Đôi mắt Thanh Long không nhìn thấy võ công cao mấy cũng trở thành vô dụng. Nhóm cận vệ quân vây lấy hai người khi nãy để hộ vệ cuối cùng cũng bị đánh tan, giờ đây chỉ còn Lý Kiếm một mình chống lại hai cường địch, hộ giá quân vương.

Vừa gạt được trường thương của lão tướng họ Mã lại thấy, thế kiếm chết người của Lâm lão phóng tới, đích đến chính là yết hầu của Thanh Long. Trong lúc cấp bách, Lý Kiếm đưa vai trái của mình ra thay quân vương hứng lấy chiêu kiếm đó, máu tử bả vai lập tức tuôn ra như xối. Tay phải đang cầm kiếm của Lý Kiếm hoành ngang gạt đỡ thế kiếm tiếp theo của Lâm lão.

Con mãnh hổ bị thương đôi khi còn đáng sợ hơn lúc bình thời, Lâm lão tấn công mấy lần nữa nhưng đều bị Lý Kiếm đánh dạt ra. Mãi lúc sau lão mới đưa mắt nhìn sang lão họ Mã hòng tìm đối sách. Cũng lúc ấy trên trời có chiếc ô màu trắng tà tà rơi xuống, nó xoay tròn tròn theo ngọn gió đông. Thanh Long chợt nghe văng vẳng bên tai tiếng người con gái:

“Hoàng thượng hãy mở mắt ra, chúng ta cùng chiến đấu.”

- Ai đang nói vậy? Ta không thể mở mắt ra!

“Người có thể mở mắt… tôi là bạn tốt của hoàng huynh người. Biết người gặp nguy hiểm hoàng huynh người nhờ tôi đến giúp. Tôi chỉ là một linh hồn… nhưng có thể làm đôi mắt cho người! Hãy mở mắt ra và chiến đấu…”

Theo mệnh lệnh ngọt ngào của người con gái đó, Thanh Long mở bừng mắt trước sự kinh ngạc của Lý Kiếm, Lâm lão và Mã lão. Đúng theo những gì âm thanh nữ tử đó nói, đôi mắt đức vua không đau rát nữa, chàng có thể nhìn rõ mọi thứ. Một sức mạnh kinh hồn như dâng lên từ trong tận đáy con tim, Thanh Long nắm chặt trường kiếm trong tay, bước từng bước rắn chắc về phía trước.

Lâm lão như bị ai trồng xuống đất không thể di động kể từ khi đôi mắt đấng quân vương kia bất chợt mở bừng và nhìn xoáy vào lão, đặc biệt trong ánh mắt đó chừng như có lửa. Phải, đôi mắt đó đỏ ngầu và sâu thăm thẳm.

Lâm lão gần như chết đứng, như bị thôi miên, một nỗi sợ hãi mơ hồ và cảm giác rờn rợn sống lưng. Ý thức của lão bị phong bế ngay cái nhìn đầu tiên còn chưa kịp khôi phục thì Thanh Long đã như tia chớp lao đến, chàng cắm ngập lưỡi kiếm vào ngực người đàn ông tội lỗi ấy. Khi Thanh Long rút thanh kiếm ra khỏi bờ ngực đó, Lâm lão mới tỉnh người run rẩy đưa tay về phía đức vua, giọng lão chợt nghẹn ngào:

- Hoàng thượng, tội thần xin lỗi…

Lão ngã xuống, vĩnh viễn về với đất.

Mã lão thấy Lâm lão bị giết như vậy thì biết có ẩn tình nào đó. Theo những gì lão biết, để có thể khống chế một người ngoài điểm huyệt ra còn có thuật nhiếp hồn. Vừa rồi rõ ràng Lâm lão không bị điểm huyệt lại dễ dàng bị hạ hẳn kẻ địch có thuật nhiếp hồn. Lão đoán vậy và bắt đầu lầm rầm niệm chú quyết.

Tiếng nữ nhân ban nãy lại vang lên:

“Mau thu thập lão đừng để lão niệm xong chú quyết đó, nếu không ta sẽ bị bắt, không giúp gì được cho người nữa đâu.”

Thiên Tru Địa Diệt chưởng được triển khai, sức mạnh kinh hồn bật ra hất tung Mã lão lên cao, nhưng khi rơi xuống lão vẫn đứng sừng sững như tượng đá, thủ ấn vẫn giữ nguyên không hề sai lệch một li. Lý Kiếm cũng biết tình thế đang nguy cấp nên khua kiếm phóng ra trước tấn công Mã lão. Lão ta nghiêng người tránh né, hai tay bắt ấn quyết vẫn không hề tách nhau ra.

- Con trai và nghĩa nữ của ngươi đã chết ngươi còn muốn chiến đấu nữa sao? Lý Kiếm rõ ràng nhìn thấy thánh thượng máy môi nói câu đó nhưng giọng lại là của một nữ nhân. Quả nhiên nghe xong câu ấy Mã lão hơi sững người một lúc. Thừa cơ hội đó Lý Kiếm xuất kiếm đâm vào ngực lão nhưng giáp phục của lão quả thật rất cứng khiến chàng không đâm thủng được mà bị hất ngược trở ra té lăn xuống đất.

Lý Kiếm vừa bị hất ra, Thanh Long lập tức phóng kiếm vào nhưng cũng gần như ngay lập tức kiếm của chàng cũng bị đánh bật trở ra. Trời giữa trưa nhưng Thanh Long cứ thấy mọi thứ mờ dần, có lẽ cô gái kia bị chú quyết đó ảnh hưởng khiến linh hồn nàng đang bị kéo dần dần ra khỏi người chàng. Không buông xuôi hy vọng, Lý Kiếm và Thanh Long vùng lên lao về phía lão tướng họ Mã.

Bầu trời cứ tối dần, tối dần, khi tay bắt ấn quyết của Mã lão cùng lúc tung ra, khi đó ấn chú của lão hẳn đã kết xong. Thanh Long nghe tiếng thét kinh hoàng của nữ tử, mắt chàng lập tức tối sầm lại. Nhưng chàng không biết Lý Kiếm đứng cạnh đó cũng thấy trời đất bỗng tối sầm. Tiếng đao kiếm khua liên miên bất tuyệt và rồi sau đó là khoảng lặng…

Bầu trời dần mờ sáng, thứ hiện hữu trước mắt Lý Kiếm và Thanh Long là một thân người bị đao kiếm xuyên vào như lông nhím, kẻ đó chính là Mã lão. Ai đã đâm lão?

Thanh Long nhìn thấy, chàng rõ ràng nhìn thấy đứng cạnh bên lão, trong ánh sáng mờ ảo như giữa đêm trăng cuối tháng có hai nữ nhân và hai nam nhân đang đứng. Ánh sáng ngày một rõ dần thì hai cô gái kia biến mất chỉ còn lại hai thân ảnh nhạt nhòa, đủ để đức vua nhận ra một trong hai là Kim Long, huynh trưởng của mình.

Vì sao Mã lão lại chết một cách không minh bạch như vậy? Hoàng huynh đang ở xa vì sao lại đến trong nháy mắt? Chuyện gì vừa mới xảy ra? Đức vua quả thật có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chưa kịp hỏi chàng đã ngất lịm đi.

_o0o_

Cuộc chiến tuy đã tàn nhưng Thanh Long lại đang bị thương nặng nên Lý Thương và Lý Kiếm quyết định để Kim Long tiếp tục đóng vai hoàng đế, để chàng đứng ra trấn an lòng quân sĩ. Vì Kim Long và Thanh Long là anh em song sinh nên giống nhau như hai giọt nước khiến ba quân tướng sĩ không thể nhận ra việc đánh tráo kia. Lúc chiến trận vừa tàn, ai cũng được tin hoàng thượng thọ trọng thương nên rất lấy làm lo lắng, giờ lại thấy đức vua vẫn đang uy mãnh hiên ngang thì trong lòng người nào cũng thấy vui mừng.

Trần Anh thống kê và báo cáo tổng thể diễn biến trận chiến cuối đông năm ấy cho đức vua – bây giờ là Kim Long. Quân địch đưa sang gần hai mươi vạn đại quân, trong khi Đại Quyển quốc phát không đến mười vạn quân vẫn có thể dành thắng lợi hoàn toàn. Tướng lĩnh không ai tử trận ngoại trừ kẻ phản quốc họ Lâm, tướng địch chết ba bị bắt một.

Tuy đại thắng nhưng “quân vương” của ba quân lại không muốn hồi triều ngay mà cho dựng trại ngay nơi giao nhau của hai chiến trường trên bộ. Lý do đầu tiên đức vua muốn ở lại đó ba ngày để binh sĩ có thời gian tạm liệu thương, lý do thứ hai là có thể ngăn cánh quân khác của Mã quốc nếu có, thứ ba dành ba ngày đó để tổ chức tang lễ cho những binh sĩ chẳng may tử trận và đức vua đích thân dâng hương. Trên đời này có lẽ vị vua hết lòng với tướng sĩ với lê dân như vậy cực kỳ hiếm nên sau trận chiến này ba quân tướng sĩ càng kính phục quân vương của mình thêm gấp bội lần.

Trấn an lòng tướng sĩ xong, Kim Long quay trở vào doanh trại của mình, bây giờ chàng là hoàng đế nên tất cả mọi người đều phải quỳ ra mắt. Kim Long phẩy tay đến thẳng giường bệnh của em mình, lo lắng hỏi:

- Thái y, hoàng đệ ta thế nào rồi?

Thanh Long đã tỉnh, bây giờ hai mắt của chàng bị băng kín bởi nhiều vòng lụa màu vàng, nghe tiếng của hoàng huynh thì cất tiếng gọi:

- Hoàng huynh.

Kim Long ngồi xuống bên cạnh em trai, đưa tay nắm lấy bàn tay đứa em ruột thịt.

- Ta ở đây.

Đôi mắt bị thương của Thanh Long bị băng kín nên chàng chỉ có thể nhận ra anh mình bằng lời nói, nghe được giọng nói thân quen kia, chàng mỉm môi cười:

- Cuối cùng đệ cũng gặp lại huynh, hoàng huynh…

Thanh Long định ngồi dậy nhưng bị Kim Long ấn cho nằm xuống:

- Đệ đang bị thương muốn nói gì cứ nằm mà nói.

- Hoàng huynh…

- Có ta đây.

- Phụ hoàng đã băng hà… trước lúc người ra đi đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, bảo đệ khi gặp lại huynh hãy thay người nói lời xin lỗi.

Kim Long im lặng.

- Hoàng huynh.

Bàn tay Kim Long nhẹ siết bàn tay của Thanh Long ý nói ta vẫn ở đây nghe đệ nói.

- Hoàng vị này vốn thuộc về huynh, kể từ bây giờ đệ trả lại cho huynh.

- Ta không nhận.

- Hoàng huynh.

- Đệ đừng nói gì nữa, lòng ta đã quyết rồi, không thay đổi nữa. Thái y…

Hai lão thái y già cùng cung kính đáp:

- Có hạ thần.

- Thương thế của hoàng thượng có thể chữa khỏi hay không?

- Tâu…

Lão thái y có vẻ ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đáp:

- Hiện đôi mắt của hoàng thượng đã bị kim châm phá hủy, dù có chữa trị thế nào đi nữa cũng không nhìn thấy được nữa, trừ phi…

Kim Long vội hỏi:

- Thế nào?

- Dùng một đôi mắt khác thay vào.

- Thay vào.

- Vâng.

- Có thể dùng mắt của bất kỳ ai phải không?

- Thưa, phải là một đôi mắt thích hợp ạ.

- Thích hợp, như thế nào là thích hợp?

- Chỉ có đôi mắt thích hợp khi thay vào hoàng thượng mới khôi phục ánh sáng, bằng không người vĩnh viễn không thể khôi phục ánh sáng.

Nghe nói vậy Kim Long càng thêm lo lắng:

- Vậy làm cách nào để biết đôi mắt nào thích hợp với hoàng đệ? Chung huyết thống ư?

- Tâu… có khi chung huyết thống nhưng chưa hẳn mắt người này hợp với người kia.

- Nếu… là mắt của ta thì sao.

Thanh Long nghe vậy thì siết mạnh tay của anh trai, gọi to:

- Hoàng huynh, không thể.

Hai vị thái y cùng nhìn Kim Long và nhẹ gật đầu. Thanh Long nói nhanh:

- Vương thái y, Vũ thái y nghe lệnh, ta không cho phép hai khanh lấy mắt của hoàng huynh thay cho ta, kẻ nào dám trái lệnh…

Động tác của Kim Long nhanh hơn lời nói của Thanh Long nên đoạn cuối cùng của câu nói Thanh Long không nói được, chàng bị anh mình điểm huyệt câm. Kim Long quay sang nhị vị thái y hỏi tiếp:

- Nếu lấy mắt ta thay cho hoàng đệ có chắc đệ ấy sẽ lấy lại được ánh sáng hay không?

Một trong hai vị thái y lên tiếng:

- Thần không chắc hoàng thượng sẽ lấy lại ánh sáng vì trong quá trình nếu có sơ suất cũng khiến hoàng thượng…

Kim Long giơ tay ngăn lại:

- Khả năng thành công cao nhất là bao nhiêu?

- Khoảng… tám phần…

- Ông ngập ngừng có nghĩa là khả năng đó cũng chưa chắc chắn phải không?

- Thần…

Kim Long bất ngờ cao giọng:

- Truyền Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ là tên tộc của lão nhị, sau chiến thắng y vẫn còn ở lại bên cạnh lão đại chứ chưa vội rời đi. Sau lệnh truyền, một người đàn ông tuổi tuy còn trẻ lại để râu mọc xồm xoàm và xỏa tóc bước vào, y chính là lão nhị. Vừa vào y nhìn Kim Long cười hỏi:

- Bây giờ đệ nên gọi huynh là lão đại hay hoàng thượng đây?

Kim Long vẫn giữ nét mặt nghiêm trọng, cất tiếng:

- Gọi gì không quan trọng, bây giờ ta có việc muốn hỏi đệ đây.

- Chuyện gì quan trọng?

Kim Long nói lại một lượt những điều thái y vừa nói về đôi mắt của Thanh Long cho lão nhị nghe. Cuối cùng chàng hỏi:

- Nói cho ta biết có cách nào để tránh những sơ sót không nên có để cuộc phẩu thuật thành công viên mãn hay không?

Lão nhị dừng lại một chút mới cất tiếng:

- Nói cho đệ biết, huynh thật sự muốn dùng mắt mình thay cho hoàng thượng hay sao?

- Ừ.

- Thắc mắc của huynh đệ xin giải đáp… có cách. Và cách đó chỉ có đệ làm được.

- Vậy đệ và nhị vị thái y hãy tiến hành phẫu thuật thay mắt cho hoàng đệ của ta có được không?

Hai vị thái y hơi run người:

- Nhị điện hạ như vậy có phải là việc tốt hay không, vừa rồi hoàng thượng đã nói…

Kim Long cau mày chỉ tay vào hình rồng trên chiếc long bào mình đang mặc cao giọng hỏi:

- Bây giờ ta là vua hay đệ ấy là vua?

Hai vị thái y bị bộ dạng hung thần của Kim Long dọa phát khiếp, vội nói:

- Người là vua.

Người khoác Long bào là vua, và Thanh Long hiện đang khoác bạch y không phải Long bào nên hai lão thái y mới thấy khó xử. Kim Long tiếp luôn:

- Đã vậy hai người dám cãi lệnh ta sao?

- Thần không dám.

Lúc ấy là canh năm, đêm sắp tàn. Theo dự định sáng hôm sau lão nhị và hai vị thái y sẽ tiến hành thay mắt cho Thanh Long theo lệnh của Kim Long.

Đứng ở một nơi vắng lặng, Kim Long hít một hơi sâu bầu không khí mát lạnh vẫn còn đượm chút mùi chết chóc. Một bóng mờ hiện ra bên chàng, giọng nói bềnh bồng u ẩn mà quen thuộc cất lên:

- Huynh quyết định hy sinh như vậy thật sao, sao này sẽ hối hận không?

Kim Long không đáp lời mà quay nhìn vào chiếc bóng đứng cạnh mình:

- Tuyết Nguyệt, nàng có thể làm đôi mắt cho hoàng đệ ta lúc ấy… kể từ mai có thể làm đôi mắt của ta không?

- Muội không biết. Lúc đó pháp thuật muội còn đầy đủ nên mới giúp hoàng đệ huynh nhìn thấy trong chốc lát khi đôi mắt y đã bị thương. Nay muội bị chú huyết của tên họ Mã làm tổn thương âm khí… nếu không phải lúc đó Thiên Cẩu Nhật Thực xuất hiện đúng lúc, Lung Linh tỷ không đến cứu kịp thì muội đã hồn phi phách tán mất rồi.

Nên biết Thiên Cẩu Nhật Thực (hay còn gọi là Nhật Thực) là hiện tượng mặt trời giữa ngày đang sáng bị Nguyệt cầu che khuất, mọi thứ chìm vào bóng tối như lúc nửa khuya không trăng sao. Lúc đó sức mạnh của ma quỷ là cực đại, chính vì vậy lúc Mã lão tướng kết xong chú huyết bắt ma, Nhật Thực xuất hiện. Khi đó sức mạnh ma quỷ của Lung Linh lớn cực đại nên mang Kim Long và Thiên Vũ từ một nơi xa đến ngay chiến trường của Thanh Long, kịp thời cứu linh hồn Tuyết Nguyệt và hóa phép điều khiển đao thương cùng lúc cắm vào người Mã lão, khiến lão chết một cách cực kỳ oan khuất như vậy.

Kim Long thở nhẹ một hơi dài trầm giọng:

- Dù thế nào đi nữa, ta cũng đã quyết định rồi. Chỉ cần vài hôm nữa thôi ta sẽ hoàn thành lời hứa với nàng.

- Lời hứa với muội?

- Sau cuộc chiến này, ta cùng nàng tiếu ngạo tiêu dao.

Chàng cười, Tuyết Nguyệt chỉ lặng im.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện