La thị vội nói:

"Không có gì, không có, ta vừa rồi lỡ lời, Thanh Nhi không có việc gì"

Phong Mị Nhi gương mặt hơi đổi, tràn ngập lo lắng hỏi:

"Muội muội, có gì mau nói, Thanh Nhi rốt cuộc bị cái gì? Thần trí như thế nào?"

Phượng Lâm Thiên gương mặt càng âm trầm, chẳng lẽ đan điền không những hủy, trọng thương mà còn...

"Ta... Ta.. nàng..."

La thị hoảng hốt, đan điền bị hủy vốn đã để lão gia không vui, lần này nàng còn nói Thanh Nhi chính miệng nói, nếu lão gia biết nàng như vậy, chẳng những tiện nhân này thoát tội, mà nàng ngược lại phải chịu tội!

Nói như thế nào Phượng Lam Nguyệt cũng là đích nữ, nàng một thiếp thất là không thể tùy tiện vu hại!

"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đến Thanh Hà Viện thăm tam muội không phải liền được rồi sao?"

Lam Nguyệt lên tiếng, thần tình không khác mấy, thanh âm mang theo một chút khó hiểu.

Nói xong, Lam Nguyệt dẫn đầu rời đi. La thị nóng vội, tiến lên ngăn cản:

"Ngươi muốn làm gì!? Ngươi hại nữ nhi ta thành như vậy, còn muốn đến diệt khẩu phải không! Ngươi đúng là lòng dạ độc ác, không bằng cầm thú! Cùng Cơ Liên Tuyết một khuôn đúc ra!"

La thị hét lên, hoàn toàn quên mất điều cấm kị, lời vừa ra, chỉ thấy một trận cuồng phong quét qua, La thị bị chấn bay, trên không vẽ một đường cong, cả người đập vào một cái ghế vỡ nát! Mà La thị phun ra một búng máu tươi, hôn mê bất tỉnh!

Đại sảnh bỗng chóc im lặng đến mức một cây kim rơi đều có thể nghe được.

Lam Nguyệt hơi nhướng mài, Cơ Liên Tuyết? Nhìn Phượng Lâm Thiên nổi giận như vậy, chẳng lẽ là mẫu thân nàng? Đúng vậy, Phượng Lam Nguyệt thế nhưng không có ký ức về mẫu thân nàng, chỉ nhớ mang mác một số chuyện, đến nàng mẫu thân tên thật là gì cũng không biết.

Mẫu thân nàng cứ như bị xoá sổ, không quá nhiều người biết đến nàng,  người biết đến cũng không ai nguyện ý nhắc đến.

Xem ra chuyện năm xưa không đơn giản!

Ừm... Cơ Liên Tuyết? Là họ Cơ? Mẫu thân nàng là hậu bối Cơ gia? Nàng thế nhưng không phải Huyền Linh đại lục người?

Xem ra huyết mạch của nàng là từ mẫu thân, có nghĩa là nàng thực sự là con gái của tra nam này?

Đôi mắt Lam Nguyệt lướt qua một tia u ám.

"Đi Thanh Hà Viện"

Phượng Lâm Thiên âm trầm lên tiếng, cất bước ra ngoài, cũng không gọi người đem La thị đi chữa trị.

Đại sảnh không ai dám lên tiếng, Lam Nguyệt cũng không phản ứng gì, nhàn nhã đi theo.

Phong Mị Nhi đưa mắt ra hiệu, nha hoàn hiểu ý đem La thị nâng đi, còn lại người đều theo đến Thanh Hà Viện.

____

Vừa đến cửa Thanh Hà Viện, liền nghe tiến kêu lớn của nữ tử:

"Tiểu thư, người mau dừng lại a! Á"

Choang!

Thanh âm vỡ nát vang lên, mọi người nhanh chóng bước vào, chỉ thấy trong phòng đồ vật bay ra, trong sân vỡ vụn mảnh vỡ có bình hoa, có trang sức rải rác trên đất.

"Hì hì! Hì hì..."

Tiếng cười ngây ngô xem lẫn tiếng đập vỡ, tiếng nha hoàn khuyên ngăn lại thét chói tay, thấy thế nào cũng có chút quỷ dị.

Phượng Lâm Thiên mặt đen như mực, bước vào, lại một vật thể bay ra, may mắn hắn thân thủ tốt, nhanh chóng chụp lấy, là một bình hoa.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, lại có nha hoàn nằm ngất trên đất, Phượng Lam Thanh ngây ngây dại dại cười, một bộ thần chí không rõ.

Phong Mị Nhi nhìn tình hình, vội kêu lên:

"Phỉ Thúy, Trân Châu, còn không vào ngăn tam tiểu thư lại!"

Phỉ Thúy Trân Châu là nha hoàn thiếp thân của Phong Mị Nhi, là hai cao thủ võ giả, vừa nghe lệnh liền "dạ" một tiếng, nhanh chóng đem Phượng Lam Thanh đè lại, các nha hoàn lúc này mới hướng Phượng Lâm Thiên hành lễ.

"Lui xuống đi"

Phong Mị Nhi liếc mắt một chút sau đó nói.

Đám nha hoàn đem nha hoàn ngất xỉu trên đất lên, vội rời khỏi.

Phượng Lam Thanh bị giữ lại vẫn ngơ ngơ ngác ngác, tựa như không có hồn phách con rối!

Lam Nguyệt nhìn tình hình một trận hỗn độn, mặt không đổi sắc tìm chỗ ngồi xuống.

Phong Mị Nhi nhìn thấy, nhẹ nhàng trách mắng:

"Nguyệt Nhi, con như thế nào không hiểu lễ nghĩa như vậy!"

Phượng Lâm Thiên cũng đưa mắt nhìn lại, con ngươi sáng tối, rõ ràng cảm xúc phập phồng.

Lam Nguyệt nhàn nhã chống tay lên má, hờ hững nói:

"Tướng quân còn chưa lên tiếng, di nương gấp cái gì? Ngươi muốn leo lên đầu tướng quân?"

Phong Mị Nhi một nghẹn, mặt lúc xanh lúc trắng. Quả nhiên, Phượng Lâm Thiên quay sang không vui nhìn nàng. Phong Mị Nhi cố gắng nặng ra một nụ cười tin tưởng là hoàn hảo:

"Nguyệt Nhi, mẫu thân nào có ý đó, mẫu..."

"Ta không phải nữ nhi của ngươi! Một tiện thiếp mà thôi, ngươi tính đồ vật gì!?"

Lam Nguyệt cao giọng ngắt lời, thanh âm trong trẻo lạnh lùng đánh vào lòng Phong Mị Nhi, nàng tức giận nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào bàn tay, máu đều xuất ra, nhưng nàng lại không thấy đau.

Phong Mị Nhi đôi mắt nhìn chằm chằm Lam Nguyệt, ánh mắt rốt cuộc không hề che giấu oán hận tràn ngập.

Ngươi tính đồ vật gì!

Thiếp!

Đây là nàng tối kị nhất từ! Từ lúc được phù chính nàng chưa từng bị nhục nhã như hôm nay, tiện nhân này quả nhiên giống mẫu thân hạ tiện kia của nó, đều đáng ghét như nhau!

Phượng Lâm Thiên cũng không vui nhìn Lam Nguyệt:

"Mị Nhi hiện tại đã là chính thê, nàng là ngươi mẫu..."

"Đủ! Ta đến không phải cùng các ngươi tán gẫu, Tam muội rõ ràng thần chí không rõ, La di nương lại cố ý vu hại ta, Tướng quân đại nhân, ngươi không điều tra rõ ràng liền đem ta ra trị tôi, a~ thật là một Phụ thân tốt a"

Phượng Lâm Thiên gương mặt không tự nhiên, nghẹn họng hồi lâu mới lên tiếng:

"Nguyệt Nhi, ta..."

"Ta rất bận, không có chuyện gì tốt nhất đừng tìm ta"

Lam Nguyệt đứng dậy, ngắt lời Phượng Lâm Thiên nhấc chân rời đi.

Lục Y cũng xoay người chạy theo, đôi mắt sáng ngời nhìn Lam Nguyệt.

Tiểu thư nhà nàng thật soái! Mắng người cĩng soái như vậy a!

Phong Mị Nhi kia hoàn toàn giận mà không thể làm gì được! Thực sảng khoái!

Lam Nguyệt trong lúc vô tình lại giúp Lục Y tìm được mục tiêu chí hướng của bản thân!

Đúng vậy! Sau này nàng cũng muốn được tự tin mạnh mẽ như tiểu thư vậy! Chỉ có như vậy, nàng mới có tư cách đứng bên cạnh nàng!

____

Thế nào! Các nàng thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào ^3^

Th nào Các nàng thấy Nguyệt Nhi nhà ta th nào 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện