"Thiên hạ đệ nhất mỹ thiếu nữ?" Phó Oản không hiểu lặp lại lời nói của Tinh Đồng, rồi nhìn nàng ta từ trên xuống dưới một lượt.

Không được, ngoài có ngực to hơn Ninh Hành ra thì nàng ta chả có chỗ nào hơn cả.

"Đúng, là ta đó." Tinh Đồng ngay lập tức trả lời lại.

Phó Oản thầm nghĩ, với cái trí thông minh này thì năm đó thượng cổ yêu tộc thất bại thảm hại trong tay Huyền Vi cũng dễ hiểu thôi.

"Ngươi chính là tiểu đồ đệ mà Huyền Vi mới nhận đúng không?" Con ngươi của Tinh Đồng co lại, thì thầm với Phó Oản, "Mắt nhìn của hắn kém thật đấy."

Phó Oản: "..." Không tức giận, không tức giận. Tức đến phát bệnh thì không có người chịu thay đâu.

Nàng quay ra chỗ khác, quyết định không thèm tính toán với cái đồ thượng cổ xà yêu này.

Đánh thì không thắng được, nhìn vào mắt nàng ta một tý thì bị mê hoặc. Đã không chọc vào được lại còn mất mặt nữa.

"Ngươi đang cầm 《Thái nhất bảo lục》đấy à?" Tinh Đồng chống cằm trên tảng đá, nhìn bóng lưng đang giận dỗi của Phó Oản.

Phó Oản nhanh tay đem 《Thái nhất bảo lục》nhét vào trong ngực, không cho Tinh Đồng nhìn nữa.

"Ngươi nói chuyện với ta đi, mấy vạn năm qua chẳng có người ngoài nói chuyện cùng ta cả." Tinh Đồng ngồi lên tảng đá, cái đuôi dài nhẹ nhàng đong đưa, ẩn hiện dưới dưới mặt biển.

Phó Oản suy nghĩ một lúc, nghĩ thầm, dù sao thì trên đảo này cũng có trận pháp bảo vệ nào đó rồi, Tinh Đồng chắc là không ra khỏi được đâu.

Bây giờ nàng nói chuyện với Tinh Đồng biết đâu sẽ học được vài chiêu bắt nạt người khác thì sao, rồi sau đó kể cho Ninh Hành nghe.

"Ngươi muốn nói chuyện gì?" Phó Oản ôm 《Thái nhất bảo lục》quay người lại, nhìn Tinh Đồng.


Tinh Đồng vỗ đầu: "Ta vẫn chưa nghĩ ra."

"Ồ." Phó Oản lạnh lùng đáp, nàng nghĩ vị xà yêu này định đùa giỡn mình đây mà. " Vậy ta đi đây."

"Đừng đi." Đột nhiên Tinh Đồng duỗi một ngón tay ra, đưa lên miệng liếm láp, ngọt ngào nói, "Huyền Vi thật sự đưa 《Thái nhất bảo lục》cho ngươi tu luyện à?"

Phó Oản trố mắt, quay lại cảnh giác nhìn Tinh Đồng, "Đúng vậy."

"Công pháp này của hắn á, nhìn thì dễ mà tu luyện thì khó như lên trời vậy." Tinh Đồng nghiêng đầu nhìn Phó Oản, "Ngươi có biết là vì sao không?"

Nghe thấy Tinh Đồng nói, Phó Oản thấy có chút lo lắng, quay lại hỏi, "Vì sao?"

"Huyền Vi là người ấm áp, lương thiện, đạo tâm của hắn không nhiễm bụi trần. Là người đại thiện đại ái, vậy nên hắn có thể có sự chấp nhận của đất trời, rồi hoá kim đan thành linh thực bản mệnh." Đuôi rắn xinh đẹp của Tinh Đồng lay động theo dòng nước, vô cùng dụ hoặc.

"Nhưng ngươi thì khác. Đạo tâm của ngươi vẩn đục, không biết tại sao lại có thể tu luyện đến bây giờ." Tinh Đồng bật cười, "Ngươi ghen ghét với vị sư tỷ kia của ngươi đúng không? Ghen ghét chính là nguyên tội, người có tâm địa rắn rết như ngươi có tư cách gì mà tu luyện cùng công pháp với Huyền Vi? E rằng ngươi tu luyện cả đời cũng không có cách nào để hoá kim đan thành cây linh thực bản mệnh được đâu."

Phó Oản thấy Tinh Đồng nói không sai.

Nàng là nữ phụ ác độc mà, nhất định phải ghen tị nữ chính chứ. Có gì sai đâu.

Phó Oản cảm thấy Tinh Đồng hình như là đang khen nàng, ngay lập tức xếp nàng ta vào hàng tri kỷ.

"Ngươi nói đúng." Phó Oản hung hăng gật đầu, "Đúng là ta ghen tị với Ninh Hành, ghen ghét đến phát điên đi được. Thấy nàng ta thuận lợi là ta tức điên lên."

Tinh Đồng sững người, nàng không ngờ Phó Oản lại mặt dày vậy.

Nàng lắc lư cái đuôi trong biển, quay người lại cười ngọt ngào với Phó Oản: "Vậy thì không bằng gia nhập trận doanh của ta đi, ta thấy trái tim đen tối, xấu xí bẩn thỉu của ngươi rất phù hợp đó."

Tinh Đồng vốn tưởng rằng Phó Oản sẽ từ chối vì thân phận của mình.

Nhưng nàng không ngờ...

Phó Oản bước lên phía trước mấy bước, đi đến trước mặt Tinh Đồng, cười vô cùng tươi tắn: "Được thôi, được thôi. Gia nhập thế nào vậy, ta đến luôn."

Tinh Đồng đã chuẩn bị cả một bụng để mê hoặc nhân tâm, nhưng không ngờ Phó Oản lại đồng ý nhanh như vậy.

Nàng thấy con người đúng là không có nguyên tắc, chẳng có tí cốt khí nào cả.

Phó Oản nghe thấy còn có cả chuyện tốt thế này cơ á, mình chẳng tốn tí sức lực nào cả đã được tham gia vào trận doanh của các nhân vật phản diện rồi. Sau đó sẽ trở thành nữ phụ ác độc xuất sắc, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.

"Làm sao để nhập hội với yêu tộc các ngươi, cùng nhau gây rối đây? Đại ca của các ngươi, Thiên Xu Quân Côn Bằng chết rồi, bây giờ trong các ngươi ai là người có tiếng nói nhất vậy? Bảo hắn ra đây, đệ tử đầu tiên của Huyền Vi như ta chắc là có quyền nói chuyện với hắn chứ?" Phó Oản liền hỏi lại.

Tinh Đồng xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: "Hoang Khư Thập Nhị Yêu chỉ còn lại ba thôi, ta với nhị ca bị nhốt dưới biển sâu âm u của cảnh Thái Huyền, còn đại ca ta thì bị phong ấn ở phía trên của đảo."

Phó Oản tỏ vẻ mình không muốn nói chuyện với Tinh Đồng nữa: "Vậy thì gọi nhị ca của ngươi ra đây."

"Huynh ấy đang ngủ mất rồi, một giấc ngủ phải mất vạn năm mới tỉnh cơ." Tinh Đồng lắc đầu.

Phó Oản thấy không đúng lắm: "Ngủ lâu như thế, hắn không phải đã chết rồi đấy chứ?"

"Ngươi đừng có nguyền rủa nhị ca của ta." Tinh Đồng khẽ khịt mũi, "Ngươi đã là đồ đệ của Huyền Vi rồi, vậy chắc là có thể tự do đi lại trên đảo Thái Huyền đúng không?"

Phó Oản dù đến bây giờ vẫn chưa rõ đường của đảo, thường xuyên đi lạc nhưng vẫn cố làm màu: "Đương nhiên, đảo Thái Huyền chính là nhà của ta."

"Tốt lắm." Đôi mắt rắn của Tinh Đồng ánh lên đầy quyến rũ, nhìn Phó Oản nói: "Nếu ngươi có thể giúp đại ca ta phá phong ấn thì Hoang Khư Thập Nhị Yêu chúng ta có thể tái hiện lại quang cảnh năm đó rồi. Không phải là ngươi ghen ghét vị sư tỷ kia của ngươi sao? Chờ đến lúc chúng ta đắc thế thì để nàng ta phải gọi ngươi là sư tỷ cũng được nữa."

Phó Oản ngay lập tức bị hấp dẫn bởi viễn cảnh tương lai mà Tinh Đồng miêu tả.


Vừa nghĩ đến Ninh Hành phải gọi nàng là sư tỷ thôi đã thấy kích động rồi.

"Được thôi." Phó Oản nhanh chóng đồng ý, "Làm sao để cứu được hắn? Phong ấn phải phá thế nào?"

Tinh Đồng lả lơi lườm Phó Oản, dịu dàng nói: "Ta bị nhốt dưới biển sâu âm u thế này, làm sao mà biết được tình hình trên đảo?"

"Ta không biết, tự ngươi nghĩ cách đi." Tinh Đồng hất đuôi, bỗng nhìn về phía sau lưng Phó Oản nói, "Ta đi đây."

Đuôi rắn của nàng lướt qua trên mặt biển, có chỗ toả sáng lung linh, còn có chỗ thì lại là xương cốt trắng hếu.

Tinh Đồng mang chiếc đuôi vừa đẹp đẽ lại vừa đáng sợ của mình xuống biển.

Phó Oản quay lại thì thấy Ninh Hành không biết từ đâu đi ra, đứng đó không xa nhìn chằm chằm vào mình.

"Vừa nãy gọi ta có chuyện gì?" Ninh Hành tiến đến, thân hình cao ráo, khí chất thanh cao, khuôn mặt đẹp đến mức xuất trần thoát tục.

Phó Oản sau đó mới nhớ đến việc chính: "Muội muốn tu luyện cùng với tỷ."

Ninh Hành nhướng mày, biểu cảm bỗng trở lên rối rắm, hỏi lại nàng: "Muội nói gì cơ?"

Phó Oản thấy khả năng thính giác của Ninh Hành không được tốt lắm, vì vậy nàng nói lại: "Muội muốn tìm tỷ, cùng nhau tu luyện."

Ninh Hành im lặng nhìn Phó Oản, thấy vẻ mặt của nàng rất kiên quyết, xem ra không phải là nói đùa.

Hắn nhíu mày, vành tai bỗng đỏ lên, từ tốn nói: "Không được."

Phó Oản thầm nhủ, Ninh Hành sao lại keo kiệt thế không biết.

"Sao lại không được? Tại sao tỷ lại keo kiệt như thế chứ?" Phó Oản theo sát Ninh Hành, nói từ phía sau hắn.

Ninh Hành nhìn Phó Oản đi bên cạnh, bất lực thở dài: "Muội với ta đều là nữ thì sao có thể song tu được chứ?"

Phó Oản sửng sốt, vội vàng vỗ vai Ninh Hành: "Muội uống nhầm thuốc hay sao mà song tu với tỷ? Muội chỉ muốn biết tỷ đang tu luyện ở đâu, sau đó đến đó tu luyện cùng tỷ thôi."

Ninh Hành bây giờ mới nhận ra mình hiểu sai ý của Phó Oản.

Hắn ho nhẹ, điều chỉnh lại biểu cảm, lấy lại bình tĩnh.

"Dạo này ta không tu luyện." Ninh Hành trầm giọng đáp.

Phó Oản hơi sững sờ, không hiểu sao Ninh Hành lại nói vậy.

Bởi vì khi tu vi của Ninh Hành đến kỳ Kim Đan, thì nàng ta sẽ rời Hào Sơn, xuống núi trải nghiệm.

Mà thân là nữ phụ độc ác, nàng đương nhiên phải đi cùng.

Vậy nên Phó Oản mới vội vàng tăng tu vi như vậy.

"Muội không biết vì sao à?" Ninh Hành hơi nhướng mày nhìn nàng.

Phó Oản lắc đầu đáp: "Muội không biết."

"Không phải là muội cứ luôn nói muốn đuổi kịp tu vi của ta sao?" Ninh Hành nói.

"Đúng là muội có nói vậy." Phó Oản gật đầu.

"Vậy chờ muội đó." Ninh Hành quay đi, trầm ngâm một hồi rồi nhẹ nhàng nói.


Phó Oản chưa kịp nhận ra hắn đang nói gì. Sau khi nhẩm đi nhẩm lại mấy lần thì nàng mới hiểu được ý của Ninh Hành.

Chờ nàng, có nghĩa là đợi nàng tu luyện đến tầng thứ 9 của kỳ Trúc Cơ, sau đó Ninh Hành mới kết đan?

"Chờ muội làm gì..." Phó Oản lẩm bẩm, giọng nhỏ dần đi, "Muội đâu cần tỷ chờ? Ta chỉ cần một nén nhang là có thể đuổi kịp tu vi của tỷ, ta nói cho tỷ biết...."

Ninh Hành biết Phó Oản chỉ giỏi nói mồm thôi, hắn nhìn thoáng qua chỗ bờ biển mà nàng vừa đứng.

Vừa nãy hắn không phải là không phát hiện ra Tinh Đồng vội vàng trốn đi.

Ngay lúc Ninh Hành định hỏi thì Phó Oản đã tự nói.

"Đúng rồi! Vừa rồi cự xà ở dưới biển kia hoá thành người tìm muội nói chuyện phiếm." Phó Oản gằn từng chứ nói.

"Rồi sao?" Ninh Hành nâng mắt nhìn mặt biển đang yên tĩnh không một gợn sóng.

"Muội nói cho tỷ nghe, nàng ta thật quá đáng. Thế mà lại mắng muội tâm như rắn rết, còn muốn lừa muội giải phong ấn trên đảo Thái Huyền nữa." Biểu cảm của Phó Oản vô cùng căm phẫn, "Càng quá đáng hơn là lúc muội giả vờ đồng ý với nàng ta thì nàng ta lại bảo muội tự đi nghĩ cách giải phong ấn. Có còn là người nữa không?!"

Phó Oản vô cùng chính nghĩa nói: "Muội là đệ tử thân truyền của sư tôn, sao có thể cấu kết làm bậy với loại yêu quái này được! Xà yêu này có biểu hiện rất tồi, đề nghị tăng thêm cường độ phong ấn."

Phó Oản cảm thấy nữ phụ ác độc như nàng quá hoàn hảo, vừa mới còn bàn chuyện hợp tác với Tinh Đồng, quay người đã bán đứng nàng ta luôn.

Đùa giỡn chính phái và yêu tộc trong lòng bàn tay, nàng quả là người hai mặt, khẩu phật tâm xà.

Ninh Hành nghe Phó Oản nói vậy nhưng trên mặt lại không có tí biểu cảm kinh ngạc nào.

"A Hành sư tỷ, biểu cảm của tỷ thế là sao?" Phó Oản tưởng Ninh Hành sẽ rất ngạc nhiên nhưng không ngờ vẻ mặt của nàng ta vẫn như thường, nhìn như đã đoán trước được vậy.

"Xà yêu kia quỷ kế đa đoan, hoa ngôn xảo ngữ liên tục lại trời sinh đã có sức mạnh có thể mê hoặc người khác." Ninh Hành nhìn Phó Oản, "Vậy nên Huyền Vi đã đặt chú ở trên người nàng ta từ trước rồi, mọi hành động, mọi lời nói đều nắm trong lòng bàn tay."

"Ý—- Vậy nàng đi tắm sư tôn cũng nghe lén à?" Phó Oản nghĩ thầm, không ngờ còn có chiêu này.

Nhưng ngay sau đó, nàng kịp phản ứng lại.

Nói vậy thì, cuộc nói chuyện giữa nàng và Tinh Đồng chẳng lẽ cả Huyền Vi lẫn Ninh Hành đều nghe được?

Mẹ nó! May mắn bản thân quá ác độc, cả yêu tộc cũng lừa được, cứ thế mà bán đứng Tinh Đồng. Không thì trở thành đồng bọn của yêu tộc mất rồi.

Lúc này, Ninh Hành bỗng tiến lên hai bước, lại gần Phó Oản. Một khuôn mặt xinh đẹp xuất trần xuất hiện trước mặt nàng.

"Muốn để ta gọi muội là sư tỷ à?" Ninh Hành nhìn Phó Oản, trầm giọng nói, trên môi nở nụ cười nhẹ.

"Đừng có mơ." Hắn vỗ nhẹ lên trán nàng, lạnh lùng nói.

Lời của editor: Chúc các bạn ngày 20/10 vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc!




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện