Quang xoay lại la lớn với các tộc nhân đang đứng ở phía xa kia.
“Lấy ít thuốc cầm máu tới đây!”
Mục Túc cảm thấy có thứ gì đó đang liếm liếm mặt của y, lập tức thanh tỉnh lại. Một con sói con đang đứng ở trên đùi y không ngừng liếm liếm. Y đang bị sói đè a.
“Quang!”
Mục Túc nức nở thét lên. Quang quay đầu lại nhìn.
“Xảy ra chuyện gì? Mục Túc.”
“Sói…… Sói ăn ta.”
“Mục Túc, đây chẳng qua là một con sói con vẫn còn đang bú sữa thôi mà. Ta thấy nó thích ngươi a.
Ngươi có thể sờ sờ nó thử xem.”
Quang nói với Lang Vương.
“Con của ngươi rất dễ thương. Giống cái của ngươi cũng rất dũng cảm.”
Lang Vương thoáng nhìn Quang, lại lướt sang Mục Túc, bắt đầu liếm liếm cái chân bị thương của mình.
Cự lấy thảo dược đưa cho Quang băng bó vết thương giúp Lang Vương. Chỉ chốc lát sau, Lang Vương đứng lên, khập khiễng dẫn sói cái xoay người rời đi.
Mục Túc hỏi.
“Quang, sao ngươi lại cứu nó?”
“Quang kính nể con sói dũng cảm này. Gặp phải nguy hiểm nhưng vẫn để cho tộc nhân của mình đi trước, bản thân thì bọc hậu. Hơn nữa con của nó cần được nó bảo vệ. Nếu như nó chết, con của nó cũng không sống được bao lâu.”
Quang vươn tay đến trước mặt Mục Túc.
“Mục Túc có thể tự mình đứng lên được không?”
Mục Túc nắm lấy tay Quang, bò dậy.
“Ta chưa từng nghĩ đến việc tiếp cận với sói gần tới mức ấy.”
“Biểu hiện vừa rồi của ngươi vô cùng dũng cảm.”
Quang tán dương, ôm chầm lấy Mục Túc.
Mục Túc nghĩ lại y vừa nãy dám tự tay kéo con sói kia thoát khỏi tảng đá, có lẽ là do bị hành động của sói cái lây nhiễm, dúi vào người Quang, lau hết nước miếng sói con lưu lại.
“Hi vọng gia đình bọn nó không có chuyện gì.”
Mọi người đi về phía trước thêm một ngày, đột nhiên phát hiện nước sông tẻ nhánh. Một nhánh chảy về hướng đông xuống dưới chân núi, một nhánh lại chảy về hướng tây hướng lên núi. Nói cách khác một nhánh chảy xuống hạ lưu, một nhanh kia lại chảy lên thượng nguồn. Bộ tộc vùng núi từ lâu chỉ ở phía nam, không ai biết phía tây núi còn có một con sông cùng hợp với con sông của bọn họ.
Quang phân phó cắm trại tại khu vực gần đó, nhìn ngọn núi phía tây, suy nghĩ xem có nên ven theo nhánh sông đó lên núi hay không. Lên núi? Mục Túc sinh trưởng ở bờ sông, hẳn môi trường đó lúc nào cũng ấm áp, y sẽ không thể chịu được lạnh, nhưng nếu cho y ở lại dưới chân núi….. hắn buồn bực lắm a.
Quang đang suy nghĩ vấn đề rất thực tế thì Cự chạy tới hồi báo.
“Tộc trưởng, lần trước phát sinh động đất liền có cái gì đó không đúng. Động vật hình như đều xuống núi. Cảm giác của động vật luôn luôn nhạy cảm hơn so với người. Ta nghĩ bọn nó cảm thấy trên núi nguy hiểm. Tộc trưởng xem xét chúng ta có nên xuống núi luôn hay không.”
“Quang không cam lòng. Trực giác của ta nói cho ta biết. Bí mật nước sông nghịch lưu kia có lẽ ở trên núi. Nếu không, ngươi ngày mai dẫn người đi dọc theo sông về hạ du đi, Quang lên núi tìm hiểu một chút, tìm được nguyên nhân rồi ta sẽ đuổi theo các ngươi.
“Tộc trưởng phải mang theo Mục Túc sao? Gần đây Mục Túc cũng có cái gì đó không đúng. Y đang hái cỏ xanh ăn a.”
“Ta không rời đi quá lâu đâu. Mục Túc không chịu được lạnh. Các ngươi dẫn y đi luôn đi.”
Quang bàn giao việc xong xuôi hết liền bước tới gần Mục Túc. Y đang không ngừng ngắt cỏ gì đó.
“Mục Túc, ngươi đang làm gì vậy?”
“Quang, nơi này có lúa này, mài thành bột là có thể ăn.”
“Lưu lại một chút lúa đi. Sau này có thể trồng.”
Quang quay về phía Cự, la lớn.
“Ngươi qua bên đây tiếp nhận tiếp nhiệm vụ đi.”
Sau đó kéo lấy Mục Túc chui thẳng vào bụi cỏ.
“Quang, ngươi làm gì?”
“Quang muốn lên núi xem một chút. Các ngươi sẽ xuống hạ du. Chúng ta sẽ phải tách ra mấy ngày.”
“Vậy thì sao? Chỉ mấy ngày thôi a.”
“Mấy ngày đó không có biện pháp cùng Mục Túc giao phối. Quang sẽ nhớ.”
Mục Túc có dự cảm xấu.
“Quang, ngươi không phải nói hôm nay phải phân cho xong nhiệm vụ sao?”
“Chúng ta còn buổi chiều mà. Ngươi không phải luôn oán trách buổi tối quá lạnh sao?”
“Cũng được. Mục Túc giờ không muốn.”
Mục Túc giãy dụa chạy về phía đám người. Giỡn chơi hả? Giờ mới trưa a, bị người khác bắt gặp thì chết.
Quang mới không thèm để ý đến y. Mục Túc giãy dụa không có hiệu quả, bị Quang kéo vào sâu trong bụi cỏ, ngã nhào xuống đất.
“Lấy ít thuốc cầm máu tới đây!”
Mục Túc cảm thấy có thứ gì đó đang liếm liếm mặt của y, lập tức thanh tỉnh lại. Một con sói con đang đứng ở trên đùi y không ngừng liếm liếm. Y đang bị sói đè a.
“Quang!”
Mục Túc nức nở thét lên. Quang quay đầu lại nhìn.
“Xảy ra chuyện gì? Mục Túc.”
“Sói…… Sói ăn ta.”
“Mục Túc, đây chẳng qua là một con sói con vẫn còn đang bú sữa thôi mà. Ta thấy nó thích ngươi a.
Ngươi có thể sờ sờ nó thử xem.”
Quang nói với Lang Vương.
“Con của ngươi rất dễ thương. Giống cái của ngươi cũng rất dũng cảm.”
Lang Vương thoáng nhìn Quang, lại lướt sang Mục Túc, bắt đầu liếm liếm cái chân bị thương của mình.
Cự lấy thảo dược đưa cho Quang băng bó vết thương giúp Lang Vương. Chỉ chốc lát sau, Lang Vương đứng lên, khập khiễng dẫn sói cái xoay người rời đi.
Mục Túc hỏi.
“Quang, sao ngươi lại cứu nó?”
“Quang kính nể con sói dũng cảm này. Gặp phải nguy hiểm nhưng vẫn để cho tộc nhân của mình đi trước, bản thân thì bọc hậu. Hơn nữa con của nó cần được nó bảo vệ. Nếu như nó chết, con của nó cũng không sống được bao lâu.”
Quang vươn tay đến trước mặt Mục Túc.
“Mục Túc có thể tự mình đứng lên được không?”
Mục Túc nắm lấy tay Quang, bò dậy.
“Ta chưa từng nghĩ đến việc tiếp cận với sói gần tới mức ấy.”
“Biểu hiện vừa rồi của ngươi vô cùng dũng cảm.”
Quang tán dương, ôm chầm lấy Mục Túc.
Mục Túc nghĩ lại y vừa nãy dám tự tay kéo con sói kia thoát khỏi tảng đá, có lẽ là do bị hành động của sói cái lây nhiễm, dúi vào người Quang, lau hết nước miếng sói con lưu lại.
“Hi vọng gia đình bọn nó không có chuyện gì.”
Mọi người đi về phía trước thêm một ngày, đột nhiên phát hiện nước sông tẻ nhánh. Một nhánh chảy về hướng đông xuống dưới chân núi, một nhánh lại chảy về hướng tây hướng lên núi. Nói cách khác một nhánh chảy xuống hạ lưu, một nhanh kia lại chảy lên thượng nguồn. Bộ tộc vùng núi từ lâu chỉ ở phía nam, không ai biết phía tây núi còn có một con sông cùng hợp với con sông của bọn họ.
Quang phân phó cắm trại tại khu vực gần đó, nhìn ngọn núi phía tây, suy nghĩ xem có nên ven theo nhánh sông đó lên núi hay không. Lên núi? Mục Túc sinh trưởng ở bờ sông, hẳn môi trường đó lúc nào cũng ấm áp, y sẽ không thể chịu được lạnh, nhưng nếu cho y ở lại dưới chân núi….. hắn buồn bực lắm a.
Quang đang suy nghĩ vấn đề rất thực tế thì Cự chạy tới hồi báo.
“Tộc trưởng, lần trước phát sinh động đất liền có cái gì đó không đúng. Động vật hình như đều xuống núi. Cảm giác của động vật luôn luôn nhạy cảm hơn so với người. Ta nghĩ bọn nó cảm thấy trên núi nguy hiểm. Tộc trưởng xem xét chúng ta có nên xuống núi luôn hay không.”
“Quang không cam lòng. Trực giác của ta nói cho ta biết. Bí mật nước sông nghịch lưu kia có lẽ ở trên núi. Nếu không, ngươi ngày mai dẫn người đi dọc theo sông về hạ du đi, Quang lên núi tìm hiểu một chút, tìm được nguyên nhân rồi ta sẽ đuổi theo các ngươi.
“Tộc trưởng phải mang theo Mục Túc sao? Gần đây Mục Túc cũng có cái gì đó không đúng. Y đang hái cỏ xanh ăn a.”
“Ta không rời đi quá lâu đâu. Mục Túc không chịu được lạnh. Các ngươi dẫn y đi luôn đi.”
Quang bàn giao việc xong xuôi hết liền bước tới gần Mục Túc. Y đang không ngừng ngắt cỏ gì đó.
“Mục Túc, ngươi đang làm gì vậy?”
“Quang, nơi này có lúa này, mài thành bột là có thể ăn.”
“Lưu lại một chút lúa đi. Sau này có thể trồng.”
Quang quay về phía Cự, la lớn.
“Ngươi qua bên đây tiếp nhận tiếp nhiệm vụ đi.”
Sau đó kéo lấy Mục Túc chui thẳng vào bụi cỏ.
“Quang, ngươi làm gì?”
“Quang muốn lên núi xem một chút. Các ngươi sẽ xuống hạ du. Chúng ta sẽ phải tách ra mấy ngày.”
“Vậy thì sao? Chỉ mấy ngày thôi a.”
“Mấy ngày đó không có biện pháp cùng Mục Túc giao phối. Quang sẽ nhớ.”
Mục Túc có dự cảm xấu.
“Quang, ngươi không phải nói hôm nay phải phân cho xong nhiệm vụ sao?”
“Chúng ta còn buổi chiều mà. Ngươi không phải luôn oán trách buổi tối quá lạnh sao?”
“Cũng được. Mục Túc giờ không muốn.”
Mục Túc giãy dụa chạy về phía đám người. Giỡn chơi hả? Giờ mới trưa a, bị người khác bắt gặp thì chết.
Quang mới không thèm để ý đến y. Mục Túc giãy dụa không có hiệu quả, bị Quang kéo vào sâu trong bụi cỏ, ngã nhào xuống đất.
Danh sách chương