Xích Dương trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, không khí có chút ngượng ngùng, Lam Nguyệt có chút không tự nhiên khụ một tiếng, sau đó nghiêm túc mở lời:

"A Dương, Ngươi có muốn hay không đi cùng ta?"

Xích Dương ngẩn đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt.

Nàng lúc này đứng ngược ánh sáng, tóc dài rũ xuống nhẹ phất phơ, nàng sống lưng thẳng tắp, lộ ra một cỗ khí thế cao ngạo không ai sánh được, trong cao ngạo lại lộ ra một cỗ hơi thở tôn quý, Xích Dương đột nhiên có chút hoảng hốt.

Tựa như có nàng tại, hắn sẽ không cần lo lắng bất kì thứ gì.

Xích Dương đứng dậy, hắn thương đã lành hoàn toàn, thậm chí còn tốt hơn lúc trước. Cũng không biết nàng cho hắn ăn cái gì, vết thương lại nhanh chóng lành lặng như vậy.

Từ nhỏ đến nay, hắn lần đầu có cơ thể lành lặng như vậy. Rất lâu sau, Xích Dương mới trả lời nàng:

"Không cần"

Hắn bước đi, một thân y phục rách nát, nhưng sống lưng thẳng tắp, lần này cũng không cúi đầu nữa mà ngẩn đầu bước đi.

Lam Nguyệt cũng không đuổi theo, hai tay ôm ngực đứng ở phía sau nhìn hắn, gương mặt không có biểu cảm tức giận hay khó chịu nào.

Nàng không thích ép buộc người khác.

Mặc dù từ hắn nàng thấy được bản thân, nhưng nàng cũng không phải thánh nhân.

Đi được vài bước, Xích Dương bỗng dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu nhìn lại, đầu tóc rối bù tán loạn trong gió, Lam Nguyệt dường như nhìn thấy hắn đang cười, nói với nàng:

"Bớt xen vào chuyện người khác đi"

Xong cũng không dừng lại, nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Lam Nguyệt hừ một tiếng, cái gì cười! Khẳng định là nàng ảo giác rồi! Sao đó cũng bước nhanh rời đi.

Chỉ là nàng không biết, vốn đã rời đi Xích Dương bước ra, thật lâu nhìn nàng rời đi mới thu hồi tầm mắt.

Mắt đỏ quỷ dị hiện lên một vòng huyết quang, màu đỏ con ngươi càng thêm yêu diễm.

_______

"Tiểu thư!"

Lục Y đang nhìn dáo dát xung quanh, nhìn đến thân ảnh màu xanh kia, ánh mắt sáng lên, vội chạy đến.

Lam Nguyệt đối nàng cười cười, kì thực nàng hẹn Lục Y ở Thanh Nhã Lâu, nhưng lại thấy Xích Dương nên rời đi, làm Lục Y tìm nàng khắp nơi. Nhìn thấy nàng cũng không trách, cũng không hỏi nàng đi đâu.

Lam Nguyệt có chút ngượng ngùng giải thích:

"Vừa rồi có chút chuyện nên ta rời đi"

Lục Y cười tươi, vội gật đầu, trong lòng rất vui vẻ, tiểu thư cùng nàng giải thích, tiểu thư quan tâm nàng.

"Về thôi!"

Lam Nguyệt nói, tiếp lời liền cất bước đi, chưa đi được bao xa lại có người ở phía sau kêu lên:

"Cô nương, cô nương! Chờ ta! Chờ ta chút! Tránh đường! A, xin lỗi!"

"Tiểu thư! Cẩn thận!"

Lam Nguyệt mi hơi nhướng, dưới chân dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Bạch y thiếu nữ từ xa chạy đến, phía sau nàng một tiểu nha đầu cũng theo sau, luôn miệng gọi tiểu thư.

Bạch y thiếu nữ đến trước mặt nàng, thở dóc, một lời cũng nói không xong.

Nàng nhận ra người này, chính là thiếu nữ trong Thanh Nhã Lâu vừa rồi, Thủy Y Hoạ. Phía sau hẳn là thiếp thân nha hoàn.

Lam Nguyệt lại không có kiên nhẫn chờ, nàng hôm nay mệt mỏi, muốn trở về ngủ.

Thấy Lam Nguyệt muốn quay đầu rời đi, Thủy Y Hoạ hốt hoảng níu tay nàng, Lam Nguyệt khẽ cau mày, Thủy Y Hoạ vội buông ra nói:

"Ta không.. a, ta rất thích cô, ta có thể làm bạn với cô không? Ta gọi Thủy Y Hoạ, còn ngươi? Ngươi gọi cái gì? Chúng ta có thể làm bằng hữu không a?"

Lam Nguyệt: "..."

Hôm nay nàng ra cửa không xem lịch nên như vậy sao? Đầu tiên xem kịch cũng bị vạ lây, cứu người không được cảm kích, cuối cùng còn gặp một kẻ dở hơi không biết từ đâu nhảy ra kết bạn!

Lam Nguyệt không nói lời nào xoay người rời đi. Lục Y không hé răng chạy theo sau.

"A... Ta chưa biết tên cô nha! Nè! Cô nương a!!"

Người sau rùng mình, tăng nhanh tốc độ, rất nhanh biến mất sau đám đông.

"Aizz..."

Thủy Y Hoạ thở dài, lảo đảo bước vào Thanh Nhã Lâu.

Lam Thiên Lạc, Long Dật Trần cùng Mặc Phong đang tán gẫu, thấy Thủy Y Hoạ một bộ ủ rũ cụp đuôi đi vào, không khỏi hiểu rõ. Lam Thiên Lạc cười nói:

"Hoạ Nhi, không phải doạ người ta chạy rồi chứ?"

Thủy Y Hoạ bị nói trúng chỗ đau, trừng mắt nhìn hắn, không phục nói:

"Mới không phải!!"

Long Dật Trần bất đắc dĩ nhìn nàng, biểu muội này của hắn, tính cách ngây thơ hoạt bát, xưa nay đã thích ai sẽ không bỏ qua, giống như Mặc Phong lạnh lùng, bị nàng theo đuổi đến băng thạch ngàn năm hắn cũng tan chảy.

"Phong ca ca, huynh tin muội đúng không?"

Thủy Y Hoạ chạy đến chỗ Mặc Phong, ôm cánh tay hắn làm nũng hỏi.

Mặc Phong khoé môi dường như hơi nhếch lên, thanh âm khó thấy nhu hoà nói:

"Ừ"

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng hàm ý tin tưởng cùng sủng nịch làm Thủy Y Hoạ thích chí cười đến híp mắt, bẹp một cái hôn lên mặt hắn, mặt hơi đỏ lên, vẫn vui vẻ nói:

"Huynh là tốt nhất!"

Ba người: "...."

Mặc Phong xoa xoa tóc nàng, sủng nịch "ừ" một tiếng.

Lam Thiên Lạc không nói gì nhìn trời.

Mặc Phong lạnh lùng mặt than của bọn đâu rồi a! Cái tên sủng thê cuồng trước mặt đây là ai!! Ánh mắt sủng nịch kia đủ nhấn chìm bọn họ có được không!!!

"Được rồi, được rồi, Dật Trần, hai ngày nữa không phải đến hội hoa đăng rồi sao? Nghe nói trong cung tổ chức cung yến, còn muốn tuyển phi cho ngươi cùng các hoàng tử khác?"

Long Dật Trần trầm mặc, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói:

"Tuyển phi? Chuyện của ta ai cũng không thể quản!"

Ba người nhìn hắn, không ai lên tiếng.

Long Dật Trần cùng phụ hoàng hắn bất hoà không phải ngày một ngày hai, cái này trong bọn họ ai cũng rõ ràng. Năm xưa chuyện của Vân phi ai cũng rõ ràng, Long Dật Trần từ đó rời đi mười ba năm hiện tại mới trở về.

Lần này khó khăn lắm mới về một lần, bọn họ lại muốn định hôn sự của hắn, đây là muốn giam hắn ở Đông Nhạc không bằng? Chân của Long Dật Trần, ở Đông Nhạc này không ai giữ nổi.

Hắn cũng không nguyện bị giữ chân tại đây! Bầu trời của hắn, Đông Nhạc không thể cho hắn! Cái hắn muốn là tiến ra xa hơn, bao la thế giới! Thoải mái sải cánh bay cao!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện