Bạch Nặc Ngôn đứng đối diện với tấm gương lớn, không ngừng luyện tập các động tác nhảy, giáo viên vũ đạo không ngớt lời khen ngợi sự cố gắng của cô, khen cô tiến bộ mà không kiêu ngạo. Hàng loạt những hành động này của cô đã khiến Uông Đàn kinh hãi và cảm thấy không biết Bạch Nặc Ngôn có thể gây ra những chuyện kinh thiên động địa gì nữa, không biết bước tiếp theo Bạch Nặc Ngôn sẽ làm gì, tất cả những biểu hiện khác thường này của cô khiến người ta bất an.
Uông Đàn đưa cho Bạch Nặc Ngôn một cốc trà sữa, Bạch Nặc Ngôn đã trịnh trọng dặn dò cô rằng, trà sữa nhất định phải cho nhiều đá, vì mùa hè nóng bức, cô phải uống đồ thật lạnh.
Cả người Bạch Nặc Ngôn đều nhễ nhại mồ hôi, cô cũng không thèm để ý đến hình tượng, tùy tiện lau quệt.
Cô cầm lấy cốc trà sữa từ tay Uông Đàn, uống một hơi hết một nửa.
Người ta uống nước để giải khát, còn cô uống nước trừ cơm, chỉ chăm chăm uống cho đã khát nên cô uống rất nhanh, tốc độ uống nước của cô khiến người xem nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô đặt mông ngồi phệt xuống đất, cầm cái quạt điện nhỏ dí thẳng vào mặt, trông cực kỳ buồn cười.
Uông Đàn không khỏi thở dài:
- Thật hiếm khi, từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên tôi mới thấy cô cố gắng thế này.
- Tôi vẫn luôn cố gắng, chẳng qua là cố gắng không rõ ràng thôi.
Bạch Nặc Ngôn hừ hừ:
- Mọi người đều thật đáng ghét, chỉ toàn chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của tôi, không hề nhận ra ưu điểm cũng như cố gắng của tôi. Đáng ghét..
Uông Đàn che miệng cười:
- Cô còn không biết xấu hổ mà nói thế à, cô thử nói xem cô có ưu điểm gì? - Tôi lương thiện tốt bụng, thích giúp đỡ mọi người, mặc dù vẻ đẹp đó rất tiềm ẩn, nên hơi khó để mọi người nhìn thấy.
Uông Dần hô “Cắt”:
- Nói đi, cô có chuyện gì kích động, còn định nhảy trong liveshow, rốt cuộc cũng có chỗ tiến bộ.
Hai ngày nay, trong quá trình tập khiêu vũ, Bạch Nặc Ngôn bị thương không ít, hơn nữa, cô cũng không la hét, chỉ nhếch môi cười nhạt, nên mọi người cũng không đoán được cô có bị thương nặng hay không.
- Lúc nào tôi chẳng có thể cố gắng, chẳng qua để đến bây giờ để dọa chết các ngươi.
Uông Đàn lắc đầu:
- Vì sao tôi thấy như gặp ảo giác thế nhỉ?
Hớp trà sữa cuối cùng trong miệng Bạch Nặc Ngôn cũng bi thảm phun ra đầy đất:
- Cô mới là đồ ảo giác ấy.
Vé của liveshow đã bán hết từ lâu, Bạch Nặc Ngôn phải nhờ Uông Đàn mãi mới lấy được hai cái vé VIP, trước đây cô chưa bao giờ làm những chuyện như vậy, nên Uông Đàn lại càng nghi ngờ, nhưng không biết phải mở miệng hỏi sao.
Lần hành động này, Bạch Nặc Ngôn cũng không biết cô đang muốn làm cái gì.
Nhưng câu nói của Bạch Nặc Ngôn lại khiến Uông Đàn ức hộc máu:
- Vé VIP giá rất đắt nhé, đem tặng người ta, lại thấy lòng đau như cắt.
Uông Đàn trợn mắt, hai vé này là miễn phí cho Bạch Nặc Ngôn, cô có mất gì đâu cơ chứ.
Dù sao, Bạch Nặc Ngôn cũng quyết định đau lòng một lần cuối.
Cô mặc một bộ quần áo trắng, rất ít khi cô mặc quần mà không phải là váy, cô ngồi taxi, đi đến chỗ hẹn.
Cô cũng không thích quán này, thức ăn vừa đắt lại vừa dở, tiền mất là chuyện nhỏ, tật mang mới là chuyện lớn.
Cô lấy điện thoại gửi một tin nhắn, trong lòng cô tự nói rằng, đây là một lần cuối.
Lần gặp trước trên sân thượng, cô dường như đã khiến Trình Nghi Triết vô cùng tức giận, mà anh tức giận là đúng, không giận mới là lạ. Đứng trên góc độ một người bình thường mà nói, lễ đính hôn của mình bị người ta phá hỏng như vậy, mà lại rộng lượng bỏ qua không tính toán, thì đúng là khiến người ta buồn nôn. Cô từ chối phải thừa nhận rằng, chính cô đã làm một việc đáng xấu hổ như thế. Cái người đứng trên sân thượng khóc lóc náo loạn đòi tự sát đó nhất định không phải là cô, ngày thường cô khinh bỉ nhất chính là loại người này, sao cô lại có thể làm như thế.
Cô nhất định vừa trải qua một cơn ác mộng, khi tỉnh lại, cô quay trở lại điểm xuất phát.
Cô quay về thời điểm Trình Nghi Triết đến.
Nhà hàng này thật không biết tôn trọng khách hàng mà, cô chưa đến, họ đã dọn thức ăn lên, chẳng lẽ thể diện Trình Nghi Triết lại lớn đến thế cơ à.
Thật quá đáng.
Cô cố gắng nở một nụ cười, ngồi xuống đối diện Trình Nghi Triết, liếc mắt nhìn hai đĩa thức ăn trên mặt bàn mà không thấy có chút khẩu vị.
Thái độ của Trình Nghi Triết rất bình tĩnh. Mắt anh nhìn về phía cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp lên mặt bàn, không biết lại đang tính toán cái gì.
- Bữa cơm hôm nay em mời.
Cô mở lời trước, cố gắng tỏ ra hớn hở.
Trình Nghi Triết nhăn mặt:
- Tôi đây vẫn chưa cùng đường.
- Ai da, muốn mất tiền mà chẳng được, ông trời thật ưu ái em mà.
Cô cố ý dài giọng than thở.
Trình Nghi Triết búng tay, để bồi bàn tiếp tục dọn thức ăn lên.
Trước mặt cô là hai đĩa thức ăn đã nguội ngắt, không có giá trị.
Anh cũng không muốn nói chuyện, Bạch Nặc Ngôn để ý thấy hai bên lông mày anh dường như đã dính chặt vào nhau, hẳn anh đang rất khó xử.
Đáy lòng cô thở dài, dù anh có như thế nào, cũng chẳng liên quan đến cô.
Anh không hợp với cô, cô cũng không hợp với anh, hóa ra ý nghĩa của hai chuyện này lại không giống nhau.
- Em thật lòng muốn mời anh ăn một bữa cơm, đáng tiếc lại không có cơ hội rồi.
Cô càng thở dài.
- Về sau sẽ có cơ hội.
Cô cắn môi, không muốn tiếp tục đề tài này:
- Anh không tò mò tại sao em hẹn anh đến đây ư?
- Đến thì đã đến rồi, dù sao em cũng sẽ nói thôi, không phải ư?
Anh như liệt cơ miệng, nở một nụ cười cứng ngắc.
Cô đột nhiên không còn muốn nói thêm gì nữa, cô hi vọng bữa cơm hôm nay sẽ vui vẻ tốt đẹp, mà bị không có bất kỳ điều gì không vui xen vào.
Có lẽ cô cũng nhận ra, suy nghĩ của cô đã thay đổi rất nhiều. Trước kia, cô nhất định sẽ tới, để mắng anh một trận, bất kể ai đúng ai sai, cô cũng phải hả hê trước đã. Vậy mà bây giờ, cô lại cho rằng, không cần thiết phải để lại ấn tượng xấu trong lòng đôi bên, gặp gỡ rồi chia tay trong vui vẻ, để đến khi nhớ lại sẽ không phải luyến tiếc.
Cô ăn rất ít, anh còn ăn ít hơn.
Anh vẫn luôn cau mày, đặt đũa xuống, đột nhiên mở miệng:
- Chuyện đính hôn của anh và Giang Tang Du…
Cô không chú ý thấy trong câu nói của anh, trước cái tên “Tang Du” còn có thêm một chữ “Giang”, trực tiếp cắt lời anh:
- Vì chuyện này nên em mới hẹn anh hôm nay.
Anh nhếch môi, chờ câu nói tiếp theo.
- Vốn em muốn mời anh ăn cơm, để đích thân nhận lỗi với anh. Thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy lễ đính hôn của anh, hi vọng không làm tổn thương vị hôn thê của anh, em thật lòng xin lỗi anh, mong anh có thể tha thứ.
Sắc mặt Trình Nghi Triết trở nên trắng nhợt:
- Em đến để nói với anh về chuyện này sao?
Cô gật đầu:
- Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại em mới thấy mình thật ngu ngốc, làm sao em có thể làm những chuyện hồ đồ như vậy, hẳn lúc đó em chỉ bốc đồng ham vui một chút thôi. Em thật không có ý định chơi trò nhảy lầu này đâu, chẳng qua ngày trước hay nghe người ta nói đến cái này, lại thấy hiếu kỳ, bây giờ em hết hiếu kỳ rồi, trò này đúng là chẳng dễ chơi chút nào. Nhất định lúc đó em bị động kinh, nếu cho em thêm 5 phút, à không, chỉ cần 5 giây thôi, em nhất định sẽ không lừa anh lên đấy như hôm đó. Hẳn em đã gây ra chuyện rắc rối cho anh rồi, hi vọng anh có thể tha lỗi cho sự tùy hứng của em.
Khi nói cô hơi cười, đáng tiếc là nụ cười ấy quá gượng gạo, rất may cô đã trang điểm nên sắc mặt cũng không quá rõ ràng.
Trình Nghi Triết nhìn đi nhìn lại để đánh giá cô mấy lần, rốt cục anh cũng phải mở miệng:
- Em cảm thấy nói một câu xin lỗi có thể khiến tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra hay sao? Có phải em đã quá ngây thơ rồi không?
Anh không nhịn nữa, ngực thở phập phồng, uống một hơi hết sạch cốc nước, ngày
thường anh rất ghét loại nước này, hôm nay không hiểu bị kích thích gì đây.
Cô cúi thấp đầu.
- Vậy em phải làm thế nào? Có cần em bồi thường không? Em cũng có một ít tiền.
Sắc mặt Trình Nghi Triết dần chuyển sang màu xanh.
- Vậy những tin nhắn của em thì sao? Chẳng lẽ cũng chỉ để cho vui?
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cũng không biết cuối cùng chính bản thân anh đang mong đợi cái gì nữa.
Những tin nhắn ấy, từng câu từng chữ đều dốc hết tấm lòng của cô, tâm tình, tâm tư, cùng với tình yêu say đắm của cô.
Từng câu từng chữ, đều xuất phát từ tình cảm của cô.
Cô nghĩ, cả đời này, cô sẽ không bao giờ tìm thấy tâm trạng đó một lần nữa, cô đã gửi toàn bộ cho anh, để anh thấu hiểu nội tâm cô.
Có một số việc, cả đời chỉ có thể làm một lần, vì cả đời này chỉ có thể dũng cảm một lần.
Vậy mà anh lại nói ra những lời như thế, cô bị bất ngờ, chỉ biết cúi đầu:
- Có lẽ sau khi gửi xong em đã quên ngay tâm trạng lúc đó.
Ngực Trình Nghi Triết lại càng phập phồng thở dốc, anh chu môi, nhưng không tìm thấy một từ thích hợp để nói.
Anh thật rất muốn, mắng cho cái cô nàng chết tiệt này đến chết, cứ như vậy đảo lộn tất cả mọi chuyện, sau đó phủi tay bỏ đi.
Cô thấy anh im lặng, liền lấy ra hai chiếc vé cất kỹ trong túi sách, đưa đến trước mặt Trình Nghi Triết.
- Đây là vé xem liveshow của em, hi vọng anh có thể ghé qua xem một chút, mặc dù em biết anh rất bận, nhưng hẳn có thể bớt chút thời gian rỗi để đi chứ?
Anh nhìn chằm chằm vào hai cái vé.
Cô lại khẽ cắn răng giải thích:
- Nếu sợ vị hôn thê của anh hiểu lầm, hai người có thể cùng đi, em đã chuẩn bị sẵn hai vé, để anh không phải khó xử.
Anh nhắm mắt thật chặt:
- Chỉ tạm thời thôi.
Thân phận sẽ chỉ là tạm thời.
- Cái vị hôn thê ấy, có thể…
Nhưng đến chính anh cũng không thể nói ra được.
Cô gật gật đầu, cười cười.
Bây giờ là vị hôn thê, sau này sẽ là vợ, cô tự giải thích.
- Em biết rõ anh luôn coi thường công việc ca hát của em, lần này coi như là nể mặt đến tham dự, coi như là vì chúng ta đã quen biết lâu năm. Nhớ là phải mang theo vị hôn thê của anh đấy, để cô ấy thấy em hát cũng không tồi.
Trình Nghi Triết đen mặt:
- Nếu biết anh không thèm quan tâm, thì cầm vé về đi, anh sẽ không đi.
Tâm trạng Bạch Nặc Ngôn đã cố gắng đè nén hết sức đột nhiên bùng lên :
- Vé này là em tặng anh, một khi đã tặng, em sẽ không lấy lại.
- Anh sẽ không đi.
Cô khẽ nghiến răng.
- Anh sẽ không phải mất quá nhiều thời gian đâu.
- Đối với anh, một giây thôi cũng quý.
Vậy ý anh chính là, đến xem liveshow của cô là một việc cực kỳ lãng phí thời gian, rất tổn hại đến thân phận của anh, đúng không?
Cô lại nhịn xuống sự tức giận trong lòng:
- Thật sự sẽ không tốn nhiều thời gian đâu anh.
- Anh không đi.
Anh khẳng định.
Rốt cục cô cũng không thể nhịn nổi nữa, cô đã phải nỗ lực hết sức, vừa tập hát vừa tập nhảy, chỉ để đến phút cuối cùng có thể để lại trong anh một ấn tượng tốt.
Vì sao lại không thể cho cô một cơ hội?
Cô cảm thấy rất hận.
Cô vo hai cái vé trên bàn, ném thẳng vào thùng rác:
- Xin lỗi, vì đã quấy rầy, như em đã nói, em sẽ không nhận lại.
Cô nói xong, lập tức xoay người rời đi, tức giận, buồn bực, đau lòng.
Trình Nghi Triết nhìn theo bóng lưng cô, muốn gọi cô lại, nhưng không sao lên tiếng. Hiện anh đang ngập trong một mớ bòng bong những sai lầm rắc rối, anh không muốn kéo cô vào đấy.
Bạch Nặc Ngôn đi ra cửa rất nhanh, dừng chân, định quay đầu nhìn lại.
Nếu như cô quay đầu lại, nhất định sẽ có thể cười to, vì sẽ thấy Trình Nghi Triết nhặt hai chiếc vé của cô từ trong thùng rác, sau đó vuốt sạch, lẳng lặng đặt vào trong túi áo.
Đáng tiếc, cô đã tự nói với bản thân, nếu đã muốn dứt khoát, phải kiên định nhìn thẳng về phía trước, không được quay đầu lại.
Cuối cùng cô chấm dứt những phút giây do dự ngắn ngủi, những do dự đó, không thể thay đổi sự kiên định trong lòng cô.
Uông Đàn đưa cho Bạch Nặc Ngôn một cốc trà sữa, Bạch Nặc Ngôn đã trịnh trọng dặn dò cô rằng, trà sữa nhất định phải cho nhiều đá, vì mùa hè nóng bức, cô phải uống đồ thật lạnh.
Cả người Bạch Nặc Ngôn đều nhễ nhại mồ hôi, cô cũng không thèm để ý đến hình tượng, tùy tiện lau quệt.
Cô cầm lấy cốc trà sữa từ tay Uông Đàn, uống một hơi hết một nửa.
Người ta uống nước để giải khát, còn cô uống nước trừ cơm, chỉ chăm chăm uống cho đã khát nên cô uống rất nhanh, tốc độ uống nước của cô khiến người xem nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô đặt mông ngồi phệt xuống đất, cầm cái quạt điện nhỏ dí thẳng vào mặt, trông cực kỳ buồn cười.
Uông Đàn không khỏi thở dài:
- Thật hiếm khi, từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên tôi mới thấy cô cố gắng thế này.
- Tôi vẫn luôn cố gắng, chẳng qua là cố gắng không rõ ràng thôi.
Bạch Nặc Ngôn hừ hừ:
- Mọi người đều thật đáng ghét, chỉ toàn chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của tôi, không hề nhận ra ưu điểm cũng như cố gắng của tôi. Đáng ghét..
Uông Đàn che miệng cười:
- Cô còn không biết xấu hổ mà nói thế à, cô thử nói xem cô có ưu điểm gì? - Tôi lương thiện tốt bụng, thích giúp đỡ mọi người, mặc dù vẻ đẹp đó rất tiềm ẩn, nên hơi khó để mọi người nhìn thấy.
Uông Dần hô “Cắt”:
- Nói đi, cô có chuyện gì kích động, còn định nhảy trong liveshow, rốt cuộc cũng có chỗ tiến bộ.
Hai ngày nay, trong quá trình tập khiêu vũ, Bạch Nặc Ngôn bị thương không ít, hơn nữa, cô cũng không la hét, chỉ nhếch môi cười nhạt, nên mọi người cũng không đoán được cô có bị thương nặng hay không.
- Lúc nào tôi chẳng có thể cố gắng, chẳng qua để đến bây giờ để dọa chết các ngươi.
Uông Đàn lắc đầu:
- Vì sao tôi thấy như gặp ảo giác thế nhỉ?
Hớp trà sữa cuối cùng trong miệng Bạch Nặc Ngôn cũng bi thảm phun ra đầy đất:
- Cô mới là đồ ảo giác ấy.
Vé của liveshow đã bán hết từ lâu, Bạch Nặc Ngôn phải nhờ Uông Đàn mãi mới lấy được hai cái vé VIP, trước đây cô chưa bao giờ làm những chuyện như vậy, nên Uông Đàn lại càng nghi ngờ, nhưng không biết phải mở miệng hỏi sao.
Lần hành động này, Bạch Nặc Ngôn cũng không biết cô đang muốn làm cái gì.
Nhưng câu nói của Bạch Nặc Ngôn lại khiến Uông Đàn ức hộc máu:
- Vé VIP giá rất đắt nhé, đem tặng người ta, lại thấy lòng đau như cắt.
Uông Đàn trợn mắt, hai vé này là miễn phí cho Bạch Nặc Ngôn, cô có mất gì đâu cơ chứ.
Dù sao, Bạch Nặc Ngôn cũng quyết định đau lòng một lần cuối.
Cô mặc một bộ quần áo trắng, rất ít khi cô mặc quần mà không phải là váy, cô ngồi taxi, đi đến chỗ hẹn.
Cô cũng không thích quán này, thức ăn vừa đắt lại vừa dở, tiền mất là chuyện nhỏ, tật mang mới là chuyện lớn.
Cô lấy điện thoại gửi một tin nhắn, trong lòng cô tự nói rằng, đây là một lần cuối.
Lần gặp trước trên sân thượng, cô dường như đã khiến Trình Nghi Triết vô cùng tức giận, mà anh tức giận là đúng, không giận mới là lạ. Đứng trên góc độ một người bình thường mà nói, lễ đính hôn của mình bị người ta phá hỏng như vậy, mà lại rộng lượng bỏ qua không tính toán, thì đúng là khiến người ta buồn nôn. Cô từ chối phải thừa nhận rằng, chính cô đã làm một việc đáng xấu hổ như thế. Cái người đứng trên sân thượng khóc lóc náo loạn đòi tự sát đó nhất định không phải là cô, ngày thường cô khinh bỉ nhất chính là loại người này, sao cô lại có thể làm như thế.
Cô nhất định vừa trải qua một cơn ác mộng, khi tỉnh lại, cô quay trở lại điểm xuất phát.
Cô quay về thời điểm Trình Nghi Triết đến.
Nhà hàng này thật không biết tôn trọng khách hàng mà, cô chưa đến, họ đã dọn thức ăn lên, chẳng lẽ thể diện Trình Nghi Triết lại lớn đến thế cơ à.
Thật quá đáng.
Cô cố gắng nở một nụ cười, ngồi xuống đối diện Trình Nghi Triết, liếc mắt nhìn hai đĩa thức ăn trên mặt bàn mà không thấy có chút khẩu vị.
Thái độ của Trình Nghi Triết rất bình tĩnh. Mắt anh nhìn về phía cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp lên mặt bàn, không biết lại đang tính toán cái gì.
- Bữa cơm hôm nay em mời.
Cô mở lời trước, cố gắng tỏ ra hớn hở.
Trình Nghi Triết nhăn mặt:
- Tôi đây vẫn chưa cùng đường.
- Ai da, muốn mất tiền mà chẳng được, ông trời thật ưu ái em mà.
Cô cố ý dài giọng than thở.
Trình Nghi Triết búng tay, để bồi bàn tiếp tục dọn thức ăn lên.
Trước mặt cô là hai đĩa thức ăn đã nguội ngắt, không có giá trị.
Anh cũng không muốn nói chuyện, Bạch Nặc Ngôn để ý thấy hai bên lông mày anh dường như đã dính chặt vào nhau, hẳn anh đang rất khó xử.
Đáy lòng cô thở dài, dù anh có như thế nào, cũng chẳng liên quan đến cô.
Anh không hợp với cô, cô cũng không hợp với anh, hóa ra ý nghĩa của hai chuyện này lại không giống nhau.
- Em thật lòng muốn mời anh ăn một bữa cơm, đáng tiếc lại không có cơ hội rồi.
Cô càng thở dài.
- Về sau sẽ có cơ hội.
Cô cắn môi, không muốn tiếp tục đề tài này:
- Anh không tò mò tại sao em hẹn anh đến đây ư?
- Đến thì đã đến rồi, dù sao em cũng sẽ nói thôi, không phải ư?
Anh như liệt cơ miệng, nở một nụ cười cứng ngắc.
Cô đột nhiên không còn muốn nói thêm gì nữa, cô hi vọng bữa cơm hôm nay sẽ vui vẻ tốt đẹp, mà bị không có bất kỳ điều gì không vui xen vào.
Có lẽ cô cũng nhận ra, suy nghĩ của cô đã thay đổi rất nhiều. Trước kia, cô nhất định sẽ tới, để mắng anh một trận, bất kể ai đúng ai sai, cô cũng phải hả hê trước đã. Vậy mà bây giờ, cô lại cho rằng, không cần thiết phải để lại ấn tượng xấu trong lòng đôi bên, gặp gỡ rồi chia tay trong vui vẻ, để đến khi nhớ lại sẽ không phải luyến tiếc.
Cô ăn rất ít, anh còn ăn ít hơn.
Anh vẫn luôn cau mày, đặt đũa xuống, đột nhiên mở miệng:
- Chuyện đính hôn của anh và Giang Tang Du…
Cô không chú ý thấy trong câu nói của anh, trước cái tên “Tang Du” còn có thêm một chữ “Giang”, trực tiếp cắt lời anh:
- Vì chuyện này nên em mới hẹn anh hôm nay.
Anh nhếch môi, chờ câu nói tiếp theo.
- Vốn em muốn mời anh ăn cơm, để đích thân nhận lỗi với anh. Thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy lễ đính hôn của anh, hi vọng không làm tổn thương vị hôn thê của anh, em thật lòng xin lỗi anh, mong anh có thể tha thứ.
Sắc mặt Trình Nghi Triết trở nên trắng nhợt:
- Em đến để nói với anh về chuyện này sao?
Cô gật đầu:
- Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại em mới thấy mình thật ngu ngốc, làm sao em có thể làm những chuyện hồ đồ như vậy, hẳn lúc đó em chỉ bốc đồng ham vui một chút thôi. Em thật không có ý định chơi trò nhảy lầu này đâu, chẳng qua ngày trước hay nghe người ta nói đến cái này, lại thấy hiếu kỳ, bây giờ em hết hiếu kỳ rồi, trò này đúng là chẳng dễ chơi chút nào. Nhất định lúc đó em bị động kinh, nếu cho em thêm 5 phút, à không, chỉ cần 5 giây thôi, em nhất định sẽ không lừa anh lên đấy như hôm đó. Hẳn em đã gây ra chuyện rắc rối cho anh rồi, hi vọng anh có thể tha lỗi cho sự tùy hứng của em.
Khi nói cô hơi cười, đáng tiếc là nụ cười ấy quá gượng gạo, rất may cô đã trang điểm nên sắc mặt cũng không quá rõ ràng.
Trình Nghi Triết nhìn đi nhìn lại để đánh giá cô mấy lần, rốt cục anh cũng phải mở miệng:
- Em cảm thấy nói một câu xin lỗi có thể khiến tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra hay sao? Có phải em đã quá ngây thơ rồi không?
Anh không nhịn nữa, ngực thở phập phồng, uống một hơi hết sạch cốc nước, ngày
thường anh rất ghét loại nước này, hôm nay không hiểu bị kích thích gì đây.
Cô cúi thấp đầu.
- Vậy em phải làm thế nào? Có cần em bồi thường không? Em cũng có một ít tiền.
Sắc mặt Trình Nghi Triết dần chuyển sang màu xanh.
- Vậy những tin nhắn của em thì sao? Chẳng lẽ cũng chỉ để cho vui?
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cũng không biết cuối cùng chính bản thân anh đang mong đợi cái gì nữa.
Những tin nhắn ấy, từng câu từng chữ đều dốc hết tấm lòng của cô, tâm tình, tâm tư, cùng với tình yêu say đắm của cô.
Từng câu từng chữ, đều xuất phát từ tình cảm của cô.
Cô nghĩ, cả đời này, cô sẽ không bao giờ tìm thấy tâm trạng đó một lần nữa, cô đã gửi toàn bộ cho anh, để anh thấu hiểu nội tâm cô.
Có một số việc, cả đời chỉ có thể làm một lần, vì cả đời này chỉ có thể dũng cảm một lần.
Vậy mà anh lại nói ra những lời như thế, cô bị bất ngờ, chỉ biết cúi đầu:
- Có lẽ sau khi gửi xong em đã quên ngay tâm trạng lúc đó.
Ngực Trình Nghi Triết lại càng phập phồng thở dốc, anh chu môi, nhưng không tìm thấy một từ thích hợp để nói.
Anh thật rất muốn, mắng cho cái cô nàng chết tiệt này đến chết, cứ như vậy đảo lộn tất cả mọi chuyện, sau đó phủi tay bỏ đi.
Cô thấy anh im lặng, liền lấy ra hai chiếc vé cất kỹ trong túi sách, đưa đến trước mặt Trình Nghi Triết.
- Đây là vé xem liveshow của em, hi vọng anh có thể ghé qua xem một chút, mặc dù em biết anh rất bận, nhưng hẳn có thể bớt chút thời gian rỗi để đi chứ?
Anh nhìn chằm chằm vào hai cái vé.
Cô lại khẽ cắn răng giải thích:
- Nếu sợ vị hôn thê của anh hiểu lầm, hai người có thể cùng đi, em đã chuẩn bị sẵn hai vé, để anh không phải khó xử.
Anh nhắm mắt thật chặt:
- Chỉ tạm thời thôi.
Thân phận sẽ chỉ là tạm thời.
- Cái vị hôn thê ấy, có thể…
Nhưng đến chính anh cũng không thể nói ra được.
Cô gật gật đầu, cười cười.
Bây giờ là vị hôn thê, sau này sẽ là vợ, cô tự giải thích.
- Em biết rõ anh luôn coi thường công việc ca hát của em, lần này coi như là nể mặt đến tham dự, coi như là vì chúng ta đã quen biết lâu năm. Nhớ là phải mang theo vị hôn thê của anh đấy, để cô ấy thấy em hát cũng không tồi.
Trình Nghi Triết đen mặt:
- Nếu biết anh không thèm quan tâm, thì cầm vé về đi, anh sẽ không đi.
Tâm trạng Bạch Nặc Ngôn đã cố gắng đè nén hết sức đột nhiên bùng lên :
- Vé này là em tặng anh, một khi đã tặng, em sẽ không lấy lại.
- Anh sẽ không đi.
Cô khẽ nghiến răng.
- Anh sẽ không phải mất quá nhiều thời gian đâu.
- Đối với anh, một giây thôi cũng quý.
Vậy ý anh chính là, đến xem liveshow của cô là một việc cực kỳ lãng phí thời gian, rất tổn hại đến thân phận của anh, đúng không?
Cô lại nhịn xuống sự tức giận trong lòng:
- Thật sự sẽ không tốn nhiều thời gian đâu anh.
- Anh không đi.
Anh khẳng định.
Rốt cục cô cũng không thể nhịn nổi nữa, cô đã phải nỗ lực hết sức, vừa tập hát vừa tập nhảy, chỉ để đến phút cuối cùng có thể để lại trong anh một ấn tượng tốt.
Vì sao lại không thể cho cô một cơ hội?
Cô cảm thấy rất hận.
Cô vo hai cái vé trên bàn, ném thẳng vào thùng rác:
- Xin lỗi, vì đã quấy rầy, như em đã nói, em sẽ không nhận lại.
Cô nói xong, lập tức xoay người rời đi, tức giận, buồn bực, đau lòng.
Trình Nghi Triết nhìn theo bóng lưng cô, muốn gọi cô lại, nhưng không sao lên tiếng. Hiện anh đang ngập trong một mớ bòng bong những sai lầm rắc rối, anh không muốn kéo cô vào đấy.
Bạch Nặc Ngôn đi ra cửa rất nhanh, dừng chân, định quay đầu nhìn lại.
Nếu như cô quay đầu lại, nhất định sẽ có thể cười to, vì sẽ thấy Trình Nghi Triết nhặt hai chiếc vé của cô từ trong thùng rác, sau đó vuốt sạch, lẳng lặng đặt vào trong túi áo.
Đáng tiếc, cô đã tự nói với bản thân, nếu đã muốn dứt khoát, phải kiên định nhìn thẳng về phía trước, không được quay đầu lại.
Cuối cùng cô chấm dứt những phút giây do dự ngắn ngủi, những do dự đó, không thể thay đổi sự kiên định trong lòng cô.
Danh sách chương