Dịch giả: Oa La La
Biên: Oa La La
Thanh âm của Tề Uyên vang vọng khắp ngõ ngách Đại Chu thành, khiến cho mọi người vô cùng hoảng sợ hoang mang. Dù sao cảm giác áp bách từ bảy vị cường giả Thái Sơ cảnh thật sự là rất mạnh.
Bọn chúng có thể đánh vỡ cả cửa thành, để quân đội của Tề Vương xông vào trong không một chút kiêng kỵ.
Tại trên chiến trường này, lực chấn nhiếp và lực phá hoại của cường giả Thái Sơ cảnh, thật sự rất cường đại.
Cho nên vào lúc này, tất cả người ở trong thành đều lâm vào khủng hoảng.
Lúc này ở trong phòng nghị sự trên tường thành, vẻ mặt của Chu Kình trở nên âm u, Vệ Thương Lan cũng chau mày, ngay cả gương mặt Hắc Độc Vương cũng rất khó coi. Vốn dĩ ông ta còn nghĩ rằng có thể lấy nhiều đánh ít, phần thắng của bọn họ sẽ không thấp, nhưng nào có ai ngờ tới, chỉ trong nháy mắt, bên phía Tề Uyên lại nhiều hơn sáu tên Thái Sơ cảnh.
Vì thế, tình huống bọn họ hiện giờ lập tức rơi vào thế hạ phong.
Đối với tình hình hiện tại, ông ta cảm thấy lỡ như có gì không hay xảy ra, chỉ sợ rằng ngay cả Hắc Độc vương gã cũng sẽ chôn thây tại nơi này.
Những tướng lãnh khác thấy sắc mặt của ba vị cường giả Thái Sơ cảnh đều như thế thì trong lòng bọn họ càng lo lắng. Ban đầu, sĩ khí binh lính đang dâng cao, nay lại vô cùng sa sút. Bầu không khí trong phòng nghị sự trở nên ngột ngạt hơn hẳn
- Mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề này. Tuy bọn chúng có bảy cao thủ Thái Sơ cảnh, nhưng Đại Chu của chúng ta cũng chưa chắc đã yếu hơn chúng.
Ngay lúc mọi người đang lo lắng thì Chu Nguyên vẫn bình tĩnh lên tiếng.
Khi hắn vừa dứt lời thì cả phòng nghị sự đều nhìn chằm chằm hắn. Trong lòng mọi người thầm nghĩ, điện hạ à, dù gì cũng là bảy người đánh với ba người đó, không thể nào nói câu đó mà giải quyết được đâu.
Chu Nguyên nhìn thấy ánh mắt của bọn họ thì hắn biết phải làm gì đó để tăng thêm sĩ khí của mọi người mới được. Vì vậy hắn quay sang nhìn Yêu Yêu rồi khẽ gật đầu một cái. Nhìn thấy hắn ra hiệu, Yêu Yêu vỗ nhẹ lên người Thôn Thôn đang nằm trong lòng cô.
Lúc này, Thôn Thôn mới uể oải duỗi cái lưng một cái. Trên thân thể nho nhỏ của nó chợt phát ra một cỗ khí thế kinh người.
- Nó là nguyên thú Thái Sơ cảnh ư?!
Trong phòng nghị sự, các tướng lĩnh trông thấy cảnh này, đôi mắt đều sáng rực hẳn lên lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Thôn Thôn. Không ai trong số họ có thể nghĩ đến con thú nhỏ đáng yêu như thế này lại có sức mạnh Thái Sơ cảnh cả.
Cùng lúc đó, Chu Nguyên vừa cười khẽ một tiếng vừa chỉ vào Yêu Yêu rồi nói:
-Không những thế, trình độ nguyên văn của tiểu sư tỷ đã đạt tứ phẩm. Tỷ ấy có thể để chống lại một vị Thái Sơ cảnh.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, tất cả mọi người lại quay sang nhìn về phía Yêu Yêu. Lúc này bầu không khí trong phòng đã trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nếu như Chu Nguyên nói là sự thật, vậy thì bên bọn hắn cũng đã có năm cao thủ Thái Sơ cảnh rồi. Nếu như hai bên đánh nhau, cho dù bọn họ vẫn không chiếm được thế thượng phong nhưng cũng đã mạnh lắm rồi.
- Mọi người cứ bảo vệ chỗ được phân chia, còn mấy tên Thái Sơ cảnh kia thì sẽ có người ngăn cản bọn chúng lại.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn tất cả tướng lĩnh ở trong phòng, trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Mà các tướng lĩnh ở đây cũng không dám bởi vì tuổi tác của hắn còn nhỏ mà lòng sinh ra khinh thường, đều cung kính đáp lại.
Nhìn thấy sĩ khí bắt đầu tăng trở lại, thần sắc của Chu Kình dịu bớt phần nào. Sau đó ông lại trấn an mọi người thêm lần nữa rồi mới ra lệnh giải tán.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng nghị sự hết, Chu Kình quay sang nhìn Chu Nguyên với vẻ lo âu, ông thở dài nói:
- Dù vậy, chúng ta cũng chỉ có thể ngăn cản năm tên Thái Sơ cảnh thôi. Vẫn còn hai tên nữa, khó mà ngăn được bọn chúng.
Một khi để hai tên này công phá được cửa thành sẽ là tổn thất rất lớn đối với Đại Chu thành, thậm chí còn khiến sĩ khí quân ta sụp đổ.
Nghe thấy thế, đôi mắt Chu Nguyên chợt lóe lên một cái rồi nói:
-Phụ vương không cần phải sầu lo việc này. Con sẽ nghĩ cách đối phó với hai tên còn lại.
-Con ư? Chu Kình nghe hắn nói như thế thì giật mình, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Tuy Chu Nguyên có thể nhờ Yêu Yêu và Thôn Thôn ra tay giúp đỡ nhưng mà bản thân hắn chỉ mới đạt tới DƯỡng Khí cảnh cấp sơ kỳ mà thôi. Làm sao hắn có thể đánh lại cao thủ Thái Sơ cảnh cơ chứ?
Có điều, tuy ông không hiểu Chu Nguyên tính làm gì nhưng Chu Kình cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Sau đó, hai cha con lại bàn bạc thêm một lát rồi Chu Nguyên mới cùng với Yêu Yêu đi ra ngoài.
- Ngươi tính ngăn cản hai kẻ Thái Sơ cảnh kia bằng cách gì?
Khi hai người bọn họ vừa bước ra khỏi cửa, Yêu Yêu đột nhiên lên tiếng hỏi. Cô hiểu rất rõ thực lực của Chu Nguyên, hiện tại hắn vẫn không có khả năng đánh bại được cao thủ Thái Sơ cảnh.
Yêu Yêu nhìn chằm chằm Chu Nguyên một lúc sau. Hai mắt chợt lóe một cái, cô nói tiếp:
-Nếu như ngươi muốn dùng sức mạnh của Ngân Ảnh thì với thần hồn của ngươi lúc này vẫn không thể khởi động được nó đâu.
Yêu Yêu rất thông minh, trong chốc lát cô đã nghĩ tới chiến khôi Ngân Ảnh của Chu Nguyên.
Nghe Yêu Yêu nói thế, Chu Nguyên bèn gãi đầu cười nói:
-Yêu Yêu tỷ thật thông minh.
Yêu Yêu lắc đầu, cô nói tiếp:
-Nếu ngươi đã không thể khởi động được nó thì không nên cậy mạnh ép buộc bản thân.
Chu Nguyên nghe vậy, hắn gật đầu cười đáp lại:
-Quả thật thần hồn của ta không thể khởi động được Ngân Ảnh nhưng mà... không phải vẫn còn chiếc nhẫn kia hay sao?
Yêu Yêu nghe hắn nói vậy, cô ngây người vài giây rồi mới hiểu ra, thứ mà Chu Nguyên vừa nhắc đến chính là chiếc nhẫn màu bạc mà hắn thu được ở trên Ngọc Anh Thụ. Chiếc nhẫn kia có thể tăng thần hồn lên gấp mấy lần, chẳng qua, lúc Chu Nguyên nhặt được nó thì nó đã hư vài chỗ. Có điều, trong suốt thời gian qua, Yêu Yêu vẫn luôn sửa chữa nó lại.
- Hóa ra ngươi đã có ý định này.
Yêu Yêu nhíu mày nói tiếp:
-Có điều ta không đồng ý cách làm của ngươi. Tuy chiếc nhẫn kia có thể tăng thần hồn của người nhưng ảnh hưởng mà ngươi phải chịu rất lớn. Chỉ cần lơ là một chút thì thần hồn của ngươi sẽ bị thương nặng ngay lập tức.
Mặc dù Chu Nguyên có thể dùng chiếc nhẫn đó mà tạm thời khởi động được Ngân Ảnh nhưng mà độ nguy hiểm rất lớn. Dù sao sức mạnh lớn như thế rất khó khống chế được nó.
Mà Chu Nguyên vẫn bình tĩnh trả lời Yêu Yêu:
-Nếu như không vượt qua được cuộc chiến này thì thần hồn bị thương hay, đâu có gì khác nhau đâu?
Nếu như thành Đại Chu bị phá, chắc chắn lão già Tề Uyên kia sẽ đuổi cùng giết tuyệt, cho dù hắn có thể thừa cơ hỗn loạn để chạy trốn nhưng còn phụ vương, mẫu hậu của hắn thì sao? Con dân của Đại Chu sẽ ra sao đây?
Chu Nguyên không hề thích quá trình khi quốc gia diệt vong, bản thân lại bỏ trốn, chịu đủ khuất nhục đồng thời không ngừng tu luyện chờ ngày báo thù này.
Nếu như thế, chi bằng hắn liều mạng chống lại, biết đâu hắn lại tìm thấy được đường sống.
Lúc này, Yêu Yêu im lặng một lúc rồi mới nói:
-Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ có thể chặn được một tên Thái Sơ cảnh mà thôi.
-Tên còn lại thì ta đã nhờ phụ vương phái cao thủ Thiên Quan cảnh bao vây hắn lại. Tuy rằng cách làm này phải trả một cái giá rất cao nhưng mà, chỉ cần bọn họ có thể cản hắn lại cho đến khi một trong chúng ta đã giải quyết xong đối thủ của mình. Như vậy cục diện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chu Nguyên đáp.
Có thể thấy, Chu Nguyên đã có sẵn kế hoạch cho cuộc chiến lần này rồi.
Yêu Yêu thầm than một tiếng rồi nói:
-Con đường Thánh Long của ngươi, thật quá gian nan trắc trở.
Chuyện Chu Nguyên gặp phải khó khăn nhiều như thế này giống như hắn đang treo mình trên vách núi vậy. Chỉ cần bất cẩn một giây thôi đều có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chu Nguyên nghe thấy thế bèn nở nụ cười, nói khẽ:
-Có lẽ đây chính là khảo nghiệm của ta, xem ta có thật sự là thánh long hay không...
...
Thời hạn nửa ngày mà Tề Uyên đưa ra đã khiến người trong Đại Chu thành vô cùng hoang mang lo sợ. Trong thành bỗng nổi lên vô số tin đồn khiến mọi người càng lo sợ.
Trong lúc đó, trong một căn phòng sạch ở phía nam Đại Chu thành, một cô gái xinh đẹp bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Lúc này Tô Ấu Vi đang mặc một bộ quần áo màu trắng kết hợp với vẻ đẹp của cô khiến người khác phải chú ý ngắm nhìn
Trong khi đó, cô không hề để ý đến ánh mắt của người khác mà ngẩng đầu nhìn về phía tường thành.
Tô Ấu Vi cũng có nghe nói về mấy tin đồn trong thành cho nên cô biết rõ Đại Chu thành đang gặp phải nguy hiểm lớn đến mức nào.
Hiện tại có rất nhiều người đang chuẩn bị chạy trốn, nhưng cô lại không nghĩ như thế. Mặc dù cô biết tình huống lúc này rất khó khăn nhưng bản thân cô cũng không rõ vì lý do gì, khi cô nhớ tới thiếu niên có nụ cười thong dong kia thì trong lòng cô lại tràn đầy sự tin tưởng đối với hắn.
Chỉ cần có Chu Nguyên ở đây thì kẻ địch không dễ gì mà công phá được thành cả.
Tô Ấu Vi vừa nghĩ như thế vừa bước về phía tường thành.
Lúc đi ngang qua ngã rẽ thì cô chợt nhìn thấy có một bóng người già cả đang dựa vào tường, hơi thở yếu ớt. Có điều, hiện giờ mọi người đều đang hoảng sợ, không có ai để ý đến ông ấy hết.
Tô Ấu Vi nhìn ông lão đó lại nhớ đến ông nội của mình bèn đứng lại. Mà Tô Ấu Vi suy nghĩ một lúc rồi lấy một cái bánh thịt được bao kĩ ra. Sau đó cô ngồi xổm xuống đưa bánh đến trước mặt ông lão nọ.
Còn ông lão kia dường như nghe thấy có tiếng động bèn mở mắt ra, quan sát cô gái đang ngồi trước mặt ông lúc này. Trong giọng nói toát lên sự già nua bất lực.
-Cô bé à, tại sao cháu vẫn còn chưa chạy đi.
Tô Ấu Vi mím môi khẽ cười một cái nhưng cũng không trả lời câu hỏi của ông lão mà nói:
- Ông ơi, ông ăn xong rồi thì mau rời khỏi chỗ này nha ông.
Lúc Tô Ấu Vi nói xong thì cô lập tức đứng dậy, trên mặt hiện lên một tia quyết tâm, sau đó cô xoay người tiếp tục đi về hướng tường thành.
Cùng lúc đó, ông lão vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, trong tay nắm chặt bánh thịt mà cô vừa đưa cho mình, ông khẽ cười một tiếng. Trong đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên một tiếng sáng.
-Thật không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được người có Âm Dương khí phủ...
-Có điều, trong mắt cô bé khi nãy lại ẩn chứa sự sắc bén, xem ra muốn dùng thứ khác để gia tăng sức mạnh rồi. Haiz, tuổi còn rất nhỏ mà lại làm như vậy, không sợ tổn thương cơ thể hay sao....
Biên: Oa La La
Thanh âm của Tề Uyên vang vọng khắp ngõ ngách Đại Chu thành, khiến cho mọi người vô cùng hoảng sợ hoang mang. Dù sao cảm giác áp bách từ bảy vị cường giả Thái Sơ cảnh thật sự là rất mạnh.
Bọn chúng có thể đánh vỡ cả cửa thành, để quân đội của Tề Vương xông vào trong không một chút kiêng kỵ.
Tại trên chiến trường này, lực chấn nhiếp và lực phá hoại của cường giả Thái Sơ cảnh, thật sự rất cường đại.
Cho nên vào lúc này, tất cả người ở trong thành đều lâm vào khủng hoảng.
Lúc này ở trong phòng nghị sự trên tường thành, vẻ mặt của Chu Kình trở nên âm u, Vệ Thương Lan cũng chau mày, ngay cả gương mặt Hắc Độc Vương cũng rất khó coi. Vốn dĩ ông ta còn nghĩ rằng có thể lấy nhiều đánh ít, phần thắng của bọn họ sẽ không thấp, nhưng nào có ai ngờ tới, chỉ trong nháy mắt, bên phía Tề Uyên lại nhiều hơn sáu tên Thái Sơ cảnh.
Vì thế, tình huống bọn họ hiện giờ lập tức rơi vào thế hạ phong.
Đối với tình hình hiện tại, ông ta cảm thấy lỡ như có gì không hay xảy ra, chỉ sợ rằng ngay cả Hắc Độc vương gã cũng sẽ chôn thây tại nơi này.
Những tướng lãnh khác thấy sắc mặt của ba vị cường giả Thái Sơ cảnh đều như thế thì trong lòng bọn họ càng lo lắng. Ban đầu, sĩ khí binh lính đang dâng cao, nay lại vô cùng sa sút. Bầu không khí trong phòng nghị sự trở nên ngột ngạt hơn hẳn
- Mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề này. Tuy bọn chúng có bảy cao thủ Thái Sơ cảnh, nhưng Đại Chu của chúng ta cũng chưa chắc đã yếu hơn chúng.
Ngay lúc mọi người đang lo lắng thì Chu Nguyên vẫn bình tĩnh lên tiếng.
Khi hắn vừa dứt lời thì cả phòng nghị sự đều nhìn chằm chằm hắn. Trong lòng mọi người thầm nghĩ, điện hạ à, dù gì cũng là bảy người đánh với ba người đó, không thể nào nói câu đó mà giải quyết được đâu.
Chu Nguyên nhìn thấy ánh mắt của bọn họ thì hắn biết phải làm gì đó để tăng thêm sĩ khí của mọi người mới được. Vì vậy hắn quay sang nhìn Yêu Yêu rồi khẽ gật đầu một cái. Nhìn thấy hắn ra hiệu, Yêu Yêu vỗ nhẹ lên người Thôn Thôn đang nằm trong lòng cô.
Lúc này, Thôn Thôn mới uể oải duỗi cái lưng một cái. Trên thân thể nho nhỏ của nó chợt phát ra một cỗ khí thế kinh người.
- Nó là nguyên thú Thái Sơ cảnh ư?!
Trong phòng nghị sự, các tướng lĩnh trông thấy cảnh này, đôi mắt đều sáng rực hẳn lên lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm Thôn Thôn. Không ai trong số họ có thể nghĩ đến con thú nhỏ đáng yêu như thế này lại có sức mạnh Thái Sơ cảnh cả.
Cùng lúc đó, Chu Nguyên vừa cười khẽ một tiếng vừa chỉ vào Yêu Yêu rồi nói:
-Không những thế, trình độ nguyên văn của tiểu sư tỷ đã đạt tứ phẩm. Tỷ ấy có thể để chống lại một vị Thái Sơ cảnh.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, tất cả mọi người lại quay sang nhìn về phía Yêu Yêu. Lúc này bầu không khí trong phòng đã trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nếu như Chu Nguyên nói là sự thật, vậy thì bên bọn hắn cũng đã có năm cao thủ Thái Sơ cảnh rồi. Nếu như hai bên đánh nhau, cho dù bọn họ vẫn không chiếm được thế thượng phong nhưng cũng đã mạnh lắm rồi.
- Mọi người cứ bảo vệ chỗ được phân chia, còn mấy tên Thái Sơ cảnh kia thì sẽ có người ngăn cản bọn chúng lại.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn tất cả tướng lĩnh ở trong phòng, trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Mà các tướng lĩnh ở đây cũng không dám bởi vì tuổi tác của hắn còn nhỏ mà lòng sinh ra khinh thường, đều cung kính đáp lại.
Nhìn thấy sĩ khí bắt đầu tăng trở lại, thần sắc của Chu Kình dịu bớt phần nào. Sau đó ông lại trấn an mọi người thêm lần nữa rồi mới ra lệnh giải tán.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng nghị sự hết, Chu Kình quay sang nhìn Chu Nguyên với vẻ lo âu, ông thở dài nói:
- Dù vậy, chúng ta cũng chỉ có thể ngăn cản năm tên Thái Sơ cảnh thôi. Vẫn còn hai tên nữa, khó mà ngăn được bọn chúng.
Một khi để hai tên này công phá được cửa thành sẽ là tổn thất rất lớn đối với Đại Chu thành, thậm chí còn khiến sĩ khí quân ta sụp đổ.
Nghe thấy thế, đôi mắt Chu Nguyên chợt lóe lên một cái rồi nói:
-Phụ vương không cần phải sầu lo việc này. Con sẽ nghĩ cách đối phó với hai tên còn lại.
-Con ư? Chu Kình nghe hắn nói như thế thì giật mình, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Tuy Chu Nguyên có thể nhờ Yêu Yêu và Thôn Thôn ra tay giúp đỡ nhưng mà bản thân hắn chỉ mới đạt tới DƯỡng Khí cảnh cấp sơ kỳ mà thôi. Làm sao hắn có thể đánh lại cao thủ Thái Sơ cảnh cơ chứ?
Có điều, tuy ông không hiểu Chu Nguyên tính làm gì nhưng Chu Kình cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Sau đó, hai cha con lại bàn bạc thêm một lát rồi Chu Nguyên mới cùng với Yêu Yêu đi ra ngoài.
- Ngươi tính ngăn cản hai kẻ Thái Sơ cảnh kia bằng cách gì?
Khi hai người bọn họ vừa bước ra khỏi cửa, Yêu Yêu đột nhiên lên tiếng hỏi. Cô hiểu rất rõ thực lực của Chu Nguyên, hiện tại hắn vẫn không có khả năng đánh bại được cao thủ Thái Sơ cảnh.
Yêu Yêu nhìn chằm chằm Chu Nguyên một lúc sau. Hai mắt chợt lóe một cái, cô nói tiếp:
-Nếu như ngươi muốn dùng sức mạnh của Ngân Ảnh thì với thần hồn của ngươi lúc này vẫn không thể khởi động được nó đâu.
Yêu Yêu rất thông minh, trong chốc lát cô đã nghĩ tới chiến khôi Ngân Ảnh của Chu Nguyên.
Nghe Yêu Yêu nói thế, Chu Nguyên bèn gãi đầu cười nói:
-Yêu Yêu tỷ thật thông minh.
Yêu Yêu lắc đầu, cô nói tiếp:
-Nếu ngươi đã không thể khởi động được nó thì không nên cậy mạnh ép buộc bản thân.
Chu Nguyên nghe vậy, hắn gật đầu cười đáp lại:
-Quả thật thần hồn của ta không thể khởi động được Ngân Ảnh nhưng mà... không phải vẫn còn chiếc nhẫn kia hay sao?
Yêu Yêu nghe hắn nói vậy, cô ngây người vài giây rồi mới hiểu ra, thứ mà Chu Nguyên vừa nhắc đến chính là chiếc nhẫn màu bạc mà hắn thu được ở trên Ngọc Anh Thụ. Chiếc nhẫn kia có thể tăng thần hồn lên gấp mấy lần, chẳng qua, lúc Chu Nguyên nhặt được nó thì nó đã hư vài chỗ. Có điều, trong suốt thời gian qua, Yêu Yêu vẫn luôn sửa chữa nó lại.
- Hóa ra ngươi đã có ý định này.
Yêu Yêu nhíu mày nói tiếp:
-Có điều ta không đồng ý cách làm của ngươi. Tuy chiếc nhẫn kia có thể tăng thần hồn của người nhưng ảnh hưởng mà ngươi phải chịu rất lớn. Chỉ cần lơ là một chút thì thần hồn của ngươi sẽ bị thương nặng ngay lập tức.
Mặc dù Chu Nguyên có thể dùng chiếc nhẫn đó mà tạm thời khởi động được Ngân Ảnh nhưng mà độ nguy hiểm rất lớn. Dù sao sức mạnh lớn như thế rất khó khống chế được nó.
Mà Chu Nguyên vẫn bình tĩnh trả lời Yêu Yêu:
-Nếu như không vượt qua được cuộc chiến này thì thần hồn bị thương hay, đâu có gì khác nhau đâu?
Nếu như thành Đại Chu bị phá, chắc chắn lão già Tề Uyên kia sẽ đuổi cùng giết tuyệt, cho dù hắn có thể thừa cơ hỗn loạn để chạy trốn nhưng còn phụ vương, mẫu hậu của hắn thì sao? Con dân của Đại Chu sẽ ra sao đây?
Chu Nguyên không hề thích quá trình khi quốc gia diệt vong, bản thân lại bỏ trốn, chịu đủ khuất nhục đồng thời không ngừng tu luyện chờ ngày báo thù này.
Nếu như thế, chi bằng hắn liều mạng chống lại, biết đâu hắn lại tìm thấy được đường sống.
Lúc này, Yêu Yêu im lặng một lúc rồi mới nói:
-Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ có thể chặn được một tên Thái Sơ cảnh mà thôi.
-Tên còn lại thì ta đã nhờ phụ vương phái cao thủ Thiên Quan cảnh bao vây hắn lại. Tuy rằng cách làm này phải trả một cái giá rất cao nhưng mà, chỉ cần bọn họ có thể cản hắn lại cho đến khi một trong chúng ta đã giải quyết xong đối thủ của mình. Như vậy cục diện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Chu Nguyên đáp.
Có thể thấy, Chu Nguyên đã có sẵn kế hoạch cho cuộc chiến lần này rồi.
Yêu Yêu thầm than một tiếng rồi nói:
-Con đường Thánh Long của ngươi, thật quá gian nan trắc trở.
Chuyện Chu Nguyên gặp phải khó khăn nhiều như thế này giống như hắn đang treo mình trên vách núi vậy. Chỉ cần bất cẩn một giây thôi đều có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Chu Nguyên nghe thấy thế bèn nở nụ cười, nói khẽ:
-Có lẽ đây chính là khảo nghiệm của ta, xem ta có thật sự là thánh long hay không...
...
Thời hạn nửa ngày mà Tề Uyên đưa ra đã khiến người trong Đại Chu thành vô cùng hoang mang lo sợ. Trong thành bỗng nổi lên vô số tin đồn khiến mọi người càng lo sợ.
Trong lúc đó, trong một căn phòng sạch ở phía nam Đại Chu thành, một cô gái xinh đẹp bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Lúc này Tô Ấu Vi đang mặc một bộ quần áo màu trắng kết hợp với vẻ đẹp của cô khiến người khác phải chú ý ngắm nhìn
Trong khi đó, cô không hề để ý đến ánh mắt của người khác mà ngẩng đầu nhìn về phía tường thành.
Tô Ấu Vi cũng có nghe nói về mấy tin đồn trong thành cho nên cô biết rõ Đại Chu thành đang gặp phải nguy hiểm lớn đến mức nào.
Hiện tại có rất nhiều người đang chuẩn bị chạy trốn, nhưng cô lại không nghĩ như thế. Mặc dù cô biết tình huống lúc này rất khó khăn nhưng bản thân cô cũng không rõ vì lý do gì, khi cô nhớ tới thiếu niên có nụ cười thong dong kia thì trong lòng cô lại tràn đầy sự tin tưởng đối với hắn.
Chỉ cần có Chu Nguyên ở đây thì kẻ địch không dễ gì mà công phá được thành cả.
Tô Ấu Vi vừa nghĩ như thế vừa bước về phía tường thành.
Lúc đi ngang qua ngã rẽ thì cô chợt nhìn thấy có một bóng người già cả đang dựa vào tường, hơi thở yếu ớt. Có điều, hiện giờ mọi người đều đang hoảng sợ, không có ai để ý đến ông ấy hết.
Tô Ấu Vi nhìn ông lão đó lại nhớ đến ông nội của mình bèn đứng lại. Mà Tô Ấu Vi suy nghĩ một lúc rồi lấy một cái bánh thịt được bao kĩ ra. Sau đó cô ngồi xổm xuống đưa bánh đến trước mặt ông lão nọ.
Còn ông lão kia dường như nghe thấy có tiếng động bèn mở mắt ra, quan sát cô gái đang ngồi trước mặt ông lúc này. Trong giọng nói toát lên sự già nua bất lực.
-Cô bé à, tại sao cháu vẫn còn chưa chạy đi.
Tô Ấu Vi mím môi khẽ cười một cái nhưng cũng không trả lời câu hỏi của ông lão mà nói:
- Ông ơi, ông ăn xong rồi thì mau rời khỏi chỗ này nha ông.
Lúc Tô Ấu Vi nói xong thì cô lập tức đứng dậy, trên mặt hiện lên một tia quyết tâm, sau đó cô xoay người tiếp tục đi về hướng tường thành.
Cùng lúc đó, ông lão vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, trong tay nắm chặt bánh thịt mà cô vừa đưa cho mình, ông khẽ cười một tiếng. Trong đôi mắt đục ngầu chợt lóe lên một tiếng sáng.
-Thật không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được người có Âm Dương khí phủ...
-Có điều, trong mắt cô bé khi nãy lại ẩn chứa sự sắc bén, xem ra muốn dùng thứ khác để gia tăng sức mạnh rồi. Haiz, tuổi còn rất nhỏ mà lại làm như vậy, không sợ tổn thương cơ thể hay sao....
Danh sách chương