Trợ lý Tưởng không ngừng quan sát nét mặt của Trình Nghi Triết, cho đến khi Trình Nghi Triết dùng một ánh mắt tĩnh lặng và giọng nói nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tất cả các quảng cáo sau này giao hết cho bộ phận quảng cáo, tôi bỏ tiền ra thuê nhân viên, không phải nuôi không một lũ giá áo túi cơm, chẳng lẽ chuyện gì cũng bắt tôi phải trực tiếp xử lý? Hơn nữa quảng cáo này không phải thuộc chức trách của phòng thiết kế sao? Ngay cả bản kế hoạch Trình Nghi Triết cũng không thèm xem qua, khiến trợ lý Tưởng không thể đoán được suy nghĩ thật sự của anh ta. Trưởng phòng thiết kế sở dĩ hỏi ý kiến của Trình Nghi Triết vì anh ta vô cùng coi trọng quảng cáo của nhãn hiệu Gia Ái lần trước, nên cho rằng hẳn có nguyên nhân phía sau, nên không dám quyết định vội vàng, mới đến dò xét hàm ý của Trình Nghi Triết. Quảng cáo lần trước do Trình Nghi Triết tự thiết kế, tự đạo diễn, chuyện khiến tổng giám đốc coi trọng như vậy, người ngoài cuộc không biết nội tình nên không dám trực tiếp quyết định.
Trợ lý Tưởng cất văn kiện đi, lễ phép xin phép ra ngoài.
Trình Nghi Triết xoay chiếc bút trong tay một vòng, đôi mắt anh đen nhánh, mịt mờ khó hiểu:
- Làm thật tốt rồi mang đến cho tôi kiểm tra kỹ.
Trợ lý Tưởng sững sờ, lập tức gật nhẹ đầu.
Sau khi phòng làm việc đã không còn người ngoài, Trình Nghi Triết nặng nề dựa vào ghế xoay, anh hơi bức bối nắm lấy cà vạt, tay kia cởi phăng áo khoác ra, vứt tùy tiện sang một bên. Sau hết thảy, anh cầm ngay cái cốc màu đen đặt trên mặt bàn lên uống, nhưng bên trong không còn một giọt nước. Sắc mặt anh đen hơn bất kỳ lúc nào. Anh đứng dậy, cầm lấy cốc đi rót nước, nhưng đến khi đang rót nước lại xảy ra vấn đề, nước sóng ra ngoài, cả chiếc cốc rơi xuống đất, nước bắn tung tóe trên mặt đất.
Anh nhìn chằm chằm vào một điểm rất lâu, nhắm nghiền hai mắt, cũng không thèm để ý đến cái cốc đang nằm khóc thút thít trên mặt đất,tự rời khỏi hiện trường, một lần nữa trở lại bàn làm việc.
Anh hơi đau đầu.
Người phát ngôn cho nhãn hiệu Gia Ái là Bạch Nặc Ngôn, hay nói cách khác đây chính là nữ ca sĩ đang hô phong hoán vũ trong giới showbiz trong vài năm gần đây.
Trình Nghi Triết từng nghe nói có không ít người yêu thích Ảnh Nhi, khen ngợi giọng hát truyền cảm của cô, ngay trong công ty cũng có không ít nhân viên dùng bài hát trong album mới nhất của Ảnh Nhi làm nhạc chuông điện thoại, tạo thành một làn sóng rộng khắp, khắp nơi đều là “Bóng dáng” của cô.
Trong tình trạng này, Trình Nghi Triết càng lúc càng bực bội.
Anh nhớ Bạch Nặc Ngôn thường xuyên ca cẩm về vấn đề ca hát, các ca sĩ khác hát theo bản nhạc, còn cô chính cô luôn hát với một phong thái hăng hái, mỗi lần hát như chính cô đang một lần nữa sáng tác lại ca khúc, khiến người nghe đều phải kinh ngạc. Có lẽ cô vẫn luôn hát với một niềm vui như thế, cô là một người rất kỳ lạ, mỗi khi thích một bài hát nào đó, cô sẽ nghe đi nghe lại, đến khi chán thì thôi. Vào một thời điểm nào đó, cô sẽ bật lại những ca khúc mà trước đây cô từng thích để nghe lại một lần nữa. Cô thích nghe nhạc nhẹ, cực kỳ ít khi nghe nhạc sôi động.
Cô không thích xem TV, bởi vì các chương trình trên TV thường xem rất nhiều quảng cáo, lúc theo dõi một bộ phim truyền hình nào đó, cô không nhịn được ý muốn có thể tua quảng cáo thật nhanh.
Cô cũng không thích xem phim điện ảnh, cảm thấy, có lẽ là thiếu ý nghĩa.
Hàng tuần, cô đều theo dõi hai tiết mục giải trí, đó là “Không yêu xin đừng gõ cửa” và “Cực kỳ tuyệt vời”. Thật ra lâu lâu cô cũng quên xem chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa”, nhưng vẫn tình nguyện tự gia tăng tỉ lệ người xem chương trình này. Mỗi khi có người ngạc nhiên hỏi cô: “Mọi người xung quanh tôi đều không xem chương trình này, tại sao tỉ xuất người xem vẫn cao như vậy nhỉ?”, Bạch Nặc Ngôn sẽ rất vui sướng nói rằng: “Đó là bởi vì những người hâm mộ trung thành với chương trình đến chết như tôi còn nhiều lắm.”
Cô thích xem chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa” đơn giản là vì nó bầu bạn với cô trong một thời gian dài. Vào một đêm khuya khoắt, cô vô tình bật TV và xem được tiết mục này, vừa hay đó lại là số đầu tiên “Không yêu xin đừng gõ cửa” phát sóng, cô thấy chương trình này cũng không tồi. Sau đó tuần nào cô cũng chờ xem, một thời gian ngắn sau, chương trình này trở nên rất hot. Bạch Nặc Ngôn càng vui, như thể đang từng ngày nhìn thấy chương trình này phát triển. Ví dụ có nhiều khán giả trên mạng chê chương trình này toàn là các cô gái ham giàu, Bạch Nặc Ngôn khinh thường nghĩ, chẳng qua có khách mời nữ khi từ chối đã nói :“ Tôi không muốn phải khóc khi ngồi trên một con ngựa quý” , câu nói đó bị phóng đại vô số lần, sau đó khán giả quay ra chỉ trích người phát ngôn nhưng không nhận ra thủ phạm thật sự chính là bản thân mình, đã tự phóng đại nội dung trong lời nói của người khác.
Bạch Nặc Ngôn thích chương trình này còn vì một nguyên nhân khác, có rất nhiều điểm nóng được khán giả quan tâm, nếu như các chương trình khác nhất định sẽ dựa vào đó để gia tăng tỉ lệ người xem, nhưng người dẫn chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa" lại vô tình hay cố ý dìm những đề tài này xuống, rất khó có người có thể làm được như vậy, luôn tin vào những ý kiến trên Internet, dù bản thân chưa xem qua, nhưng vẫn trực tiếp gia nhập vào hội fan hâm mộ chương trình này.
Ngoại trừ hai chương trình này, Bạch Nặc Ngôn không có sở thích gì khác, ngoại trừ một loại sữa chuam cô rất thích uống.
Trình Nghi Triết nhắm mắt lại, sở thích của cô, thói quen của cô, đã in sâu trong sinh hoạt của anh.
Thói quen, quả là đáng sợ nhất, cho nên anh rời khỏi cô lúc này là hoàn toàn chính xác, nếu không người ảnh hưởng lớn nhất sẽ chính là anh, thậm chí anh có thể sẽ bị lệch khỏi quỹ đạo bản thân đã đặt ra.
Anh rất ghét tất cả các trường hợp phát sinh đột xuất, bất kể sự việc đó là gì.
Anh thích nắm chắc tất cả mọi việc trong lòng bàn tay, nhưng cô luôn là sự cố ngoài ý muốn của anh. Lần đầu tiên gặp cô, anh bị mất sợi dây chuyền quý giá nhất của mình, dù cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy. Ở bên cô nhiều năm đến vậy, cô luôn có những ý tưởng kỳ quặc trong đầu.
Anh từng nghe một câu nói: "Dù em đến bên anh, nhưng chỉ cần một ánh mắt, em đã biết rằng chúng ta không phải là những người cùng trong thế giới."
Giống như ngay từ cái nhìn đầu tiên của anh và Bạch Nặc Ngôn, anh đã biết họ không phải là những người cùng sống trong một thế giới.
Ngay từ đầu đã định sắn, kết quả của ngày hôm nay, chẳng qua anh tự đưa ra một lựa chọn tốt nhất, một lựa chọn cuối cùng cũng phải đến.
Sở dĩ anh bực bôi, chỉ vì khi cô ra đi, đã thay đổi rất nhiều thói quen của anh, hiện tại anh phải tự tìm lại những thói quen vốn có trong cuộc sống.
Một cuộc sống, không có Bạch Nặc Ngôn.
Quay lại quỹ đạo vốn có, tiếp tục sống tốt.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng cũng hoạch định lại rõ ràng những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Vài ngày nay, Giang Tang Du luôn ở bên ngoài phòng làm việc đợi anh tan sở. Cô không quấy rầy anh làm việc, chỉ ngồi trên sopha nhỏ đọc báo. Cô cũng không kén chọn sách báo, bất kể tạp chí tin tức hay giải trí cô đều có thể đọc.
Trình Nghi Triết đứng một bên, lẳng lặng nhìn một bên gò má Giang Tang Du. Cô rất yên lặng, trên khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười, như một sợi lông vũ bay bổng.
Cô đang cầm trên tay một tờ báo, anh lướt qua, trên báo đăng ngoại trừ một vài thông tin lá cải, còn một tít giới thiệu về đội Mông Cổ.
Cho đến nay, đội Mông Cổ vẫn chưa bao giờ vào đến vòng chung kết.
Anh híp mắt, Bạch Nặc Ngôn từng ngồi trước mặt anh hùng hồn tuyên bố: "Đội Mông Cổ nhất định sẽ vô địch, nhất định, em luôn tin sẽ có ngày này."
Thế nhưng, đội Mông Cổ vẫn chưa bao giờ vô địch, thậm chí với đội hình này, người ta rất khó có thể tin tưởng được họ sẽ có thể dành vô địch trong vài năm tới. Anh cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ giữ Bạch Nặc Ngôn ở bên cạnh lâu đến vậy, nhưng anh vẫn giữ cô lại, anh cũng không ngờ hai người sẽ chia tay trong thầm lặng đến vậy, thế nhưng họ vẫn âm thầm chia tay.
Suy nghĩ của con người, đến bây giờ cùng không bao giờ hoàn toàn tuyệt đối liên quan đến những sự việc thực tế phát sinh.
Anh đi đến, rút tờ báo trong tay Giang Tang Du:
- Sau này trước khi đến thì điện thoại cho anh.
Giang Tang Du đáp lại anh bằng một nụ cười:
- Em cũng không đợi lâu mà, ngay mấy tin này em cũng chưa xem hết.
Nói xong cô chỉ vào một vài tin tức.
Anh đột nhiên nhớ đến một chuyện cười.
- Mọi thứ trên báo đều có thể là giả, nhưng có một thứ chắc chắc là sự thật, em thử nói xem đó là gì?
Giang Tang Du nhíu mày bối rối, dáng vẻ rất đáng yêu, cuối cùng cười hi hi nhìn anh:
- Em không biết.
- Ngày.
Anh nhẹ nhàng phun ra một chữ, lập tức nhận ra, câu truyện cười này là Bạch Nặc Ngôn trong lúc khí huyết bừng bừng muốn mỉa mai anh đã từng nói, trong mắt cô vẫn đọng lại sự vui vẻ.
Anh đi trước, Giang Tang Du bước theo sau anh, tuấn nam mỹ nữ sánh bước bên nhau, tự nhiên có thể thu hút vô số khen ngợi của mọi người xung quanh.
Lái xe ra ngoài không lâu, Giang Tang Du lập tức yêu cầu anh lái xe đến một ngõ nhỏ, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Trong ngoc nhỏ, có một con mèo bệnh nhỏ, đang hấp hối.
Giang Tang Du vội chạy đến, lấy thức ăn cô mua ra đổ vào một cái bát nhỏ bên cạnh chú mèo:
- Xin lỗi nhé, hình như chị đã quên mất em, em đừng giận chị nhé.
Đáng lẽ cô phải thường xuyên đến đây. Tay cô vuốt ve đầu chú mèo nhỏ một cách thân thiết.
Trình Nghi Triết dựa vào mui xe, yên lặng nhìn cô.
Cô là một người luôn làm theo ý mình, không bao giờ lo sợ kết quả.
Nhưng Bạch Nặc Ngôn sẽ nói: “ Vì sao chúng ta phải giúp đỡ lũ chó mèo đấy chứ, nhất là khi những động vật ấy sắp chết, chúng muốn chết thì cứ để chúng chết đi, sống càng lâu đau đớn càng kéo dài, anh cho là anh đang cứu giúp chúng, thế nhưng anh chỉ khiến chúng đau khổ hơn thôi, tất nhiên, dù sao cũng thỏa mãn chút hư vinh về cái lòng tốt nho nhỏ trong nội tâm anh.
Ạnh nhăn mày, nhìn Giang Tang Du đi đến:
- Cho nó vào cửa hàng vật nuôi đi.
Trong thâm tâm cô có chút đau lòng.
- Em đã thử rồi, nhưng họ không nhận. Bố mẹ em không thích nuôi động vật, em không còn cách nào khác phải để chúng ở đây.
Trình Nghi Triết cười cười:
- Đây cũng có thể coi là một cái nhà, có vẫn hơn không.
Cô gật đầu, lên xe.
- Em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn gì liền đi ăn cái đó hả?
Cô hào hứng.
- Anh cũng không kén ăn.
Giang Tang Du hơi nghi ngờ:
- Em thấy lần nào anh cũng chỉ ăn một chút xíu, thế mà còn không biết xấu hổ nói mình không kén ăn.
Sắc mặt Trình Nghi Triết trầm xuống:
- Thế mà em cũng phát hiện ra.
Thật ra anh không phải là người kén ăn, chẳng qua bị người nào đó kén ăn thay đổi một chút thói quen.
Đi vào nhà hàng, họ chọn một bàn gần cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, dòng người đến rồi đi, ngựa xe như nước, cuộc sống hiện ra vô cùng sinh động trong mắt người xem.
Đôi mắt Giang Tang Du đảo một vòng quanh các chỗ đông người, tầm mắt cô dừng lại tại một bàn hai người đang ngồi ăn.
Nhận ra sự chăm chú của cô, anh nhín theo ánh mắt cô, đồng thời mở miệng:
- Em đang nhìn gì thế?
- Hình như chạm mặt người quen.
Trình Nghi Triết cứng người, gật đầu, chính xác là quen.
Tại một bàn khác, Bạch Nặc Ngôn và Mạnh Tân Duy không biết đang trao đổi về đề tài gì đó, chỉ biết Bạch Nặc Ngôn đang cười đến rung cả người.
Trình Nghi Triết nhích cơ thể, thu hồi ánh mắt, không hề có bất kỳ ý định tiến đến chào hỏi, chỉ là tay anh không ngừng gõ nhịp lên mặt bàn.
- Tất cả các quảng cáo sau này giao hết cho bộ phận quảng cáo, tôi bỏ tiền ra thuê nhân viên, không phải nuôi không một lũ giá áo túi cơm, chẳng lẽ chuyện gì cũng bắt tôi phải trực tiếp xử lý? Hơn nữa quảng cáo này không phải thuộc chức trách của phòng thiết kế sao? Ngay cả bản kế hoạch Trình Nghi Triết cũng không thèm xem qua, khiến trợ lý Tưởng không thể đoán được suy nghĩ thật sự của anh ta. Trưởng phòng thiết kế sở dĩ hỏi ý kiến của Trình Nghi Triết vì anh ta vô cùng coi trọng quảng cáo của nhãn hiệu Gia Ái lần trước, nên cho rằng hẳn có nguyên nhân phía sau, nên không dám quyết định vội vàng, mới đến dò xét hàm ý của Trình Nghi Triết. Quảng cáo lần trước do Trình Nghi Triết tự thiết kế, tự đạo diễn, chuyện khiến tổng giám đốc coi trọng như vậy, người ngoài cuộc không biết nội tình nên không dám trực tiếp quyết định.
Trợ lý Tưởng cất văn kiện đi, lễ phép xin phép ra ngoài.
Trình Nghi Triết xoay chiếc bút trong tay một vòng, đôi mắt anh đen nhánh, mịt mờ khó hiểu:
- Làm thật tốt rồi mang đến cho tôi kiểm tra kỹ.
Trợ lý Tưởng sững sờ, lập tức gật nhẹ đầu.
Sau khi phòng làm việc đã không còn người ngoài, Trình Nghi Triết nặng nề dựa vào ghế xoay, anh hơi bức bối nắm lấy cà vạt, tay kia cởi phăng áo khoác ra, vứt tùy tiện sang một bên. Sau hết thảy, anh cầm ngay cái cốc màu đen đặt trên mặt bàn lên uống, nhưng bên trong không còn một giọt nước. Sắc mặt anh đen hơn bất kỳ lúc nào. Anh đứng dậy, cầm lấy cốc đi rót nước, nhưng đến khi đang rót nước lại xảy ra vấn đề, nước sóng ra ngoài, cả chiếc cốc rơi xuống đất, nước bắn tung tóe trên mặt đất.
Anh nhìn chằm chằm vào một điểm rất lâu, nhắm nghiền hai mắt, cũng không thèm để ý đến cái cốc đang nằm khóc thút thít trên mặt đất,tự rời khỏi hiện trường, một lần nữa trở lại bàn làm việc.
Anh hơi đau đầu.
Người phát ngôn cho nhãn hiệu Gia Ái là Bạch Nặc Ngôn, hay nói cách khác đây chính là nữ ca sĩ đang hô phong hoán vũ trong giới showbiz trong vài năm gần đây.
Trình Nghi Triết từng nghe nói có không ít người yêu thích Ảnh Nhi, khen ngợi giọng hát truyền cảm của cô, ngay trong công ty cũng có không ít nhân viên dùng bài hát trong album mới nhất của Ảnh Nhi làm nhạc chuông điện thoại, tạo thành một làn sóng rộng khắp, khắp nơi đều là “Bóng dáng” của cô.
Trong tình trạng này, Trình Nghi Triết càng lúc càng bực bội.
Anh nhớ Bạch Nặc Ngôn thường xuyên ca cẩm về vấn đề ca hát, các ca sĩ khác hát theo bản nhạc, còn cô chính cô luôn hát với một phong thái hăng hái, mỗi lần hát như chính cô đang một lần nữa sáng tác lại ca khúc, khiến người nghe đều phải kinh ngạc. Có lẽ cô vẫn luôn hát với một niềm vui như thế, cô là một người rất kỳ lạ, mỗi khi thích một bài hát nào đó, cô sẽ nghe đi nghe lại, đến khi chán thì thôi. Vào một thời điểm nào đó, cô sẽ bật lại những ca khúc mà trước đây cô từng thích để nghe lại một lần nữa. Cô thích nghe nhạc nhẹ, cực kỳ ít khi nghe nhạc sôi động.
Cô không thích xem TV, bởi vì các chương trình trên TV thường xem rất nhiều quảng cáo, lúc theo dõi một bộ phim truyền hình nào đó, cô không nhịn được ý muốn có thể tua quảng cáo thật nhanh.
Cô cũng không thích xem phim điện ảnh, cảm thấy, có lẽ là thiếu ý nghĩa.
Hàng tuần, cô đều theo dõi hai tiết mục giải trí, đó là “Không yêu xin đừng gõ cửa” và “Cực kỳ tuyệt vời”. Thật ra lâu lâu cô cũng quên xem chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa”, nhưng vẫn tình nguyện tự gia tăng tỉ lệ người xem chương trình này. Mỗi khi có người ngạc nhiên hỏi cô: “Mọi người xung quanh tôi đều không xem chương trình này, tại sao tỉ xuất người xem vẫn cao như vậy nhỉ?”, Bạch Nặc Ngôn sẽ rất vui sướng nói rằng: “Đó là bởi vì những người hâm mộ trung thành với chương trình đến chết như tôi còn nhiều lắm.”
Cô thích xem chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa” đơn giản là vì nó bầu bạn với cô trong một thời gian dài. Vào một đêm khuya khoắt, cô vô tình bật TV và xem được tiết mục này, vừa hay đó lại là số đầu tiên “Không yêu xin đừng gõ cửa” phát sóng, cô thấy chương trình này cũng không tồi. Sau đó tuần nào cô cũng chờ xem, một thời gian ngắn sau, chương trình này trở nên rất hot. Bạch Nặc Ngôn càng vui, như thể đang từng ngày nhìn thấy chương trình này phát triển. Ví dụ có nhiều khán giả trên mạng chê chương trình này toàn là các cô gái ham giàu, Bạch Nặc Ngôn khinh thường nghĩ, chẳng qua có khách mời nữ khi từ chối đã nói :“ Tôi không muốn phải khóc khi ngồi trên một con ngựa quý” , câu nói đó bị phóng đại vô số lần, sau đó khán giả quay ra chỉ trích người phát ngôn nhưng không nhận ra thủ phạm thật sự chính là bản thân mình, đã tự phóng đại nội dung trong lời nói của người khác.
Bạch Nặc Ngôn thích chương trình này còn vì một nguyên nhân khác, có rất nhiều điểm nóng được khán giả quan tâm, nếu như các chương trình khác nhất định sẽ dựa vào đó để gia tăng tỉ lệ người xem, nhưng người dẫn chương trình “Không yêu xin đừng gõ cửa" lại vô tình hay cố ý dìm những đề tài này xuống, rất khó có người có thể làm được như vậy, luôn tin vào những ý kiến trên Internet, dù bản thân chưa xem qua, nhưng vẫn trực tiếp gia nhập vào hội fan hâm mộ chương trình này.
Ngoại trừ hai chương trình này, Bạch Nặc Ngôn không có sở thích gì khác, ngoại trừ một loại sữa chuam cô rất thích uống.
Trình Nghi Triết nhắm mắt lại, sở thích của cô, thói quen của cô, đã in sâu trong sinh hoạt của anh.
Thói quen, quả là đáng sợ nhất, cho nên anh rời khỏi cô lúc này là hoàn toàn chính xác, nếu không người ảnh hưởng lớn nhất sẽ chính là anh, thậm chí anh có thể sẽ bị lệch khỏi quỹ đạo bản thân đã đặt ra.
Anh rất ghét tất cả các trường hợp phát sinh đột xuất, bất kể sự việc đó là gì.
Anh thích nắm chắc tất cả mọi việc trong lòng bàn tay, nhưng cô luôn là sự cố ngoài ý muốn của anh. Lần đầu tiên gặp cô, anh bị mất sợi dây chuyền quý giá nhất của mình, dù cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy. Ở bên cô nhiều năm đến vậy, cô luôn có những ý tưởng kỳ quặc trong đầu.
Anh từng nghe một câu nói: "Dù em đến bên anh, nhưng chỉ cần một ánh mắt, em đã biết rằng chúng ta không phải là những người cùng trong thế giới."
Giống như ngay từ cái nhìn đầu tiên của anh và Bạch Nặc Ngôn, anh đã biết họ không phải là những người cùng sống trong một thế giới.
Ngay từ đầu đã định sắn, kết quả của ngày hôm nay, chẳng qua anh tự đưa ra một lựa chọn tốt nhất, một lựa chọn cuối cùng cũng phải đến.
Sở dĩ anh bực bôi, chỉ vì khi cô ra đi, đã thay đổi rất nhiều thói quen của anh, hiện tại anh phải tự tìm lại những thói quen vốn có trong cuộc sống.
Một cuộc sống, không có Bạch Nặc Ngôn.
Quay lại quỹ đạo vốn có, tiếp tục sống tốt.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng cũng hoạch định lại rõ ràng những suy nghĩ rối loạn trong đầu.
Vài ngày nay, Giang Tang Du luôn ở bên ngoài phòng làm việc đợi anh tan sở. Cô không quấy rầy anh làm việc, chỉ ngồi trên sopha nhỏ đọc báo. Cô cũng không kén chọn sách báo, bất kể tạp chí tin tức hay giải trí cô đều có thể đọc.
Trình Nghi Triết đứng một bên, lẳng lặng nhìn một bên gò má Giang Tang Du. Cô rất yên lặng, trên khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười, như một sợi lông vũ bay bổng.
Cô đang cầm trên tay một tờ báo, anh lướt qua, trên báo đăng ngoại trừ một vài thông tin lá cải, còn một tít giới thiệu về đội Mông Cổ.
Cho đến nay, đội Mông Cổ vẫn chưa bao giờ vào đến vòng chung kết.
Anh híp mắt, Bạch Nặc Ngôn từng ngồi trước mặt anh hùng hồn tuyên bố: "Đội Mông Cổ nhất định sẽ vô địch, nhất định, em luôn tin sẽ có ngày này."
Thế nhưng, đội Mông Cổ vẫn chưa bao giờ vô địch, thậm chí với đội hình này, người ta rất khó có thể tin tưởng được họ sẽ có thể dành vô địch trong vài năm tới. Anh cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ giữ Bạch Nặc Ngôn ở bên cạnh lâu đến vậy, nhưng anh vẫn giữ cô lại, anh cũng không ngờ hai người sẽ chia tay trong thầm lặng đến vậy, thế nhưng họ vẫn âm thầm chia tay.
Suy nghĩ của con người, đến bây giờ cùng không bao giờ hoàn toàn tuyệt đối liên quan đến những sự việc thực tế phát sinh.
Anh đi đến, rút tờ báo trong tay Giang Tang Du:
- Sau này trước khi đến thì điện thoại cho anh.
Giang Tang Du đáp lại anh bằng một nụ cười:
- Em cũng không đợi lâu mà, ngay mấy tin này em cũng chưa xem hết.
Nói xong cô chỉ vào một vài tin tức.
Anh đột nhiên nhớ đến một chuyện cười.
- Mọi thứ trên báo đều có thể là giả, nhưng có một thứ chắc chắc là sự thật, em thử nói xem đó là gì?
Giang Tang Du nhíu mày bối rối, dáng vẻ rất đáng yêu, cuối cùng cười hi hi nhìn anh:
- Em không biết.
- Ngày.
Anh nhẹ nhàng phun ra một chữ, lập tức nhận ra, câu truyện cười này là Bạch Nặc Ngôn trong lúc khí huyết bừng bừng muốn mỉa mai anh đã từng nói, trong mắt cô vẫn đọng lại sự vui vẻ.
Anh đi trước, Giang Tang Du bước theo sau anh, tuấn nam mỹ nữ sánh bước bên nhau, tự nhiên có thể thu hút vô số khen ngợi của mọi người xung quanh.
Lái xe ra ngoài không lâu, Giang Tang Du lập tức yêu cầu anh lái xe đến một ngõ nhỏ, cô chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
Trong ngoc nhỏ, có một con mèo bệnh nhỏ, đang hấp hối.
Giang Tang Du vội chạy đến, lấy thức ăn cô mua ra đổ vào một cái bát nhỏ bên cạnh chú mèo:
- Xin lỗi nhé, hình như chị đã quên mất em, em đừng giận chị nhé.
Đáng lẽ cô phải thường xuyên đến đây. Tay cô vuốt ve đầu chú mèo nhỏ một cách thân thiết.
Trình Nghi Triết dựa vào mui xe, yên lặng nhìn cô.
Cô là một người luôn làm theo ý mình, không bao giờ lo sợ kết quả.
Nhưng Bạch Nặc Ngôn sẽ nói: “ Vì sao chúng ta phải giúp đỡ lũ chó mèo đấy chứ, nhất là khi những động vật ấy sắp chết, chúng muốn chết thì cứ để chúng chết đi, sống càng lâu đau đớn càng kéo dài, anh cho là anh đang cứu giúp chúng, thế nhưng anh chỉ khiến chúng đau khổ hơn thôi, tất nhiên, dù sao cũng thỏa mãn chút hư vinh về cái lòng tốt nho nhỏ trong nội tâm anh.
Ạnh nhăn mày, nhìn Giang Tang Du đi đến:
- Cho nó vào cửa hàng vật nuôi đi.
Trong thâm tâm cô có chút đau lòng.
- Em đã thử rồi, nhưng họ không nhận. Bố mẹ em không thích nuôi động vật, em không còn cách nào khác phải để chúng ở đây.
Trình Nghi Triết cười cười:
- Đây cũng có thể coi là một cái nhà, có vẫn hơn không.
Cô gật đầu, lên xe.
- Em muốn ăn gì?
- Em muốn ăn gì liền đi ăn cái đó hả?
Cô hào hứng.
- Anh cũng không kén ăn.
Giang Tang Du hơi nghi ngờ:
- Em thấy lần nào anh cũng chỉ ăn một chút xíu, thế mà còn không biết xấu hổ nói mình không kén ăn.
Sắc mặt Trình Nghi Triết trầm xuống:
- Thế mà em cũng phát hiện ra.
Thật ra anh không phải là người kén ăn, chẳng qua bị người nào đó kén ăn thay đổi một chút thói quen.
Đi vào nhà hàng, họ chọn một bàn gần cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, dòng người đến rồi đi, ngựa xe như nước, cuộc sống hiện ra vô cùng sinh động trong mắt người xem.
Đôi mắt Giang Tang Du đảo một vòng quanh các chỗ đông người, tầm mắt cô dừng lại tại một bàn hai người đang ngồi ăn.
Nhận ra sự chăm chú của cô, anh nhín theo ánh mắt cô, đồng thời mở miệng:
- Em đang nhìn gì thế?
- Hình như chạm mặt người quen.
Trình Nghi Triết cứng người, gật đầu, chính xác là quen.
Tại một bàn khác, Bạch Nặc Ngôn và Mạnh Tân Duy không biết đang trao đổi về đề tài gì đó, chỉ biết Bạch Nặc Ngôn đang cười đến rung cả người.
Trình Nghi Triết nhích cơ thể, thu hồi ánh mắt, không hề có bất kỳ ý định tiến đến chào hỏi, chỉ là tay anh không ngừng gõ nhịp lên mặt bàn.
Danh sách chương