Edit: Mimi – Beta: Ame

*****

Hai cái đầu lâu Utahraptor được Sita lấy ra khỏi nồi rồi dùng tuyết xoa lên, sau đó cô trịnh trọng đặt nó vào tay Ames.

Nặng quá — Cố hết sức ôm cục xương to bự còn tỏa một mùi gừng quái dị, Ames để lộ vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

“Trong tộc có quy định, mỗi khi tàn sát một mãnh thú khổng lồ, ăn thịt xong sẽ giao đầu lâu cho chiến binh săn được. Nhóc có thể đặt nó trong hang ổ của mình để biểu dương sự dũng cảm của bản thân.” Sita giải thích với nó.

Fuck! Cái quy củ này là ai đã định ra?!

Cái đầu lâu với một đống răng nanh chi chít nhìn thẳng vào mặt giống như đang hù dọa, Ames run run rẩy rẩy đem nó xoay qua hướng khác.

“À… Sita, tôi bắt chúng để tặng cho chị…” Thật sự không muốn nhận món đồ trang trí đáng sợ này, Ames tội nghiệp nhìn về phía Sita, ở trong lòng của nó, suy nghĩ ‘chuyện gì khó, có Sita’ đã trở thành xu hướng tâm lý rất bình thường.

Sita bị lời nói của đối phương làm cho chấn động, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Phải biết, ở thế giới thú nhân, chỉ có những lúc giống đực thích một giống cái thì họ mới đem chiến lợi phẩm của mình để tặng cho đối phương thôi. Vì lẽ đó, hành động hiện giờ của Ames đã làm cô giật mình kinh ngạc biết bao nhiêu.

Vóc dáng của nhóc quá thấp, tôi thích những thanh niên cao to cường tráng giống Fendi cơ. Sita rất muốn trực tiếp từ chối Ames, thế nhưng lời nói thẳng thắn hình như quá tổn thương người, vì thế, cô thay bằng một lời uyển chuyển hơn: “Nhóc… Nhóc… Nhóc phải cố gắng cao hơn một chút nha…”

“ ̄▽ ̄ Tôi sẽ cố gắng ăn thật nhiều để nhanh chóng cao hơn một chút, cảm ơn chị đã nhận món quà này!”

Rốt cuộc không cần lo lắng nửa đêm gặp phải ác mộng vì nhìn thấy thứ kia nữa (≥▽≤/)~ Ames vui vẻ nhảy nhảy nhót nhót.

Sao thế nhỉ, cậu ta sẽ không hiểu lầm rằng mình nhận quà là tiếp nhận tấm lòng cậu ta đấy chứ? Sita càng lúc càng cảm thấy hai cái đầu lâu trong tay mình nặng nề hơn (ω`).

Song, thân là giống cái, nhận được quà từ giống đực vẫn luôn là một chuyện đặc biệt đáng vui mừng, nhất là đây lại là lần đầu của Sita. Vì thế, cô liền vui vẻ đem hai cái đầu này đặt lên một vị trí vô cùng bắt mắt ở trong hang ổ của mình.

Tuy nhiều người hơi táo bón vì ăn thịt Utahraptor, nhưng cái suy nghĩ ‘loại quái vật nọ hóa ra cũng chẳng phải không thể săn’ khiến cho tâm tình bọn họ thoải mái hơn nhiều lắm. Sáng sớm hôm sau, dưới sự dẫn dắt của Sall, nhóm thợ săn ăn no uống đủ ngủ ngon xuất phát đi săn một lần nữa.

Lần đầu tiên Ames được đi theo đội ngũ này, cho nên có hơi kích động. Mà nhiệm vụ chủ yếu của nó trong chuyến đi chính là bố trí bẫy rập. Nghĩ đến đây là nhiệm vụ chính miệng thủ lĩnh nói với mình, Ames liền hăng như uống máu gà, vội vã cùng ba ba, anh trai, em họ và cả bà dì đồng thời bố trí rất nhiều bẫy rập tại địa điểm săn bắt xác định của đội thú nhân.

Sau đó —

Rất nhiều thú nhân dính chưởng.

Hôm nay đám thú nhân và cả con mồi rơi vào bẫy của Ames đặc biệt nhiều.

Thân là một chuyên gia đào hố bí mật, hố mà Ames đào, cái sau lại sâu hơn cái trước, thời điểm cần kéo người ra khỏi lòng hố, nó mới phát hiện bi kịch của mình:

Nó… Nó căn bản không kéo nổi nha–

Vì thế cho nên, Ames không thể không trở về bộ lạc gọi người tới giúp mình lôi từng tên quỷ xui xẻo bị sa chân vào bẫy rập ra.

Nhưng mà, đối với các thành viên khác của bộ lạc mà nói, hôm nay là một ngày tốt đẹp không thể nghi ngờ: ước chừng bọn họ thu hoạch được gấp đôi ngày thường!

Lúc trước, phương thức đi săn của nhóm thợ săn chủ yếu chia làm hai loại, một loại là tự do săn bắt, tỷ như đi đường nhìn thấy một động vật cỡ bé hoặc loài ăn cỏ đang tản bộ nào đó như thỏ tuyết chẳng hạn, mọi người liền tự động nhào tới bắt trở về. Đương nhiên, hiện tại chủ tâm ăn thịt thỏ tuyết của bọn họ càng ngày càng nhỏ, hiện tại họ đã biết: đằng sau vẻ ngoài ngu ngốc của mỗi một con thỏ ấy đều là khả năng đào ra vô số cái hố có thể giăng bẫy hãm hại mình. Sau khi hiểu được điểm này, càng ngày các thành viên bộ lạc càng khâm phục Sall vì đã đưa ra một quyết định cực anh minh, đó là cho phép đám thỏ định cư ở bộ lạc. Nếu cứ tiếp tục săn thỏ, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ giống những con Utahraptor, bị đàn thỏ nọ xơi luôn!

Mặt khác, một phương thức săn mồi nữa chính là hợp tác đi săn. Phương thức này do Sall khởi xướng. Ngay từ đầu rất nhiều thú nhân không quen với kiểu săn như vậy, tỷ như Fendi của tộc hổ và một vài dã có thú thiên tính hành động một mình. Có điều, loại hình săn bắt như thế có thể tiết kiệm thể lực hơn đồng thời mang lại hiệu quả vô cùng tốt, vì thế nó nhanh chóng trở thành truyền thống của đội ngũ. Phương thức săn bắt này yêu cầu mọi người thay nhau truy đuổi mục tiêu được chọn từ đầu, cuối cùng là bổ nhào vào tiêu diệt nó. Song, phần lớn những con mồi nằm ngoài mục tiêu được chọn vẫn dễ dàng chạy thoát, cho nên hiện giờ, với bẫy rập của Ames, rất nhiều con mồi sôi nổi bỏ chạy khắp nơi đã bị rơi vào bẫy, đây thật sự là một niềm vui bất ngờ cực kỳ to lớn! Hơn nữa, bởi vì có bẫy rập, những thú nhân chỉ có thể đi hái quả trước đây cũng có thể tham gia săn bắt rồi!

Không bao lâu, trong bộ lạc đã bình chọn mồi nhử được hoan nghênh nhất.

Đó chính là Moore của tộc uần lộc, một giống cái vừa mới thành niên không bao lâu, da sáng lông mượt, thịt lắm lại mềm, chỉ cần cô ra trận, trong mười con mồi thì có đến chín con sẽ chạy theo để rồi cuối cùng ngơ ngác rơi vào bẫy rập.

Trong lúc nhất thời, cô thành đối tượng được hoan nghênh nhất của các anh chàng thợ săn.

Người được hoan nghênh thứ hai là Adele, cũng là thành viên của tộc tuần lộc. Cô có thân hình cao lớn, rất hấp dẫn những kẻ ăn thịt khổng lồ, thế nên tuy rằng số lượng con mồi cô dắt về không nhiều, nhưng lại rất to, có thể ăn trong một thời gian dài!

Nhân vật được hoan nghênh thứ ba là thỏ anh trai. Thân làm một mồi nhử có thâm niên, thỏ anh đi đứng lả lơi, hấp dẫn đúng thời đúng điểm, đáng tiếc hình thể quá nhỏ, cho nên đối tượng dắt về… trên cơ bản chỉ đủ cung ứng cho trẻ em thôi.

Là một mồi mồi nhử có thâm niên nhưng lại chỉ được xếp hàng thứ ba, thỏ anh tỏ vẻ đau thương không gì sánh được.

Kế đó, bộ lạc cũng bình chọn ba cái tên không được hoan nghênh nhất trong phương diện làm mồi 囧

Đứng hàng thứ ba là Sita, giống cái tộc voi ma mút.

Hình thể quá mức khí phách, răng nanh khỏe mạnh cực kỳ, con mồi có gan đè bẹp cô vẫn chưa hề xuất hiện. Một mồi nhử bị ghẻ lạnh như thế, đội thợ săn bày tỏ: cô vẫn là đừng tới thì hơn;

( Sita: ==” rõ ràng lúc trước còn bị con Utahraptor kia vật ngã đấy, con mồi yếu không thể trách cứ mồi nhử nha ~)

Cùng đứng ở hàng thứ hai là hoa khôi bộ lạc – Black và White, giống đực tộc thỏ tuyết.

Hai anh em tộc thỏ tuyết không thể biến thành lại nguyên hình này không được hoan nghênh đến mức con mồi cứ ngử thấy mùi của bọn hắn là liền bỏ chạy. Tổ săn bắt không thể không nhịn đau mà gạch tên bọn họ khỏi danh sách những người được tham gia đi săn cùng;

Và bây giờ là thời điểm công bố cái tên đầu bảng thu hút nhiều sự chú ý nhất!

TOP. 1 của bảng xếp hạng những mồi nhử không được hoan nghênh, thế mà lại là mỹ nhân mới tới, Tuyết Hoa — bạn trai của Andy.

Mỗi lần hắn xuất hiện, con mồi ăn cỏ không hề liếc hắn lấy một cái mà con mồi ăn thịt thì một chút phản ứng cũng đều không có, triệt để coi hắn không hề tồn tại! Bọn chúng cần làm gì thì làm cái đó, cứ như trước mắt chẳng có cái người tên gọi Tuyết Hoa này.

Mọi người trong bộ lạc đều không tin cho nên đã thử đi thử lại vài lần, sau đó… không có sau đó —

“Thực là quá đả kích mà…” Sau khi nghe tới cái danh hiệu được lén lút lưu truyền này, Tuyết Hoa thấy hơi chán nản. Thân là một Idol được người trong toàn vũ trụ điên cuồng truy lùng và ca tụng cả mấy trăm năm, thế mà chỉ một đêm đã biến thành kẻ đứng đầu danh sách không được hoan nghênh nhất. Sự chênh lệch như mực nước của lòng sông so với mặt biển ấy, thật sự rất khó tiếp thu.

Mạnh Cửu Chiêu – người chính mắt thấy hiệu quả tại hiện trường khi Tuyết Hoa xuất hiện bày tỏ: cậu càng ngày càng hiếu kỳ về chủng tộc của nam thần. Theo như những gì cậu chứng kiến, dường như thú nhân ăn cỏ trong bộ lạc cũng không quá muốn đến gần hắn, mà thú nhân ăn thịt cũng thường xuyên không phát hiện được sự hiện diện của hắn ta. Dưới tình huống đó, Andy lại có thể phát giác rồi yêu hắn, đây đích thực là tình yêu chân chính mà! Có điều, cậu cũng mơ hồ hiểu được vì cái méo gì mà kiếp trước nam thần vẫn luôn không có scandal suốt cả mấy trăm năm…

Chẳng biết có phải bởi vì đại đa số động vật ở khu vực này đều chưa từng thấy phương thức săn bắt cao siêu như vậy hay không, mà vài lần đi săn liên tiếp đều vô cùng thuận lợi, có khi thậm chí không cần bọn họ xua đuổi, chỉ cần bố trí bẫy rập hoàn hảo là cách vài ngày lại có thể phát hiện trong hố đã có con mồi.

Vì thế, bẫy rập liền trở thành môn học bắt buộc đối với tất cả thành viên bộ lạc, trong lúc nhất thời, khắp cánh đồng tuyết mà bộ lạc Awash cư trú đâu đâu cũng là bẫy rập.

Mấy ngày gần đây thời tiết không tốt, trước tiên là gió to, sau đó tuyết rơi trắng trời trắng đất. Tình trạng ấy cứ thế kéo dài suốt ba ngày sau, gần như mỗi hang ổ đều bị che phủ bởi một lớp tuyết dày.

Bởi vì một thời gian trước đó đã săn đủ con mồi, cho nên tất cả mọi người không quá bận tâm về vấn đề khí hậu, hiếm thấy mà lười biếng chui vào trong ổ của mình.

Chỉ là Sita vĩnh viễn có một tư tưởng không ngừng vận động, thời điểm phát hiện nóc hang ổ có tuyết đọng thật dày, cô vội vã đi thông báo mọi người bắt tay vào việc cạo tuyết. Đến khi công việc tương đối ổn thỏa, tất cả chuẩn bị đi ăn cơm, mới phát hiện phòng bếp chẳng có một ai, Carat đã hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng Sita tìm được hắn ở trên nóc nhà bếp.

“Carat lại ngủ đông rồi…” Thở dài, Sita xách Carat ném vào trong phòng.

“Hôm nay đầu bếp không thể nấu cơm, chúng ta đành phải tự cung tự cấp đi!” Sau khi nói cho mọi người biết về tình hình hiện tại, Sita lại nhanh chân lẹ tay chạy ra ngoài. Thời điểm quét tuyết đọng, cô đã nghĩ tới một chuyện: tuyết rơi quá nhiều, tuyết đọng cũng cực dày, dưới tình huống như vậy, mấy cái hố sâu đào chung quang bộ lạc nhằm bảo vệ lãnh thổ có thể nào cũng bị tuyết lấp mất rồi không? Sall cũng nghĩ tới vấn đề này, cho nên khi Sita đi tới chỉ thấy hắn đang bảo bọn Fendi đi xem xét bẫy rập ở xung quanh. Nếu đã đến đây rồi, Sita liền chạy theo bọn hắn.

Không ngờ nhóm người đã phát hiện một niềm vui bất ngờ.

“Chỗ này có một con cáo tuyết!” Fendi lôi một con cáo đã bị đông cứng ra khỏi cái hố.

“Lông thực là mềm, cho đám trẻ con đi. Cục Cưng nhà Black đến sau, mà nhà hắn hẳn là cũng không đủ lông đâu, lông con cáo này để lại cho nhà Black!” Sita lập tức xác định điểm đến của bộ lông cáo này.

“Trong bẫy rập chỗ tôi cũng có con mồi.” Andy ngồi xổm xuống trước một cái hố sâu, dùng tay cào cào trên mặt tuyết. Ngay sau đó, hắn thấy một bộ lông động vật trắng xóa, “Hình như là gấu.”

“Oa! Chính là một tên to xác nha! Thịt gấu ăn cũng rất ngon ~!” Fendi nghe vậy lập tức ném con cáo tuyết cho người khác rồi vội vã chạy tới chuẩn bị giúp Andy kéo con gấu lên.

Sita cũng đi hỗ trợ. Trước hết, bọn họ gạt một tầng quyết ra, quả nhiên thứ bị vùi lấp bên dưới chính là một con gấu đang ngủ đông, bộ lông trắng muốt của nó như hòa cùng một thể với nền tuyết.

“Con gấu này lớn quá!” Lôi lôi kéo kéo cái móng vuốt của con gấu, Sita nói với Andy, “Bộ lông này anh có muốn đưa cho Tuyết Hoa không? Tôi thấy hắn thực gầy, hẳn là rất sợ lạnh.”

“Ồ –” Tuy Tuyết Hoa rất gầy, thế nhưng không hề sợ lạnh, ngược lại gần đây hắn bỗng tự nhiên lại không chịu được rét nha. Andy thầm nghĩ như thế, song hắn không từ chối ý tốt của Sita.

Sita là một cô gái tốt, nếu là giống đực, sẽ có rất nhiều thiếu nữ yêu thích cho mà xem. (những lời này tại sao nghe vào lại không được đúng lắm nhỉ 囧?)

“Không đúng… Con gấu này quá nặng!” Kéo được một nửa, Sita chợt nhíu mày. Gần như ngay thời điểm vừa dùng sức, cô đã phát hiện này con gấu dưới hố kia quá nặng, chỉ là cô nghĩ có thể nó bị dính với tầng băng đã đông cứng bên dưới, nên không quá để ý mà thôi. Nhưng mà dựa vào tiếng băng bị nứt liên tục vang lên, rõ ràng bọn họ đã bứt được nó khỏi lớp băng rồi, vậy tại sao vẫn nặng như thế nhỉ?

“Vẫn còn một con mồi! Trời ạ! Bên dưới con gấu này còn một con mồi khác nữa!” Rốt cuộc, có người phát hiện được nguyên nhân.

Nghe được lời ấy, lại càng có nhiều người chạy tới đây hơn. Bọn họ người kéo người, dùng sức lôi con gấu ra. Cuối cùng ngay cả cái kẻ dính kèm bên dưới con gấu cũng được kéo ra ngoài.

Theo một tiếng rơi ‘bịch’ nặng nề, thứ vốn ở trong bẫy rập rốt cuộc cũng hoàn toàn hiện ra.

Khác với những gì bọn họ phỏng đoán, bên dưới con gấu xui xẻo kia không phải một thú hoang nào khác, mà lại là một con người.

Nhìn cái tên bị đông lạnh thành băng mà còn cố sức cắn chặt cái mông con gấu không chịu buông kia, tất cả đều trợn tròn con mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện