Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

Ngày hôm sau.

Ngoài cửa cung xuất hiện một đội cấm vệ quân trang bị kỹ càng chờ đợi xuất phát, mà Chu Nguyên vừa trò chuyện với hai người Chu Kình, Tần Ngọc, vừa nhìn về phía xa.

Lộc cộc!

Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Sau đó bọn họ nhìn thấy một con tuấn mã toàn thân đỏ sẫm như lửa đang chạy tới, khi gần đến chỗ bọn họ đang đứng thì nó lập tức hí dài một tiếng rồi ngừng lại. Mà từ lưng ngựa, một bóng dáng vô cùng xinh đẹp khỏe khoắn nhảy xuống.

Người này không ai khác chính là Tô Ấu Vi. Hôm nay cô mặc một y phục màu xám xanh, mái tóc vẫn được cột cao, toàn thân lộ ra vẻ xinh dẹp nhẹ nhàng.

Khi thấy người đến là Tô Ấu Vi, cấm vệ quân cũng không cản trở mà để cho cô tiến lại gần xe ngựa. Lúc này khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tầng hồng nhạt, trên trán cũng xuất hiện một chút mồ hôi.

- Ấu Vi tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu.

Tô Ấu Vi tiến lên phía trước ôm quyền hành lễ với Chu Kình, Tần Ngọc.

Mà hai người Chu Kình, Tần Ngọc cũng nở nụ cười ấm áp đáp lại. Hôm diễn ra phủ thí, bọn họ đều theo dõi trận đấu của Tô Ấu Vi cho nên trong lòng rất yêu thích cô gái kiên cường, độc lập này.

- Ấu Vi, tuy rằng lần này con ra ngoài để rèn luyện nhưng mà ta muốn nhờ con chăm sóc cho Chu Nguyên, đừng để nó có cơ hội làm loạn trên đường đi.

Tần Ngọc mỉm cười nhìn Tô Ấu Vi nói.

Chu Nguyên đứng bên cạnh nghe mẫu hậu hắn nói vậy chỉ đành cười một tiếng. Chuyến này đi đến Thương Lan quận, Yêu Yêu và Tô Ấu Vi cũng sẽ đi cùng với hắn. Lý do Yêu Yêu đi theo hắn chỉ vì cô cảm thấy chán khi ở trong hoàng cung, còn Tô Ấu Vi thì khác, hắn hy vọng cô có thể rèn luyện nhiều thêm một chút, điều này rất có ích đối với việc tu luyện của cô.

Dù sao Tô Ấu Vi cũng sắp mở được bát mạch, chuẩn bị tiến vào Dưỡng Khí kỳ. Nếu cô tiếp tục ở Đại Chu phủ tu luyện thì cũng không có tiến bộ gì mấy, cho nên tránh cho việc tu luyện của cô bị trì hoãn, Chu Nguyên quyết định mang theo Tô Ấu Vi cùng đi với hắn đến Thương Lan quận.

- Cũng đến giờ rồi, các ngươi lên đường đi.

Chu Kình ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời trên không trung, sau đó ông nhìn Lục Thiết Sơn nói:

- An toàn của chuyến đi này giao lại cho ngươi.

- Xin hoàng thượng yên tâm, nếu điện hạ có gì bất trắc, thuộc hạ nhất định dâng lên đầu của mình để chuộc tội.

Lục Thiết Sơn trầm giọng đáp.

- Ta không muốn ai trong số các ngươi gặp phải chuyện gì.

Nghe hắn nói vậy, Chu Kình khoát tay một cái rồi nói.

Lúc này Lục Thiết Sơn mới gật đầu rồi đứng dậy nhảy lên lưng ngựa, hắn vung tay lên, quát to một tiếng:

- Xuất phát!

Chu Nguyên vẫy tay chào tạm biệt hai người Chu Kình Tần Ngọc rồi chui vào xe ngựa.

Đợi sau khi ba người Chu Nguyên vào trong xe ngựa thì cả đoàn người mới bắt đầu khởi hành, tiếng chân bước đi vang dội một vùng. Bọn họ đi hết con đường ra khỏi Đại Chu thành, tiến thẳng về hướng Thương Lan quận.

Thời điểm nhóm người Chu Nguyên vừa rời khỏi Đại Chu thành thì ở bên Tề vương phủ cũng bắt đầu hoạt động.

- Bẩm vương gia, Lục Thiết Sơn mang theo một nghìn cấm vệ quân bảo vệ đám người Chu Nguyên ra khỏi Đại Chu thành, hướng bọn hắn đi tới chắc chắn là Thương Lan quận.

Bên trong phòng, Tề quản gia của vương phủ, Tề Lăng đang cung kính báo cáo cho Tề Uyên.

Tề Uyên ngồi sau bàn đọc sách nghe lão bẩm báo, vẻ mặt lạnh lùng gật đầu.

- Xem ra bên hoàng thất cũng biết về di tích rồi.

Trong mắt Tề Uyên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, hắn lạnh nhạt nói:

- Bọn họ chỉ có thể chiếm một chút lời ích từ vụ Đại Chu phủ mà thôi, nhưng mà, chúng ta bắt buộc phải có được Hỏa Linh Tuệ!

Hỏa Linh Tuệ chính là nguyên thực tứ phẩm, giá trị của nó không hề nhỏ, nếu Tề vương phủ bọn hắn có thể giành được thì có thể đào tạo thêm rất nhiều mà cũng có thể mượn sức của rất nhiều cao thủ khác.

Nhìn vào việc hoàng thất chỉ có nguyên thực nhị phẩm là Huyền Tinh Mễ mà họ vẫn có thể ổn định cục diện rối ren thì Tề Uyên chắc chắn rằng, chỉ cần Tề vương phủ có được Hỏa Linh Tuệ, chưa đến một năm, sức mạnh bọn hắn nhất định vượt xa hoàng thất Đại Chu.

- Lần này ta sẽ ở lại Đại Chu thành theo dõi hành động của Chu Kình cho nên ngươi nhanh chóng lên đường, đi đến Thương Lan quận tìm Hạo Nhi, dù sao hắn cũng đã ở Thương Lan quận được hai năm rồi, có thể xem như tạm ổn định. Hai người các ngươi phải nhanh chóng nghĩ cách khiến cho Vệ Thương Lan đứng về phe chúng ta!

Ánh mắt Tề Uyên tràn đầy tàn nhẫn, lão nói tiếp:

- Chỉ cần Vệ Thương Lan về phe chúng ta, như vậy chúng ta có thể ra tay diệt trừ hoàng thất Đại Chu mà không cần lo lắng bất kỳ điều gì!

- Ngoài ra..

Tay Tề Uyên cầm chén trà, giọng nói lạnh lùng lại vang lên lần nữa.

- Nếu Vệ Thương Lan có ý muốn đứng về phía hoàng thất thì các ngươi cũng nên nghĩ các diệt trừ hắn. Chỉ cần Vệ Thương Lan chết đi thì Thương Lan quân cũng như rắn mất đầu. Đến lúc đó, Hạo Nhi có thể nhanh chóng chiếm lấy đại quân này, kết hợp với lực lượng của Tề vương phủ tấn công hoàng thất.

- Vâng!

Tề Lăng đáp.

Cặp mắt Tề Uyên híp lại,

Nhìn bộ dáng của lão giống như một con sói ác độc, giọng nói tản ra sự âm u hung ác.

- Ngươi cũng nói cho Hạo Nhi biết về tên Chu Nguyên, nếu như hắn có cơ hội thì lập tức hành động để cho tiểu súc sinh này không thể trở về Đại Chu thành.

- Dù sao thì Thương Lan quận gần với Hắc Uyên, ở nơi đó luôn có người chết, cho dù điện hạ Đại Chu có chết ở đó thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ cả.

- Thằng nhãi đó dám chặt đứt một cánh tay của con ta, vậy thì ta muốn nó phải dùng mạng để đền!

Trong thư phòng, thanh âm Tề Uyên cực kỳ âm u lạnh lẽo, giống hệt như hơi thở lệ quỷ bước ra từ địa ngục, sự hung ác trong giọng nói ấy khiến người khác cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Tề Lăng đáp lại một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài thực hành nhiệm vụ được giao.

Mà Tề Uyên nhìn theo bóng dáng Tề Lăng vừa rời khỏi thư phòng, lão lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, thanh âm lạnh lùng lại vang lên.

- Chu Kình, ngươi chỉ mới thắng một ván cờ Đại Chu phủ mà thôi, ngươi đừng có quá đắc ý. Một khi Hỏa Linh Tuệ rơi vào tay ta thì ta nhất định sẽ không để hoàng thất Đại Chu các ngươi có cơ hội chuyển mình!

- Trận chiến này, bọn ta chắc chắn sẽ thắng! Đến khi đó, ta muốn cha con các ngươi trải qua cảm giác chó nhà có tang!

Lại nói về đoàn người Chu Nguyên đang đi trên đường. Thương Lan quận nằm ở biên giới phía tây nam của vương triều Đại Chu, cách Đại Chu thành rất xa cho nên bọn họ muốn đến Thương Lan quận cũng tốn hết mười mấy ngày.

May mà có hai người Yêu Yêu, Tô Ấu Vi, hai đóa hoa xinh đẹp đi cùng Chu Nguyên, khiến hắn cảm thấy bản thân khá may mắn, chuyến đi lần này cũng không quá khô khan.

Có điều hắn vui mừng quá sớm rồi, hắn thoải mái không được mấy ngày thì đã bị Yêu Yêu chặt đứt.

- Thần hồn của ngươi đã đạt đến Hư Cảnh trung kỳ mà ta thấy ngươi cũng đang rảnh rỗi, vậy ngươi cũng nên bắt đầu luyện tập nguyên văn nhị phẩm được rồi!

Bên trong xe ngựa, Yêu Yêu ném cho Chu Nguyên một khối ngọc giản, bên trên có khắc nguyên văn phức tạp lập lòe phát sáng.

- Đây là nguyên văn nhị phẩm, Kim Viên Bàn Sơn Văn. Nếu khắc lên cơ thể thì có thể tăng cường thể chất đồng thời sức mạnh cũng được tăng cao lên.

- Ồ? Chu Nguyên cầm ngọc giản trong tay, trong lòng có chút ngạc nhiên. Hắn biết, hiệu quả của nguyên văn nhị phẩm cao gấp mấy lần nguyên văn nhất phẩm. Nếu như hắn khắc Kim Viên Bàn Sơn Văn này lên người thì thể chất của hắn sẽ được tăng lên rất nhiều, Man Ngưu Văn mà hắn sử dụng trước đó không thể so sánh được.

- Nguyên văn này thật phức tạp.

Chu Nguyên lướt sơ nguyên văn được chép trên ngọc giản, khóe môi không nhịn được co giật một cái. Nếu hắn đoán không sai thì nguyên ngấn bên trong nguyên văn này ít nhất cũng gần một nghìn loại. Nếu như thần hồn của người đọc nó không mạnh nhất định chỉ có thể xem vài lần, xem nhiều hơn sẽ bị choáng đầu hoa mắt.

Chu Nguyên lắc đầu một cái, lúc này hắn liếc thấy Tô Ấu Vi đang che miệng cười thầm khi thấy hắn bị nguyên văn làm cho chóng mặt.

- Ngươi nhìn cái gì? Ngươi cũng đừng mong bản thân có thể ung dung ngồi chơi như thế.

Chu Nguyên có chút thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn cô một cái rồi lấy một cái ngọc giản ở trong ngực ném cho Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi thấy vậy, cô vội vàng đón lấy ngọc giản, sau đó nghi ngờ hỏi:

- Điện hạ, đây là cái gì?

- Đây là huyền nguyên thuật hạ phẩm bị ta đào ra từ trong bảo khố hoàng thất, Thiên La Thủ, loại này rất phù hợp với ngươi.

Chu Nguyên cười cười trả lời.

Tô Ấu Vi nắm chặt ngọc giản trong tay, cô do dư nói:

- Điện hạ, cái này... rất quý trọng.. ta..

Cô biết rất rõ giá trị của huyền nguyên thuật. Ở trong Đại Chu phủ không hề có nguyên thuật cấp bậc này. Nếu bên ngoài có bán thì giá cả của nó.. ít nhất cũng phải là mấy vạn nguyên tinh. Cho dù cô có đem bán mình cũng không thể mua nổi.

- Ngươi nên nhớ, chuyến đi lần này của chúng ta không phải đi chơi, ngươi cũng sắp đả thông được bát mạch, chuẩn bị tiến vào Dưỡng Khí cảnh rồi, nếu như ngươi có thể tu luyện Thiên La Thủ thành công, cho dù sau này có gặp phải kẻ địch, ngươi cũng có thể đánh lại hắn.

Gương mặt Chu Nguyên tràn đầy nghiêm túc nói.

Tô Ấu Vi khẽ cắn môi, nhưng cô cũng không phải là dạng người bụng đang đói từ chối có người mang cơm đến. Cô lập tức thông suốt, tay nắm chặt ngọc giản, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên lộ vẻ nghiêm túc, cô nói:

- Xin điện hạ yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tu luyện thành công!

Nghe cô nói vậy, Chu Nguyên mới gật đầu cười một cái. Thật ra trước lúc rời khỏi Đại Chu thành thì Chu Kình có đưa Hoàng Cực Ấn, huyền nguyên thuật trung phẩm cho hắn, nhưng mà loại nguyên thuật lại rất mạnh mẽ, không thích hợp để cho Tô Ấu Vi sử dụng nên hắn để dành cho bản thân.

- Thời gian sắp tới cũng không thể rảnh rỗi rồi.

Chu Nguyên chỉ than thở một tiếng rồi bình tĩnh lại, tập trung xem xét nguyên văn trên miếng ngọc mà Yêu Yêu đưa cho hắn, sau đó hắn bắt đầu luyện tập vẽ Kim Viên Bàn Sơn Văn.

Do đó, trong mười mấy ngày tiếp theo, Chu Nguyên dành phần lớn thời gian để học tập Kim Viên Bàn Sơn Văn, thời gian rảnh còn lại thì hắn luyện tập huyền nguyên thuật trung phẩm Hoàng Cực Ấn, có thể nói mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.

Mà trong thời gian này, bọn họ cũng gần đến Thương Lan quận.

Chẳng qua trước khi tiến vào phạm vi Thương Lan quận thì xảy ra một chuyện. Việc này khiến cho Chu Nguyên không thể không giảm tốc độ lại.

Nguyên do chính là Tô Ấu Vi đã đả thông hoàn toàn bát mạch sau hai tháng tu luyện.

Thời điểm bát mạch được đả thông thì Khí Phủ cũng xuất hiện.

Điều này thể hiện rõ, Tô Ấu Vi sắp bước vào Dưỡng Khí kỳ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện