Ngày hai mươi chín tháng mười hai, trên con đường vắng vẻ, hàng hàng lớp lớp quân Mã quốc nhằm thẳng hướng kinh thành Đại Quyển quốc mà tốc tiến. Đi phía trước là một vị tướng quân khoác trên mình giáp trụ màu bạc đính những sợi tơ màu đỏ trông vô cùng sặc sỡ. Khi nhìn kỹ vào gương mặt đó hẳn ai cũng kinh ngạc không dám tin vào mắt mình, vì vị tướng quân đó lại là một nữ nhân với nước da trắng hồng, mắt phụng mày ngài, thập phần diễm lệ. Nàng là ai? Nàng là Mã Kim Linh.
Theo sau nàng là Mã Thế Phong trong vai phó tướng, sau đó là hàng ngàn hàng vạn quân binh Mã quốc.
Trên đỉnh núi cao, Lý Thương đang đứng cùng thủ hạ thân tính của mình lặng lẽ quan sát cuộc hành quân, đồng thời thấp thỏm như đang chờ đợi. Khi phía rặng cây đầu núi xuất hiện con tuấn mã, từ khắp các ngóc ngách trên ngọn núi gươm giáo tủa ra như lông nhím. Lý Thương đưa tay ra hiệu cho tất cả thu vũ khí và tiếp tục ẩn mình vì y nhận ra người vừa đến là ai.
Người kia phi ngựa đến gần, Lý Thương lập tức quỳ xuống bái kiếm:
- Tham kiến nhị điện hạ.
- Miễn lễ, bình thân.
Lý Thương không đứng lên mà lấy túi vải sau lưng ra, cung kính dâng lên:
- Bẩm nhị điện hạ, đây là vật hoàng thượng lệnh cho thần đích thân trao cho điện hạ, xin người hãy nhận lấy.
Người được gọi là nhị điện hạ nhận lấy túi vải, lấy bên trong ra một tấm hoàng bào, nói đúng hơn là Long bào, vì trên thân áo có thêu chín con hoàng long bằng kim tuyến. Người được gọi bằng nhị hoàng tử khoác tấm Long bào vào người, lập tức trở nên uy nghi tại thượng. Lý Thương vẫy tay ra hiệu, tất cả binh lính của y đang ẩn nấp cùng xuất hiện, tất cả cùng buông giáo gươm, quỳ phục xuống, cúi sâu đầu, tung hô:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
Vị nhị hoàng tử vẫy tay, từ ái ra lệnh:
- Miễn lễ, chư khanh hãy bình thân.
Đến lúc này Lý Thương mới đứng dậy, nhìn vào mặt vị hoàng đế của mình:
- Hoàng thượng…
Người đứng trước mặt Lý Thương thật ra không phải ai xa lạ mà chính là Toàn Phong, và cũng chính là nhị hoàng tử Kim Long ngày trước. Toàn Phong không để Lý Thương nói hết đã phẩy tay ngăn:
- Không cần nói, ta hiểu cả rồi. Đêm mai là giao thừa, chúng nghĩ chúng ta lơ là trong những ngày này nên sẽ lập kế hoạch tấn công. Nhưng chúng không biết ta và chúng hiện không còn cùng chiến tuyến, chúng ta sẽ cho chúng một sự bất ngờ.
Chúng ở đây Toàn Phong dùng để chỉ mấy vạn đại quân của Mã quốc. Lý Thương cũng hiểu ý, cúi đầu cung kính đáp:
- Tâu vâng.
- Đêm nay chúng ta sẽ tấn công.
Lời của Toàn Phong bây giờ chính là mệnh lệnh, chàng đã khoác Long bào, vì vậy kể từ bây giờ chàng chính là vua của chiến địa này. Lý Thương và binh mã phải hoàn toàn phục tùng mọi mệnh lệnh của chàng.
_o0o_
Nguyệt Hiên trại, mấy ngày qua Toàn Phong đã rời đi mà không ai hay biết vì đêm nào Tuyết Nguyệt cũng hóa thành lão tứ phó ước cùng thủ hạ của Kim Linh.
Đêm nay cũng như mọi đêm, "lão tứ" đến nơi giao hẹn phó ước với người của Kim Linh. Tuy nhiên khi mặt đối mặt nhau, lão tứ bỗng dưng biến đổi nhân dạng trở nên hung ác, nanh dài, mắt đỏ, lưỡi đen. Hai tên thủ hạ của Kim Linh phát hoảng ù té chạy. Tuyết Nguyệt hiện trở lại chân thân nhi nữ cười gập cả người một lúc mới xoay người hòa tan vào không gian mênh mông của đất trời. Ngày hôm ấy là hai mươi chín, nàng biết hôm ấy Toàn Phong chính thức tấn công nên không cần thiết phải lừa bọn người kia thêm nữa, nhưng nàng lại nổi hứng dọa chúng. Dọa xong nàng vội vã đi tìm Toàn Phong.
_o0o_
Trong doanh trại trên ngọn núi nào đó, canh hai ngày hai mươi chín tháng mười hai. Toàn Phong ngồi bên ngọn nến và soi mặt mình vào lưỡi kiếm, hôm nay chiến trường này là của riêng chàng nên chàng không được quyền chiến bại. Tuyết Nguyệt hiện ra trước mặt, mỉm cười khen:
- Bộ đồ này trông rất hợp với huynh.
Toàn Phong ngước nhìn nàng, nàng không sao, nàng đã trở về. Toàn Phong dịu giọng:
- Nếu hôm nay ta chết, ta có thể cùng cô tiếu ngạo tiêu dao.
- Ta chỉ muốn huynh sống, con người khi chết đi, tịch mịch và lạnh lắm.
_o0o_
Canh ba, tiếng gà vừa báo sang canh, phía tây nam doanh trại của Lý Thương hàng loạt tiếng nổ ầm vang bật lên, cả một góc trời phía nam ấy sáng bừng lên trong ánh lửa. Lý Thương đứng bật dậy phóng người ra khỏi doanh trại cao giọng ra lệnh:
- Xuất phát!
Ngay lúc ấy tiếng trống trận vang lên ì ầm, mấy vạn quân đang ẩn nấp trong các lùm cây cùng lúc xuất hiện. Như những con thoi tất cả bọn họ cùng xuất phát đốt những tim pháo, ngay sau đó là những tiếng nổ kinh hoàng liên miên, đất đá đổ xuống lòng đường cắt ngang con đường lui quân của Mã quốc. Cuối cùng, tất cả quân binh theo sau chiến mã Lý Thương lao nhanh vào chiến địa. Khẩu hiệu "sát" vang lên như tiếng sấm đêm mưa, tất cả ai ai cũng đều vung giáo gươm sẵn sàng tàn sát Mã quân. Hỗn chiến bắt đầu.
_o0o_
Bạch giang trong đêm hai mươi chín tháng mười hai. Tàu chiến chứa ngàn người của Mã quốc nối đuôi nhau tiến vào Đại Quyển quốc. Đứng trong góc khuất, Trần Anh âm thầm quan sát, khi nước triều lên đỉnh điểm chàng vẫy tay ra lệnh cho một cánh quân khoảng hai trăm người dùng thuyền nhỏ, cung tên đầu bọc bùi nhùi đang cháy ra nghênh địch. Tên của binh lính do Trần Anh chỉ huy tuy có thể bắn vào thuyền địch nhưng số lượng quá ít không đủ để làm cháy thuyền của địch.
Chỉ một lúc sau những thuyền nhỏ không chịu được loạt tên bắn như mưa từ chiến hạm Mã quốc lên vội vã rút lui. Vị tướng lĩnh đứng trên chiếm hạm đầu tiên có vẻ như là kẻ lãnh đạo ba quân lại là một thiếu niên còn rất trẻ và háo thắng. Thấy kẻ địch vừa lui, hắn cười vang và ra lệnh đuổi theo. Trần Anh mỉm cười, vẫy tay ra hiệu, những con thuyền nhỏ nhẹ nhàng chèo ra khỏi chỗ nấp, đón đầu đoàn chiến hạm.
Một khắc sau, nước thủy triều xuống có thể nói cực thấp, Trần Anh đứng trên một chiến thuyền đang neo chắn giữa đường tiến quân của Mã quốc, trên tay chàng là cần cung thếp bạc sáng lấp lánh dưới ánh lửa tỏa ra từ đầu mũi tên chàng đang nắm trên tay. Trần Anh khẽ nhíu mày, lắp mũi tên lửa vào cần cung, cánh cung cong dần đến cực đại, cũng là lúc cánh tay của chàng vòng lên những bắp thịt như lực sĩ.
"Phặt", mũi tên lửa lao đi, nhằm thẳng cánh buồm của chiến thuyền đầu tiên mà đáp xuống. Mũi tên đáp ngay đỉnh cánh buồm nhưng không ngay sợi dây buồm mà ngay tấm vải buồm. Cánh buồm cháy bùng lên, tàn lửa bị gió lộng rơi xuống, bay vãi sang cánh buồm còn lại của chiến thuyền, đôi cánh buồm của chiến thuyền đầu tiên cháy bùng lên như đôi cánh bướm đêm khi lao vào lửa.
Ba mũi tên khác được Trần Anh lắp vào cần cung, chàng giương cung, cánh cung căng vòng lên. Chàng buông tên, những cánh buồm của ba chiến thuyền ngay phía sau thuyền đầu tiên bị đốt. Đó chính là sự khởi đầu. Tiếp sau đó hàng hàng lớp lớp tên lửa từ chiến thuyền Trần Anh và thuyền nhỏ quanh đó cùng bắn về phía chiến thuyền Mã quốc. Chúng cũng dùng cung tên để kháng cự nhưng chiến thuyền Trần Anh đang đứng cách quá xa, tầm tên bắn của quân Mã quốc không làm hại được. Những thuyền nhỏ của Đại Quyển quốc lại dễ dàng luồn lách giữa làn mưa tên, tiến sát chiến hạm của Mã quân. Một vài nhóm quân tiên phong gồm những người võ công cao cường nhất do Trần Anh đích thân lựa chọn đã thâm nhập lên chiến thuyền Mã quốc, xông xáo chém giết thẳng tay.
Thấy nguy, tên tướng lĩnh Mã quốc vội vàng hạ lệnh tháo lui, nhưng chiến thuyền vừa lui lập tức bị cọc nhọn đâm vào. Nước tràn vào khiến chiến thuyền to lớn rung lắc dữ dội và chìm xuống, nghiêng lệch hẳn sang bên. Tiếng la hoảng loạn của hàng vạn con người khiến cả một vùng đất trời chừng như run rẫy cảm thương. Chiến thuyền cháy lan ngày một mạnh mẽ, kẻ tham sống nhảy vội xuống sông chỉ mong không chết cháy nhưng chúng không biết khi chúng vừa bấu víu được thứ gì đó lập tức bị giáo của binh lính Đại Quyển quốc đâm xuyên qua lồng ngực, không tiếng thét, chỉ có dòng máu đỏ chảy tràn vào nước sông lạnh lẽo.
_o0o_
Trên con đường bí mật vô danh, đương kim hoàng đế tên tộc Thanh Long cùng ái tướng Lý Kiếm dẫn đầu ba vạn đại quân, đứng chờ cánh quân bí mật của Mã quốc. Cánh quân ấy tiến quân ngoài kế hoạch Kim Linh bàn bạc với Toàn Phong. Dù đó là hành động cực kỳ cơ mật của Mã quốc nhưng đức vua biết được nên thân chinh ra đây nghênh địch.
Không để đức vua đợi lâu, vừa rạng sáng ngày ba mươi, cánh quân bí mật xuất hiện đúng theo dự liệu của đức vua. Dẫn đầu đoàn quân là một lão nhân râu tóc bạc phơ, khoác trên mình giáp phục màu vàng óng, đi bên cạnh không ai khác là người đức vua đã từng tin cậy, tể tướng Lâm Nhật Minh.
Đội mật quân vừa xuất hiện, trong đôi mắt đức vua lập tức hằn lên nét giận dữ, chàng lập tức phát lệnh bắn tên. Những mũi tên mang thuốc nổ bay ra như mưa, chúng được gió đốt nóng, chạm vào bất cứ thứ gì lập tức nổ tung. Tuy uy lực không mạnh như một quả đạn pháo nhưng cũng khiến kẻ địch chịu nhiều thương vong. Cuộc chiến bắt đầu.
Đoàn mật quân này tuy là đoàn quân quyết định thắng bại nhưng Mã quốc nghĩ hành động của mình hoàn toàn bí mật nên không tập trung quá nhiều binh mã, toàn quân có lẽ chỉ hai, ba vạn. Chúng chỉ tập trung binh mã cho cuộc tiến công theo hướng tây bắc, và đoàn quân đó hiện nay do Toàn Phong tiếp đón.
Theo kế hoạch đội quân chạm trán với Toàn Phong là đội quân chủ lực tấn công kinh thành. Theo suy đoán của Kim Linh đương nhiệm hoàng đế rất có thể sẽ thân chinh ra nghênh chiến, đồng thời dốc toàn lực nên nàng không nghĩ mình có thể dễ dàng xông qua. Mục tiêu của nàng là cầm chân nhóm quân ấy chứ không nhất thiết phải chiến thắng.
Vì vậy nàng chủ động nhận nhiệm vụ cầm chân đức vua và chờ đợi cánh quân bí mật của cha mình âm thầm chiến lấy kinh đô Đại Quyển quốc. Chỉ cần bao nhiêu đó Đại Quyển quốc nằm gọn trong tay nàng và nghĩa phụ nàng. Còn cánh quân tiến vào bằng đường sông chỉ là cánh quân đánh lạc hướng không hơn không kém, tuy nhiên nếu không có người hạ được chúng, chúng cũng trở thành nguy cơ lớn cho Đại Quyển quốc.
_o0o_
Chiến trường của Toàn Phong.
Trước đó bốn canh giờ, Kim Linh đang cấp tốc tiến quân thì bất ngờ có cánh quân xuất hiện chắn ngang phía trước, điều đó đúng theo dự kiến của nàng nên Kim Linh không thấy bất ngờ, nàng vẫn tiếp tục cho quân tiến lên.
Nhưng khi đến gần nàng đã thoáng ngạc nhiên vì thủ lĩnh cánh quân ấy không ai khác hơn là lão nhị của Nguyệt Hiên trại, Lý Thiên Vũ và lão đại Vũ Toàn Phong. Còn cánh quân đứng sau lưng họ lại là toàn thể anh em của Nguyệt Hiên trại đang đứng cùng hàng ngũ với quân của triều đình.
Kinh ngạc hơn, trên vai Toàn Phong đang khoác Long bào hoàng đế!
Kim Linh chưa hết ngạc nhiên thì tiếng nổ ầm vang vọng vào tai, đó là tiếng hỏa dược phát nổ khiến cả đất trời gần như run rẫy, mặt đất chuyển xoay. Cách nơi Kim Linh đang đứng đúng một dặm, hỏa dược được chôn từ trước bị kích hoạt phát nổ. Tiếng nổ cứ ầm vang dai dẳng vì hỏa dược được chôn trên con đường ấy dài đến hơn mười dặm, đồng nghĩa gần như toàn bộ binh lính đang hành quân trên con đường ấy bị tử thương. Kim Linh nhìn thấy lửa bốc cao trong đêm và mùi máu người tanh lượm giọng thì không kiềm được xám ngoét mặt mày. Nàng bị cho vào tròng mà không hề hay biết. Con đường dài mười dặm ngang hai dặm đó nàng không nghĩ Đại Quyển quốc có đủ hỏa dược để mai phục nhưng họ đã làm được, quân của nàng tử thương trận này quả thật quá đau lòng. Nàng không biết đó chính là cái giá phải trả cho lòng tham cướp đi sự hòa bình của đất nước người ta.
Khi không còn bất cứ tiếng nổ ầm vang nào, Toàn Phong vẫy tay ra hiệu cho phó tướng của mình nổi hồi trống trận. Một dòng người như con thác đổ trút từ nơi cao thẳng về phía đoàn quân Mã quốc, khẩu lệnh "sát", giáo gươm nhanh chóng chuyển sang màu đỏ của máu tươi. Quân của Toàn Phong tuy chỉ hơn hai vạn nhưng lúc này đây chúng như mãnh hổ, cứ lao vào là chém giết, quân của Mã quốc vừa bị tiếng nổ kinh hoàng làm cho dao động tâm can nên có phần rối loạn, mặc tình cho binh lính Đại Quyển quốc xông vào chém giết.
Bốn canh giờ sau cũng là lúc bình minh ló dạng, cuộc chiến của đương kim hoàng đế bắt đầu, thì nơi đây trận chiến của Toàn Phong đang đi vào hồi kết.
Lý Thương thống lãnh hai vạn quân đón đánh từ phía sau lưng đoàn đại quân Mã quốc, thế như chẻ tre, chỉ bốn canh giờ tuy thương vong không ít nhưng đánh tan được quân tiếp viện của Mã quốc và đang trên đường đến hội ngộ với Toàn Phong.
Mặt đối mặt nhau giữa chiến trường gió lộng mùi tanh của máu, khắp nơi thây phơi như rạ ngoài đồng. Kim Linh nắm chặt trường thương trong tay, giáp phục bị vài mũi tên do xạ thủ thiện xạ găm vào, gương mặt nàng thấm máu, hai vết cắt nơi má do tên bắn sượt rỉ ra dòng máu đỏ. Hai con ngựa nàng và Toàn Phong cùng cưỡi bây giờ đã trở thành huyết mã vì thấm máu.
Sau mấy lượt giao chiến không phân thắng bại, Kim Linh và Toàn Phong lại trở về thế gườm nhau.
Cách đó một quãng lão nhị và Mã Thế Phong đang giao tranh quyết liệt, cũng đang lưỡng bại câu thương.
Số tàn quân của Kim Linh từ mười vạn giảm còn hơn ba vạn, tuy số lượng nhiều hơn quân của Đại Quyển quốc vẫn không thể chiếm được thượng phong.
Giữa chiến trường, Kim Linh cười lên man dại:
- Từ trước đến nay ta luôn tự cho rằng mình thông minh, tự cho rằng mình mưu trí, không ngờ ngươi còn xảo quyệt hơn ta. Thì ra ngay từ đầu ta bị ngươi cho vào tròng mà không hề hay biết còn ngỡ rằng mình lừa được ngươi…
Toàn Phong bật cười:
- Lừa ta sao? Ta không lừa người thì thôi chứ ai lừa ta được. Cô thua rồi, thua ngay từ khi mới bắt đầu…
Kim Linh lạnh giọng:
- Đúng vậy, ta thua rồi, nhưng dù cho ta có chết cũng phải kéo ngươi theo!
Kim Linh nói rồi thét lên một tiếng toàn thân tung lên khỏi lưng ngựa, trường thương trong tay phóng thẳng về phía Toàn Phong.
Theo sau nàng là Mã Thế Phong trong vai phó tướng, sau đó là hàng ngàn hàng vạn quân binh Mã quốc.
Trên đỉnh núi cao, Lý Thương đang đứng cùng thủ hạ thân tính của mình lặng lẽ quan sát cuộc hành quân, đồng thời thấp thỏm như đang chờ đợi. Khi phía rặng cây đầu núi xuất hiện con tuấn mã, từ khắp các ngóc ngách trên ngọn núi gươm giáo tủa ra như lông nhím. Lý Thương đưa tay ra hiệu cho tất cả thu vũ khí và tiếp tục ẩn mình vì y nhận ra người vừa đến là ai.
Người kia phi ngựa đến gần, Lý Thương lập tức quỳ xuống bái kiếm:
- Tham kiến nhị điện hạ.
- Miễn lễ, bình thân.
Lý Thương không đứng lên mà lấy túi vải sau lưng ra, cung kính dâng lên:
- Bẩm nhị điện hạ, đây là vật hoàng thượng lệnh cho thần đích thân trao cho điện hạ, xin người hãy nhận lấy.
Người được gọi là nhị điện hạ nhận lấy túi vải, lấy bên trong ra một tấm hoàng bào, nói đúng hơn là Long bào, vì trên thân áo có thêu chín con hoàng long bằng kim tuyến. Người được gọi bằng nhị hoàng tử khoác tấm Long bào vào người, lập tức trở nên uy nghi tại thượng. Lý Thương vẫy tay ra hiệu, tất cả binh lính của y đang ẩn nấp cùng xuất hiện, tất cả cùng buông giáo gươm, quỳ phục xuống, cúi sâu đầu, tung hô:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
Vị nhị hoàng tử vẫy tay, từ ái ra lệnh:
- Miễn lễ, chư khanh hãy bình thân.
Đến lúc này Lý Thương mới đứng dậy, nhìn vào mặt vị hoàng đế của mình:
- Hoàng thượng…
Người đứng trước mặt Lý Thương thật ra không phải ai xa lạ mà chính là Toàn Phong, và cũng chính là nhị hoàng tử Kim Long ngày trước. Toàn Phong không để Lý Thương nói hết đã phẩy tay ngăn:
- Không cần nói, ta hiểu cả rồi. Đêm mai là giao thừa, chúng nghĩ chúng ta lơ là trong những ngày này nên sẽ lập kế hoạch tấn công. Nhưng chúng không biết ta và chúng hiện không còn cùng chiến tuyến, chúng ta sẽ cho chúng một sự bất ngờ.
Chúng ở đây Toàn Phong dùng để chỉ mấy vạn đại quân của Mã quốc. Lý Thương cũng hiểu ý, cúi đầu cung kính đáp:
- Tâu vâng.
- Đêm nay chúng ta sẽ tấn công.
Lời của Toàn Phong bây giờ chính là mệnh lệnh, chàng đã khoác Long bào, vì vậy kể từ bây giờ chàng chính là vua của chiến địa này. Lý Thương và binh mã phải hoàn toàn phục tùng mọi mệnh lệnh của chàng.
_o0o_
Nguyệt Hiên trại, mấy ngày qua Toàn Phong đã rời đi mà không ai hay biết vì đêm nào Tuyết Nguyệt cũng hóa thành lão tứ phó ước cùng thủ hạ của Kim Linh.
Đêm nay cũng như mọi đêm, "lão tứ" đến nơi giao hẹn phó ước với người của Kim Linh. Tuy nhiên khi mặt đối mặt nhau, lão tứ bỗng dưng biến đổi nhân dạng trở nên hung ác, nanh dài, mắt đỏ, lưỡi đen. Hai tên thủ hạ của Kim Linh phát hoảng ù té chạy. Tuyết Nguyệt hiện trở lại chân thân nhi nữ cười gập cả người một lúc mới xoay người hòa tan vào không gian mênh mông của đất trời. Ngày hôm ấy là hai mươi chín, nàng biết hôm ấy Toàn Phong chính thức tấn công nên không cần thiết phải lừa bọn người kia thêm nữa, nhưng nàng lại nổi hứng dọa chúng. Dọa xong nàng vội vã đi tìm Toàn Phong.
_o0o_
Trong doanh trại trên ngọn núi nào đó, canh hai ngày hai mươi chín tháng mười hai. Toàn Phong ngồi bên ngọn nến và soi mặt mình vào lưỡi kiếm, hôm nay chiến trường này là của riêng chàng nên chàng không được quyền chiến bại. Tuyết Nguyệt hiện ra trước mặt, mỉm cười khen:
- Bộ đồ này trông rất hợp với huynh.
Toàn Phong ngước nhìn nàng, nàng không sao, nàng đã trở về. Toàn Phong dịu giọng:
- Nếu hôm nay ta chết, ta có thể cùng cô tiếu ngạo tiêu dao.
- Ta chỉ muốn huynh sống, con người khi chết đi, tịch mịch và lạnh lắm.
_o0o_
Canh ba, tiếng gà vừa báo sang canh, phía tây nam doanh trại của Lý Thương hàng loạt tiếng nổ ầm vang bật lên, cả một góc trời phía nam ấy sáng bừng lên trong ánh lửa. Lý Thương đứng bật dậy phóng người ra khỏi doanh trại cao giọng ra lệnh:
- Xuất phát!
Ngay lúc ấy tiếng trống trận vang lên ì ầm, mấy vạn quân đang ẩn nấp trong các lùm cây cùng lúc xuất hiện. Như những con thoi tất cả bọn họ cùng xuất phát đốt những tim pháo, ngay sau đó là những tiếng nổ kinh hoàng liên miên, đất đá đổ xuống lòng đường cắt ngang con đường lui quân của Mã quốc. Cuối cùng, tất cả quân binh theo sau chiến mã Lý Thương lao nhanh vào chiến địa. Khẩu hiệu "sát" vang lên như tiếng sấm đêm mưa, tất cả ai ai cũng đều vung giáo gươm sẵn sàng tàn sát Mã quân. Hỗn chiến bắt đầu.
_o0o_
Bạch giang trong đêm hai mươi chín tháng mười hai. Tàu chiến chứa ngàn người của Mã quốc nối đuôi nhau tiến vào Đại Quyển quốc. Đứng trong góc khuất, Trần Anh âm thầm quan sát, khi nước triều lên đỉnh điểm chàng vẫy tay ra lệnh cho một cánh quân khoảng hai trăm người dùng thuyền nhỏ, cung tên đầu bọc bùi nhùi đang cháy ra nghênh địch. Tên của binh lính do Trần Anh chỉ huy tuy có thể bắn vào thuyền địch nhưng số lượng quá ít không đủ để làm cháy thuyền của địch.
Chỉ một lúc sau những thuyền nhỏ không chịu được loạt tên bắn như mưa từ chiến hạm Mã quốc lên vội vã rút lui. Vị tướng lĩnh đứng trên chiếm hạm đầu tiên có vẻ như là kẻ lãnh đạo ba quân lại là một thiếu niên còn rất trẻ và háo thắng. Thấy kẻ địch vừa lui, hắn cười vang và ra lệnh đuổi theo. Trần Anh mỉm cười, vẫy tay ra hiệu, những con thuyền nhỏ nhẹ nhàng chèo ra khỏi chỗ nấp, đón đầu đoàn chiến hạm.
Một khắc sau, nước thủy triều xuống có thể nói cực thấp, Trần Anh đứng trên một chiến thuyền đang neo chắn giữa đường tiến quân của Mã quốc, trên tay chàng là cần cung thếp bạc sáng lấp lánh dưới ánh lửa tỏa ra từ đầu mũi tên chàng đang nắm trên tay. Trần Anh khẽ nhíu mày, lắp mũi tên lửa vào cần cung, cánh cung cong dần đến cực đại, cũng là lúc cánh tay của chàng vòng lên những bắp thịt như lực sĩ.
"Phặt", mũi tên lửa lao đi, nhằm thẳng cánh buồm của chiến thuyền đầu tiên mà đáp xuống. Mũi tên đáp ngay đỉnh cánh buồm nhưng không ngay sợi dây buồm mà ngay tấm vải buồm. Cánh buồm cháy bùng lên, tàn lửa bị gió lộng rơi xuống, bay vãi sang cánh buồm còn lại của chiến thuyền, đôi cánh buồm của chiến thuyền đầu tiên cháy bùng lên như đôi cánh bướm đêm khi lao vào lửa.
Ba mũi tên khác được Trần Anh lắp vào cần cung, chàng giương cung, cánh cung căng vòng lên. Chàng buông tên, những cánh buồm của ba chiến thuyền ngay phía sau thuyền đầu tiên bị đốt. Đó chính là sự khởi đầu. Tiếp sau đó hàng hàng lớp lớp tên lửa từ chiến thuyền Trần Anh và thuyền nhỏ quanh đó cùng bắn về phía chiến thuyền Mã quốc. Chúng cũng dùng cung tên để kháng cự nhưng chiến thuyền Trần Anh đang đứng cách quá xa, tầm tên bắn của quân Mã quốc không làm hại được. Những thuyền nhỏ của Đại Quyển quốc lại dễ dàng luồn lách giữa làn mưa tên, tiến sát chiến hạm của Mã quân. Một vài nhóm quân tiên phong gồm những người võ công cao cường nhất do Trần Anh đích thân lựa chọn đã thâm nhập lên chiến thuyền Mã quốc, xông xáo chém giết thẳng tay.
Thấy nguy, tên tướng lĩnh Mã quốc vội vàng hạ lệnh tháo lui, nhưng chiến thuyền vừa lui lập tức bị cọc nhọn đâm vào. Nước tràn vào khiến chiến thuyền to lớn rung lắc dữ dội và chìm xuống, nghiêng lệch hẳn sang bên. Tiếng la hoảng loạn của hàng vạn con người khiến cả một vùng đất trời chừng như run rẫy cảm thương. Chiến thuyền cháy lan ngày một mạnh mẽ, kẻ tham sống nhảy vội xuống sông chỉ mong không chết cháy nhưng chúng không biết khi chúng vừa bấu víu được thứ gì đó lập tức bị giáo của binh lính Đại Quyển quốc đâm xuyên qua lồng ngực, không tiếng thét, chỉ có dòng máu đỏ chảy tràn vào nước sông lạnh lẽo.
_o0o_
Trên con đường bí mật vô danh, đương kim hoàng đế tên tộc Thanh Long cùng ái tướng Lý Kiếm dẫn đầu ba vạn đại quân, đứng chờ cánh quân bí mật của Mã quốc. Cánh quân ấy tiến quân ngoài kế hoạch Kim Linh bàn bạc với Toàn Phong. Dù đó là hành động cực kỳ cơ mật của Mã quốc nhưng đức vua biết được nên thân chinh ra đây nghênh địch.
Không để đức vua đợi lâu, vừa rạng sáng ngày ba mươi, cánh quân bí mật xuất hiện đúng theo dự liệu của đức vua. Dẫn đầu đoàn quân là một lão nhân râu tóc bạc phơ, khoác trên mình giáp phục màu vàng óng, đi bên cạnh không ai khác là người đức vua đã từng tin cậy, tể tướng Lâm Nhật Minh.
Đội mật quân vừa xuất hiện, trong đôi mắt đức vua lập tức hằn lên nét giận dữ, chàng lập tức phát lệnh bắn tên. Những mũi tên mang thuốc nổ bay ra như mưa, chúng được gió đốt nóng, chạm vào bất cứ thứ gì lập tức nổ tung. Tuy uy lực không mạnh như một quả đạn pháo nhưng cũng khiến kẻ địch chịu nhiều thương vong. Cuộc chiến bắt đầu.
Đoàn mật quân này tuy là đoàn quân quyết định thắng bại nhưng Mã quốc nghĩ hành động của mình hoàn toàn bí mật nên không tập trung quá nhiều binh mã, toàn quân có lẽ chỉ hai, ba vạn. Chúng chỉ tập trung binh mã cho cuộc tiến công theo hướng tây bắc, và đoàn quân đó hiện nay do Toàn Phong tiếp đón.
Theo kế hoạch đội quân chạm trán với Toàn Phong là đội quân chủ lực tấn công kinh thành. Theo suy đoán của Kim Linh đương nhiệm hoàng đế rất có thể sẽ thân chinh ra nghênh chiến, đồng thời dốc toàn lực nên nàng không nghĩ mình có thể dễ dàng xông qua. Mục tiêu của nàng là cầm chân nhóm quân ấy chứ không nhất thiết phải chiến thắng.
Vì vậy nàng chủ động nhận nhiệm vụ cầm chân đức vua và chờ đợi cánh quân bí mật của cha mình âm thầm chiến lấy kinh đô Đại Quyển quốc. Chỉ cần bao nhiêu đó Đại Quyển quốc nằm gọn trong tay nàng và nghĩa phụ nàng. Còn cánh quân tiến vào bằng đường sông chỉ là cánh quân đánh lạc hướng không hơn không kém, tuy nhiên nếu không có người hạ được chúng, chúng cũng trở thành nguy cơ lớn cho Đại Quyển quốc.
_o0o_
Chiến trường của Toàn Phong.
Trước đó bốn canh giờ, Kim Linh đang cấp tốc tiến quân thì bất ngờ có cánh quân xuất hiện chắn ngang phía trước, điều đó đúng theo dự kiến của nàng nên Kim Linh không thấy bất ngờ, nàng vẫn tiếp tục cho quân tiến lên.
Nhưng khi đến gần nàng đã thoáng ngạc nhiên vì thủ lĩnh cánh quân ấy không ai khác hơn là lão nhị của Nguyệt Hiên trại, Lý Thiên Vũ và lão đại Vũ Toàn Phong. Còn cánh quân đứng sau lưng họ lại là toàn thể anh em của Nguyệt Hiên trại đang đứng cùng hàng ngũ với quân của triều đình.
Kinh ngạc hơn, trên vai Toàn Phong đang khoác Long bào hoàng đế!
Kim Linh chưa hết ngạc nhiên thì tiếng nổ ầm vang vọng vào tai, đó là tiếng hỏa dược phát nổ khiến cả đất trời gần như run rẫy, mặt đất chuyển xoay. Cách nơi Kim Linh đang đứng đúng một dặm, hỏa dược được chôn từ trước bị kích hoạt phát nổ. Tiếng nổ cứ ầm vang dai dẳng vì hỏa dược được chôn trên con đường ấy dài đến hơn mười dặm, đồng nghĩa gần như toàn bộ binh lính đang hành quân trên con đường ấy bị tử thương. Kim Linh nhìn thấy lửa bốc cao trong đêm và mùi máu người tanh lượm giọng thì không kiềm được xám ngoét mặt mày. Nàng bị cho vào tròng mà không hề hay biết. Con đường dài mười dặm ngang hai dặm đó nàng không nghĩ Đại Quyển quốc có đủ hỏa dược để mai phục nhưng họ đã làm được, quân của nàng tử thương trận này quả thật quá đau lòng. Nàng không biết đó chính là cái giá phải trả cho lòng tham cướp đi sự hòa bình của đất nước người ta.
Khi không còn bất cứ tiếng nổ ầm vang nào, Toàn Phong vẫy tay ra hiệu cho phó tướng của mình nổi hồi trống trận. Một dòng người như con thác đổ trút từ nơi cao thẳng về phía đoàn quân Mã quốc, khẩu lệnh "sát", giáo gươm nhanh chóng chuyển sang màu đỏ của máu tươi. Quân của Toàn Phong tuy chỉ hơn hai vạn nhưng lúc này đây chúng như mãnh hổ, cứ lao vào là chém giết, quân của Mã quốc vừa bị tiếng nổ kinh hoàng làm cho dao động tâm can nên có phần rối loạn, mặc tình cho binh lính Đại Quyển quốc xông vào chém giết.
Bốn canh giờ sau cũng là lúc bình minh ló dạng, cuộc chiến của đương kim hoàng đế bắt đầu, thì nơi đây trận chiến của Toàn Phong đang đi vào hồi kết.
Lý Thương thống lãnh hai vạn quân đón đánh từ phía sau lưng đoàn đại quân Mã quốc, thế như chẻ tre, chỉ bốn canh giờ tuy thương vong không ít nhưng đánh tan được quân tiếp viện của Mã quốc và đang trên đường đến hội ngộ với Toàn Phong.
Mặt đối mặt nhau giữa chiến trường gió lộng mùi tanh của máu, khắp nơi thây phơi như rạ ngoài đồng. Kim Linh nắm chặt trường thương trong tay, giáp phục bị vài mũi tên do xạ thủ thiện xạ găm vào, gương mặt nàng thấm máu, hai vết cắt nơi má do tên bắn sượt rỉ ra dòng máu đỏ. Hai con ngựa nàng và Toàn Phong cùng cưỡi bây giờ đã trở thành huyết mã vì thấm máu.
Sau mấy lượt giao chiến không phân thắng bại, Kim Linh và Toàn Phong lại trở về thế gườm nhau.
Cách đó một quãng lão nhị và Mã Thế Phong đang giao tranh quyết liệt, cũng đang lưỡng bại câu thương.
Số tàn quân của Kim Linh từ mười vạn giảm còn hơn ba vạn, tuy số lượng nhiều hơn quân của Đại Quyển quốc vẫn không thể chiếm được thượng phong.
Giữa chiến trường, Kim Linh cười lên man dại:
- Từ trước đến nay ta luôn tự cho rằng mình thông minh, tự cho rằng mình mưu trí, không ngờ ngươi còn xảo quyệt hơn ta. Thì ra ngay từ đầu ta bị ngươi cho vào tròng mà không hề hay biết còn ngỡ rằng mình lừa được ngươi…
Toàn Phong bật cười:
- Lừa ta sao? Ta không lừa người thì thôi chứ ai lừa ta được. Cô thua rồi, thua ngay từ khi mới bắt đầu…
Kim Linh lạnh giọng:
- Đúng vậy, ta thua rồi, nhưng dù cho ta có chết cũng phải kéo ngươi theo!
Kim Linh nói rồi thét lên một tiếng toàn thân tung lên khỏi lưng ngựa, trường thương trong tay phóng thẳng về phía Toàn Phong.
Danh sách chương