Đại Chu Phủ.
Lúc Chu Nguyên mang theo Yêu Yêu đi trên đường, hắn có thể cảm giác rõ ràng, cứ đi đến đâu thì nơi đó đều trở nên yên tĩnh, có vô số ánh mắt kinh diễm phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Đương nhiên, ánh mắt này thật sự không phải nhìn về phía hắn, mà là Yêu Yêu đang nhàn nhã đi bên cạnh hắn.
Cô lúc này vẫn mặc một bộ đồ màu xanh đơn giản như cũ, dáng người thon thả, đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ, Thôn Thôn nằm trong lòng cô lười biếng ngáp dài, thi thoảng lại uốn éo một chút, đè ép bộ ngực căng tròn kia thành đủ loại hình thù, khiến cho vô số người lòng thầm tức giận mắng tiểu súc sinh đó, hận không thể biến thành nó.
Bên trên chiếc cổ trắng nõn là dung mạo tinh xảo thanh lãnh, ở mi tâm ẩn ẩn còn có quang vân nhàn nhạt, làm cho cô tràn ngập cảm giác thần bí.
Nếu chỉ bàn về dung mạo thì Yêu Yêu và Tô Ấu Vi mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, nhưng Yêu Yêu lại có một loại cảm giác thần bí, loại cảm giác này khiến cho người ta biết rõ khó mà với tới, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn theo đuổi.
Cho nên, khi Yêu Yêu xuất hiện ở cửa Đại Chu Phủ thì đám thiếu niên xung quanh đều bị dung nhan và khí chất của cô chấn nhiếp, tuy rằng trong mắt để lộ vẻ kinh diẽm nhìn chằm chằm, nhưng không ai dám tiếp cận.
Đối với những ánh mắt này, Chu Nguyên không để ý lắm, trực tiếp dẫn Yêu Yêu đi thẳng đến giáp viện.
Hai người bọn họ vừa đi khỏi thì đám học viên của Đại Chu Phủ lập tức như vỡ òa, túm tụm lại bàn tán xôn xao.
- Cô gái đó thật xinh đẹp, cô ấy là ai thế? Lẽ nào cũng là học viên của Đại Chu Phủ chúng ta à? - Nhưng ta chưa từng nghe nói ở Đại Chu Phủ có người nào như thế cả.
- Luận dung mạo thì Đại Chu Phủ chúng ta chắc chỉ có mỗi mình Tô Ấu Vi là có thể sánh được với nàng ta.
- Ta cảm giác vẫn là người này khiến cho người ta kinh diễm hơn.
- Hừ, ta cảm thấy Tô Ấu Vi vẫn tốt hơn, vừa xinh đẹp lại dễ gần, người này khá cao lãnh, không dễ tiếp xúc.
- ….
ở một góc khác của Đại Chu Phủ, Tề Nhạc và Liễu Khê cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần đi xa của Yêu Yêu và Chu Nguyên, vẻ mặt đều khác nhau.
- Hừ, cái tên này thực lực thì chẳng đến đâu, nhưng bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt thì không thấp chút nào.
Liễu Khê nhìn về phía bóng lưng của hai người bọn họ, khôn khỏi nghiến răng nói.
Năm đó suýt chút nữa là cô ta đã bị hứa gả cho Chu Nguyên, nhưng sau cùng vẫn bị cô ta từ chối, cho nên cô ta vẫn luôn xem thường Chu Nguyên, nhưng nào ngờ những người con gái xuất hiện ở bên cạnh Chu Nguyên bây giờ ai nấy cũng đều xinh đẹp hơn người như thế, điều này khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Tề Nhạc thì nhìn vào bóng dáng xinh đẹp của Yêu Yêu, trong mắt cũng xuất hiện vẻ kinh diễm, tuy rằng Yêu Yêu và Tô Ấu Vi mỗi người mỗi vẻ, nhưng đối với kẻ có thân phận như Tề Nhạc mà nói thì hắn vẫn thích những cô gái thần bí và cao cao tại thượng này hơn.
Thứ mà người ngoài không chiếm được, mới là thứ mà hắn muốn.
- Bất quá mình chưa từng nghe nói đến người này, sao cô ấy lại thân thiết với Chu Nguyên như thế? Cô ấy có lai lịch gì đây?
Tề Nhạc nheo mát lại, chợt cười nhạt nói:
- Bất quá dạo gần đây vị điện hạ này của chúng ta sống khá tốt đấy, còn có thời gian rảnh rỗi đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
- Việc lúc trước ngươi đã nói bây giờ thế nào rồi?
Liễu Khê nghiến răng hỏi, cô ta không muốn thấy Chu Nguyên sống thoải mái như thế.
Tề Nhạc nhếch môi, nói:
- Đã chuẩn bị xong cả rồi, ba viện còn lại đều có ý kiến về việc giáp viên được chiếm thác Ngọc Linh ba canh giờ, đúng lúc có thể nhân cơ hội hôm nay để làm khó dễ.
Nói xong, hắn nhìn về phía Chu Nguyên đã rời đi, khóe miệng nhếch lên cười sâu xa.
- Đưa theo mỹ nhân đến như thế cũng là chuyện tốt, bất quá hôm nay ngươi lại chọn sai thời điểm, nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Giáp viện.
Lúc Chu Nguyên đưa Yêu Yêu đi vào bên trong thì mọi người lập tức đưa mắt nhìn sang, sau đó thì ai cũng đều nhìn chằm chằm vào cô gái đứng bên cạnh Chu Nguyên với ánh mắt kinh diễm.
Tô Ấu Vi đang ngồi nói chuyện với mấy người Tống Thu Thủy cũng là người đầu tiên phát hiện ra Chu Nguyên, đang định cất tiếng chào hỏi hắn thì chợt dừng bước, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Yêu Yêu.
Trong lòng của cô thoáng run rẩy, khẽ cắn môi, rõ ràng không biết quan hệ giữa Chu Nguyên và cô gái áo xanh này là gì.
- Vị điện hạ này của chúng ta đúng là thích hái hoa bắt bướm.
Tống Thu Thủy đứng bên cạnh cũng cảm thấy bất bình thay cho Tô Ấu Vi.
Trong khoảng thời gian này, Tô Ấu Vi đã trở thành người được hoan nghênh nhất ở giáp viện này, dù sao thì cô ấy vừa xinh đẹp, có thiên phú hơn người, lại không hề kênh kiệu.
- Thu Thủy tỷ, đừng có nói bậy.
Tô Ấu Vi vội kéo tay của Tống Thu Thủy lại.
- Muội đấy!
Tống Thu Thủy bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói:
- Đời này muội bị hắn ăn chắc rồi.
- Bọn muội chỉ là bạn bè thôi.
Tô Ấu Vi đỏ mặt giải thích.
- Hừ.
Tống Thu Thủy bĩu môi không tin.
- Mọi người đang nói gì đấy?
Chu Nguyên mỉm cười đi tới.
- Điện hạ.
Tống Thu Thủy cười với Chu Nguyên, sau đó làm như lơ đễnh nhìn về phía Yêu Yêu ở sau lưng hắn, khẽ hỏi:
- Vị này là?
Chu Nguyên ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói:
- Đây là sư tỷ của ta.
Yêu Yêu chỉ nhìn hắn một cái, nhưng cũng không phản bác, Chu Nguyên là đệ tử của Thương Uyên, vậy thì gọi cô một tiếng tiếu sư tỷ cũng hợp lý thôi.
Tô Ấu Vi nghe thấy thế cũng giật mình, trước kia chưa từng nghe nói Chu Nguyên có một vị tiểu sư tỷ, bất quá nếu như Chu Nguyên đã nói như vậy rồi thì cô sẽ tin hắn.
- Đến đây, đi theo ta.
Chu Nguyên cũng không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người, trực tiếp vẫy tay ngoắc Tô Ấu Vi, sau đó đã dẫn Yêu Yêu đi vào căn phòng bên cạnh.
Trong mắt Tô Ấu Vi chỉ toàn vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo.
Ba người đi vào phòng, Chu Nguyên đóng cửa lại, sau đó trực tiếp cởi áo ra.
- Điện hạ, ngươi làm gi đấy?!
Tô Ấu Vi thấy thế thì gương mặt lập tức đỏ bừng, gấp đến độ dậm chân, quay mặt sang chỗ khác.
Chu Nguyên xấu hổ gãi đầu, xoay người lại, để lộ băng hỏa tụ nguyên văn trên lưng ra, nói:
- Ta cho ngươi xem cái này.
Lúc này Tô Ấu Vi mới nhìn lại, nhưng mặt mày vẫn đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm vào nguyên văn trên lưng Chu Nguyên một hồi lâu sau mới giật mình ồ lên một tiếng, nói:
- Đây là một đạo tụ nguyên văn sao?
Chu Nguyên mặc áo lại, gật đầu, nói:
- Đây là băng hỏa tụ nguyên văn do tiểu sư tỷ của ta khắc họa, hiệu quả mạnh hơn tụ nguyên văn bình thường nhiều lắm, cho nên ta mới mời tỷ ấy theo cùng để khắc họa một đạo giúp ngươi, như vậy thì có thẻ gia tăng hiệu suất tu luyện của ngươi lúc ở trong thác Ngọc Linh rồi.
Tô Ấu Vi ngẩn ra một lúc, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Yêu Yêu, bởi vì cô không ngờ Yêu Yêu lại có tạo nghệ cao thâm ở nguyên văn nhất đạo như thế.
Phải biết rằng dường như những giảng sư nguyên văn trong Đại Chu Phủ không thể nào khắc họa ra được đạo tụ nguyên văn nào như thế.
Bất quá ngoại trừ ngạc nhiên ra thì cô cũng thấp ấm áp trong lòng vì hành động này của Chu Nguyên.
- Bên trong có phòng, các người vào đi, ta đứng canh ở ngoài này.
Chu Nguyên quay sang cười với Yêu Yêu và Tô Ấu Vi.
Yêu Yêu khẽ gật đầu, đi vào bên trong, Tô Ấu Vi nhìn Chu Nguyên một cái rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Đi vào trong phòng, Yêu Yêu lại đánh giá Tô Ấu Vi từ trên xuống dưới, gương mặt bình tĩnh lạnh tanh, nhưng trong lòng lại thầm khen một tiếng, cô gái ở trước mặt này xinh đẹp rạng ngời, trong măt scó linh khí, rõ ràng là một mỹ nhân bại hoại.
- Cô tên là Tô Ấu Vi à?
Giọng nói của Yêu Yêu cũng trở nên êm dịu hơn một chút, dù sao thì đối diện với một thiếu nữ xinh đẹp như thế, bất kỳ ai đều sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.
Tô Ấu Vi khẽ gật đầu, nhìn Yêu Yêu thoáng chút do dự, rồi hỏi:
- Tỷ tỷ tên gì thế?
- Ta tên Yêu Yêu.
- Vậy muội gọi tỷ là Yêu Yêu tỷ được không?
Yêu Yêu khẽ gật đầu, nói:
- Cởi áo ra đi.
Tô Ấu Vi nghe thấy vậy thì mặt mày lại đỏ bùng lên, tuy rằng đều là con gái như nhau, nhưng cởi áo trước mặt người khác vẫn khiến cô thấy thẹn thùng.
Nhưng cô cũng không phải loại người lề mề, cho nên khẽ cắn răng, cởi áo ra.
Khi áo ngoài rơi xuống, bên trong căn phòng trở nên sáng ngời hơn, thân thể nõn nà với những đường cong động lòng người, Tô Ấu Vi đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, lộ ra bờ lưng trắng nõn như ngọc, hai tay ôm lấy trước ngực, ẩn ẩn thấp thoáng chút đường cong.
Bất kỳ nam nhân nào mà thấy cảnh này thì e là đều phải chảy máu mũi.
- Chà, đúng một cô gái nhu mị nhập cốt.
Yêu Yêu cũng thầm khen trong lòng, sau đó lấy bút thanh ngọc ra, nhắc nhở: Có thể sẽ đau đớn một chút.
Tô Ấu Vi gật đầu.
Lông bút vừa hạ xuống thì có một điểm hào quang lóe lên, sau đó đầu bút khẽ lướt đi trên bờ lưng ngọc của Tô Ấu Vi, vẽ nên từng đạo nguyên ngân, mỗi đạo đều có thần hồn ba động.
Sau lưng truyền đến cảm giác nóng bỏng và lạnh buốt, khiến cho Tô Ấu Vi khẽ cắn răng, nhưng không la lên một tiếng.
Yêu Yêu thấy thế cũng gật đầu.
Không khí trong phòng rất yên tĩnh, hơn nửa ngày sau Yêu Yêu mới thu bút, chỉ thấy trên tấm lưng của Tô Ấu Vi có một đạo nguyên văn tựa như băng hỏa giao nhau dần dần xuất hiện, phát ra ba động kỳ lạ, hấp thu nguyên khí thiên địa.
- Ồ?
Thế nhưng ngay lúc băng hỏa tụ nguyên văn thành hình thì Yêu Yêu chợt giật mình bật thốt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào đạo băng hỏa tụ nguyên văn kia, bởi vì trong nháy mắt ấy, cô loáng thoáng cảm giác được dường như hiệu quả của đạo băng hỏa tụ nguyên văn này dường như đã bị tăng cường lên rất nhiều.
- Cô đừng cử động.
Yêu Yêu chợt lên tiếng, sau đó vươn bàn tay trắng nõn ra đặt nhẹ lên lưng của Tô Ấu Vi, sau khi thử cảm ứng một lúc thì gương mặt xuất hiện vẻ trầm ngâm.
- Ở sâu bên trong cơ thể của nàng ta dường như có âm dương chi cảm, có vẻ giống với âm dương nguyên căn trong truyền thuyết thì phải? Nhưng sao lại yếu như thế? Lẽ nào là vì nó còn chưa thể phát triển hoàn toàn sao?
Yêu Yêu thầm nghĩ trong lòng.
Cái gọi là âm dương nguyên căn chính là một loại căn cốt cực kỳ đặc biệt, cũng giống như thánh long căn mà Chu Nguyên đã từng có. Đều khác hẳn người thường.
Bất quá, âm dương nguyên căn này của Tô Ấu Vi rất yếu ớt, có lẽ vẫn con chưa trưởng thành hoàn toàn, cho nên nhất thời Yêu Yêu không thể nào xác định được.
- Yêu Yêu tỷ, sao vậy?
Tô Ấu Vi thấy Yêu Yêu trầm tư như thế thì vội hỏi.
Yêu Yêu ngẫm nghĩ một lúc thì lắc đầu, dù sao thì cô cũng không thể xác định được, cho nên cũng không cần nói ra làm gì, chỉ nói:
- Hiệu quả của băng hỏa tụ nguyên văn này còn tốt hơn so với lúc khắc họa trên người Chu Nguyên.
Tô Ấu Vi nghe thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì vẫn có một số nguyên văn khắc họa lên nhiều người khác nhau thì cũng sx có hiệu quả khác nhau.
Sau khi khắc họa tụ nguyên văn xong, hai cô cũng đi ra, Chu Nguyên đứng chờ bên ngoài thấy thế thì cười hỏi:
- Xong rồi à?
Yêu Yêu và Tô Ấu Vi đều gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Chu Nguyên thở dài một hơi, sau đó đẩy cửa phòng ra.
Vừa mới bước ra khỏi phòng thì Chu Nguyên lập tức cảm giác được có vô số ánh mắt nóng bỏng bắn tới, rất nhiều thiếu niên của giáp viện đều nghiến răng nghiến lợi, bởi vì hành động của Chu Nguyên thật sự khiến người ta hận nghiến răng, cư nhiên dám kéo hai vị đại mỹ nhân vào trong phòng!
Đối với ánh mắt của bọn họ, Chu Nguyên chỉ có thể trợn mắt xem thường.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một đạo thân ảnh vội vã chạy vào từ bên ngoài, người này đúng là Dương Niên, hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy mọi người thì lập tức kêu to:
- Sở phủ chủ bảo chúng ta mau đến thác Ngọc Linh, có chuyện rồi!
- Có chuyện gì thế?
Chu Nguyên thấy thế thì ngẩn ra rồi hỏi lại ngay.
Mấy người còn lại của giáp viện cũng nghi hoặc không hiểu gì.
Dương Niên lau mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ kiếp cái tên Tề Nhạc chết tiệt kia, ất viện bọn chúng liên hợp với mấy viện khác, nói việc phân chia thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh không công bằng, muốn cắt bớt giờ của giáp viện chúng ta!
Hắn vừa nói xong thì toàn trường lập tức ồ lên, tất cả mọi người đều tức giận, mắt hừng hực lửa giận, thác Ngọc Linh chính là bảo địa tu luyện của Đại Chu Phủ, cực kỳ quan trọng đối với bọn họ, nếu như giảm bớt thời gian thì tốc độ khai mạch của mọi người sẽ bị chậm lại.
Tên Tề Nhạc này làm thế quả thật chính là muốn chặn đường của giáp viện bọn họ!
Chu Nguyên nghe thấy thế thì cũng nheo mắt lại, trong mắt lóe lên hàn quang, tên Tề Nhạc này tung một chiêu như thế quả đúng là thâm độc…
Lúc Chu Nguyên mang theo Yêu Yêu đi trên đường, hắn có thể cảm giác rõ ràng, cứ đi đến đâu thì nơi đó đều trở nên yên tĩnh, có vô số ánh mắt kinh diễm phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Đương nhiên, ánh mắt này thật sự không phải nhìn về phía hắn, mà là Yêu Yêu đang nhàn nhã đi bên cạnh hắn.
Cô lúc này vẫn mặc một bộ đồ màu xanh đơn giản như cũ, dáng người thon thả, đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn quyến rũ, Thôn Thôn nằm trong lòng cô lười biếng ngáp dài, thi thoảng lại uốn éo một chút, đè ép bộ ngực căng tròn kia thành đủ loại hình thù, khiến cho vô số người lòng thầm tức giận mắng tiểu súc sinh đó, hận không thể biến thành nó.
Bên trên chiếc cổ trắng nõn là dung mạo tinh xảo thanh lãnh, ở mi tâm ẩn ẩn còn có quang vân nhàn nhạt, làm cho cô tràn ngập cảm giác thần bí.
Nếu chỉ bàn về dung mạo thì Yêu Yêu và Tô Ấu Vi mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, nhưng Yêu Yêu lại có một loại cảm giác thần bí, loại cảm giác này khiến cho người ta biết rõ khó mà với tới, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn theo đuổi.
Cho nên, khi Yêu Yêu xuất hiện ở cửa Đại Chu Phủ thì đám thiếu niên xung quanh đều bị dung nhan và khí chất của cô chấn nhiếp, tuy rằng trong mắt để lộ vẻ kinh diẽm nhìn chằm chằm, nhưng không ai dám tiếp cận.
Đối với những ánh mắt này, Chu Nguyên không để ý lắm, trực tiếp dẫn Yêu Yêu đi thẳng đến giáp viện.
Hai người bọn họ vừa đi khỏi thì đám học viên của Đại Chu Phủ lập tức như vỡ òa, túm tụm lại bàn tán xôn xao.
- Cô gái đó thật xinh đẹp, cô ấy là ai thế? Lẽ nào cũng là học viên của Đại Chu Phủ chúng ta à? - Nhưng ta chưa từng nghe nói ở Đại Chu Phủ có người nào như thế cả.
- Luận dung mạo thì Đại Chu Phủ chúng ta chắc chỉ có mỗi mình Tô Ấu Vi là có thể sánh được với nàng ta.
- Ta cảm giác vẫn là người này khiến cho người ta kinh diễm hơn.
- Hừ, ta cảm thấy Tô Ấu Vi vẫn tốt hơn, vừa xinh đẹp lại dễ gần, người này khá cao lãnh, không dễ tiếp xúc.
- ….
ở một góc khác của Đại Chu Phủ, Tề Nhạc và Liễu Khê cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần đi xa của Yêu Yêu và Chu Nguyên, vẻ mặt đều khác nhau.
- Hừ, cái tên này thực lực thì chẳng đến đâu, nhưng bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt thì không thấp chút nào.
Liễu Khê nhìn về phía bóng lưng của hai người bọn họ, khôn khỏi nghiến răng nói.
Năm đó suýt chút nữa là cô ta đã bị hứa gả cho Chu Nguyên, nhưng sau cùng vẫn bị cô ta từ chối, cho nên cô ta vẫn luôn xem thường Chu Nguyên, nhưng nào ngờ những người con gái xuất hiện ở bên cạnh Chu Nguyên bây giờ ai nấy cũng đều xinh đẹp hơn người như thế, điều này khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Tề Nhạc thì nhìn vào bóng dáng xinh đẹp của Yêu Yêu, trong mắt cũng xuất hiện vẻ kinh diễm, tuy rằng Yêu Yêu và Tô Ấu Vi mỗi người mỗi vẻ, nhưng đối với kẻ có thân phận như Tề Nhạc mà nói thì hắn vẫn thích những cô gái thần bí và cao cao tại thượng này hơn.
Thứ mà người ngoài không chiếm được, mới là thứ mà hắn muốn.
- Bất quá mình chưa từng nghe nói đến người này, sao cô ấy lại thân thiết với Chu Nguyên như thế? Cô ấy có lai lịch gì đây?
Tề Nhạc nheo mát lại, chợt cười nhạt nói:
- Bất quá dạo gần đây vị điện hạ này của chúng ta sống khá tốt đấy, còn có thời gian rảnh rỗi đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
- Việc lúc trước ngươi đã nói bây giờ thế nào rồi?
Liễu Khê nghiến răng hỏi, cô ta không muốn thấy Chu Nguyên sống thoải mái như thế.
Tề Nhạc nhếch môi, nói:
- Đã chuẩn bị xong cả rồi, ba viện còn lại đều có ý kiến về việc giáp viên được chiếm thác Ngọc Linh ba canh giờ, đúng lúc có thể nhân cơ hội hôm nay để làm khó dễ.
Nói xong, hắn nhìn về phía Chu Nguyên đã rời đi, khóe miệng nhếch lên cười sâu xa.
- Đưa theo mỹ nhân đến như thế cũng là chuyện tốt, bất quá hôm nay ngươi lại chọn sai thời điểm, nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Giáp viện.
Lúc Chu Nguyên đưa Yêu Yêu đi vào bên trong thì mọi người lập tức đưa mắt nhìn sang, sau đó thì ai cũng đều nhìn chằm chằm vào cô gái đứng bên cạnh Chu Nguyên với ánh mắt kinh diễm.
Tô Ấu Vi đang ngồi nói chuyện với mấy người Tống Thu Thủy cũng là người đầu tiên phát hiện ra Chu Nguyên, đang định cất tiếng chào hỏi hắn thì chợt dừng bước, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn Yêu Yêu.
Trong lòng của cô thoáng run rẩy, khẽ cắn môi, rõ ràng không biết quan hệ giữa Chu Nguyên và cô gái áo xanh này là gì.
- Vị điện hạ này của chúng ta đúng là thích hái hoa bắt bướm.
Tống Thu Thủy đứng bên cạnh cũng cảm thấy bất bình thay cho Tô Ấu Vi.
Trong khoảng thời gian này, Tô Ấu Vi đã trở thành người được hoan nghênh nhất ở giáp viện này, dù sao thì cô ấy vừa xinh đẹp, có thiên phú hơn người, lại không hề kênh kiệu.
- Thu Thủy tỷ, đừng có nói bậy.
Tô Ấu Vi vội kéo tay của Tống Thu Thủy lại.
- Muội đấy!
Tống Thu Thủy bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói:
- Đời này muội bị hắn ăn chắc rồi.
- Bọn muội chỉ là bạn bè thôi.
Tô Ấu Vi đỏ mặt giải thích.
- Hừ.
Tống Thu Thủy bĩu môi không tin.
- Mọi người đang nói gì đấy?
Chu Nguyên mỉm cười đi tới.
- Điện hạ.
Tống Thu Thủy cười với Chu Nguyên, sau đó làm như lơ đễnh nhìn về phía Yêu Yêu ở sau lưng hắn, khẽ hỏi:
- Vị này là?
Chu Nguyên ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói:
- Đây là sư tỷ của ta.
Yêu Yêu chỉ nhìn hắn một cái, nhưng cũng không phản bác, Chu Nguyên là đệ tử của Thương Uyên, vậy thì gọi cô một tiếng tiếu sư tỷ cũng hợp lý thôi.
Tô Ấu Vi nghe thấy thế cũng giật mình, trước kia chưa từng nghe nói Chu Nguyên có một vị tiểu sư tỷ, bất quá nếu như Chu Nguyên đã nói như vậy rồi thì cô sẽ tin hắn.
- Đến đây, đi theo ta.
Chu Nguyên cũng không quan tâm đến ánh mắt của tất cả mọi người, trực tiếp vẫy tay ngoắc Tô Ấu Vi, sau đó đã dẫn Yêu Yêu đi vào căn phòng bên cạnh.
Trong mắt Tô Ấu Vi chỉ toàn vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đi theo.
Ba người đi vào phòng, Chu Nguyên đóng cửa lại, sau đó trực tiếp cởi áo ra.
- Điện hạ, ngươi làm gi đấy?!
Tô Ấu Vi thấy thế thì gương mặt lập tức đỏ bừng, gấp đến độ dậm chân, quay mặt sang chỗ khác.
Chu Nguyên xấu hổ gãi đầu, xoay người lại, để lộ băng hỏa tụ nguyên văn trên lưng ra, nói:
- Ta cho ngươi xem cái này.
Lúc này Tô Ấu Vi mới nhìn lại, nhưng mặt mày vẫn đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm vào nguyên văn trên lưng Chu Nguyên một hồi lâu sau mới giật mình ồ lên một tiếng, nói:
- Đây là một đạo tụ nguyên văn sao?
Chu Nguyên mặc áo lại, gật đầu, nói:
- Đây là băng hỏa tụ nguyên văn do tiểu sư tỷ của ta khắc họa, hiệu quả mạnh hơn tụ nguyên văn bình thường nhiều lắm, cho nên ta mới mời tỷ ấy theo cùng để khắc họa một đạo giúp ngươi, như vậy thì có thẻ gia tăng hiệu suất tu luyện của ngươi lúc ở trong thác Ngọc Linh rồi.
Tô Ấu Vi ngẩn ra một lúc, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Yêu Yêu, bởi vì cô không ngờ Yêu Yêu lại có tạo nghệ cao thâm ở nguyên văn nhất đạo như thế.
Phải biết rằng dường như những giảng sư nguyên văn trong Đại Chu Phủ không thể nào khắc họa ra được đạo tụ nguyên văn nào như thế.
Bất quá ngoại trừ ngạc nhiên ra thì cô cũng thấp ấm áp trong lòng vì hành động này của Chu Nguyên.
- Bên trong có phòng, các người vào đi, ta đứng canh ở ngoài này.
Chu Nguyên quay sang cười với Yêu Yêu và Tô Ấu Vi.
Yêu Yêu khẽ gật đầu, đi vào bên trong, Tô Ấu Vi nhìn Chu Nguyên một cái rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Đi vào trong phòng, Yêu Yêu lại đánh giá Tô Ấu Vi từ trên xuống dưới, gương mặt bình tĩnh lạnh tanh, nhưng trong lòng lại thầm khen một tiếng, cô gái ở trước mặt này xinh đẹp rạng ngời, trong măt scó linh khí, rõ ràng là một mỹ nhân bại hoại.
- Cô tên là Tô Ấu Vi à?
Giọng nói của Yêu Yêu cũng trở nên êm dịu hơn một chút, dù sao thì đối diện với một thiếu nữ xinh đẹp như thế, bất kỳ ai đều sẽ cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.
Tô Ấu Vi khẽ gật đầu, nhìn Yêu Yêu thoáng chút do dự, rồi hỏi:
- Tỷ tỷ tên gì thế?
- Ta tên Yêu Yêu.
- Vậy muội gọi tỷ là Yêu Yêu tỷ được không?
Yêu Yêu khẽ gật đầu, nói:
- Cởi áo ra đi.
Tô Ấu Vi nghe thấy vậy thì mặt mày lại đỏ bùng lên, tuy rằng đều là con gái như nhau, nhưng cởi áo trước mặt người khác vẫn khiến cô thấy thẹn thùng.
Nhưng cô cũng không phải loại người lề mề, cho nên khẽ cắn răng, cởi áo ra.
Khi áo ngoài rơi xuống, bên trong căn phòng trở nên sáng ngời hơn, thân thể nõn nà với những đường cong động lòng người, Tô Ấu Vi đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, lộ ra bờ lưng trắng nõn như ngọc, hai tay ôm lấy trước ngực, ẩn ẩn thấp thoáng chút đường cong.
Bất kỳ nam nhân nào mà thấy cảnh này thì e là đều phải chảy máu mũi.
- Chà, đúng một cô gái nhu mị nhập cốt.
Yêu Yêu cũng thầm khen trong lòng, sau đó lấy bút thanh ngọc ra, nhắc nhở: Có thể sẽ đau đớn một chút.
Tô Ấu Vi gật đầu.
Lông bút vừa hạ xuống thì có một điểm hào quang lóe lên, sau đó đầu bút khẽ lướt đi trên bờ lưng ngọc của Tô Ấu Vi, vẽ nên từng đạo nguyên ngân, mỗi đạo đều có thần hồn ba động.
Sau lưng truyền đến cảm giác nóng bỏng và lạnh buốt, khiến cho Tô Ấu Vi khẽ cắn răng, nhưng không la lên một tiếng.
Yêu Yêu thấy thế cũng gật đầu.
Không khí trong phòng rất yên tĩnh, hơn nửa ngày sau Yêu Yêu mới thu bút, chỉ thấy trên tấm lưng của Tô Ấu Vi có một đạo nguyên văn tựa như băng hỏa giao nhau dần dần xuất hiện, phát ra ba động kỳ lạ, hấp thu nguyên khí thiên địa.
- Ồ?
Thế nhưng ngay lúc băng hỏa tụ nguyên văn thành hình thì Yêu Yêu chợt giật mình bật thốt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào đạo băng hỏa tụ nguyên văn kia, bởi vì trong nháy mắt ấy, cô loáng thoáng cảm giác được dường như hiệu quả của đạo băng hỏa tụ nguyên văn này dường như đã bị tăng cường lên rất nhiều.
- Cô đừng cử động.
Yêu Yêu chợt lên tiếng, sau đó vươn bàn tay trắng nõn ra đặt nhẹ lên lưng của Tô Ấu Vi, sau khi thử cảm ứng một lúc thì gương mặt xuất hiện vẻ trầm ngâm.
- Ở sâu bên trong cơ thể của nàng ta dường như có âm dương chi cảm, có vẻ giống với âm dương nguyên căn trong truyền thuyết thì phải? Nhưng sao lại yếu như thế? Lẽ nào là vì nó còn chưa thể phát triển hoàn toàn sao?
Yêu Yêu thầm nghĩ trong lòng.
Cái gọi là âm dương nguyên căn chính là một loại căn cốt cực kỳ đặc biệt, cũng giống như thánh long căn mà Chu Nguyên đã từng có. Đều khác hẳn người thường.
Bất quá, âm dương nguyên căn này của Tô Ấu Vi rất yếu ớt, có lẽ vẫn con chưa trưởng thành hoàn toàn, cho nên nhất thời Yêu Yêu không thể nào xác định được.
- Yêu Yêu tỷ, sao vậy?
Tô Ấu Vi thấy Yêu Yêu trầm tư như thế thì vội hỏi.
Yêu Yêu ngẫm nghĩ một lúc thì lắc đầu, dù sao thì cô cũng không thể xác định được, cho nên cũng không cần nói ra làm gì, chỉ nói:
- Hiệu quả của băng hỏa tụ nguyên văn này còn tốt hơn so với lúc khắc họa trên người Chu Nguyên.
Tô Ấu Vi nghe thấy vậy cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì vẫn có một số nguyên văn khắc họa lên nhiều người khác nhau thì cũng sx có hiệu quả khác nhau.
Sau khi khắc họa tụ nguyên văn xong, hai cô cũng đi ra, Chu Nguyên đứng chờ bên ngoài thấy thế thì cười hỏi:
- Xong rồi à?
Yêu Yêu và Tô Ấu Vi đều gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Chu Nguyên thở dài một hơi, sau đó đẩy cửa phòng ra.
Vừa mới bước ra khỏi phòng thì Chu Nguyên lập tức cảm giác được có vô số ánh mắt nóng bỏng bắn tới, rất nhiều thiếu niên của giáp viện đều nghiến răng nghiến lợi, bởi vì hành động của Chu Nguyên thật sự khiến người ta hận nghiến răng, cư nhiên dám kéo hai vị đại mỹ nhân vào trong phòng!
Đối với ánh mắt của bọn họ, Chu Nguyên chỉ có thể trợn mắt xem thường.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một đạo thân ảnh vội vã chạy vào từ bên ngoài, người này đúng là Dương Niên, hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy mọi người thì lập tức kêu to:
- Sở phủ chủ bảo chúng ta mau đến thác Ngọc Linh, có chuyện rồi!
- Có chuyện gì thế?
Chu Nguyên thấy thế thì ngẩn ra rồi hỏi lại ngay.
Mấy người còn lại của giáp viện cũng nghi hoặc không hiểu gì.
Dương Niên lau mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ kiếp cái tên Tề Nhạc chết tiệt kia, ất viện bọn chúng liên hợp với mấy viện khác, nói việc phân chia thời gian tu luyện ở thác Ngọc Linh không công bằng, muốn cắt bớt giờ của giáp viện chúng ta!
Hắn vừa nói xong thì toàn trường lập tức ồ lên, tất cả mọi người đều tức giận, mắt hừng hực lửa giận, thác Ngọc Linh chính là bảo địa tu luyện của Đại Chu Phủ, cực kỳ quan trọng đối với bọn họ, nếu như giảm bớt thời gian thì tốc độ khai mạch của mọi người sẽ bị chậm lại.
Tên Tề Nhạc này làm thế quả thật chính là muốn chặn đường của giáp viện bọn họ!
Chu Nguyên nghe thấy thế thì cũng nheo mắt lại, trong mắt lóe lên hàn quang, tên Tề Nhạc này tung một chiêu như thế quả đúng là thâm độc…
Danh sách chương