Dịch giả: Hoàng Tinh Hỏa
Biên: Thiên Nhai
"Giết!"
Bên ngoài thành Đại Chu, tiếng chém giết vang vọng khắp một gầm trời, vô số thân ảnh nhào tới giống như là thủy triều, nguyên khí bốc lên cuồn cuộn.
Ông!
Trên tường thành, có vô số cung tiễn thủ đang kéo căng trường cung, mũi tên được bắn ra mãnh liệt, trên mũi tên được bao trùm một tầng nguyên khí nhàn nhạt, làm cho tốc độ và độ sắc bén của mũi tên tăng vọt gấp mấy lần.
Tên bay như mưa bắn thẳng xuống dưới thành, chỉ trong nháy mắt đã giết chết vô số sinh mạng.
Chiến tranh, vốn là một chiếc máy nghiền thịt đẫm máu.
Tại phía trên cửa thành chính, thân thể Chu Kình chậm rãi lơ lửng bay lên, nguyên khí màu đỏ sậm quấn quanh người, ở phía dưới chân giống hình thành một áng mây màu đỏ, hắn nhẹ nhàng bay khỏi tường thành, đi tới giữa không trung, ở tại cách hắn không xa, Tề Uyên cũng đạp chân đứng trên nguyên khí, lơ lửng ở giữa không trung.
Chu Kình nhìn thoáng qua cảnh giết chóc đang tràn ngập ở phía dưới tầm mắt, chợt siết chặt nắm đấm, nhìn về phía của Tề Uyên, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
- Chu Kình, cần gì phải cố chết chống cự làm gì, bây giờ đã có Đại Vũ, Đại Chu của các ngươi không cần cần phải tiếp tục tồn tại nữa, hãy trở thành ký ức bị lãng quên đi thôi. -
Tề Uyên hờ hững nói.
- Nếu như ngươi đủ thông minh, thì nên mang theo hoàng thất Đại Chu của mình đi ẩn nấp, nếu như may mắn thì còn có thể giữ một tia sinh cơ, nhưng ngươi vẫn cứ ngoan cố muốn làm Đại Chu lớn mạnh lại, rõ ràng là tự tìm đường chết mà.
- Loại nghịch tặc rắp tâm mưu phản như ngươi mà cũng xứng để nói những lời đao to búa lớn như thế sao? Chu Kình lạnh giọng nói.
- Ha ha, thắng làm vua thua làm giặc, nếu là hôm nay ta thắng, sử sách sẽ nói, là Tề Uyên ta thuận theo ý trời, diệt trừ quân vương vô năng, lấy Tề thay Chu!
Tề Uyên cười to nói.
- Sợ là ngươi không bản lĩnh này mà thôi!
Ánh mắt của Chu Kình trở nên bén ngót, hắn đột nhiên xuất thủ, đấm ra một quyền, nguyên khí màu đỏ sậm gào thét phóng ra, không khí nổ tung dưới nguyên khí của hắn, đánh mạnh về phía của Tề Uyên.
Tề Uyên thấy như thế, tay áo bay phấp phới, một đạo nguyên khí màu vàng cuồn cuộn trào ra, ẩn ẩn mang theo tiếng kim loại, trực tiếp va chạm cùng đạo nguyên khí màu đỏ sậm kia.
Ầm!
Hai luồng nguyên khí mạnh mẽ kia va chạm vào nhau, tạo ra sóng xung kích cực mạnh cuốn phăng mọi thứ.
- Hừ, Chu Kình, nếu như ngươi ở vào thời kỳ toàn thịnh, ta thực sự là không dám đối địch với ngươi, nhưng kể từ khi ngươi bị Vũ Vương chặt đứt một cánh tay, thì thực lực đại giảm, không thể tiến thêm một bước nào nữa, thì có thể làm gì được ta chứ?
Tề Uyên cười khẩy nói.
Mặt của Chu Kình lạnh tanh, không muốn tiếp tục nói nhảm với đối phương, bàn tay hắn nắm chặt, một thanh trường thương màu đỏ sậm xuất hiện ở trong tay của hắn, cư nhiên lại là một thanh Huyền Nguyên binh thượng phẩm, Cửu Viêm Thương.
Tề Uyên thấy như vậy, ánh mắt hắn cũng chợt ngưng lại, không dám chậm trễ, một thanh trường kiếm màu vàng dần hiện ra ở trong tay hắn, trên trường kiếm đó có quang mang lấp lóe, cũng là một thanh Huyền Nguyên binh thượng phẩm.
Hiển nhiên, vì cuộc chiến ngày hôm nay, Tề Uyên cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Ánh mắt của hai người giao nhau, sát ý bắn ra.
Xoẹt!
Hai bóng người hùng hổ nhào tới, cuối cùng đâm sầm vào nhau ở trên bầu trời.
...
Ở cửa thành phía bắc.
Vị cường giả Thái Sơ cảnh có tên là Vương Triều Thiên kia chân đạp nguyên khí, đứng ở trên trời, nhìn xuống từ trên cao, nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng ở trên tường thành, khóe miệng nhếch lên cười khẩy:
-Đại Chu đúng là không còn ai nữa à? Thế mà lại phái một tên tiểu tử đến thủ thành sao?
Ánh mắt của Chu Nguyên không mang theo một chút tình cảm nào, nhìn chằm chằm vào tên Vương Triều Thiên kia, nói:
-Nghe nói trước kia ngươi cũng là thần tử của Đại Chu chúng ta sao? Hiện tại chủ mới đối xử với nhà ngươi như thế nào?
Khóe mắt của Vương Triều Thiên chợt giật mạnh, nụ cười của hắn có phần khó coi, ánh mắt của hắn lấp lóe nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, chậm rãi nói:
-Ta biết ngươi, ngươi hẳn chính là Chu Nguyên kia đúng không?
-Là vị điện hạ vừa sinh ra đời đã có thánh long khí vận của Đại Chu.
Vương Triều Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, cười một cách cổ quại, nói:
-Nhưng thật đáng tiếc, cái được gọi là Thánh Long khí vận ấy, chẳng qua là làm áo cưới cho kẻ khác mà thôi, nếu như thế thì, ngươi cũng không phải là Thánh Long, chỉ là một con Giả Long hay là Phế Long mà thôi.
Nhưng mà, đối mặt với sự mỉa mai của Vương Triều Thiên, thần sắc của Chu Nguyên không hề có biến hóa gì, chỉ nói:
-Giả Long cũng tốt, Phế Long cũng được, dù sao cũng tốt hơn người chết.
Khóe miệng của Vương Triều Thiên nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt, nói:
-Ta xông xáo bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một tên tiểu tử Dưỡng Khí cảnh, lại dám nói chuyện với ta những lời như thế.
-Xem ra ngươi thật sự cho rằng mình là người có số mệnh Thánh Long, cũng được... Vậy thì hôm nay, ta sẽ để ngươi biết được cái gì gọi là hiện thực tàn khốc, ranh con vô tri chỉ biết sống trong mơ mộng kia!
Khi Vương Triều Thiên nói xong một chữ cuối cùng, nguyên khí màu xanh đen đột nhiên phát ra từ đỉnh đầu hắn, giống như cơn lốc màu xanh, quấn quanh thân thể của hắn, một cỗ cảm giác áp bách kinh người đang chậm rãi phát ra từ trong cơ thể của hắn.
- Công thành!
Nương theo tiếng hiệu lệnh của hắn, đại quân ở bên dưới giống như dòng nước lũ cuồn cuộn thô bạo, dũng mãnh phóng tới bên cạnh tường thành.
- Bảo vệ điện hạ!
Ba vị cao thủ Thiên Quan cảnh ở bên cạnh của Chu Nguyên vội vàng hét to lên.
Nhưng, Chu Nguyên lại đưa tay lên ngăn bọn hắn lại, nói:
-Các ngươi cứ giữ vững tường thành, không được để cho người khác leo lên, còn hắn, thì cứ để ta đối phó.
Ba vị cao thủ Thiên Quan cảnh kia nghe vậy, đều thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, bởi vì bọn hắn cũng biết, dù cho cả ba người bọn họ cùng tiến lên, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của tên Vương Triều Thiên kia.
Bất quá, điều làm cho bọn hắn thấy lạ chính là, Chu Nguyên chỉ có thực lực Dưỡng Khí cảnh thì làm cách nào để chống lại một vị Thái Sơ cảnh đây?
Vương Triều Thiên cũng giơ hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với vẻ trêu tức, hiển nhiên, hắn cũng rất tò mò, vị điện hạ đã từng có Thánh Long khí vận này của Đại Chu, đang tính làm cái gì.
Tại vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Chu Nguyên chậm rãi đeo chiếc nhẫn màu bạc ở trong lòng bàn tay vào trong ngón tay.
Trong nháy mắt đó, Chu Nguyên có thể cảm giác được toàn bộ thiên địa đều an tĩnh lại ngay vào lúc này đây, có một dòng nước ấm dâng lên từ trong chiếc nhẫn, cuối cùng trực tiếp chạy từ đầu ngón tay tràn vào trong mi tâm của hắn.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, thần hồn trong mi tâm của hắn chợt rung động dữ dội, sau đó, một cỗ ba động vô hình lấy bản thân của Chu Nguyên làm trung tâm mà lan rộng ra ngoài, ba vị cao thủ Thiên Quan cảnh đứng gần đó, đều bị chấn động phải liên tiếp lui về phía sau.
Mi tâm của Chu Nguyên có quang mang lóe ra rất mạnh mẽ, ẩn ẩn, giống như là có một bóng dáng đang ngồi xếp bằng trong mi tâm, bóng dáng đó dần dần từ hư ảo bắt đầu trở nên ngưng thực lại.
- Cưỡng chế làm tăng thần hồn lên sao?
Vương Triều Thiên nhíu mày lại, cảm giác được thần hồn của Chu Nguyên bỗng nhiên lại tăng vọt, chỉ là, mặc dù thần hồn có không ít diệu dụng, nhưng tác dụng của nó trong chiến đấu trực tiếp thế này lại không được bao nhiêu.
- Nếu đây chính là lá bài tẩy của ngươi, vậy ngày hôm nay, sợ là ngươi sẽ phải chết ở chỗ này rồi.
Vương Triều Thiên thản nhiên nói.
Chu Nguyên nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, không muốn nói nhảm với hắn làm gì, bàn tay của Chu Nguyên vỗ vào túi càn khôn ở bên hông, một đạo quang cầu màu bạc đột nhiên bay ra ngoài, hắn xòe bàn tay ra, trực tiếp cắm sâu vào quang cầu.
- Ngân Ảnh, khởi động.
Theo thanh âm băng lãnh của Chu Nguyên vang lên, quang cầu màu bạc kia trong nháy mắt bị hòa tan thành một chất lỏng màu bạc, vọt thật nhanh vào người hắn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, liền bao bọc toàn bộ thân thể của Chu Nguyên lại.
Thế là, trong vô số ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Chu Nguyên đứng ở trên tường thành, bị chất lỏng màu bạc bao phủ lại, cuối cùng biến thành một đạo thân ảnh mặc chiến giáp màu bạc, ở trên chiến giáp kia có khí tức giết chóc rất nồng đậm đang chậm rãi phóng ra ngoài.
Biên: Thiên Nhai
"Giết!"
Bên ngoài thành Đại Chu, tiếng chém giết vang vọng khắp một gầm trời, vô số thân ảnh nhào tới giống như là thủy triều, nguyên khí bốc lên cuồn cuộn.
Ông!
Trên tường thành, có vô số cung tiễn thủ đang kéo căng trường cung, mũi tên được bắn ra mãnh liệt, trên mũi tên được bao trùm một tầng nguyên khí nhàn nhạt, làm cho tốc độ và độ sắc bén của mũi tên tăng vọt gấp mấy lần.
Tên bay như mưa bắn thẳng xuống dưới thành, chỉ trong nháy mắt đã giết chết vô số sinh mạng.
Chiến tranh, vốn là một chiếc máy nghiền thịt đẫm máu.
Tại phía trên cửa thành chính, thân thể Chu Kình chậm rãi lơ lửng bay lên, nguyên khí màu đỏ sậm quấn quanh người, ở phía dưới chân giống hình thành một áng mây màu đỏ, hắn nhẹ nhàng bay khỏi tường thành, đi tới giữa không trung, ở tại cách hắn không xa, Tề Uyên cũng đạp chân đứng trên nguyên khí, lơ lửng ở giữa không trung.
Chu Kình nhìn thoáng qua cảnh giết chóc đang tràn ngập ở phía dưới tầm mắt, chợt siết chặt nắm đấm, nhìn về phía của Tề Uyên, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
- Chu Kình, cần gì phải cố chết chống cự làm gì, bây giờ đã có Đại Vũ, Đại Chu của các ngươi không cần cần phải tiếp tục tồn tại nữa, hãy trở thành ký ức bị lãng quên đi thôi. -
Tề Uyên hờ hững nói.
- Nếu như ngươi đủ thông minh, thì nên mang theo hoàng thất Đại Chu của mình đi ẩn nấp, nếu như may mắn thì còn có thể giữ một tia sinh cơ, nhưng ngươi vẫn cứ ngoan cố muốn làm Đại Chu lớn mạnh lại, rõ ràng là tự tìm đường chết mà.
- Loại nghịch tặc rắp tâm mưu phản như ngươi mà cũng xứng để nói những lời đao to búa lớn như thế sao? Chu Kình lạnh giọng nói.
- Ha ha, thắng làm vua thua làm giặc, nếu là hôm nay ta thắng, sử sách sẽ nói, là Tề Uyên ta thuận theo ý trời, diệt trừ quân vương vô năng, lấy Tề thay Chu!
Tề Uyên cười to nói.
- Sợ là ngươi không bản lĩnh này mà thôi!
Ánh mắt của Chu Kình trở nên bén ngót, hắn đột nhiên xuất thủ, đấm ra một quyền, nguyên khí màu đỏ sậm gào thét phóng ra, không khí nổ tung dưới nguyên khí của hắn, đánh mạnh về phía của Tề Uyên.
Tề Uyên thấy như thế, tay áo bay phấp phới, một đạo nguyên khí màu vàng cuồn cuộn trào ra, ẩn ẩn mang theo tiếng kim loại, trực tiếp va chạm cùng đạo nguyên khí màu đỏ sậm kia.
Ầm!
Hai luồng nguyên khí mạnh mẽ kia va chạm vào nhau, tạo ra sóng xung kích cực mạnh cuốn phăng mọi thứ.
- Hừ, Chu Kình, nếu như ngươi ở vào thời kỳ toàn thịnh, ta thực sự là không dám đối địch với ngươi, nhưng kể từ khi ngươi bị Vũ Vương chặt đứt một cánh tay, thì thực lực đại giảm, không thể tiến thêm một bước nào nữa, thì có thể làm gì được ta chứ?
Tề Uyên cười khẩy nói.
Mặt của Chu Kình lạnh tanh, không muốn tiếp tục nói nhảm với đối phương, bàn tay hắn nắm chặt, một thanh trường thương màu đỏ sậm xuất hiện ở trong tay của hắn, cư nhiên lại là một thanh Huyền Nguyên binh thượng phẩm, Cửu Viêm Thương.
Tề Uyên thấy như vậy, ánh mắt hắn cũng chợt ngưng lại, không dám chậm trễ, một thanh trường kiếm màu vàng dần hiện ra ở trong tay hắn, trên trường kiếm đó có quang mang lấp lóe, cũng là một thanh Huyền Nguyên binh thượng phẩm.
Hiển nhiên, vì cuộc chiến ngày hôm nay, Tề Uyên cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Ánh mắt của hai người giao nhau, sát ý bắn ra.
Xoẹt!
Hai bóng người hùng hổ nhào tới, cuối cùng đâm sầm vào nhau ở trên bầu trời.
...
Ở cửa thành phía bắc.
Vị cường giả Thái Sơ cảnh có tên là Vương Triều Thiên kia chân đạp nguyên khí, đứng ở trên trời, nhìn xuống từ trên cao, nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng ở trên tường thành, khóe miệng nhếch lên cười khẩy:
-Đại Chu đúng là không còn ai nữa à? Thế mà lại phái một tên tiểu tử đến thủ thành sao?
Ánh mắt của Chu Nguyên không mang theo một chút tình cảm nào, nhìn chằm chằm vào tên Vương Triều Thiên kia, nói:
-Nghe nói trước kia ngươi cũng là thần tử của Đại Chu chúng ta sao? Hiện tại chủ mới đối xử với nhà ngươi như thế nào?
Khóe mắt của Vương Triều Thiên chợt giật mạnh, nụ cười của hắn có phần khó coi, ánh mắt của hắn lấp lóe nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, chậm rãi nói:
-Ta biết ngươi, ngươi hẳn chính là Chu Nguyên kia đúng không?
-Là vị điện hạ vừa sinh ra đời đã có thánh long khí vận của Đại Chu.
Vương Triều Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, cười một cách cổ quại, nói:
-Nhưng thật đáng tiếc, cái được gọi là Thánh Long khí vận ấy, chẳng qua là làm áo cưới cho kẻ khác mà thôi, nếu như thế thì, ngươi cũng không phải là Thánh Long, chỉ là một con Giả Long hay là Phế Long mà thôi.
Nhưng mà, đối mặt với sự mỉa mai của Vương Triều Thiên, thần sắc của Chu Nguyên không hề có biến hóa gì, chỉ nói:
-Giả Long cũng tốt, Phế Long cũng được, dù sao cũng tốt hơn người chết.
Khóe miệng của Vương Triều Thiên nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt, nói:
-Ta xông xáo bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một tên tiểu tử Dưỡng Khí cảnh, lại dám nói chuyện với ta những lời như thế.
-Xem ra ngươi thật sự cho rằng mình là người có số mệnh Thánh Long, cũng được... Vậy thì hôm nay, ta sẽ để ngươi biết được cái gì gọi là hiện thực tàn khốc, ranh con vô tri chỉ biết sống trong mơ mộng kia!
Khi Vương Triều Thiên nói xong một chữ cuối cùng, nguyên khí màu xanh đen đột nhiên phát ra từ đỉnh đầu hắn, giống như cơn lốc màu xanh, quấn quanh thân thể của hắn, một cỗ cảm giác áp bách kinh người đang chậm rãi phát ra từ trong cơ thể của hắn.
- Công thành!
Nương theo tiếng hiệu lệnh của hắn, đại quân ở bên dưới giống như dòng nước lũ cuồn cuộn thô bạo, dũng mãnh phóng tới bên cạnh tường thành.
- Bảo vệ điện hạ!
Ba vị cao thủ Thiên Quan cảnh ở bên cạnh của Chu Nguyên vội vàng hét to lên.
Nhưng, Chu Nguyên lại đưa tay lên ngăn bọn hắn lại, nói:
-Các ngươi cứ giữ vững tường thành, không được để cho người khác leo lên, còn hắn, thì cứ để ta đối phó.
Ba vị cao thủ Thiên Quan cảnh kia nghe vậy, đều thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, bởi vì bọn hắn cũng biết, dù cho cả ba người bọn họ cùng tiến lên, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của tên Vương Triều Thiên kia.
Bất quá, điều làm cho bọn hắn thấy lạ chính là, Chu Nguyên chỉ có thực lực Dưỡng Khí cảnh thì làm cách nào để chống lại một vị Thái Sơ cảnh đây?
Vương Triều Thiên cũng giơ hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với vẻ trêu tức, hiển nhiên, hắn cũng rất tò mò, vị điện hạ đã từng có Thánh Long khí vận này của Đại Chu, đang tính làm cái gì.
Tại vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Chu Nguyên chậm rãi đeo chiếc nhẫn màu bạc ở trong lòng bàn tay vào trong ngón tay.
Trong nháy mắt đó, Chu Nguyên có thể cảm giác được toàn bộ thiên địa đều an tĩnh lại ngay vào lúc này đây, có một dòng nước ấm dâng lên từ trong chiếc nhẫn, cuối cùng trực tiếp chạy từ đầu ngón tay tràn vào trong mi tâm của hắn.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, thần hồn trong mi tâm của hắn chợt rung động dữ dội, sau đó, một cỗ ba động vô hình lấy bản thân của Chu Nguyên làm trung tâm mà lan rộng ra ngoài, ba vị cao thủ Thiên Quan cảnh đứng gần đó, đều bị chấn động phải liên tiếp lui về phía sau.
Mi tâm của Chu Nguyên có quang mang lóe ra rất mạnh mẽ, ẩn ẩn, giống như là có một bóng dáng đang ngồi xếp bằng trong mi tâm, bóng dáng đó dần dần từ hư ảo bắt đầu trở nên ngưng thực lại.
- Cưỡng chế làm tăng thần hồn lên sao?
Vương Triều Thiên nhíu mày lại, cảm giác được thần hồn của Chu Nguyên bỗng nhiên lại tăng vọt, chỉ là, mặc dù thần hồn có không ít diệu dụng, nhưng tác dụng của nó trong chiến đấu trực tiếp thế này lại không được bao nhiêu.
- Nếu đây chính là lá bài tẩy của ngươi, vậy ngày hôm nay, sợ là ngươi sẽ phải chết ở chỗ này rồi.
Vương Triều Thiên thản nhiên nói.
Chu Nguyên nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, không muốn nói nhảm với hắn làm gì, bàn tay của Chu Nguyên vỗ vào túi càn khôn ở bên hông, một đạo quang cầu màu bạc đột nhiên bay ra ngoài, hắn xòe bàn tay ra, trực tiếp cắm sâu vào quang cầu.
- Ngân Ảnh, khởi động.
Theo thanh âm băng lãnh của Chu Nguyên vang lên, quang cầu màu bạc kia trong nháy mắt bị hòa tan thành một chất lỏng màu bạc, vọt thật nhanh vào người hắn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, liền bao bọc toàn bộ thân thể của Chu Nguyên lại.
Thế là, trong vô số ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Chu Nguyên đứng ở trên tường thành, bị chất lỏng màu bạc bao phủ lại, cuối cùng biến thành một đạo thân ảnh mặc chiến giáp màu bạc, ở trên chiến giáp kia có khí tức giết chóc rất nồng đậm đang chậm rãi phóng ra ngoài.
Danh sách chương