Thần Điện.

Thần Điện là nơi duy nhất trong Cửu Thiên tồn tại thần tộc, nơi này còn xót lại thần tộc từ trận Loạn Cửu Thiên năm xưa. Thần tộc huyết mạch vốn dĩ cường đại, mặc dù không còn như trước cường thịnh, nhưng như cũ thống trị cao nhất Thiên, phục chúng sinh.

Cung điện uy nghi cao quý lại hết sức xa hoa lộng lẫy, mỗi một cột trụ đều khắc lên tinh xảo đồ văn đính lên huyền thạch bảo thạch, nền đá đều làm từ Huyền Quang Thiết quý hiếm, hành cung trải dài vô tận, hai bên đều đính lên Cửu sắc Tinh Linh Thạch, trang trí hết sức hoa mỹ, chung quanh màn cửa rèm treo đều là Liên Tâm lụa, dệt từ tơ sợi của Tử Tâm Liên mà ra, giá trị liên thành. Mỗi một kiện đồ vật đều hết sức đắc đỏ quý hiếm, thậm chí có tiền đều không mua được.

Vườn cây càng quý giá, trồng vô số trân quý dược thảo, linh thảo, một mảnh vườn, một ngọn cỏ đều là thiên hạ khó thấy, linh quả trồng vô số, mỗi khu vực được phân chia kết giới bảo hộ, khí hậu, đất trồng thời tiết đều bất đồng, phù hợp mỗi loại linh thảo sinh trưởng điều kiện.

Hàm Thương Điện

Bên trong, mà trắng lụa mỏng phất phơ, hương đỉnh hương khói lượng lờ, cảnh vật mờ ảo tăng thêm vài phần thần bí. Trên giường một bạch y nam tử đang ngồi đả toạ. Hắn hai mắt nhắm nghiền, ba ngàn tóc đen được đính lên gọn gàng, phía sau tóc đen tựa như lưu sa xoã dài xuống, tán lạc trên giường.

Hắn gương mặt hết sức tinh mỹ, mặt tựa quan ngọc, dung nhan như vẽ, là một tuyệt thế vô song công tử ca.

Hắn ngũ quan tuy không bằng Huyền Tịch mỹ, nhưng lại có một loại khác phong vị.

Mà lúc này nam tử đột nhiên cau mày, hai mắt mở ra. Mắt hắn một màu xanh biếc, tựa như u đầm, cùng Lam Nguyệt có chút tương đồng, khiến người khó đoán được hắn lúc này tâm tình.

Hắn từ trên giường đứng dậy, bạch y rũ xuống, theo hắn bước chân kéo dài trên sàn. Mà hắn mỗi bước đi, tựa như có tuyết hoa tản ra, xinh đẹp mà lạnh lẽo.

Nam tử bước đến cửa, nhìn về phía xa chân trời nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Hắn thương vậy mà lại phát tác"

Nam tử môi đỏ khẽ mở, cất giọng gọi:

"Ảnh Phong"

"Công tử"

Vô thanh vô thức trong phòng nhiều hơn một đạo màu đen thân ảnh, hắn trên người lực lượng thu liễm, gương mặt bị bóng ma che đi, chỉ lộ ra nửa người. Ảnh Phong đối bạch y nam tử cung kính khom lưng.

"Quân thượng đi đâu?"

"Ngài bế quan sau, Quân thượng một tháng trước đã rời đi thần điện, hắn còn mang cả Tịnh Hồn Liên, ta nhìn thấy...."

Ảnh Phong có chút chần chừ, sau đó mới tiếp tục nói:

"Nó hình như nở..."

Hắn vừa dứt lời, bạch y nam tử giật mình xoay người lại, thanh âm hơi run lên, hỏi lại:

"Ngươi nói cái gì!?"

Ảnh Phong ngẩn đầu nhìn hắn, mím môi, hắn ở cạnh quân thượng bọn người lâu như vậy, tất nhiên biết họ chờ đợi nhất chính là Tịnh Hồn Liên nở, kiên nhẫn lập lại:

"Ta nói là Tịnh Hồn Liên nở..."

Hắn chưa dứt lời, bạch y nam tử đã không thấy, không khí vẫn còn linh lực dao động, nếu không ai nhìn thấy đều tưởng chừng chính là ảo giác.

Chết tiệt! Quân thượng thương thế phát tác sẽ lâm vào cuồng bạo, vạn nhất hắn ở cạnh nàng, lại thương tổn nàng làm sao bây giờ!! Mà đây là lần thứ mấy hắn phát tác rồi? Nếu không có người dùng bảo mệnh thần lực giúp hắn áp chế, quân thượng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn cảm ứng một chút, đột nhiên có chút tức giận!

Hắn vậy mà đi mặc khác Thiên! Hắn là chê bản thân sống quá lâu sao!

Không tại Chư Thần Thiên, hắn như thế nào áp chế lực lượng cuồng bạo!!!

Thương Hàn cấp tốc hành tẩu rời đi khi, đột nhiên dừng lại, có chút không thể tin.

Quân thượng cuồng bạo vậy mà đã áp chế!!?? Ở nhân gian có ai có thể có Thần nhân lực lượng, lại nguyện ý cam tâm tình nguyện giúp hắn áp chế?? Chẳng lẽ là tôn thượng??? Là nàng sao?? Quân thượng tìm được nàng? Nhưng nàng là không có kiếp trước kí ức, sau có thể?? Có hay không nên báo cho Mặc Hoàng biết!?

Thương Hàn có chút chần chờ, hiện tại vẫn chưa chắc chắn, đợi tìm được quân thượng lại tính, nhưng Cửu Thiên rộng lớn, hắn đi đâu tìm người, mà Quân thượng hiện tại hắn còn là không thể liên hệ được a!!!

__________

Đương Thương Hàn bên kia rối rắm, thì bên này_____

Trung tâm Lạc Nhật sơn mạch.

Ầm ầm ầm!!!!

Dưới một đỉnh núi, mặt đất đột nhiên nổ tung, xung quanh ma thú gầm gừ dữ tợn, đề phòng nhìn phía trước.

Toàn bộ ma thú ở trung tâm sơn mạch đều bị hấp dẫn lại đây. Bí cảnh sụp đổ, bên trong linh khí nồng đậm, chúng nó tất nhiên không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Ầm một tiếng, linh khí ồ ạt tuông ra, bầy ma thú hưng phấn rống to.

Cùng lúc đó, một cái bóng từ bên dưới vọt lên, tốc độ cực kì nhanh, bầy ma thú cảnh giác dõi theo.

Ầm!

Lam Nguyệt linh lực hầu như tiêu hao toàn bộ, lam dực biến mất, nàng ôm Huyền Tịch từ trên không chật vật ngã xuống.

"Ách... Đau..."

Lam Nguyệt lấy bản thân làm đệm tránh Huyền Tịch đang bất tỉnh bị va chạm, nàng sau lưng đánh thẳng xuống dưới, húp một ngụm khí lạnh, phía sau đau rát.

Mẹ nó! Lại bị thương!

Nàng đẩy Huyền Tịch nằm một bên, chậc vật từ dưới đất đứng lên, lại lấy ra một viên đan dược nuốt vào, tạm thời khôi phục linh lực, tiện thể cầm máu.

Lúc này nàng mới nhìn lại xung quanh. Không khỏi nhìn trời!

Thiên a! Nàng không phải thiên đạo sủng nhi sau! Nàng mới Thực Hoá Cảnh thôi có được không!! Kêu nhiều cao cấp ma thú đến như vậy làm gì a!

Ni mã! Vẫn có vài con cấp thấp linh thú đâu!!

Đây là trời muốn diệt nàng sao!!!

Tình thế không dung nàng suy nghĩ nhiều, Huyền Tịch hiện tại không có khả năng chiến đấu, nàng ý niệm vừa động đem Huyền Tịch bỏ vào Hàn Nguyệt Điện.

Nàng hai mắt lạnh lùng, cường giả khí thế hiển lộ không thể nghi ngờ, đám ma thú có chút kiên kỵ không tiến lên, nhưng nàng có khí thế lại không đủ năng lực a!

Linh lực vận chuyển nháy mắt, bầy ma thú rống lên, ánh mắt tràn ngập xem thường, khinh bỉ.

Đúng chính là khinh bỉ a!!

Mà một vài con linh thú thì đừng nói, trực tiếp không nhìn!!

Lam Nguyệt cười khổ, chúng nó đem nàng làm đồ ăn vây công, lại vì nàng quá yếu mà khịch mũi khinh thường, nàng nên cười bản thân may mắn hay nên khóc vì bị xem thường a!!

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện