt cũng chỉ lãnh đạm đáp lại.

Tiểu nha đầu này sau lại khó giao tiếp như vậy a! Thật sự không thể tìm chủ đề!

Lam Thiên Lạc cáo từ rời đi, trước khi lên xe, hắn chợt quay lại nói:

"Hai ngày nữa là sinh thần của A Hoạ, nàng thật sự rất thích Phượng tiểu thư, hy vọng ngươi có thể đến"

Lam Nguyệt hơi nâng mắt, không rõ nhìn Lam Thiên Lạc xe ngựa rời đi.

Thủy Y Hoạ....

Nha đầu kia thực sự tốt, nhưng nàng thực sự vẫn còn sợ cảm giác tin tưởng người khác.

Lam Nguyệt định xoay người trở lại, bất quá vừa bước đến cửa, nàng dừng lại, theo một hướng rời đi.

__________

Lục Y vừa chuẩn bị xong ít điểm tâm, liền đi tìm Lam Nguyệt, nhưng đến cái bóng tiểu thư nhà nàng nàng đều không thấy.

Lục Y có chút mờ mịt, tiểu thư không phải muốn ăn bánh quế hoa sao? Như thế nào lại ra ngoài rồi a?

Lục Y vừa đặt đĩa bánh lên bàn, chợt một thanh âm rất nhỏ vang lên. Lục Y cảnh giác quay lại, thủy thủ trong tay nắm chặt, ánh mắt cũng sắc bén hơn, nàng quát nhẹ:

"Ai!"

...

Xung quanh im lặng một chút, lát sau mới vang lên một tiếng cười khẽ, trần nhà đột nhiên nhảy xuống một thiếu niên.

"Tiểu nha đầu còn rất cảnh giác"

Lục Y lùi lại, cảnh giác nhìn hắn, người này giấu tại phòng khách mà nàng không thể phát hiện, xem ra người đến tu vi cao hơn nàng.

Người này là ai? Là đến vì tiểu thư sao?

"Ngươi là ai?"

"Hái hoa tặc?"

Thiếu niên cười đến một mặt đáng đánh đòn, hai mắt lướt trên người Lục Y.

Lục Y ánh mắt tối sầm, thanh âm lạnh lùng vang lên:

"Vậy thì đi chết đi!"

Lục Y mặc dù chưa tu luyện linh lực, bất quá nàng võ đạo đều là Lam Nguyệt hướng dẫn, xuống tay cũng không màu mè hoa mỹ, mỗi một chiêu đều đánh vào tử huyệt.

Thiếu niên tựa hồ kinh ngạc Lục Y thân thủ, liên tục tránh né có chút chật vật mới bắt đầu công kích.

Hai bên giao thủ chừng một khắc, thiếu niên kia chủ động tách ra, oai oai kêu lên:

"Đình đình đình, người nhà a!"

Lục Y cau mày nhìn hắn, cảnh giác hỏi:

"Có ý gì"

Thiếu niên tươi cười vui vẻ, xua tay nói:

"Ngươi là Lục Y đi? Ta là Chủ tử người, ta phụng mệnh đến đón ngươi, Ta gọi Lăng Duyệt"

Lục Y mày hơi giãn ra, tiểu thư đúng là có nói với nàng sẽ có người đến đem nàng đi huấn luyện, nhưng mà...

"Ngươi có gì chứng minh ngươi là Tiểu thư người?"

Lăng Duyệt cũng không có dài dòng, đem một vật ném cho nàng.

"Đây là chủ tử đưa, người nói chỉ cần ngươi thấy sẽ hiểu"

Lục Y xem trên tay ngọc bội, lúc này mới thu vũ khí.

Lăng Duyệt nhích lại gần nàng, tươi cười nói:

"Tiểu Y Y, ngươi thân thủ thật lợi hại, đây là chủ tử dạy ngươi sao?"

Lục Y lúc này cũng không có vừa rồi biểu tình, xấu hổ cười cười nói:

"Là Tiểu thư dạy dỗ, ta ngu dốt chỉ hiểu được một phần"

Lăng Duyệt có chút không phản ứng kịp, đây cùng vừa rồi là một ngươi??? Trình độ biến sắc còn nhanh hơn cả Lan Linh a!!!

"Ha ha, đâu có, Tiểu Y Y ngươi rất lợi hại"

Lăng Duyệt lớn hơn Lục Y, bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, hắn lúc này tươi cười lên, gương mặt tuấn mỹ sáng ngời, cũng là một tiểu soái ca.

"Ta đi rồi, còn tiểu thư..."

Không có nàng chăm sóc, tiểu thư sẽ không sau chứ? Người cái kia tính tình sẽ chăm sóc tốt bản thân sao?

"Ngươi yên tâm, chủ tử tự có sắp xếp, như thế nào? Ngươi cần thu dọn cái gì sao?"

Lăng Duyệt khoát khoát tay, sau đó lại hỏi.

"Không có"

Lục Y lắc lắc đầu, nàng cũng không có gì đặc biệt muốn mang theo.

"Tốt, ngươi đi theo ta a!"

"Không đợi tiểu thư về sao?"

"Không cần, chủ tử nói nếu nàng không tại cũng phải đưa đi, thời gian chúng ta có hạn"

"Được"

____________

Túy Nguyệt Lâu

Tuyên Vọng nhìn thiếu nữ trước mặt, tà mị cười một tiếng hỏi:

"Tiểu Chủ tử, ngươi hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến chỗ ta a?"

"Uống trà"

Lam Nguyệt hờ hừng trả về một câu.

Nàng mới không cần nói cho hắn biết nàng là không muốn nhìn nha đầu Lục Y bị đem đi, nàng sẽ đau lòng a...

Ôi, bánh quế hoa của nàng!

"..."

Tuyên Vọng giật giật khoé miệng, nhìn thiếu nữ loạn pha trà trước mặt, có chút không nỡ nhìn.

Ngươi chỗ nào giống uống trà!

Tuyên Vọng không thèm vạch trần nàng, nói sang chuyện khác:

"Hôm nay có một vị Hoàng thất đến phát nhiệm vụ, việc này có vẻ khó khăn, chúng ta phái người đi đều không có trở lại"

"Ồ"

"..."

Ngươi đang nghe ta nói sao!? Hả!?

"Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nghe ta nói sao?"

Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, Tuyên Vọng chợt rùng mình, hắn tựa hồ cảm nhận được bản thân nháy mắt bị đóng băng, là ảo giác sao?

"Ngươi nói cái gì?"

Thanh âm không có bất kì chập chùng nào lại li kì khiến Tuyên Vọng rùng mình.

"Haha,.. tiểu chủ tử, ngài nói cái gì nha ta là nói..."

Tuyên Vọng vội phủ nhận một đống ngôn từ, sau đó mới nghiêm túc đi vào chính sự.

Người kia là sau hội hoa đăng "vô ý" cứu Đông Nhạc đế một lần, quả thực là "vô ý", với lí do hết sức máu chó: Cản đường.

Đông Nhạc đế liền đem hắn thỉnh về, dường như còn muốn phong hắn làm Thiên Sư. Người kia hiện tại đang tại Hàm Dương Cung, không ai nhìn đến người này, cũng không biết hắn thực sự có hay không tồn tại, hay chỉ là Đông Nhạc đế dựng lên một câu chuyện.

Chuyện này tất nhiên bị nhiều người có tâm tư điều tra.

Túy Nguyệt Lâu vừa thành danh, người biết đến cũng không nhiều, chuyện này cũng chỉ là người tìm kia hết cách, mới tùy tiện chọn tổ chức tìm kiếm.

"Thần bí như vậy?"

Lam Nguyệt tựa hồ có hứng thú, đem chuyện vừa rồi bỏ ra sau đầu, nàng khoé môi thượng tươi cười, tựa như Băng liên nở rộ, hết sức chói mắt.

Tuyên Vọng cũng nhịn không được thở dài, tiểu chủ tử của hắn cũng quá đẹp mắt a...

Quả thực không giống phàm nhân.

"Nhiệm vụ này, ta tiếp"

Lam Nguyệt đặt chén trà lên miệng, nhấp một ngụm, bất động thanh sắc buông xuống.

Khụ  khụ  khụ!!!

Trà này ai pha! Quá khó uống!

__________

Vọng:  Rất muốn tấu tiểu chủ tử một trận! Làm sao bây giờ! Online chờ, gấp!!!

Tịch: *nhìn chằm chằm*

Tâm: yên lặng thắp cho Tuyên mỹ nhân một nén hương, cầu hắn qua được hôm nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện