Đi ra phủ tướng quân, bọn hạ nhận đã lập tức dẫn xe tới.

" Chúng ta lên xe thôi. " Mị Ngạn Nhi nói xong, liền nắm lấy tay Thạch Mặc rồi chui vào xe ngựa, Thạch Mặc cũng tiến vào, ngồi ở bên cạnh Mị Ngạn Nhi.

Xe ngựa tuy rất rộng, nhưng Thạch Mặc vẫn cảm thấy có chút chật chội, Mị Ngạn Nhi cũng không nói chuyện mà chỉ nắm tay hắn rồi ngồi bên cạnh hắn, thậm chí còn nhắm mắt lại, làm hắn muốn mở miệng cũng không biết nên nói gì.

Xe ngựa rất vững, tốc độ cũng không phải rất nhanh, bầu không khí yên tĩnh cứ thế xoay quanh hai người, nửa khắc trôi qua liền ngừng lại, Mị Ngạn Nhi hình như đã sắp xếp xong mọi thứ.

Xe dừng lại, giọng nói của gã sai vặt truyền đến: " Vương gia, đã đến nơi rồi. "

Mị Ngạn Nhi mở to mắt, cũng không nhiều lời, cầm lấy tay Thạch Mặc rồi bước xuống xe, Thạch Mặc mím môi đi theo phía sau lưng Mị Ngạn Nhi.



Thạch Mặc quan sát cảnh sắc xung quanh, đoán rằng đây chính là Dịch Thủy đào viên mà mọi người hay nhắc tới, chỉ là hiện tại đã cuối tháng mười một rồi, từ xa xa nhìn vào đào viên, cũng chỉ còn vài nhánh cây…

" Đừng vội. " Dường như hiểu rõ trong lòng Thạch Mặc đang nghĩ gì, giọng nói Mị Ngạn Nhi lại vang lên bên tai, lúc này thạch Mặc mới phát hiện mình và Mị Ngạn Nhi đang dựa rất gần vào nhau.

Hắn cảm thấy có chút thất vọng, dù sao chỗ này cũng không phải người thường muốn vô là vô được, nghe nói là nơi chuyên dùng của hoàng tộc.

Thạch mặc xấu hổ nhẹ gật đầu, đang muốn rời khỏi thì lại bị Mị Ngạn Nhi kéo đi vào.

" Ngươi… "

" Suỵt, đừng nói chuyện, để ta dẫn ngươi đi đến chỗ kia. " Mị Ngạn Nhi dẫn Thạch Mặc đi vào đào viên, gã sai vặt thì ở lại bên ngoài.



Đi vào đào viên, Thạch Mặc lại càng thêm thất vọng, đào viên chỉ còn lại những cây tàn úa, cũng không mỹ lệ giống như trong truyền thuyết, thế nhưng lại mang theo một loại khí chất tang thương, làm cho hắn cảm thấy thật lạnh lẽo.

Mị Ngạn Nhi một lời cũng không nói, chỉ dẫn Thạch Mặc đi vào một con đường nhỏ, sau khi đi được mấy vòng thì xuất hiện một cái hồ nhỏ.

Hai mắt Thạch Mặc tỏa sáng, hồ nước màu xanh ngọc phản xạ lại ánh nắng mặt trời, làm người ta không khỏi cảm thấy có chút mê hoặc…

" Mặc, chúng tay hãy bắt đầu lại một lần nữa đi, hãy quên đi mọi thứ ở quá khứ, đừng tra tấn ta và cũng đừng tra tấn ngươi nữa, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, sẽ quý trọng ngươi chăm sóc ngươi cũng sẽ yêu thương ngươi, chuyện tình trước kia hãy để nó qua đi. "

Mị Ngạn Nhi ôm lấy Thạch Mặc từ phía sau, mặt dán trên vai của hắn, dùng ngữ điệu thật trầm thấp nói ra.

Thân thể Thạch Mặc có chút cứng ngắc, sau đó dần dần thả lỏng…

" Thật sự có thể sao? Ngươi không gạt ta chứ? " Chuyện xãy ra trong quá khứ thật sự có thể quên đi sao? Hắn có thể quên, nàng cũng có thể sao ? Hắn có chút ai oán, nhưng sự không tín nhiệm thì lại càng nhiều hơn, từ sâu đáy lòng, hắn cũng không tin Mị Ngạn Nhi sẽ đối xử thật tình với mình.

" Ta nào có đối xử với ngươi không tốt… lúc trước… không nói tới chuyện trước kia, nói đến hiện tại, ta đưa ngươi tới đây ngươi có thích không? " Kỳ thật là Mị Ngạn Nhi muốn nói rằng, những gì lúc trước nàng làm cho hắn có phải là không đủ hay không, tại sao hắn lại rời khỏi nàng.

Thạch Mặc dường như biết rõ Mị Ngạn Nhi đang nói tới cái gì, cũng không phản bác, khẽ gật đầu, nhìn thấy Thạch Mặc gật đầu, Mị Ngạn Nhi cũng nở một nụ cười thực vui vẻ.

Aiz, cuối cùng vẫn là không uổng công, nàng vốn cũng không nghĩ tới sẽ dẫn Thạch Mặc đi tới đây, đây chỉ là chủ ý mà mấy bằng hữu của nàng đưa ra, hơn nữa mọi người cũng muốn họp mặt một lần, nên một mặt cũng đều mang theo nam nhân của mình, trò chuyện một câu cũng coi như là có cảm tình rồi, lúc ấy nàng nghĩ việc này cũng rất hợp lý, hơn nữa từ khi Thạch Mặc vào Vương phủ cho tới giờ thì cũng chưa từng ra ngoài, cũng nên ra ngoài một chút cũng tốt, sau đó nàng liền muốn dẫn hắn đến nơi này.

Nơi nàng yêu thích nhất ở đây, cũng không phải là hoa đào của Dịch Thủy đào viên, mà chính là cái hồ nhỏ của Dịch Thủy đào viên này, đây chính là một cảnh sắc đặc biệt vào mùa đông của đào viên.

" Yêu thích là tốt rồi, từ nay về sau ta sẽ thường xuyên dẫn ngươi đến đây có được không? " Hơi thở ấm áp của Mị Ngạn Nhi thổi lên cổ Thạch Mặc, Thạch Mặc rụt cổ lại, cảm giác được trong thân thể đang có một cỗ nhiệt khí xông ra.

" Mặc, chúng ta hòa thuận rồi, ngươi vẫn là yêu thích ta nha… " Mị Ngạn Nhi có chút được một tất mà muốn tiến một thước, môi cũng nhẹ nhàng đụng lên cổ Thạch Mặc.

" Đừng, đừng như vậy… " Thạch Mặc có chút kháng cự rụt cổ lại, thân thể cũng run run, tuy rằng vẫn còn chút khúc mắc, nhưng vẫn còn chút bất an, nhưng đối với hành động này của Mị Ngạn Nhi, hắn thật sự khó có thể cự tuyệt được… huống chi, hắn căn bản cũng không muốn cự tuyệt.(=,,,,,= chảy máu mũi)

Rời khỏi cuộc sống của nàng, khoảng thời gian có mâu thuẫn với nàng, thật sự là mệt chết đi, đó là một loại cảm giác mệt mỏi, làm cho hắn cảm giác có chút sầu bi.

" Đừng như thế, Mặc, những ngày nay ta rất nhớ ngươi, ngươi giả vờ ngủ lại không thèm để ý tới ta… " Mị Ngạn Nhi lè lưỡi liếm trên cổ Thạch Mặc, lập tức cảm nhận được toàn thân Thạch Mặc cứng đờ, sau đó có chút run rẩy.

" Ngươi, ngươi biết… " Hắn tưởng chỉ có hắn biết nàng đến…

" Đồ ngốc… "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện