Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

Bàn tay Tề Nhạc lập lòe ánh sáng màu xanh, tuy độ dày của luồng sáng này chỉ hơn nửa ngón tay một chút nhưng mỗi khi tia sáng lóe lên, có thể nghe thấy âm thanh không khí bị xé rách, từ đó có thể thấy rõ lực sát thương kinh người của luồng sáng này.

Mà tất cả mọi người ở đây chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã biết rõ lai lịch của luồng sáng này. Đây chính là Huyền Mang Thuật, một trong những nguyên thuật cao cấp nhất của Tề vương phủ.

Uy lực của nguyên thuật này cực kỳ đáng sợ, nếu người khác gặp phải kẻ sử dụng chiêu này, bọn họ cũng không có can đảm chống lại, cho nên khi thấy Tề Nhạc sử dụng nó, cộng thêm việc hắn có được sức mạnh của bát mạch, trừ phi là người đã tiến vào Dưỡng Khí kỳ bằng không rất ít người có thể đánh bại hắn.

Vì vậy, cục diện trên thạch đài lại đảo ngược lần nữa.

-Chu Nguyên ngươi có thể ép ta phải dùng đến chiêu thức này, quả thật ngươi rất lợi hại. Ta không thể nào ngờ tới, tên phế vật của nửa năm trước, hôm nay hắn lại có thể uy hiếp đến ta như thế!

Toàn thân Tề Nhạc toát ra sát ý, hắn nhìn Chu Nguyên chằm chằm, âm u nói.

-Ngươi khiến ta có cảm giác ngươi là mối uy hiếp rất lớn đến kế hoạch của bọn ta, vì vậy, tốt nhất là ta nên đánh ngươi tàn phế thêm lần nữa!

Tề Nhạc nở nụ cười dữ tợn.

Trong khi đó, Chu Nguyên vẫn nhìn chòng chọc vào ánh sáng màu xanh đang lập lòe trong lòng bàn tay Tề Nhạc, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn không có nghĩ đến trường hợp này, không ngờ Tề Nhạc cũng luyện thành Huyền Mang thuật.

Nhưng mà, luồng sáng trong tay Tề Nhạc rất mờ nhạt lại không hề ổn định, xem ra hắn đã cố hết sức mới có thể thi triển được chiêu này.

Mặc dù Tề Nhạc chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng nhưng uy lực của nó so với huyền nguyên thuật hạ phẩm Bôn Lôi Quyền thì mạnh hơn gấp mấy lần.

-Suy nghĩ của ta thì ngược lại.

Nhìn thấy vẻ mặt hung ác tràn đầy sát ý của Tề Nhạc, Chu Nguyên thản nhiên nói:

-Từ đầu đến cuối, trong mắt ta, ngươi không phải là điều uy hiếp gì cả, chẳng qua chỉ là một vật trở ngại trên con đường tu luyện của ta mà thôi.

Nghe Chu Nguyên nói thế, con ngươi trong mắt Tề Nhạc co rụt lại, hắn tức giận đến mức muốn cười to. Bản thân hắn lại bị một tên phế vật nói cho hắn biết rằng hắn chỉ là một vật cản nho nhỏ trên con đường tu hành của người ta, thật sự sỉ nhục hắn quá mức rồi.

-Hy vọng một chút nữa khi ngươi quỳ gối dưới chân ta, bản thân ngươi còn sức để nói ra những lời này!

Lúc này, sát ý trên người Tề Nhạc đã lớn đến tột đỉnh, khí thế bắt đầu hung ác hơn hẳn, mà luồng sáng xanh trong lòng bàn tay hắn cũng bắt đầu chuyển động. Sau đó bàn chân hắn giẫm một cái, lực đạp mạnh đến mức khiến mặt đá dưới chân hắn vỡ vụn thành nhiều mảnh, còn bản thân hắn thì nhanh như tên bắn, lao thẳng về phía Chu Nguyên trong âm thanh kinh hãi của mọi người.

Luồng sáng mỏng manh trên tay hắn xé rách không khí, tản ra khí thế cực kỳ bén nhọn.

Đối ngược với hình ảnh Tề Nhạc tràn đầy khí thế hung ác đang lao đến, thì Chu Nguyên lại đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích. Trong mắt mọi người trong quảng trường, bộ dạng hắn lúc này giống như bị khí thế của Tề Nhạc dọa sợ đến choáng váng rồi.

Cùng lúc này ở bên Giáp Viện, gương mặt Tô Ấu Vi trở nên trắng bệch, bản thân cô gần như không nhịn được muốn nhảy lên thạch đài nhưng lại bị lý trí kiềm chế lại.

Sở Thiên Dương đứng cạnh cô cũng nắm chặt tay, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng, ông nhìn chằm chằm về phía thạch đài, không dám chớp mắt.

Mà Chu Kình ngồi trên đài cao cũng hơi nghiêng thân thể về phía trước, ông bắt đầu khởi động nguyên khí trong cơ thể để có thể kịp thời ra tay ứng cứu tránh cho Chu Nguyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Còn Tề vương Tề Uyên ngồi ở phía dưới thì lại mỉm cười, giống như thắng lợi đã thuộc về bọn họ.

Trong lúc tình huống vô cùng căng thẳng, dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, Chu Nguyên nhìn Tề Nhạc đang lao đến, hắn lại nhỏ giọng giống như tự hỏi:

-Huyền Mang Thuật rất lợi hại sao? Lời nói vừa dứt thì hắn lập tức đạp một chân về phía trước, thân thể chợt run lên một cái, sống lưng khẽ cong, sau đó hắn quát lớn:

-Long Hấp Thuật!

Rống!

Dường như có tiếng rồng gầm thét vang lên trong không trung, mà nguyên khí xung quanh đột nhiên hóa thành một luồng sáng trắng lao thẳng vào miệng Chu Nguyên.

Đến thời điểm hiện tại thì Chu Nguyên đã tu luyện thành tạo Cửu Thập Bát Thức Đoán Long Hí rồi, vì vậy hắn không cần phải thi triển toàn bộ chiêu thức, chỉ cần xương cốt trong cơ thể hắn rung động một chút thì hắn đã có thể sử dụng Long Hấp Thuật.

Sau khi luồng nguyên khí đi vào cơ thể hắn thì lập tức xoay tròn trong kinh mạch, tốc độ mỗi lúc một tăng, luồng khí này không ngừng xoay tròn rồi nén chặt lại.

Khi Chu Nguyên ngầng đầu lên, hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn hung ác của Tề Nhạc vừa vươn bàn tay ra. Cảnh tượng tiếp theo khiến gương mặt của đám người vây xem trong quảng trường đều lộ vẻ không thể tin được, trong lòng bàn tay Chu Nguyên cũng xuất hiện một luồng sáng màu xanh, quang mang lập lòe mang theo uy lực có thể xé rách không khí.

Hơn nữa ánh sáng trên tay Chu Nguyên so với tia sáng trên tay Tề Nhạc thì không khác biệt lắm, chẳng qua màu sắc trên tay Chu Nguyên thì đậm hơn một chút.

Quan trọng nhất, độ bao phủ trên tay Chu Nguyên cũng khoảng một tấc trong khi của Tề Nhạc chỉ khoảng phân nửa đầu ngón tay.

Lúc này, quảng trường lại ầm ĩ thêm lần nữa.

-Chiêu thức mà Chu Nguyên điện hạ đang sử dụng... có phải cũng là Huyền Mang Thuật không?

-Không thể nào? Huyền Mang Thuật không phải chỉ có Tề vương phủ mới có hay sao? Chu Nguyên điện hạ làm sao có thể học được?

-Hơn nữa ánh sáng trên tay Chu Nguyên điện hạ còn đậm hơn rất nhiều mà thời gian lóe sáng cũng lâu hơn hẳn! Trình độ rõ ràng hơn hẳn Tề Nhạc!

-Không thể nào...

Âm thanh kinh ngạc liên tục vang lên, cảnh tượng đang diễn ra khiến bọn họ đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Ngay cả Tề Nhạc đang lao đến cũng nhìn thấy, hắn nhìn chằm chằm vào chùm sáng không ngừng lóe lên trên tay Chu Nguyên.

Chu Nguyên thấy biểu cảm trên mặt hắn, khóe môi không nhịn được nhếch lên một cái, còn hài hước đùa một câu:

-Ngại ghê, ta cũng tu luyện thành công Huyền Mang Thuật nha.

Khi Chu Nguyên vừa dứt lời thì hắn đột nhiên bước lên một bước, chùm sáng trong lòng bàn tay lập tức bao trùm khắp bàn tay hắn, sau đó giống như một lưỡi dao màu xanh hung mãnh chém tới Tề Nhạc đang lao đến.

Xoẹt!

Lúc bàn tay vừa chém xuống, không khí cũng bị ảnh hưởng mà nứt ra, ngay cả mặt đá dưới chân cũng bị cắt thành một đường.

Dưới vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm về thạch đài, hai tay Chu Nguyên Tề Nhạc mạnh mẽ đụng vào nhau, đồng thời hai luồng sáng mang theo khí thế sắc bén cũng va vào nhau.

Xuy!

Ngay lúc đó dường như có thể nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Hai bóng người Chu Nguyên Tề Nhạc vừa lướt qua nhau vài bước thì cả hai đều dừng lại cùng lúc.

Hiện tại, cả hai người bọn hắn đang đứng xoay lưng về phía đối phương mà ánh sáng trên tay vẫn không ngừng lóe sáng.

Bầu không khí trong quảng trường cũng cực kỳ yên tĩnh, bởi vì mọi người đều tập trung vào những gì đang diễn ra trên thạch đài. Trong lòng mọi người đều hiểu, trận đấu này sắp phân thắng bại rồi.

-Không thể nào...

Đột nhiên một âm thanh nho nhỏ vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh trên thạch đài mà người lên tiếng lại là Tề Nhạc.

-Sao ngươi có thể học được Huyền Mang Thuật? Hơn nữa còn mạnh đến mức này?!

-Cái này là do ngươi tặng cho ta.

Chu Nguyên bình tĩnh trả lời lại hắn.

Con ngươi Tề Nhạc co rụt lại, sau đó hắn giống như đã nhớ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi:

-Thì ra.. La Hạo đã bị ngươi giết chết!

Hèn chi dù hắn có dùng cách gì cũng không tìm ra được tung tích của La Hạo, thì ra người đã sớm bị Chu Nguyên giết chết, mà Huyền Mang Thuật cũng rơi vào tay Chu Nguyên, cho nên hắn mới có thể tu luyện được.

Chu Nguyên không thèm để ý Tề Nhạc đang nghĩ gì, ống tay áo của hắn nhẹ nhàng tung bay về phía sau, sau đó giống như có một cơn gió mạnh rít gào thổi tới.

Sau khi kình phong tan đi thì khắp nơi trên quảng trường bắt đầu phát ra tiếng la hét hoảng sợ, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy, cảnh tay Tề Nhạc đột nhiên rơi xuống đất, máu từ bả vai hắn phun trào chảy khắp mặt đất.

Vết cắt vô cùng trơn nhẵn.

A!

Đúng lúc này, Tề Nhạc bắt đầu hét thảm lên.

Quảng trường yên lặng không một tiếng động, người đứng vây xem thạch đài chỉ im lặng nhìn Tề Nhạc đang la hét ở đằng kia, tất cả mọi người đều hiểu, trận đấu này đã có kết quả.

Nhưng kết quả này lại nằm ngoài dự tính của bọn họ.

Không một ai nghĩ đến, Tề Nhạc vốn xưng vương xưng bá ở Đại Chu phủ trong hai năm qua, hôm nay lại thảm bại trong tay Chu Nguyên như thế.

Sau đó từng người đều nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng trên thạch đài, điện hạ phế vật trong lời đồn, người không thể khai mạch tu luyện, trong lúc mọi người không để ý đã bắt đầu lộ ra tài năng.

Xem ra, hoàng thất Đại Chu không hề suy yếu như bọn họ nhìn thấy.

Ngồi trên đài cao chứng kiến cảnh này, Chu Kình lẫn Tề Uyên cũng bị chấn động, nhưng mà sắc mặt Chu Kình vô cùng vui mừng, còn gương mặt Tề Uyên thì trở nên trắng bệch, đặc biệt khi nhìn thấy cánh tay của Tề Nhạc bị chém đứt, lão không kiềm được sự tức giận trong lòng, nên lập tức đứng dậy, quát to một tiếng:

-Thủ đoạn của thằng nhãi này thật quá độc ác!

Ầm!

Ngay khi lão vừa dứt lời thì từ trán lão xuất hiện một luồng sáng màu vàng phóng ra ngoài, bay vọt lên cao rồi hóa thành một bàn tay màu vàng, mạnh mẽ lao xuống vồ Chu Nguyên.

Nếu một chưởng này đánh xuống thì toàn bộ thạch đài nhất định sẽ bị đánh nát.

Nguyên khí tứ phẩm, Kim Thạch Hỗn Nguyên Khí!

Thời điểm bàn tay to lớn ấy sắp sửa đánh xuống thì một luồng khí màu đỏ cũng phóng lên cao, hóa thành một bàn tay to màu đỏ đậm, sau đó hai bàn tay mạnh mẽ va vào nhau.

Nguyên khí tứ phẩm, Viêm Lôi Khí!

Ngay lập tức trên không trung vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, uy lực mạnh đến mức khiến mặt đất dưới chân cũng bị chấn động, kình phong quét tới khiến bụi bay mịt mù.

Đồng thời giọng nói trầm thấp tràn đầy phẫn nộ của Chu Kình cũng vang lên.

-Tề Uyên, ngươi muốn tạo phản hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện