Dịch giả: Nhật Nguyệt Như
Biên: Xiao

Sau khi ánh sáng biến mất, những người đứng trên hồ dường như thiếu đi một nửa, thế nhưng những người còn ở lại hiển nhiên có chút tài năng ở phía trước bọn họ, đều giống Chu Nguyên, đều có một vòng quang thuẫn ở phía trước che chở cho bọn họ.

Được hồn thuẫn che chở phía trước người, bước chân của đám người Chu Nguyên không hề dừng lại, vẫn cẩn thận tới gần tiểu đảo.

Theo sự di chuyển của bọn họ, Ngọc Anh thụ trên tiểu đảo lại phát ra hai đợt ánh sáng, phá vỡ quang thuẫn trước mặt một số người, đồng thời cũng đánh bọn họ rơi xuống vũng nước biến thành một bãi máu loãng.

Mà lúc này đám người Chu Nguyên chỉ cách đảo nhỏ tầm hai mươi trượng, có thể thấy họ đã sắp lên được đảo.

Trên bờ biển tất cả mọi người nín thở nhìn một màn này.

Ánh mắt Chu Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm đảo nhỏ, càng đến gần hắn càng không có một chút thả lỏng, ngược lại cả người đều trở nên căng cứng, hắn có cảm giác, ánh sáng ngăn chặn trên đảo không chỉ có luông ánh sáng này...

Đám người Chu Nguyên bước xuống nước đi từng bước về phía đảo, bọn họ lúc này chỉ còn cách tiểu đảo mười trượng.

Oanh!

Ngay lúc này Ngọc Anh thụ trong hồ nước lại bắn ra ánh sáng lần thứ hai, ánh sáng ngọc biến thành một bức tường cong trực tiếp lao tới

Ánh sáng quét qua đám người Chu Nguyên là những kẻ đứng mũi chịu sào lập tức bị bao trùm.

Ông!

Ngọc quang vừa bao phủ, trong đầu đám người Chu Nguyên lập tức vang lên một tiếng, trước mắt tối sầm, ở trước mặt bọn họ, xuất hiện một mảnh hồng hoang đại địa, xung quanh trống trải, chỉ có một gốc đại thụ màu xanh ngọc đang đứng sừng sững trong trời đất.

Ở trước cây đại thụ, đám người bọn họ giống như những con kiến bé nhỏ, cảm giác bị áp bức không thể nói nên lời truyền tới, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trong sự sợ hãi họ cảm thấy thần hồn đang run rẩy, lại có chút dấu hiệu muốn tan biến.

Ở trên bờ hồ, Tô Ấu Vi nhìn trên mặt hồ, chỉ thấy đám người Chu Nguyên, Triệu Thanh Phong đứng lại, lúc này cảm giác có gì đó không ổn, trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia khẩn trương lo lắng, nhìn về phía Yêu Yêu, nói:

- Yêu Yêu tỷ, sao lại thế này? Yên Yêu nhíu mày, nói:

- Đây là uy thế của thần hồn. Bọn họ đang bị thần hồn công kích, nếu không chịu nổi, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị nghiền đến vỡ vụn.

Một bên đám người Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh, Lục Thiết Sơn nghe vậy sắc mặt đều biến đổi, nếu thần hồn vỡ vụn, sẽ biến thành kẻ ngốc, hậu quả thực sư rất nghiêm trọng.

- Phải ra tay cứu điện hạ.

Vệ Thương Lan trầm giọng nói.

Yêu Yêu lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi, hắn không dễ bị đánh bại như vậy.

Nếu như là những cái khác, Yêu Yêu còn khó mà nói, nhưng nếu chỉ là thần hồn công kích, muốn thương tổn được Chu Nguyên đã tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp thật sự không dễ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, chỉ thấy trên mặt hồ, mấy người còn sót lại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi ngã xuống, tròng mắt bọn họ đều trống rỗng giống như bị mất trí.

Phù phù.

Thân thể của họ rơi xuống đáy hồ, cuối cùng đụng phải kết giới nguyên văn dưới đáy hồ, trên mặt hồ lại dâng lên từng mảng máu loãng.

Trong giây lát trên mặt hồ chỉ còn sót lại hai người.

Chu Nguyên và Triệu Thanh Phong.

Ngọc thụ từ từ bay lên, đứng lại trước mặt bọn họ, từng đợt sóng mang theo cảm giác áp bách thi nhau dội xuống.

“Thần hồn mạnh thế sao...”

Chu Nguyên đứng dưới cây ngọc thụ to lớn, tuy rằng thần hồn của hắn cũng đang run rẩy không ngừng, dù sao cảm giác áp bách nó mang tới thật sự rất mạnh mẽ, nhưng hắn cũng không bởi vì sợ hãi, mà tự tan thần hồn.

Bởi vì, những áp lực sợ hãi mà ngọc thụ mang tới hoàn toàn không so được với những thứ hắn đã gập trong quá khứ.

- Để ta nói cho ngươi biết, cái gì mới là sợ hãi chân chính!

Chu Nguyên tâm niệm vừa động, bỗng nhiên bên ngoài hồng hoang thiên địa, có mảng hỗn độn hư không buông xuống, trong hư không xuất hiện một thần ma loang lổ không thấy điểm cuối, mang theo bóng tối vô biên.

Những nơi thần ma đi qua, mọi thứ đều sáp nhập lại trở thành một thể.

Ngọc thụ đang bay lên cực kỳ rung động, giây phút thần ma xuất hiện nó trở nên thật nhỏ bé, thần ma chậm rãi nghiền nát, ngọc thụ cùng với phiến hồng hoang đại địa, đều trở thành hư vô...

Trên hồ nước Chu Nguyên nhắm chặt hai mắt, rồi đột nhiên mở ra, trong mắt của hắn thần quang bắt đầu khởi động, hiển nhiên cũng không bị uy thế của thần hồn phá hỏng thần hồn của mình.

Hắn quay đầu, phất tay với đám người Tô Ấu Vi đang ở trên bờ, ý bảo không có chuyện gì.

Đám người Vệ Thương Lan, Tô Ấu Vi thấy vậy, lúc này mới như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Nguyên thoát khỏi uy thế thần hồn của cây ngọc, từng bước đạp xuống nước bước lên đảo nhỏ, lúc này, hắn cũng không bị cái gì ngăn lại

Mà ngay lúc Chu Nguyên bước chân lên đảo nhỏ, thân thể Triệu Thanh Phong run rẩy, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, mở mắt ra trung, trống ngực đập dồn dập.

Lúc cây ngọc bay lên hắn cũng bị dọa sợ, sợ hãi trong lòng ngày càng mạnh mẽ, may mắn hắn có thể chống cự tới cuối cùng.

“Cây ngọc này vì sao lại có được thần hồn mạnh mẽ như vậy? Cũng may thần hồn của mình mạnh mẽ nếu không chắc sẽ không trụ nổi.”

Triệu Thanh Phong lau mồ hôi lạnh, tự nói, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy được Chu Nguyên đã bước lên tiểu đảo trước hắn, sắc mặt lập tức thay đổi.

- Làm sao có thể?! Triệu Thanh Phong kinh ngạc hét lên.

Sắc mật của hắn trở nên xanh trắng, vốn hắn nghĩ bằng vào thần hồn đã ở Hư Cảnh sơ kì của mình đủ để ở trên tất cả mọi người ở đây, nhưng không nghĩ tới, thiếu niên nhìn qua trẻ hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi, lại thoát khỏi uy thế của thần hồn này nhanh hơn hắn.

Ánh mắt Triệu Thanh Phong thay đổi, cuối cùng trong mắt xẹt qua một tia ngoan độc.

Hắn bây giờ đang ôm đùi Tề vương phủ, nếu ở trong này biểu hiện không tốt, vậy địa vị của hắn trong lòng Tề Hạo chắc chắn sẽ rớt xuống. Chuyện này đối với sự phát triển của hắn sau này hiển nhiên là cực kỳ bất lợi.

Cho nên, Ngọc Anh Quả này, hắn nhất định phải có.

Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, bút nguyên văn trong tay Triệu Thanh Phong xẹt qua không trung, thần hồn trong mi tâm cũng lóe lên, trong nháy mắt, một đạo nguyên văn thành hình.

Nguyên văn nhị phẩm, Quỷ Diện Phệ Hồn Văn!

Theo bút nguyên văn hạ xuống trong tay Triệu Thanh Phong, nguyên văn kia nhất thời bộc phát ra hào quang, trực tiếp biến thành một đạo ánh sáng đen bắn ra, đánh về phía sau Chu Nguyên.

- Điện hạ, cẩn thận!

Trên bờ, đám người Tô Ấu Vi thấy thế, nhất thời biến sắc, vội vàng lên tiếng.

Đạo ánh sáng đen mang xẹt trong không khí lao thẳng về phía Chu Nguyên, trong đó ẩn chứa thần hồn công kích, nếu bị đánh trúng, thân thể tuy không có tổn thương, nhưng thần hồn lại sẽ bị thương nặng, hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc đứt tay đứt chân.

Bởi vậy có thể thấy được, Triệu Thanh Phong xuống tay ngoan độc đến mức nào.

Ngay lúc đạo ánh sáng đen lao tới, Chu Nguyên đã có cảm ứng lập tức quay đầu lại, nhìn đạo công kích đang lao tới cùng với Triệu Thanh Phong đứng phía sau, trong mắt Chu Nguyên xẹt qua chút sát ý.

- Ta vốn không muốn để ý tới ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn chét, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Hào quang lóe ra từ mi tâm của Chu Nguyên, từng đạo quang văn chậm rãi hiện ra, rõ ràng là một đạo đã nguyên văn sớm khắc xong.

Nguyên văn nhị phẩm, Trảm Hồn Văn!

Thần hồn trong mi tâm của Chu Nguyên rung động, “bá” một tiếng, đạo nguyên văn biến thành một loại ánh sáng vô hình bắn ra, giống như một thanh thần hồn đao, chém mạnh tới luồng áng sáng đen đang lao tới.

Trước khi chạy tới Hắc Uyên, Chu Nguyên đã nhờ Yêu Yêu dạy cho hắn mấy đạo nguyên văn nhị phẩm, mà trảm hồn văn, lại là một đạo nguyên văn dựa vào lực lượng của thần hồn để công kích.

- Vốn là muốn dùng để đối phó Tề Hạo, không nghĩ tới lại sử dụng ở đây.

Xuy!

Thần hồn đao chém xuống, trong nháy mắt, có thanh âm xẹt qua trong gió vang lên, luồng ánh sáng màu đen bỗng dưng bị chia cắt thành hai phần.

- Cái gì?!

Con ngươi của Triệu Thanh Phong co lại, sợ hãi lên tiếng.

Đạo nguyên văn nhị phẩm này của hắn thế mà lại bị nguyên văn của Chu Nguyên chia làm hai.

- Hư cảnh trung kỳ, hóa ra ngươi cũng là Hư cảnh trung kỳ!

Lúc này Triệu Thanh Phong rốt cục cảm giác được thần hồn dao động của Chu Nguyên, rõ ràng cũng giống hắn đang ở hư cảnh trung kỳ.

Ánh mawstcn trở nên lạnh lẽo, thần hồn trong mi tâm đọt nhiên phát sáng, một tia dao động hư ảo bắn ra, trong một giây đã tới trước mặt Triệu Thanh Phong, bắn vọt vào giữa mi tâm của hắn

- Nếu vừa rồi ngọc thụ không khiến ngươi sợ hãi, ta sẽ cho ngươi nếm cảm giác sợ hãi thật sự này!

Ngay lúc thanh âm mang theo tràn đầy sát khí của Chu Nguyên rơi xuống, Triệu Thanh Phong lần thứ hai cảm giác được thiên địa biến ảo, nhưng mà lúc này, xung quanh hắn đã biến thành không gian hỗn độn.

Ầm ầm!

Đột nhiên có một tiếng động rất lớn rơi xuống, Triệu Thanh Phong kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó hắn nhìn thấy một thần ma to lớn không thấy điểm cuối đang từ từ đi tới.

Ở trước mặt thần ma này, ngọc thụ lúc trước đều không đáng nhắc tới.

Sự sợ hãi không thể diễn tả bằng lời vang lên trong lòng hắn, khiến thần hồn của Triệu Thanh Phong không ngừng run rẩy mang theo cảm giác sắp bị phá vỡ. Thần hồn của Triệu Thanh Phong bồng nhiên vỡ tan.

- A!

Trên mặt hồ, từ miệng Triệu Thanh Phong phát ra một tiếng vang thảm thiết, con ngươi trong mắt dần mất đi tiêu cự, thần hồn của hắn không thể chịu đựng sự sợ hãi do thần ma hỗn độn mang lại, trực tiếp tan vỡ.

Phù phù!

Thân thể hắn ngã xuống, rơi vào hồ nước, cuối cùng biến thành một bãi máu trong hồ.

Trên bờ, hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn này. Hai người đều sử dụng thần hồn để giao đấu, nhìn như vô hình, nhưng hung hiểm trong đó, ai cũng rõ ràng.

Chính là, điều làm cho bọn họ không ngờ tới là, vốn Triệu Thanh Phong ra tay đánh lén trước, thế nhưng sau đó lại trực tiếp thảm bại...

Bởi vậy có thể thấy được, thần hôn của vị Chu Nguyên điện hạ này mạnh mẽ tới mức nào!

- Phế vật!

Tề Hạo nhìn một màn này, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, giọng nói nặng nề phát ra từ trong các kẽ răng. Tên Triệu Thanh Phong này ở trước mặt hắn luôn tự xưng là thiên tài thần hồn, kết quả gặp được Chu Nguyên cũng chẳng làm được cái gì, trực tiếp bị người ta một chiêu giải quyết sạch.

Trên đảo nhỏ, ánh mắt Chu Nguyên lạnh lùng nhìn Triệu Thanh Phong rơi xuống đáy hồ, sau đó không để ý tới, xoay người lại, đi tới trước Ngọc Anh Thụ ở trên đảo.

Hắn ngẩng đầu, nhìn hai chùm sáng trên cây. Bộ dáng của chúng như trẻ con, trong mắt tràn đầy sự nóng bỏng.

- A?

Thế nhưng, ngay lúc hắn định hái hai Ngọc Anh Quả xuống, ánh mắt bỗng nhiên động, nhìn về phía một chạc cây, chỉ thấy ở đó hình như có một chiếc nhẫn màu bạc bị mắc lại.

Trên chiếc nhẫn ẩn ẩn có dao động kỳ lạ đang phát ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện