Edit: DLinh

Beta: Chi

*****

Hai đứa trẻ ngơ ngác quan sát thế giới mới lạ xung quanh.

Sau cùng, bọn cậu phát hiện ra một sự thật vô cùng đau lòng: Nhìn tất cả các sự vật xung quanh một vòng, sinh vật có vẻ ra dáng “con mồi” nhất, chính là hai đứa cậu thì phải ….

Vì thế ——

“Hay là … chúng ta đi hái trái cây ăn đi? Trái cây ăn cũng rất ngon mà!” Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh.

“Chiếp ~(≧▽≦)/~” Louis cũng vô cùng nghe lời, kêu lên.

Thế rồi, hai đứa cẩn thận từng li từng tí tiến lên, dò tìm thứ quả có thể ăn được.

Không bao lâu sau, chúng tìm ra một loại quả đã từng được ăn ở bộ lạc Awash, đó là một loại quả đo đỏ mọc ở trên cây, ngọt mà mọng nước, ăn ngon vô cùng! Loại quả này rất hiếm thấy, thế mà hôm nay bọn chúng lại có thể tìm ra cả một cây sai trĩu quả! Quả thực đây là một tin vô cùng tốt với hai đứa trẻ đang cực kì đói bụng! Tức thì, Mạnh Cửu Chiêu và Louis vội vàng phấn khích chạy tới hái quả, có điều ngay lúc đó đã có người tìm đến trước, một con khủng long ăn cỏ không rõ chủng loại cũng cùng lúc phát hiện ra gốc cây sai quả nọ.

Cả người con khủng long phủ một lớp vảy dày, trên đầu còn có ba cái sừng, nhìn thoáng qua cũng thấy con vật đấy mang vẻ bề ngoài không dễ dây vào.

Con vật nọ chỉ liếc mắt một cái ra oai với hai đứa trẻ, rồi nghênh ngang đi tới chỗ cái cây ăn quả.

Hai đứa nhỏ thất vọng đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn con vật to lớn kia đã bắt đầu lao vào ăn, nào ngờ đúng lúc ấy lại có chuyện xảy tới.

Mặt đất vốn phủ đầy những bông hoa li ti bỗng nhiên chuyển động, giống như một cái miệng thật to bất ngờ mở ra, với tốc độ nhanh như chớp, những bông hoa kia nuốt lấy con khủng long to lớn!

Lúc này, Mạnh Cửu Chiêu mới phát hiện ra những bông hoa li ti phủ đầy trên mặt đất này hóa ra chỉ là một đóa hoa, những bông nhỏ li ti là bộ phận cấu tạo, khi ghép lại với nhau, chúng tạo thành một bông hoa ăn thịt vô cùng đáng sợ!

Tiếng rên khóc của con khủng long to lớn truyền ra từ sâu bên trong đóa hoa, những cánh hoa khổng lồ dao động kịch liệt, dáng vẻ kì dị của nó khiến hai đứa trẻ sợ hãi một lúc lâu, lát sau, tiếng rên khóc ngưng bặt, cả biển hoa rung động trong giây lát rồi mọi thứ lại trở về dáng vẻ yên tĩnh ban đầu.

Bấy giờ, bông hoa phun ra một đám chất dịch màu đỏ từ bên trong, khi thứ dịch bám vào phía trên cây ăn quả, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Mạnh Cửu Chiêu cứ cảm thấy, từ sau khi chất dịch bám vào, những trái quả phía trên cái cây kia dường như càng thêm đỏ mọng.

“May quá, may mà không đi tới…” Mạnh Cửu Chiêu lắp bắp thốt lên.

“Chiếp…” Tiếng kêu của Louis cũng thể hiện sự chột dạ của nó.

Thảo nào tự dưng lại xuất hiện trơ trọi một cái cây sai trĩu quả ở chỗ này, bởi vì bọn chúng quá đói nên mới hoàn toàn không hề để ý tới điểm bất thuwongf của chỗ này. Cây ăn quả chắc hẳn là cộng sinh với đóa hoa ăn thịt kia, đóa hoa ăn thịt cung cấp chất dinh dưỡng cho cây ăn quả, còn cái cây ấy sẽ chịu trách nhiệm làm mồi nhử thu hút khủng long ăn cỏ đi tới!

Cây cối chỗ này thật sự quá độc ác nham hiểm! ← Hai đứa không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng.

Khủng long không thể đụng vào, cây cối cũng chẳng dám dây, làm thế nào để sinh tồn được trên phần đại lục này bỗng trở thành vấn đề cấp bách nhất hai đứa phải giải quyết bây giờ.

Nắm lông ngày đầu tiên gặp trong hang động chẳng qua là túi quà tặng lớn mừng người chơi mới, chỉ xuất hiện duy nhất một lần. Sau này, bọn cậu sẽ không còn cơ hội gặp con mồi yếu ớt dễ bắt nạt như thế tại chỗ này nữa.

Đến ngày thứ tư, hai đứa trẻ đã đói quá hóa liều: Bọn chúng quyết định tập kích một bầy Microraptor (*).

(*) Tiểu đạo long – Microraptor:

tđl

Phương pháp dùng để săn bắt vẫn là bẫy rập. Nếu như là loài khủng long khác, cho dù rơi vào trong bẫy rập, Louis cũng không có cách nào khống chế chúng, nói không chừng tới đến lúc đó ai săn ai cũng chưa nói trước được, tuy thế với loài Microraptor lại khác, chúng là loài khủng long nhỏ, tất nhiên dù gọi là nhỏ nhưng thể hình của chúng vẫn to hơn Louis một chút. Mạnh Cửu Chiêu đã quan sát ba ngày mới đưa ra quyết định này, tuy vóc dáng Microraptor to nhưng trọng lượng cơ thể lại không lớn, nếu Louis dùng toàn bộ sức lực đè chúng xuống, vẫn có hi vọng rất lớn sẽ khống chế được ít nhất một con.

Có điều, tốc độ chạy trốn của Microraptor rất nhanh, nhanh hơn Louis không ít, chứ đừng nói tới Mạnh Cửu Chiêu, vì thế, để hạn chế tốc độ chạy trốn của chúng, Mạnh Cửu Chiêu đã tốn nguyên ngày ngồi bện một cái dây cỏ thật dài nhằm làm vấp chân chúng.

Trong lúc ấy, Louis đã đào được mấy cái hố, sau khi đào bẫy ổn thỏa, nó còn rất thông minh, lấy cỏ phủ lên miệng bẫy. Kế đó, bọn cậu cùng nhau đem dây cỏ Mạnh Cửu Chiêu đã bện sẵn bố trí ở vị trí đắc địa.

Lần đầu đi săn của hai đứa trẻ tại địa bàn mới thật sự nguy hiểm. Những con Microraptor này chắc hẳn chưa từng nhìn thấy loại “bẫy rập” cao cấp như vậy trước kia trên đại lục của chúng, rất nhanh đã có một con rơi vào trong bẫy, may mắn hơn nữa, giả thiết Mạnh Cửu Chiêu nghĩ tới về việc những con Microraptor còn lại sẽ vì đồng bạn gặp nguy hiểm mà tấn công bọn cậu cũng không xuất hiện, những con Microraptor đều vội vã chạy đi, chỉ sót lại một con.

Nhưng kể cả chỉ còn có một csotsMicroraptor nhỏ như vậy cũng đủ khiến Louis bị thương.

Hai con lao vào đánh nhau, cuối cùng Louis giành chiến thắng chung cuộc sau khi cắn đứt cổ con Microraptor.

Cổ của Louis cũng bị cắn một phát, may thay nó vẫn còn là con non, lớp lông mao dày trên người vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ bảo vệ cho nó.

Nghe thấy tiếng kêu khi chết của con Microraptor kia, con Microraptor dưới bẫy cũng gào lên một tiếng bi thảm.

Đợi đến khi Louis tha con Microraptor cũng bị cắn chết từ trong bẫy rập ra, lúc ấy Mạnh Cửu Chiêu mới để ý tới nét giống nhau về màu sắc của lớp vảy trên người hai con Microraptor, từ kích thước một lớn một nhỏ của chúng, Mạnh Cửu Chiêu đoán con ở dưới bẫy là con của con Microraptor bên ngoài.

Microraptor con chưa có kinh nghiệm trải đời rơi vào bẫy, các con Microraptor khác đều chạy mất, chỉ có cha/mẹ nó còn ở lại, đến cuối cùng đều bị bọn cậu cắn chết.

“Chiếp ——” Tiếng kêu của Louis có phần ảm đạm.

Mạnh Cửu Chiêu nghe hiểu ý nó.

“Tớ biết, tớ cũng nhớ papa.” Bọn chúng lạc tới chỗ này, các papa sẽ không lo lắng quá chứ, cơ mà, các papa cũng sẽ không cho rằng bọn chúng đã chết đâu nhỉ? “Chiếp chiếp?” Louis tiếp tục suy sụp, nó nói với Mạnh Cửu Chiêu sự lo lắng của mình, nhỡ đâu papa cho rằng bọn chúng đã chết, có thể nào bọn họ sẽ nuôi con mới không?

“… Sẽ không đâu, trước khi tìm được thi thể của chúng ta, các papa sẽ không bỏ cuộc đâu!” Phát hiện ra tâm trạng Louis ngày càng u ám, Mạnh Cửu Chiêu vội vàng an ủi nó, vì giúp nó mau chóng vui lại, cậu nhanh chóng đi xử lí đống thịt Microraptor.

Sau đó ——

“Chiếp ~”

“Ừ! Thịt Microraptor ngon thật!”

Được ăn thứ thức ăn lâu ngày chưa sờ vào, hai đứa trẻ rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại.

Kế tiếp, bọn chúng lại tiếp tục sử dụng phương pháp đó săn thêm hai con Microraptor, nhưng cùng một phương pháp sẽ không có tác dụng mãi nữa, những con Microraptor kia rất thông minh, học cùng một bài đến ba lần, chúng cũng sẽ ngộ ra phương pháp tránh bẫy rập.

Hai đứa trẻ lại một lần nữa trải qua những ngày tháng với cái bụng đói.

Lần đầu tiên rời khỏi sự bảo vệ của cha, lần đầu tiên chỉ có hai đứa nương tựa cùng nhau sống qua ngày, thành thật mà nói, cuộc sống đang trôi qua trong sự chua xót … 囧

Bảy ngày nhanh chóng đi qua, hai đứa đã thành công gầy thành hai que củi.

Có điều, cũng bởi là lần đầu tiên chỉ có hai đứa dựa vào nhau để sinh tồn thành ra chúng lại càng hiểu đối phương nhiều hơn.

Ví dụ như Mạnh Cửu Chiêu phát hiện ra Louis hóa ra là một con Kantus non đa cảm.

Từ xưa tới nay đều sống với cha, cuộc sống của hai đứa mỗi ngày đều trôi qua trong sự vô ưu vô lo, do đó Mạnh Cửu Chiêu trước giờ đều không có cơ hội phát hiện ra mặt tính cách này của Louis: Lần đầu tiên săn giết Microraptor, Louis đã bồi hồi một lúc lâu, nó cảm động trước tình cảm của nhà Microraptor nọ (đương nhiên việc ấy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến ham muốn được ăn thịt Microraptor của nó sau này).

Thời gian về sau, Mạnh Cửu Chiêu thường xuyên để ý Louis, vốn ban đầu cậu còn tưởng Louis đang ngồi nghiêm túc quan sát tập tính thói quen của con mồi, sau vài lần, Mạnh Cửu Chiêu rốt cuộc nhịn không được mới hỏi Louis, kết quả lại nhận được câu trả lời “chỉ là đang thưởng thức phong cảnh thôi”. Việc này quả thực khiến vô số hắc tuyến rơi xuống đầu Mạnh Cửu Chiêu.

Thôi được rồi, vào thời buổi khắp nơi đều là khủng long dũng mãnh dạo chơi, một con gà con đứng trước gió thưởng thức phong cảnh gì đó, nghe qua quá thi vị rồi.

Louis thật sự là một con Kantus non đa cảm lại lãng mạn.

Là một người hoàn toàn không có cảm xúc với cái đẹp, Mạnh Cửu Chiêu tặng cho nó một cái dập đầu quỳ (*). Mạnh Cửu Chiêu bày tỏ, vì sinh tồn, cậu đã dùng hết toàn bộ sinh lực rồi, cái đẹp gì gì đó, hoàn toàn không đáng để quan tâm chút nào.

(*) dập đầu quỳ: 335

Song, trời đúng là không phụ lòng người, rốt cuộc Mạnh Cửu Chiêu phát hiện ra một con đường mới để lấp đầy cái bụng của mình: Trộm trứng.

Những con khủng long nơi này gần như không hề xây tổ, một cái ổ dùng bùn đắp sơ sài xung quanh đã trở thành thứ đồ vô cùng xa hoa để nuôi dưỡng con non, hơn nữa, khoảng thời gain hàng ngày bọn chúng rời đi săn bắt bỏ lại trứng trong ổ cũng tạo điều kiện rất thuận lợi cho hai đứa trẻ!

Lại nói, ý tưởng trộm trứng cũng chính nhờ đám Microraptor gợi ý (← Hai đứa xác định không phải đã bị hai papa dẫn dắt đấy chứ? ==//).

Microraptor là chủng tộc khủng long rất thích ăn trộm trứng, trong quá trình săn bắt Microraptor, không dưới một lần Mạnh Cửu Chiêu phát hiện chúng đem đủ loại trứng khủng long từ bên ngoài trở về, suốt thời gian theo dõi Microraptor, cậu và Louis cũng tiện thể biết được tổng quan tình hình phân bố trứng của các loài khủng long.

Vì thế, vào lúc một bầy Microraptor lại ra ngoài trộm trứng, hai anh em nhà Kantus vội âm thầm lén lút đột nhập vào hang của chúng, trộm một quả trứng đi.

Ngày hôm đó, Mạnh Cửu Chiêu và Louis được ăn một quả trứng nướng thơm phức!

So với việc giết khủng long vân vân, trộm trứng gì đó quả thực quá đơn giản. Thế là, kiếp sống trộm trứng bắt đầu cuả hai đứa trẻ từ đây, Mạnh Cửu Chiêu đầy một bụng mưu mô, Louis lại có sức lực, bọn chúng chẳng mất bao lâu đã ghé thăm tất cả các ổ khủng long lớn bé trong vùng, sau khi đã ăn nhiều loại trứng khủng long, bọn chúng thậm chí còn tiến hành chấm điểm cho hương vị của các loại trứng.

Hôm ấy, bọn chúng tìm được hai quả trứng trong một hang núi.

Tuy rằng chỉ có hai quả, nhưng hai quả trứng này to hơn so với tất cả số trứng từng trộm được trước kia, chúng lớn đến mức Louis cũng không ôm đi được.

Mạnh Cửu Chiêu thấy vậy bèn quyết định giải quyết đống trứng ngay tại trận.

Uống trứng xong, Louis sờ sờ cái bụng, thỏa mãn chiếp một tiếng.

“Sau này chúng ta có trứng, nhất định phải xây một cái hang cực kì rắn chắc đem trứng giấu kĩ, tránh để cho có người trộm được.”

Ngay tức thì, mặt Mạnh Cửu Chiêu đầy hắc tuyến: Cái gì gọi là “Sau này chúng ta có trứng?” Ai muốn có trứng cùng với cậu chứ! Cậu nghĩ nhiều quá rồi nè! Không biết phản bác bé gà con thế nào, Mạnh Cửu Chiêu không thể làm gì khác, đành với lấy quả trứng mới uống hết một nửa nhét vào lòng Louis, nhanh chóng chặn lại cái miệng của nó.

Có điều, nếu sau này thật sự có con, làm sao nuôi nó ở chỗ này, cũng là một vấn đề lớn đây ~

Ôm cánh tay, vừa mới OS Louis một hồi trong lòng, chính Mạnh Cửu Chiêu cũng không nhận ra, cậu cũng đã nghĩ xa lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện